Phi hồ ngoại truyện - Chương 11

11

Hồ Phỉ đánh té Thương Lão Thái

Giả
tỉ Mã Xuân Hoa cứ nói thẳng cho Từ Tranh hiểu rõ thì chẳng có chuyện gì nhưng
nàng tức giận đã không chịu nói mà còn hỏi lại:

- Tiểu
muội lén đi với ai là đi, sư huynh can thiệp được ư?

Từ
Tranh đã ghen tức thì còn suy nghĩ gì nữa? Mặt đỏ ra đến ngang tai, chàng lớn
tiếng quát: - Trước kia ta không can thiệp được nhưng từ nay ta có thể quản cố.


Xuân Hoa tức giận đến chảy nước mắt, hỏi lại:

- Bây
giờ sư huynh đã thế mà còn mong sau này đối đãi tử tế với tiểu muội ư?

Từ
Tranh thấy nàng sa lệ, lòng dạ cũng nhũn ra nhưng nghĩ tới cuộc diện thầm lén
giữa nàng và Thương Bảo Chấn không sao nhịn được, hằn học hỏi:

- Cô
đi đâu? Làm gì? Nói mau! Nói mau!


Xuân Hoa lẩm bẩm:

- Ngươi
còn ngang tàng bá đạo, ta càng không nói.

Giữa
lúc ấy Thương Bảo Chấn vâng lệnh mẫu thân đến mời Mã Hành Không vào chơi với
Vương thị huynh đệ mời Mã Hành Không vào chơi với Vương thị huynh đệ. Gã thấy
Từ Tranh đang to tiếng cùng Mã Xuân Hoa ở hành lang bất giác dừng bước lại.

Từ
Tranh tức giận cơ hồ bể ngực, muốn tát cho vị hôn thê một cái nhưng chưa dám.
Chàng thấy Thương Bảo Chấn tới nơi liền thóa mạ:

- Ta
đánh thằng tiểu tử chó đẻ này.

Chàng
vừa nói nói vừa vung quyền lại đánh liền.

Thương
Bảo Chấn ngạc nhiên hỏi:

- Từ
huynh làm gì vậy?

Từ
Tranh lại vung quyền đánh tới.

Lần
này Thương Bảo Chấn không chịu tránh, bị thoi quyền đánh trúng ngực.

Từ
Tranh vung thoi quyền thứ ba đánh tới, Thương Bảo Chấn xoay tay phản kích.

Thế
là hai người khai diên cuộc động thủ ngay trên hành lang.


Xuân Hoa đang bực mình, bỏ mặc hai người đánh nhau, cắm đầu đi luôn.

Nàng
bâng khuâng đi vào vườn hoa phía sau, ngồi trên ghế đá ngơ ngẩn xuất thần. Lòng
tự hỏi lòng:

- Chẳng
lẽ việc chung thân của ta lại trao vào tay người sư huynh ngang ngược như vậy? Gia
gia còn đó hắn đã hung dữ đến thế. Không hiểu sau này hắn đối với mình còn tệ
hại đến đâu?

Bất
giác nàng tủi phận lại trào nước mắt.

Không
hiểu nàng ngồi đã bao lâu, chiều trời dần dần đi vào cõi lơ mơ. Bỗng nghe tiếng
tiêu ai oán từ trong bụi hoa vọng lại.


Xuân Hoa đang lúc buồn bực trong lòng nghe tiếng tiêu tưởng như có người cất
giọng ôn nhu an ủi, nói nhỏ vào tai. Nàng nghe vừa thương tâm lại vừa hoan hỉ, khác
nào được uống một chung rượu mạnh khiến cho thần trí mơ màng ngây ngất.

Nàng
nghe một lúc càng ngơ ngẩn tâm thần, bất giác đứng dậy đi về phía bụi hoa thì
thấy một chàng nam tử áo lam ngồi dưới gốc hải đường, cầm cây ngọc tiêu mà
thổi. Tay chàng trắng như ngọc. Chính là Phúc công tử mà nàng đã gặp lúc sáng
sớm.

Phúc
công tử mỉm cười gật đầu tỏ ý mong nàng đi tới. Tiếng tiêu vẫn réo rắt không
ngớt.

Thái
độ Phúc công tử vừa có vẻ uy nghiêm, vừa có sức hấp dẫn như đá nam châm, khiến
người ta khó lòng mà kháng cự được.


Xuân Hoa mặt đỏ lên, chậm chạp tiến lại. Tiếng tiêu uyển chuyển du dương lại
rất tình tứ khiến tâm thần nàng không khỏi bâng khuâng.


Xuân Hoa tiện tay ngắt một bông mai côi đưa lên mũi ngửi.

Tiếng
tiêu thánh thót, mùi hoa thơm ngát. Chiều trời bảng lảng ánh hoàng hôn.

Chàng
trai tuấn tú trước mắt lại lộ vẻ ôn nhu cao quý.

Nàng
đột nhiên nhớ tới Từ Tranh, con người thô lỗ lại hung hãn nghen tuông, đem so
với chàng công tử giàu sang trướ mắt thật khác nhau một trời một vực.


Xuân Hoa cũng nhìn Phúc công tử bằng khóe mắt ôn nhu. Nàng không muốn hỏi y là
ai mà cũng không muốn biết ý có ý kêu nàng tới làm gì? Nàng chỉ nhận thức đưng
trước mặt y là khoái lạc, thân cận một lúc cùng hay.

Quý
công tử kia không cần nói, nàng đã đưa trái tim mình giao cho y rồi.

Quý
công tử tựa hồ không có ý dẫn dụ nàng mà nàng là một thiếu nữ ước mơ huyền ảo
rồi nhân lúc hoàng hôn rực rỡ trong buổi xuân thiên đến lam quen với mình.

Sự
thực không phải thế. Giả tỉ Phúc công tử không thấy nàng xinh đẹp thì đã không
tới Thương Gia Bảo và nấn ná ở lại. Chẳng khi nào y vì người huynh đã quá cố
của một tên võ sư dưới trướng mà khuất thân như vậy? Vậy y không biết nàng đang
ngồi buồn một mình cũng chẳng đến ngồi trong bụi hoa mà thổi thôi.

Nên
biết tiếng tiêu của Phúc công tử đã vào hàng nhất tuyệt đỉnh chốn kinh sư. Dù
là vương tôn quý khách cũng khó lòng được nghe y thổi một khúc.

Nét
mặt ô nhu của Phúc công tử ra chiều quyến luyến khóe mắt tình từ dào dạt.

Y
không cần nói một vài câu mà thái độ đậm đà hơn cả thiên ngôn vạn ngữ cùng
những lời thệ hải minh sơn.

Phúc
công tử hạ ống tiêu xuống, đưa tay ra ôm lấy tấm lưng thon của Mã Xuân Hoa.


Xuân Hoa thẹn thò né tránh. Lần thứ hai nàng đã chịu. Đến lần thứ ba, y vừa đưa
tay ra, nàng đã say sưa trong làn hơi thở hồi hộp của chàng trai.

Bóng
tịch dương chiếu vào lá mai côi biến thành những hình dài lê thê trên mặt đất.

Bên
cạnh bóng hoa một đôi nam nữ thanh niên kề cận quấn lấy nhau rồi không nhận rõ
đâu là bóng chàng, đâu là bóng nàng.


Xuân Hoa đã đi vào giấc mê li, không nghĩ đến chuyện gì khác nữa. Nàng cũng
chẳng bận tâm còn ai vườn hoa nữa hay không.

Phúc
công tử trước khi vào vườn hoa đã phái Trần Vũ ở Thái Cực Môn bồi tiếp Mã Hành
Không, Vương thị huynh đệ nói chuyện với mẹ con Thương Lão Thái, Huỳnh Bát Nhã
phái Thiếu Lâm đến an ủi Từ Tranh, Ân Trọng Tường ở Thiên Long Môn giữ cửa vườn
hoa không cho ai vào.

Con
gái của Bách Thắng Thần Quyền Mã Hành Không hôm trước được phụ thân hứa hôn cho
sư ca mà bữa nay đã trở nên người tình của kẻ khác. Tối hôm ấy tại Thương Gia
Bảo mở yến tiệc kinh đình thết đãi Phúc công tử. Trên tiệc toàn là những nhân
sĩ võ lâm, không cần phân biệt nam nữ nên Thương Lão Thái và Mã Xuân Hoa ngồi
cùng với mọi người.


Hành Không ngày trước có quen biết Vương Duy Dương, phụ thân của Vương thị
huynh đệ. Từ ngày Vương Duy Dương qua đời, Vương Thị huynh đệ đầu thân vào chốn
quan nha. Trấn Viễn tiêu cục giải tán nên hai bên không có sự liên lạc gì nữa.
Nhưng Vương thị huynh đệ đã nghe danh Mã Hành Không nên cũng có mấy phần kính
trọng.


Xuân Hoa hai má ửng hồng, lông mày tràn ngập xuân sắc, ngồi cúi đầu xuống không
nhìn ai. Mọi người biết nàng thiếu nữ e thẹn mà thực ra trong lòng đầy rẫy nhu
tình mật ý.


lúc nàng không né tránh nhãn quang của Từ Tranh cũng không né tránh nhãn quang
của Thương Bảo Chấn. Những nhãn quang hai chàng này có tiếp xúc với ánh mắt
nàng cũng chẳng nhìn rõ được tâm sự nàng. Hai chàng cùng tự hỏi:

- Lòng
nàng đối với ta như thế nào?

Khóe
môi nàng mỉm cười nhưng nụ cười lại không dành cho hai người.

Mắt
nàng để vào họ mà không nhìn thấy họ. Nàng chỉ nghĩ tới hạnh phúc ngon ngọt vừa
rồi.

Phúc
công tử thỉnh thoảng ngó trộm nàng vài lần nhưng nàng không dám nhìn y vì nàng
biết rõ, chỉ ngó y một lần mà bốn mắt đụng nhau là khó lòng dời ra chỗ khác.

Đột
nhiên một tên gia đinh lật đật chạy ghé tai nói nhỏ với Thương Lão Thái:

- Tên
tặc tử họ Bình có người cứu đem đi rồi.

Thương
Lão Thái giật mình một cái rồi trở lại bình tĩnh, nâng chung khuyên mời mọi
người.

Mụ
không muốn đểcho khách biết chuyện.

Bất
thình lình nghe đánh “bình” một tiếng. Hai cánh cửa nhà khách bật ra khỏi khuôn,
loảng choảng rớt xuống đất.

Một
thân hình bé nhỏ gầy nhom đứng trước cửa sảnh đường.

Bọn
Vương thị huynh đệ tuy đang dự tiệc vẫn không quên trách nhiệm trọng đại là bảo
vệ cho Phúc công tử, lúc nào cũng giắt binh khí bên mình.

Mấy
người dời khỏi chỗ ngồi đến đứng xung quanh Phúc công tử.

Quần
hào nhìn lại thì đấy chỉ là một thằng nhỏ sau gã không còn ai khác. Hết thẩy
đều kinh ngạc tự hỏi:

- Chẳng
lẽ chưởng lực của thằng nhỏ này lại đánh bật tung được cánh cửa sảnh đường?

Thằng
nhỏ đó chính là Hồ Phỉ. Gã cứu Bình A Tứ ra khỏi Thương Gia Bảo rồi nghĩ tới mối
thù bị Thương Bảo Chấn đánh đòn tuy đã trả xong nhưng còn mối hận là Thương Lão
Thái ám toán chưa rửa, liền sấn đến sảnh đường lớn tiếng hỏi:

- Thương
Lão Thái! Mụ có giỏi thì ra đây bắt ta nữa đi!


nói câu này thái độ rất hào hùng song vẫn là thanh âm của trẻ nít mà cũng giống
chuyện đùa với Thương Lão Thái.

Thương
Lão Thái hấy khóe mắt của thằng con kẻ thù cơ hồ tóe lửa liền khẽ bảo con trai:

- Ngươi
chẹn mặt sau, đừng để tên tiểu tặc này trốn thoát.

Mụ
quát lại hỏi gia nhân:

- Ai
đã buông tha gã? Có phải Mã lão quyền sư không?

Mụ
không thể tin một thằng nhỏ bị cột bằng lòi tói lại thoát được, nhất đinh phải
có gian tế trong bảo giải cứu.

Hồ
Phỉ lắc đầu đáp:

- Không
phải.

Thương
Lão Thái rỏ vào Từ Tranh hỏi:

- Có
phải y không?

Hồ
Phỉ vẫn lắc đầu.

Thương
Lão Thái lại trỏ Mã Xuân Hoa hỏi:

- Vậy
thì vị cô nương này hay sao?

Hồ
Phỉ nghĩ bụng:

- Cô
nương này bản tâm muốn cứu ta, tuy cô không động thủ giải cứu nhưng ta cũng cảm
ơn cô.


liền gật đầu mỉm cười, lớn tiếng đáp:

- Đúng
rồi! Vị cô nương đó là ân nhân cứu mạng ta.


nói câu này cốt để Mã Xuân Hoa nghe tiếng. Đó là tấm lòng cảm kích của đứa nhỏ
tỏ ra mình biết ơn, nhưng gã không nghĩ tới câu nói đó là một tai vạ lớn cho
nàng.

Thương
Lão Thái sa sầm nét mặt nhìn Mã Xuân Hoa.

Lúc
này trang đinh đã đưa đao tới.

Thương
Lão Thái tay cầm đao, tay mặt trỏ vào Hồ Phỉ hỏi:

- Gia
gia ngươi là Hồ Nhất Đao sao lại không đến?

Bọn
Vương thị huynh đệ nghe nói thằng nhỏ trước mặt là con trai Liêu Đông Đại Hiệp
Hồ Nhất Đao không khỏi rúng động.

Hồ
Phỉ đáp:

- Gia
gia ta qua đời từ lâu rồi. Mụ muốn trả thù thì cứ kiếm ta là được.

Thương
Lão Thái mặt xám như tro tàn quát hỏi:

- Ngươi
nói thật chăng?

Hồ
Phỉ đáp:

- Gia
gia mà sống ở thế gian thì liệu mụ có dám đánh ta một roi không?

Thương
Lão Thái giơ cao thanh Tử Kim Bát Quái Đao lên, đột nhiên cất tiếng khóc ròng.
Mụ vừa khóc vừa la:

- Hồ
Nhất Đao hỡi Hồ Nhất Đao! Sao ngươi chết sớm thế? Ngươi đừng chết sớm là phải.

Hồ
Phỉ ngạc nhiên không hiểu tại sao mụ này lại nẩy lòng tốt khóc thương gia gia
mình?

Thương
Lão Thái kêu khóc ba câu rồi dừng lại, giơ vạt áo che mặt.

Mụ
đạp chân trái xuống, đột nhiên quét ngang thanh Tử Kim Đao và xoay mình lại cho
lưỡi đao lướt vào cổ Hồ Phỉ đánh vèo một cái.

Cử
động của Thương Lão Thái ra ngoài sự tiên liệu của quần hào. Phúc công tử, Mã
Xuân Hoa, Từ Tranh đều bật tiếng la hoảng.

Thương
Lão Thái ra chiêu Đồng Thân Phách Sơn Đao, một chiêu tuyệt kỹ trong Bát Quái
Đao, lại động thủ bất ngờ. Đừng nói một thằng nhỏ mà ngay cả những tay hảo thủ
giang hồ chưa chắc đã tránh kịp.


đâu thân pháp Hồ Phỉ mau lẹ phi thường. Gã nghiêng người tránh khỏi lưỡi đao
đồng thời vươn tay chụp vào cổ tay Thương Lão Thái. Ngay chiêu đầu gã đã phản
kích khiến quần hào đều kinh ngạc.

Thương
Lão Thái bình thời già lụ khụ mà lúc ra tay cực kì tàn độc. Mụ nghĩ tới cừu
nhân chết rồi, kiếp này không trả thù được, chỉ còn cách giết chết thằng nhỏ
trước mắt.

Sau
khi trượug phu qua đời, sở dĩ mụ không tự vẫn chết theo chồng là vì trong lòng
còn ôm ý niệm báo thù. Bây giờ mụ chẳng luyến tiếc gì nữa nên động thủ phóng ra
toàn những chiêu liều mạng với đối phương.

Hồ
Phỉ gặp cường địch lần đầu, gã phấn khởi tinh thần, đưa quyền tấn công vào
những khe đao chứ không nhượng bộ chút nào.

Địch
nhân vung đao đâm chém tới tấp, gã thi triển môn Đại Cầm Nã Long Hình Trảo cũng
ghê gớm không vừa để phản kích.

Dưới
ánh đèn nến, một mụ già tóc bạc và một thằng nhỏ miệng còn hơi sữa chiến đấu
mãnh liệt dị thường.

Vương
thị huynh đệ thấy Thương Lão Thái vừa khai diễn cuộc đấu này đã hạ sát thủ, không
khỏi ngấm ngầm trách mụ lạm dụng công phu của Bát Quái Môn. Đối phó với một
thằng nhỏ mụ đã sử dụng tuyệt chiêu, vậy gặp cao thủ hạng nhất thì làm thế nào?

Nhưng
càng theo dõi cuộc đấu, họ càng kinh ngạc.

Thương
Lão Thái sử đường Bát Quái Đao liên miên không ngớt và cực kì tàn độc và không
sơ hở chút nào. Tuy đao pháp của mụ chưa đến chỗ xuất thần nhập hóa nhưng thêm
vào chí cả quyết liều mạng đòn đánh càng ghê gớm. Đối thủ dù là tay lợi hại đến
đâu cũng khó lòng chống nổi. Chẳng ngờ thằng nhỏ mười mấy tuổi đầu dùng tay
không để chiến đấu với mụ mà dần dần gã chiếm được thượng phong.

Hai
bên chiết chiêu thêm mấy hiệp, toàn thân Thương Lão Thái bị luồng chưởng phong
của Hồ Phỉ vây hãm.

Đột
nhiên nghe bốp một tiếng, má bên trái Thương Lão Thái bị trúng một cái bạt tai.
Tiếp theo má bên phải lại trúng một phát.

Vương
Kiếm Kiệt nói:

- Thương
tẩu tử hãy lùi lại. Để tiểu đệ đối phó với thằng nhỏ đó.

Tay
hắn cầm đại đao, chân cất bước tiến ra.

Lại
nghe một tiếng “úi chao” vang lên. Thương Lão Thái ngã lăn ra một bên.

Thanh
Tử Kim Đao cũng bị Hồ Phỉ đoạt mất.

Vương
Kiếm Kiệt đột nhiên thấy ánh thanh quang lấp loáng. Một thanh đao nhằm trước
mặt hắn chém tới. Hắn vội giơ đao lên đỡ gạt.

Thanh
đao kia liền biến chiêu quét ngang một cái. Khi bị đón đỡ thanh đao lại đổi thế
móc một cái.

Nguyên
Hồ Phỉ đánh Thương Lão Thái hai cái bạt tai, tâm nguyện đã thỏa mãn.


còn ra chiêu cầm nã nắm lấy cổ tay mụ rồi vung chân đá mụ lăn long lóc.


không chờ Vương Kiếm Kiệt tới gần đã chém veo véo ba đao liên hoàn làm cho hắn
chân tay luống cuống.

Vương
Kiếm Kiệt là tay cao thủ hạng nhất ở Bát Quái Môn. Ngày trước bản lãnh hắn đã
chẳng kém gì Thương Kiếm MInh. Chỉ vì hắn thấy Hồ Phỉ nhỏ bé trong lòng khinh
địch nên bị gã đoạt mất tiên cơ.

Sau
khi trao đổi ba chiêu, hắn mới biết thằng nhỏ này là tay kình địch vội thu hết
tâm tính cuồng ngạo lại, thận trọng ứng chiến, giữ môn hộ cực kì nghiêm mật.

Hắn
muốn coi cho rõ xem đao pháp của thằng nhỏ thuộc gia phái nào.

Quần
hào tay nắm binh khí theo dõi cuộc đấu kinh tâm động phách.

Dưới
ánh đèn đỏ rực, đao quang xanh lè, người nào cũng mắt nhìn trừng trừng, đầu óc
căng thẳng.

Phúc
công tử thấy một thằng nhỏ nước da vàng bủng, thân thể gầy nhom, áo quần lam lũ
mà võ nghệ tương đương với hảo thủ hạng nhất của mình thì trong lòng vừa kinh
dị lại vừa hứng thú. Y chắp tay để sau lưng, ngưng thần theo dõi cuộc đấu.

Đột
nhiên thoang thoảng ngửi thấy mùi thơm của son phấn tỏa ra, y liếc mắt nhìn
thấy Mã Xuân Hoa đã đến bên mình liền tiến lại gần một bước đưa tay ra nắm tay
nàng.

Lúc
này quần hào đều để hết tinh thần chú ý vào cuộc đấu trong sảnh đường, chẳng ai
lưu tâm đến y. Nhưng ở giữa nơi đông người mà y phóng tứ như vậy thì thật là
lớn mật.

Phúc
công tử chẳng coi ai vào đâu. Mã Xuân Hoa là một thiếu nữ mới bắt đầu luyến ái,
gặp lúc mối tình dào dạt, nàng không tự chủ được.

Vương
Kiếm Kiệt chém luôn mất đao đều bị Hồ Phỉ dùng thân pháp xảo diệu tránh khỏi.

Vương
Kiếm Kiệt hết sức nhận xét môn phái võ công của đối phương mà không sao mò ra
được. Hắn nghĩ bụng:

- Gã
này tự xưng là con Hồ Nhất Đao, tuy mình đã được nghe phụ thân nhắc tới nhân
vật này nhưng Hồ Gia Đao Pháp thế nào Hồ Phỉ gia số làm sao? Theo cương hay
nhu? Nội hay ngoại gia? Mình đều không hiểu. Có điều chiêu số của thằng nhỏ này
lúc ngưng trọng như non, lúc lưu chuyển như nước thì hoàn toàn không giống các
loại đao pháp khác.

Hai
bên lại đấu mấy hợp nữa. Vương Kiếm Kiệt nóng ruột vì hắn là một nhân vật địa
vị khá cao trong phủ Phúc công tử mà bữa nay đã trao đổi mấy chục chiêu với một
thằng nhỏ vẫn chưa hạ được. Nếu còn giằng co hồi lâu thì dù có giết được gã cũng
chẳng vinh gì.

Hắn
liền biến đổi thế đánh, cất bước chạy nhanh.

Nên
biết Vương thị ở Bát Quái Môn nổi tiếng về công phu Bát Quái Du Thân.

Đó
là võ lâm nhất tuyệt. Ngày trước Vương Duy Dương đã dùng môn này để chiến đấu
với Hỏa Thủ Phán Quan Trương Triệu Trọng.

Một
khi đã cất bước chạy quanh thì chợt đánh phía trước, chợt đâm phía sau.

Địch
nhân xoay được mình lại thì hắn đã chuyển tới sau lưng, chân bước theo phương
bị Bát Quái, hoặc trước hoặc sau, chợt tả chợt hữu, không cần nghĩ ngợi gì mà
địch nhân phải đầu nhức mắt hoa.

Nếu
địch nhân không chuyển động theo thì lập tức bị đánh sau lưng. Thật là phép
đánh lợi hại vô cùng.

Vương
Kiếm Kiệt được phụ thân rèn luyện cho từ thuở nhỏ. Sáng sớm hôm nào cũng phải
chạy ba lần, mỗi lần chạy quanh một trăm hai chục vòng không dừng lại chút nào.
Trước khi đi ngủ cũng vậy.

Công
phu này là chạy liên tiếp không gián đoạn. Kể cả vòng lớn nhỏ vòng nhỡ và vòng
nhỏ tất cả hơn ba ngàn lần xoay chuyển mà luyện tập ráo riết hơn hai chục năm.
Chân bước đã thành tự động như máy chỉ cần ra tay phát chiêu là được.

Khi
rèn luyện chạy vòng quanh, Vương Kiếm Kiệt ra tay phát chưởng còn bây giờ dùng
đao chém.

Bóng
người xoay chuyển không ngừng, đao quang lấp loáng. Chỉ nháy mắt đã vây Hồ Phỉ
vào giữa.

Hồ
Phỉ bỗng gặp phải tay kình địch vội thi triển khinh công né tránh. Thân hình gã
đã linh diệu, khinh công lại cao thâm. Gã ngang nhiên tung hoành trong làn đao
phong, tránh khỏi mấy chục chiêu đâm chém của đối phương.


Hành Không theo dõi rất lấy làm kinh dị. Lão la thầm trong bụng:

- Thật là mắc cỡ! Té ra đêm trước mình thấy bóng
người nhỏ bé gầy nhom tưởng là ai, dè đâu lại chính là gã mà mình không biết.
Nếu mình không rượt theo thiếu niên này thì làm sao phát giác được tấm lòng độc
địa của Thương Lão Thái? Ở Thương Gia Bảo chẳng có rồng ẩn cọp nấp nào khác, ngay
thằng nhỏ gầy nhom này mình cũng không hay. Mình bôn tẩu giang hồ suốt đời đến
lúc già nua vẫn chưa biết người biết của.

Lão liếc mắt nhì quanh không thấy con gái đâu cả, cả
Từ Tranh cũng chẳng có ở sảnh đường.

Lão tức giận lẩm bẩm:

- Cuộc tỉ võ giữa những tay cao thủ như bữa nay, trong
đời người phỏng được mấy lần? Bọn thiếu niên thật là ngu dốt chỉ mãi mê tình ái,
mai mốt nên vợ nên chồng hãy chuyện trò không chán hay sao?

Lão có biết đâu con gái mình tuy đi nói chuyện tình
ái thật mà lại không phải trò chuyện với chàng rể chưa cưới.

Bỗng một tiếng “choảng” vang lên.

Tia
lửa bắn tung tóe. Song đao của Hồ Phỉ và Vương Kiếm Kiệt đụng nhau.

Tiếng
“choảng” bật lên rồi, tiếp theo còn vang rền hồi lâu không dứt.

Nguyên
Vương Kiếm Kiệt càng xoay chuyển càng mau lẹ, càng đánh càng lợi hại. Hồ Phỉ
nhỏ tuổi kiến thức thiển cận, không hiểu lộ số đao pháp của đối phương.

Sau
gã né tránh không kịp, phải vung đao lên đỡ thành ra song đao đụng nhau.

Vương
Kiếm Kiệt mừng thầm nghĩ bụng:

- Thằng
nhỏ này võ công tuy cao nhưng khí lực còn ít. Chỉ đánh mấy đao nữa là khí giới
của gã phải tuột tay bay đi.

Hắn
liền đánh rất rát, chém rất mạnh.

Hồ
Phỉ lâm vào tình trạng phải thẳng thắn đỡ gạt. Sau năm sáu đao, cánh tay gã bị
chấn động dần dần cảm thấy tê chồn.

Thành
Tử Kim Đao của Thương Kiếm Minh rất trầm trọng. Hồ Phỉ ít sức sử đao không
thuận lợi, bây giờ cảm thấy đuối sức.

Vương
Kiếm Kiệt thân hình cao lớn. Đầu Hồ Phỉ chưa tới cổ hắn. Một người ở trên cao
đánh xuống, một kẻ ngửa mặt tiếp chiêu. Thế cường nhược đã hiển nhiên.

Hồ
Phỉ thấy mình không địch nổi, chợt động tâm cơ. Gã đưa đao lên gạt rồi nhảy ra
ngài vòng la lên:

- Hãy
khoan!

Vương
Kiếm Kiệt đã chẳng có thù oán gì với gã, lại thấy gã nhỏ tuổi mà đón đỡ được
bấy nhiêu chiêu số, cũng nẩy dạ mến tài liến đáp:

- Được
rồi! Ngươi nhận thua là xong. Ta tha mạng cho ngươi.

Hồ
Phỉ cười hỏi:

- Ai
chịu thua đâu? Bất giác lão chỉ hơn ta con người cao lớn mà chiếm phần tiện
nghi, chứ bản lãnh chẳng có chi đáng kể. Lão hãy chờ một chút.


nói rồi vác ghế dài đặt vào giữa sảnh đường. Gã tung mình nhảy lên ghế hô:

- Chúng
ta lại đây tỉ đấu nữa.

Vương
Kiếm Kiệt vừa tức mình lại vừa buồn cười hỏi:

- Cái
đó có ăn thua gì?

Hồ
Phỉ đáp:

- Ta
xin nói rõ trước là lão không được đụng vào cái ghế. Nếu đụng vào là lão thua
đó.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3