Long hổ phong vân - Chương 71

Chương 71 - PHẢI CHIẾM TIÊN CƠ

Tiểu Phi gật đầu:

- Ngươi có lý! Song, họ vừa về đến khách sạn, chưa vào
phòng đã giết thích khách trước. Trong khách sạn nơi nào cũng có đèn sáng rõ,
trừ gian phòng ta, tối đen. Nếu họ không biết trước là có thích khách trong
phòng ta, thì làm gì họ thấy có bóng người mà phóng ám khí?

Hồ Thiết Hoa cau mày:

- Nếu thích là người do họ thuê, tại sao họ lại giết?

Tiểu Phi Điềm nhiên:

- Giết để diệt khẩu!

Hồ Thiết Hoa trầm ngâm một chút:

- Nhưng người dụ dẫn ta đuổi theo lại là Họa Mi Điểu,
chẳng lẽ Họa Mi Điểu cũng đồng mưu với họ?

Tiểu Phi đáp:

- Chắc ngươi cũng hiểu là một người nào đó, đổi tên, giả
dạng làm Họa Mi Điểu!

Hồ Thiết Hoa gật đầu:

- Điều đó thì ta hiểu!

Tiểu Phi hỏi:

- Do đâu mà ngươi biết được điều đó?

Hồ Thiết Hoa sững sờ một lúc:

- Tuy Họa Mi Điểu hành động ngụy dị nhưng đối với chúng
ta không có ác ý.

Cho nên ta nghĩ không khi nào Họa Mi Điểu chịu hợp tác
với bọn Lý Ngọc Hàm, vì ngươi cho rằng Liễu Vô Mi có ý hại ngươi kia mà!

Tiểu Phi cười nhẹ:

- Tại sao lại không thẻ hợp tác? Ta đã nói: Họa Mi Điểu
làm thế là muốn ta đáp ơn y. Y cố ý thi ơn, để mong ta đáp ơn thôi!

Hồ Thiết Hoa trố mắt:

- Ngươi nói gì khó hiểu thế? Đã muốn hại ngươi, rồi lại
muốn ngươi báo đáp?

Tiểu Phi mỉm cười:

- Ngươi gặp Họa Mi Điểu, song ngươi không hạ thủ sát hại
y, phải vậy chăng?

Hồ Thiết Hoa gật đầu:

- Ta không thể giết y!

Tiểu Phi tiếp:

- Họa Mi Điểu thi ơn với ta, thì tự hậu ta không thể giết
y! Dù cho ta biết rõ Liễu Vô Mi là Họa Mi Điểu, ta biết nàng muốn giết ta, ta
cũng phải buông tha nàng như thường, bởi lẽ giản dị nhất là nàng có ơn với ta!
Trước khi nàng giết ta, nàng đã dọn sẵn một con đường rút lui rồi! Đề phòng bất
trắc!

Hồ Thiết Hoa hỏi:

- Tại sao ngươi cứ nghi quyết Liễu Vô Mi là Họa Mi Điểu?

Tiểu Phi tiếp:

- Có nhiều nguyên nhân!

Hồ Thiết Hoa vụt cao giọng:

- Nhưng, ít nhất, cái người phóng Bạo Vũ Lê Hoa Châm, định
sát hạt ngươi, ẫn chẳng phải là chính họ?

Tiểu Phi hừ một tiếng:

- Tại sao không phải chính họ?

Hồ Thiết Hoa rùn vai:

- Vì lúc đó, họ đang ở trong phòng!

Tiểu Phi hỏi:

- Ngươi có trông thấy họ không?

Hồ Thiết Hoa giật mình:

- Nhưng ta có nghe tiếng họ!

Tiểu Phi trầm giọng:

- Tiếng họ nói chuyện với nhau hay họ vùng vẫy, lăn lộn,
kêu la, rên rỉ?

Hồ Thiết Hoa sững sờ:

- Đúng vậy!

Tiểu Phi tiếp:

- Kêu la, rên rỉ, trong lúc đau cực độ, thanh âm phải
biến đổi khác với lúc thường. Vì chúng ta đang khẩn cấp vì họ, nên không lưu ý
nhận định sự thay đổi đó. Có đúng vậy không?

Hồ Thiết Hoa sững sờ.

Lâu lắm, y mới lẩm nhẩm:

- Không lẽ lúc đó, họ không có mặt tại phòng, và kẻ nào
khác giả mạo họ?

Tiểu Phi hỏi:

- Tại sao không thể như vậy?

Hồ Thiết Hoa thở dài:

- Cũng có lý!

Tiểu Phi tiếp:

- Ngươi đinh ninh là họ ở trong phòng, cho nên ngươi
không hề chú ý dến âm thanh. Do đó, làm gì ngươi nhận định được sự khác biệt?

Rồi chàng cũng thở dài, tiếp luôn:

- Liễu Vô Mi rất thông minh, hành sự rất cẩn thận. Nàng
thừa hiểu, hại được ta không phải là việc dễ làm. Cho nên trước khi thực hiện
một mưu định gì, là có chừa một con đường thoái hậu, cho ta vĩnh viễn không
hoài nghi!

Hồ Thiết Hoa vuốt chót mũi, lẩm nhẩm:

- Ta chưa minh bạch, nên chưa tin!

Tiểu Phi cười khổ:

- Thực ra ta cũng chưa minh bạch lắm, bởi làm sao minh
bạch được một mưu toan của con người, khi mưu toan đó chưa thực hiện rõ rệt?
Bất quá, ta nhân tình huống mà suy diễn ra thôi!

Hồ Thiết Hoa thốt:

- Ngươi có ý nghĩ như thế nào hãy nói cho ta biết xem!

Tiểu Phi trầm ngâm một chút:

- Vợ chồng Liễu Vô Mi, vì một nguyên nhân nào đó, cố đi
tìm ta. Khi cặp thuyền ta rồi, họ mới phát giác ra ta vắng mặt. Rồi lúc trở về
họ gặp bọn Dung nhi.

Hồ Thiết Hoa hỏi:

- Làm sao họ gặp được bọn Dung nhi?

Tiểu Phi tiếp:

- Dung nhi muốn tìm ta, nên phải trở về. Những người như
bọn nàng, đi đường thì đương nhiên phải bị người lưu ý. Có đúng vậy không?

Hồ Thiết Hoa gật đầu:

- Ừ!

Tiểu Phi tiếp:

- Lý gia trang tại Hồ Khẩu, có thanh danh rất lớn, tự
nhiên giang hồ xu phụ, do đó có tai mắt khắp nơi, hẳn phải biết sự liên hệ giữa
ta và bọn Dung nhi như thế nào. Họ biết được tin tức về bọn nàng là tìm đến
ngay!

Hồ Thiết Hoa lại gật đầu:

- Ừ!

Tiểu Phi tiếp:

- Người như Liễu Vô Mi muốn trở thành bằng hữu của Tô
Dung Dung, thiết tưởng không khó khăn gì? Dung nhi thì ít nói, trái lại Điềm
Nhi lại có cái lưỡi máy động luôn, như ngươi! Nàng cũng cương trực như ngươi!

Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng:

- Ngươi tâng bốc ta, hay mắng ta?

Tiểu Phi không lưu ý những gì y nói, cứ tiếp tục luôn:

- Liễu Vô Mi đương nhiên khai thác Điềm Nhi để biết tin
tức về ta. Điều đó, nàng thành công dễ dàng!...

Hồ Thiết Hoa chận lời:

- Và nàng còn biết ngươi còn ở tại sa mạc, nên lập tức
đến đó!

Tiểu Phi gật đầu:

- Đó là cái chắc!

Hồ Thiết Hoa lại hỏi:

- Nhưng tại sao bọn Dung nhi không cùng ra sa mạc với
nàng mà lại đến Ưng Thúy sơn trang?

Tiểu Phi thở dài:

- Có thể bọn Dung nhi vì ta, có thể bị cưỡng bách, có
thể...

Chàng dừng lại.

Niềmưu tư lộ rõ trên gương mặt, ẩn ước có vẻ khẩn trương.

Hồ Thiết Hoa giật mình:

- Có lẽ ngươi nghĩ rằng, bọn Dung nhi không ở tại Ưng
Thúy Sơn Trang? Và cũng có thể vợ chồng Liễu Vô Mi đã hạ độc thủ?

Tiểu Phi thở dài:

- Rất có thể như vậy lắm! Tuy nhiên ta còn một điểm hi
vọng nhỏ là Liễu Vô Mi không phải là một kẻ thích sát hại những người vô cố.
Cái đích của nàng là ta. Nàng thi ân với ta là để chuẩn bị một con đường thoái
hậu, thì nàng cũng chưa hãm hại gì bọn Dung nhi đâu!

Hồ Thiết Hoa cau mày một lúc lâu bỗng hỏi:

- Suy tính theo thời gian, thì nàng đến sa mạc là gặp
ngay chúng ta, có đúng vậy không?

Tiểu Phi gật đầu:

- Đúng! Hồ Thiết Hoa tiếp:

- Lý Ngọc Hàm đã là đệ tử của thế gia võ lâm, làm gì biết
được hình thế sa mạc rõ như bàn tay, chẳng khác nào một người dân địa phương.
Chỗ ẩn trú của Thạch Quan Âm bí mật vô cùng họ làm gì tìm được một cách quá dễ
dàng?

Tiểu Phi từ từ thốt:

- Giờ đây, ta còn hoài nghi hai điểm. Mà điều ngươi vừa
nêu ra đó là một trong hai.

Hồ Thiết Hoa hỏi:

- Còn điểm kia?

Tiểu Phi thở dài:

- Lý do khiến hai vợ chồng muốn sát hại ta!

Hồ Thiết Hoa trầm ngâm một lúc:

- Hiện tại họ đã biết ngươi nghi ngờ rồi, họ phải biết
luôn là đêm vừa qua, ngươi giả bịnh, dù muốn dù không, hoàn cảnh của ngươi vụt
trở nên nguy hiểm!

Tiểu Phi cười nhạt:

- Nhưng ta chưa nói gì về mưu mô của họ, họ không thể thú
nhận việc đã làm! Họ đã biết ta hoài nghi, thì dọc đường họ càng dẻ dặt, không
dám làm gì khiến ta nghi thêm! Cho nên ta nghĩ, ít nhất cũng tránh được phần
nào phiền phức trong một thời gian!

Hồ Thiết Hoa cau mày:

- Không lẽ họ đợi khi nào đến Ưng Thúy sơn trang, mới hạ
thủ?

Tiểu Phi gật đầu:

- Chắc vậy đó!

Hồ Thiết Hoa trầm giọng:

- Nếu thế, tất họ có chuẩn bị rất chu đáo tại Ưng Thúy
sơn trang. Họ bố trí mọi phương pháp, đối phó với ngươi. Ngươi phải biết vùng
Hồ Khẩu của nhà họ Lý không thể nói là ai muốn vào muốn ra lúc nào cũng được!

Tiểu Phi gật đầu:

- Ta biết điều đó! Hồ Thiết Hoa cau mày:

- Đã biết vậy, sao ngươi còn muốn đến đó? Thế ngươi chán
sống rồi chăng?

Tiểu Phi thở dài:

- Sự tình đã như thế rồi. Ta không thể không đến!

Hồ Thiết Hoa trầm tư một lúc:

- Ngươi nói đúng! Chúng ta không thể bỏ mặc bọn Dung nhi
trong tay họ! Bởi...

Tiểu Phi mỉm cười:

- Ngươi không nên quá bận tâm! Đành rằng chúng ta sẽ gặp
hiểm nguy, song chẳng có hiểm nguy nào bằng Bạo Vũ Lê Hoa Châm nữa đâu!

Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng:

- Ngươi dám chắc!

Tiểu Phi gật đầu:

- Ngươi đừng quên họ Lý là thế gia, một đại thế gia trong
võ lâm, thanh danh tối trọng. Nếu muốn ám toán ta, họ phải thực hiện cái ý đó ở
bên ngoài, quyết chẳng khi nào họ làm ngay trong nhà họ. Làm ở bên ngoài, họ
còn đổ cho người này người khác. Làm tại Ưng Thúy sơn trang, họ phải chịu trách
nhiệm trước hào kiệt giang hồ. Và khi nào họ dám chuốc lấy tiếng nhơ qua hành
động đê tiện? Chẳng bao giờ họ vì một việc giết ta, mà hủy bỏ danh dự tạo dựng
hơn mấy mươi năm dài? Giết người, họ phải thận trọng chọn nơi chọn lúc!

Hồ Thiết Hoa cười khổ:

- Phải! Họ không dùng ám khí của họ, mà lại dùng Bạo Vũ
Lê Hoa Châm, sở dĩ thế, là họ sợ cái danh phải hoen ố qua hành động ám toán.
Phàm những bậc đại anh hùng, có ai dám hành động mờ ám? Giả như ngươi chết vì
Bạo Vũ Lê Hoa Châm, thì có ai dám nghĩ Ưng Thúy sơn trang hạ thủ đoạn?

Tiểu Phi cười nhẹ:

- Bây giờ ngươi minh bạch chưa?

Hồ Thiết Hoa thở dài:

- Thảo nào, thích khách thất bại rồi, quăng ngay cái hộp
quý báu đó! Họ sợ ngươi phát hiện vật đó nơi tay họ!

Tiểu Phi tiếp:

- Thực ra ngươi phải minh bạch sớm hơn! Ngoài đệ tử Lý
gia ra, trên đời này còn ai có vật đó!

Hồ Thiết Hoa lại hỏi:

- Và ngoài Lý gia cự phú ra, còn ai dám chi hai mươi vạn
lượng cho cái việc thuê người giết mướn?

Tiểu Phi mỉm cười:

- Rất tiếc, họ dùng thóc nhử gà, gà không ăn hết thóc,
thành ra kẻ mất hạt thóc lại lòi ra tên trộm! Và hạt thóc đó, lại rơi vào tay
ngươi!

Hồ Thiết Hoa cười lớn:

- Nhưng ta không thích hạt thóc! Ta ham hai mươi vạn
lượng hơn!

Cả hai cùng cười vang.

Họ quên đi là đang tiến sâu vào vòng nguy hiểm, họ quên
đi Ưng Thúy Sơn Trang có thể là mồ chôn của họ.

Và, sau khi họ chết rồi, hai mươi lượng, về kẻ khác,
chiếc hộp Bạo Vũ Lê Hoa Châm cũng về kẻ khác! Trong đầu óc họ, chẳng có một
điểm sợ lo.

Trong mình họ, có một ngân phiếu hai mươi vạn lượng và
chiếc hộp...

Hổ Khâu là tên núi.

Núi cạnh biển, bên ngoài thành Tô Châu, theo truyền
thuyết thì Ngô Vương Hạp Lư yên giấc ngàn thu tại đó.

Ví có cái tích, sau ba hôm hoàn thành mộ phần, có bạch hổ
xuất hiện nằn trên mồ.

Do đó, mà có cái tên Hổ Khâu.

Núi không cao, phong cảnh cũng bình thường, song có cái
danh là vì có nhiều thần thoại phát xuất nơi đó.

Dĩ nhiên, nơi đó phải thu hút rất nhiêu du khách.

Đúng như Tiểu Phi dự đoán, cả hai được bình an trên đoạn
đường còn lại.

Họ hoàn toàn vô sự khi đến Cô Tô.

Họ không vòng quanh thành, họ xuyên ngang thành mà đi.

Lý Ngọc Hàm và Liễu Vô Mi cười nói hào hứng vô cùng.

Còn ai biết được bên trong thần sắc đó, có cuộc cơ mưu
giết người?

Thế thì Tiểu Phi đoán sai chăng?

Đến một nơi nào nhiệt, lòng người có cởi mở phần nào. Và
cái gì qua thẳng trước đó, cũng phải đùn lại, tạm thời dùn, dù cái ý giết người
sôi lên sục sục, cũng lắng nhiệt độ.

Gái ở đây, sao mà đẹp thế?

Nàng nào cũng đẹp, ở lứa tuổi nào cũng đẹp, tuy nhiên mỗi
lứacó một sắc thái đẹp riêng.

Nụ cươi của nữ nhân ở đây hồn nhiên quá, đối với kẻ lạ,
vẫn thành thật, duyên dáng như đối với người thân.

Hồ Thiết Hoa nhìn một lúc, bỗng cười khan:

- Ở đây nữ nhân không thích mang giày! Họ đi chân không,
bàn chân lộ ra, rất ít có bàn chân nào thô kệch! Đi chân không mà chân vẫn
trắng, vẫn no tròn, vẫn mịn, là một sự kiện lạ lùng.

Hồ Thiết Hoa cười lớn:

- Các vị có biết tại sao họ không thích mang giày chăng?
Tại hạ phát hiện ra rồi đấy!

Lý Ngọc Hàm hỏi:

- Tại sao?

Hồ Thiết Hoa xoa hai tay:

- Tại vì chân họ đẹp, nếu họ mang giày, thì còn ai thấy
cái vẻ đẹp đó? Giấu đi thì phí của trời quá! Gái Cô Tô nổi tiếng là có đôi chân
đẹp, rồi họ mang lẳn hoa, rồi họ có sắc đẹp, tất cả đều làm tăng vẻ đẹp của
dáng đi, họ lại có cái lối nhảy nhót nhẹ nhàng như chim quyên chuyềncành, họ
lại có âm thanh dịu như tiếng oanh vàng, họ là người bán hoa, có khách nào
không thích mua ho của họ?

Người không chơi hoa cũng phải mua vài đóa! Mua hoa để
mua mấy phút giây ngắm cái đẹp! Hổ Khâu Sơn cách thành Cô Tô bảy dặm.

Ra khỏi thành, là thấy tòa núi xa xa. Núi có hình con
mãnh hổ chồm chồm.

Khí thế của tòa núi rất hùng mạnh.

Họ xuống xe để qua ngang thành, ra khỏi thành họ lên xe.

Hồ Thiết Hoa hướng sang Tiểu Phi, cười thốt:

- Dáng dấp của bọn thiếu nữ đó nhẹ nhàng quá, nếu họ học
võ thì tuyệt! Nhất là luyện khinh công thì họ có thể thành tựu như ngươi!

Tiểu Phi cười nhẹ:

- Họ đã quen chạy nhảy từ lúc nhỏ, tự nhiên họ phải nhẹ
nhàng!

Vừa lúc đó, một nàng mặc áo bố ngắn, màu xanh, tóc vấn
bím, ướp dầu bóng sáng, nhảy lên càng xe, tay chìa hoa, miệng nở nụ cười:

- Thơm lắm! Hoa lê này thơm nhất đấy! Công tử mua một vài
đóa đi!

Hồ Thiết Hoa cười tươi:

- Hoa thơm hay tay
thơm?

Y nhìn chằm chặp
vào ban tay thiếu nữ.

Thiếu nữ đỏ mặt
cười duyên:

- Hoa thơm mới đúng
chứ! Không tin, công tử ngửi xem!

Hồ Thiết Hoa chực đưa tay tiếp hoa, Tiểu Phi
vội ngăn, rồi cười:

- Hoa đẹp là hoa có
gai, hoa này đẹp, song chẳng biết có gai chăng? Đừng làm trầy chót mũi của ta
đấy!

Tiểu cô nương lại
bật cười khanh khách:

- Công tử đùa vui
quá! Bao giờ hoa lê lại có gai?

Tiểu Phi gật đầu:

- Nếu vậy, ta mua
mấy đóa. Rất tiếc, hoa có đẹp, mà không người mang hoa! Đành là mua hồi, ta xin
tặng lại người bán hoa vậy.

Bỗng chàng tung hoa
vào mặt thiếu nữ.

Thiếu nữ chợt biến sắc.

Nàng nhún chân,
nhảy lên cao chếch về phía hậu xa hơn trượng.

Đáp xuống, nàng
xoay nhanh mình chạy đi liền.

Hồ Thiết Hoa cau
mày:

- Ngươi dọa khiếp
cho người đẹp chạy mất rồi!

Tiểu Phi thở dài:

- Nếu ta không dọa
nàng, thì ngươi mất mạng!

Hồ Thiết Hoa giật
mình:

- Ngươi nói gì?

Tiểu Phi không đáp.

Chàng chụp vòng hoa
còn bỏ tại chỗ, bóp nát họa Hoa rơi, bay chiếc vòng, chàng bẻ luôn chiếc vòng.

Hôn mười mũi châm
đen láng chớp lên.

Hồ Thiết Hoa biến
sắc:

- Độc châm?

Tiểu Phi cười khổ:

- Nếu ta không kịp
thời ngăn chặn, liệu ngươi còn sống được chăng?

Hồ Thiết Hoa sững
sờ. Mồ hôi lạnh ướt đẫm mình.

Lâu lắm, y lẩm
nhẩm:

- Do đâu, ngươi
khám phá được?

Tiểu Phi thở dài:

- Các vị tiểu cô
nương đó, từ lúc nhỏ, đã bán hoa trên con đường nầy, tất cả đều xuất thân từ
những gia đình cùng khổ. Ngày bán hoa, đêm giúp việc vặt trong gia đình. Như
vậy, làm sao có đôi bàn tay vừa trắng vừa mịn như nàng vừa rồi?

Hồ Thiết Hoa trầm
ngâm một lúc, nhếch nụ cười khổ:

- Đôi mắt của ngươi
quả thật lợi hại!

Tiểu Phi tiếp:

- Huống chi, những
nàng bán hoa tại đây, toàn là dân địa phương, chất phác thật thà, quen dùng thổ
ngữ. Tại sao có một cô nương nói năng hoạt bát, lại dùng được tiếng quan thoại,
dành cho những người cần xuôi ngược đó đây? Ta vừa nghe nàng nói mấy câu, là biết
ngay có việc không giản dị rồi.

Hồ Thiết Hoa thở
dài:

- Xem ra, giang hồ
truyền thuyết rất đúng! Đạo Soái Lưu Hương đúng là con linh quỷ trong võ lâm!

Bỗng y thấp giọng
hỏi:

- Ngươi nghĩ, có
phải là vợ chồng họ Lý sai nàng làm cái việc đó chăng?

Tiểu Phi lấy một
chiếc khăn, bọc mấy mủi châm lại, rồi Điềm nhiên đáp:

- Tại địa phương
này, còn ai dám đến làm trò quỷ! Nếu nàng bán hoa thành công, họ sẽ bảo là
không hay biết. Nếu sự việc bất thành, thì họ cũng chẳng mang tiếng tăm gì.

Hồ Thiết Hoa trầm
ngâm một lúc lâu:

- Đúng ra, chúng ta
đi chuyến này, chẳng phải đến Hổ Khâu, mà là đến hổ huyệt!

Tiểu Phi mỉm cười:

- Muốn bắt hổ phải
vào tận hang hổ!

Hồ Thiết Hoa cũng
cười:

- Và con hổ, phải là hổ cái!

Đến cửa chánh núi Hổ Khâu, tất cả đều xuống xe.

Lý Ngọc Hàm và Liễu Vô Mi vẫn cười nói vui vẻ như thường,
chừng như họ không hay biết gì về việc đã xảy ra vừa rồi.

Vị tiểu cô nương bán hoa, không liên quan đến họ sao?

Tiểu Phi doán sai sao?

Bên ngoài sơn môn, có một chợ nhỏ, quy tụ một số người,
chợ nhờ người mà thành lập, người nhờ chợ mà sống.

Có con sông nhỏ xuyên ngang chợ, tại bờ sông có mấy chiếc
thuyền, sơn phết hoa mỹ.

Trong thuyền, chốc chốc có tiếng cười trong trẻo vang
lên.

Bên trong sơn môn, có nhiều dãy phố, dọc theo đường phố,
có rất nhiều hành khất.

Chúng thấy người là ào đến bao vây.

Có kẻ trông thấy bọn Lý Ngọc Hàm còn cách xa, mà vẫn cười
vuốt cao giọng:

- Lý công tử trở về đấy à? Phu nhân mạnh rồi chứ?

Tiểu Phi củng Hồ Thiết Hoa nhìn nhau. Trong thâm tâm mỗi
người có một câu hỏi:

- Trong bọn khất cái đó, có mấy tên chân chính? Hay chỉ
toàn là bọn giả?

Họ đã đến Thiên Nhân Thạch.

Thiên Nhân Thạch là một phiến đá vuông, chứa được ngàn
người ngồi. Dĩ nhiên phải rộng lớn.

Đầu phía bắc có một Thạch Đài.

Liễu Vô Mi cất tiếng:

- Theo lời của các vị cố lão lưu truyền, thì năm xưa, Ngô
Vương Hạp Lư xây mộ, dùng hàng ngàn dân công, xong việc rồi, giết hết để bảo vệ
hoàn toàn sự bí mật. Xác hàng ngàn dân công đó, được chôn dưới phiến đá, cho
nên có cái tên Thiên Nhân Thạch.

Nhắc đến một điều tàn khốc, nàng không hề chớp mắt, hơn
nữa nơi khóe miệng, ẩn ướt có nụ cười.

Còn bọn Tiểu Phi thì nghe mùi máu tanh phảng phất đâu
đây, tực hồ cuộc thảm sát chỉ mới diễn ra hôm qua, hôm kia... Hồ Thiết Hoa hỏi:

- Thạch Đài kia có sự tích ra sao?

Liễu Vô Mi tiếp:

- Nơi đó, ngày trước vị thần tăng Trước Đạo Sanh giảng
kinh. Bên cạnh Thạch Đài, còn có một phiến đá tên Điểm Đấu Thạch. Theo lời
truyền thuyết thì lúc Trước Đạo Sanh giảng kinh, tảng đá đó luôn luôn gật đầu,
tỏ vẻ am tường giáo lý.

Nàng thanh thản giải thích, thanh thản bước đi. Gió núi
lồng lên bóc mớ tóc đen huyền của nàng tung phất phơ trong gió.

Tà áo của nàng, bọc gió chao chao, trông nàng như bị gió
đưa đi, hơn là chính nàng cất bước.

Hồ Thiết Hoa nghe mê, mà nhìn cũng mê.

Y thầm nghĩ:

- Một tiên nữ cũng không hơn nàng! Có thể đó là một tay
giết người tuyệt xảo được sao?

Họ đến Kiếm trì.

Chung quanh, cây mọc sầm uất, chung quanh bất cứ vật gì,
cũng toàn là xanh biếc.

Phản ảnh màu xanh biếc đó, độc nhất có chiếc cầu, sơn màu
đỏ, cầu nằm trên mặt ao, cầu hình cái móng cao vút.

Mặt ao có mấy cụm lục bình, đưa đẩy theo chiều gió.

Tiểu Phi nhìn mặc ao, lòng nghe lạnh. Chàng nghĩ trong
vũng nước kia hẳn phải có sát khí trùng trùng, chỉ chờ một bàn tay khuấy động
là bốc bừng lên, là máu người chảy xuống ao, cho ao luôn luôn đầy... Xa xa, mây
thu từ muôn nẻo kéo về, kết tụ giăng mắc, che khuất nền trờ.

Trong gió chiều, phảng phất có tiếng chuông chùa.

Tiểu Phi cười nhẹ:

- Theo sự phẩm bình của một vị danh sử nhà Đường là Lý Tú
Khanh, thì dòng nước này là dòng thứ năm trong các dòng được ca tụng nhất. Vị
danh sĩ ấy có biết đâu, nước ở đây con có điểm quý, là dùng mài kiếm, kiếm sắc
phi thường. Ngày xưa, kiếm khách đến đây mài kiếm. Ngày nay kiếm khách cũng đến
đây, kiến tạo cơ nghiệp. Thì ra, nơi này hấp dẫn bao nhiêu kiếm khách tự cổ chí
kim. Cái tên Kiếm trì, ai đặt ra cho dòng nước này, quả thật là con người tinh
đời, mới tìm được cái tên thích hợp! Ao, sao gọi là dòng?

Bởi tại đây dòng suối lưu thông, đọng nơi nầy thành vũng
cuối vũng lại có đường nước thoát đi, thành suối.

Nhờ đó, nước ao không ứ đọng như những vũng chết ở những
nơi khác.

Liễu Vô Mi chỉnh lại:

- Nghe nói, cái tên đó có một lai lịch.

Tiểu Phi chớp mắt:

- Ạ?

Liễu Vô Mi tiếp:

- Phần mộ của Ngô Vương ở dưới đáy ao, lúc lão ta chết,
có hơn ba mươi thanh kiếm báu được chôn theo xác lão, trong số đó có cả Ngư
Trường kiếm, Can Tương kiếm, Mạc Tà kiếm. Bởi có quá nhiều kiếm báu bên dưới,
nên người đương thời gọi là Kiếm trì. Từ đó, ao trở thành một địa điểm hữu
danh!

Tiểu Phi cười nhạt:

- Nếu tại hạ được chết tại ao nầy, cùng Ngô Vương kết
thành một đôi quỷ hùng, thì cái nguyện bình sanh cầm như thỏa mãn trọn vẹn!
Chết như thế mới đáng chết!

Liễu Vô Mi không dao động thần sắc, nở nụ cười tươi:

- Lưu Hương huynh biết đây là dòng nước thứ năm, mà có
biết luôn dòng nước thứ ba ở tại địa phương nào chăng?

Tiểu Phi bước qua cầu, nhìn một miệng giếng rộng độ
trượng, cạnh miệng giếng có một tòa lương đình, hình lục giác.

Chàng nhìnquanh khung cảnh, rồi đáp:

- Có lẽ đây là dòng nước thứ ba, có cái tên là Lục Vũ Trà
Tỉnh. Năm xưa, Lý lão tiền bối vời tất số đại kiếm khách trong toàn quốc đến
đây uống trà, luận kiếm! Cái phong cách thanh tao của Lý lão tiền bối, đáng
được người muôn đời ngưỡng mộ! Bỗng, có tiếng thở dài:

- Rất tiếc, cảnh không đổi khác, mà người đã thay xưa!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3