Kí Ức Của 1 Người Lính Trinh Sát Sư 307 (Phần 2) - Chương 04 - 05 - 06
MÊ KÔNG TRĨU NẶNG PHÙ SA. (2)
Đội
hình vẫn theo nhiệm vụ tiến về phía trước, theo thư tự: Trinh sát f, d + c1 +
c3 + D bộ + c2 + Ts* 95. Bộ phận trinh sát đi đầu và c1 cách nhau 50 – 100 m gồm
tám người.
* Ts: Trinh sát (BTV Gác Sách.)
Đi
được chừng 2 km, bỗng tôi phát hiện có cái gì chạy dưới chân mình, tôi nhìn kĩ
thì… giời ơi… dây điện. Tôi cho anh em dừng lại… báo hiệu anh Ts đi đầu quay lại…
nhưng không kịp… chúng bắn liên tiếp hai quả B vào bộ phận đi đầu… hai đ/c
Trinh sát f hi sinh. Tưởng là anh em bị thương, tôi và anh Vĩnh (lính 1976 quê
Duy An, Duy Xuyên, Quảng Nam) bò lên băng bó cho anh em… một loạt 12.7 li chát
chúa vang lên, anh Vĩnh bị thương vào chân, máu vọt ra đầm đìa, đạn cày vào gốc
cây lổm chổm… (nếu không có gốc cây này… sẽ không có Kĩ sư Vĩnh hôm nay) anh
Vĩnh thấy gì hoảng quá ú ớ nói không được… tay chỉ về chỗ anh Hùng và Nhàn hi
sinh... tôi thấy một tốp áo đen... liền lướt cho một băng AK và hai trái 67 liền,
và phía sau các Ts của d1 cũng hỗ trợ… hai thằng Pốt chồng lên Hùng và Nhàn… Súng
nổ rộ lên từ hướng trước mặt… máu anh Vĩnh ra nhiều mặt tái nhợt… Bộ phận phía
sau của ta cũng bắt đầu tấn công lại, cối 82 của c4 đã phát hỏa… nhưng hỏa lực
và xung lực ta đều ít hơn nó. Quay lại phía sau, tôi thấy anh Chăn (CTV c1) chỉ
cho tôi vận động ra sát đường 19. Khi ra đường, tôi cũng đã thấy anh em d3 gồm
c9 và c10 tiếp cận khu vực. Anh Chăn cho BB c1 lên đưa tử sĩ ra đường, chính
anh bế anh Nhàn, dưới sự chi viện cùa anh em c1. Mìn nổ bụi mù bụi cát bay xào
xào không thấy gì... (sau này mới biết là mìn quét mở đường) Tham mưu trưởng
e95 gọi trực tiếp trên máy PRC 25, cho anh em lùi lại phía sau bám theo trục
19, riêng C3 vòng sâu vào trong rừng, cảnh giới cũng như có chức năng chận địch,
không cho địch đánh vòng phía sườn của ta, và c9, 10 d3 vượt bên phải đường 19,
vòng sâu lên phía trên, không cho chúng bám mặt đường…
Pháo
binh phát hỏa… cách đội hình 200 m với cường độ cao… Chúng dùng DKZ, cối 120,
82 và 12.7 li bắn phản lại về hướng ta… toàn bộ trận địa bụi mù, không thấy gì
ngoài khói và bụi giữa trưa nắng gắt, tạo một cảm giác khó chịu… anh em ta xung
quanh có người trúng đạn của địch ngã xuống, trong đó có anh Diệc chính trị
viên phó C1.
Pháo
binh bắn chừng mười phút thì ngưng, nhưng hỏa lực của chúng vẫn còn mạnh chứ
chưa giảm nhiều…
Nằm
cùng với c1 sát đường, tôi thấy từ xa có bóng xe và… M113, 4 chiếc M113 chạy với
tốc độ cao bụi mù cuốn phía sau, đến nỗi không thấy xe…
TMT
e95 chạy ra lệnh xe dừng lại, chỉ huy xe tiếp cận mục tiêu theo hướng c9, c10
d3... nghe tiếng xe, chúng càng bắn dữ dội vào hướng ta… tôi chỉ kịp nghe trong
máy, lệnh của TMT e95 “Bám lưng nó mà đánh.”
M113
càn ngang vào đội hình địch. Bên hông và phía sau là anh em d3, lực lượng ta và
địch cách nhau một khoảng cách khá hẹp… anh em d3 dưới sự yểm trợ của súng máy
trên xe M113, thọc giữa đội hình địch và bắt đầu có sự hoảng loạn trong hàng
ngũ địch... chúng chạy loạn xạ, thậm chí ở vị trí c1, nuôi quân Hứa Văn Kiềm
còn tiêu diệt được một thằng Pốt già, chạy hoảng vào vị trí ta. Trước sự càn
quét của xe tăng và BB ta, địch có hiện tượng tháo chạy về một Phum gần đó… chúng
chạy vào bìa rừng già và đưa cối vào một bình độ cao, bắn trả ta, yểm trợ cho đồng
bọn chúng rút chạy, bộ binh ta chùn bước trước đợt hỏa lực này của chúng…
Pháo
binh ta lần này là 155 mm, nện liên tục vào khu vực chúng rút chạy, M113 và c9
nhanh chóng vận động vào chiếm Phum này, và hai bên chạm mặt nhau ngay giữa Phum…
dứt tiếng pháo, tiếng nổ càng lúc càng rộ lên ở hướng c3 d1, và ta nhận định là
đã dồn chúng vào đường cùng... liên tục truy kích cho đến khi ngưng tiếng súng.
Khoảng
hai giờ chiều đội hình cơ bản của Sư đoàn dừng lại tại vị trí này.
Tiểu
đoàn 9 e29 tiếp tục tiến về phía trước bên phải đường 19 khoảng 5 km thì dừng lại
bảo vệ đội hình phía sau.
Căn
cứ vào diễn biến trận đánh, ta nhận định như sau:
1.
Địch tổ chức phục kích ta trên suốt tuyến QL 19 từ cầu Srepok, chúng bố trí các
đoạn xa nhau, nhằm đánh đoàn xe hành tiến của ta với lực lượng cấp Trung đoàn,
và có khả năng phía trước địch vẫn còn, và lực lượng chúng tương đối mạnh.
2.
Có thể một lực lượng lớn của địch đang chuẩn bị vượt sông Mê Kông, và đây là lực
lượng đánh chặn ta ngay từ xa.
Cách
xử lí như sau:
+
Sử dụng d7, d8 (e29) d3 d2 (e95) hành quân song song hai bên theo trục đường 19
cách trục đường 200 m, nhanh chóng hành quân trong đêm về Mê Kông.
+
Pháo binh chiến dịch và Sư đoàn chuẩn bị tối đa cho các đơn vị.
+
d1 (e95), d9(e29) bảo vệ bộ phận phía sau của Sư đoàn. (trừ bộ phận trinh sát F!)
Kết
thúc trận đánh
+
Ta diệt gần trăm tên địch trong trận này thu nhiều vũ khí (có hai cối 82).
+
Bên ta hi sinh hai mươi mốt đ/c, bị thương tôi không rõ vì sau đó tôi lên đường
cùng d2 e95.
Đây
chính là những trận đánh, mang tính điển hình cùa d1 e95, trong chiến tranh bảo
vệ biên giới Tây nam, và là những căn cứ để ba năm sau đó, đơn vị được tặng thưởng
Danh hiệu cao quý “Đơn vị anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân.”
Bản
đồ diễn biến ngày 1/ 1/ 1979:
ĐIẾU THUỐC GIỮA RỪNG TRÊN ĐƯỜNG CHIẾN
DỊCH.
Hai
cánh quân, hai bên đường, lặng lẽ tiến về phía trước… tôi ở cánh quân bắc đường
19 cùng e95. thông cảm cho anh em trinh sát f qua một ngày khói lửa… thương
vong, TMT e95 cho bộ phận trinh sát f đi giữa đội hình cùng với khối d bộ d2.
Trời
về chiều, ánh nắng yếu, không đủ xuyên qua các tán lá cây rừng, dù đang mùa thay
lá nhưng vẫn còn dày đặc, đội hình vượt qua một địa hình không lấy gì là lí tưởng,
càng về gần Mê Kông, độ dốc càng lớn, anh em BB trèo lên, lội xuống trông thật
tội nghiệp. Trên gương mặt thanh niên tuồi đôi mươi, lộ rõ nét lo âu chứ không
hào hứng như lúc vượt sông Srepok.
D1
chỉ trong buổi sáng, mất đi gần ba mươi anh em với hai trận đánh cách nhau nửa
giờ…
Anh
Hùng người Hà Nội, phong cách Hà Thành từ trong cách sống, ăn nói rất duyên, sống
hết mình với anh em không tiếc điều chi, có cô người yêu xinh như mộng làm công
nhân của nhà máy thuốc lá Thăng Long “… Hà Nội những mùa hoa sữa… những hàng
cau dọc đường vào chùa Trấn Quốc… những sáng Hồ Gươm sương mù liễu rủ dọc bờ hồ…
ghế đá chỉ hai người … anh vòng qua vai em… những nụ hôn nồng cháy quên cả đất
trời… những vé xem phim một đồng em xếp lại, chồng lên nhau, đã hơn một gang
tay… đôi dép tông anh mua cho em, ngày còn huấn luyện ở Phủ Lý, là niềm kiêu
hãnh của em, những khi em mang đi làm, như mang cả trái tim anh theo cùng… đơn
giản, vì nó là của người yêu đi bộ đội tặng…” chưa tròn năm tháng tuổi quân đã
ngã xuống.
Qua
trao đổi giữa TMT e95 và d trưởng d, Thủ trưởng Nho, tôi cũng biết mang máng là
tình hình rất khó khăn khi tiến về Mê Kông, địch vẫn còn mạnh cả về hỏa lực và
xung lực, cả sự liều lĩnh… khi tràn ra thu súng anh em tử sĩ của ta…
Sau
hơn một giờ hành quân đội hình giải lao… những gương mặt, những tấm lưng mồ hôi
nhễ nhại… những động tác khó khăn khi lên, xuống ba lô.
Đoàn
quân vẫn đi dưới ánh nắng chiều tà… một màu đỏ rực pha lẫn ánh nắng vàng… chiều
buồn thầm lặng trên mỗi bước chân đi.
Gặp
một trảng trống, đội hình dừng lại, TMT e95 gọi tôi lên, và giao nhiệm vụ dẫn
năm anh trinh sát 95 bám men theo bìa rừng nắm tình hình… một nương rẫy của dân
hay của công xã… không có nhà xung quanh… chỉ còn lại mấy cây thuốc lá trơ trọi…
trên đọt còn vài lá thuốc nhỏ, bằng nửa bàn tay… (tôi tranh thủ kiếm hơn chục
lá)… đội hình cắt vòng men theo bìa rừng đi tiếp… tiếng súng nổ ở đâu xa xa
trong thành phố Stung Treng vọng về…
Chiều
tối theo lệnh của Sư đoàn, đội hình dừng lại bên một dòng suối nhỏ chờ lệnh..
Qua
liên lạc PRC 25 chúng tôi biết rằng anh em 29 (đi phía nam dọc đường 19) chậm
hơn chúng tôi khoảng gần 1 km, và được lệnh tăng tốc để kịp với chúng tôi.
Nghỉ
đêm tại đây. TMT e95 ra lệnh cho các đơn vị, (sau khi anh thông tin đưa bức điện
cho TMT.) Các đơn vị d2 tản ra hai bên suối; d3 trải dài đội hình theo đường
19.
Cả
đội hình dùng cơm sấy, không nấu cơm. Anh nuôi tranh thủ tìm củi khô, về nấu nước
sôi cho anh em, với điều kiện không cho khói bốc lên, sợ lộ mục tiêu. Quan trọng
nhất lúc này là vấn đề thuốc lá, tôi tranh thủ lấy dao găm, thái nhỏ mấy lá thuốc
hồi chiều thật mỏng và mịn, xuống anh nuôi mượn nắp vung nồi 20, bỏ thuốc lên
sao cho khô, lấy lá non cây rừng gói lại cho đỡ hốc thuốc, cũng được kha khá,
và dĩ nhiên hoàn toàn bí mật, lộ ra là coi như không đủ khói cho ngày mai.
Một
sự im lặng đến khủng khiếp… hơn năm trăm con người trong một khu vực rộng chưa
đến một kilômét vuông… màn đêm buông xuống.
Gần
nửa đêm TMT 95 thức dậy, thủ trưởng hỏi tôi ba lô bản đồ, và ông lấy tấm bản đồ
ra xem, dùng đèn pin chừa một lỗ nhỏ xíu, ông rọi qua rọi lại mấy lần vị trí mà
đơn vị sẽ đi trong ngày mai, nét mặt ông dù là ban đêm vẫn thấy một chút gì lo
lắng, ông thở dài...
Khi
cả hai đều lên võng nằm, ông quay sang tôi và hỏi “Cậu biết bây giờ tớ muốn có
cái gì nhất không?”
Tôi
trả lời “Hòa bình, hết đánh nhau, về với gia đình.”
Ông
nói lại “Phi thực tế, cuộc chiến này không biết sẽ đi về đâu… nhưng lúc này tớ
muốn nhất là điếu thuốc.”
Một
chút nữa là tôi đã nói ra, nhưng tôi kịp trấn tĩnh, vì nếu nói chiều nay tôi
hái mấy lá thuốc của dân, và đã làm xong chờ lúc lên nòng thì coi chừng… vì ông
nằm trong ban 2 thắng lợi… tôi chỉ động viên ông và định ngủ luôn.
Quay
sang tôi ông lại hỏi tiếp “Cậu biết ai có trà không?”
Tôi
hỏi lại “Để làm chi vậy, Thủ trưởng?”
“Hút
chứ làm chi, ủa cậu không biết là trà hút thay thuốc lá được hả? Tớ mà không có
thuốc, tớ không làm cái gì được cả… chết thật.” Ông đáp lại.
Lúc
này tôi mới nói thật, và chỉ “nói thật một nửa” với ông: “Nếu thủ trưởng lấy
trà mà hút, thì hút thuốc đồng bào Đức Cơ có hơn không?”
“Làm
gì có mà hút, cậu còn hả?” Ông hỏi lại.
Tôi
nói nhỏ với ông “Còn thủ trưởng ạ! Nhưng nó khét lắm.”
Ông
giục tôi “Cậu cho tớ điếu, từ lúc đánh nhau tới giờ chưa có điếu nào, ké của một
cậu c2 mấy hơi từ sáng giờ… thèm quá.”
Tôi
lấy thuốc đưa cho ông… tôi thấy đốm lửa nhỏ sáng lên, tiếng ực ực từ cổ ông…
“Thuốc
đồng bào ngon thật, mai cho tớ điếu, không có thuốc tớ đánh đ... được.”
Tôi
chỉ nghe ông nói nho nhỏ, vì tôi chuẩn bị đi… về Bình Định trong mơ… có người mẹ
trông con… có nỗi nhớ của một dòng sông… về nơi có miền cát trắng… có người con
gái nhỏ đang hằng ngày chờ mong tôi trở về… vòng tay… môi hôn… và những giọt nước
mắt ngọc ngà, chảy trên đôi má của em…
P/S:
Đoạn tôi viết về Nà Nội, là tôi nhớ lại nội dung của người ấy gửi cho anh Hùng.
Như một nén hương trầm, hôm nay tôi đốt cho Anh trên trang QSVN, để mọi người bết
rằng có một chàng trai Hà Nội đã ngã xuống ở BGTN đầy khốc liệt.
TỌA ĐỘ LỬA… CỬA MỞ VÀO STUNG TRENG.
Mờ
sáng, tôi bị đánh thưc bởi TMT 95, ông làm dấu hai ngón tay kẹp lại… tôi hiểu
là ông muốn thuốc… bật nhanh dậy tôi lấy thuốc đưa cho ông… kiếm tờ giấy, ông
cuốn… châm lửa và hút. Ông cố nén hơi thuốc và có lẽ nuốt luôn, vì không thấy
ông nhả khói ra (phải công nhận ai cũng khen thuốc này quá đã… giải quyết cơn
ghiền thuốc) gương mặt ông tươi tỉnh ra… thấy C trưởng c6 đi nhanh về hướng
chúng tôi, với gương mặt thăm dò… Ông cười và nói nhỏ với tôi “Khốn nạn cho cậu
rồi”… và khốn khổ thật sự, một điếu nữa phải chi ra… C trưởng c6 ngồi xuống
ngay võng tôi, và cố hút lấy hút để điếu thuốc, đến nỗi điếu thuốc “đỏ nòng”… phán
một câu xanh rờn “Đã quá Thủ trưởng, cảm ơn cậu nhé!”
Đúng
sáu giờ, PRC 25 đến phiên mở máy và liên lạc về SCH, anh thông tin nhận, dịch
và đưa bức điện cho ông, tôi thấy TMT chau mày và nhanh tay lấy tấm bản đồ, còn
trên nắp ba lô đầy sương đêm (không ướt vì có bọc plastic dày) lấy khăn quấn cổ
lướt qua bề mặt tấm bản đồ, và xem chăm chú… ngẩng lên nhìn tôi… lại thuốc.
Nhiệm
vụ được triển khai như sau: Trinh sát sẽ dẫn một b của c5 d2 có PRC25 đi kèm,
dưới sự chỉ huy của anh Thạc C phó c5, luồn rừng về phía trước khoảng 3 km,
quan sát tình hình địch khu vực này, vì cấp trên thông báo có một lực lượng lớn
của địch, đang tập trung quân tại đây, tuyệt đối không để bị lộ, nếu bị lộ có
quyền nổ súng và rút lui.
Nhai
vội bao cơm sấy chưa pha, chúng tôi lên đường khi sương sớm chưa tan.
Rừng
còn tối chưa sáng lắm, sương đêm còn đọng trên lá, ra khỏi vị trí chừng 10 m mà
quần áo đã ướt sũng, tôi phân công anh Sơn đi đầu (nay là bác sĩ gây mê hồi sức,
bệnh viện Bình Định) tôi đi thứ ba của đội hình, cái khổ của người trinh sát là
đi buổi sáng sớm… hạn chế tâm nhìn, quần áo ướt, muỗi chích, vắt đeo và nhiều
thứ khổ khác.
Đi
lườn theo một bình độ, chúng tôi thận trọng, từng bước vượt qua những khó khăn
của địa hình… bỗng thấy anh Hải (Duy Nghĩa - Duy Xuyên), người đi thứ hai lùi lại,
tôi hiểu là anh Sơn đã phát hiện địch, tôi ra hiệu cho anh em phía sau dừng lại…
tôi và Hải bò lên sát anh Sơn… và phát hiện cả một khu vực toàn màu đen… màu áo
của Pốt, với số lượng khoảng hơn trăm tên. Quan sát khoảng năm phút tôi định
quay lại báo cho anh Thạc C phó, thì đã thấy anh sau lưng, anh bò lên chỗ tôi
và nắm tình hình. Lực lượng của chúng khá là đông, vì tiếng động và sự đi lại của
chúng khá tự nhiên, nhưng vì trong rừng vẫn còn tối cho nên chưa quan sát kĩ được.
Bám sát địch khoảng ba mươi phút, chờ ánh sáng rõ hơn, chúng tôi biết địch khu
vực này cỡ hai d trở lên, và hỏa lực rất mạnh, vì hơn trăm tên mà chúng tôi thấy
chúng mang vác súng lớn rất nhiều (chúng tôi ở trên bình độ nhìn xuống thấy rất
rõ) PRC 25 báo về nhà, gặp địch với số lượng đông bằng mật khẩu, không gọi trên
máy. TMT lệnh cho chúng tôi quan sát thêm, chưa được rút.
Tiếp
tục nằm tại chỗ, chúng tôi thấy chúng vác 12.7 bốn lần (bốn khẩu) cối 82, hai lần
(hai khẩu) không thấy DKZ, và chúng có phần chủ quan, vì chúng thừa biết chúng
ta cách chúng cũng đâu có bao xa, thỉnh thoảng cũng nhìn thấy Pốt nữ.
Khoảng
tám giờ, mặt trời chiếu rõ từng khu rừng, chúng tôi vẫn chưa có lệnh rút, và
lúc này chúng có sự di chuyển quân về hướng đường 19 và hướng tây, chúng tôi
báo cáo về nhà…
Lát
sau, chúng tôi nghe tiếng xe nổ ở phía sau, nổ không ngớt và có vẻ dồn dập hơn (dĩ
nhiên không hiểu tại sao)…
SCH
lệnh cho bộ phận trinh sát ở lại vị trí bám địch, c6 chú ý phía sau bắt liên lạc
với d2 tăng cường, kẻo bắn nhầm… gần một giờ sau có tin báo lên là đã bắt được
liên lạc với quân ở nhà, và tôi được gọi về phía sau, anh Thạc thay tôi quan
sát địch.
Phương
án đánh địch được Trung đoàn phó e95 Vũ Khao triển khai như sau (bắc đường 19
e95, còn bên nam đường 19 e29 tôi không được biết).
+
Lực lượng e95 gồm: d2 và c9, c10 (d3) vòng sâu sau lưng địch cách mặt đường 19
tối thiểu 300 đến tối đa 500 m tùy theo tình hình địch.
+
Bố trí đội hình hàng ngang có chiều dài khoảng 2 km lưu ý phải có bộ phận cảnh
giới phía sau.
+
QL 19 sẽ là tâm điểm của trận đánh.
Trung
đoàn phó 95 gọi tôi lên và trực tiếp giao nhiệm vụ, ông dặn đi dặn lại là phải
hết sức bí mật, đưa đội hình vào đúng vị trí quy định, ông vỗ vai và động viên
tôi lên đường… (khi kết thúc chiến dịch, đích thân ông với tư cách là Trung
đoàn trưởng 95 đề nghị với Sư đoàn, vì tôi thuộc BTM sư đoàn quản lí, thưởng
Huy chương chiến công hạng ba cho tôi).
Bộ
phận trinh sát đưa bộ binh luồn qua các bình độ, cây rừng dày đặc, nhấp nhô núi
đá, vòng tránh các dòng suối, vì có khả năng chúng gài mìn, đưa các lực lượng
vào đúng vị trí tập kết an toàn, đơn vị phải dừng lại mất gần ba mươi phút để
tránh một đàn voi khoảng hai mươi con.
Khi
vào vị trí ổn định mặt trời đã lên khá cao, cũng khoảng gần mười giờ.
Tôi
tranh thủ làm phong lương khô 701 dằn bụng, TMT 95 mới đưa khi giao nhiệm vụ, một
tọa độ lửa đã được chuẩn bị chu đáo và chúng tôi chỉ chờ giờ G.
Đang
ăn dở phong lương khô, tôi và hai anh Trinh sát F được lệnh quay lại vị trí cũ,
và gặp TMT e95 tại điểm đầu tiên của D2, ánh nắng mùa khô gay gắt xuyên qua những
tán lá rừng, làm cho sương không còn nữa… chúng tôi cơ động nhanh và về đến vị
trí xuất phát sáng nay. Lệnh trở lại mặt đường 19 để nhận nhiệm vụ mới.
Vị
trí chúng tôi tiếp cận QL 19 đã được xác định, chỉ được men theo bìa rừng chứ
không ra đường.
Đến
điểm tập kết tôi thấy toàn bộ anh em d1 và e29 bảo vệ khối F bộ… ba chiếc M113
đậu lùi về sau khoảng vài trăm mét… đứng trên mặt đường nhìn xa xa về phía sau,
thấy anh em ta thấp thoáng…
Đội
hình bố trí như sau: Dbb1 e95 hành quân theo đường với tốc độ bình thường có
M113 đi phía sau hỗ trợ… e29 bảo vệ phía sau cùng với các đơn vị trực thuộc.
Phương
án đánh địch đã được triển khai cho các đơn vị, d1 và TMT e95 cứ nhắc tôi nhiều
lần, là khi đi gặp địch tấn công, phải tạt sang bên trái đường, tuyệt đối không
tạt sang phải…
Đội
hình di chuyển…
Trưa
mùa khô trời nắng gay gắt, men theo đường chúng tôi đi chầm chậm và quan sát địch…
phía sau ba chiếc M113 chậm rãi theo sau BB, nên anh em cũng vững tâm, chừng 3 km
có lệnh dừng lại… súng nổ vang bên trong nghe chát chúa và ba M113 lao lên về
phía trước bụi mù… tôi đoán là đã bị phục kích, nên lùi lại bám sau một thân
cây cám rất to bên vệ đường… M113 quay nòng vào trong và bắn xối xả, có đoạn vừa
chạy vừa bắn… có tiếng súng phản lại từ phía trong và rộ lên phía trong đường… 12.7
li, cối 82 và DKZ bắt đầu nổ… một trận đánh không lớn lắm… tôi nhận định… thình
lình tôi thấy anh Siêu C trưởng c1 d1 đốc thúc anh em tấn công vào phía trong,
M113 lao về lại phía sau và nép vào bên vệ đường chờ lệnh… tôi không hiểu sao,
lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà M113 lại rút, trong khi anh em d1 còn nằm trên
mặt đường... Bỗng có tiếng cối 82 cấp tập từ phía trước đội hình bắn như mưa về
phía chúng tôi. Đạn nổ xung quanh và phía trước đường bên phải… khoảng năm phút
sau có tiếng 12.7 li và DKZ từ phía trước bắn tới rất dữ dội… tôi nói với anh
Phu B phó của c1, là cho anh em lùi lại vì chúng bắn quá rát, trong khi đó ta
chưa phát hiện địch… Pháo binh 105 chi viện bắn theo trục đường 19 và sâu vào
bên trong (khu vực D3 đang ém quân) tôi nhìn thấy khói bốc lên cách đội hình chừng
200 m, pháo bimh càng lúc càng bắn dữ dội, liên tục không ngơi nghỉ… không thể
phân biệt được là cối, đâu là pháo 105… 155… 130 cả một khu vực chìm ngập trong
đạn pháo… thấp thoáng phía trước có mấy thằng Pốt xuất hiện trong tư thế khập
khiễng, tôi quay lại kéo tay anh Phu lần nữa, anh gọi anh Nguyễn Phải (Hoài
Châu – Bình Định, là cá nhân điển hình của Đại hội thi đua Quyết thắng QK5 năm
1982) vác khẩu B41 lao về phía tôi, tướng anh Phải cao khều dựa vào hông cây
cám… làn khói xịt ra phía sau… phía trước bụi mù… tan khói… không thấy chúng
đâu… Pháo binh bây giờ bắn ra mặt đường… anh Siêu lao ra và lệnh cho anh em lui
lại 50 m theo trục đường.
Dứt
pháo có tiếng súng nổ đồng loạt tấn công từ hướng bắc đường 19 (dBB3 e95) với hỏa
lực mạnh nhất là 12.7 và DKZ, có tiếng súng chúng phản lại với một sự cân bằng về
hỏa lực… tiếng súng nổ khu vực này kéo dài khá lâu và càng lúc tiếng súng càng
gần, tôi đoán là d3 đang đánh thốc, đuổi chúng ra đường, d1 có lệnh tiến lên
theo dọc đường có sự hỗ trợ của M113… khi chưa đầy 300 m thì phía trước đội
hình… địch lố nhố chạy loạn trên đường, M113 càn ngang và bắn lướt về phía trước,
trên M113 tôi thấy có anh Dũng trợ lí tác chiến D1, cối 120 phía sau bắn yểm trợ
phía xa xa.
Súng
vẫn nổ phía trong đường hướng d3 nhưng có vẻ yếu hơn… M113 vẫn chạy và bắn vào
hai bên đường với cự li gần, đạn cày xuống mặt đường tung tóe…
Xác
địch nằm trên đường, M113 càn ngang qua,... thịt máu dính đầy xích xe…
Súng
nổ rộ cả hai phía đường 19 và một lần nữa chúng bị dồn ra đường và lần này là
anh em BB của các đơn vị e29 đánh bọn bỏ chạy ở phía trên.
Tối
hôm đó anh em C Trinh sát chúng tôi họp lại, vì từ lúc đầu chiến dịch tới giờ
chúng tôi chưa gặp, có thể tóm tắt trận đánh như sau.
Địch
dùng cỡ Trung đoàn thiếu của chúng phục kích ta trên đoạn này. Chúng chia làm
ba nhóm, và triển khai như sau:
+
Nhóm một. Khóa đuôi khoảng năm mươi tên, bị e29 và M113 đánh đầu tiên.
+
Nhóm hai. Chính diện nơi đây chúng tập trung hỏa lực và xung lực của chúng,
trên một đoạn đường hơn một km, phía bắc đường 19 (Hướng d3 của ta), toàn bộ lực
lượng này bị ta tiêu diệt bằng pháo, hỏa lực ta thu cũng nhiều nhưng bị pháo
làm hư hỏng nặng, có một khẩu cối 82 có sáu thằng Pốt chết thành một đống trong
đó có một thằng trên tay còn cầm trái cối 82, xác địch chết theo như anh em d3
nói lại thì hầu như bị pháo dọc theo bìa rừng cách đường khoảng 30 m (loạt pháo
đầu tiên), có một thằng địch chạy hoảng gặp bộ đội c9 hãi quá thả súng, nhưng
vì anh em ta không lường trước tình huống này… lỡ bóp cò, nếu không là chúng ta
bắt sống được một thằng. Hỏa lực chúng tương đối mạnh, chúng bắn ngang ngửa với
ta, nếu không có M113 bắn dọa trên mặt đường thì c10 d3 cũng vất vả
+
Nhóm ba. Chặn đầu cũng khoảng bốn mươi – năm mươi tên. Thấy kế hoạch không
thành, bỏ chạy về phía trước e29 lượm được mười hai tên, có mấy tên chết do bị
cối bắn phía trên đường.
Tọa
độ lửa… sau này anh em Trinh sát và Bộ binh 307 đều gọi như vậy, để có thể hình
dung ra một trận đánh mà ta dùng sức mạnh của pháo binh tiêu diệt địch, những
tên địch chết với nhiều kiểu không nguyên vẹn… những gương mặt khắc khổ già nua
mỏi mệt vì cuộc chiến… những bộ mặt hung dữ không giống người, khi chết vẫn còn
cầm trên tay trái cối, thậm chí có những gương mặt chết mắt mở trừng trừng như
còn vấn vương điều gì đó… có những kiểu chết không ngờ mình đã chết… cũng có những
gương mặt trẻ thơ trong đoàn quân diệt chủng… nằm chết như ngủ có lẽ nó không
biết tại sao mình chết…
Trực
thăng lên chuyển thương binh về tuyến sau, đội hình thu dọn chiến trường… vẫn
hành quân về phía trước… e29 là thê đội 1 đi đầu đội hình… e95 quá mệt mỏi sau
những ngày đánh nhau triền miên… và phía trước là ngả ba QL 13 và QL 19… thị xã
Stung Treng… dòng Mê Kông lững lờ trôi xuôi… và cả những trận đánh khi chớm đến
Stung Treng.