Long hổ phong vân - Chương 64

Chương 64 - KHÔNG MÀY, VẼ MÀY

Thời gian vào lúc hoàng hôn.

Địa điểm, một thị trấn náo nhiệt vô cùng.

Trên các nẻo đường, khách du nhộn nhịp, khách thuộc đủ
mọi thành phần xã hội. Khách đủ già trẻ, nam nữ.

Có cả những đứa bé chưa đi được, cũng dạo phố bên hông
mẹ, trong những cỗ xe... Dĩ nhiên có đủ tiếng cười, tiếng nói, có cả tiếng khóc
của trẻ con! Tất cả đều mặc y phục sạch sẽ, tất cả đều có vẻ hân hoan sau một
ngày làm việc.

Giờ đây họ tìm cái nhàn hạ, họ tìm tiêu khiển, để bù trừ
cho những lao nhọc đã quạ, lấy thoải mái chuẩn bị cho ngày mai bắt đầu làm lại.

ít nhất, trong túi mỗi người cũng có một số tiền nhỏ mọn
đủ chuốc một bình trà, vài chén rượu, thừa thãi hơn thì mời bằng hữu trao đổi
một vài câu chuyện hoặc tâm tình, hoặc thời sự.

Cũng có một số người, được kiếp vận ưu đãi, lấy đêm làm
ngày lấy ngày làm đêm, ngày ngủ để đêm vui, tìm lạc thú trong cách vung tiền.

Thì đương nhiên cũng có hạng người kiếp sống phụ thuộc
vào cách vung tiền của bọn họ.

Cô lâu, tửu quán, bán phấn buôn hương, các trường đồ bác,
đã chờ đón khách hào hoa, lúc nắng chiều vừa nhạt.

Người sống chung trong một thị trấn, lâu dần rồi cũng
quen nhau, ra đường gặp mặt chào hỏi, vui mừng.

Nhưng chiều nay, thị trấn có hai người xa lạ.

Chừng như hầu hết dân cư tại thị trấn không ai biết họ là
ai, từ đâu đến, đến để làm gì.

Hai người đó, nếu là dân thường tự nhiên ít người biết,
song nếu là hào kiệt võ lâm, thì nhận ra họ ngay.

Họ là Hồ Thiết Hoa và Tiểu Phi.

Cả hai không biết đến tên địa phương của họ đang đặt
chân.

Họ không cần hiểu điều đó. Bởi thị trấn này không gây cho
họ một hứng thú nào.

Cái hứng thú mà họ tìm, là ở nơi mình một vài người nào
đó.

Nói một cách khác, họ đến đây, là để tìm người, chứ không
phải để du lãm địa phương.

Ho vì một vài người mà đến, chứ không phải vì cái náo
nhiệt của thị thành.

Tuy nhiên không khí tại đây, cũng làm cho cả hai khoan
khoái vô cùng sau những ngày nóng đêm lạnh tại sa mạc.

Trong bất cứ thành thị nào, cũng có một con đường chánh,
náo nhiệt nhất là về đêm.

Hiện tại, họ đang đi trên con đường đó.

Và họ chọn một tửu lâu sang trọng nhất, nhiệt náo nhất mà
vào.

Chỗ ngồi, phải được yên tịnh, bên cạnh cửa sổ, trông ra
đường từ trên nhìn xuống, để đưa cái ý hòa với nhiệt náo của khách du.

Họ ngồi đó, họ nhìn chẳng rõ được bao nhiêu lâu rồi.

Trên mặt bàn, có rất nhiều bình rượu, bình nào cũng cạn
đến giọt cuối cùng.

Sau những ngày ngủ sương tắm nắng tại sa mạc, Hồ Thiết
Hoa coi dạn dày với sắc mặt xám đen, tuy nhiên, cái dạn dày đó không làm cho y
tiều tụy mảy maỵ, trái lại biến y thành con người cương mãnh hơn bao giờ hết.

Nốc chén rượu xong, y thở dài thốt:

- Bây giờ ta mới biết, chỉ có những người bình thường mới
đáng yêu nhất! Người thường xuyên chung sống với họ không để ý đến họ, bởi họ
rất bình dị, bởi họ là những con người quá quen. Song nếu ngươi có ra đến sa
mạc, ngươi tiếp xúc với quỷ một thời gian rồi, ngươi mới nhận thức được chỗ
đáng yêu của hạng người bình thường đó!

Tiểu Phi mỉm cười:

đó là cái điểm khả ái ở ngươi! Một con người biết yêu
đồng loại chẳng bao giờ thành kẻ bại hoại được? Một kẻ bại hoại vĩnh viễn không
thể suy luận như ngươi!

Hồ Thiết Hoa cười lớn:

- Bây giờ, ngươi mới khen ta! Rất tiếc lão Cơ không nghe
được câu khen tặng do ngươi thốt ra.

Nhắc đến Cơ Băng Nhạn, y bỗng xịu mặt, nụ cười mất tươi.

Rồi y uống luôn tiếp ba chén rượu, uống xong, lại vỗ tay
xuống mặt bàn cao giọng:

- Ta chẳng biết tại sao Tử công Kê không chịu đi theo hai
chúng ta! Tại sao hắn muốn trở về nhà?

Tiểu Phi cười nhẹ:

- Giả như ngươi, biết được là có người đang trông chờ
ngươi tại nhà, từng dây, từng phút, ngươi còn muốn về gấp hơn hắn!

Tiêu Phi lại cười:

- Điều quan trọng, là nam nhân đó phải có một điểm tâm
tình nào xứng đáng cho sự trông đợi, tưởng nhớ của người nhà! Mà chính người
nhà đó cũng phải có điểm gì làm cho y nôn nóng trở về. Nếu không thì, dù cho
nhà của hắn. dù là cung vàng điện ngọc, dù là thắng tích danh lam, ngươi dùng
roi đánh hắn, bắt buộc hắn phải trở về, hắn cũng từ chối!

Chàng cười, song vẻ cười có phần nào trầm trọng.

Hồ Thiết Hoa chớp mắt:

- Ta biết ngươi đang nghĩ đến bọn Tô Dung Dung! Có đúng
vậy không?

Y không để cho Tiểu Phi nói gì, lại tiếp luôn:

- Thực ra, các cô nương đó đã trở về rồi, ngươi chẳng cần
phải lo lắng cho họ! Ba cô nương hiệp lại, suốt mười ba tỉnh bảy Nam sáu Bắc
trên lãnh thổ Trungg Nguyên này, có ai dám chạm vào họ?

Tiểu Phi cười khổ.

Hồ Thiết Hoa không nói gì nữa.

Bởi lúc đó, một thiếu niên áo xanh đang tiến về phía bàn
rượu của cả hai.

Thiếu niên chọn một cái bàn bên cạnh bàn họ, ngồi đó.

Thiếu niên rất anh tuấn, rất văn nhã, vẫn chiếc áo thông
thường song không kém vẻ cao quý.

Thiếu niên tỏ ra là đệ tử danh gia, hấp thụ một giáo huấn
bất phàm.

Môt con người như thế, đi đến đâu chẳng bị thiên hạ chú ý
đến đó! Hà huống, bên cạnh có một người vợ nhan sắc tuyệt trần?

Dĩ nhiên Tiểu Phi và Hồ Thiết Hoa không khỏi bị hấp lực
của đôi vợ chồng trẻ khuấy động tâm tư.

Bên này, Tiểu Phi và Hồ Thiết Hoa uống rượu, bên kia đôi
vợ chồng cũng uống không ít.

Chồng uống rượu, vợ cũng uống vui với chồng, cái cảnh đó
phô diễn trước mắt Hồ Thiết Hoa, y tán thưởng quá chừng.

Sau đó thiếu niên bỏ vợ ngồi một mình, bước sang bàn của
bọn Hồ Thiết Họa

Hồ Thiết Hoa hết sức lấy làm lạ, chưa kịp nói gì, thiếu
niên đã chống tay thốt:

- Đáng lẽ, tiểu đệ không nên quấy nhiễu cái hứng đang lên
của hai vị! Song thấy tửu lượng của hai vị, tiểu đệ hâm mộ vô cùng nên mạo muội
sang đây thỉnh giáo, mong hai vị thứ cho cái tội đường đột!

Kẻ đồ bác, dù thua hết đến cái quần lót, nếu có ai khen
là mình chơi sành, chơi giỏi, cũng vẫn thấy sướng như thường.

Kẻ uống rượu, dù có say tít cung thang, say nghiêng trời
đất, nếu có ai khen mình tửu lượng cao, cũng vẫn thấy sướng như thường.

Hồ Thiết Hoa đứng lên ngya cười lớn:

- Người trong vũ trụ đều là anh em! Các hạ có nhiệt tình,
thì bọn này đâu dám lạnh nhạt.

Thiếu niên áo xanh cười, tiếp:

- Tiểu đệ biết hai vị là những con người phi thường, thừ
hảo tâm, dư hiệp khí, cho nên không ngần ngại van cầu chút vinh hạnh bên cạnh
các vị!

Bỗng, Hồ Thiết Hoa trầm gương mặt:

- Đáng lẽ, các hạ không nên đến đây với bọn nầy!

Thiếu niên áo xanh giật mình.

Hồ Thiết Hoa giật mình:

- Giả như, các hạ muốn cùng bọn này uống cho vui, thì cứ gọi
sang cần gì phải rời bàn, bỏ mặc tẩu phu nhân đơn độc? Cái tội sơ suất đó, đáng
phạt ba chén! Thiếu niên vỗ tay cười ha hả:

- Nếu các vị bằng lòng sang đấy, đừng nói là phạt ba
chén, đến ba mươi chén tiểu đệ xin uống tất! Hân hoan mà uống! Ba chén rượu
đầu, cạn rồi. Hồ Thiết Hoa và thiếu niên trở thành bằng hữu.

Tiểu Phi không dễ dàng thân mật với người lạ, như Hồ
Thiết Hoa khẳng khái.

Song chàng cũng không đến đỗi lạnh lùng xa vắng thành cô
tịch bất cận nhân tình.

Hà huống, đôi vợ chồng trẻ xem ra thật có nhiệt tâm?

Chẳng những thiếu niên có phong độ hào sảng, mà hắn lại
ăn nói có duyên, vợ hắn lại đẹp dịu dàng, đẹp tự nhiên không cần trau chuốt,
đẹp người luôn đẹp nết! Song qua nơi đôi mày, phảng phất vẻ sầu tư, và làn da
mặt hơi khác thường một chút.

Chừng như có bệnh kín đáo, mà bệnh không nhẹ lắm! Có
những chứng bệnh, không làm giảm sắc đẹp của con người, trái lại còn tăng gia
dung nhan gấp bội! Tạo cho con người một sức quyến rũ mạnh.

Mùa thu tiêu sơ, song ai cũng thích thú! Mùa xuân huy
hoàng, song xuân có phần nào gây uể oải! Trên tửu lâu, trên mười thực khách, đã
có đến chín người chăm chú nhìn nàng.

Nàng đảo mắt nơi nào là nơi đó như cô đọng lại, không
gian đứng lại, tim người đứng lại, máu đứng, ánh mắt ngưng trọng... Nếu có kẻ
nào không nhìn nàng, kẻ đó hẳn đang say đến bất tỉnh nhân sự! Mặc vợ nhìn ai,
mặc ai nhìn vợ thiếu niên thản nhiên, không hề nổi giận. Chừng như hắn cao hứng
là khác?

Điều quái dị nhất là đôi vợ chồng trẻ xem ra rất yếu
đuối, vợ là nhược chất liễu bồ, chồng là thư sinh ẻo lả, thế mà ánh mắt của họ
sáng lạ lùng, sáng hơn sao to giữa nền trời xanh thẳm.

Tiểu Phi thầm nghĩ, ánh mắt đó là biểu hiện của một võ
công kì diệu, và không còn ngờ gì nữa, đôi vợ chồng là hai nhân vật phi phàm!
Nhưng, họ cử động rất đơn giản, không có mảy may cái chất giang hồ.

Một người đa nghi đến đâu cũng chẳng dám nghĩ họ là những
phần tử trong võ lâm! Tiểu Phi động tính hiếu kì và cũng thích thú vô cùng.

Đối vợ người, chàng chẳng khi nào quan sát đến trắng
trợn. Song đối với nàng này, chàng phải phá lệ.

Thiếu niên cùng Hồ Thiết Hoa chuốc chén, nàng cúi đầu e
ấp, thỉnh thoảng húng hắng ho.

ánh đèn soi rõ khuôn mặt nàng, tuy nàng gầm mặt xuống.

Đẹp! Tiểu Phi cũng công nhận nàng đẹp tuyệt vời, không
một điểm khuyết nhỏ nào trong vẻ đẹp đó.

Nhưng Tiểu Phi vẫn còn cảm thấy thiếu một cái gì ở nàng,
cái gì đó không thuộc vẻ đẹp.

Đôi mày.

Đôi mày vẽ chứ không là đôi mày thật. Tuy thiếu đôi mày
thật, sắc đẹp không giảm chút nào.

Đôi mày vẽ! Phát giác ra điều đó, Tiểu Phi như ngưng thở!
Họa Mi Điểu? Thiếu phụ là Họa Mi Điểu?

Đột nhiên, hàng chục xác chết trong sơn cốc hiện ra trước
mặt chàng! Tất cả các nữ đệ tử của Thạch Quan Âm đều chết thảm! Cái chết thảm,
không đáng nói! Tất cả các xác chết đều bị gọt đôi mày.

Tại không có đôi mày, nên giết ai xong, là nàng gọt mày
của nạn nhân?

Tiểu Phi không cần nhìn nữa.

Chàng ngẩng mặt lên, bắt gặp thiếu niên vừa nâng chén,
vừa hướng sang chàng.

Chàng cũng nâng chén lên, điểm một nụ cười:

- Uống rượu mãi của người đãi mà vẫn chưa biết cao tánh
quý danh của người đãi, kể ra cũng đáng trách thật!

Hồ Thiết Hoa reo
lên:

- Đúng đó! Chính
tiêu đệ cũng thi đua mềm môi quên mất tỉnh giáo quý tánh cao danh của huynh
đài! Đáng phạt lắm! Đáng lắm!

Thiếu niên áo xanh
cạn chén xong, cười nhẹ:

- Tiểu đệ là Lý
Ngọc Hàm!

Thiếu phụ cũng nâng
chén lên, vừa cười vừa tiếp:

- Tại sao hai vị
không hỏi tên họ tôi? Có lẽ hiềm tôi là nữ nhân? Không lẽ một nữ nhân sau khi
lấy chồng rồi là không còn tên còn họ?

Hồ Thiết Hoa liếc
mắt sang Tiểu Phi thốt:

- Xem ra, chúng ta
đáng phạt nữa rồi đó!

Lý Ngọc Hàm mỉm
cười:

- Tiểu nội là Liễu
Vô Mi, các vị thấy nàng mảnh mai, có thể cho là nàng nhu nhược, song sự thực
thì nàng nổi cáu rất nhanh, còn mạnh hơn nam nhân đấy! Giả như có phải động
thủ, nhất định chẳng bao giờ nàng nhượng ai nửa chiêu đâu!

Liễu Vô Mi điềm
nhiên:

- Kì thực tên họ,
tánh khí của tôi không khác nam nhân! Bất quá lúc ấu thơ, trải qua cơn bệnh
nặng, cơn bệnh không cướp sanh mạng, chỉ cướp đôi mày. Cho nên tôi phải vẽ mày
để hội diện với người đời! Các vị đã thấy đôi mày vẽ của tôi chứ?

Tiêu Phi cứ tưởng
nàng tìm mọi cách, dâu sự kiện đó. Ngờ đâu, chính nàng lại nói rõ ra! Chàng
phải sửng sốt mất một dây.

Lý Ngọc Hàm hỏi:

- Bây giờ, tiêu đệ
có hân hạnh thỉnh giáo đại danh của hai vị chứ?

Hồ Thiết Hoa đáp
nhanh:

- Tiểu đệ là Hồ
Thiết Họa Còn hắn...

Tiểu Phi do dự,
chẳng biết nên để cho Hồ Thiết Hoa tiết lộ lai lịch chàng hay chăng.

Vừa lúc đó, có
người bước lên lầu.

Người đó đến thẳng
trước mặt Tiêu Phi, đưa tay chỉ chàng cao giong thốt với toàn thể thực khách,
bất chấp ai để ý hay không để ý:

- Các vị có biết
không? Đây là một nhân vật có thanh danh chấn động khắp sông hồ, đây là Đạo
soái Lưu Hương, hôm nay các vị được may mắn lắm mới trông thấy Đạo soái Lưu
Hương đó nhé? Tất cả phải đứng dậy, uống một chén, mừng cho mình gặp may mắn!

Hắn oang oang lên,
như một gã bán thuốc dạo, rao hàng như một tên sơn đông mãi võ để quảng cáo
thuốc.

Tất cả những thực
khách trong gian tửu lâu cùng giật mình.

Tuy nhiên cũng có
một số người, chưa từng tiếp cận với giới giang hồ, nên chẳng biết Đạo soái Lưu
Hương là ai.

Nhưng, người kinh
ngạc hơn hết, chẳng phải ai khác mà chính là người trong cuộc.

Chính là Tiểu Phi!
Người vừa đến vận chiếc áo lam, chiếc quần màu tro, giầy đen, áo lại không cài
khuy để trống ngực.

Nơi bàn tay tả, có
dán một miếng thuốc dán.

Trông qua chẳng
khác nào một tên du đãng, có mặt bất cứ trong thị trấn nào, lớn hay nhỏ.

Hắn thốt xong, quay
mình toan bước đi.

Tiểu Phi thì dằn
tánh khí, không có một phản ứng gì.

Nhưng, Hồ Thiết Hoa
đã vươn tay nắm hắn lại, cười hì hì:

- Bằng hữu tên họ là chi? Tại sao nhận ra Đạo soái Lưu
Hương?

Hắn vùng vẫy, để thoát ra khỏi áp lực của Hồ Thiết Họa

Nhưng, Hồ Thiết Hoa chụp đúng cổ hắn, bóp nhẹ tay một
chút, hắn nghe đau nhói.

Biết không vùng khỏi được, hắn điểm nụ cười, đáp:

- Tiểu nhân chỉ là một tên bán thuốc dán, làm gì dám nhận
ra một nhân vật có thanh danh hiển hách nhất đời? Chẳng qua có người cho tiêu
nhân mười lạng bạc, bảo tiêu nhân đến đây, tuyên bố như thế!

Hồ Thiết Hoa biết ngay hắn không nói dối.

Tiểu Phi cau mày, hỏi:

- Ai tặng tiền, bảo ngươi tuyến bố như thế?

Người đó cười khổ:

- Người tặng tiền bảo rằng, là bằng hữu của Đạo soái Lưu
Hương. Tiểu nhân không rõ dung mạo như thế nào!

Hồ Thiết Hoa trừng mắt:

- Ngươi mù cả hai mắt à?

Người đó tiếp:

- Tiểu nhân bị bắt đem đến một góc đen tối, rồi được tặng
tiền, rồi được lệnh đến đây. Bất quá, tiểu nhân chỉ thấy người đó xách chiếc
lồng, trong lồng có con chim họa mi.

Hồ Thiết Hoa kêu lên:

- Họa Mi Điểu?

Lập tức, y quay nhìn sang Tiểu Phi.

Tiểu Phi chẳng hề biến đổi thần sắc.

Chàng cười nhẹ, gật đầu:

- Ngươi nói đúng, người đó là bằng hữu của ta. Y muốn đùa
cho vui vậy mà! Thôi ngươi đi đi! Hồ Thiết Hoa buông tay.

Người đó không kịp tạ Ơn, phóng chân chạy đi, thoáng mắt
khuất diện ở đầu thang.

Lý Ngọc Hàm mường tượng giật mình.

Đến lúc đó, hắn thở phào, vỗ tay reo lên:

- Vô Mi! Hiền muội không nghe chi cả sao? Bình sanh, hiền
muội khâm phục Đạo soái Lưu Hương như thần tượng, bây giờ may mắn được gặp mặt
rồi, còn chờ gì chẳng kính mừng một chén?

Liễu Vô Mi mỉm cười:

- Đương nhiên tiêu muội có nghĩ đến điều đó chứ! Chỉ sợ
rằng Đạo soái không uống được rồi! Lý Ngọc Hàm trố mắt:

- Uống không được? Tại sao?

Liễu Vô Mi Điềm nhiên:

- Nếu ca ca bị đôi mắt nào đó nhìn trừng trừng như muốn
nuốt sống, liệu ca ca có uống được giọt rượu nhỏ nào chăng?

Rồi nàng xoay qua Tiểu Phi, điểm nụ cười:

- Giả như bây giờ Hương soái có muốn đi, chúng tôi không
trách cứ tại sao bỏ dở cuộc rượu? Chắc chắn như vậy đó!

Tiểu Phi thở dài cười khổ:

- Thực ra, tại hạ không có ý bỏ đi! Nhưng... hiện tại
thì... tại hạ thấy cần phải cáo từ!

Xuống dưới lầu rồi, Hồ Thiết Hoa vỗ tay lên vai Tiểu Phi
hỏi:

- Lão xú Trùn! Chẳng phải ngươi chưa từng gặp nữ nhân,
nhưng mẫu người như Liễu Vô Mi, thiết tưởng trên thế gian này cũng chẳng phải
dễ tìm! Có lẽ bình sinh ta chưa từng gặp một nàng nào mường tượng! Vừa đẹp, vừa
hào sảng, vừa thông minh, nhìn thoáng qua là biết ngay ngươi đang ngồi trên
đống lửa! Lập tức cho ngươi đi liền! Ngươi có cảm nghĩ như thế nào?

Tiểu Phi mỉm cười:

- Thì khâm phục nàng chứ còn cảm nghĩ chi nữa? Người như
nàng, thật hiếm có trên đời!

Hồ Thiết Hoa quả quyết:

- Hiếm có? Phải nói là không thể có một người thứ hai mới
đúng!

Tiểu Phi mơ màng:

- Phải! Độc nhất vô nhị!

Hồ Thiết Hoa tiếp:

- Nữ nhân nào cũng có khuyết điểm, hoặc lạnh lùng, hoặc
nóng nảy, hoặc cương trực, hoặc dịu mềm, hoặc ghen tỵ... Lạnh lùng thì cô độc,
nóng nảy thì nhầm lẫn, độc đoán, cương trực thì hay gây, dịu mềm thì dễ bị lừa,
ghen tỵ thì bị người lẩn tránh. Nhưng Liễu Vô Mi thì không hề có những khuyết
điểm đó. Ta dám chắc đó, lão xú Trùn.

Tiểu Phi mỉm cười:

- Ngươi dám chắc?

Hồ Thiết Hoa gật đầu:

- Chắc chắn lắm! Cái tốt của nữ nhân nằng hội đủ. Khuyết
điểm của nữ nhân, nàng không có. Cái tốt của nam nhân, nàng hội đủ. Khuyết điểm
của nam nhân, nàng nắm trong tay, nắm không phải để làm theo, nắm để sửa chữa
cho nam nhân đó. Nếu cần lấy vợ, nhất định ta phải chọn mẫu người của nàng.
Không chọn được, ta thà sống đơn độc hơn là miễn cưỡng rước của nợ về nhà, để
rồi lo sợ suốt đời!

Tiểu Phi thản nhiên:

- Ngươi mới gặp nàng, thời gian chưa lâu hơn nửa khắc,
sao ngươi biết bàng quá rõ như thế?

Hồ Thiết Hoa vỗ ngực bình bịch, cao giọng:

- Ngươi cứ tưởng chỉ có mỗi mình ngươi biết rành nữ nhân?
Chẳng lẽ ta lại kém ngươi?

Tiểu Phi ung dung
hỏi:

- Ngươi có tưởng
rằng nàng có thể là Họa Mi Điểu?

Hồ Thiết Hoa nhảy
dựng lên, rồi trừng mắt:

- Nàng là Họa Mi Điểu? Ngươi có nổi chứng chăng mà dám
nói như thế? Nếu nàng là Họa Mi Điểu thì ai đã xách chiếc lồng uy bức tên du
đãng? Nếu sự thật như vậy, ta tình nguyện cắt chiếc đầu của ta, hiến cho ngươi
tiêu tiện ban đêm!

Tiểu Phi mỉm cười, không nói gì nữa.

Thực ra, thì hiện tại chàng cũng không tin tưởng lắm cào
sự suy đoán của chàng.

Chàng trầm ngâm một lúc lâu, rồi lẩm nhẩm:

- Hôm nay chúng ta ăn uống của người, thì phải tìm cách
nào ngày mai đáp lại người.

Hồ Thiết Hoa vỗ
tay:

- Phải đợi đến nửa
ngày trời ta mới nghe ngươi nói được một câu đáng nghe.

Cả hai định nghỉ
đêm tại đây nên đã thuê sẵn hai phòng. Sau cuộc rượu, họ trở về phòng.

Đêm nay có trăng
sáng, ánh trăng chiếu xuống cây ngô đồng ngoài cửa sổ, là thu vàng từng chiếc
rơi theo cơn gió thoảng qua.

Mùi hương hoa quả
đâu đay lan nhẹ vào phòng, một mùi hương ru người dễ dàng đưa hồn vào giấc
mộng.

Hồ Thiết Hoa còn
ngồi trong phòng Tiểu Phi. Tiểu Phi cũng không bảo y về phòng để cả hai cùng
ngủ sớm. Chàng biết rõ Hồ Thiết Hoa đang sợ tịch mịch.

Hà huống, đêm thanh
tịnh, gió mát dịu, có trăng, có sao, con người cần phải có bằng hữu bên cạnh,
để thưởng cảnh tiêu sầu.

Tiểu Phi tặc lưỡi:

- Hoa quế đã đượm
hương như thế này, có lẽ tiết Trung thu đã qua rồi! Thời tiết đã qua mà chúng
ta không hay biết!

Hồ Thiết Hoa thở
dài:

- Còn biết bao
nhiêu việc đã qua mà chúng ta chẳng hay biết nào chỉ riêng một tiết Trung
thu?... Vừa lúc đó, có tiến người oang oang bên ngoài:

đạo soái Lưu Hương
ở tại phòng nào? Có Dao Trường Hoa đến xin bái phỏng đây!

Tiểu Phi cau mày:

- Không xong rồi,
Họa Mi Điểu định mượn bọn này gây nhiệt náo, gây phiền lụy cho chúng ta đây!

Một nhóm người đã
vào đến khách sạn.

Người nào cũng có
xách chiếc đèn lồng. Có người mang vò rượu, có người đang say khướt, có người
đôi mắt lim dim, chừng như đang ngủ ngon bị dựng đứng khỏi giường.

Người đi đầu có đôi
tay và đôi chân quá dài, làn da đen, thân vóc ốm, bởi chân dài nên bước dài,
chỉ ba bước là đến cửa sổ.

Đảo ánh mắt láo
liêng, người đó vòng tay hỏi:

- Vị nào là Đạo
soái Lưu Hương? Tại hạ là Dao Trường Hoa, đệ tử phái Thiếu Lâm tục gia, có mở
một tiêu cục tại thị trấn này. Từ lâu hết sức ngưỡng mộ thanh danh Hương Soái,
bất chợt hôm nay tại hạ nghe Hương soái giá lâm bổn địa phương, dịp may đưa đến
cho tại hạ bày tỏ nhiệt tình một địa chủ. Nếu Hương soái từ khước lời mời, thì
thật là bẽ bàng cho tại hạ lắm đó! Hắn nói gấp, tiếng nói của hắn vang như
tiếng pháo dây. Nói đến mấy tiếng đệ tử Thiếu Lâm, hắn hiện lộ rõ niềm đắc ý.

Đối với hạng người
tự kiêu, tự mãn quá độ, Hồ Thiết Hoa không có cái thói quen ủy khúc nương tình,
cho qua sự việc tránh phiền phức vô ích.

Y toan đứng lên,
rời khỏi phòng.

Nào đâu Tiểu Phi vỗ
vai y, cười nhẹ:

- Xem ra, cái danh
của ngươi cũng lớn đấy! Đi đến đâu là có rất nhiều bằng hữu ở đó tìm gặp! Hồ
Thiết Hoa sững sờ.

Nhưng bên ngoài,
nhóm người đó cùng một loạt hướng về y vòng tay thi lễ.

Y có muốn ohủ nhận,
cũng không còn kịp nữa.

Bên ngoài, ít nhất
cũng có bảy tám người.

Tất cả bảy tám
người cùng cất tiếng một lượt, âm vang giữa đêm thanh tịnh không phải nhỏ:

- Từ lâu ngưỡng mộ
đại danh của Hương soái, bây giờ được thấy mặt, thật vinh hạnh biết bao! Bọn
tại hạ cao hứng vô cùng!

Hồ Thiết Hoa nhìn
qua một bên, thấy Tiểu Phi đã lặng lẽ rút vô một góc phòng, y căm hận chàng cực
độ, y cắn chặt đôi hàm răng, trừng mắt nhìn chàng.

Một thoáng sau y
bật cười ha hả, thốt:

- Phải! Tại hạ là
Đạo soái Lưu Hương! Nhưng, Đạo soái Lưu Hương nào có thanh danh gì khiến các vị
ngưỡng mộ? Lưu Hương bất quá là một tên cường đạo, uy hiếp người, cướp tài vật,
có xứng đáng chi cho các vị đến đây xem mặt?

Y vừa thốt, vừa
liếc về Tiêu Phi nơi góc phòng.

Thay vì tức, Tiểu
Phi đứng lặng tại chỗ, chắp tay sau lưng nhìn trả lại y, cười hì hì.

Dao Trường Hoa giật
mình, sửng sốt một lúc, rồi cau mày, rồi cười nhẹ, hỏi:

- Hương soái khiêm
nhượng quá? Trên giang hồ, còn ai không biết Hương soái cướp giàu để giúp
nghèo? Ai ai cũng ca tụng Hương soái là bậc đại nhân đại nghĩa! Thiết tưởng
chẳng người nào dám cho Hương soái là cường đạo cả!

Hồ Thiết Hoa bật
cười ha hả:

- Trước mặt tại hạ,
chẳng ai dám nói gì, sau lưng tại hạ, ai ai cũng khinh miệt! Điều đó, tại hạ
còn lạ gì?

Dao Trường Hoa lại
giật mình, rồi bật cười khan:

- Hương soái hào
sảng, đại phương quá chừng! Hắn sợ đối tượng sẽ nói thêm những gì khó nghe nữa
nên tiếp luôn:

- Tại hạ xin giới
thiệu một vài bằng hữu với Hương soái...

Rồi hắn chỉ từng
người:

- Đây là Mao Kiên
Quang, ngoại hiệu là Thần Quyền vô địch Đại Tiêu Khách... đây là Triệu Đại
Hải...

Hắn kể một loạt ai
ai cũng là những tay phi thường, ai ai cũng là Thần quyền, Thần đao, vô địch,
oai chấn... Hồ Thiết Hoa nhìn người, nghe tên nghe hiệu, muốn cười lắm, nhưng
cố dằn lòng.

Y bình tĩnh hỏi:

- Các vị đến đây,
có điều chi chỉ giáo tại hạ chăng?

Triệu Đại Hải hấp
tấp thốt:

- Bọn tại hạ từ
lâu, ngưỡng mộ Hương soái võ công cao, tửu lượng lớn, hôm nay may mắn được gặp
mặt, muốn kính tặng mấy chén rượu.

Hồ Thiết Hoa cười
vang:

- Lầm rồi! Lầm rồi!
Tại hạ thật sự có chút võ công song tửu lượng thì kém lắm, cái ngươi cao tửu
lượng, chẳng phải tại hạ, mà là một người khác, hiện đang có mặt trong phòng
này!

Y chỉ tay.

Mọi người nhìn theo
tay y.

Hồ Thiết Hoa bật
cười ha hả:

- Đó! Người đó! Hồ
Thiết Hoa đại hiệp! Bậc đại anh hùng, đại hào kiệt đó! Nếu các vị muốn đãi rượu
thì nên mời Hồ đại hiệp đây!

Tất cả những người
bên ngoài kéo nhau vào phòng. Trong số hơn mười người hiện diện, đã có năm
người đến bao vây Tiểu Phi.

Hồ Thiết Hoa muốn
báo thù Tiểu Phi chơi ác, không đợi ai mời chung, mà cũng chẳng cần ai mờiy, y
tự rót tự uống, đúng ba chén, bật cười lớn:

- Thực ra, Hương
soái này đối với Hồ đại hiệp, vừa kém tửu lượng, vừa kém võ công, động thủ thì
không chịu nổi Hồ đại hiệp năm mươi chiêu, động khẩu thì Hồ đại hiệp uống hai,
tại hạ uống một...

Tất cả đều trố mắt
nhìn Tiểu Phi.

- Thật vây? Hồ đại
hiệp...

Tiểu Phi bị gậy ông
đập lưng ông, không còn nói chi được nữa, chỉ cười khổ, đưa tay vuốt chót mũi.

Bỗng một tiếng vù
vang lên.

Một vật gì đó đen
sì, từ bên ngoài bay vào. Kình phong từ vật đó phát ra, quet ngang cửa sổ, gây
những tiếng động lách cách... Vật đó rơi đúng trên mặt bàn.

Những gì trên mặt
bàn bị tung lên.

Vật đó, là một bồn
nuôi cá! Bồn rất to, ít nhất cũng nặng trên năm trăm cân! Bồn chứa nước đầy, bị
lao vút đi rồi rơi xuống, nước không bắn lên một hạt nào! Người nào đó, quăng
chiếc bồn vào đây, chẳng những có thần lực mà còn có võ công phi thường! Không
hẹn mà đồng, bọn Dao Trường Hoa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên cội ngô đồng có
hai bóng người.

Họ vận áo rất dài,
màu đen, mặt bao nạ.

Người thấp mang nạ
cười, người cao mang nạ khóc. Nạ lại khác màu, một trắng một xanh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3