Điên Phong Đối Quyết - Chương 40
Chương
40: Tứ cường. Anh em.
Sau
bát cường chính là trận đấu tứ cường, theo lên bậc, trình độ kỳ thủ cũng càng
thêm chuyên nghiệp hóa, thời gian ván cờ kéo dài, cơ bản là giữa trưa đóng bàn
chiều mở bàn, cũng có tình huống ngày thứ nhất đấu chưa xong, ngày hôm sau tiếp
tục.
Đối
thủ của Lý Dịch Chi là kỳ thủ Nhật Bản, đời trước Lý Dịch Chi cũng cùng người
này đấu cờ qua, vì thế biết chút phong cách cơ bản, chẳng qua nhiều năm như thế
không giao thủ qua, ký ức cũng mơ hồ.
Lý
Dịch Chi nắm đen bắt đầu, đầu tiên đi tinh vị, thứ hai đi từ mục nhỏ ở cạnh
góc, tiếp đó là tam cửu, đây là tiêu chuẩn bắt đầu của Trung Quốc lưu.
Đặc
điểm của Trung Quốc lưu là chú trọng bố cục, vững chắc thực địa cùng tình thế
bên ngoài.
Bạch
kỳ ở mép phải bay xa, sau đó hắc kỳ của Lý Dịch Chi bị vây công, cũng không áp
dụng nhảy hoặc là bay, mà là kiên cố tiêm nhỏ, đi đường chéo, như vậy hắc kỳ có
thể thoát ra cũng tránh khỏi bị bạch kỳ phá hư.
Lý
Dịch Chi lựa chọn dùng cách thức tiêm nhỏ khiến cho đối thủ có chút xuất hồ ý
liêu, bởi vì kỳ phong của Lý Dịch Chi vẫn luôn lấy sắc bén mạnh mẽ để nổi danh,
mà tiêm nhỏ là một loại cách thức khá từ tốn, người bình thường cũng sẽ không
chọn dùng.
Quân
trắng lựa chọn chặn tiêm, chặn tiêm là một loại thủ pháp gián tiếp phong tỏa,
tuy rằng không phải hết sức chặt chẽ, nhưng quân trắng cứ gián tiếp theo sát mà
bám vào, phong tỏa quân đen của Lý Dịch Chi.
Chưa
đến người chơi hai mươi hai bên trắng đen đã muốn bắt đầu tấn công kiểu quấn
chân, hướng đi vững vàng của Lý Dịch Chi kỳ thật tuyệt không ôn nhu, mà trong
công kích sắc bén của bạch kỳ lại mang theo phong độ thân sĩ.
Bạch
kỳ tuy rằng thân sĩ, nhưng vô cùng hiếu chiến, chưa đến người chơi năm mươi liền
từ góc phải dưới đánh vào, kết quả Lý Dịch Chi bắt lấy thời cờ, đúng lúc đem
quân trắng từ giữa phân ra.
Quân
trắng cố gắng làm sống lại phía dưới, bất quá được cái này mất cái khác, phía
trên bạch kỳ bị Lý Dịch Chi phong tỏa lại, đến thời điểm giữa trưa đóng bàn,
tình thế bạch kỳ phi thường bất lợi, Lý Dịch Chi ngược lại ổn trát ổn đả(*).
(*)稳扎稳打 – trát ổn đả: Làm gì chắc nấy.
Giữa
trưa có thời gian nghỉ ngơi một giờ, bởi vì tám vị kỳ thủ là sẽ phân hai gian
phòng thi đấu, vì thế Lý Dịch Chi không có nhìn thấy Diệp Nhiên, Trần Cảnh nắm
trắng ở một tổ khác, đối tượng đấu cờ vừa vặn tại giải đấu đối kháng Trung Hàn
thua cờ, lại đồng thời cầm thẻ dự bị tiến vào thi đấu Phác Hằng Huyền.
Thời
điểm giữa trưa đóng bàn, từ biểu tình Trần Cảnh nhìn không ra tình hình chiến đấu
rốt cục như thế nào, Phác Hằng Huyền cũng không để ý đến Lý Dịch Chi, thời gian
giữa trưa vừa đến, lập tức ra hội trường, đi ăn cơm.
Trần
Cảnh và Lý Dịch Chi cũng cùng nhau ra hội trường, trước đó lại đến một gian
phòng khác mà vẫn cứ không thấy Diệp Nhiên, Lý Dịch Chi liền cho rằng Diệp
Nhiên bị Mạt Sùng Viễn đón đi rồi, mấy ngày nay Diệp Nhiên hành động đơn độc rất
nhiều, vì thế Lý Dịch Chi cũng không có lo lắng, liền cùng Trần Cảnh cùng đi ăn
cơm trưa.
Vì
buổi chiều tiếp tục trận đấu, hai người cũng không ăn nhiều, ăn nhiều ngược lại
mệt chỉ muốn ngủ làm ảnh hưởng tính toán đường đi, ăn xong cơm thời gian còn có
nửa tiếng, Trần Cảnh cùng Lý Dịch Chi đi vào phòng nghỉ, mở cửa liền nhìn thấy
bên trong có Phác Hằng Huyền ngủ gật.
Trong
phòng nghỉ vô cùng yên tĩnh, hai người đi qua đó, tìm vị hẻo lánh ngồi xuống,
Lý Dịch Chi luôn có thói quen vào thời gian nghỉ ngơi của trận đấu ngủ một hồi
nhỏ, Trần Cảnh cùng anh song song ngồi xuống, Lý Dịch Chi híp mắt nghỉ ngơi, mới
vừa ngủ chợt nghe thấy di động Trần Cảnh rung “rù rù”.
Trần
Cảnh vội vàng đứng dậy, trấn an vỗ vỗ vai Lý Dịch Chi, sau đó chính mình đi ra
ngoài nghe.
Điện
thoại của Mạt Sùng Viễn gọi tới, Mạt Sùng Viễn đương nhiên biết hôm nay Trần Cảnh
đi tham gia thi đấu, vì thế nếu gọi điện thoại đến, kia nhất định là có chuyện
tình gấp gáp.
Trần
Cảnh tiếp nhấc điện thoại lên, Mạt Sùng Viễn lại không nói lời nào.
Trần
Cảnh a lô hai tiếng, cho rằng bên kia cúp máy, lúc này Mạt Sùng Viễn thở dài,
âm thanh rất mệt mỏi, nói: “Cậu nhìn thấy Diệp Nhiên không?”
“Diệp
Nhiên?” Trần Cảnh theo bản năng nhìn thoáng qua xung quanh phòng nghỉ, thả nhẹ
âm thanh, đi đến lối thoát hiểm bên cạnh mới tiếp tục nói: “Không nhìn thấy anh
ta, không phải bị anh đón đi rồi sao.”
Âm
thanh Mạt Sùng Viễn có một phút ngưng trệ, “Không có… Tôi… Từ đêm qua đã không
gặp qua anh ấy.”
Trần
Cảnh trong lòng thót một cái, “Diệp Nhiên không có đến trận đấu?”
Mạt
Sùng Viễn nói: “Tôi không biết, tôi lo lắng cho anh ấy.”
“Anh
gọi điện cho anh ta hỏi một chút.”
“Điện
thoại di động của em ấy còn ở chỗ của tôi, tôi liên lạc với anh ấy không được.”
Trần
Cảnh lúc này đã muốn nghe ra có chuyện gì không thích hợp, nói: “Các anh cãi
nhau? Anh ta hôm nay còn phải thi đấu, anh còn cùng anh ta cãi nhau?”
Mạt
Sùng Viễn tựa hồ lại thở dài, “Không có, không có cãi nhau…”
“Mạt
Sùng Viễn.”
Trần
Cảnh gọi tên anh ta một tiếng, “Diệp Nhiên rốt cuộc làm sao vậy.”
“Một
lời khó nói hết, tóm lại cậu nếu nhìn thấy anh ấy, gọi điện đến cho tôi, cũng để
cho tôi an tâm.”
“Tôi
thấy anh hiện tại rất an tâm.”
Trần
Cảnh cười một tiếng, nói: “Thái tử Mạt gia nếu muốn tìm một người, cho dù trên
người anh ta không có di động, cũng chưa chắc không tìm thấy, hiện tại đã hơn một
buổi sáng, từ đêm qua đến hiện tại, anh thế nhưng tìm không thấy anh ta?”
Mạt
Sùng Viễn không nói nữa, đột nhiên liền cắt di động, khiến cho Trần Cảnh cảm thấy
sự tình ầm ĩ có chút lớn, bình thường Mạt Sùng Viễn luôn một bộ dạng thành thục,
cái gì cũng không lo lắng, cái gì cũng thoải mái nắm trong tay, chưa bao giờ mệt
mỏi qua như thế.
Trần
Cảnh nhìn di động, qua hơn mười giây, mới đem di động ôm bỏ vào trong, sau đó đẩy
cửa phòng nghỉ, Lý Dịch Chi đang ngủ, ngửa đầu tựa vào trên ghế sô pha.
Trần
Cảnh đi qua lần thứ hai ngồi kề bên anh, Lý Dịch Chi tựa hồ cảm giác được động
tĩnh, đầu nhẹ nhàng lung lay, một bên phải dựa vào trên đầu vai Lý Dịch Chi.
Trần
Cảnh đưa tay mò ở trong, đầu ngón tay chạm tới di động, anh không biết hiện tại
có nên cùng Lý Dịch Chi nói chuyện tình của Diệp Nhiên, Diệp Nhiên rõ ràng là
không có tới thi đấu.
Anh
tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng có thể tưởng tượng được, Mạt
Sùng Viễn cái loại bộ dáng này, tựa hồ biểu thị chuyện tan vỡ của anh ta cùng
Diệp Nhiên.
Kỳ
thật Trần Cảnh đã sớm biết, Mạt Sùng Viễn nhất định có một ngày sẽ cùng Diệp
Nhiên đi đến bước cùng, bởi vì thời niên thiếu Mạt Sùng Viễn nhận quá nhiều đau
khổ, anh ta quản lý trong coi gia tộc so với thứ gì cũng quan trọng hơn. Mạt
Sùng Viễn là yêu thích Diệp Nhiên, vì Diệp Nhiên không tiếc dùng tiền nâng niu
anh ta, chẳng qua anh càng để ý gia tộc của mình.
Trần
Cảnh đã đoán đúng hơn một nửa, chỉ bất quá anh trăm triệu không nghĩ qua, kỳ thật
Diệp Nhiên cũng họ Mạt, lại là anh trưởng cùng cha khác mẹ với Mạt Sùng Viễn…
Trần
Cảnh suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng không dám nói cho Lý Dịch Chi, anh hiểu
rõ sư phụ là một người cư xử theo cảm tính, nếu nói cho Lý Dịch Chi, như vậy trận
đấu buổi chiều cũng không cần tham gia.
Lúc
còn kém mười một phút, Trần Cảnh đem Lý Dịch Chi đánh thức, Lý Dịch Chi nhìn bộ
dạng của anh, cười nói: “Em tại sao ngủ so với không ngủ còn mệt mỏi hơn vậy?”
Trần
Cảnh ậm ờ lên tiếng, “Lát nữa trận đấu chấm dứt, thi đấu xong ra chỗ này chờ,
cùng đi.”
“Được
rồi, anh bên này vẫn rất khó giải quyết.”
Trần
Cảnh gật đầu, Lý Dịch Chi đột nhiên dựa sát lại, ghé vào lỗ tai của anh nhẹ giọng
nói, “Đồ đệ ngoan thay vi sư nhổ củ cải!”
Nói
xong Lý Dịch Chi liền đứng dậy, hướng anh cười một lần nữa, chỉnh lý một chút
âu phục, cất bước ra phòng nghỉ, hướng hội trường đi.
Trần
Cảnh ngồi non nửa phút, đưa tay sờ sờ tai mình, tựa hồ còn nóng hầm hập, Lý Dịch
Chi vừa rồi đang ngủ, trên người có chút nóng lên, lời nói ra khí tức đều là
nóng hầm hập.
Sau
khi trận đấu buổi chiều bắt đầu, một hội trường khác Diệp Nhiên vẫn là không tới,
tại thời điểm mọi người còn chú tâm thi đấu, trọng tài cũng đã phán Diệp Nhiên
bỏ quyền, một lần trước anh là bởi vì sai lầm không có lên bậc bát cường, hiện
giờ vào bát cường, lại bởi vì vắng nghỉ bị đối thủ dễ dàng loại ra khỏi ngoài tứ
cường.
Lý
Dịch Chi đương nhiên không biết chuyện này, vẫn cứ hết sức chú tâm thi đấu.
Buổi
chiều sau khi bắt đầu, bạch kỳ trái phải tấn công, vừa nhìn đối thủ chính là đã
trải qua một buổi trưa cẩn thận cân nhắc, kỳ phong vô cùng sắc bén, hợp với vài
cái gân tay, đem một mảnh bị quân đen vây quanh làm sống, nhưng cũng trả giá đại
giới thê thảm, tổn thất vô số quân trắng.
Quân
trắng sau khi tự cứu sống thành công, cục diện hai bên lại bắt đầu phức tạp,
khi quân đen của Lý Dịch Chi muốn tiếp cận thì, quân trắng giành trước đoạn đường
trung phục.
Lý
Dịch Chi lướt qua trung phục, đem trọng điểm đặt ở trên, phía trên hắc kỳ cùng
bạch kỳ đụng vào nhau, thật tự nhiên bùng phát tranh kiếp, hiển nhiên lúc này
đây hai phe tranh kiếp cũng không muốn lui nhượng, nếu lui nhượng là đã bị đối
phương nắm chắc tiên cơ, trong nhất thời lần thứ hai lâm vào trạng thái giằng
co.
Bên
kia Trần Cảnh hoàn toàn lại là một phen tình huống khác, Phác Hằng Huyền nắm
đen, Trần Cảnh nắm trắng, Trần Cảnh kỳ phong cùng dĩ vãng như nhau, tứ lộ khai
sát(*), hai bên đều tranh góc trái phía trên định hình, bạch kỳ chiếm lĩnh thực
địa, một đường cuồng phong kính vũ(**) oanh tạc Phác Hằng Huyền.
(*)Tứ lộ khai sát: bốn hướng chém giết.
(**)Cuồng phong kính vũ: gió lớn mưa
dập.
Hắc
kỳ của Phác Hằng Huyền một đường tiến vào loại kỳ trận này của bạch kỳ, ý đồ cứu
sống, ngay tại lúc sắp sửa cứu sống thành công thì, Đại Long của hắc kỳ đột
nhiên lọt vào một trận công kích sắc nhọn của Trần Cảnh.
Phác
Hằng Huyền tại cứu sống hoặc là bảo hộ Đại Long làm đấu tranh thời gian rất
lâu, để không vì nhỏ mất lớn, hắc kỳ mạnh mẽ đem bạch kỳ bắt đầu tách ra từ
chính giữa, Trần Cảnh trong lúc nhất thời gặp phải hai mặt phải tự cứu sống hiểm
nghèo.
Hắc
kỳ vào lúc này xem như là gõ bàn thành công, chẳng qua cái dũa nhọn Phác Hằng
Huyền này không có lợi hại như Trần Cảnh, Trần Cảnh không đánh thì thôi, tấn
công là lúc kéo gió dẫn mưa, hắc kỳ Phác Hằng Huyền tựa hồ cũng nghĩ muốn tạo
thành loại trận thế này, chẳng qua đi tới thời điểm người chơi một trăm bốn
mươi mấy, Đại Long bạch kỳ bình yên vô sự.
Thời
gian kéo càng lâu, tự thân Đại Long của hắc kỳ ngược lại vô cùng nguy cấp, Trần
Cảnh sau khi trở mình phiến này, quân trắng đột nhiên nhảy cấp tốc triển khai
phản kích, lúc sau khi thành công cứu sống, một lần hành động đem Đại Long Phác
Hằng Huyền giết chết.
Trải
qua một cái chớp mắt rất kinh tâm động phách, ván cờ im bặt mà ngừng, thắng bại
đã phân.
Trần
Cảnh hạ cho tới khi xong thì Lý Dịch Chi bên kia còn đang ở bên trong giằng co.
Sau
khi hắc kỳ của Lý Dịch Chi cùng đối phương giằng co, đều có chút mệt mỏi, tốc độ
đi cờ rõ ràng chậm lại.
Đại
Long hắc kỳ từ tốn cua điểm đầu, quân trắng đối thủ vẫn luôn chuyên tâm ngăn chặn,
trong lúc nhất thời không có chú ý, sau khi Lý Dịch Chi gân tay, quân đen cùng
quân đen phía dưới giao nhau, hai đường không có Đại Long cứu sống đón đầu, điều
này làm cho cục diện có chút xoay chuyển.
Quân
trắng tuy rằng không có gân tay, nhưng là cải biến sách lược, vẫn luôn vững
vàng thủ chắc, đem bụng giữa bảo hộ đến kín kín chặt chặt, tựa hồ ý đồ là liên
tục kéo dài tới trận đấu chấm dứt.
Tiến
vào giai đoạn thu hoạch, hắc bạch hai chữ bắt đầu tấc đất tất tranh, hai bên đều
bắt đầu cố gắng chiếm đất, Lý Dịch Chi bắt bọc tinh tế, điều này chiếm không ít
ưu thế.
Một
ván cờ kết thúc có trọng tài đếm quân, trái với bàn kinh tâm động phách kia của
Trần Cảnh, bàn này có vẻ càng thêm chờ đợi lo lắng, sau khi đếm quân, Lý Dịch
Chi thắng nửa mục.
Trần
Cảnh ở trong phòng nghỉ đợi Lý Dịch Chi trong chốc lát, lúc Lý Dịch Chi tiến
vào chợt nghe nói Trần Cảnh thắng, hơn nữa thắng được vô cùng đẹp.
Trong
phòng nghỉ còn có phục bàn cùng kỳ thủ xem thi đấu, tuy rằng âm thanh thảo luận
rất nhỏ, nhưng cũng có thể nghe được bọn họ đang thảo luận ván cờ Trần Cảnh hoặc
là thảo luận Lý Dịch Chi.
Bản
thân Trần Cảnh nhắm mắt lại, tựa hồ đang ngủ, lúc Lý Dịch Chi đẩy cửa tiến vào,
Trần Cảnh liền mở mắt.
Lý
Dịch Chi cười nói: “Giữa bàn liền nhổ củ cải, chúc mừng.”
“Cũng
chúc mừng sư phụ tiến vào tứ cường.”
Lý
Dịch Chi nói: “Mỗi lần đánh bại một cái đối thủ mạnh cũng rất hưng phấn, đợi Diệp
Nhiên đi ra, chúng ta cùng đi ăn một chút gì đi.”
Trần
Cảnh nghe anh nói vậy, dừng một chút, Lý Dịch Chi nói: “Em lát nữa có chuyện gì
không?”
Trần
Cảnh lắc đầu, dù sao ván cờ trận này xong xuôi cũng đã nói lên đi được một đoạn,
không cần thiết gạt anh nữa, nói: “Diệp Nhiên hôm nay không có tới thi đấu, trọng
tài đã tuyên bố anh ta bỏ quyền.”
“Cái
gì?”
Lý
Dịch Chi chợt vừa nghe hiển nhiên không thể tin tưởng, trước đó Diệp Nhiên vì
giải đấu Tân vương lần này, hạ không ít công phu, mỗi ngày đến tìm mình chơi cờ
hoặc là phục bàn, hai người thường xuyên thảo luận đến đêm khuya, sau đó mới mỗi
người đi bổ sung giấc ngủ.
Trần
Cảnh nhìn vẻ mặt của anh, biết Diệp Nhiên cùng anh quan hệ rất tốt, Lý Dịch Chi
lo lắng cho anh ta, nói: “Tôi vừa rồi gọi điện thoại để cho người ta đi tìm Diệp
Nhiên, chúng ta trước về khách sạn, Diệp Nhiên không chừng đã trở về rồi.”
Đêm
qua Diệp Nhiên nhận điện thoại, bởi vì âm thanh Khổng Tịnh rất lớn, vì thế Mạt
Sùng Viễn cũng nghe rất rõ ràng.
Mạt
Sùng Viễn cho tới bây giờ chưa nghĩ qua, bản thân có người anh trưởng, hơn nữa
còn là Diệp Nhiên.
Cha
Mạt Sùng Viễn là cái loại ở rể, mẹ là thiên kim Trần thị, nếu như không có mẹ,
cha ở Mạt gia còn bị vây ở bên trong nước sôi lửa bỏng.
Anh
biết trong giới người giàu này không có quy củ bất thành văn, cha đối với mẹ rất
tốt, chẳng qua hai bên đều chơi đùa đặc biệt, ở mặt ngoài ân ân ái ái cũng là đủ
rồi.
Cha
Mạt Sùng Viễn thời điểm năm mới liền ra kế thừa gia nghiệp, khi đó thời đại vẫn
còn tương đối xưa cũ, ở trong nhà máy của mình nhận thức Khổng Tịnh, bộ dạng Khổng
Tịnh xinh đẹp, hơn nữa tính cách dịu dàng, trừ bỏ gia cảnh khổ một chút, cái gì
cũng tốt.
Khổng
Tịnh chưa lập gia đình trước đã có thai, lúc mới bắt đầu rất sợ hãi, sau lại cảm
thấy có đứa con cùng với người đàn ông kia cũng không tệ, hơn nữa là một bé
trai, người đàn ông cũng rất cao hứng, chẳng qua không nghĩ tới chính là, khi tới
thời điểm cô sinh hạ đứa con, cha của Mạt Sùng Viễn lại bị gia tộc tìm về, bởi
vì gia tộc xuống dốc, thật vất vả trèo lên hào phú quý tộc, muốn cha Mạt Sùng
Viễn đi liên hôn.
Thế
là gia đình phú quý chung quy phải môn đăng hộ đối, Khổng Tịnh độc thân mang
theo đứa con, không chỉ có đột nhiên cùng người đàn ông kia mất đi liên hệ, hơn
nữa chuyện tình chưa lập gia đình đã mang thai trước cũng bị người ta phát hiện,
kết quả đã làm mất công việc.
Bời
vì cái thời đại kia thông tin cũng tương đối khó khăn, lúc Khổng Tịnh biết đối
phương kết hôn, đã qua hơn nửa năm, Thiên kim đại tiểu thư Trần thị đã biến
thành phu nhân Mạt gia.
Mạt
Sùng Viễn còn chưa có lớn lên, cha mẹ liền qua đời, bởi vì Trần lão đau cháu
ngoại, mới đem anh mang lại đó nuôi, Mạt Sùng Viễn ở trong đấu tranh giả dối
cùng gian trá của thân thích, không có cái hồi ức thơ ấu gì đáng giá.
Anh
chưa bao giờ đi nghiên cứu cha mẹ của mình rốt cuộc có hay không có tình cảm,
cha của mình rốt cuộc bao dưỡng qua bao nhiêu cô gái, mẹ của mình rốt cuộc cùng
bao nhiêu người đàn ông truyền ra scandal, anh không muốn đi thăm dò, cũng
không sẵn lòng đi thăm dò.
Mạt
Sùng Viễn tuy rằng một bộ vẻ ngoài thân sĩ, chỉ bất quá kỳ thật tính cách anh
tương tối u ám, mới đầu là mắt cao hơn đầu, năm đó cùng Lý Dịch Chi đánh cờ bàn
cờ kia là có thể nhìn ra được, niên thiếu Mạt Sùng Viễn không ngừng u ám, còn tự
đại.
Sau
đó đến tuổi trưởng thành, Mạt Sùng Viễn thành thục không ít, anh sẽ đem không
vui cùng vui vẻ đều che giấu ở trong lòng, sau khi nhìn thấy Diệp Nhiên hết thảy
liền thay đổi.
Ban
đầu, là vì Diệp Nhiên tính cách cởi mở nên bị cuốn hút, đây là điều anh không
có, sau lại Mạt Sùng Viễn mới phát hiện, gia cảnh Diệp Nhiên không tốt, kỳ thật
nội tâm cũng rất yếu ớt, cùng mình như nhau, bọn họ có vết thương giống nhau.
Chẳng
qua vết thương Mạt Sùng Viễn bị trầm ổn chững chạc che phủ, mà vết thương của
Diệp Nhiên, được nhiệt tình sáng sủa che phủ lên.
Mạt
Sùng Viễn khi đó đã nghĩ, có lẽ mình có thể dùng quyền lợi, địa vị, tiền tài của
mình đến bảo hộ Diệp Nhiên.
Anh
thường xuyên hồi tưởng, bản thân về sau sẽ vì sự tình gì mà thương tổn Diệp
Nhiên, đây là không thể tránh khỏi, địa vị cùng thân phận của bọn họ căn bản
không ngang nhau, Diệp Nhiên tựa hồ cũng hiểu được điều đó, nhìn rất thông suốt.
Chỉ
là Mạt Sùng Viễn trăm triệu không nghĩ tới, anh cũng chưa có chủ động đi thương
tổn Diệp Nhiên, thì phần tình cảm vất vả duy trì lại đột nhiên sụp đổ.
Diệp
Nhiên lớn lên giống mẹ của anh, tinh xảo, thuần khiết, xinh đẹp, Mạt Sùng Viễn
vì vậy mà không nhìn ra, anh là anh trai của mình.