Phi hồ ngoại truyện - Chương 71

71

Thang Bái
mưu cao đoạt Ngự bôi

Trình Linh Tố nói:

- Dường như gã cố ý đến đây quấy phá!

Hồ Phỉ gật đầu rồi không nói nữa.

Lúc này những người có kiến thức trong đại hội đã
nhận ra gã thư sinh muốn trêu chọc Cáp Xích mà thực ra là để phá rối cuộc đại
hội chưởng môn của Phúc Khang An, biến cuộc đại hội trang nghiêm thành sân khấu
hí kịch.

Thư sinh ngồi trên ghế lấy cây quạt trỏ vào Cáp
Xích nói:

- Cáp Xích hòa thượng! Hòa thượng không được vô lễ
với ta! Trong cái quạt này có ẩn giấu tổ tôn của Hòa thượng đó!

Cáp Xích ngoẹo đầu dòm ngó cây quạt chẳng thấy có
gì khác lạ liền lắc đầu đáp:

- Ngươi nói láo, ta không thể tin đuợc!

Thư sinh đột nhiên mở quạt giơ lên, vẻ mặt nghiêm
nghị hỏi:

- Ngươi không tin ư? Vậy ngươi thử nhìn xem!

Mọi người trông cây quạt lăn ra mà cười. Nguyên trên
mặt cây quạt giấy vẽ một con rùa cực lớn. Con rùa này nằm ngửa bụng hướng lên
trời, đang thò cổ ra cố gắng lật mình lại mà lật không được. Dáng coi rất hoạt
kê.

Hồ Phỉ không nhịn được vừa cười vừa nhìn Trình
Linh Tố. Hai người xác định thư sinh đã chuẩn bị để đến đây quấy phá, bất giác
ngấm ngầm đem lòng kính phục.

Nên biết ở giữa nơi đầm rồng hổ huyệt lại trước
mặt anh hùng thiên hạ mà dám quấy phá, tất phải là một nhân vật đởm lược hơn
người.

Cáp Xích nổi giận gầm lên như sấm:

- Ngươi thóa mạ ta là con rùa ư? Tên tú tài thối
tha này không muốn sống nữa rồi!

Thư sinh bình tĩnh hỏi:

- Làm con rùa có chi là không hay? Rùa rất thọ, ta
muốn bảo lão sống lâu trăm tuổi.

Cáp Xích nói:

- Nói bậy! Con rùa là tiếng thóa mạ. Vợ đi với
trai tức là làm con rùa.

Thư sinh nói:

- Thất lễ! Thất lễ! Thì ra đại Hòa thượng đã lấy
vợ rồi.

Thang Bái thấy nét mặt Phúc Khang An mỗi lúc một
thêm vẻ bất thiện muốn ra can thiệp thì đột nhiên Cáp Xích gầm lên một tiếng.
Lão vươn tay toan chụp vào lưng thư sinh.

Thư sinh không né tránh kịp bị lão xách bỗng người
lên ném mạnh xuống đất.

Nguyên Cáp Xích đại sư vốn là một tay cao thủ về
đô vật ở Mông Cổ.

Hơn nữa Cầm nã thủ của lão gồm đủ ba môn tuyệt kỹ:
Đại trảo, trung trảo, tiểu trảo.

Cáp Xích là chưởng môn Trung Trảo môn, sở trường
về sử kinh sau lưng là bắp đùi. Lão chụp vào trước ngực hay sau lưng đối phương
trăm phát trúng cả trăm.

Thư sinh bị lão chụp vào rồi liệng ra, xem chừng
bị đau điếng người. Ngờ đâu hiển nhiên sống lưng gã sắp đập xuống mà lúc chạm
đất gã lại đứng hai chân xuống trước.

Chân gã như đặt lò xo, vừa chấm đất lập tức nảy
lên. Gã cười hề hề nói:

- Lão vật mà ta không ngã!

Cáp Xích nói:

- Lại đây!

Thư sinh đáp:

- Hay lắm! Lại thì lại!

Gã lại gần tới nơi đột nhiên vươn hai tay chụp lấy
trước ngực lão.

Quần hào đều rất lấy làm kì vì thân hình Cáp Xích
cao lớn quá cỡ, còn thư sinh nhỏ bé gầy nhom. Huống chi Cáp Xích lại chuyên
nghề đô vật, ai cũng ngó thấy thư sinh tỉ đấu với lão, chẳng thi triển khỉnh
công thì cũng dùng quyền chiêu xảo diệu để thủ thắng, mà sao lúc này gã lại đem
sở đoản của mình đánh vào cái sở trường của địch?

Cáp Xích liền vươn tay chụp đầu thư sinh vung chân
quét ngang khiến thư sinh ngã chúi người về phía trước. Gã ôm lấy cái cổ to của
Cáp Xích, vung hai bắp chân nện xuống đầu gối lão. Gã nện trúng huyệt đạo. Hai
chân Cáp Xích nhũn ra, quỵ xuống.

Cáp Xích tuy thua mà chưa loạn, xoay tay chụp lấy
sau lưng thư sinh đè lên người gã.

Thư sinh la làng:

- Không được rồi! Không được rồi!

Gã luồn đầu xuống dưới nách lão thò ra, lè lưỡi
làm trò quỷ. Lúc này bọn cao thủ như Hồ Phỉ, Thang Bái, Hải Lan Bật đều hiểu rõ
gã thư sinh giỏi nghề điểm huyệt. Cáp Xích không phải là địch thủ của gã. Còn
về môn đô vật, thư sinh cũng rất thuần thục. Tuy nội lực gã không bằng Cáp Xích,
nhưng thủ cuớc linh diệu, dù gặp tuyệt cảnh vẫn có thể thoát ra được. Gã không
muốn đánh té Cáp Xích vì chẳng có chuyện gì thù nghịch. Chỉ có điều gã đùa giỡn
khiến cho Phúc Khang An và bốn đại chưởng môn phải mất mặt.

Bên kia Tang Phi Hồng thi triển công phu tiểu xảo
cùng Thượng Quan Thiết Sinh vẫn tỉ đấu không ngớt.

Ngũ Hồ Môn của cô ở phủ Phụng Dương chuyên về môn
Thiết Môn công.

Mũi giầy bọc sắt nhọn nếu đá trúng ai là có thể
giết ngay người đó.

Thượng Quan Thiết Sinh phiêu bạt giang hồ mấy chục
năm, làm gì không biết cô lợi hại? Mỗi khi mũi giày cô đá tới, hắn vội nghiêng
nùnh né tránh.

Thượng Quan Thiết Sinh là nhân vật nổi danh trên
chốn giang hồ, đấu với cô gái nhỏ tuổi gần trăm chiêu vẫn không thắng thế được
chút nào, lại thấy những môn Uyên ương thoái, Quai từ thóai, Khuyên đàn thoái, Câu
tảo thoái cùng những môn xuyên tâm, chàng tâm, đơn phi, song phi đá ra mỗi lúc
một mau khiến lão trong dạ bồn chồn. Lão coi chừng muốn thủ thắng đành phải thi
hành kỹ thuật trước.

Lão cười ha hả nói:

- Đá ngang đá dọc thì có làm gì?

Lão ra vẻ không cần lại rút dọc tẩu hút một hơi.

Tang Phi Hồng thấy lão hút thuốc vội đề phòng lão
thở hơi ra.

Không ngờ Thượng Quan Thiết Sinh hút một hồi rồi
hai mắt trợn trừng lên chiếu ra những tia hung quang như chó điên. Đột nhiên
lão gầm lên những tiếng “u ú” nhảy xổ về phía Tang Phi Hồng.

Tang Phi Hồng thấy thái độ lão như vậy trong lòng
rất kỉnh hãi, vội lạng mình né tránh sang một bên.

Thượng Quan Thiết Sinh chân không dừng bước, vẫn
tiếp tục xông thẳng về phía trước, miệng vẫn kêu ú ớ, nhưng lại nhảy về phía
Phúc Khang An.

Vệ sĩ đứng bên cạnh Phúc Khang An là Tăng Thiết u
ở Ưng Trảo Nhạn Hành Môn chợt thấy Thượng Quan Thiết Sinh phạm thượng làm loạn,
vội nhảy tới nắm tay lão hất mạnh ra.

Thượng Quan Thiết Sinh loạng choạng người đi rồi
ngã lăn xuống đất.

Hai mắt trợn ngược, lão lồm cồm bò dậy lại xông
vào bàn tiệc phía Đông nào đá nào chụp loạn xạ như kẻ phát khùng.

Hồ Phỉ nheo mắt nhìn Trình Linh Tố thấy cô tựa như
cười mà không phải cười, chàng liền hiểu ngay vừa rồi trong khoảnh khắc cô đã
bỏ chất kịch độc vào dọc tẩu, dùng cách gậy ông đập lưng ông. Thượng Quan Thiết
Sinh hít khói độc vào lập tức thần trí mê man, như kẻ điên khùng.

Những cao thủ ờ bàn tiệc phía Đông thấy lão xông
tới cũng ra tay gây hấn.

Thượng Quan Thiết Sinh lăn mình dưới đất, đột
nhiên ôm lấy chân bàn, cắn lấy cắn để.

Quần hào thấy tình trạng này đều ngấm ngầm kinh
hãi, không cười ra tiếng được. Chẳng ai hiểu vì lẽ gì, hắn đột nhiên biến thành
kẻ điên khùng.

Trong lúc nhất thời mọi người yên lặng, không ai
nói gì. Trong nhà đại sảnh chỉ nghe tiếng Cáp Xích thóa mạ “Tiểu súc sinh, tặc
tú tài” không ngớt.

Thư sinh nói:

- Ta khuyên lão không nên chửi bới nũa!

Cáp Xích tức giận quát:

- Ta thóa mạ ngươi thì đã sao? Tặc tú tài!

Thư sinh nói:

- Chắc lão không dám thóa mạ Phúc đại soái. Lão có
giỏi thì thử mắng một tiếng Tặc đại soái cho ta nghe!

Cáp Xích tức giận đến cực điểm, chẳng nghĩ ngợi gì
nữa, buột miệng mắng liền:

- Tặc đại soái!

Hắn vừa mắng một câu biết là bất diệu, vội đổi
giọng:

- Không... không phải là ta thóa mạ y... mà là... thóa
mạ ngươi!

Thư sinh cười hỏi:

- Ta không làm đại soái, sao lão lại thóa mạ Tặc
đại soái?

Cáp Xích mắc bẫy, sợ Phúc Khang An quở trách, trán
nổi gân xanh nét mặt đỏ bừng, nhảy xổ lại.

Thư sinh nhân lúc tâm thần lão hoang mang, nghiêng
mình né tránh nắm lấy cánh tay lão mượn sức đẩy một cái. Người Cáp Xích liền bị
hất té xuống.

Thượng Quan Thiết Sinh đang ôm chiếc bàn cắn thì
người Cáp Xích đổ vào đè lên lưng lão.

Thượng Quan Thiết Sinh miệng kêu ầm ĩ, ôm chặt lấy
hai tay Cáp Xích cắn vào cái đầu trọc của lão.

Cáp Xích bị đau vung tay muốn hất ra, không ngờ
Thượng Quan Thiết Sinh đang nổi điên nên thần lực rất ghê gớm. Tý lực của Cáp
Xích tuy mạnh hơn hắn nhiều mà không sao thoát ra được. Lão bị hắn cắn, đầy đầu
máu tươi đầm đìa. Lão đau quá thét lên be be.

Thư sinh cười hô hố reo lên:

- Tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu!

Gã vừa vỗ tay vừa lùi dần về phía tám chiếc Ngọc
bôi đặt trên kỷ trà. Đột nhiên phất tay áo chụp lấy hai cái chén ngọc, nhìn
Tang Phi Hồng nói:

- Lấy đuợc ngự bôi rồi, chúng ta đi thôi!

Tang
Phi Hồng sửng sốt. Cô vốn không quen biết thư sinh, nhưng thấy gã đối với mình
rất thân thiết, liền lẩm nhẩm gật đầu rồi theo gã vọt ra ngoài.

Sáu
bảy tên vệ sĩ đứng bên Phúc Khang An lớn tiếng hô:

- Tróc
gian tế! Tróc gian tế!

- Bắt
lấy nó! Bắt lấy nó!

Phải
bắt qụân giặc ăn cắp ngự bôi!

Rồi
kéo ùa đi rượt theo.

Quần
hùng thấy gã thư sinh truớc mặt đám đông mà dám lớn mật lấy ngự bôi đem đi đều
không khỏi kinh hãi.


người chạy theo bọn vệ sĩ quát tháo:

- Để
chén ngọc lại!

- Tên
nào dám náo loạn?

- Hắn
ở gia phái nào?

Vừa
rồi Thường Hắc Chí và Thường Bạch Chí từ trên nóc nhà nhảy xuống xông vào giải
cứu Nghê thị huynh đệ ở Song Tử môn nên bây giờ trong phủ Phúc Khang An thêm
nhiều vệ sĩ đến canh gác. Bọn chúng thấy trong nhà đại sảnh tiếng quát tháo ầm ĩ
liền đóng cửa lại.

An
đề đốc hạ lệnh cho mấy chục tên vệ sĩ bao vây thư sinh và Tang Phi Hồng.

Thư
sinh cười nói:

- Các
ngươi mà xông vào là ta lập tức đập chén ngọc coi có bể không?

Bọn
vệ sĩ không dám mạo muội xông vào vì sợ gã liều mạng làm càn đập bể ngự bôi, nên
chúng chỉ bao vây mấy vòng chặt khít tưởng chừng gió cũng không qua lọt.

Tang
Phi Hồng đến tham dự đại hội chưởng môn chỉ vì mục đích muốn coi náo nhiệt chứ
chẳng có ý gì khác. Đột nhiên cô bị tai bay vạ gió, sắc mặt lợt lạt trống ngực
đánh thình thình.

Hồ
Phỉ nhìn Trình Linh Tố thấy cô từ từ lắc đầu. Hai người tuy có hảo cảm với thư
sinh, nhưng lúc này gã bị hãm trong vòng vây mà mình ra tay giải cứu thì chỉ
uổng thêm hai mạng nữa chứ chẳng ích gì!

Hải
Lan Bật rảo bước tiến lại. Lão mà ra tay thì thư sinh và Tang Phi Hồng đều
không chống nổi.


thư sinh nâng cao chén ngọc cười hì hì nói:

- Tang
cô nương! Lần này chúng ta phải thay đổi chủ ý. Nếu cô liệng chén ngọc đi thì
không chừng chén chưa chạm đất đã có người lẹ tay đón lấy. Chi bằng chúng ta
hô: Một hai ba. Hễ hô đến ba thì bóp bể chén ngọc trong tay.

Tang
Phi Hồng không tự chủ được, lẩm nhẩm gật đầu, nhưng trong bụng tự mắng thầm:

- Tại
sao mình không quen biết gã mà việc gì cũng để gã sai khiến?

Hải
Lan Bật tiến thêm một bước. Lão chờ sẳn hễ chén ngọc liệng ra là nhanh tay đoạt
lấy. Nhưng bây giờ nghe thư sinh nói câu này lập tức dừng bước lại.

Cam
Lâm Huệ Thất Tinh Thang Bái nổi lên tràng cười khanh khách, tiến đến trước mặt
thư sinh hỏi:

- Tiểu
huynh đệ! Quý tính đại danh là gì? Cuộc đại hội anh hùng thiên hạ bữa nay, tiểu
huynh đệ đã lộ diện làm chấn động võ lâm mà không lưu tên họ thì còn ra thế
nào?

Thư
sinh cười đáp:

- Tại
hạ đã chẳng vì danh cũng không vì lợi, nhưng thấy chiếc chén này ngọan mục muốn
đem về nhà chơi. Chơi chán rồi lại đem đến trả.

Thang
Bái cười nói: - Tiểu huynh đệ! Bản lãnh của tiểu huynh đệ thật đặc biệt, lão ca
để ý đã lâu coi không nhận ra được là võ công môn phái nào. Lệnh tôn là ai?
Không chừng hai bên đã có mối giao tình với nhau... Con người trẻ tuổi dở trò
đùa giỡn là thường. Phúc đại soái khi nể mặt ca ca cũng không phiền trách tiểu
huynh đệ đâu. Vật chúng ta lại nhập tiệc uống rượu quách!

Dút
lời lão qụay về bọn vệ sĩ hô:

- Anh
em lùi cả lại! Huynh đệ đây là chỗ hảo bằng hữu muốn đùa chơi một chút. Việc gì
phải lao sư động chúng, không để người ta vui cười hỉ hả, chẳng hóa ra mình khí
độ hẹp hòi ư?

Bọn
vệ sĩ nghe lão nói vậy liền lùi lại hai bước.

Thư
sinh cười đáp:

- Lão
Thang kia! Ta không mắc vào cạm bẫy của Tiếu diện lão hổ đâu. Lão mà tiến lại thêm
một bước nữa tìh ta lấp tức bóp nát chén ngọc. Nếu lão quả thực đại lượng thì
ta mượn chén ngọc đem về nhà ngắm nghía ba bữa rồi ta đưa đến phụng hoàn.

Mọi
người đều bụng bảo dạ:

- Ngươi
mà đem chén ngọc ra khỏi cửa, còn biết đi đâu kiếm ngươi? Ngươi hẹn ba ngày đem
trả, ai mà tin được?

Mọi
người đưa mục quang nhìn Thang Bái xem lão trả lời ra sao?

Thang
Bái cười khanh khách hỏi:

- Cái
đó có chi quan hệ? Tiểu huynh đệ! Chiếc chén ngọc trong tay tiểu huynh đệ chưa
định rõ danh phận về ai. Lão ca ca mà được Phúc đại soái ban thưởng cho một
chiếc thì lão sẽ tự mình cho tiểu huynh đệ mượn ngay. Tiểu huynh đệ muốn thưởng
ngoạn đến bao giờ cũng được. Khi tiểu huynh đệ chơi chán rồi báo tin cho lão ca
ca đến lấy được chăng?

Lão
nói rồi đến trước kỷ lấy một chiếc chén ngọc đặt trên mảnh gấm đoạn trịnh trọng
đưa tới trước mặt thư sinh nói:

- Tiểu
huynh đệ hãy cầm lấy!

Cử
động này của lão khiến mọi người đều ngạc nhiên. Ai cũng tưởng lão nói ngon nói
ngọt để thừa cơ đoạt lại chén ngọc trong tay thư sinh, không ngờ lão lấy chén
ngọc cho mượn thật.

Thư
sinh cũng rất đỗi ngạc nhiên, cười đáp:

- Ngoại
hiệu của lão là Cam Lâm Huệ Thất Tinh, qụả nhiên khảng khái hơn người. Hai chén
ngọc giống hệt nhau, hà tất phải đổi nữa. Chén ngọc của Tam cô nương đây, cũng
nhờ Thang đại hiệp nói với Hải đại nhân cho mượn.


dừng lại một chút rồi tiếp:

- Hải
đại nhân! Xin Hải đại nhân yên dạ. Sau ba bữa mà Tang cô nương không hoàn lại
chén ngọc, xin đại nhân cứ hỏi Thang đại hiệp là ra.

Thang
Bái cười đáp:

- Được
lắm! Việc gì đổ trách nhiệm lên Thang mỗ, Thang mỗ sẽ hết sức đảm đương. Tang
cô nương! Cô nương đừng bảo Thang mỗ làm khó dễ nhé!

Lão
nói rồi tiến về phía Tang Phi Hồng một bước.

Tang Phi Hồng ấp úng:

- Ta... ta...

Cô nghếch mắt nhìn thư sinh không biết đáp thế nào
cho phải.

Thang Bái đột nhiên động khủyu tay vào cổ tay Tang
Phi Hồng.

Tang Phi Hồng “ối” lên một tiếng, chén ngọc tuột
ra bay tung lên.

Giữa lúc ấy Thang Bái tay mặt chụp lấy cái chén
ngọc để trân tấm gấm đoạn, tay trái vung mảnh gấm ra chụp được thiếu niên thư
sinh.

Ngón tay trỏ bên phải lão bọc vào mảnh gấm đoạn
điểm vào ba chỗ huyệt Vân môn, Khúc trì, Hợp cấp trên người gã.

Tiếp theo lão vươn tay đón lấy chung ngọc trên
không rớt xuống, lại vung chân trái đá ngã Tang Phi Hồng. Tiện đà lão vung đầu
ngón chân điểm vào đầu gối cô.

Huyệt Vân Môn ở bả vai, Khúc trì ở khuỷu tay, Hợp
cốc ở ngón trỏ, gã thư sinh bị điểm ba huyệt đạo từ vai đến đầu ngón tay tê
chồn, muốn bóp vỡ chén ngọc cũng không được nữa.

Mấy cử động này mau lẹ dị thường. Quần hùng không
ai kịp nhìn rõ mà Thang Bái đã đánh ngã hai người. Tay phải cầm ba chiếc chén
ngọc đặt trên kỷ trà. Lão cười hì hì ngồi vào ghế Thái sư. Quần hào bèn cất
tiếng hoan hô và thì thầm bàn tán.

Quách Ngọc Đường ngồi bên Hồ Phỉ sờ hàm râu không
ngớt, lên tiếng ca ngợi:

- Chỉ trong chớp mắt đã đánh ngã hai người là một
việc rất khó khăn. Khó hơn nữa, chén ngọc trong tay ba người, hành động sai một
li là bể nát, khiến cho đại hội kém phần hoàn mỹ. Võ công Thang đại hiệp cao
thâm khỏi cần phải nói, về đởm lược của lão nhân gia lại càng đáng phục. Trình
lão đệ! Lão đệ nghĩ có đúng không?

Hồ Phỉ gật đầu:

- Đúng lắm! Thật là hiếm có!

Màn kịch nổi lên như sấm dậy vừa rồi khiến chàng
phấn khởi hùng tâm, tự nhủ:

- Lão họ Thang quả nhiên kỹ thuật hơn nglrời. Ta
phải tìm cơ hội tỉ đấu với lão.

Chàng lại tự nhủ:

- Gã thiếu niên thư sinh kia và Tang cô nương lỡ
tay bị bắt, dù có bảo toàn được tính mạng cũng phải chịu hành hạ. Ta tìm cách
gì để cứu họ bây giờ?

Bọn vệ sĩ đã lấy dây thừng cột thư sinh và Tang
Phi Hồng đẩy đến trước mặt Phúc Khang An để hắn phát lạc.

Phúc
Khang An vẫy tay truyền lệnh:

- Hãy
để chúng sang một bên rồi sau sẽ tra hỏi cho khỏi cản trở cuộc nhã hứng của các
vị anh hùng. An đề đốc! Đề đốc mời các vị tiếp tục tỉ đấu.

An
đề đốc dạ một tiếng rồi truyền lệnh cho quần hào tiếp tục tỉ thí.

Hồ
Phỉ thấy bọn người này đấu lui đấu tới mà chưa ai là nhân tài kiệt xuất.

Chàng
nghĩ tới hai đưa con của Mã Xuân Hoa không hiểu sao chúng lại đoạt được về?
Chàng cũng không hay Mã Xuân Hoa có gặp nguy nan gì không, thành ra tâm thần
bối rối, không muốn coi mọi người tranh đấu.

Giữa
lúc ấy ngoài cửa có vệ sĩ lớn tiếng hô:

- Thánh
chỉ đến!

Quần
hào nghe nói ngạc nhiên. Còn mọi người ở phủ Phúc Khang An thì từ trên xuống
dưới đã nghe quuen rồi, biết Hoàng thượng có việc thì dù nửa đêm thánh chỉ cũng
ban ra, chăng có chi là kì lạ.

Phúc
Khang An sai bày hương án. Hắn quỳ xuống trước thềm để tiếp thánh chỉ.

Từ
An đề đốc trở xuống ai cũng quỳ mọp.

Hồ
Phỉ trước tình trạng này cũng phải quỳ, nhưng trong lòng ngấm ngầm chửi rủa.

Bỗng
nghe tiếng giày lẹp kẹp, năm người từ ngoài cửa lớn đi vào. Đi trước là một lão
thái giám.

Phúc
Khang An nhận ra lão là Lưu Chí Dư, thái giám ở cung Càn Thanh, bốn người đi
sau đều là vệ sĩ chốn cung đình.

Lưu
Chi Dư đến trước cửa sảnh đuờng, không tiến vào. Lão mở thánh chỉ ra tuyên đọc:

“Binh
bộ thượng thu Phúc Khang An nghe chỉ!

Vừa
rồi bắt được hai tặc nhân, một nam một nữ. Vậy lập tức đưa vào cung. Khâm thử.”

Phúc
Khang An ngơ ngác tự hỏi:

- Sao
Hoàng thượng lại biết tin mau lẹ đến thế? Ngài đòi đưa hai tặc nhân vào cung
làm gì?

Hắn
ngửng đầu ngó thấy đầu mắt lão thái giám có chiều khác lạ liền nghĩ ngay tới
ngày thường bọn thái giám truyền chỉ nhất định vào đứng chính giữa đại sảnh, quay
mặt về hướng Nam tuyên đọc. Lần này chỉ dụ của triều đình ban ra, lại do thái
giám già Lưu Chí Dư ra tới thì nhất định không sai trật quy củ.

Trong
vụ này tất có nguyên nhân.

Hắn
liền đứng dậy nói:

- Lưu
Công Công! Mời công công vào ngồi dùng trà và coi các vị anh hùng hảo hán diễn
võ.

Lưu
Chi Dư đáp:

- Hay
lắm! Hay lắm!

Đột
nhiên lão chau mày nói tiếp:

- Đa
tạ Phúc đại soái. Lão phu không uống trà nữa vì đức Hoàng thượng đang chờ phúc
chỉ.

Phúc
Khang An ngó tình cảnh này liền tỉnh ngộ ngay. Hắn biết lão bị bốn tên thị vệ ở
phía sau uy hiếp mà giả truyền thánh chỉ. Bốn tên vệ sĩ kia nếu không phải bạn
đồ thì cũng là người ngoài giả trá.

Hắn
thản nhiên không lộ vẻ gì, mỉm cười hỏi:

- Mấy
vị đại ca đi theo lão công công là ai vậy? Sao trông lạ mặt thế?

Lưu
Chi Dư ấp úng:

- Cái
đó... ha ha!... Họ ở tỉnh ngoài mới đến.

Phúc
Khang An liền hiểu rõ ngay. Hắn biết những thị vệ ở cung đình là người thân
tình, quý hiển hoặc những đệ tử thế gia lập nhiều chiến công, còn bọn võ sĩ tầm
thường thì làm thị vệ bên cạnh Hoàng đế thế nào được?

Hắn
tự nhủ:

- Bây
giờ phải li khai bốn tên kia ra để Lưu Thái giám khỏi bị chúng uy hiếp.

Hắn
liền nói:

- Đã
vậy thì bốn vị thị vệ đại ca dẫn tặc nhân đi!

Hắn
vừa nói vừa trỏ vào thư sinh và Tang Phi Hồng bị cột để một bên.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3