Phượng ẩn thiên hạ (Tập 2) - Phần IV - Chương 32 phần 3

Chương 32 (2): Ta không
đoạn tụ

Đây
là trận chiến kịch liệt nhất trong lịch sử giữa Bắc Triều và Nam Triều. Bởi lẽ
trận này, binh sĩ Bắc Triều cuối cùng thất bại, quân đội Nam Triều đuổi binh sĩ
Bắc Triều qua cả sông Thanh Minh. Lương thảo đã không còn, hơn nữa trời đã vào
đông, Tiêu Dận dẫn quân dọn thẳng về kinh sư. Ít ra thì, trong vòng một năm
nữa, Bắc Triều không còn thực lực để lấn xuống phía Nam.

Dương
Quan.

Mùa
đông đã đến thật rồi, gió ngoài biên cương phía Bắc càng lúc càng lạnh.

Hoa
Trước Vũ đứng ở bên ngoài trướng của Dung Tứ, à không, nên nói là trướng của
Cẩm Sắc. Hiện giờ, nàng đã hoàn toàn xác định được Dung Tứ không phải ai khác,
mà chính là Cẩm Sắc mà nàng tưởng rằng đã chết.

Hóa
ra, ông trời vẫn rất từ bi.

Hoa
Trước Vũ không biết phải hình dung tâm trạng của mình như thế nào, trông thấy
quân y từ trong trướng đi ra, nàng lao đến trước mặt, lo lắng hỏi: “Thế nào
rồi? Cô ấy sao rồi?”

Quân
y ngước mắt nhìn nàng, than một tiếng, “Thương thế khá nặng, nếu có thể chịu
đựng được qua ngày hôm nay thì sẽ không sao.”

Trái
tim Hoa Trước Vũ đột nhiên như thể rơi xuống vực sâu, không đâu, ông trời sẽ
không tàn nhẫn như thế đâu, Cẩm Sắc không thể xảy ra chuyện gì nữa! Nàng bèn
quay người xông vào bên trong, thị vệ đứng ở cửa liền giơ thương lên chặn nàng
lại.

“Tướng
gia đã dặn, Bảo thống lĩnh không được vào! Nếu ngài nhất định muốn vào, xin
đừng trách chúng tôi không khách khí!” Thị vệ lạnh lùng nói.

Hoa
Trước Vũ đưa mắt lạnh lùng lườm một cái, trong mắt là hàn ý kinh người. Hai thị
vệ thấy nàng kiên quyết như thế, sợ hãi liên tiếp lùi lại hai bước.

Cửa
trướng bỗng được vén lên, Cơ Phụng Ly lạnh mặt bước ra, “Cô ấy không sao đâu,
ngươi không cần phải lo. Theo ta, đến trung quân trướng họp.” Cơ Phụng Ly lạnh
lùng nói, chắp tay sau lưng bỏ đi.

Trong
trung quân trướng, Vương Dục ngồi ở vị trí đại tướng quân, Cơ Phụng Ly ngồi ở
vị trí của giám quân bên cạnh.

Không
khí trong trướng cực kì nghiêm trang, các tướng lĩnh đang lần lượt bước vào đều
lập tức cảm thấy run sợ trong lòng, vội theo chức phận cao thấp lần lượt đứng
nghiêm.

Đã
đánh thắng trận, sắp sửa quay về kinh sư, nhưng không biết vì sao lại phải nghị
sự. Chúng tướng đều nghi hoặc trong lòng, nhưng không ai dám hỏi một câu.

Hoa
Trước Vũ vào trong trướng, cũng kinh hãi trong lòng, tiến lên đứng vào vị trí
của thống lĩnh.

“Quân
ta cuối cùng đã đánh bại quân Bắc Triều, thu hồi được những thành trì đã mất,
đây là chuyện đáng mừng. Sau khi về triều, tướng gia và bản tướng nhất định sẽ
bẩm rõ chiến công của các vị với thánh thượng, luận công ban thưởng.” Vương Dục
lớn tiếng nói.

Mọi
người chậm rãi thở phào, đều cảm thấy trong lòng thoải mái hơn được một chút. Cơ
Phụng Ly lạnh lùng ngồi trên ghế, thân hình tựa như băng tuyết phủ sương, lại
tựa như ngọn lửa cháy rừng rực, lạnh lùng nói: “Vương Dục, nếu có kẻ làm trái
quân lệnh trước trận tiền, không nghe hiệu lệnh của chỉ huy, theo quân quy phải
xử lí như thế nào?”

Vương
Dục biết Cơ Phụng Ly đang nói tới Hoa Trước Vũ, kể ra, ông rất thích Hoa Trước
Vũ, vì thế làm mặt đăm chiêu, nói với vẻ cực kì khó khăn: “Tướng gia, trước
trận tiền kị nhất làm trái quân lệnh, không nghe theo chỉ huy, phàm là những kẻ
phạm tội đó, chém không tha! Nhưng nếu là tình huống đặc biệt thì…”

“Được!”
Cơ Phụng Ly ngắt lời ông ta, lại hỏi, “Nếu kẻ làm trái quân lệnh, vừa hay lại
có công thì sao?”

Trong
lòng Vương Dục lập tức hết căng thẳng, vừa rồi ông ta sợ hết hồn, còn tưởng
rằng Cơ Phụng Ly có ý chém đầu Hoa Trước Vũ. Hiện giờ xem ra, không phải như
vậy, ông bèn cố ý giảm nhẹ sự trừng phạt xuống hết mức có thể: “Vậy thì phải
xem công lao lập được lớn đến đâu, nếu là công lao có tính quyết định tới chiến
thắng chung của chiến sự, thì nhiều nhất cũng chỉ đánh ba mươi quân côn thôi.”

Hoa
Trước Vũ nghe lời nói của Cơ Phụng Ly và Vương Dục, khóe môi từ từ nở một nụ
cười lạnh lùng, tiến lên một bước dài, liếc nhìn Cơ Phụng Ly rồi nói với Vương
Dục: “Bản thống lĩnh hôm nay làm trái quân lệnh, hơn nữa còn ngộ thương vài
huynh đệ, hại tướng gia phu nhân suýt mất mạng, ngay cả Ôn tiểu thư cũng bị mạt
tướng đả thương, lại bị quân Bắc Triều cướp mất, đến giờ không rõ sống chết ra
sao. Khẩn xin Vương tướng quân xử trí theo quân pháp.”

Đại
chiến lần này, Hoa Trước Vũ quả là lập được không ít công lao, nếu không phải
nàng đưa Hổ Khiếu Doanh xâm nhập ra phía sau quân Bắc Triều, trận chiến này
tuyệt đối không thể nhanh chóng giành thắng lợi như vậy. Thế nhưng, Hoa Trước
Vũ lại cũng đã vi phạm quân quy, bởi lẽ nàng không nghe hiệu lệnh, khiến cho cả
trận pháp không thể hoàn toàn phát huy tác dụng, khiến Tiêu Dận lại cướp được
Ôn Uyển đi, còn khiến cho đại đa số binh sĩ Bắc Triều an toàn tháo lui.

Hoa
Trước Vũ từng làm tướng quân, đương nhiên hiểu rõ trên chiến trường, vi phạm
quân quy là tội lỗi nghiêm trọng đến mức nào, muốn phạt nàng, nàng không có nửa
lời oán thán. Có điều chuyện này là do Cơ Phụng Ly đích thân nêu ra, trong lòng
nàng ngấm ngầm cảm thấy có chút bất bình.

Chúng
tướng lĩnh cũng thấy rõ Hoa Trước Vũ đã vi phạm quân quy, chỉ là không ai muốn
nêu ra, không ngờ tướng gia lại đột nhiên nhắc tới.

“Tướng
gia, Bảo thống lĩnh phen này đã lập được đại công, ba mươi quân côn kia, hay là
để bản thống lĩnh thay huynh ấy chịu phạt đi!” Một thống lĩnh tiến lên vài bước
quỳ xuống nói.

“Để
chúng tôi thay huynh ấy chịu phạt đi!” Một thống lĩnh khác cũng tiến lên một
bước nói.

Hai
người này đều là các tướng lĩnh đã cùng Hoa Trước Vũ vào sinh ra tử trên chiến
trường trong trận đại chiến lần trước, không nhẫn tâm trông thấy Hoa Trước Vũ
phải chịu phạt.

“Hay
là, Bảo thống lĩnh không chịu nổi ba mươi quân côn?” Cơ Phụng Ly lạnh lùng nói,
không khí trong trướng vốn đã cực kì nghiêm trang, lập tức liền như đóng băng
lại.

Hoa
Trước Vũ dõng dạc nói: “Mọi người không cần như vậy, ba mươi quân côn ta vẫn có
thể chịu đựng được!” Nàng tiến lên một bước, lạnh giọng nói, “Xin tướng quân hạ
quân lệnh!”

Vương
Dục do dự chau mày, nhìn Cơ Phụng Ly mấy lượt, chậm rãi nói: “Tướng gia, hay là
ngài ra lệnh đi.”


Phụng Ly cúi đầu nhìn chăm chăm vào Hoa Trước Vũ, đôi mắt đen láy long lanh sâu
không thấy đáy, trên khuôn mặt tuấn mĩ phủ một màn hàn sương. Không khí trong
trướng nặng nề như đóng băng, qua hồi lâu, hắn mới chậm rãi thốt ra ba chữ: “Bảo
thống lĩnh!”

“Có!”
Hoa Trước Vũ quỳ một gối, ôm quyền đáp, thanh âm lạnh nhạt mà bình tĩnh.

“Bảo
thống lĩnh coi thường quân lệnh, làm loạn lòng quân, vốn phải xử theo quân quy,
nhưng niệm tình dẫn Hổ Khiếu Doanh vào sau phía sau lưng địch, tấn công quân
doanh Bắc Triều, cùng quân ta trước sau giáp kích, lập được đại công, cho nên,
tội lớn có thể tha, nhưng tội nhỏ không thể tránh được.” Thanh âm của Cơ Phụng
Ly lãnh đạm, không nghe ra bất cứ tình cảm gì, hắn trầm ngâm một lát, lại nói, “Ba
mươi quân côn tạm thời cho nợ, nhưng phải trói lại thị chúng hai ngày, để làm
răn cho kẻ khác.”

Rốt
cuộc nàng cũng không thoát khỏi bị trừng phạt! Nhưng trước mắt sự trừng phạt
này là nhẹ nhất rồi, đối với một nam tử chẳng đáng vào đâu. Nhưng dẫu sao nàng
cũng là con gái, tuy như thế đã nhẹ hơn rất nhiều so với bị đánh ba mươi quân
côn, nhưng vẫn khiến nàng có phần không chịu được.

“Mạt
tướng cam nguyện chịu phạt!” Hoa Trước Vũ thu ánh mắt lạnh nhạt nói.


Phụng Ly phất tay áo đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Hoa Trước Vũ, ánh mắt
sâu thẳm lướt qua khuôn mặt nàng, hắn chắp tay đi nhanh ra ngoài.

Vương
Dục và các tướng lĩnh khác đều khẽ thở phào một tiếng, hai thống lĩnh muốn thay
Hoa Trước Vũ chịu phạt kia đi đến trước mặt nàng, cười nói: “Cuối cùng cũng
miễn được ba mươi quân côn, vừa rồi bộ dạng của tướng gia làm chúng tôi sợ quá.”

Vương
Dục khẽ họ một tiếng, lạnh lùng quát: “Còn không y lệnh hành hình!” lập tức có
hai binh sĩ tiến lại, dẫn Hoa Trước Vũ ra, trói trên cột gỗ bên ngoài quân
trướng.

Tối
hôm qua Hoa Trước Vũ đi một mạch không ngừng vó ngựa từ Đông Yên vòng qua Bắc
Triều, sau đó, lại đại chiến một trận với quân Bắc Triều, vừa rồi lại đứng rất
lâu bên ngoài trướng Cẩm Sắc, lại thêm trên người nàng còn rất nhiều vết
thương, sau khi bị trói trên cột gỗ liền cảm thấy toàn thân ê ẩm đau đớn, khổ
sở vô cùng. Lúc này, Hoa Trước Vũ lại cảm thấy may mắn mà không bị đánh ba mươi
quân côn, hiện giờ bộ dạng nàng thế này, thực không biết có thể chịu nổi ba
mươi quân côn hay không; càng may mà hiện giờ không phải mùa hè, nếu không bị
phơi như thế dưới ánh mặt trời, e rằng phải táng mạng ở chốn này mất.

Hoa
Trước Vũ bị trói ở đây, binh sĩ Hổ Khiếu Doanh luôn đến bầu bạn cùng nàng.
Những ngày này, Hoa Trước Vũ luôn dẫn đầu sĩ tốt trên chiến trường, kiêu dũng
giết địch, liều chết bảo vệ bộ hạ của mình, lại dẫn Hổ Khiếu Doanh tập luyện
trận pháp, những binh sĩ kia từ lâu đã khâm phục nàng vô cùng. Tuy bọn họ không
hiểu vì sao hôm nay nàng lại vi phạm quân quy, nhưng vẫn cực kì kính trọng.

Hoa
Trước Vũ vừa rời khỏi chiến trường, lại đứng hồi lâu bên ngoài trướng của Cẩm
Sắc, chưa ăn cơm trưa, chẳng mấy chốc liền thấy mồm miệng khô khốc, bụng đói
cồn cào. Một hiệu úy của Hổ Khiếu Doanh lén mang cho nàng ít nước, thế nhưng,
Hoa Trước Vũ chỉ uống vài ngụm rồi không dám uống nữa, hiện giờ nàng đang bị
trói, chẳng may uống nhiều rồi không tiện đi vệ sinh.

Hôm
nay trời có phần u ám, sau buổi trưa, gió bấc lại ù ù thổi đến.

Hoa
Trước Vũ bỗng cảm thấy trên trán ươn ướt lành lạnh, ngửa đầu nhìn lên trời, chỉ
thấy mây phủ từng tầng trắng xóa, hóa ra trời làm tuyết rơi. Mới đầu là những
hạt tuyết nhỏ, từng hạt chạm vào khuôn mặt nàng, bởi vì quá nhỏ nên bị hơi ấm
trên mặt nàng làm cho tan chảy, thành một vùng ẩm ướt. Dần dần, hạt tuyết mỗi
lúc một lớn, từ từ hóa thành những bông tuyết sáu cạnh, như những cánh bướm
bằng ngọc nhảy múa trong không trung. Nàng ngẩng mặt lên, mặc cho gió đem theo
tuyết bay lên người, rơi trên khuôn mặt, sâu thẳm trong tim lạnh đến thấu
xương.

Trận
tuyết đầu tiên ở vùng tái bắc, không hẹn mà đến.

Trên
tóc, trên người nàng, chẳng mấy chốc đã phủ một tầng tuyết trắng mỏng. Cái lạnh
theo gió từng cơn luồn vào cơ thể, Hoa Trước Vũ không nhịn được lạnh run lên,
răng đập vào nhau cầm cập. Nàng đành vận chân khí, mới ngăn được hàn khí xâm
nhập vào.


binh sĩ của Hổ Khiếu Doanh mang áo mưa đắp lên người Hoa Trước Vũ, vào xin
Vương Dục thả Hoa Trước Vũ ra. Vương Dục vốn cũng không muốn trừng phạt nàng,
nhưng hiện giờ quân lệnh đã ban, không tiện thu về.

Những
bông tuyết theo gió lạnh cào trên mặt, lạnh lẽo, mệt mỏi, buồn ngủ, ngay cả vết
thương trên người cũng góp vui, đau đớn vô cùng. Một tràng tiếng bước chân khẽ
vang lên, nàng nheo mắt nhìn qua, một đôi hài quan màu đen chậm rãi xuất hiện
trong tầm mắt, từng bước từng bước chậm rãi tới gần, cuối cùng đến cách nàng
mười bước thì dừng lại.

“Tướng
gia đến đây làm gì? Hay là đến xem mạt tướng bị chết cóng thế nào?” Cơ Phụng Ly
giống như một liều thuốc cực mạnh, lạnh lẽo, mệt mỏi, buồn ngủ, đau đơn, trong
chốc lát dường như biến mất hết, thân thể nàng phút chốc tràn đầy đấu chí.

Nàng
nhếch môi muốn mỉm cười cươi tắn, nhưng không hiểu khuôn mặt bị cóng hay là vì
sao, mà không thể cười nổi, chỉ đành ngước hàng mi đã dính đầy hoa tuyết, lạnh
lùng nhìn Cơ Phụng Ly.


Phụng Ly khoác chiếc áo choàng màu sẫm, đứng trong làn tuyết. Hắn không đáp
lời, chỉ lạnh lùng nhìn nàng chăm chú, ánh mắt sâu như biển, ẩn chứa những tình
cảm nàng không tài nào hiểu được. Ánh mắt đó sắc bén và đẹp đẽ đến mức khiến
người ta nghẹt thở, khiến người ta mất đi hồn khách mà tự mình không hay.

Hoa
Trước Vũ run sợ trong lòng, thoáng thấy một nỗi lo âu khó tả, có phần không
biết phải làm sao trước cái nhìn bức bách của hắn.

Hắn
chẳng nói chẳng rằng, rút từ trong tay ra chiếc quạt xếp, xòe ra, ném về phía
Hoa Trước Vũ.

Hoa
Trước Vũ cả kinh, Cơ Phụng Ly định làm gì, lẽ nào muốn giết nàng?

Chiếc
quạt trắng xoay vòng trong không trung, làm thành cơn gió khiến hoa tuyết cũng
theo đó mà xoay tròn, cực kì đẹp mắt. Dây trói trên người nàng lập tức lỏng ra,
đã bị đỉnh quạt sắc bén cắt đứt.


Phụng Ly thu quạt về, bỗng nhiên cởi áo choàng trên người ra, tuy tiện ném một
cái, chiếc áo phủ lên người Hoa Trước Vũ một cách chuẩn xác.

Áo
choàng làm bằng da hồ li, vẫn còn mang theo hơi ấm của Cơ Phụng Ly, cực kì dịu
dàng bao bọc lấy nàng. Cảm giác ấm áp đó, tựa như sự dịu dàng nàng vẫn tìm kiếm
bấy lâu trong giấc mộng, khiến người ta không khỏi lưu luyến.

Nhưng
Hoa Trước Vũ lại cười nhạt, nụ cười từ khóe môi tỏa ra đầu mày cuối mắt, trông
cực kì rực rỡ, nhưng cũng cực kì băng giá.


Phụng Ly không nói một lời đã cởi áo choàng cho nàng, lại ném chiếc áo choàng
này cho nàng. Thế là có ý gì, bố thí ư?

“Ngươi
có thể quay về trướng rồi!” Hắn lạnh lùng ném ra một câu, quay người định bỏ
đi.

“Những
thứ của ngươi, ta không cần!” Hoa Trước Vũ giơ tay ném một cái, chiếc áo choàng
làm thành một làn gió mạnh, xoay vòng rơi xuống tuyết.


Phụng Ly không quay lại, dừng bước lặng lẽ đứng trước mặt nàng không xa.

Trời
đất một phen tĩnh lặng, trong thế giới trắng mênh mông, hoa tuyết lặng lẽ rơi.

Hắn
yên lặng!

Nàng
cũng yên lặng!

Đầy
trời hoa tuyết, rơi xuống không một tiếng động.

Cái
bóng dài của hắn, tựa như hòa vào trời tuyết phủ.

Gió
lạnh phả vào mặt đem theo sự giá buốt, nhưng khuôn mặt Hoa Trước Vũ đã tê dại
mất cảm giác từ lâu. Nàng đứng thẳng dậy, nhấc chân định bỏ đi, nhưng quên rằng
mình đã bị trói ở đây hai canh giờ, hai chân đã tê dại, bàn chân mềm nhũn, nàng
ngã lăn trên nền tuyết.


Phụng Ly nhanh chóng đi đến bên cạnh nàng, giơ tay định dìu nàng, nhưng dường
như nhớ ra điều gì, đôi tay sững lại rồi thu về. Hắn đột nhiên quay người bỏ
đi, ngay cả tấm áo choàng dưới nền tuyết cũng chẳng buồn nhặt lên nữa.

Hoa
Trước Vũ thấy hắn sắp bỏ đi, vội bò đậy, đuổi theo hỏi: “Cô ấy thế nào rồi, đã
tỉnh chưa?” Đã rất lâu rồi, chắc chắn Cẩm Sắc đã tỉnh. Chỉ cần nàng ấy không
sao, Hoa Trước Vũ có thể yên tâm rồi.


Phụng Ly đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn nàng, ánh mắt rừng rực, tựa như
muốn thiêu đốt nàng vậy.

“Ngươi
thích nàng ấy ư?” Thanh âm của hắn, lạnh như trời tuyết phủ.

Hoa
Trước Vũ ngẩn người.

Hắn
không hỏi nàng, có phải nàng quen Cẩm Sắc hay không, cũng không hỏi nàng quen
Cẩm Sắc thế nào, mà lại hỏi có phải nàng thích Cẩm Sắc hay không.

Nàng
biết, vừa rồi trên chiến trường, hắn đã sớm nhận ra nàng vi phạm quân lệnh,
chạy như điên về phía quân Bắc Triều, là để cứu Cẩm Sắc. Giảo hoạt như hắn, sao
có thể cho rằng nàng và Cẩm Sắc không hề quen biết? Chắc chắn hắn cho rằng nàng
có lòng ái mộ Cẩm Sắc.

Nàng
không biết Cẩm Sắc đến bên Cơ Phụng Ly như thế nào, nàng cũng không biết Cơ
Phụng Ly có rõ thận phận của Cẩm Sắc hay không, câu hỏi này, nàng phải trả lời
ra sao? Nếu còn trả lời là không thích hoặc không quen biết, e rằng chẳng ai
tin nổi!

Từng
bông hoa tuyết bay vào mặt, mang theo cái lạnh giá buốt, trong lòng Hoa Trước
Vũ hoàn toàn trống rỗng.

Gió
bấc dần thổi mạnh, hắn đứng lặng bên cạnh chờ nàng hồi đáp.

Cuối
cùng, nàng cười tươi tắn, nói: “Ta thích nàng ấy!” Nàng đương nhiên là thích
Cẩm Sắc rồi.

“Vì
sao?” Cánh tay bị Cơ Phụng Ly nắm chặt lấy, ngữ khí của hắn lạnh lùng mà nặng
nề.


sao? Còn phải hỏi vì sao nữa ư?

Nàng
gần như bật cười, ngước mắt nhìn Cơ Phụng Ly cười lạnh lùng: “Ta nói từ lâu
rồi, ta không phải kẻ đoạn tụ!”


Phụng Ly rụt tay lại như phải bỏng.

Đầy
trời tuyết rơi, khuôn mặt tuyệt mĩ của hắn trắng bệch như tuyết, khóe môi bỗng
nở một nụ cười, lạnh lùng như đóa hoa được băng tuyết đẽo gọt, lạnh lẽo đến cực
điểm, băng giá đến cực điểm.

Hay
cho câu “Ta không phải kẻ đoạn tụ!”


Phụng Ly nhìn Hoa Trước Vũ, toàn thân đầy vẻ lạnh lùng, ánh mắt thâm sâu mà đau
đớn.

Y
nói y không phải kẻ đoạn tụ, hắn gần như muốn bóp chết Hoa Trước Vũ.


Phụng Ly toát ra vẻ lạnh lùng phẫn uất, đột nhiên quay người bỏ đi.

“Cô
ấy đã tỉnh lại chưa?” Hoa Trước Vũ lạnh lùng hét lên hỏi một hồi lâu, hắn vẫn
chưa trả lời nàng.

“Đừng
quên, sự trừng phạt của ngươi vẫn chưa kết thúc. Đổi thành cấm túc hai ngày!”
giọng nói Cơ Phụng Ly sắc bén, theo gió vọng lại.

Hai
ngày, không ngắn cũng không dài. Hai ngày nay Hoa Trước Vũ gần như đều ngủ. Đến
ngày thứ ba, nàng bèn sốt sắng ra khỏi trướng, đi tìm Cẩm Sắc.

Lần
này, thị vệ trước cửa không ngăn nàng, chỉ vào trong bẩm một tiếng, liền gọi
nàng vào.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3