Phượng ẩn thiên hạ (Tập 1) - Phần I - Chương 08 phần 1
Chương 8: Chân tình giả ý
Đợt rét nàng Bân cùng với cái kết của chiến sự
qua đi, những đụn tuyết đã bắt đầu tan chảy, trên thảo nguyên khắp nơi đều nhú
mầm xanh.
Tiêu Dận đánh thắng trận, thống nhất được các bộ
lạc, hoàng thượng long nhan mừng rỡ, chẳng những thưởng cho Tiêu Dận rất nhiều
của cải, mà còn hạ lệnh trong đại hội Na Mộ Đạt, cử hành hoạt động kỉ niệm
trọng đại để chúc mừng.
Đại hội Na Mộ Đạt là một ngày lễ rất quan trọng ở
Bắc Triều, trong hội không chỉ có các cuộc thi đua ngựa, bắn cung, đấu vật,… mà
còn có tiết mục biểu diễn ca múa của các dân tộc. Bắc Triều đã dần dần bị Hán
hóa, một số dân tộc đã đổi thành họ kiểu người Hán, nhưng trong đại hội Na Mộ
Đạt, vẫn có thể bỏ tiếng Hán, tên chữ Hán, phục trang người Hán, để mặc trang
phục dân tộc.
Từ khi về phủ Thái tử, Hoa Trước Vũ lại ở trong
điện nhỏ, không có chuyện gì thì không ra khỏi cửa. Tất cả những buổi lễ, kể cả
đại hội Na Mộ Đạt, nàng đều không chút quan tâm. Thế nhưng, sáng sớm nay, Tiêu
Dận lại phái Hồi Tuyết đưa đến một bộ Hồ phục, nói rằng muốn nàng mặc trong đại
hội Na Mộ Đạt.
Hoa Trước Vũ không ngờ Tiêu Dận bắt nàng tham gia
đại hội này, ở trong phủ buồn chán lâu ngày, nghĩ đến việc ra ngoài học hỏi một
phen cũng là chuyện tốt, nàng bèn nhờ Hồi Tuyết giúp đỡ, mặc bộ Hồ phục đó lên.
Hồ phục của quý tộc Bắc Triều cực kì hoa mĩ, áo
dài xẻ tà cổ trắng bắt chéo về bên phải, phía trên dùng chỉ màu bạc và màu xanh
nhạt thêu đầy cành lá, cổ áo thêu màu, phía trên vạt đối diện trước ngực có hoa
văn thêu chỉ vàng lấp lánh. Nơi chiếc áo xẻ tà, lộ ra chiếc vấy thêu xếp nếp
màu hồng ở bên trong, bên eo phối hợp cùng một chiếc đai rộng màu trắng ngà mạ
vàng. Trang sức trên đầu cũng cực kì sang trọng, là chiếc mũ trâm hoa hình búp
sen, phía trên điểm xuyết viên ngọc hào quang rực rỡ. Trước tiên Hồi Tuyết chia
mái tóc dài của Hoa Trước Vũ làm hai phần, chải thành hai bím gọn gàng, rồi
cuộn thành búi thật đẹp, sau đó mới đội mũ trâm hoa lên.
Dường như Tiêu Dận biết nàng không muốn để lộ
khuôn mặt thật, nên chiếc mũ trâm hoa được đưa đến có đính chuỗi hạt châu ở
phía trước, sau khi đội lên có thể che đi nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra nửa chiếc
cằm thon thon.
Hoa Trước Vũ mặc xong quần áo, liền theo Hồi
Tuyết ra khỏi điện nhỏ. Ánh nắng phủ lên thân hình thon thả của nàng một lớp
khói hồng nhàn nhạt, tà áo tung bay, trông nàng như một đóa phù dung chờ nở rộ
dưới nắng sớm, phong tư dịu dàng thanh nhã vượt lên trên vô số cảnh phồn hoa,
khiến nàng tựa như không phải người trong trần thế.
Khi Hoa Trước Vũ cưỡi con ngựa Yên Chi, theo Hồi
Tuyết đến được bên hồ Tháp Nhĩ dưới chân núi Tuyết Sơn, ở đó đã cực kì náo
nhiệt.
Màn trời xanh biếc như băng, những áng mây mỏng
manh như lụa, vài chú chim điêu trên thảo nguyên sải cánh chậm rãi lượn vòng
giữa tầng mây. Ánh mặt trời tươi tắn tỏa khắp thảo nguyên mênh mông, thảo
nguyên sau khi tuyết tan, tựa như một bức họa vừa được mở ra khỏi cuộn trục,
đầy vẻ hùng vĩ mà tươi mới. Nhìn ra xa, những con dân Bắc Triều mặc trang phục
của các dân tộc khác nhau, tựa như những đóa hoa di động trên thảo nguyên, trông
vô cùng lộng lẫy.
Được Hồi Tuyết dẫn đường, Hoa Trước Vũ nhanh
chóng ngồi vào chỗ trên khán đài. Chẳng mấy chốc, Bắc đế liền đem theo phi tần
ngồi xe đến, đằng sau là các đại thần trong triều.
Hoa Trước Vũ ngẩng đầu nhìn Bắc Triều đế vương
Tiêu Sùng mà nàng chưa từng được gặp mặt, chỉ thấy ông ta dung mạo đẹp đẽ, khi
còn trẻ chắc cũng là một chàng trai tuyệt sắc khiến các cô gái trên thảo nguyên
phải xuýt xoa. Chỉ là năm tháng chẳng chừa một ai, ông quả cũng đã già, ánh mắt
tuy lanh lợi, nhưng đầu mày cuối mắt đã dần lộ vẻ mệt mỏi, dường như tinh thần
không được tốt lắm. Ông vừa ngồi xuống, liền thoải mái dựa lưng trên ghế.
Bên cạnh ông, lúc nào cũng kè kè một người phụ
nữ, ăn mặc sang trọng, trên bím tóc quấn dây kim tuyến, hào quang lấp lánh.
Trên mặt bà ta cũng đeo một tấm khăn che, không nhìn rõ khuôn mặt. Đôi mắt lộ
ra ngoài, mỗi bên vẽ một vầng trăng non đỏ như máu cạnh bờ mi, khiến cho đôi
mắt đẹp càng trở nên yêu kiều quyến rũ.
“Bà ta chính là Dạ phi, người được hoàng thượng
của chúng ta sủng ái nhất.” Hồi Tuyết nhìn theo ánh mắt của Hoa Trước Vũ, hạ
giọng nói.
Chẳng trách bà ta được sủng ái như vậy, người đàn
bà này giống như một chén rượu ngon, khiến người ta mê mệt trong hương rượu
thơm nồng, say đắm mãi không thôi. Sau khi Bắc đế đến nơi, các cuộc thi lần
lượt bắt đầu.
Cưỡi ngựa, bắn cung, vũ đạo, tỉ võ,… các cuộc thi
đều cực kì quyết liệt, những làn sóng reo hò không ngớt vang lên. Chàng trai
thắng cuộc, nhận được đai gấm của cô gái trong lòng mình, vui đến mức mặt mày
hớn hở.
Tặng đai gấm là tập tục thể hiện tình yêu của các
thiếu nữ trên thảo nguyên, đến cả Hồi Tuyết cũng cầm trong tay một chiếc đai,
quấn trên cổ tay, không biết định tặng cho ai. Lúc này Hoa Trước Vũ mới biết,
hôm đó ngồi bên lò sưởi, thứ Hồi Tuyết tết chính là chiếc đai gấm này.
Lúc này đang diễn ra cuộc thi đấu vật, thân vệ
của Tiêu Dận cũng đều tham gia. Hoa Trước Vũ để ý thấy ánh mắt của Hồi Tuyết
trước sau đều tập trung nhìn về phía Lưu Phong, trong lòng đột nhiên hiểu ra.
Lưu Phong vật ngã đối thủ cuối cùng xuống đất, bốn bề liền vang lên một tràng
tiếng hoan hô.
Hồi Tuyết đứng dậy, đang định tiến ra, không ngờ
có bốn năm cô gái đã chen lên trước, những chiếc đai gấm xanh đỏ tím vàng bỗng
chốc buộc đầy lên cổ tay Lưu Phong. Hồi Tuyết cau mày, lại cắn răng ngồi xuống.
Nhìn cảnh ấy, Hoa Trước Vũ không khỏi thầm thở
dài một tiếng.
Thi đấu vật kết thúc, liền đến màn thi đấu lớn
nhất và được mọi người chú ý nhiều nhất trong đại hội Na Mộ Đạt: tranh cướp
tuyết liên.
Tuyết liên là một loài kì hoa sinh trưởng trên
đỉnh núi tuyết, mỗi năm chỉ nở vài ngày, vừa hay đúng vào mẫy ngày diễn ra đại
hộc Na Mộ Đạt. Vì thế, bắt đầu từ hơn mười năm trước, trong đại hội Na Mộ Đạt
đều có cuộc thi này, đây cũng là lí do vì sao đại hội Na Mộ Đạt lại được tiến
hành dưới chân núi Tuyết Sơn.
Cuộc thi này khó khăn hơn tất cả các cuộc thi
trước đó, đoạn đường trèo lên núi là đoạn dốc nguy hiểm nhất, ngoại trừ dây
thừng và vũ khí tùy thân, những thứ khác đều không được mang theo. Hơn nữa
trong quá trình leo núi, lại còn phải chiến đấu với những người cùng dự thi,
ngăn kẻ khác leo lên đỉnh núi trước. Vì thế, người dự thi phải gan dạ, võ công
cũng phải cao cường.
Mỗi năm, các tộc đều cử những thiếu niên xuất
chúng đến tham gia, nếu đoạt được tuyết liên, có thể giành danh hiệu dũng sĩ
chí cao vô thượng. Hơn nữa, còn có thể đem tuyết liên tặng cho người con gái
mình yêu thương, được hoàng thượng ban hôn và được thần Tát Man che chở.
Hoa Trước Vũ quả thực chẳng hứng thú gì với cuộc
thi này, ngồi đã lâu, nàng đang định ra ngoài đi dạo. Hồi Tuyết đột nhiên “ồ”
lên một tiếng, “Đan Hoằng, cô xem, kia chẳng phải Điện hạ sao?”
Hoa Trước Vũ đưa mắt nhìn, quả nhiên, trong số
hơn hai mươi người tham dự, kia chẳng phải Tiêu Dận hay sao? Hôm nay hắn mặc bộ
Hồ phục, trên vạt áo đen quấn dây vàng, trông cực kì sang trọng. Mái tóc đen
được chia ra tết thành từng lọn để xõa sau gáy, tựa như dòng mực chảy, càng
tăng thêm vài phần vẻ đẹp hoang dã cho bề ngoài vốn đã tuấn tú của hắn. Hắn
đứng trong đám người, thu hút sự chú ý của người khác như chim hạc đứng giữa
đàn gà.
Thế nhưng, người được chú ý không chỉ có mình
hắn, còn có một nam tử trẻ tuổi khác cũng cực kì bắt mắt. Một thân cẩm phục màu
đỏ, sang trọng mà phô trương, điểm phô trương nhất là trên áo hắn ta lại còn
thêu đầy những hoa văn hình tròn, nhìn kĩ hóa ra đều là những hoa văn hình đồng
tiền.
Cẩm bào màu đỏ, hoa văn đồng tiền vàng, thắt lưng
màu bạc, bên eo còn đeo một miếng ngọc bội màu xanh, tựa như sợ người ta không
biết hắn có nhiều tiền vậy.
Người này chẳng những quần áo bắt mắt, mà vóc
dáng cũng tuấn tú khác thường, cực kì khiến người ta chú ý. Da hắn sáng như
ngọc, mái tóc đen bóng như trân châu, đôi mắt sáng như sao tỏa ra tia nhìn lấp
lánh, thậm chí, hoa văn đồng tiền thêu trên áo cũng rực rỡ ánh vàng.
Hắn đứng trong đám người, không biết đang cùng
người khác đàm luận chuyện gì, dường như cực kì vui vẻ, vỗ vai người bên cạnh
một cái, cười nghiêng ngả.
Đó là một nam tử rất đẹp trai, rất tuấn tú, rất
sáng sủa và cũng rất yêu nghiệt.
Nam tử đó dường như không phải là người Bắc
Triều.
“Hồi Tuyết, người kia là ai vậy?” Hoa Trước Vũ
chỉ vào hắn ta hỏi.
Hồi Tuyết còn chưa tỉnh lại sau trận kinh ngạc vì
thấy Tiêu Dận tham dự cuộc thi. Bởi lẽ cuộc thi này xưa nay Tiêu Dận chẳng thèm
để tâm, lần này đột nhiên lại xuất hiện trên trường đấu, Hồi Tuyết sao có thể
không cảm thấy kinh ngạc? Hoa Trước Vũ hỏi liền hai câu, Hồi Tuyết mới giật
mình đáp: “Đó là Thụy vương Đẩu Thiên Kim của Đông Yên Quốc.”
Hóa ra là Đông Tài Thần Đẩu Thiên Kim, chẳng
trách ăn mặc như hộ nhà giàu mới phất.
Hoa Trước Vũ hoàn toàn tin tưởng rằng, hoa văn
đồng tiền trên áo hắn là dùng chỉ vàng thêu thật, thắt lưng bạc là dùng chỉ bạc
dệt nên, miếng ngọc bội kia chắc chắn cũng là cực phẩm. Thế nhưng, ăn diện như
thế, nếu mặc trên mình kẻ khác không biết sẽ dung tục đến đâu, vậy mà mặc trên
người hắn, trông lại có vài phần phong độ.
Bao năm nay, Đông Yên luôn đi theo chính sách hòa
bình, lại thêm nước này giàu có, thường xuyên giúp đỡ các quốc gia khác về vấn
đề tiền bạc, nên quan hệ với Nam Triều và Bắc Triều đều rất hòa hảo. Vì thế,
Đẩu Thiên Kim có thể tham gia đại hội Na Mộ Đạt cũng chẳng có gì là lạ, điều kì
lạ là, hắn lại tham gia cuộc thi tranh đoạt tuyết liên, hay là hắn đã phải lòng
vị thiên kim nào ở Bắc Triều rồi?
Trống chiêng ba tiếng nổi lên, cuộc thi đã bắt
đầu, liền thấy hơn hai mươi người tham dự tranh nhau trèo lên trên núi. Một đám
người đứng dưới, ngước mắt theo dõi thế cục.
Người Bắc Triều ở trên trường đấu, không phân
biệt tôn ti, những người dự thi kia để có thể tỉ thí với hai cao thủ như Tiêu
Dận và Đẩu Thiên Kim, đều phải cực kì dốc sức.
Khinh công của Tiêu Dận cũng khá, hắn tung mình
nhảy lên con đường dốc phủ đầy băng tuyết linh hoạt dễ dàng, bảo kiếm trong tay
và dây thừng đều chưa cần dùng đến. Bộ Hồ phục hắn mặc hôm nay, đứng giữa băng
tuyết trông cực kì nổi bật, chẳng mấy chốc đã nhảy lên trước cả đám người.
Bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng người cười
phá lên, Hoa Trước Vũ đưa mắt nhìn, chỉ thấy Đông Tài Thần Đẩu Thiên Kim đã rút
binh khí của hắn ra. Thứ binh khí ấy lại là ba đồng tiền hình tròn sáng lấp
lánh, chẳng trách khiến người ta phải bật cười.
Gã này thật là vô cùng thú vị.
Hắn vung tay một cái, ba đồng tiền liền găm so le
vào vách núi một cách khéo léo, tựa như ba bậc thang, hắn tung mình giẫm lên
bậc thang đồng tiền mà leo, đến bậc cao nhất lại vận chân khí, đánh vào ba đồng
tiền để thu chúng lại.
Binh khí của người Bắc Triều thường chỉ là đao
hoặc kiếm, cũng có người dùng roi ngựa và thương dài. Nhưng bất luận là bình
khí gì, cũng đều chỉ có một, chẳng như hắn, lại dùng ba đồng tiền, có thể sử
dụng cách khôn vặt như thế để trèo lên vách núi cheo leo.
Đẩu Thiên Kim cứ thế sử dụng ba đồng tiền đến mấy
lần, chẳng mấy chốc đã leo lên vị trí dẫn đầu. Có vài người thấy vậy đã rút
binh khí ra, tấn công về phía hắn. Lập tức trên vách núi kiếm quang lấp loáng,
đao quang sáng lòa, đấu thành một vòng tròn. Trong chốc lát đã có kẻ bại trận
lăn từ trên vách núi xuống.
Dưới chân núi Tuyết Sơn, trước vách núi, đã được
trải sẵn nệm cỏ rất dày, những người rơi xuống cũng không đến nỗi bị thương.
Cứ thế vừa leo trèo, vừa chiến đấu, đến cuối cùng,
những người khác đều bị Tiêu Dận và Đẩu Thiên Kim đánh bại, trên vách núi, chỉ
còn lại hai người bọn họ tranh đấu.
Hai người càng leo càng cao, cao đến mức dưới
chân toàn là băng tuyết, càng ngày càng nguy hiểm. Hai người vừa leo, vừa giao
đấu, quần áo họ giữa băng tuyết đều cực kì nổi bật. Mỗi lần họ nhảy lên, băng
tuyết dưới chân đều rào rào rơi xuống, tựa như một trận mưa băng, cực kì đẹp
mắt.
Những người bên dưới xem mà kinh tâm động phách,
không khỏi phập phồng lo sợ.
Hoa Trước Vũ xem mà cũng ngứa ngáy tay chân, nếu
nàng đóng giả con trai, tham gia cuộc thi tranh đoạt tuyết liên này thì hay
quá. Ngồi lâu, nàng cảm thấy có phần vô vị, bèn chen ra khỏi đám đông, đi về
phía ven hồ Tháp Nhĩ, ở đó yên lặng như tờ, sóng trên mặt hồ lấp lánh, long
lanh.
Hoa Trước Vũ ngồi xuống cạnh một cây liễu già,
dựa lưng vào thân cây, nghe âm vang trong trẻo của tiếng gió thổi trên mặt hồ
nước chảy, trong lòng dâng lên một nỗi cô đơn khó lòng khỏa lấp.
“Đan Hoằng, sao cô lại chạy ra đây?” Hồi Tuyết
vội chen ra khỏi đám đông, chạy về phía Hoa Trước Vũ.
“Không có gì, ở đó ồn ào quá, ta muốn yên tĩnh
một lát. Sao cô không xem nữa, cuộc thi đã kết thúc chưa?” Hoa Trước Vũ hỏi lấy
lệ. Dù sao thì, bất luận ai thắng, cũng chẳng liên quan đến nàng.
“Kết thúc rồi, cái tên Đẩu Thiên Kim đó kể cũng
không phải chỉ có hư danh, đấu hòa với Điện hạ. Hai người họ đều đã lên được
đỉnh núi, mỗi người hái được một đóa tuyết liên mang về.” Hồi Tuyết cười khúc
khích, kéo tay Hoa Trước Vũ, nói “Đan Hoằng, chúng ta đi xem xem, bọn họ sẽ
tặng tuyết liên cho ai?”
Hoa Trước Vũ đi theo Hồi Tuyết chưa được mấy
bước, đã trông thấy dòng người bỗng nhiên đổ xô về phía mình. Cưỡi ngựa dẫn đầu
chạy tới, một là Tiêu Dận, người còn lại là Đẩu Thiên Kim.
Hai người lúc này đã không còn vẻ tiêu sái như
lúc đầu nữa, thậm chí có thể gọi là thảm hại. Chắc hẳn bọn họ đã quyết đấu một
trận trên đỉnh núi cao mà mọi người không trông thấy, quần áo có phần rách nát,
dường như còn bị thương nhẹ. Trên cánh tay họ, buộc đầy đai gấm đủ màu, tung
bay trong gió, trông cực kì đẹp mắt.
Trên mặt hai người đều nở nụ cười tươi rói, một
tay cầm dây cương, tay kia cẩn thận che chở đóa tuyết liên trắng muốt. Hai con
tuấn mã cứ thế chạy thẳng đến trước mặt Hoa Trước Vũ mới dừng lại.
Trong khoảnh khắc, tiếng trống chiêng đều im bặt,
đến cả tiếng huyên náo của đám đông cũng biến mất, mọi người đều nín thở nhìn
về phía Hoa Trước Vũ.
Thế này là sao?
Nàng nhìn sang hai bên trái phải, ở đây, ngoại
trừ nàng chỉ còn Hồi Tuyết. Nàng chưa từng cho rằng Tiêu Dận, và còn cả tên Đẩu
Thiên Kim chưa từng gặp mặt bao giờ kia nữa, sẽ tặng tuyết liên cho nàng, trừ
phi mặt trời trên thảo nguyên mọc ở đằng tây. Vậy thì, đóa hoa này là để tặng
cho Hồi Tuyết rồi.
Hồi Tuyết là một trong tứ đại thân vệ của Tiêu
Dận, lại kiêm luôn thị nữ thân cận của hắn, vóc dáng xinh đẹp, tính tình chu
đáo, lại cùng Tiêu Dận sớm tối bên nhau đã bao năm, tất là được Tiêu Dận vô
cùng yêu thích và tin tưởng. Hắn tặng nàng tuyết liên, cũng chẳng có gì kì lạ.
Có điều, người mà Hồi Tuyết thích hình như lại là Lưu Phong.
Tên Đẩu Thiên Kim kia, có lẽ trước đây từng gặp
Hồi Tuyết, cho nên cũng thích nàng chăng.
Hoa Trước Vũ nghĩ thế, liền đưa mắt nhìn về phía
Hồi Tuyết một cách rất tự nhiên. Ai ngờ, Hồi Tuyết cũng đang nhìn nàng, trong
đôi mắt hạnh long lanh viết rõ hai chữ lớn: Ngưỡng mộ.
“Không phải nhìn nữa, tuyết liên không phải để
tặng cho cô ấy đâu.” Từ trên đỉnh đầu vang lên tiếng nói trầm trầm của Tiêu
Dận.
Hoa Trước Vũ ngẩng đầu, Tiêu Dận đem theo ánh
sáng chói lòa nhã nhặn nhảy từ trên lưng con Đại Hắc Mã xuống, tay nâng đóa tuyết
liên, chậm rãi đi đến đứng trước mặt nàng. Hắn đang mỉm cười, nụ cười ấy còn
rạng rỡ hơn, ấm áp hơn cả ánh mặt trời trên đỉnh đầu hắn.
Tiêu Dận vốn là một người lạnh lùng, hắn rất ít
khi cười.
Hoa Trước Vũ còn nhớ, vào lần đầu tiên gặp, hắn
từng mỉm cười với nàng, nụ cười mê hoặc đó, cuối cùng đã đẩy nàng vào hàng quân
kĩ.
Nụ cười lần này, khác với nụ cười khi đó, dường
như là thực sự vui mừng. Nhưng nàng lại không cho rằng sẽ có chuyện tốt đẹp gì
xảy ra. Không phải hắn định trị nàng một trận đấy chứ? Thực ra, nàng có phần
không hiểu vị Thái tử Bắc Triều lạnh lùng này.
Bàn tay thuôn dài của hắn nâng đóa tuyết liên,
giơ về phía Hoa Trước Vũ, cuối cùng dừng lại trước mặt nàng. Đóa tuyết liên nở
rộ trên tay hắn, cánh hoa trùng trùng, mỗi cánh đều tựa như được cắt ra từ bàn
tay khéo léo của thiên nữ, trắng lung linh như tuyết, đẹp đẽ vô ngần. Ánh mặt
trời phản chiếu, khiến đóa hoa càng thêm tinh khiết, lấp lánh.
Hắn ngước lên, đôi mắt tím thâm sâu nhìn chăm chú
vào nàng, trong đáy mắt, toát ra ánh sáng rừng rực.
“Đóa tuyết liên này là của nàng, cũng chỉ có
nàng, mới xứng được với đóa tuyết liên này thôi.” Tiếng nói của hắn, mang theo
chút từ tính, vứt bỏ vẻ lạnh lùng, thậm chí còn cực kì mê hoặc. Mãi đến lúc
này, Hoa Trước Vũ mới hiểu, hóa ra Tiêu Dận muốn tặng đóa tuyết liên này cho
nàng!
“Điện hạ muốn đem tuyết liên tặng cho cô ta, tặng
cho đứa con gái này sao?” Có tiếng nói không cam lòng của một nữ nhân vang lên.
“Cô ta là ai thế? Che mặt thế kia chẳng rõ là
ai?” Tiếng nói thì thầm, hòa cùng tiếng khóc lóc đầy thất vọng của rất nhiều cô
gái.
Đai gấm trên người Tiêu Dận thực là nhiều quá,
đằng sau hắn còn rơi lả tả không ít, xem ra những cô gái thầm mến mộ hắn rất
đông, Hoa Trước Vũ đưa mắt đảo qua một lượt, liền gặp phải vô số ánh mắt vừa
ngưỡng mộ vừa ghen ghét.
“Cô nương có thể đợi một chút không? Đóa hoa này
của ta cũng là dành tặng cô nương!” Đẩu Thiên Kim vội vã đi nhanh đến trước mặt
nàng, giơ tay dâng đóa tuyết liên về phía Hoa Trước Vũ.
Nhìn ở cự li gần, Đẩu Thiên Kim quả nhiên càng
tuấn tú hơn, hắn đang chớp chớp đôi mắt trong như làn thu thủy, tươi cười nhìn
nàng chăm chú.
Lần này Hoa Trước Vũ hoàn toàn sững sờ. Nàng và
hắn chưa từng gặp mặt bao giờ, vốn dĩ không hề quen biết, vì sao hắn cũng muốn
tặng tuyết liên cho nàng?
“Hả, tặng hết cho cô ta sao?” Những cô gái đứng
xem xung quanh tức muốn ngất đi được.
Tiêu Dận trông thấy Đẩu Thiên Kim tặng tuyết liên
cho Hoa Trước Vũ, sắc mặt cứng đờ, trong đôi mắt tím như xuất hiện những mũi
dao lạnh lùng tua tủa.
“Thụy vương, ngài nhất định muốn tranh với bản Thái
tử sao?” Tiêu Dận hỏi với ngữ khí chẳng hề thân thiện.
Đẩu Thiên Kim quay đầu nở một nụ cười với Tiêu
Dận, thong thả nói: “Điện hạ, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Bản vương cũng
muốn thử xem, nói không chừng cô nương đây lại chọn bản vương cũng nên!”
“Nếu đã là như thế, chúng ta hãy đấu lại, nếu
ngài thua cuộc, thì tránh xa nàng ấy ra, vĩnh viễn đừng bao giờ có ý gì với
nàng ấy nữa.” Tiêu Dận cười lạnh lùng, hàn băng đã ngập tràn trong ánh mắt.
“Không cần phải tỉ thí nữa!” Hoa Trước Vũ hờ hững
nói: “Tuyết liên của hai người ta đều không nhận đâu.”
Đám đông vốn yên lặng bắt đầu phát sốt lên, thậm
chí còn có cô gái khóc thét. Lời của Hoa Trước Vũ trở thành câu nói kích động
nhất mà bọn họ từng được nghe trong đại hội Na Mộ Đạt.
Vốn dĩ, cuộc thi tranh đoạt tuyết liên đã khá
nguy hiểm, chỉ không cẩn thận một chút, sẽ bị ngã từ trên vách núi xuống, tuy ở
dưới đã trải đệm cỏ rất dày, nhưng ngã từ trên cao xuống, cho dù không chết thì
cũng sẽ bị thương. Cho nên, tuyết liên giành được từ cuộc thi này vô cùng quý
báu. Xưa nay người tặng tuyết liên, chưa từng nghe nói có ai bị chối từ. Người
con gái cho dù không thích người con trai tặng tuyết liên cho lắm, nhưng sau
cuộc tỉ thí này, phần lớn đều sẽ cảm động trước tình yêu son sắt của chàng dành
cho mình.
Thế nhưng, người con gái này lại từ chối, từ chối
cả tuyết liên mà Thái tử của bọn họ đem tặng. Như thế có thể không kích động
được sao?
“Giết cô ta đi, cô ta dám từ chối Thái tử, thế là
đại bất kính với Thái tử, đại bất kính với Hoàng thượng, cũng là đại bất kính
với thần Tát Man.” Đám đông bắt đầu lên tiếng công kích.
Trước trán Hoa Trước Vũ như hiện ra ba vạch đen,
tội danh này chụp mũ cũng lớn quá rồi đấy.
“Vì sao?” Sắc mặt Tiêu Dận u ám, đôi mắt tím thâm
sâu tựa như thủy tinh tím ngâm trong băng lạnh.
“Điện hạ có thể nói thử xem vì sao ngài lại tặng
tuyết liên cho ta không? Ta nghe nói, tuyết liên chỉ để tặng cho người mình yêu
thương nhất mà thôi.” Hoa Trước Vũ ung dung hỏi.
Tiêu Dận mỉm cười đáp: “Đúng thế, cho nên bản
Thái tử mới tặng nàng!”
Hoa Trước Vũ không ngờ Tiêu Dận lại thẳng thắn
đến thế, nói vậy có nghĩa nàng là người hắn yêu thương nhất rồi? Nhưng nàng
hiểu rằng, nàng không phải!
“Nhưng ta không hề thích ngài!” Hoa Trước Vũ lãnh
đạm đáp.
“Cũng được, đóa tuyết liên này nàng có thể không
nhận, nhưng nàng vẫn cứ phải làm người phụ nữ của Tiêu Dận ta!” Tiêu Dận tuyên
bố một cách bá đạo, giống như lúc hắn tuyên bố nhất định phải thu phục ba bộ
lạc kia vậy. Hắn vứt đóa tuyết liên vào tay thị vệ sau lưng, quay người phi lên
ngựa. Hắn ngồi trên mình ngựa nhìn nàng từ trên cao, trong đôi mắt sâu thẳm
không thể nhìn thấu, dâng lên trùng điệp mây mù, sâu xa là thế, cao ngạo là
thế.
Đẩu Thiên Kim đứng một bên, cầm đóa hoa mỉm cười.
Cánh hoa trắng trong veo như thủy tinh phản chiếu khuôn mặt đẹp như ngọc của
hắn, quyến rũ không sao tả xiết.