Long hổ phong vân - Chương 69

Chương 69 - NHỮNG CÁI BẤT NGỜ

Người áo đen ở xa xa, vỗ tay cười lớn:

- Hay quá! Hay quá! Con bướm vờn hoa ngày nào đã biến
thành con gà nhúng nước!

Hồ Thiết Hoa vừa hét vừa đứng lên.

Lão bán mì cũng nhào tới, chụp áo y, gào ầm ĩ:

- Mắt để đâu, đi đường lại chẳng mang theo? Cả nhà ta sống
nhờ vào gánh mì, ngươi hủy hoại mất rồi, ta làm sao? Ngươi phải chết với ta!

Hồ Thiết Hoa toan hất áo lão ta, nhưng nghĩ lại lỗi do
mình, nên dằn tánh nóng, dịu giọng bảo:

- Buông ta ta, thiệt hại bao nhiêu, ta đền cho!

Lão bán mì cao giọng:

- Đền! Đền thì trao tiền đây! Vốn đến bảy lượng bạc đấy!
Kể các món linh tinh, cộng tất là mười lượng đấy! Ta chưa tính số lời bán được
trong đêm nay!

Hồ Thiết Hoa đáp gấp:

- Được rồi! Thì ta đền cho mười lượng!

Nói ra, nghe tự nhiên lắm song y kêu khổ thầm.

Trên đời này, có ai nghèo hơn y?

Nghèo, chẳng phải y không kiếm ra tiền. Dù muôn vạn lượng
đến tay, y cũng tiêu hoang phí trong mấy hôm là hết nhẵn. Chẳng bao giờ trong
túi có một đồng.

Dĩ nhiên, hiện tại y chẳng có một đồng. Vả lại, nếu có
tiền, y cũng chẳng mang theo trong trường hợp đuổi bắt thích khách.

Lão bán mì lại giục:

- Tiền đâu, chịu đền thì trao đây?

Hồ Thiết Hoa hứa ngang:

- Sáng mai! Nhất định sáng mai ta đưa cho!

Lão bán mì nổi giận:

- Ta biết trước, ngươi nghèo mạt, làm gì có tiền đền cho
ta? Cho ngươi biết, nếu ngươi không đền, ta nhất định liều mạng với ngươi đó!

Người áo đen còn đứng đó, cười hì hì mãi.

Hồ Thiết Hoa bị ngăn trở, nổi giận hét:

- Ta nói ngày mai là ngày mai! Ngươi có buông tay không?

Y lại toan vùng tay khỏi lão bán mì, ngờ đâu lão có sức
mạnh phi thường, chụp tay y nắm cứng như hai gọng kềm kẹp chắc.

Hồ Thiết Hoa kinh hãi, biết ngay lão bán mì là một cao
thủ.

Cứ theo tình hình này, thì lão này hẳn chung bọn với
người áo đen, cố ý chặn đường y.

Nếu là lúc nào, Hồ Thiết Hoa không hề biết sợ. Nhưng giờ
đây, y chỉ còn một tay, mà công lực lai kém giảm rất nhiều.

Y không còn động đậy gì nổi nữa.

Một người áo đen kia chưa chắc gì y đủ sức ứng phó, thêm
một lão này, y cầm chắc cái khổ rồi! Lão bán mì lại léo nhéo:

- Trao tiền đây! Ngươi không trao, ta quyết liều mạng với
ngươi!

Hồ Thiết Hoa cười lạnh:

- Ngươi tưởng ta không biết ngươi...

Y chưa dứt câu, lão bán mì vội đưa tay bịt miệng y, thấp
giọng thốt:

- Tiểu tử còn đứng kia, ta giúp ngươi một tay, hắn không
thể chạy thoát!

Hồ Thiết Hoa sững sờ.

Lão bán mì lại mắng lại gào, vừa mắng vừa gào, vừa đưa
ánh mắt bảo Hồ Thiết Hoa ngầm chuẩn bị.

Hồ Thiết Hoa vùng mạnh.

Lão bán mì buông tay, vừa đẩy y.

Nương theo cái đà của lão, Hồ Thiết Hoa vọt tới, vượt hơn
bảy trượng.

Người áo đen kinh hãi kêu lên:

- Ngươi...

Hắn vừa mở miệng, Hồ Thiết Hoa đã đến quá gần, chỉ còn
cách hắn độ trượng thôi.

Tay cầm chiếc hộp Bao vũ Lê Hoa Châm, y kêu lên:

- Ta đang cầm vật gì, hẳn ngươi cũng hiểu rồi. Nếu ngươi
nhúc nhích, ta bấm nút liền. Hai mươi bảy mũi đinh sẽ xuyên thủng thân thể
ngươi!

Người áo đen hớp một hơi không khí:

- Ngươi muốn gì?

Hồ Thiết Hoa hỏi:

- Ta và Lưu Hương có cừu hận gì với ngươi, sao ngươi ám
toán hắn, để liên lụy đến ta luôn?

Người áo đen lắc đầu:

- Ta chẳng có thù oán gì với hắn!

Hồ Thiết Hoa quát:

- Thế ai chủ sử ngươi làm việc đó?

Người áo đen lắc đầu:

- Cũng chẳng phải nốt!

Hồ Thiết Hoa đảo ánh mắt một vòng, cười lạnh:

- Nếu vậy, ngươi gỡ vuông bao mặt ra đi. Cho ta xem sắc
diện ngươi biến đổi như thế nào?

Người áo đen giật mình, chừng như lời nói đó làm hắn chấn
động rất mạnh.

Hồ Thiết Hoa cười lớn:

- Ta biết trước, thế nào ta cũng nhận ra ngươi! Mà ngươi
cũng như vậy, nên giấu đầu giấu đuôi, ẩn nấp trong bóng tối, chẳng dám chương
mặt trông thấy ai! Bây giờ, ngươi rơi vào tay ta, liệu ngươi còn che giấu được
nữa chăng?

Y ngưng nói, ngưng cười.

Rồi đột nhiên y hét lớn:

- Nếu ngươi không gỡ chiếc bao mặt, trước hết ta hủy hoại
đôi chân ngươi, và sớm muộn gì ngươi...

Y chưa dứt câu, người áo đen cười lớn, át cả tiếng nói
của y, thành ra y bỏ dở.

Hồ Thiết Hoa cười giận:

- Ngươi cười gì?

Ngừi áo đen điềm nhiên:

- Ta cười ta! Ta cười việc ân của ta! Tại sao ta đa sự?
Cứu mạng ngươi đôi ba phen làm chi. Để ngươi sống lại, lấy oán trả ân? Ta cứu
ngươi ngày trước, giờ đây ngươi dùng ám khí uy hiếp ta! Hồ Thiết Hoa giật mình:

- Ngươi cứu mạng ta?

Người áo đen hừ lạnh:

- Ngươi rơi vào tay Thạch Quan Âm, ai vì ngươi mà hạ sát
tất cả môn đệ của mụ ấy? Ngươi trúng độc của mụ ấy, ai cho ngươi thuốc giải?
Chẳng lẽ ngươi quên những việc đó?

Hồ Thiết Hoa kêu lên thất thanh:

- Họa Mi Điểu? Thế ra ngươi là Họa Mi Điểu?

Người áo đen buông gọn:

- Ừ!

Hồ Thiết Hoa trầm giọng:

- Lúc đó ngươi cứu ta, sao bây giờ ngươi muốn giết ta?

Người áo đen lạnh lùng:

- Nếu ta có ý giết ngươi, liêu ngươi có sống được đến dây
phút này không?

Hồ Thiết Hoa sững sờ một lúc, đoạn lẩm nhẩm:

- Thế tại sao... ngươi... Người áo đen chặn lại:

- Ngươi đừng hỏi gì cả! Hiện giờ ta muốn đi. Giả như
ngươi là kẻ vong ân bội nghĩa, lấy oán báo ân, thì cứ phóng Bạo Vũ Lê Hoa Châm
sát hại ta đi!

Hắn thốt xong, quay mình đi liền.

Hồ Thiết Hoa gọi gấp:

- Khoan! Đợi một chút!

Người áo đen không quay đầu lại, cứ thoát đi. Trong thoáng mắt, hán mất dạng.

Hồ Thiết Hoa nhìn
theo bóng hắn sững sờ.

Dù sao hắn vẫn thọ
ơn cứu mạng, Họa Mi Điểu có làm điều bại hoại, có hành tung bí mật gì, hắn cũng
là người ơn! Có ai ở phía sau, đặng hắng lên một tiếng, rồi cười đoạn thốt:

- Nơi Huê Dung Đạo
ngày xưa, Quan Công buông tha Tào Tháo, câu chuyện đó còn truyền đến nay! Hồ
đại hiệp hành động như vậy, đáng ngợi lắm!

Thì ra, lão bán mì
chưa đi, lão ở đó theo dõi sự tình.

Hồ Thiết Hoa quay
mình, vòng tay chào, đoạn nhếch miệng cười khổ:

- Tại hạ cùng lão
trượng, bình sanh không hề quen biết, lão trượng có hảo ý giúp đỡ, làm tại hạ
cảm kích vô cùng!

Lão bán mì mỉm
cười:

- Hồ đại hiệp không
nhận ra lão phu, chứ lão phu thì đã nghe danh Hồ đại hiệp từ lâu!

Hồ Thiết Hoa kêu
lên:

- Danh vọng gì tại
hạ! Lão trượng nói thế, tại hạ thẹn vô cùng. Chẳng hay lão trượng có thể cho
tại hạ biết tên họ chăng?

Lão bán mì cười
nhẹ:

- Lão phu là Đái
Độc Hành!

Hồ Thiết Hoa giật
mình:

- Lão trượng là Vạn
lý độc Hành Vạn tiền bối trong Cái bang? Thảo nào lại chả có công lực đẩy tại
hạ bay đi như gió cuốn?

Y vòng tay chào
lượt nữa:

- Tại hạ xin nhận
tội thất kính!

Đái Độc Hành khoát
tay:

- Làm gì có tội
lỗi! Hồ đại hiệp bỏ qua đi!

Hồ Thiết Hoa lai
hỏi:

- Tại sao lão tiền
bối...

Đái Độc Hành chặn
lời:

- Đại hiệp muốn hỏi
tai sao lão phu không ăn xin nữa mà lai dổi sang nghề nấu mì?

Hồ Thiết Hoa mỉm
cười:

- Tại hạ hết sức kì
quái về việc đó!

Đái Độc Hành thở
dài:

- Đệ tử trong bổn
bang, mang bị gậy đi khắp sông hồ không ngoài mục đích cuộc sống đòi ngoại vật
thoát li mọi lợi thế nhân quyền, mặc đời canh trạnh, mình đứng ngoài vòng tham
vọng của con người. Nhưng gần đây phát sanh ra nhiều biến cố, khiến cho khách
giang hồ đố kỵ bọn Cái bang, phàm ai gặp bọn ăn xin cũng đều khinh ghét căm
hờn, không lánh xa được thì dùng mưu toan hãm hại. Do đó, Cái bang tạm thời xếp
bị gậy vào một xó, đổi ngay nghề nghiệp để tránh cái họa tàn diệt.

Hồ Thiết Hoa cũng
thở dài:

- Phải, tại hạ cũng
phần nào biết được câu chuyện do tiền bối vừa nói!

Rồi y tiếp:

- Tiền bối có hào
tâm hiệp tánh, xem kẻ ác như kẻ thù, thường gánh việc bất bình cho thiên hạ! Do
đó, năm xưa tiền bối thích du lãm khắp sông hồ, tìm những việc bất bình mà can
thiệp. Rất tiếc, hành tung bí mật, thoắt ẩn thoắt hiện, thoắt ở nơi này thoắt
đến nơi khác! Thành ra không ai biết mặt, bằng không thiên hạ đi tìm tiền bối
trình bày oan ức, và trên đời này hẳn không còn một kẻ bạo tàn qua sự can thiệp
của tiền bối!

Y kết luận:

- Những kẻ có cái
tâm bại hoại khi nào lai dám chạm mặt tiền bối!

Đái Độc Hành cười
khổ, thở dài mấy tiếng:

- Sau cuộc viễn du
từ Nam hoang trở về, lão phu nghe nói đến sự bất hạnh soái trong bổn bang, lòng
hết sức bi phẫn. Giả như lúc đó không có Lưu Hương trọng nghĩa giúp một tay,
thì thanh danh của Cái bang phải chôn vùi trong tủi nhục!

Hồ Thiết Hoa mỉm
cười:

- Tánh khí của Lưu
Hương giống như lão tiền bối, gặp việc bất bình là nhất định can thiệp!

Đái Độc Hành gật
đầu:

- Đó cũng là nghiệp
dĩ của con người có cai chết quái dị! Lão phu thừa hiểu là Hồ đại hiệp là bạn
chí thân của Soái Lưu Hương, tuy chưa biết mặt đại hiệp lần nào, lão phu hằng
ao ước gặp mặt một lần. Đêm nay, bỗng nghe tiểu tử gọi đại hiệp là Hoa Hồ Điệp,
tại hạ biết ngay là đại hiệp và nghĩ rằng không thể không can thiệp vào sự
tình.

Hồ Thiết Hoa chớp
mắt, đột nhiên hỏi:

- Tiền bối từng dầm
dấu chân trên khắp sông hồ trong nhiều năm hẳn có nghe đến Họa Mi Điểu chứ?

Đái Độc Hành lắc
đầu:

- Chính lão phu
đang tự hỏi hắn là ai! Hắn có thuật khinh công khá lắm, tuy không sánh được Lưu
Hương, song cũng đáng mặt nhất nhì trên giang hồ. Con người đó hẳn phải có danh
lớn! Cho nên lão phu nghĩ, ba tiếng Họa Mi Điểu chỉ là một danh hiệu giả, do đó
chúng ta không biết được chân tướng của hắn!

Hồ Thiết Hoa cau
mày:

- Không lẽ hắn là
người vừa góp mặt trên giang hồ? Hắn tỏ ra rất nhiều kinh nghiệm, mà một con
chim non làm thế nào ngang dọc tự nhiên giữa đất rộng trời cao đầy nguy hiểm?

Đái Độc Hành nghĩ:

- Theo ý của lão
phu nghĩ, hắn phải là tay lão luyện, thành danh từ lâu trên giang hồ. Hắn phải
là người quen của Hồ đại hiệp, cho nên hắn không để cho đại hiệp thấy mặt thật.

Hồ Thiết Hoa gật
đầu:

- Tại hạ cũng có
nghĩ như vậy! Cho nên, tại hạ bức hắn cởi bỏ khăn bao mặt. Soát lại kí ức, tại
hạ không tưởng nổi trong hàng bằng hữu có ai khả dĩ là hắn.

Đái Độc Hành thốt:

- Còn một điểm này,
lão phu hết sức kì quái...

Hồ Thiết Hoa chớp
mắt:

- Ạ!

Đái Độc Hành tiếp:

- Hắn đã không có ý
hại Hồ đại hiệp, tại sao còn dẫn dụ đại hiệp đến đây?

Hồ Thiết Hoa giật
mình kêu lên:

- Nguy rồi! Điệu hổ
li sơn!

Đái Độc Hành kinh
dị:

- Cái chi là điệu hổ li sơn?

Hồ Thiết Hoa đâu còn thì giờ, tâm tư đâu để giải thích?
Đến cả cái vẫy tay sang Đái Độc Hành y cũng không kịp làm.

Y cấp tốc quay mình vọt đi liền.

Y nhớ đến Tiểu Phi và đinh ninh là chàng đã bị hại rồi!
Bây giờ, y nhớ lại kể như quá muộn! Cửa sổ còn mở như trước, con mèo trên bàn
đã chết rồi. Gió lạnh cuốn vào, làm tắt ngọn đèn.

Gian phòng trọ có đèn, còn lạnh lùng, huống hồ không có
đèn?

Tiểu Phi nằm trên giường tuy chưa chết, song chẳng khác
nào con mèo nằm kia.

Một bóng người lướt ngang qua cửa sổ.

Bóng đó vận y phục đen bó sát mình, mặt bao khăn đen kín
mít, hành động nhanh nhẹn như mèo.

Bóng đó đứng bên ngoài cửa sổ nhìn vào, tay cầm trường
kiếm, còn vỏ giắt nơi lưng.

Kiếm sắc bén phi thường, đêm không sáng nhưng kiếm chớp
sáng đủ biết đó là một thanh kiếm báu, chém người không vấy máu.

Hắn chưa vào vội, hắn ở bên ngoài nghe động tĩnh.

Bên trong, Tiẻu Phi nằm im lìm, hơi thở nghe rất nhỏ, hơi
thở mòn dần, sắp đứng lại trong bất cứ phút giây nào.

Đối tượng nằm chờ chết vì bạo bịnh, kẻ kia đã đến, còn
ngại gì mà chưa vào?

Vào là đắc thủ ngay, bất quá chỉ trở bàn tay, ánh thép
chiếu lên là đi đứt một mạng người, cái người mà hắn đang nhắm?

Nếu là lúc thường, Tiểu Phi đã phát giác ra sự có mặt của
hắn, dù hắn còn ở ngoài xa mấy trượng, chứ chẳng cần hắn vào sát cửa sổ.

Nhưng, trong tình trạng này, chàng mất cả trí giác, vô
phương làm một phản ứng nhỏ.

Bóng đen đang đứng vụt ngồi, ngồi rồi đứng lên, chừng như
hắn đắn đo.

Thân voc hắn, cao hơn người tự xưng là Họa Mi Điểu với Hồ
Thiết Họa Hắn cũng có vẻ mạnh mẽ hơn.

Nhưng, thuật khinh công của hắn còn kém người kia một
bậc.

Bởi thuật khinh công kém một bậc, hắn phải nắm bệ cửa lấy
đà nhảy vào phòng.

Trong phòng tối quá, dù hắn đã hìn vào từ lâu, nhưng khi
vào trong rồi, vẫn bỡ ngỡ như thường, hắn phải nép mình trong một góc rất lâu,
mới nhận định rõ mọi vật.

Trên giường, Tiểu Phi nằm như chết.

Hắn dè dặt bước tới.

Hắn bước rất nhẹ, song bên ngoài vừa có cơn mưa, cỏ đất
còn sũng nước, đôi giầy của hắn thấm nước, qua bước chân tuy nhẹ, giày vẫn vang
lên tiếng lẹp xẹp... Hắn giật mình dừng chân, dừng rồi bước tới, vừa bước vừa
xem chừng Tiểu Phi.

Cuối cùng hắn cũng đến được gần giường. Đến rồi là phải
hành động.

Thanh trường kiếm được cử cao, mũi chếch xuống yết hầu
Tiểu Phi.

Thanh trường kiếm hạ xuống! Phụp!...

Hồ Thiết Hoa vừa chạy, vừa tự mắng, y nghĩ giả như Tiểu
Phi có việc gì, thì y không thể sống sót với niềm khổ hận hối tiếc triền miên.

Y tức uất, mình không mọc cánh mà bay.

Bõng, y dừng chân. Chạy mãi, suy nghĩ mãi, vả lại đường
không xa lắm, thế mà y vẫn chưa về đến khách sạn.

Thị thành, là thị thành lạ. Họa Mi Điểu dụ dẫn y một mực
chạy đi, không nhận định phương hướng. Bây giờ trở lại, còn biết lối nào mà về?

Nóng nảy quá, y vỗ cửa một nhà, gọi thức ầm lên hỏi
đường. Nhưng khi chủ ra rồi, y cũng chả biết khách sạn có cái hiệu gì.

Không biết hiệu khách thì cònhỏi gì nơi ai?

Y đứng thừ người trong mưa ướt sũng nước, chẳng rõ trong
đó có nước mắt của y chăng?

Phụp!...

Lại tiếng phụp đó, do mũi kiếm phát lên, nhưng chẳng phải
là mũi kiếm xuyên thủng yết hầu của Tiểu Phi, mà đâm xuống chiếc gối.

Tiểu Phi đã kịp thời xoay đầu qua một bên né tránh.

Người đó biết mình đâm hụt, hoảng hồn, toan rút kiếm,
nhưng kiếm dính tại chỗ, hắn không rút nổi.

Hắn toan bỏ kiếm thoát đi.

Tiểu Phi đã chụp cổ tay hắn, áng nơi mạch môn.

Hắn cũng phản ứng nhanh, xòe tay kia dùng tay làm đao
chặt xuống tay Tiểu Phi.

Bằng một tiểu xảo, Tiểu Phi gặc tay, hắn nhào tới, tay
kia của hắn chặt xuống tay này, cũng của hắn.

Hắn đau quá, vội rú lên một tiếng thảm.

Trong lúc đó, Tiểu Phi chọt một ngón tay vào hông hắn,
nửa thân mình của hắn tê dại hẳn lại. Hắn không còn cử động được nữa.

Trong bóng tối, đôi mắt của Tiểu Phi chớp sáng ngời. Đôi
mắt đó, nào phải đôi mắt của kẻ mang bệnh nặng chờ chết?

Người áo đen run
run giọng thốt:

- Ngươi...

Hắn không nói được
gì thêm.

Tiểu Phi cười nhẹ:

- Tại hạ biết chắc,
thế nào các hạ cũng đến cho nên cố gắng ở đây chờ nhau.

Người áo đen đổ mồ
hôi đầu, ướt cả mặt:

- Ngươi... ngươi
không bịnh?...

Tiểu Phi mỉm cười:

- Thân xác không,
nhưng tâm thì bịnh. Cái bịnh tâm, phải được chữa bàng phương thuốc đặc biệt.
Phương thuốc có một dược liệu duy nhất. Dược liệu, là lai lịch của các hạ. Biết
được lai lịch các hạ rồi, tại hạ hết bịnh ngay.

Người áo đen thở
dài:

- Quả nhiên Lưu
Hương soái danh bất hư truyền! Hôm nay tại hạ nhận bại. Hương soái muốn gì tại
hạ xin vâng theo ý muốn của Lưu Hương soái.

Bỗng, hắn cười ha
hả tiếp:

- Tại hạ biết, dưới
Lưu Hương soái từ bao lâu nay, chưa có một ai táng mạng!

Tiểu Phi Điềm
nhiên:

- Đúng vậy, tại hạ
không thích giết người. Nhưng đối với kẻ đôi phen ba lượt, toan tìm cách ám sát
tại hạ, nếu không biết được lai lịch kẻ đó, tại hạ bắt buộc phải phá lệ! Cái lệ
này, có bị phá hay không, hiện tại tùy nơi các hạ.

Người áo đen đáp:

- Tai hạ không oán,
không thù các hạ, nên chẳng có ý sát hại các hạ.

Tiểu Phi trố mắt:

- Thế các hạ đến
đây hôm nay, là lần thứ nhất?

Người áo đen lắc
đầu:

- Chính là lần thứ hai.

Tiểu Phi cau mày:

- Các hạ không có ý, tất có người chủ sử?

Người áo đen gật đầu:

- Đúng vậy. Tại hạ vì...

Bỗng một vệt sáng trắng rất nhỏ, chớp lên rồi tắt liền.

Tiểu Phi vừa kịp thấy người áo đen run mình, ánh mắt ngời
niềm sợ hãi cực độ.

Hắn ấp úng:

- Vì... vì... Lý...

Tiểu Phi biến sắc hỏi gấp:

- Ai?... Ai?...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3