Long hổ phong vân - Chương 78

Chương 78 - TỬ VỊ TỬ VONG

Tiêu Thạch kêu lên
thất thanh:

- Tại sao các hạ
làm thế?

Thiết Sơn đạo
trưởng loạng choạng lùi lại, bật cười nghe ghê rợn:

- Các vị dã thấy
rồi! Lưu Hương đã thấy rồi! Lão phu không còn ngăn chặn ai giết ai! Lão phu bất
lực trở ngăn cuộc tàn sát!

Liễu Vô Mi biến sắc
mặt trắng nhợt, thừ người như một hình gỗ.

Thiết Sơn đạo
trưởng rít lên:

- Ngươi còn chờ gì
nữa không giết hắn! Ngươi còn chờ gì nữa chứ?

Liễu Vô Mi sụp lạy
lão.

Lý Ngọc Hàm cũng
sụp lạy luôn.

Cả hai cùng thốt:

- Đa tạ tiền bối!

Tiểu Phi thở dài,
nhếch nụ cười khổ:

- Có một người đối
xử với tại hạ như Thiết Sơn đạo trưởng thì bốn tiếng đạo nghĩa giang hồ mới
không cò là chiều bài lừa khách võ lâm! Tại hạ có chết cũng không oan ức! Bất
quá, tại hạ hãy còn thắc mắc, chẳng hiểu tại sao các vị lại muốn giết tại hạ.
Thắc mắc, chung quy vẫn không giải đáp, bởi dù có hỏi, tại hạ cũng chẳng nghe
ai giải đáp. Cho nên, tại hạ cần thấy rõ, mình sẽ thành con quỷ hồ đồ! Chết mà
chẳng biết tại sao mình phải chết!

Mũi kiếm của Liễu
Vô Mi cuối cùng rồi cũng đâm vào ngực Tiểu Phi.

Tiểu Phi cảm giác
mũi kiếm xuyên da, vào thịt, chứ chẳng rõ tại sao chàng không mảy may sợ.

Mà chàng cũng chẳng
nghe đau.

Bất quá, chàng cảm
thấy cái gì lành lạnh đâm thủng da thịt của chàng.

Và chàng cũng chẳng
rõ tại sao, đúng trong lúc mũi kiếm xuyên qua da, thịt chàng, thần hồn chàng
phiêu phưởng đến tận phương xa, đến một vùng đất Bắc, nơi đó có tuyết phủ bao
la... Chàng nhớ lại, thuở ấu thơ, chàng cùng Hồ Thiết Hoa đùa giỡn trên lớp
tuyết đó, cả hai không nghe lạnh lăn tròn những quả cầu. Có khi, Hồ Thiết Hoa
lấy tuyết vò viên, nhét vào miệng chàng. Tuyết rơi vãi ra cổ ra va, chảy dài
xuống ngực.

Chính cái cảm giác
của ngày xưa đó, giờ đây chàng nghe no trở về trên người chàng, cùng với mũi
kiếm của Liễu Vô Mi.

Hầu hết nọi người
đều cảm thấy rờn rợn khi niềm lạnh từ miệng đột ngột nó qua cổ, xuống ngực,
thực quản như thế, song chàng lại thích thú với niềm lạnh đó. Một niềm lạnh có
vẻ tàn khốc phần nào.

Rồi tự giải thoát
phảng phất hiện lên, khi cảm thấy mình được giải thoát rồi, mình không còn sợ
hãi nữa.

Sợ, có gì là đáng
sợ đâu? Cái sợ chỉ có nghĩa là khi nào mình nghĩ quá nhiều ở nơi nó. Giả như
mình cứ lờ đi thì nó chẳng làm cho mình phải rợn, và mình đâm ra xem thường
những nguy hiểm, bởi nguy hiểm là một phương tiện giúp cho mình giải thoát kia
mà! Nếu chẳng có sự nguy hiểm thì làm sao hồn lìa khỏi xác? làm sao mình tiến
bước phăng phăng trên đường giải thoát?

Người đời sợ cái
chết, là vì họ chẳng biết được cái chết che giấu những bí mật gì. Họ chẳng
biết, họ lại tưởng tượng, họ tưởng tượng ra nhiều hình thái, nhiều sự việc bên
sau cái chết, họ không nắm được cái thực chất của điều do tưởng tượng tạo nên,
rồi họ lại sợ.

Có lẽ Tiểu Phi cũng
sợ như họ, nhưng trước kia là như vậy, chứ hiện giờ, cái chết đã ở trước mắt
chàng.

Cái chết đến với
chàng chẳng biết bao nhiêu lần, hiện ra trước mắt chàng dưới nhiều hình thức,
nhiều màu sắc.

Cái chết đến với
chàng, nhiều lần quá, cho đến lần nầy. Cái chết không hề làm tiêu tan niềm tự
tin nơi chàng.

Nhưng trong những
lần trước, chàng còn khí lực, để tìm cách ứng phó. Hoặc giả, biết đâu, có một
người nào đó, xuất hiện đúng lúc giải cứu chàng thoát nạng.

Lần này, chàng hoàn
toàn bất lực. Và chàng cũng hòan toàn mất tin tưởng là có người đến cứu chàng.

Không! Không thể có
một ai cứu chàng trong trường hợp này.

Cái chết đã bao
lần, đến trước mắt chàng, song chàng xem rất cách xa chàng, có thể là chẳng bao
giờ sáp lại gần hơn, xâm nhập vào người chàng.

Nhưng lần này thì
cái chết tiếp cận, gần lắm rồi. Chàng không còn hi vọng nữa.

Còn, còn chứ, chàng
còn một hi vọng cuối cùng là Hồ Thiết Hoa đưa được bọn Tô Dung Dung thoát khỏi
nơi nầy! Nếu chàng biết được hiện giờ Hồ Thiết Hoa sa lưới, thì làm gì chàng an
tâm tiếp đón cái chết?

Chàng còn tưởng
nghĩ đến nhiều sự việc khác nữa, chàng cũng chẳng hiểu tại sao trong khoảng
thời gian rất ngắn, độ chừng một thoáng mắt thôi, lại đủ cho chàng bước một
bước từ cái sống sang cái chết, chàng lại tưởng nghĩ được rất nhiều việc làm
như thế.

Chàng nghe như cảm
giác lạnh không đi sâu vào da thịt. Vật gây nên cảm giác đó, dừng lại đứng ngay
ngực, và xúc giác dừng lại đó, không dời, không lệch một li.

Xúc giác di mũi
kiếm chạm da. Mũi kiếm dừng lại.

Động tính hiếu kì,
chàng nhìn thoáng qua Liễu Vô Mi. Chàng bắt gặp ánh mắt nàng đang nhìn trừng
trừng thẳng vào mặt chàng.

Trên gương mặt đẹp
trắng nhợt, phảng phất vẻ thê lương lẫn niềm luyến tiếc.

Lý Ngọc Hàm đằng
hắng mấy tiếng thốt:

- Lưu Hương huynh!
Thực ra thì bọn tại hạ có lỗi với huynh đài rất nhiều. Mong huynh đài lượng
xét, tha thứ cho bọn tại hạ vậy!

Tiểu Phi cơ hồ bật
cười, song chàng kềm hãm được tiếng cười, chàng thầm nghĩ:

- Kẻ giết người,
yêu cầu người bị giết tha thứ! Chàng cho rằng câu nói đó thú vị quá chừng!

Rồi Liễu Vô Mi thở
dài tiếp:

- Chúng tôi nào
muốn sát hại Lưu Hương huynh! Song sự bất đắc dĩ, phải đành thế thôi!

Nàng thở dài mấy
tiếng, đoạn nhắm mắt lại.

Tiểu Phi biết rõ,
mắt nàng nhắm, cho tay đưa tới, tay đưa tới mắt không trông thấy.

Mắt không trông
thấy, lòng bớt đau! Bỗng có tiếng rổ rổ vang lên, như một chiếc bàn ngã đổ,
bình trà rơi, chén trà rơi.

Rồi một người gọi
to:

- Dừng tay!

Trong phút giây
này, ai đến cứu chàng! Tiểu Phi không hiểu nổi!

Gian phòng, tinh
khiết, trang nhã lắm có màn the, có hoa, hoa trong phòng, hoa ngoài phòng.

Một mùi thơm thoang
thoảng trong không khí. Chừng như là một khuê phòng.

Nhưng, trong con
mắt của Hồ Thiết Hoa dù thế nào cũng chỉ là một phòng giam.

Bình cô nương cứ đi
tới, đi lui trong phòng. Dáng đi của nàng rất đẹp, gia dĩ nàng vận áo rất mỏng.
Trông thấu cả màu và hoa áo lót nên nàng có vẻ hấp dẫn lạ lùng.

Được nhìn mãn nhãn
một thiếu nữ lượn qua luợn lại trước mặt nam nhân nào không cho là mình có diễm
phúc nhất trần đời?

Nhưng, Hồ Thiết Hoa
không thấy khoái chút nào. Y cũng nhìn nàng song nhìn để mơ ước, giá mà y tát
được mấy cái tát tai vào mặt nàng, thì sung sướng cho y biết bao?

Tát vào má, rồi đấm
cho nàng gãy mấy cái răng luôn, cho cái xinh xinh đó méo mó, cho quai hàm lệch
đi, thì y hả dạ biết mấy?

Cho nàng chừa bỏ
cái tánh lừa người, cho nàng đừng bao giờ nói năng xảo trá nữa! Rất tiếc, y bị
trói, dâyntrói lại bằng da trâu.

Y cũng nói ngoa,
nào ai tát vào mặt đấm vào miệng y đâu?

Người ta đấm, tát
được, song không làm, thế là phúc cho y rồi. Tại sao y không đấm được không tát
được lại mơ làm?

Bình cô nương cứ
đi, đi tới đi lui mãi.

Cuối cùng, Hồ Thiết
Hoa không chịu nổi kiểu cách của nàng, cao giọng hỏi:

- Bàn chân cô nương
ngứa lắm sao? Hay bàn tọa có ghẻ, mà không ngồi được?

Bình cô nương bước
đến trước mặt y, ngồi xuống.

Hồ Thiết Hoa không
tưởng là nàng ngoan ngoãn như vậy, thoáng giật mình.

Y càng cao giọng:

- Tại hạ có phải là
chồng cô nương đâu, sao cô nương chịu nghe lời dễ dàng vậy?

Bình cô nương không
giận, trái lại còn cười tươi:

- Ngươi cho rằng
mình sắp chết, nên quát tháo cho hả phải không? Thực ra, ngươi không nên bực
tức, bởi chúng ta không thể giết ngươi.

Hồ Thiết Hoa chớp
mắt:

- Đã không thể
giết, so lại không tha?

Bình cô nương Điềm
nhiên:

- Chờ Lưu Hương
chết rồi, bọn ta sẽ tha ngươi!

Hồ Thiết Hoa cau
mày.

Bình cô nương cười
nhẹ, tiếp:

- Tha, chẳng những
một ngươi mà luôn cả bốn vị cô nương kia. Tha một lượt, đủ năm người. Cho nên
bây giờ, ngươi nên cầu trời khẩn phật cho Lưu Hương mau chết đi. Hắn chết sớm,
bọn ngươi được tự do sớm!

Hồ Thiết Hoa cười
lạnh:

- Nếu thế, tại hạ
xin lưu lại đây, ăn vạ muôn đời!

Bình cô nương kêu
lên:

- Ạ?

Hồ Thiết Hoa trừng
mắt, hét:

- Cho cô nương
biết, Lưu Hương sống mãi! Lưu Hương vĩnh viễn sống, chẳng bao giờ chết. Nếu
ngay bây giờ, cô nương buông tha tại hạ, đó là cô nương thông minh đấy! Nếu
không, khi hắn đến đây, rồi thì... hà hà! Hà hà!

Y bật cười vang.

Binh cô nương cũng
cười vang:

- Úy! Trời ơi! Tôi
sợ quá đi, trời ơi!

Nàng tiếp:

- Ngươi dọa ta, ta
phải chết khiếp bây giờ đấy!

Bỗng, có tiếng gọi
từ bên ngoài vọng vào:

- Bình cô nương!

Bình cô nương gọi
lại:

- Vào đây! Ngươi
gặp phu nhân thiếu trang chủ rồi phải không? Thiếu phu nhân phân phó gì ta?

Đồng tử áo xanh tóc
chấm vai bước vào, nghiêng mình:

- Phu nhân thiếu
trang chủ chỉ cười, chứ không nói gì cả.

Bình cô nương liếc
sang Hồ Thiết Hoa, rồi hỏi:

- Ngươi có thấy Lưu
Hương Đạo Soái chứ?

Thanh y đồng tử mỉm
cười:

- Có thấy chứ! Y
đúng là một nam nhân có khí phách, có oai phong, có đủ tứ cách một con người
đáng kính! Hơn vị nầy nhiều! Hơn nhiều! Kể cả thông minh cũng hơn luôn!

Hồ Thiết Hoa hừ một
tiếng:

- Tiểu tử biết cái
quái gì!

Bình cô nương cười
lớn, đồng tử tiếp:

- Tôi từng nghe
nhiều người cho rằng Lưu Hương chỉ là một kẻ tầm thường, bất quá có dung mạo
một chút thôi! Thực ra thì y cũng chẳng có tài gì, bị thiếu chủ nhân đạp một
đạp phải nằm dài, không phương cử động!

Hồ Thiết Hoa nổi
giận:

- Ngươi bị quỷ hớp
hồn rồi phải không?

Đồng tử cười hì hì:

- Nếu đại hiệp cho
là tôi bịa chuyện, thì đừng tin là hơn!

Bình cô nương cũng
cười:

- Bởi lẽ tiểu tử
ngu dại chẳng hiểu gì, cho nên những gì hắn nói phải là sự thật!

Hồ Thiết Hoa nghiến
răng, lặng người một lúc, cuối cùng thốt:

- Tuy ta không tin,
song đang lúc vô sự, chẳng biết làm gì, có thể nghe chuyện láo, giải khuây được
lắm! Ngươi cứ nói đi, ta nghe!

Đồng tử vẫn cười:

- Đại hiệp vô sự,
nhưng tôi lại hữu sự! Đại hiệp nhàn, tôi lại bận, tôi đâu có thể nói gì cho đại
hiệp nghe giải khuây?

Hồ Thiết Hoa vừa
nóng nảy, vừa tức uất, song nóng nảy, tưc uất để làm gì?

Đồng tử bước ra
ngoài.

Đúng là một sự
khiêu khích rõ rệt.

Một lúc lâu, hắn
lại xuất hiện nơi khung cửa, hắn nhìn Hồ Thiết Hoa mỉm cười:

- Giả như đại hiệp
muốn biết bằng hữu của mình như thế nào, thì tôi có cách.

Hồ Thiết Hoa buột
miệng hỏi:

- Cách nào?

Đồng từ Điềm nhiên:

- Nếu đại hiệp bằng
lòng trao cho tôi một vật, tôi cao hứng rồi có thể nói cho nghe!

Hồ Thiết Hoa trố
mắt:

- Vật gì?

Đồng tử mỉm cười:

- Vật gì tôi cũng
không thích, chỉ thích chiếc hộp do đại hiệp cất giữ.

Chiếc hộp ám khí!
Hồ Thiết Hoa bĩu môi:

- Quả thật Liễu Vô
Mi không thể quên được vật đó! Tại sao nàng không đích thân đến lấy?

Đồng tử đáp:

- Cần gì thiếu phu
nhân phải đích thân đến đây? Giả như tôi muốn lấy hết y phục của đại hiệp, để
cho đại hiệp trần truồng cũng còn được, đại hiệp chỉ còn có cách giương mắt ếch
mà nhìn, chứ làm gì ai?

Hồ Thiết Hoa trừng
mắt quát:

- Ngươi dám?

Đồng tử cười nhẹ:

- Ai làm gì được
tôi mà không dám? Chẳng qua do quy củ trong Lý gia, không ai được tùy tiện lầy
gì của ai, trừ có sự am tâm tình nguyện.

Bình cô nương cũng
cười tiếp nối:

- Ngươi yên chí! Hồ
đại hiệp từ bao giờ cũng khẳng khái lắm! Khi nào lạ tiếc một vật như vậy mà
ngươi phải nói dông dài? Huống chi, bên ngoài xem tỉnh bơ chứ bên trong thì đại
hiệp hết sức nóng nảy đấy! Nếu ngươi không chịu nói ngay tình huống của Lưu
Hương cho đại hiệp biết, có thể đại hiệp tức chết được liền!

Lửa giận trong tâm
Hồ Thiết Hoa bốc cao ba trượng. Y muốn biết Tiểu Phi ra sao, dù y không đủ tin
đồng tử, vẫn nóng nghe như thương.

Y cố giấu lòng, thở
dài, đoạn cao giọng:

- Phải! Nếu ngươi
chịu nói, ta cũng chẳng tiếc chiếc hộp làm gì.

Đồng tử bước tới,
lấy chiếc hộp Bạo Vũ Lê Hoa Châm trong mình Hồ Thiết Hoa, đoạn mỉm cười, hỏi:

- Đại hiệp cam tâm
tình nguyện trao chiếc hộp cho tôi! Tôi không cưỡng bức đại hiệp, có đúng vậy
không?

Hồ Thiết Hoa lẩm
nhẩm:

- Ta chịu thua rồi!
Ngươi đừng nói chi nữa! Ta biết là ta đang khổ!

Đồng tử cười tiếp:

- Tuy nhiên, đại hiệp còn đỡ khổ hơn vị bằng hữu của đại
hiệp!

Hồ Thiết Hoa hấp tấp hỏi:

- Hắn... hắn ra sao?

Đồng tử đáp:

- Sau khi y bị thiếu trang chủ đạp ngã nhào, thiếu phu
nhân lướt tới đâm một kiếm. Dĩ nhiên y không làm sao tránh khỏi!

Hồ Thiết Hoa không tin, song vẫn kinh hãi như thường, y
kêu lên một tiếng lớn.

Đồng tử cười hì hì, tiếp:

- Nhưng, năm vị lão tiền bối cho rằng thiếu phu nhân
không nên giết y, do đó cả năm vị cùng xuất thủ, ngăn chận.

Hồ Thiết Hoa thở phào.

Y quên mọi dè dặt, kêu lên một tiếng, rồi thở phào, điều
đó chứng tỏ y quá quan tâm đến trường hợp của Tiểu Phi.

Và như vậy, là y bị đồng tử lung lạc rồi!

Y thốt:

- Xem ra, năm vị tiền bối đó có tác phong đáng phục, quả
không hổ là những bậc đại anh hùng.

Đồng tử hỏi:

- Bây giờ, đại hiệp tin lời tôi rồi chứ?

Hồ Thiết Hoa chưa nói gì, Bình cô nương mỉm cười, cất
tiếng:

- Đương nhiên là đại hiệp tin ngươi! Bởi cái tin tốt đẹp,
tin may mắn dễ làm cho người ta tin lắm!

Đồng tử tiếp:

- Nếu thế, những gì tôi thuật tiếp sau đây, chắc đại hiệp
không tin?

Bình cô nương chớp mắt:

- Ạ? Tin không lành?

Đồng tử gật đầu:

- Đúng vậy, những gì tôi thuật tiếp, hẳn là không lành
rồi!

Hồ Thiết Hoa mất bình tĩnh ngay:

- Không lẽ năm vị tiền bối đổi ý?

Đồng tử tiếp:

- Các vị đó không đến đỗi quá hồ đồ, nên sau khi nghe
thiếu trang chủ phân trần, họ cân nhắc điều khinh lẽ trọng, cuối cùng lại không
can thiệp nữa, để cho thiếu trang chủ tùy ý quyết định.

Hồ Thiết Hoa dù không tin cũng phải tin, vội hỏi:

- Rồi sau đó?

Đồng tử tiếp:

- Sau đó, tôi rời đại sảnh.

Hồ Thiết Hoa hét:

- Ngươi rời đại sảnh? Tại sao ngươi bỏ đi?

Đồng tử mỉm cười:

- Chỉ vì tôi rất sợ trông thấy người chết! Tôi thấy mũi
kiếm của thiếu phu nhân dí sát ngực Lưu Hương, lập tức tôi chạy đí. Sự tình như
thế đó, tin hay không tin tùy đại hiệp!

Hồ Thiết Hoa run
người.

Mồ hôi đổ ra như
tắm.

Đồng tử lại cười,
rồi hỏi:

- Biết đâu, sau khi
tôi bỏ đi rồi, lại chẳng có một người nào đó đến cứu Lưu Hương? Tôi nghe nói, y
có rất nhiều bằng hữu, có đúng như vậy không?

Hồ Thiết Hoa cao
giọng:

- Đương nhiên là
phải có người đến cứu hắn. Đương nhiên là phải như vậy! Đương nhiên...

Dù cũng chẳng tin
là đương nhiên như vậy, cho nên y cố nói nhiều lượt, để tự gây niềm tin.

Nhưng, nói mãi một
lúc, y vẫn không tin đương nhiên là như vậy.

Đồng tử đột nhiên
hỏi lại:

- Ai có thể đến cứu y? Tôi nghĩ mãi, nghĩ chẳng ra...

Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng:

- Còn biết ai mà nói? Bởi rất nhiều người! Rất nhiều!
Người nào cũng có thể đến, thì còn biết ai sẽ đến?

Đồng tử cười nhẹ:

- Đại hiệp thử kể vài người xem!

Hồ Thiết Hoa trầm ngâm một chút:

- Giả như... giả như... Trungg Nguyên Nhất Điểm Hồng, Vạn
Lý Độc Hành Đái lão tiền bối, Thiên Phong đại sư chưởng môn phái Nam Tông Thiếu
Lâm, ngoài ra còn có Tử Công Kê Cơ Băng Nhạn... Ha ha! Ngươi có nghe danh các
vị đó chứ?

Y kể ra một dọc tên ngươi để tự an ủi, song y thừa hiểu
làm sao những người đó đến bất ngờ được?

Hà huống, họ có đến vị tất họ cứu nổi Tiểu Phi?

Đồng tử chớp mắt:

- Có thể như vậy. Chừng như tôi có thấy một vị hòa thượng
đến. Vị hòa thượng đó mường tượng như Thiên Phong đại sư!

Hồ Thiết Hoa mừng rỡ:

- Ngươi có thấy thật à?

Đồng tử gật đầu:

- Ừ! Nhưng, sau cùng, tôi nhận ra, người đó không phải là
hòa thượng bất quá, y có chiếc đầu trọc thôi.

Hồ Thiết Hoa tức uất người, suýt điên được lắm.

Đồng tử lại cười hì hì:

- Đừng giận! Tôi không có ý chọc giận đại hiệp đâu. Chỉ
vì đại hiệp muốn tự mình lừa dối lấy mình, nên tôi giúp đại hiệp phần nào vậy
đó! Có tôi tiếp trợ, đại hiệp mới đủ tin những gì mình tự dối lấy mình.

Hồ Thiết Hoa quát
to:

- Ngươi đắc ý lắm
phải không? Cho ngươi biết, nếu các ngươi sát hại Lưu Hương, thì không ngoài
nửa tháng, Ưng Thúy sơn trang sẽ trở thành bình địa!

Bỗng có tiếng loảng
xoảng vang lên, như tiếng động chạm của đồ vật bằng thép.

Lắng tai nghe kỹ,
mới biết những tiếng đó từ dưới đất vọng lên.

Đồng tử nhìn Binh
cô nương, điểm một nụ cười, hỏi:

- Con cọp cái tác
oai đó phải không?

Bình cô nương thở
dài:

- Phải, nàng đang
gọi đó, nếu ta không xuống với nàng, nàng gây tiếng động mãi. Nàng sẽ làm cho
mọi người khó chịu đến chết được với nàng, nàng mới chịu yên cho.

Đồng tử lại cười:

- Sao cô nương
không sửa trị nàng một lần, cho nàng ngán?

Bình cô nương đáp:

- Ta cũng muốn thị
oai lắm chứ, song thiếu phu nhân lại dặn ta phải hết sức tử tế với nàng. Cũng
may, giờ đây Lưu Hương chết rồi chúng ta sẽ thoát nợ với bọn họ!

Hồ Thiết Hoa trừng
mắt, cao giọng hỏi:

- Bình cô nương đề
cập đến bọn Tô Dung Dung cô nương đó phải không?

Bình cô nương vụt
cười khanh khách:

- Ngươi muốn gặp
họ? Được hiện tại ta đưa ngươi đi. Ta xem ngươi với con cọp cái đó, đúng là một
đôi trời sanh không sai một điểm nhỏ!

Nàng kéo bức họa
treo nơi tường, một địa đạo hiện ra. theo địa đạo đi xuống, độ mươi nấc thang,
đến một địa thất, bằng thép.

Hồ Thiết Hoa nhìn
xuống, thấy ba con rùa... Rùa màu đen, dĩ nhiên là hình vẽ.

Khi xuống đến nơi,
Hồ Thiết Hoa mới nhìn kỹ, trong ba hình, có một to bằng một chiếc bàn lớn.

Hình rùa, nhưng lại
có râu.

Hai hình kia nhỏ
hơn.

Cạnh mỗi hình rùa
có một hàng chữ:

- Chân dung Lý Quan Ngư!

- Chân dung Lý Ngọc Hàm!

- Chân dung Liễu Vô
Mi!

Bên dưới ba hình,
có hai hàng chữ:

- Người vẽ:

Lãnh Nam Tống Điềm
Nhi.

- Người đề chữ:

Trungg Nguyên Lý
Hồng Tụ.

Gần đó, có một đôi
câu đối, đại để chế nhạo ba cha con họ Lý.

Nếu chẳng mang nặng
niềm ưu tư, chắc chắn là Hồ Thiết Hoa phải cười nôn.

Sau cùng, y gặp mặt
cả bốn người.

Người nào cũng đang
độ thanh xuân, người nào cũng xinh đẹp tuyệt vời.

Hồ Thiết Hoa trông
thấy trước tiên, nàng có hai bím tóc, mặt tròn đôi mắt hết sức linh hoạt.

Chính nàng đang
dùng hai vật bằng thép chạm vào nhau, gây nên tiếng động.

Một nàng ngồi bên
cạnh.

Còn hai nàng kia
đang chơi cờ.

Hồ Thiết Hoa thở
dài, lẩm nhẩm:

- Chung quy, ta
cũng gặp được các nàng, rất tiếc là đã quá muộn!

Nàng có hai bím tóc
trông thấy Bình cô nương, bật cười lớn:

- Cô gái tang! Ta
cứ tưởng ngươi không đến chứ!

Nàng gọi tất cả
những người trong Ưng Thúy sơn trang là bọn để tang, chẳng biết tang ai, nàng
gặp người nào cứ gọi như thế, tang già, tang trẻ, tang nam, tang nữ...

Bình cô nương mỉm
cười:

- Cô nương nói khó
nghe quá!

Khó nghe, vì nàng nói với giọng Quảng Đông, dù
nàng dùng quan thoại.

Nàng tóc bím cao
giọng hỏi:

- Chủ nhân các
ngươi chết hết rồi à? Sao chẳng thấy mặt nào xuống đây, nói chuyện với ta?

Bình cô nương chưa
kịp đáp, bỗng nàng náo đó, ngồi bên cạnh nàng tóc bính, giương tròn mắt nhìn Hồ
Thiết Hoa, rồi kêu lên:

- Hồ... Hồ... Có
phải ngươi họ Hồ không?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3