Phi hồ ngoại truyện - Chương 22

22

Sát Quan Ẩu
Lại Bạt Phụng Mao

Chủ sòng mở bát ba lần, bên “Tài” đều thắng cả.

Hồ Phỉ nghĩ bụng:

- Trong mười sòng bạc có đến chín sòng gian lận.
Phụng Thiên Nam đã là tay hoành hành bất pháp mà mở sòng bạc tất nhiên giở trò quỷ
quái. Ta phải điều tra cho tệ đoan, đại náo một phen mới được.

Chàng liền chú ý nhìn bát xúc xắc, lại lắng tai
nghe thanh âm xem trong con xúc xắc có đổ chì không. Chàng nghe một lúc không
thấy gì khác lạ.

Nguyên chàng đã luyện qua thuật nghe tiếng gió, nhĩ
lực rất tinh vi. Dù là trong bóng tối có ám khí tập kích cũng nghe thanh âm để
biết phương vị cùng ám khí loại gì? Thủ kình thế nào? Tỉ như Triệu Bán Sơn là
một tay đại hành gia, hôm ấy ở Thương Gia Bảo nghe ám khí tứ phía bắn tới liền
đoán được đối phương là đệ tử của Bất Nghi đại sư ở chùa Thiếu Lâm. Thuật nghe
ám khí tinh vi đến thế là cùng.

Nhĩ lực của Hồ Phỉ tuy còn kém Triệu Bán Sơn nhưng
nghe một lúc lâu cũng nhận được ba con xúc xắc hướng lên trên mặt nào, điểm số
cộng được bao nhiêu.

Nên biết con xúc xắc có sáu mặt, điểm sỗ mỗi mặt
đều khác nhau. Mặt nhất điểm hướng lên thì mặt lục ở phía dưới đối lại. Lúc ba
con xúc xắc nằm xuống thanh âm có khác nhau một li nhưng người nội lực tinh
thâm nghe ám khí đều có thể phân biệt được một cách rõ ràng.

Hồ Phỉ để chủ sòng mở bát thêm mấy lần, chàng nghe
không lầm nữa, liền cười hỏi:

- Nhà cái có hạn định đặt cửa bao nhiêu không?

Chủ sòng lớn tiếng đáp:

- Khắp tỉnh Quảng Đông đều biết đổ trường của Nam
Bá Thiên tha hồ đặt cửa bất chấp bao nhiêu cũng ăn hết. Nếu không thế thì còn
gọi là Anh Hùng Hội Quán sao được?

Hồ Phỉ mỉm cười chìa ngón tay cái lên nói xỏ:

- Phải rồi! Nếu còn hạn định chẳng hóa ra là Cẩu
Hùng Hội Quán ư?

Chàng nghe tiếng xúc xắc hạ xuống thành mười hai
điểm liền quay lại hỏi:

- Xà Bì Trương! Đặt một ngàn lạng xuống bên “Tài”.

Chủ sòng hòa mình ở đổ trường mấy chục năm cũng
phải mở bát mới biết Tài hay Xỉu.

Hắn thấy chàng đặt cuộc một ngàn lạng thì không
khỏi sửng sốt.

Hắn mở bát đĩa ra thấy cả ba con xúc xắc đều hướng
mặt “Tứ” lên, bất giác sắc mặt lợt lạt, đành phải giao một ngàn lạng.

Tiếp theo hắn lắc hộp xúc xắc thanh âm lẫn lộn. Hồ
Phỉ nghe không rõ, ngồi yên không đặt cuộc. Lúc mở bát thành tám điểm.

Tiếng bạc sau Hồ Phỉ đặt hai ngàn lượng bên “Xỉu”.
Mở bát ra quả nhiên sáu điểm. Xỉu ăn.

Hồ Phỉ tiếp tục đánh năm, sáu tiếng và đã được
giam một vạn một ngàn lạng.

Nhà cái hai tay ướt đẫm mồ hôi cầm hộp xúc xắc lắc
thật mạnh.

Hồ Phỉ ghe rõ tiếng bạc này mười bốn điểm liền hô:

- Xà Bì Trương! Đặt hai vạn lạng xuống bên “Tài”.

Hai tên võ sư khuân những gói bạc trên cánh cửa
đặt xuống bàn.

Nhà cái bẻ một góc bát lên coi thấy ba con xúc xắc
cộng mười bốn điểm. Chân tay hắn rất linh lợi. Hắn thò ngón tay út vào bên hộp
sẽ đẩy một cái cho con Lục điểm lật ngược lại thành Nhất điểm. Thế là mười bốn
điểm biến thành chín điểm.

Bạc đang Tài mà hóa Xỉu.

Thủ pháp này nếu không luyện mấy chục năm không
thể thành tựu được. So với học võ công chẳng kém gì một tuyệt chiêu cực kì lợi
hại.

Nhà cái thấy Hồ Phỉ không hay biết đã chắc mẩn ăn
bàn này rồi. Hắn nhơn nhơn đắc ý hô:

- Đại gia nhất định đặt bấy nhiêu chứ?

Hồ Phỉ đẩy đống bạc giữa bàn đáp:

- Hai vạn lạng đây. Nếu Xỉu thì nhà cái thu hết
đi.

Nhà cái hô:

- Ân, tiếng bạc lớn quá!

Hắn mở bát ra, bất giác miệng há hốc không ngậm
lại được vì ba con xúc xắc cộng thành mười hai điểm.

Các đổ khách dừng tay không đánh từ lâu rồi. Ai
ngó thấy mấy chục gói bạc trên bàn cũng phải kinh tâm động phách. Họ thấy mở
bạc thành “Tài” đều bật tiếng la hoảng:

- Úi chà!

Tiếng là vừa đầy vẻ kinh dị lại có ý hoan hô.

Nên biết bọn chúng đều là tay ham mê cờ bạc mà
suốt đời chưa từng gặp qua canh bạc lớn thế này.

Hồ Phỉ cười ha hả, đứng một chân trên ghế hô:

- Hai vạn lạng bạc trắng ngầu! Mau giam vào đi!

Nguyên lúc nhà cái tác tệ, thủ pháp mau lẹ nhưng
che mắt Hồ Phỉ thế nào được.

Chàng không hiểu nhà cái giở trò gì song cũng đoán
chắc ba con xúc xắc bị hắn lật đi rồi.

Nguyên ba con xúc xắc này, một con Lục, một con
Ngũ và một con Tam cộng là mười bốn điểm. Nhà cái định lật con Lục thành Nhất
không ngờ đàn lực của hắn lại đụng cả ba con biến thành Tứ điểm, Lục điểm và
Lưỡng điểm. Cộng thành mười hai điểm, vẫn là “Tài”.

Nhà cái mặt xám như tro tàn, đập tay xuống bàn
quát hỏi:

- Xà Bì Trương! Cha này lai lịch thế nào mà đến
quấy rối đổ trường của Phụng lão gia?

Xà Bì Trương giơ mặt đưa ma ra đáp:

- Tại hạ cũng không biết.

Hồ Phỉ giục:

- Giam tiền đi! Giam tiền đi! Lẹ lên! Giam đủ hai
vạn lạng bạc. Lão gia được bấy nhiêu là đủ rồi, thôi không đánh nữa.

Nhà cái lại vỗ bàn đánh binh một tiếng quát mắng:

- Gã kia! Ngươi làm trò quỷ gì mà lão gia không
biết ư?

Hồ Phỉ cười đáp:

- Hay lắm! Ngươi thích vỗ bàn cũng được.

Chàng vung tay đập xuống góc bàn. Lập tức góc bàn
gẫy rời.

Chàng lại giơ tay trái đập vào góc khác cũng gẫy
ngay rớt xuống.

Mọi người thấy võ công chàng đều kinh hãi. Khi nào
chủ sòng còn dám ngang ngược?

Đột nhiên hắn phóng cước toan đá đổ bàn để nhân
lúc nhốn nháo chạy đi.

Mấy tên hồ lỳ và đổ khách reo lên như tiếng sấm:

- Cướp bạc anh em ơi!

Hồ Phỉ vươn tay mặt ra chụp lấy chủ sòng xách
ngược lên đập đầu hắn xuống mặt bàn.

Luồng lực đạo nặng quá, mặt bàn thủng ra một lỗ
đầu hắn chui xuống dưới. Từ vai đến chân chìa lên mặt bàn. Chân tay hắn giẫy
giụa loạn lên coi rất tức cười.

Các đổ khách bật tiếng la hoảng, tới tấp lùi lại.

Đột nhiên một thanh niên lỗi hai chục tuổi từ cửa
lớn tiến vào.

Thanh niên này mình mặc áo trường bào bằng lụa màu
lam, tay phe phẩy cây quạt giấy. miễng gã hô:

- Có vị hảo bàng hữu giá lâm mà tiểu đệ chưa kịp
nghênh tiếp. Xin miễn trách cho.

Hồ Phỉ thấy người này chân bước nhẹ nhàng, vẻ mặt
anh tuấn, tỏ ra võ công không phải tầm thường, bất giác chàng hơi sửng sốt.

Thiếu niên gấp quạt lại nhìn Hồ Phỉ chắp tay xá
dài hỏi:

- Xin hỏi quý tính đạo danh tôi huynh là gì?

Hồ Phỉ thấy gã cử chỉ lễ độ, cũng vái chào đáp:

- Tại hạ chưa kịp thỉnh giáo tôn tính các hạ.

Thiếu niên nói:

- Tiểu đệ họ Phụng.

Hồ Phỉ dựng cặp lông mày lên cười khanh khách nói:

- Nếu vậy thì họ tên của tại hạ không khỏi có điều
thất kính. Tại hạ họ Bạt tên gọi Phụng Mao. Lão huynh cùng Phụng Thiên Nam là
thế nào?

Thiếu niên đáp:

- Đó là gia phụ. Gia phụ nghe nói tôn giá quang
lâm đáng lẽ thân hành đến đây đón tiếp, không ngờ đang có việc gấp nên sai tiểu
đệ đến mời tôn giá dời gót ngọc tới hạ xá uống chung rượu nhạt.

Gã quay lại ngó hai tên võ sư hộ việc ở Anh Hùng
Đường Phố quát hỏi:

- Nhất định là các ngươi vô lễ gậy sự khiến lão
nhân gia bực mình. Sao còn chưa tạ tội?

Hai tên võ sư hộ vệ vâng dạ luôn miệng rồi khom
lưng thỉnh an nói:

- Bọn tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy núi Thái
Sơn.

Hồ Phỉ cười lạt nghĩ bụng:

- Ta thử coi bọn chúng giở trò quỷ gì?

Chủ sòng đầu vẫn bị cắm vào mặt bàn, hai chân giẫy
loạn lên, miệng la ôi ối.

Gã thiếu niên nắm lấy lưng hắn nhẹ nhàng nhấc bổng
lên rồi đặt ngược xuống.

Cổ hắn vẫn đeo mặt bàn, thành ra cái bàn chỏng
ngược chân lên trời, coi chẳng khác người bị đeo gông.

Chủ sòng hai tay nâng đỡ mặt bàn coi rất hoạt kê
và rất thảm bại.

Hắn nhìn thiếu niên nói:

- Đại
gia! Đại gia đến vừa may. Hắn... hắn...

Hắn
đưa mắt nhìn Hồ Phỉ rồi không dám nói nữa.

Hồ
Phỉ hỏi:

- Ngươi
không dám đánh nữa gì? Thế cũng được. Vậy giam tiền cho ta đi. Chẳng lẽ Anh
Hùng Hội Quán định cải xóa?

Thiếu
niên mắng chủ sòng:

- Bạt
gia được bao nhiêu tiền mau lấy ra trả đi, còn ấp úng gì nữa?


nói rồi cầm hai góc bàn kéo mạnh ra. Rắc một tiếng! Mặt bàn bị tách làm hai
mảnh.

Công
phu này rất ngoạn mục và mau lẹ khiến mọi người trong đổ trường đều cất tiếng
hoan hô.

Chủ
sòng bây giờ được thiếu chủ đỡ đòn, mật lớn lên một ít, ngó Hồ Phỉ bằng cặp mắt
hằn học nói:

- Cha
này là xuất lão thiên?

Thiếu
niên lớn tiếng quát:

- Nói
bậy! Ngươi ta là đấng anh hùng hảo hán, sao lại bảo là “xuất lão thiên”? Nếu ở
đây không đủ tiền thì sai người lại tiệm cầm đồ mà lấy.

Hồ
Phỉ không hiểu ba chữ “xuất lão thiên” nghĩa là gì nhưng cũng đoán ra hắn bảo
mình là phường bịp bợm.

Chàng
lẫm bẩm:

- Gã
thiếu niên này võ công vào hạng khá mà hành động cũng có điều khoát đạt, ta
chẳng thể lơi là được.

Lại
nghe thiếu niên nói:

- Tiền
bạc của Bạt gia quyết chẳng dám thiếu nửa đồng. Bọn tiểu nhân quê mùa này mắt
nhỏ như hai hạt đậu, trước nay chưa nhìn thấy chân hảo hán, đại anh hùng bao
giờ. Bạt gia bất tất chấp nhặt với chúng. Bây giờ xin mời Bạt gia qua tệ xá
chơi được chăng?


biết rõ ba chữ “Bạt Phụng Mao” quyết chẳng phải tên thật của chàng và chàng có
ý gây chuyện thị phi với Phụng gia nhưng gã vẫn một điều Bạt gia, hai điều Bạt
gia, tuyệt không lộ vẻ gì khó chịu.

Hồ
Phỉ nói:

- Ở
đây các vị rất nhiều phụng hoàng, tại hạ chưa hiểu tôn hiệu là gì?

Thiếu
niên nghe giọng hỏi của Hồ Phỉ có ý châm chọc liền đáp:

- Không
dám! Không dám! Tiểu đệ tên gọi Nhất Minh.

Hồ
Phỉ nói:

- Tại
hạ đánh bạc đang thích muốn lại đây chơi một lúc nữa. Chi bằng mời lệnh tôn đến
đây hội diện.

Chủ
sòng nghe chàng nói muốn đánh bạc nữa, sợ tái mặt vội lên tiếng:

- Không...
không...

Phụng
Nhất Minh sa sầm nét mặt quát:

- Chúng
ta đang nói chuyện, sao ngươi được chõ miệng vào?


quay lại nhìn Hồ Phỉ cười nói:

- Gia
phụ đối với bạn bè trước nay chưa dám thất lễ với ai, được tin Bạt gia quang
lâm Phật Sơn trong lòng mừng rỡ khôn xiết, hận mình chẳng được lập tức cùng
nhau tương kiến vì đúng bữa nay có hai vị Ngự tiền thị vệ ở trong kinh ra. Gia
phụ phải ở nhà bồi tiếp chẳng thể phân thân đến nghinh đón Bạt gia, mong Bạt
gia miễn thứ cho.

Hồ
Phỉ cười lạt đáp:

- Ngự
tiền thị vệ là các quan lớn. Nhất Minh huynh! Tiểu đệ ở ngoài giang hồ có cái
ngoại hiệu, chắc huynh đài đã biết rồi.

Phụng
Nhất Minh đang nghi ngờ tự hỏi:

- Không
hiểu tên thật thằng cha này là gì?


vội nói:

- Tiểu
đệ là kẻ cô lậu quả văn, xin Bạt gia cho biết.

Hồ
Phỉ đặng hắng một tiếng rồi đáp:

- Lạ
ở chỗ Nhất Minh huynh cũng là người võ lâm mà sao cái tên Sát Quan Ẩu Lại Bạt
Phụng Mao lừng lẫy trên chốn giang hồ cũng không biết?

Phụng
Nhất Minh sửng sốt nói:

- Bạt
gia nói giỡn rồi.

Hồ
Phỉ đột nhiên vươn tay trái chụp lấy vạt áo gã quát hỏi:

- Hừ
hừ! Tên này lớn mật thật! Sao ngươi dám ăn vụng miếng thịt phụng hoàng của ta
nuốt vào bụng?

Phụng
Nhất Minh không thể nhẫn nại được nữa. Tay phải gã đánh rứ một chưởng, tay trái
ra chiêu cầm nã định chụp lấy cổ tay Hồ Phỉ.

Hồ
Phỉ xoay tay một cái nhanh như điện chớp khiến đối phương không kịp đề phòng.

Bốp
một tiếng. Phụng Nhất Minh bị đánh một cái bạt tai vào má bên trái. Tay mặt
chàng chụp trước ngực gã, miệng quát:

- Trả
lại miếng thịt phụng hoàng cho ta.

Phụng
Nhất Minh cũng là tay gia học uyên thâm, võ công không đến nỗi hèn kém mà cảm thấy
cổ tay mình tựa hồ bị kìm sắt siết chặt, gân cốt cơ hồ gẫy nát. Gã vội phóng
cước nhằm đá vào bụng dưới Hồ Phỉ.

Hồ
Phỉ giơ chân lên. Chân chàng ở trên không đáp trúng vào mu bàn chân Phụng Nhất
Minh.

Bàn
chân Phụng Nhất Minh khác nào bị thiết trùy đánh cho một đòn. Gã không nhịn
được rú lên một tiếng.

Hồ
Phỉ xoay tay trái đánh một chưởng lại trúng vào má bên phải Phụng Nhất Minh.
Thế là cả hai má gã vừa đỏ vừa sưng như gan heo.

Hồ
Phỉ lớn tiếng hô:

- Các
vị hảo bằng hữu hãy nghe đầy. Tại hạ đường xa ngàn dặm từ phương Bắc đến Trấn
Phật Sơn mua cho cho Chung A Tứ lão huynh một miếng thịt phụng hoàng mà bị gã
này ăn vụng mất. Các vị bảo có nên đánh hay không?

Mọi
người tron đổ trường ngơ ngác nhìn nhau, chẳng ai dám nói gì nhưng trong lòng
đều biết chàng đến trả thù và thân can cho Chung Tiểu Tam bị chết oan.

Phụng
Nhất Minh bị Hồ Phỉ giẫm lên chân, chịt cổ tay, toàn thân không cử động được.

Bỗng
thấy một lão già từ trong đám ông đi ra, tay cầm một cái tẩu hút thuốc bào
ngắn. Chính là đại chưởng quỹ ở Anh Hùng Đương Phố.

Lão
bị Hồ Phỉ uy hiếp lấy chín ngàn lạng khi nào chịu bỏ qua? Bây giờ lão thấy tiểu
chủ nhân bị bắt liền tiến ra tươi cười nói:

- Hảo
hán gia. Đây là người con duy nhất của Phụng lão gia. Phụng lão gia coi y quý hơn
cả tính mạng mình. Hảo hán gia cần dùng tiền bạc thế nào xin cứ cho hay và xin
tha tiểu chủ nhân của bọn tại hạ ra.

Hồ
Phỉ bảo:

- Ai
bảo gã ăn thịt phụng hoàng của ta? Hễ là con cưng của Phụng lão gia thì muốn ăn
cắp cái gì cũng được hay sao?

Đại
chưởng quý cười nói:

- Hảo
hán gia khéo nói giỡn. Trong thiên hạ làm gì có người bán thịt phụng hoàng? Dù
có đi chăng nữa thì tiểu chủ nhân của bọn tại hạ cũng không ăn vụng.

Hồ
Phỉ lại quát:

- Thịt
phụng hoàng bổ lắm. Thực là món ăn quý vô giá. Hễ nuốt vào bụng là nét mặt hồng
hào béo mập lên ngay. Các vị hãy coi đó, có phải mặt gã vừa đỏ vừa mập hơn bao
giờ hết. Vậy mà còn cãi là không ăn vụng thịt phụng hoàng của ta.

Đại
chưởng quỹ vẫn cười đáp:

- Đó
là hảo hán gia hạ thủ, đánh sưng cả lên, chẳng có liên gì đến thịt phụng hoàng.

Hồ
Phỉ hỏi:

- Các
vị thử bình nghị coi có phải tên tiểu tử này đã ăn vụng thịt phụng hoàng của
tại hạ không?

Trong
đổ trường nửa số người là thủ hạ của Phụng Thiên Nam còn một nửa nếu chẳng phải
bọn lưu manh thì cũng là hạng phá gia chi tử.

Ai
nấy đều sợ uy thế Phụng Thiên Nam nên nghe Hồ Phỉ hỏi vậy đều mồm năm miệng
mười đáp:

- Bọn
tại hạ có thấy thịt phụng hoàng của hảo hán gia đâu?

- Phụng
thiếu gia quyết không ăn vụng thứ đó.

- Ở
phủ Phụng lão gia còn thiếu thứ gì mà phải ăn vụng ăn cắp?

- Nới
giỡn là hảo hán nói giỡn.

- Hảo
hán tha ngay y ra để khỏi xẩy chuyện tày đình.

Hồ
Phỉ đáp:

- Được
rồi! Các vị bảo gã không ăn vụng chẳng lẽ ta cãi được ư? Bây giờ chúng ta đưa
nhau đến Bắc Đế miếu để ngài phán xét.

Mọi
người sửng sốt. Họ nghĩ ngay đến vụ Chung Tứ Tẩu mổ bụng con ở miếu Bắc Đế.

Đại
chưởng quỹ ngấm ngầm kinh hãi nghĩ bụng: một khi đã đến Bắc Đế miếu thì câu
chuyện khó mà vãn hồi được.

Hắn
không ngớt khom lưng xá dài nói:

- Hảo
hán dạy thế là phải. Bọn tại hạ đều lầm rồi. Thiếu chủ nhân đúng là đã ăn vụng
thịt phụng hoàng của hảo hán gia. Hảo hán gia đòi bồi thường thế nào xin hoàn
lại đúng như vậy là xong.

Hồ
Phỉ cười lạt:

- Ông
bạn nói coi dễ dàng quá. Bao nhiêu người ở đây đều bất phục mà không tới Bắc Đế
miếu làm cho minh bạch thì ta còn mặt mũi nào trông thấy ai nữa?

Dứt
lời chàng cắp nách Phụng Nhất Minh rảo bước ra khỏi đổ trường, bỏ cả tiền bạc
lại không lấy nữa. Chàng hỏi thăm đường lối khách bộ hành đi thẳng về phía miếu
Bắc Đế.

Bắc
Đế miếu cách kiến trúc rất hùng vĩ với toàn thần tử thật rộng.

Qua
cổng tới một cái ao lớn. Trong ao toàn là rùa đá rắn đá.

Hồ
Phỉ kéo Phụng Nhất Minh vào lục điện nghĩ tới vụ Chung Tứ Tẩu phải mổ bụng con
để phân oan. Bầu máu nóng trong ngực trồi lên, chàng đẩy Phụng Nhất Minh té
xuống rồi ngửng đầu nhìn tượng thần Bắc Đế dõng dạc hô:

- Bắc
Đế gia! Xin ngài hiển linh thân oan cho tiểu dân trả mối oán hờn. Tên giặc này
ăn vụng thịt phụng hoàng của tiểu dân mà mọi người bảo gã không ăn...

Chàng
chưa dứt lời đột nhiên thấy sau lưng nổi tiếng gió, biết là gần đó có người tập
kích hai bên.

Chàng
cúi đầu xuống co mình lại. Hai người kia đánh vào quãng không.

Hai
tay phân ra đẩy sau lưng hai người đánh “cốp” một tiếng. Hai người đụng mặt vào
nhau lập tức ngất đi.

Lại
nghe một người tức giận gầm lên nhảy xổ vào.

Hồ
Phỉ thấy tiếng bước chân trầm trọng bụng bảo dạ:

- Người
này bản lĩnh không phải tầm thường.

Chàng
nghiêng mình né tránh.

Bỗng
thấy đao quang lấp loáng. Một đại hán lớn như con trâu mộng đã lướt qua bên
mình. Thanh đao chém tới Phụng Nhất Minh.

Những
người này võ công cao cường. Trong lúc nguy cấp đưa cánh tay chệch đi một chút.
Nhát đao chém xuống viên gạch xanh. Mành gạch bay tứ tung.

Hồ Phỉ la lên:

- Tuyệt diệu!

Chàng đưa chân trái đè lên khuỷu tay đối phương.

Đại hán rú lên một tiếng, buông tay bỏ đao ra.

Hồ Phỉ móc chân phải một cái. Thanh đơn đao bay lên. Tiện tay chàng đón lấy rồi cười
nói:

- Tại
hạ đang bực vì chuyện không có đao mổ bụng gã này mà các hạ lại đem đến cho.
Xin cảm ơn các hạ.

Đại
hán tức giận đến cực điểm, hết sức giẫy giụa.

Hồ
Phỉ nhấc chân lên một chút. Đại hán liền xoay mình nhảy vọt lên được ngay, đủ
biết cường lực của hắn hơn người.

Hắn
đẩy chân phải một cái. Mời đầu ngón tay như móc câu chụp xuống Hồ Phỉ.

Hồ
Phỉ xoay mình một cái đã quanh ra phía sau đối phương. Tay trái chàng đẩy mạnh
vào vai hắn, miệng quát:

- Lên
trời đi!

Phát
đẩy này mười phần có đến tám là mượn đà nhảy lên của đại hán.

Đại
hán không tự chủ được bay thẳng lên không.

Những
người bàng quan bật tiếng là hoảng tưởng chừng người hắn sẽ xuyên thủng nóc
miếu ra ngoài.

Đại
hán vội đưa hai tay ôm lấy cây hoàng ở giữa đại điện.


hắn không bị đụng té đầu nhưng cứ phải đeo tòn teng trên không ngó xuống cách
mặt đất mấy trượug.

Đại
hán không luyện môn khinh công, thân thể lại trầm trọng. Tuy công lực ngoại gia
vào hạng khá mà không dám nhảy xuống.

Đại
hán này là nhân vật thứ ba trong Ngũ Hổ Môn, một tay trợ thủ rất đắc lực của
Phụng Thiên Nam. Những người ở Trấn Phật Sơn đều sợ hắn một vành.

Bây
giờ hắn như người bị treo trên tường nhà, lên không được xuống cũng không xong,
coi rất hoang mang.

Hồ
Phỉ kéo vạt áo Phụng Nhất Minh đánh roạc một miếng, da bụng hở ra.

Chàng
cầm thanh đao nhìn mọi người ở trong điện hô lớn:

- Gã
có ăn thịt phụng hoàng hay không, các vị cứ mở mắt ra mà coi cho rõ, đừng bảo
ta đổ oan cho người ngay.

Bốn
năm người ăn mặc như kiểu hương thân đứng bên đều khuyên giải, nói:

- Xin
hảo hán gia hãy nương tay, Nếu mổ bụng y thì người chết không thể sống lại
được.

Hồ
Phỉ bụng bảo dạ:

- Bọn
người này úp úp mở mở, chắc cũng cùng một phe với Phụng Thiên Nam.

Chàng
tức giận quát hỏi:

- Chung
Tứ Tẩu mổ bụng thằng nhỏ sao các vị không khuyên can? Chỉ con em nhà giàu mới
đáng tiền còn con kẻ nghèo cũng không phải là mạng người hay sao? Các vị hãy về
đi. Mỗi vị bắt một đứa con đưa đến đây. Nếu ai không chịu đưa đến, ta sẽ thân
hành tới nơi tìm kiếm. Thịt phụng hoàng của ta nếu không phải gã ăn vụng thì là
con các vị ăn rồi. Ta sẽ mổ bụng từng người một để điều tra cho ra vụ này.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3