Phi hồ ngoại truyện - Chương 42

42

Dược Vương
Trang Thiết Tượng trả thù

Cô nói tới đây bất giác vành mắt đỏ hoe.

Hồ Phỉ nói:

- Lệnh sư tỉ lưng còng vừa bảo vệ lệnh sư phó có
dạ thiên tư chỉ thương yêu tiểu đồ đệ. Y nói thế không phải là quá đáng. Tại hạ
nhận ra chỉ có một mình cô nương là thương tiếc sư phó.

Trình Linh Tố đáp:

- Tiên sư bình sinh thu bốn tên đồ đệ. Cả bốn
người trong một đêm đại ca được gặp hết. Mộ Dung Cảnh Nhạc là đại sư huynh.
Khương Thiết Sơn là nhị sư huynh. Tiết Thước là tam sư tỉ. Tiểu muội nhỏ tuổi
nhất, sư phó định không thu làm đồ đệ nhưng ba vị sư huynh sư tỉ làm nhiều
chuyện sai quấy, lão nhân gia sợ sau khi người bách tuế không ai kiềm chế được
những hành động tội lỗi của mấy vị nên lúc lão nhân gia tuổi già còn thu tiểu
muội làm ấu đồ.

Cô dừng lại một chút rồi tiếp:

- Bản tính của ba vị sư huynh sư tỉ nguyên trước
không đến nỗi tệ hại, chỉ vì Tam sư tỉ thành hôn với Nhị sư huynh rồi Đại sư ca
kết mối thâm thù. Ba người chẳng ai chịu nhường ai đi đến chỗ không sao vãn hồi
được nữa.

Hồ Phỉ gật đầu nói:

- Có phải đại sư huynh cũng muốn lấy tam sư tỉ
không?

Trình Linh Tố đáp:

- Những việc này xẩy ra lâu rồi, tiểu muội không
nhớ rõ. Chỉ biết đại sư ca đã có sư tẩu, tam sư tỉ lại yêu mến đại sư ca liền
đánh thuốc độc cho sư tẩu chết đi.

Hồ Phỉ ủa một tiếng, trong lòng hơi có ý run sợ và
cảm thấy học dùng độc lợi ít mà hại nhiều, người tử tế biến thành người tàn
nhẫn.

Lại nghe Trình Linh Tố nói tiếp:

- Đại sư ca tức quá, cho tam sư tỉ uống thứ độc
dược thành lưng còng, chân què. Nhị sư ca ngấm ngầm thương yêu tam sư tỉ, tuy
mụ đã thành tàn phế, y cũng không rẽ bỏ và kết hôn với mụ. Không hiểu tại sao
sau khi hai người thành hôn, đại sư ca lại nhớ đến tam sư tỉ về những điểm hay
rồi lại giăng mắc với mụ. Gia sư bị ba người làm cho phiền lòng, bất luận giáo
huấn cách nào, ba người vẫn phản phúc rắc rối không sao gỡ ra được. Nhị sư ca
là người tương đối chính phái. Y đối với vợ con chung thủy một lòng. Hai người
đến bên hồ Động Đình dùng sắt đúc một tòa Dược Vương Trang. Ngoài trang còn
trồng thứ Huyết Lật để đề phòng đại sư ca theo dõi nhưng về sau vợ chồng y gây
nhiều thù oán trên chốn giang hồ. Tòa Dược Vương Trang lại biến thành nơi ẩn
lánh kẻ thù của hai vị.

Hồ Phỉ gật đầu nói:

- Té ra là thế. Thảo nào trên chốn giang hồ người
ta đồn dại về Độc Thủ Dược Vương mỗi người một khác. Người thì bảo Dược Vương
là lão nho sinh, kẻ lại nói Dược Vương là đại hán thô hào. Có người bảo là một
mụ đàn bà lưng ngù, lại có người nói là một vị lão hòa thượng.

Trình Linh Tố đáp:

- Độc Thủ Dược Vương chân chính là ai thực là khó
nói quá. Gia sư vốn không thích cách xưng hô này. Lão nhân gia bảo “Ta sử dụng
độc vật là để trị bệnh cứu người. Ai kêu ta bằng Dược Vương, ta lấy làm hổ thẹn
không dám nhận. Bên trên thêm hai chữ Độc Thủ thì ra Vô Sân lão hòa thượng muốn
giết người thế nào cũng được hay sao?” Vì gia sư nổi danh sử dụng độc vật mà ba
vị sư huynh sư tỉ lại lạm dụng, có khi hại lầm người tử tế nên bốn chữ Độc Thủ
Dược Vương đồn đại vang dội trên chốn giang hồ. Gia sư không cho ba vị sư huynh
sư tỉ tiết lộ họ tên cùng lai lịch mọi người. Do đó ở đẫu xẩy ra vụ án mạng hạ
độc li kì, người ta cũng đổ lên đầu Độc Thủ Dược Vương. Đại ca bảo có oan uổng
hay không?

Hồ Phỉ hỏi:

- Sao tôn sư không ra mặt biện minh cho thiên hạ
biết?

Trình Linh Tố thở dài đáp:

- Vụ này biện minh cũng rắc rối lắm.

Cô nói tới đây thì đã nắn bóp và buộc thuốc xong
cho Hồ Phỉ. Cô đứng dậy nói tiếp:

- Đêm nay chúng ta còn lại hai việc khẩn yếu phải
làm. Một là lấy thuốc giải Đoạn Trường Thảo, hai là trị thương cho Tiểu Thiết, con
của nhị sư ca. Nếu không...

Đột nhiên cô dừng lại tủm tỉm cười.

Hồ Phỉ nói theo:

- Nếu tại hạ nghe lời cô thì hai việc này dễ dàng
quá rồi nhưng hiện giờ không khỏi tổn công rất nhiều.

Trình Linh Tố cười đáp:

- Đại ca biết vậy là hay. Chúng ta đi thôi.

Hồ Phỉ trỏ vào Mộ Dung Cảnh Nhạc nằm dưới đất hỏi:

- Lại mời ông bạn này vào bồ hay sao?

Trình Linh Tố cười đáp:

- Phiền
đại ca giùm cho.

Hồ
Phỉ liền xách Mộ Dung Cảnh Nhạc bỏ vào trong bồ, xỏ đòn gánh quẩy trên vai.

Trình
Linh Tố đi trước dẫn đường tiến về phía tây nam. Đi chừng ba dặm thì đến trước
căn nhà nhỏ. Cô cất tiếng gọi:

- Vương
đại thúc! Đi thôi!

Cánh
cửa kẹt mở, môt hán tử toàn thân đen sì quày gánh đi ra.

Hồ
Phỉ nghĩ bụng:

- Lại
một chuyện kì quái nữa.

Nhưng
chàng nhớ vết xe trước không dám hỏi nhiều, lầm lũi theo sau Trình Linh Tố
không rời xa cô ba bước.

Trình
Linh Tố quay lại mỉm cười tỏ ý khen gợi là chàng biết nghe lời.

Hán
tử kia theo sau hai người không nói nửa lời.

Trình
Linh Tố quay về phía Bắc. Vào khoảng hết canh tư thì tới ngoài Dược Vương
Trang.


lấy trong bồ ra ba bó hoa lam lớn, chia cho Hồ Phỉ và hán tử mỗi người một bó.

Ba
người vượt qua hàng cây dẻ đỏ như máu đến gần tòa nhà sắt đúc. Trình Linh Tố
cất tiếng hỏi:

- Nhị
sư ca! Tam sư tỉ! Có mở cửa cho không?


hỏi ba câu vẫn không thấy phản ứng, liền nhìn hán tử gật đầu.

Hán
tử đặt gánh xuống. Một đầu đòn gánh là cái bễ thợ rèn.

Hán
tử thổi bế đốt than đỏ làm cho sắt thép chảy ra. Đúng là một tên thợ rèn. Hồ Phỉ
rất lấy làm kì.

Chỉ trong khoảnh khắc, hán tử đã nung sắt chảy ra
nước rồi sờ kẽ nứt trên nóc nhà sắt mà rưới vào. Té ra đây là cửa sổ bị gắn kín
lại.

Khương Thiết Sơn, Tiết Thước tuy ở trong nhà nhưng
úy kị Trình Linh Tố không dám ra ngăn cản.

Trình Linh Tố thấy tòa nhà sắt bao nhiêu kẽ hở
mười phần đã vít dến tám, chín.

Người trong nhà chẳng còn cách nào phá vậy để ra
được nữa. Cô liền nhìn Hồ Phỉ vẫy tay. Hai người vượt qua dãy cây dẻ tiến về
phía Tây Bắc mấy chục trượug. Nơi đây toàn là những tảng đá lớn rải rác khắp
mọi chỗ.

Trình Linh Tố vừa cất bước vừa đếm. Cô đi về phía
Đông mấy bước lại qua hướng Tây mấy bước rồi nói khẽ:

- Đây rồi!

Cô thắp đèn lồng lên soi thì thấy giữa hai tảng đá
lớn có một cái huyệt động lớn bằng miệng bát. Trên động lại có một tảng đá gác
lên.

Trình Linh Tố khẽ nói:

- Đây là lỗ thông hơi của họ.

Cô thắp nửa cây nến còn lại đặt ở cửa động rồi
cùng lùi ra xa đứng trông.

Cây nến vừa thắp lên rồi những tia khói vàng lợt
theo gió chuồn vào trong động.

Hồ Phỉ nhìn tình trạng này đem lòng kính sợ thủ
đoạn của Trình Linh Tố. Chàng tự hỏi:

- Những người trong nhà sắt hít phải khói độc liệu
còn sống được chăng?

Chàng không khỏi sinh lòng lân mân. Làn khói nhẹ
này khó mà phát giác được, dù cho có phát giác thì vít lỗ thông hơi rồi cũng bị
ghẹt thở mà chết, chỉ khác nhau ở chỗ chết mau hay chết chậm một lúc.

Chàng tự hỏi:

- Chẳng lẽ ta đã ngó thấy hành động tàn độc tuyệt
diệt môn hộ mà không ngăn cản?

Lại thấy Trình Linh Tố cầm cái quạt nhỏ khẽ quạt
khí vào qua huyệt động. Hồ Phỉ không nhịn được nữa đứng phắt dậy hỏi:

- Linh cô nương! Giữa sư huynh sư tỉ và cô có mối
thù không cởi được hay sao?

Trình Linh Tố hững hờ đáp:

- Không có đâu.

Hồ Phỉ lại hỏi:

- Phải chăng lệnh sư để di mệnh sai cô nương thanh
lý môn hộ?

Trình Linh Tố đáp:

- Hiện giờ chưa tới bước đường này.

Hồ Phỉ ngập ngừng:

- Thế thì... thế thì...

Trong lòng quá xúc động, chàng không biết hỏi cách
nào nên không thốt ra lời được.

Trình Linh Tố quay đầu lại lạnh lùng hỏi:

- Chuyện gì vậy? Sao đại ca có vẻ cấp bách như
thế?

Hồ Phỉ định thần lại đáp:

- Nếu lệnh sư ca, sư tỉ chưa đến trình độ không
giết không được, tưởng cô nương nên mở đường cho họ cải ác tòng thiện.

Trình Linh Tố nói:

- Phải rồi! Gia
sư cũng bảo vậy.


dừng lại một chút rồi tiếp:

- Đáng
tiếc đại ca chưa gặp được gia sư, không thì một già một trẻ nhất định ý hợp tâm
đầu.

Miệng
cô nói tay vẫn không ngớt quạt khói vào trong nhà sắt.

Hồ
Phỉ ãi đầu ngập ngừng hỏi:

- Khói
độc này... khói độc này làm chết người thì sao?

Trình
Linh Tố đáp:

- Ủa!
Té ra Hồ đại ca của tiểu muội đại phát từ bi. Tiểu muội đang muốn cứu mạng
người chứ không phải làm việc thương thiện hại lý.


nói rồi quay lại nhoẻn miệng cười, vẻ mặt rất khả ái.

Hồ
Phỉ đỏ mặt lên. Chàng tự thẹn vì mình ngu ngốc. Tuy chàng không hiểu tại sao
quạt khói độc vào lại là cứu người nhưng trong lòng chàng cũng cực kì khoan
khoái.

Trình
Linh Tố dùng móng tay khắc vào vây nến một vết rồi bảo Hồ Phỉ:

- Đại
ca coi chừng giùm đừng để gió thổi tắt cây nến. Khi nào cháy tới đường vạch là
thổi tắt nến đi.


cầm quạt đưa cho Hồ Phỉ, đứng người lên quan sát bốn mặt lắng nghe động tĩnh.

Hồ
Phỉ khẽ quạt khói vào huyệt động.

Trình
Linh Tố đi quanh một vòng tròn ở ngoài xa hơn mười trượug không thấy có gì khác
lạ. Cô ngồi xuống tảng đá tròn nói:

- Người
dẫn chó sói đến xéo nát vườn hoa của tiểu muội đêm này là Tiểu Thiết con trai
của nhị sư ca.

Hồ
Phỉ “ủa” lên một tiếng hỏi:

- Gã
cũng ở dưới này ư?

Chàng
vừa nói vừa trỏ vào lỗ thông hơi.

Trình
Linh Tố cười đáp:

- Phải
rồi. Chúng ta phải phí công phu mới cứu gã được. Trước hết làm cho sư ca sư tỉ
ngất đi thì hành động mới không bận rộn chân tay.

Hồ
Phỉ ồ một tiếng bụng bảo dạ:

- Té
ra là thế.

Trình
Linh Tố nói tiếp:

- Nhị
sư ca và tam sư tỉ có một kẻ đối đầu họ Mạnh. Hắn đến Động Đình Hồ đã nửa năm, phí
bao nhiêu tâm lực mà không giải được chất độc ở cây Huyết Lật nên không đánh
vào được Dược Vương Trang được tiểu muội trồng hoa lam là một thứ khắc tinh của
Huyết Lập. Nhị sư ca thủy chung không hay gì hết. Mãi đến lúc đại ca cùng Chung
nhị gia cài hoa lam tiến vào không sợ chất độc y mới phát giác.

Hồ
Phỉ chợt nhớ điều gì nói: - Phải rồi! Tại hạ cùng Chung nhị ca lúc rời khỏi nơi
đây, văng vẳng nghe trong nhà sắt có tiếng người la hoảng “ô hay!”, chắc là vì
thế.

Trình
Linh Tố gật đầu đáp: - Chất độc giống Huyết Lật không có thuốc nào giải được
chỉ người nào thường ăn những hạt dẻ mới không bị chất độc ở cây giẻ xâm nhập
vào. May mà giống Huyết Lật tuy độc ghê gớm nhưng khó lòng hại người và súc vật
vì lẽ nơi nào có cây lật mọc là trong vòng mười bộ cây cỏ không mọc được, sâu
kiến cũng biệt tích, hễ ngó đến là biết ngay.

Hồ
Phỉ nói:

- Thảo
nào xung quanh Dược Vương Trang này không có một tấc cỏ. Tại hạ đã bịt mõm ngựa
cũng không tránh được chất độc. Nếu tại hạ không được cô nương tặng hoa lam...

Chàng
nói tới đây lại nhớ đến những chuyện xảy ra không khỏi ngấm ngầm kinh hãi, bụng
bảo dạ:

- Trách
nào trên chốn giang hồ mỗi khi nhắc tới Độc Thủ dược Vương ai cũng biến sắc.
Chung nhị ca hết sức đề phòng chẳng phải là không nguyên nhân.

Trình
Linh Tố nói theo:

- Hoa
lam của tiểu muội là một thứ giải dược mới tìm được, may mà đại ca không rẻ bỏ,
giữa đường không vứt đi.

Hồ
Phỉ mỉm cười đáp:

- Thứ
hoa này rất kiều diễm, tại hạ thích nó lắm.

Trình
Linh Tố nói:

- Nếu
nó không đẹp chắc đại ca đã liệng đi rồi, phải không?

Hồ
Phỉ ầm ừ không biết đáp thế nào.

Chàng
nghĩ thầm:

- Giả
tỉ hoa lam mà xấu xí chưa chắc mình đã cất vào trong bọc. Phải chăng vì nhờ
bông hoa xinh đẹp mà cứu được tánh mạng cho hai người?

Hồ
Phỉ đang mãi ngẫm nghĩ thì cơn gió thổi tới, chàng không giơ tay quạt ra che
gió. Cây nến đang cháy tạt đu tạt lại một cái rồi tắt liền.

Chàng
hốt hoảng khẽ la:

- Trời
ơi!

Vội
móc hỏa tập toan quẹt lên thắp nến bỗng nghe Trình Linh Tố ở trong bóng tối lớn
tiếng:

- Thôi
được! Bấy nhiêu cũng đủ rồi.

Hồ
Phỉ nghe giọng nói của cô có ý không vui, chàng tự trách:

- Cô
bảo ta làm việc gì ta cũng không làm được đến nơi, tựa hồ mình quá coi thường
chẳng chịu để tâm.

Chàng
liền xin lỗi:

- Tại
hạ có điều không phải. Chẳng hiểu tại sao đêm nay tại hạ như người mất hồn.

Trình
Linh Tố lẳng lặng không nói gì.

Hồ
Phỉ lại nói:

- Tại
hạ đang nghĩ tới câu nói của cô, không ngờ cơn gió thổi đến một cách đột ngột.
Linh cô nương! Lúc cô cho hai bông hoa lam, tại hạ chưa biết là vật cứu mạng
nhưng đã là vật của người ta tặng, dĩ nhiên mình phải trịnh trọng thu cất.

Trình
Linh Tố ghe giọng nói thành khẩn. Nàng “ồ” một tiếng rồi không nói gì nữa.

Trong
bóng tối hai người ngồi đối diện một lúc. Hồ Phỉ lại lên tiếng:

- Tại
hạ mất cha mẹ ngay từ thuở nhỏ, chưa ai cho cái gì bao giờ.

Trình
Linh Tố đáp:

- Phải
rồi! Tiểu muội cũng không có gia nương từ thuở nhỏ mà vẫn sống được đến ngày nay.


thắp đèn lồng lên, đặt khối đá vít lỗ thông hơi rồi nói:

- Quay
về đi!

Hồ
Phỉ liếc mắt ngó trộm thấy dường như cô không có ý tức mình, chàng không dám
hỏi nữa, lẽo đẽo theo sau.

Hai
người về đến trước nhà sắt, thấy gã thợ rèn ngồi dưới đất đang hút thuốc lá.

Trình
Linh Tố nói:

- Vương
đại thúc! Phiền đại thúc đục những kẽ hở ra.

Người
thợ rèn không hỏi gì cả, lấy đục sắt búa đập choang choảng. Trong khoảng thời
gian chừng ăn xong một bữa cơm, hắn đục xong những kẽ hở.

Trình
Linh Tố bảo hắn:

- Mở
ra!

Người
thợ rèn đục bên này mấy cái, bên kia mấy cái rồi dùng lưỡi đục nảy lên.

Choang
một tiếng. Một tấm thiết bản lớn rớt xuống để lộ cái cửa cao sáu thước rộng ba
thước.

Người
thợ rèn dường như đã hiểu rõ cách cấu tạo tòa nhà này như bàn tay để trước mắt.
Không hiểu hắn kéo ở đâu ra một cái thang sắt từ trên cửa thông xuống.

Trình
Linh Tố nói:

- Chúng
ta bỏ hoa lam ở bên ngoài.

Ba
người cũng cầm bó hoa lam liệng xuống đất.

Trình
Linh Tố toan theo thang sắt đi xuống, bỗng cô rít hơi rồi hỏi:

- Hồ
đại ca! Sao trong mình đại ca còn bó hoa lam? Đừng đem vào trong nữa.

Hồ
Phỉ ồ một tiếng rồi móc trong bọc ra cái túi vải. Chàng vừa mở túi vừa nói:

- Mũi
cô nương thính quá. Tại hạ để hoa trong túi mà cô còn ngửi thấy.

Trong
túi vải đựng cả Quyền Kinh Đao Phổ cũng những đồ vặt vãnh. Ban ngày Trình Linh
Tố cho chàng bông hoa lam cũng bỏ vào đây, bây giờ hoa khô héo rồi.

Hồ
Phỉ lấy ra đặt xuống tấm thiết bản dùng làm cánh cửa.

Trình
Linh Tố thấy chàng cất bông hoa trịnh trọng, biết lời chàng vừa nói là sự thực,
cô rất đỗi hoan hỉ mỉm cười đáp:

- Đại
ca quả không lừa gạt ai.

Hồ
Phỉ ngơ ngác nghĩ bụng:

- Ta lừa gạt cô làm gì?

Trình Linh Tố trỏ vào cửa sắt nói:

- Người trong nhà này ngày thường ăn Huyết Lật
quen rồi. Hoa lam là khắc tinh khiến họ không chịu được.

Cô cầm đèn lồng tiến vào trong nhà.

Hồ Phỉ cùng Vương Thiết Tượng cũng theo xuống.

Đi hết cây thang sắt thì đến đường hầm lại chuyển
qua hai khúc quanh vào tới tiểu sảnh đường.

Trên tường treo những bức thư họa cùng đối liên.
Bàn ghế trong nhà bằng thứ trúc Tương Phi. Cách trần thiết rất trang nhã.

Hồ Phỉ thở dài nghĩ bụng:

- Khương Thiết Sơn tướng mạo thô lỗ mà ở căn nhà
như của một vị tú tài.

Trình Linh Tố chân không dừng bước đi thẳng vào
phía sau.

Hồ Phỉ theo cô vào đến căn phòng giống như nhà
bếp. Chàng vừa ngó thấy cảnh tượng nơi đây đã giật mình kinh hãi: Khương Thiết
Sơn và Tiết Thước nằm lăn dưới đất, không hiểu còn sống hay đã chết rồi. Lúc
quạt khói ngọn nến chế bằng Thất Tâm Hải Đường chàng đã tiên liệu tất xẩy ra
tình trạng này nên chẳng lấy chi làm lạ. Lạ ở chỗ một thanh niên lõa lồ thân
thể ngồi ở trong chảo nước nóng. Hơi nước trong chảo bốc lên không ngớt tỏa ra
dù nước chưa sôi nhưng cũng nóng lắm, không chừng gã cũng chết rồi. Hồ Phỉ cất
bước lại gần toan kéo thanh niên ra khỏi chảo nước thì Trình Linh Tố la lên:

- Đừng động vào gã! Đại ca thử coi xem người gã
còn có áo quần gì không?

Hồ Phỉ thò đầu ngó vào trong chảo đáp:

- Y chỉ mặc một cái quần đùi.

Trình Linh Tố hơi đỏ mặt lên, cô gật đầu tiến lại
gần sờ mũi gã rồi nói:

- Đại ca cho thêm củi vào bếp.

Hồ Phỉ giật bắn người lên, ngó lại thanh niên kia,
nhận ra chính là gã đã dẫn bầy sói đến xéo nát vườn hoa lam. Gã nhắm mắt lại, miệng
há hốc ra. Bộ ngựa tráng kiện hãy còn thoi thóp. Quả nhiên gã chưa chết nhưng
đã ngất đi không biết gì nữa. Chàng hỏi:

- Phải chăng là Tiểu Thiết con các vị đây?

Trình Linh Tố đáp:

- Đúng rồi! Tệ sư ca và sư tỉ muốn trục độc khí ra
khỏi người gã nhưng không có phấn hoa Hải Đường thì không trị được.

Bây giờ Hồ Phỉ mới yên lòng. Chàng thấy thế lửa
trong bếp nhỏ bé liền chất thêm củi nhưng chàng vẫn sợ nước nóng quá. Tiểu
Thiết không chịu nổi nên không dám cho nhiều.

Trình Linh Tố cười nói:

- Cho thêm ít củi nữa, không đun kỹ không được.

Hồ Phỉ theo lời lại bỏ mấy thanh củi nữa vào bếp.

Trình Linh Tố thò tay vào trong chảo để coi nước
nóng lạnh thế nào. Cô lấy trong bọc ra một bình thuốc nhỏ đổ chút phấn vàng ra
bôi vào mũi Khương Thiết Sơn và Tiết Thước.

Sau một lúc, hai người hắt hơi mấy cái rồi mở bừng
mắt ra thấy Trình Linh Tố tay cầm bầu múc nước nóng trong chảo ra rồi lại kín
nước lạnh đổ vào.

Hai vợ chồng Khương Thiết Sơn đưa mắt nhìn nhau.
Ban đầu hai người vừa kinh hãi vừa tức giận nhưng sau lộ vẻ bui mừng nghĩ bụng:

- Y đã ra tay giải cứu thì đứa con độc nhất của
mình có thể vãn hồi được.

Hai người đứng yên lẳng lặng không nói gì mà trong
lòng nổi lên nhiều ý nghĩ khôn tả, miệng lẩm bẩm:

- Đứa con yêu của ta hiển nhiên trúng phải độc thủ
của y, bây giờ y lại đến giải cứu. Tạ ơn y là không đáng nhưng nếu y không giải
cứu thì con mình không sống được. Hơn nữa y là tiểu sư muội của mình mà thằng
con mình còn nhiều tuổi hơn cả y. Ai ngờ sư phó lòng dạ thiên tư, truyền thụ
cho y một bản lãnh cao thâm hơn mình. Trong một đêm bị y kiềm chế như người bị
cột chân tay không còn đất để trả đũa.

Trình Linh Tố thấy nước bốc hơi nhiều lại múc nước
nóng ra cho nước lạnh vào.

Khương Thiết Sơn trúng độc bị hành hạ khổ sở, bây
giờ phải trục độc ra.

Trình Linh Tố đột nhiên nhìn Vương Thiết Tượng
nói:

- Nếu không động thủ thì không trả thù được nữa.

Vương Thiết Tượng dạ một tiếng lượm một thanh củi
nhằm đầu Khương Thiết Sơn đánh xuống.

Khương Thiết Sơn cả giận quát:

- Ngươi làm gì thế này?

Hắn nắm lấy thanh củi toan đánh trả. Tiết Thước
vội hô:

- Thiết Sơn! Bữa nay chúng ta phải cầu cạnh sư
muội mà không chịu nổi mấy đòn ư?

Khương Thiết Sơn thộn mặt ra tức giận quát nói:

- Được rồi!

Hắn buông tay ra.

Vương Thiết Tượng cầm thanh củi đánh xuống. Khương
Thiết sơn không né tránh cũng không đỡ gạt, lại nghểng đầu lên cho hắn đập vào.

Vương Thiết Tượng thóa mạ:

- Ngươi đoạt điền địa của lão gia lại bức bách lão
gia chế tạo tòa nhà sắt này, còn đánh gẫy ba dẻ xương sườn của lão gia, phải
nằm lỳ trên giường hàng nửa năm. Quân chó đẻ kia! Không ngờ lại có ngày nay.

Hắn thóa mạ một câu lại cầm thanh củi giáng mạnh
một đòn.

Hắn làm thợ rèn nện sắt đã quen. Tuy không hiểu võ
công nhưng cánh tay hắn sức lực cực kì mãnh liệt. Hắn đánh gẫy liền mấy thanh
củi.

Khương Thiết Sơn thủy chung không trả đòn, nghiến
răng chịu đựng.

Hồ Phỉ nghe tên thợ rèn họ Vương thóa mạ biết là
hắn đã bị vợ chồng Khương Thiết Sơn lấn át cực kì khổ sở. Bữa nay Trình Linh Tố
xử đạo công bằng cho hắn trả oán. Đây là một cử động khiến chàng khoan khoái.

Vương Thiết Tượng đánh gẫy ba thanh củi thấy
Khương Thiết Sơn đầu mặt sưng vù chỗ xanh chỗ tím, vẫn nghiến răng chịu đựng
không rên một tiếng. Hắn vốn là người lương thiện nay được trả oán hả giận. Tuy
ngày trước hắn bị cha con họ Vương đánh đập tàn nhẫn hơn nhiều nhưng hắn trả
đòn như vậy là đủ. Hắn liệng thanh củi xuống nhìn Trình Linh Tố chắp tay nói: -
Trình cô nương! Bữa nay cô nương giúp giùm tại hạ trả thù, ơn đức này khó lòng
báo đáp.

Trình Linh Tố đáp:

- Đại thúc bất tất phải đa lễ.

Cô quay lại hỏi Tiết Thước:

- Tam sư tỉ! Các vị trả lại điền địa cho Vương đại
thúc và từ này nể mặt tiểu muội đừng kiếm y để báo thù được không?

Tiết Thước cất giọng trầm trầm đáp:

- Chúng ta vĩnh viễn không bước chân vào tỉnh Hồ
Nam nữa.Vả lại trường hợp này khiến bọn ta vĩnh viễn không quên.

Trình Linh Tố nói:

- Hay lắm! Vậy xin cứ thế.Vương đại thúc! Đại thúc
cứ về trước đi, ở đây không còn việc gì nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3