Long hổ phong vân - Chương 89

Chương 89 - HỔ HUYỆT LONG ĐÀM

Cung Nam Yến bất
thình lình bước tới, ngã vào lòng Hùng Nương Tử.

Nàng vòng tay,
ngang qua lưng lão, từ từ nhích lão về phía chiếc thuyền.

Nàng run run giọng:

- Nhưng ta tình
nguyện!

Hùng Nương Tử cắn
môi, mắt chớp chớp, hỏi:

- Cô nương không
hối hận sau này?

Cung Nam Yến lắc
đầu:

- Một lần thôi! Cho
ta biết khoái lạc! Mỗi khi buồn cô tịch, ta hồi ức lại, ta vẫn có thể khoan
khoái như hôm nay!

Hùng Nương Tử do dự
một chút, đoạn bế nàng lên, bước xuống thuyền.

Sở Lưu Hương thở
dài, thầm nghĩ:

- Nàng cam tâm,
tình nguyện hiến dâng, ta can thiệp làm gì?

Không lâu lắm, con
thuyền lay chuyển, sóng nước nhấp nhô có tiếng rên ư ử.

Sở Lưu Hương lại
thở dài:

- Một đóa hoa rữa
nhụy, con ong đã mở đường khai lối cho mưa gió phũ phàng.

Bỗng Hùng Nương Tử
rú lên một tiếng thảm.

Sở Lưu Hương giật
bắn mình.

Trước đó, chàng
quay đầu nhìn nơi khác, không muốn thấy mãi con thuyền chao chao qua tiếng rên
ư ử bên trong.

Bây giờ, chàng phải
nhìn lại.

Hùng Nương Tử đã
bước ra mũi thuyền, đứng thẳng người, thân hình run run, máu từ ngực chảy xuống
rong ròng.

Cung Nam Yến bật
cười hăn hắc:

- Ngươi bất tất
phải kinh hãi! Bất quá, ta muốn biết quả tim của người thế nào thôi, ta muốn
moi nó ra mà nhìn tận mắt thôi! Ta có ý giết ngươi đâu.

Moi tim người ta,
mà bảo là không muốn giết chết! Thật là cái cảnh dở khóc dở cười cho Hùng Nương
Tử! Hùng Nương Tử đưa hai tay che ngực, run run giọng hỏi:

- Cô nương... cô
nương... tại sao cô nương làm thế?

Cung Nam Yến cười
rợn:

- Tại sao ta làm thế? Ngươi tưởng thật sự ta mê ngươi à?

Nàng ngưng cười, rổi bước ra, đứng lên, song song với
Hùng Nương Tử, song song hai thân thể lõa lồ.

Thân hình nàng đẹp vô cùng! Đẹp như pho tượng ngọc!
Nhưng, một lớp yêu khí bao phủ quanh mặt nàng, trong ánh mắt niềm oán độc bừng
sáng hơn sao.

Náng bắn tia mắt nhìn nảy lửa sang Hùng Nương Tử:

- Cho ngươi biết! Ta có ý giết ngươi từ lâu? Ta không thể
chịu đựng được mỗi lần thấy ta bà ấy cứ nhắc đến ngươi, bà nói rằng ta giống
ngươi! Nghe nhắc đến ngươi, là ta muốn điên lên!

Hùng Nương Tử kêu lên:

- Cô nương ghen? Cô nương yêu bà ấy?

Cung Nam Yến cao
giọng:

- Tại sao ta không
thể yêu bà ấy? Tại sao không thể chứ?

Hùng Nương Tử sửng
sốt.

Nền đất dưới chân
lão sụp xuống, lão cũng không kinh hãi bằng nghe câu nói đó.

Lão sửng sốt không
lâu, vết thương nơi ngực bắt đầu hanh hạ, lão ngã xuống.

Sở Lưu Hương tự hỏi
"bà" là ai?

Bà, là tình nhân
của Hùng Nương Tử, một nữ nhân, thì chẳng lẽ nàng là một nữ nhân, lại yêu một
nữ nhân?

Còn như bà là nam
nhân, thì chẳng lẽ Hùng Nương Tử lại có một người tình là nam nhân?

Hùng Nương Tử, Cung
Nam Yến và cái bà nào đó, cả ba có liên hệ gì với nhau?

Thần bí! Phức tạp!
Một tiếng bõm vang lên, thân thể của Hùng Nương Tử rơi xuống dòng suối.

Hơn hai mươi năm
sám hối không rửa sạch tiếng nhơ của lão. Cuối cùng lão cũng chết vì tội
nghiệt.

Lão cũng phải chết
vì tay nữ nhân! Gieo nhân gặt quả! Cung Nam Yến đứng tại mũi thuyền, nhìn ánh
sao chớp chớp theo dòng nước chảy.

Nàng cũng nhảy
xuống nước, rửa ráy sạch những vệt máu, xong rồi lên thuyền, mặc y phục vào.

Nàng trở lại con
người thánh khiết như cũ! Không ai tưởng nổi nàng vừa cổi cái lốt yêu tinh, vất
cái lốt đó theo dòng suối, trôi song song với xác chết của Hùng Nương Tử.

Nàng quay mũi
thuyền, từ từ lướt trên mặt suối, khuất dần trong bóng sương đêm.

Sở Lưu Hương không
còn đắn đo được nữa, bởi sự tình cấp bách lắm rồi.

Chàng nhảy xuống
nước.

Thiên hạ chỉ hiểu
chàng có thuật khinh công siêu đẳng, riêng chàng tự nhân là thủy tánh của chàng
cũng tân kì.

Cá lội trong nước
chưa hẳn đã linh hoạt hơn chàng.

Con thuyền nhẹ lướt
đi trước, chàng âm thầm theo sau.

Chàng tin chắc,
chẳng bao giò Cung Nam Yến phát hiện ra chàng theo dõi nàng.

Không lâu lắm,
chàng nhận ra, con thuyền vào một đường nước rất hẹp, dưới nước lại có cỏ mọc
dày.

Thuyền lướt đi,
chạm cỏ, phát lên những tiếng lao xao, vì cỏ mọc dưới nước tiếng động vang rất
nhỏ.

Chàng lội ngầm dưới
nước, lúc đó muốn trồi lên xem song làm gì chàng dám trồi đầu lên.

Một lúc sau, chàng
lại nghe tiếng thuyền chạm bờ, thế là thuyền đến nơi, nên đỗ lại.

Chàng cũng chưa
chịu ló đầu lên khỏi mặt nước.

Chàng muốn thực
nghiệm xem mình có thể chịu đượng trong nước được bao lâu, theo lời Tống Điềm
Nhi thì chàng có thể ngủ trong nước được một lúc đấy! Dưới nước, tự nhiên phải
an tĩnh hơn bên trên.

Sở Lưu Hương nằm
dưới nước, chờ một lúc, chẳng nghe động tĩnh gì.

Chàng ngắt một chùm
cỏ, trùm lên đầu, rồi từ từ trồi lên.

Thần Thủy Cung!
Thần Thủy Cung hiện ra trước tầm mắt của chàng! Tô Dung Dung từng nói, ở đây có
nhiều chim lạ. Song thời gian về đêm, chim đã ngủ hết rồi.

Chim ngủ, nhưng
ngươi không ngủ.

Nhìn thoáng qua
khung cảnh, Sở Lưu Hương phải nhìn nhận đây đúng là một cảnh tiên. Nói là cảnh
tiên, thì khỏi cần phải tả dông dài. Bởi cái gì cũng đẹp.

Đẹp hơn một bức
tranh hoàn toàn nhất! Nói là cung, tất phải có điện, có các, có đủ mọi nhu cầu
của đế vương! Về đêm, gió thoảng, gió vớn qua các khóm trúc, tiếng động rì rào,
như ru, như vuốt, tăng thêm phần an tường, nhãn nhã.

Sở Lưu Hương nhớ
lại Tô Dung Dung có cho nàng biết, là người cô nàng từng dặn dò, đừng bao giờ
đi loạn, đi loạn là gặp tai họa liền.

Một khung cảnh như
thế này, làm gì có tai họa chực chờ ở mỗi bước đi! Nhưng Sở Lưu Hương có cái
nhìn khác hơn ngươi thường, trong cái an tường, chàng thấy rõ một nguy cơ, và
Thần Thủy Cung đối với mọi người, là cảnh Đào Nguyên, chứ đối với chàng, tuyệt
nhiên không là thánh địa! Con thuyền có đó, Cung Nam Yến đã biến mất rồi.

Sơn cốc lại tịch
mịch phi thường, ngoài tiếng gió lay cành, chẳng còn một tiếng động nào khác!
Không một bóng người! Thế thì chàng làm sao?

Chàng sực nhớ đến
những lời của Đái Độc Hành, thuật lại những gì Vô Hoa ghi chú trong quyển sổ
nhỏ.

Cách Thần Thủy Cung
không xa lắm, có một cái hồ, bên cạnh cái hồ có một cái am.

Chính trong am đó,
hắn đã gặp Tư Đồ Tịnh! Sở Lưu Hương nhìn quanh quẩn, thấy xa xa, dựa chân núi,
có một cái am.

Từ trong am, có
bóng đèn leo lét chiếu ra, mờ mờ như lửa ma! Ai ở trong am? Thủy Mẫu Âm Cơ
chăng?

Ai ở mặc ai, chàng
phải đến đó! Chỉ còn có cách là đến đó thôi! Từ dòng suối, nơi Sở Lưu Hương
trầm mình, đến am khoảng đường không xa lắm.

Song vượt qua
khoảng đường đó, có khác nào đi qua dưới lưỡi hái của tử thần.

Trừ Sở Lưu Hương
ra, chắc chắn không một kẻ thứ hai nào dám vượt khoảng đường đó.

Một con muỗi bay,
còn nghe vo ve, Sở Lưu Hương dè dặt đi, không gây một tiếng động nhỏ.

Trong am, không có
một bóng người. Am rất sạch sẽ, nhất là nơi thềm đá trước am, các bậc đều bóng
láng như gương.

Trước bực thờ có
màn, trước màn có ngọn đền treo, ánh sáng leo lét.

Nấp bên ngoài một
lúc lâu, Sở Lưu Hương lao vút mình vào.

Chàng biết rõ, dưới
nền am, có một địa đạo, và địa đạo đó ăn thông đến cơ sở của Thủy Mẫu Âm Cơ.

Nhưng chỗ xuống địa
đạo ở đâu?

Trước bục thờ, có
ba chiếc bồ đoàn, chàng lần lượt dời chỗ từng chiếc bồ đoàn một.

Dưới bồ đoàn, chỉ
là nền đá, chẳng có một cơ quan nào cả.

Sở Lưu Hương thất
vọng, nhìn lên chiếc màn.

Suy nghĩ một chút,
chàng đưa tay vẹt bức màn.

Vừa lúc đó, có
tiếng thở dài rất khẽ vang lên, tuy khẽ song đối vớ Sở Lưu Hương chẳng khác nào
một tiếng sét.

Chàng toan quay
mình trở ra, song đã muộn rồi.

Dưới bóng đèn mờ
mờ, một bóng trắng hiện ra. Bóng bình tĩnh thở dài.

Một lúc lâu, bóng
đó hỏi:

- Hơn hai mươi năm
qua, nơi đây không hề đổ máu? Tại sao ngươi chọn nơi này để từ giã cõi đời?

Sở Lưu Hương cười
khổ, đưa tay vuốt chót mũi:

- Nói thực, tại hạ
nào muốn chết đâu?

Chàng nhận ra nữ
nhân rất đẹp, tuy thời gian trồi qua có lưu lại mấy vết nhăn nơi mắt.

Ánh măt rất sắc
lạnh, song không có sát khí.

Không lẽ đây là
Thủy Mẫu Âm Cơ, người mà giang hồ xem như cọp cái?

Sở Lưu Hương cười
gượng tiếp:

- Vãn bối đến đây,
bất quá chỉ muốn đến bái kiến cung chủ một lần...

Thiếu phụ lắc đầu,
chận lời:

- Ta không phải là
người ngươi muốn gặp. Nếu là phải, thì ngươi đâu còn nói năng được?

Sở Lưu Hương chớp
mắt:

- Thê ra, tiền bối là...

Thiếu phụ áo trắng lại chận lời:

- Kẻ sắp chết đến nơi, còn hỏi tên họ ai làm gì nữa?

Sở Lưu Hương trầm giọng:

- Nếu muốn giết tại hạ, sao tiền bối chưa hạ thủ?

Thiếu phụ thở dài:

- Ta không thể hạ thủ! Trên đời này, ta chỉ còn có một
thân nhân, lẽ nào ta giết chết người lý tưởng của thân nhân duy nhất của ta?

Sở Lưu Hương giật mình:

- Tiền bối biết tại hạ là...

Thiếu phụ cười khổ:

- Khắp thế gian, trừ Đạo soái Sở Lưu Hương ra, còn ai vào
lọt nơi này nổi? Còn ai có cái gan to như núi?

Sở Lưu Hương vòng tay làm lễ:

- Tại hạ từng nghe Dung muội đề cập đến lão nhân gia, hôm
nay gặp được lão nhân gia, đúng là phúc đức bình sanh của tại hạ.

Thiếu phụ mơ màng:

- Dung nhi có đề cập ngươi với ta! Nếu không gặp ngươi,
chẳng biết nó luân lạc đến phương trời nào, và đời nó hẳn phải trải nhiều gian
khổ! Để đáp thay cho nó cái ơn tri ngộ của ngươi, ta không làm gì khó dễ cho
ngươi trong lần này!

Bà nhìn quanh một vòng, đoạn tiếp:

- Cũng may, đêm nay nhằm phiên trực của ta tại đây, bây
giờ đang lúc vắng vẻ người, ngươi hãy đi gấp đi!

Sở Lưu Hương đáp:

- Tại hạ đã đến đây rồi, thế nào cũng phải gặp cung chủ
mới được!

Thiếu phụ trầm gương mặt:

- Vĩnh viễn ngươi không gặp được cung chủ đâu! Trừ ra
ngươi muốn chết tại đây!

Sở Lưu Hương nghiêng mình:

- Chỉ cần lão nhân gia chỉ đường thôi, tại hạ cảm kích vô
cùng. Ngoài cái việc dó, tại hạ chẳng dám làm phiền lão nhân gia hơn!

Thiếu phụ không chấp thuận lời van cầu của chàng, khoát
tay:

- Đi nhanh đi! Nếu dần dà thì muộn mất! Nhanh lên!

Sở Lưu Hương không nhích động, cố van nài:

- Tại hạ biết nơi đây, có địa đạo...

Thiếu phụ biến sắc:

- Địa đạo? Địa đạo gì?

Thấy bà biến sắc. Sở Lưu Hương biết ngay là địa đạo bí
mật đó, có quan hệ phi thường.

Chàng không chịu đi, điểm nhẹ một nụ cười đáp:

- Nếu không có địa đạo bí mật, thì lão nhân gia do ngã
nào đến đây?

Thiếu phụ áo trắng sôi giận:

- Ngươi chán sống lắm rồi phải không?

Sở Lưu Hương mỉm cười:

- Nếu lão nhân gia không chịu nói, tại hạ xin chết ở tại
đây luôn!

Thiếu phụ trừng mắt nhìn chàng.

Bình sanh bà chưa hề thấy một nam nhân như chàng trong
trường hợp này lại cười được.

Sở Lưu Hương bình tĩnh vô cùng, ba không chịu nói chàng
không chịu đi cớ ở tại đó, chờ như nằm vạ.

Vừa lúc đó, có tiếng nhạc nổi lên, tiếng nhạc thoạt du
dương, thoạt khẩn cấp, nhưng lại vang đều đều, không ngưng mà cung không lớn.

Thiếu phụ áo trắng biến sắc, trầm giọng hỏi:

- Còn ai đi theo ngươi nữa?

Sở Lưu Hương lắc đầu:

- Chỉ một mình tại hạ thôi! Không còn...

Thiếu phụ sợ hãi ra mặt:

- Tiếng nhạc báo động có người bên ngoài xâm nhập vào
cung, nếu không là đồng bạn của ngươi thì còn ai nữa?

Sở Lưu Hương cũng giật mình.

Chàng thầm phục hệ thống phòng vệ tại Thần Thủy Cung hết
sức sum nghiêm.

Và điều lại lùng hơn hết là dùng tiếng nhạc báo động.

Thiếu phụ bước nhanh ra cửa, nhìn quanh bốn phía đoạn trở
vào cao giọng giục chàng:

- Hiện tại, chưa có ai đến đây, nhưng tiếng nhạc báo động
vang lên tất cả đệ tử đều vào phương vị rồi, vô luận là ai, vào cốc là đừng
hòng trở ra. Ngươi hãy đi nhanh chứ, ở lại đây, ngươi lại làm liên lụy đến ta
đấy!

Sở Lưu Hương thở dài:

- Sơn cốc đã biến thành tử cốc rồi, dù cho là loài chim
cũng không bay thoát, lão nhân gia bảo tại hạ phải đi, tại hạ còn biết đi đâu?

Thiếu phụ lại biến sắc:

- Ngươi cứ núp đâu đó, miễn là chỗ kín đáo, qua vụ này,
ta sẽ tìm cách đưa ngươi ra ngoài.

Sở Lưu Hương chớp mắt đưa tay vuốt chót mũi, trầm giọng
thốt:

- Nếu tại hạ tùy ý đi loạn, thì cầm chắc phải chết. Vả
lại nơi nào cũng có cạm bẫy, có người trấn đóng, tại hạ còn biết đi đâu? Trừ ra
tiền bối chỉ con đường hầm bí mật, tại hạ tạm thời xuống đó nấp mình qua cơn
bạo động.

Thiếu phụ giậm chân:

- Địa đạo! Địa đạo! Ngươi chỉ biết có địa đạo, song làm
gì biết được cơ quan đóng mở ở ngay tại phòng của cung chủ! Vào địa đạo phải do
nơi đó mà đi, người ngoài chẳng ai vào địa đạo được, bởi có ai vào phòng cung
chủ được. Dù ta có muốn giúp ngươi cũng đành bó tay!

Sở Lưu Hương giật mình:

- Thế thì địa đạo này không có lối vào tại đây! Phải do
từ phòng cung chủ đến, mới có thể mở cửa đầu này lên!

Vừa lúc đó, tiếng nhạc chậm dần.

Sở Lưu Hương biết rõ, các vị trí đã có người đầy đủ rồi,
và tiếng nhạc nghe nhẹ nhàng song có hàm cái ý giết chóc rùng rợn! Chàng biết
luôn thiếu phụ không hề lừa dối chàng. Hơn nữa, nếu Thần Thủy Cung phát hiện ra
bà che chở cho chàng, tự nhiên bà phải bị xử tử hình! Chàng nghiêng mình thốt:

- Đa tạ tiền bối!

Chàng lao vút mình ra ngoài liền.

Chừng như thiếu phụ muốn chạy theo, song suy nghĩ một
dây, bà dừng lại tại chỗ, vẻ thống khổ hiện ra nơi gương mặt, bà lẩm nhẩm:

- Dung nhi! Đừng trách ta, nếu hắn có bề nào! Ta muốn cứu
hắn song ta bất lực!

Bà tin chắc, là ra khỏi nơi này, là Sở Lưu Hương phải
chết! Bên ngoài từng bụi rậm, từng bụi rậm rải rác đó đây, song Sở Lưu Hương
hiểu là nơi đó tuyệt nhiên không phải chỗ nấp. Tuy xem thì an toàn lắm, mà bên
trong mỗi bụi rậm, ít nhất cũng có một cạm bẫy! Những nơi đó, Thần Thủy Cung
tạo nên để dụ dẫn người, nếu thấy yên tịnh quá, họ lại chạy vào, thì chẳng khác
nào lao đầu vào cảnh chết! Nhưng, chàng cũng không thể dừng lại một chỗ.

Khắp sơn cốc, không có nơi nào chàng đứng lại được, nấp
mình được.

Một ngọn gió quét ngàng đến, trong gió, có tiếng y phục
lất phất.

Sở Lưu Hương thấy bóng trắng xuất hiện từ xa. Bóng trắng
lão nhanh về phía chàng.

Chàng phải quyết định gấp, nếu không muốn bị phát hiện.

Trước mắt chàng, là mặt hồ, nước trong thấu tận đáy, ánh
sao phản chiếu lấp lánh, qua mỗi ngọn gió nhẹ gợn sóng lên lăn tăn.

Sở Lưu Hương không
do dự.

Chẳng có nơi nào
thuật tiện cho chàng ẩn nấp bằng đáy hồ. Chàng phóng mình xuống đó, bất quá
nước chỉ dợn một chút, rồi mặt hồ cũng lặng lại như thường.

Chàng trầm mình
xong, bóng trắng đến nơi. Bóng trắng dĩ nhiên là một thiếu nữ đẹp cỡ Cung Nam
Yến, đứng lại bên hồ nhìn quanh quẩn một chút, rồi bước đến cửa am, gọi:

- Tam thơ!

Thiếu phụ từ trong
am bước ra hỏi:

- Việc chi đó?

Thiếu nữ nhìn bà:

- Tôi vừa thấy một
bóng người thấp thoáng tại đây, tam thơ có nghe động tĩnh chi chăng?

Thiếu phụ lắc đầu:

- Chẳng nghe chi
cả!

Bà mỉm cười, tiếp:

- Tiếng nhạc vừa
reo, hẳn kẻ do thám chưa vào cốc, làm gì có người quanh am này được?

Thiếu nữ chớp mắt,
lẩm nhẩm:

- Không lẽ tôi
trông lầm! Kì quái thật!

Thiếu phụ cười
lạnh:

- Đành là đôi mắt
của Cửu muội sáng hơn sao, song ta chưa điếc, chưa mù, nếu nơi này có kẻ do
thám, hẳn ta phải biết chứ?

Thiếu nữ cười vuốt:

- Tam thơ phát cáu
rồi sao? Bất quá tôi tùy tiện mà hỏi vậy thôi chứ tôi nào có ý gì!

Thiếu phụ tỏ vẻ dễ
dãi:

- Cẩn thận là một
tánh tốt, nhưng thực sự là chẳng có ma nào đến đây cả. Giả như có người, thì
người đó trốn nơi nào được chứ? Không lẽ người đó biến thành tàng hình?

Thiếu nữ cười hì
hì:

- Phải đó, tam thơ!
Trừ ra hắn trầm mình dưới hồ! Bởi dù nấp vào bất cứ chỗ nào khác, hắn vẫn bị
phát hiện như thường! Nhưng nhảy xuống hồ chưa chắc đã là một phương pháp thần
diệu! Làm gì hắn ở dưới đó mãi mãi được!

Nàng vẫy tay tiếp:

- Có lẽ khách cũng
sắp đến nơi rồi đó, tam thơ! Bọn tôi phải đi xem qua các chỗ. Tam thơ chuẩn bị
sẵn sàng đi nhé! Họ dám đến đây, mình không nên để cho họ thất vọng!

Nàng chào biệt
thiếu phụ, rồi vọt đi liền! Thiếu phụ nhìn theo bóng nàng, lẩm nhẩm:

- Khá lắm! Nhưng
ngươi đến chậm một chút!

Bà nhìn xuống đáy
hồ, tiếp:

- Thoát chết một
lần, ngươi có diễm phúc thật! Song cái nguy mới bắt đầu, hãy cẩn thận!

Xuống hồ rồi Sở Lưu
Hương còn hồi hộp.

Đúng như thiếu phụ
áo trắng nói, chàng thoát chết qua cái chớp mắt.

Bây giờ thì an
toàn, tạm thời an toàn, chứ chưa phải là vĩnh viễn an toàn.

Nước hồ rất trong,
nhờ trong mà mắt chàng thấy được rất xa.

Đây là một cái hồ
chết, không cá, không cỏ, đáy hồ được trài bằng một lượt cát trắng, màu trắng
của cát càng làm cho hồ sáng như gương.

Bốn phía hồ có trụ
đá cao nước bắn lên từ lòng trụ đá, rơi xuống hồ, thành những cây hoa nước,
những hạt nước từ cao rơi xuống, phản chiếu sao trời, trông như những chuỗi
ngọc vô tận, liên miên.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3