Điên Phong Đối Quyết - Chương 33
Chương
33: Hôn nhân. Di động.
Mạt
Sùng Viễn lái xe mang theo Diệp Nhiên trở về biệt thự, ngay cả phòng ngủ cũng
chưa kịp đi vào hai người đã ngã vào trên ghế sô pha trong phòng khách.
Diệp
Nhiên vô cùng chủ động, Mạt Sùng Viễn rõ tính cách của em ấy, chỉ cần trong
lòng em ấy có chuyện gì thì sẽ như thế, khiến cho Mạt Sùng Viễn thật sự hết sức
mâu thuẫn là cùng lúc hy vọng em ấy chủ động, nhưng về phương diện khác lại
không hy vọng nhìn thấy em ấy không vui.
Diệp
Nhiên ngồi trên lưng anh, di động của Mạt Sùng Viễn lại không đúng lúc vang
lên, di động rớt trên mặt đất, hai người đều theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng
qua, Mạt Sùng Viễn bản thân đang làm chuyện ấy ấy, bất quá nhìn thoáng qua hiển
thị cuộc gọi, không tiếp thoại không biết hậu quả có nghiêm trọng không đây.
Diệp
Nhiên cũng nhìn thấy, vậy mà lại là Trần Cảnh.
Anh
không biết Mạt Sùng Viễn cùng Trần Cảnh có quen biết.
Mạt
Sùng Viễn là người bận rộn, cũng là công tác cuồng, nhưng lúc hai người ở chung
cho dù di động muốn nổ tung cũng sẽ không tiếp, bất quá lần này thế nhưng vươn
tay đem di động trên mặt đất kéo lại đây, ấn phím tiếp nghe.
“A
lô.”
Trần
Cảnh tất nhiên không biết anh ở đầu kia làm gì, chỉ nói là: “Tôi đem tư liệu về
đối thủ cạnh tranh sót ở Nam Kinh, anh chuyển qua cho tôi một bản.”
“…”
Mạt
Sùng Viễn vừa nghe nhịn không được có chút muốn quăng điện thoại, bất qua anh
cũng không dám treo điện thoại của Thái tử gia, chỉ nói là: “Tôi hiện tại không
tiện, sáng ngày mai tôi chuyển qua cho cậu.”
“Gặp
khách hàng à?”
“…”
Mạt
Sùng Viễn nghĩ nghĩ, giương mắt cười như không cười nhìn Diệp Nhiên không có mặc
quần ngồi trên người mình, còn dùng tay nhéo thắt lưng của em ấy một phen, cười
nói: “Xem như thế đi.”
Diệp
Nhiên bị anh làm thành run rẩy, nhìn anh một bộ dáng thành thạo, nhịn không được
trong lòng dâng lên một hơi ác khí, hai tay chống lồng ngực của anh, mạnh mẽ ngồi
xuống.
“Ân…”
Mạt
Sùng Viễn nhìn em ấy ánh mắt không có ý tốt, chỉ biết Diệp Nhiên muốn gây sự, bất
quá Mạt Sùng Viễn không có gì kinh ngạc, ngược lại Diệp Nhiên chính mình nhịn
không được rên ngâm a một tiếng.
Một
tiếng này Trần Cảnh đương nhiên nghe thấy được, nhất thời cũng không lên tiếng,
qua nửa ngày mới nói, “Diệp Nhiên ở chỗ của anh?”
Mạt
Sùng Viễn trì hoãn một hơi, dùng cổ cùng bả vai kẹp lấy di động, thay đổi để
hai tay nâng thắt lưng Diệp Nhiên, nói: “Đúng vậy.”
“Mạt
Sùng Viễn.”
Trần
Cảnh gọi tên của anh ta một tiếng, chậm từ từ nói: “Diệp Nhiên là bạn cùng lớn
của sư phụ tôi, nếu một ngày kia sư phụ tôi vì chuyện của Diệp Nhiên mà không
vui, lại cùng anh có liên quan, đừng có trách tôi trước kia không nói trước.”
Mạt
Sùng Viễn nở nụ cười cười một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm sắc mặt ửng hồng của
Diệp Nhiên, “Còn chưa tới mức ấy.”
“Anh
tự giải quyết cho tốt đi.”
“Tôi
nói cậu…” Mạt Sùng Viễn nghe cậu ta muốn treo máy, nói: “Cậu vì chuyện của anh
ta tận hết sức lực như thế, người không hiểu cậu, còn tưởng rằng cậu đối với
anh ta có chút ý tứ gì đó.”
Cái
“anh ta” này, Trần Cảnh đương nhiên biết chỉ chính là ai, bên kia rõ ràng dừng
một chút, lập tức ba một tiếng dập máy.
Mạt
Sùng Viễn lại cười một tiếng, tay ném máy xuống, Diệp Nhiên lúc này mới thả miệng
ra, cúi đầu cắn vai của anh, hung tợn nói: “Anh tại sao biết Trần Cảnh, các anh
không phải có một chân chứ, nếu không sao lại vội vàng tiếp điện thoại rống rống
hả!”
“Làm
sao có thể có một chân.”
Mạt
Sùng Viễn dùng biểu tình rất nghiêm túc nói: “Anh ba chân cũng ở chỗ này của
em, nào lại đến cùng một người khác có một chân? Em cũng không phải không biết.”
Diệp
Nhiên vừa nghe lời này, nhất thời mặt liền đỏ, hô một tiếng “Anh đại gia”.
Mạt
Sùng Viễn lúc này mới hảo tâm bổ sung nói: “Cậu ta là em họ, cũng là ông chủ của
anh, dám treo điện thoại của ông chủ thì lấy cái gì để nuôi em đây.”
Diệp
Nhiên nghe anh ta nói như thế, nhất thời bị tức đến hô hấp đều dồn dập, “Mạt
Sùng Viễn anh dám lại không biết xấu hổ chút nữa coi!”
Mạt
Sùng Viễn nói: “Tinh thần phía trước không tệ, không ủ rũ như trước, vậy hơn
hai lần rồi ngủ.”
Nói
xong nắm thắt lưng của em ấy, mãnh liệt nghiêng người đem Diệp Nhiên đặt ở dưới
thân.
Mạt
Sùng Viễn nói, kỳ thật đã cho Trần Cảnh… đả kích không nhỏ.
Kỳ
thật ở trong lòng Trần Cảnh, anh căn bản không nghĩ qua bản thân đối với Lý Dịch
Chi là cái loại tình cảm này, cũng không phải khinh thường loại tình cảm đó,
đương nhiên cũng không phải chưa thấy qua.
Mạt
Sùng Viễn chính là song tính, hơn nữa ở trong giới quý tộc Hong Kong, kẻ có tiền
hoặc nhiều hoặc ít đều chơi đùa hoặc là bao dưỡng qua đàn ông, Trần Cảnh gia
giáo rất nghiêm khắc, hơn nữa tâm tư của anh đều trải qua trên cờ vây, cho nên
một khoảng thời gian cũng không có tâm tình đi ra ngoài lêu lổng.
Anh
vẫn luôn cho là mình đối với Lý Dịch Chi là tưởng nhớ, là thân tình ỷ lại, bởi
vì năm đó anh đến Bắc Kinh gặp được Lý Dịch Chi là người đầu tiên chân thành đối
đãi con người anh, không bởi vì thân phận, không bởi vì tiền tài.
Có
lẽ phần tình cảm này mới đầu là đơn thuần, chẳng qua sau đó lại càng biến đổi
càng biến đổi, trở nên không thể vãn hồi, bị Mạt Sùng Viễn như thế một chút, thế
nhưng làm cho Trần Cảnh có một trận tim đập nhanh.
Lý
Dịch Chi lập tức sẽ ba mươi tuổi, trước không nói cùng niên kỷ của mình chênh lệch
quá lớn, chẳng lẽ Lý Dịch Chi cả đời cũng không kết hôn sao, tuổi của anh ấy đã
sớm qua tuổi thử kết hôn, lại bởi vì trận đấu ở Nam Kinh mà có chút danh tiếng,
đoán chừng muốn tác hợp hôn sự có không ít.
Hơn
nữa chính như Mạt Sùng Viễn nói, nhân vật nổi tiếng ở trong vòng luẩn quẩn nào
có cái gì chân tình, hôn nhân của bọn họ tất cả đều vì sự nghiệp làm cống hiến.
Mẹ
của Mạt Sùng Viễn là đại tiểu thư của Trần gia, năm đó cha của Mạt Sùng Viễn
cũng là nhân vật quý tộc nổi tiếng, nhưng cùng Trần gia loại đại gia tộc này
căn bản không có biện pháp so đo, cơ hồ là vào ở rể, Mạt Sùng Viễn lúc hiểu
chuyện, cha của anh đã dạy dẫn dắt anh cùng với Trần gia quan hệ tốt, muốn dựa
vào bọn họ.
Ông
cụ non Mạt Sùng Viễn, hơn nữa đối với thương giới bày ra thiên phú vượt trội rất
lớn, Trần lão thích đứa nhỏ nghe lời hiểu chuyện như thế, bởi vì Trần gia lúc
đó còn chưa có tôn tử trực hệ, liền thường xuyên đem anh đặt ở bên người, Mạt
Sùng Viễn mới có địa vị hiện tại.
Cha
mẹ anh đều qua đời sớm, Mạt Sùng Viễn thân thích lại không ít, năm đó Mạt Sùng
Viễn mới mười mấy tuổi, thân thích đều muốn chia cắt sản nghiệp Mạt gia, nếu
không phải Trần lão lên tiếng, chỉ sợ Mạt Sùng Viễn đã sớm không đủ sức trèo
thân lên giới nhân vật nổi tiếng.
Cho
nên không thể trách Mạt Sùng Viễn hiện thực, sinh hoạt của anh chính là ở trong
hiện thực đấu tranh.
Trần
Cảnh vừa sinh ra đã là Thái tử của Trần gia, là viên bảo bối, tuy rằng không có
trải qua biến cố này đó, nhưng anh đã mắt thấy qua biến cố to to nhỏ nhỏ, phá sản,
thu mua, lăng nhục, những điều đó là chuyện bình thường, anh đương nhiên cũng
hiểu được vòng luẩn quẩn của kẻ có tiền, Mạt Sùng Viễn nói đúng, anh sớm muộn
gì cũng có một ngày sẽ kết hôn, tìm một thiên kim nhân vật nổi tiếng, thúc đẩy
một cái hôn nhân bằng mặt không bằng lòng.
Trần
Cảnh quay về trần nhà mà mất ngủ, một tầng giấy cửa sổ một khi vạch trần, anh đột
nhiên hiểu được tình cảm của bản thân đối với Lý Dịch Chi, hết thảy không giải
thích hợp lý đều trở nên trong suốt mà thấu triệt.
Trần
Cảnh không tự chủ được nghĩ đến thời điểm trên xe lửa, Lý Dịch Chi dựa vào vai
của anh, anh cho Lý Dịch Chi đắp y phục, lại bị Lý Dịch Chi cầm tay, khi đó Trần
Cảnh cảm thấy tim đập có chút không bình thường.
Anh
cũng không biết mình khi nào thì ngủ, nhất định là sau nửa đêm, chẳng qua là
làm một cái “ác mộng”, trong mộng chính mình đè nặng Lý Dịch Chi, cùng anh ấy
dây dưa, đó cơ hồ là một cái “ác mộng” điên cuồng.
Trần
Cảnh lúc từ trong mộng tỉnh lại thì trời đã sáng, anh phiền muộn thở dài, hung
hăng chà mặt của mình.
Bởi
vì đã nói xong ngày hôm phải đi xem Lý Dịch Chi, cho nên Trần Cảnh cố ý chọn một
bộ quần áo không quá công thức hóa, ở trong khách sạn không quá xa thành phố
mua thật nhiều hoa quả rất đắc tiền cùng quả hạch, chọn đều là thứ trước kia Lý
Dịch Chi thích.
Xách
bốn cái túi to, bởi vì cố ý chọn khách sạn khoảng cách tương đối gần tứ hợp viện
của Lý Dịch Chi, cho nên anh cũng không đánh xe, chính mình chậm rãi hướng bên
đó đi.
Dọc
theo đường đi Trần Cảnh luôn xuất thần, tựa hồ có chút hiểu được vấn đề, anh đã
nghĩ muốn suy xét cùng Lý Dịch Chi giữ một khoảng cách, nhưng lại muốn đi nhìn
anh ấy.
Lúc
Trần Cảnh đến ít nhất đã mười giờ, anh gõ cửa, bên trong tựa hồ có tiếng cười,
sau đó là một trận ầm ĩ, một thanh âm của phụ nữ nói: “Dì mở cửa dì mở cửa, con
cứ ngồi cứ ngồi đó, các con tán gẫu đi!”
Ngay
sau đó cửa liền mở ra, một người phụ nữ trung niên mở cửa, thấy là Trần Cảnh
thì sửng sốt một chú, Trần Cảnh tuy rằng chọn quần áo tương đối tùy tiện, bất
quá người sinh hoạt trong nguyên tắc làm thế nào cũng không ổn, mới đầu liếc mắt
Trần Cảnh một cái, một cái ý niệm đầu tiên trong đầu chính là, có tiền.
Trần
Cảnh cùng người phụ nữ mắt nhìn nhau một cái, không nói gì.
Lúc
này bên trong cũng nghe thấy mở cửa cả buổi chiều cũng không động tĩnh, âm
thanh Lý Dịch Chi nói: “Là ai vậy?”
Trần
Cảnh mới vượt qua người phụ nữ hướng trong đi, tiến vào cửa, ở trong sân có một
cái bàn đá nhỏ, Lý Dịch Chi thì ngồi ở chỗ đó, đối diện còn ngồi một cô gái trẻ.
Ngay
cả nghĩ cũng không cần nghĩ, thái độ này rất rõ ràng, vừa nhìn chính là đến tác
hợp.
Lý
Dịch Chi thấy Trần Cảnh đến rất cao hứng, đứng dậy nghênh tiếp lại đó, Trần Cảnh
giơ giơ túi to, nói: “Hoa quả cùng quả hạch, tôi tới bỏ vào phòng bếp.”
Lý
Dịch Chi gật đầu, Trần Cảnh liền theo đường quen thuộc hướng phòng bếp đi, cô
gái trẻ kia nhìn thấy màn này, tóm tóm tay áo của người phụ nữ trung niên, nhẹ
giọng nói: “Mẹ, ai vậy a?”
Người
phụ nữ kia lắc đầu.
Lúc
Trần Cảnh trở ra đã đem áo khoác cởi xuống, khoát lên trên cánh tay, trên tay ẩm
ướt, là sau khi giúp Lý Dịch Chi thu dọn phòng bếp rồi rửa tay.
Bởi
vì thời tiết không lạnh, đang có xu hướng chuyển nóng, cho nên bên trong Trần Cảnh
chỉ mặc một kiện áo sơ mi, nút trên của áo sơ mi mở rộng, Trần Cảnh vóc người đẹp,
tự nhiên mặc cái gì cũng có vẻ rất đẹp trai, áo sơ mi làm tôn lên thân hình rắn
rỏi của anh, tiêu chuẩn tam giác ngược, vai rộng eo hẹp, chân rất dài.
Người
phụ nữ trung niên thấy con gái của mình liên tục nhìn về phía Trần Cảnh, trên mặt
lại có điểm thẹn thùng, nhưng Trần Cảnh vừa nhìn liền không cùng một cấp bậc với
bọn họ, cảm thấy sự tình không đúng liền đứng lên nói: “Có khách đến, chúng ta
hôm nay trước trở về thôi.”
Lý
Dịch Chi cũng đứng lên, nói: “Sư phụ lập tức sẽ quay về, người đợi một chút.”
“Không
không, dì đột nhiên nhớ tới có chút việc, hôm nào lại đến hôm nào lại đến a.”
“Mẹ,
chuyện gì vậy ạ?”
Cô
gái trẻ hiển nhiên không nghĩ đi, ánh mắt còn liếc về phía Trần Cảnh, khẽ giọng
nói.
Người
phụ nữ trung niên nhéo cô một phen, vừa cười vừa đi ra ngoài, “Gặp lại sau a.”
Trần
Cảnh dưới con mắt lưu luyến không rời của cô gái trẻ, mặt không đổi sắc đóng cửa
lớn.
Lý
Dịch Chi đem ly trên bàn đá nhỏ thu dọn, Trần Cảnh nhìn như vô tình hỏi: “Là ai
vậy?”
Lý
Dịch Chi nói: “Hàng xóm dọn tới sau khi em đi rồi, nói đến tìm sư phụ.”
Trần
Cảnh thở dài, thoạt nhìn Lý Dịch Chi không giống như thần kinh thô, “Rõ ràng là
tới tìm anh.”
“Tìm
anh làm gì?”
“…”
Trần
Cảnh lắc đầu, nếu Lý Dịch Chi không nhìn ra anh cũng không muốn nhiều lời, tuy
rằng anh biết Lý Dịch Chi sẽ kết hôn, sau đó có đứa nhỏ, nhưng Trần Cảnh xem
như là thương nhân, làm sao có thể tự tay thúc đẩy hôn nhân của anh ấy, Trần Cảnh
tự hỏi là làm không được.
Nếu
Trần Cảnh đến đây, cơm trưa tự nhiên là Trần Cảnh làm, Lý Trận từ Kỳ xã trở về
đã nghe ra một chỗ mùi thơm, hơn nữa còn là mùi cơm đã lâu không thấy.
Lý
Dịch Chi đã sớm cùng Lý Trận nói qua Trần Cảnh muốn đến, Lý Trận cũng thật cao
hứng, bởi vì có khả năng ăn được món ngon…
Lý
Trận bị kích thích vào phòng, Lý Dịch Chi đang bày bàn.
“Sư
phụ đã về, còn thiếu một đạo món ăn thôi.”
Lý
Trận nhìn thức ăn trên bàn nước miếng đều muốn chảy xuống, quay lại đi ra
ngoài, vừa đi vừa nói: “Anh đi bưng anh đi bưng.”
Anh
nói xong hướng phòng bếp đi, miệng còn cười, “Tiểu Trần Cảnh a, chú Lý nhớ con
muốn chết, rốt cục có thể ăn…”
Anh
còn chưa nói xong, Trần Cảnh đang đem đồ ăn trong chảo múc vào trong dĩa, chẳng
qua mắt ngước lên một chút, Lý Trận cả người đều cứng lại, nói như cách thông
thường, là tựa như bị đóng đinh trên mặt đất.
Mười
năm không gặp, Trần Cảnh biết mình thay đổi không ít, bất quá Lý Trận dùng một
bộ biểu tình gặp quỷ nhìn mình, Trần Cảnh chỉ là bình tĩnh bưng lên chén dĩa,
lách qua Lý Trận đi ra ngoài.
Lý
Trận thu hồi tinh thần, bật người đuổi theo ra, nói: “Trần Tùng Duệ là anh…”
Trần
Cảnh lúc này mới sửng sốt một chút, anh không nghĩ tới Lý Trận có thể nhìn ra,
đích xác có người nói qua bản thân lớn lên giống chú nhỏ lúc trẻ.
“Là
chú của tôi.”
Lý
Trận nghe xong mãnh liệt thở dài, kỳ thật nói thở dài không bằng là nhả khí ra,
dựa vào khung cửa dụi dụi khóe mắt.
Sau
đó than thở nói: “Bộ dáng thật giống, làm hại chú cho rằng là con của anh ta.”
Trần
Cảnh lại liếc mắt nhìn ông ta, một bên hướng phòng khách đi, vừa nói: “Chú tôi
không kết hôn, cũng không có con.”
Lý
Trận nhìn bóng dáng Trần Cảnh, đợi Trần Cảnh vào phòng khách, mới thì thào nói:
“… Ta biết.”
Trần
Tùng Diệu cùng Trần Tùng Duệ hai anh em cá nhân đều là công tác cuồng, chuyên
tâm dốc sức vào trong sự nghiệp, hôn sự của Trần Tùng Diệu là Trần lão định đoạt,
hơn nữa Trần Tùng Diệu tâm tư không ở trên mặt này, Trần lão giới thiệu thiên
kim cho anh ta, hai người qua sáu lần gặp mặt liền kết hôn.
May
mắn chính là Trần Tùng Diệu không đi ra ngoài làm loạn, vợ của anh ta coi như
là tiểu thư khuê các giáo dưỡng tốt, hai người mặc dù là kết hôn trước, nhưng
sau khi kết hôn tình cảm cũng không tệ.
Lão
đại khi kết hôn, Trần lão đã bắt đầu thu xếp hôn sự cho Trần Tùng Duệ, xuất hồ
ý liêu chính là, Trần Tùng Duệ cự tuyệt vì anh ta chọn lựa hôn sự, lúc ấy Trần
lão cơ hồ giận không nén lại được.
Trần
Tùng Duệ vẫn luôn không có kết hôn, cũng không cùng bất luận kẻ nào bùng lên
quan hệ, bởi vì không có vợ, cũng sẽ không có con, không có người thừa kế, như
vậy Trần gia cũng chỉ có Trần Cảnh một cái giống dòng độc đinh.
Trần
lão mới đầu sinh khí, nhưng qua mười mấy năm như thế, khí cũng khí không dậy nổi,
hơn nữa Trần Tùng Duệ đối với bên ngoài tuyên bố, bởi vì là không có người thừa
kế, sẽ không tranh đoạt gia sản của Trần gia, một lòng giúp đỡ cháu trai.
Đó
cũng là một chuyện tốt, Trần lão cũng không muốn gặp cảnh hai đứa con trai của
chính mình vì gia sản kiếm được ngươi chết ta sống.
Qua
nhiều năm như vậy, người muốn tiếp cận Trần Tùng Duệ biến thành phu nhân Trần
gia không ít, chẳng qua đều không có thành công, truyền thông đùa xưng Trần
Tùng Duệ là tâm địa bằng sắt, bề ngoài anh tuấn lại cô phụ nhìn tình cảm như thế.
Ăn
qua cơm trưa, Lý Dịch Chi theo thói quen tính mở máy tính, trên diễn đàn hạ một
bàn.
Anh
login, chuyện thứ nhất mở ra bảng nhóm bạn tốt, đồ đệ Thiên Nguyên đản đản là
xám, Than Bánh là xám, ngược lại tên Diệp Dương Dương sáng.
Trần
Cảnh thấy anh đang xem bảng nhóm bạn tốt, trong lòng khó tránh khỏi có chút chột
dạ.
Lý
Dịch Chi chọt mở tên Diệp Dương Dương.
Phái Thần: Cậu đêm qua đi đâu.
Diệp Dương Dương: A nha cậu lên rồi!
Diệp Dương Dương: Thẹn thùng a, tớ
quên nói cho cậu biết một tiếng, tớ ở nhà của bạn.
Phái Thần: … Tớ lo lắng cho cậu cả
đêm, cậu cũng không gọi điện cho tớ.
Diệp Dương Dương: Di động rơi vỡ, tớ
đây không phải là đang muốn tìm cậu mà nói nè.
Phái Thần: …
Di
động Diệp Nhiên quả thật vỡ, ngày hôm qua Diệp Nhiên cùng Mạt Sùng Viễn quá
kích động, vừa vào cửa đã bắt đầu vứt quần áo, kết quả di động của anh tất
nhiên không có tốt như Mạt Sùng Viễn, rõ ràng Mạt Sùng Viễn ném di động xuống đất
bao nhiêu lần cũng không có chuyện, Diệp Nhiên thì pin bật ra, sửa cũng rớt ra,
hơn nữa trên màn hình có cái lỗ thật lớn.
Diệp
Nhiên lúc này đang phạt Mạt Sùng Viễn dán lên cho nó băng dính trong, Mạt Sùng
Viễn nói mua cho anh mộ cái nữa, Diệp Nhiên một bên gõ chữ cho Lý Dịch Chi, một
bên hừ hừ nói, “Mới không nhận đồ của anh, mới không cho anh nuôi ông đây,
nhanh lên dán cho em!”
Phái Thần: Bạn cậu ở chỗ nào của Bắc
Kinh
Diệp Dương Dương: …
Diệp Dương Dương: Tớ là người có nội
tâm cô độc sao!
Phái Thần: …
Diệp Dương Dương: Là Mạt Sùng Viễn.
Lý
Dịch Chi tay gõ chữ cũng dừng một chút, anh không nghĩ tới Mạt Sùng Viễn thế
nhưng đuổi lại đây, nói thật, Mạt Sùng Viễn đối với Diệp Nhiên mà nói thật sự rất
tốt.
Vừa
thấy là Mạt Sùng Viễn, Lý Dịch Chi cũng không muốn nói nhiều, anh phát hiện
quan hệ của hai người cũng là ngoài ý muốn, nói ra tất cả mọi người lại xấu hổ.
Lý
Dịch Chi mở phòng, đang vào tìm người chơi, Trần Cảnh liền dọn cái ghế ngồi ở
bên cạnh anh.
Lý
Dịch Chi cố ý hướng bên kia dịch dịch, để cho cậu ta ngồi gần một chút xem rõ
màn hình, bất quá anh dịch xong mới có chút hối hận, Trần Cảnh ngồi gần quá, đầu
gối hai người hữu ý vô ý đồng thời chạm vào, khiến cho anh hoàn toàn không có
biện pháp chuyên tâm chơi cờ.
Phòng
rất nhanh liền tiến vào một người, là Nhị đẳng online, thoạt nhìn thời gian
đăng kí không quá lâu, tên rất khí phách, gọi là Thương Hải Hoành Lưu.
Lý
Dịch Chi cố gắng làm cho mình xem nhẹ Trần Cảnh bên cạnh, bắt đầu vẫn là mục tiểu
tinh, bạch kỳ của đối phương lại móc cao, hai bên thăm dò lẫn nhau vài lần, bởi
vì không quen thuộc chiến thuật của đối phương, nên cũng không có tùy tiện phát
khởi thế công.
Sau
khi thăm dò Lý Dịch Chi phía trên bên trái cùng quân trắng tiếp xúc, bạch kỳ
đem hắc kỳ từ khoảng giữa phân cách, bất quá Lý Dịch Chi lập tức bành trướng thế
lực, bên trái biên nhổ hoa đánh cướp.
Trong
cờ vây nhổ hoa là chỉ dùng bốn quân ăn luôn một quân của đối phương, thông thường
loại phương pháp này có năng suất tương đối thấp, bởi vì khi một bên hạ bốn
con, đối phương có thể nhân cơ hội chiếm lấy địa bàn lớn hơn, cực độ không nên
tính thế.
Bất
quá dùng trong phạm vi đánh kiếp hiệu quả liền không giống bình thường.
Trong
cờ vây ắt không thể thiếu chính là đả kiếp, cũng có tên là tranh kiếp, lúc một
bên đem quân cờ của một bên khác vây quanh, hai bên cũng có thể nhấc lên của đối
phương một quân, nếu tuần hoàn lặp lại như thế cũng sẽ không có phương pháp để
tiếp tục hạ, cho nên cờ vây quy định không thể biểu hiện lặp lại giống nhau,
sau khi một bên nhấc lên nước cờ, đối phương không thể lập tức đề cập nữa, phải
ở chỗ khác hạ, đợi đối thủ chấp nhận sau đó mới có thể quay lại đưa ra.
Đoạt
quân chính là cướp vật liệu sử dụng, khiến cho bị độc chết sau khi ứng kiếp, nhổ
hoa là một loại kiếp tài, chẳng qua là không phải tất cả kiếp tài sẽ làm cho
người chơi bên kia chấp nhận, còn phải xem hạ có trình độ hay không nữa.
Hiển
nhiên một bước này bạch kỳ cảm thấy không thể không chấp nhận, hắc kỳ thực lực
xoay chuyển, làm ổn định bên trái, có vẻ rất coi trọng.
Bạch
kỳ rất nhanh liền công kích quân đơn lẻ của quân đen, Lý Dịch Chi bị ép phải tự
cứu, đến người chơi một trăm cơ bản tự cứu thành công, tiếp đó bạch kỳ bắt đầu
công kích Đại Long của hắc kỳ, Lý Dịch Chi cũng không biết có phải hay không là
vì có Trần Cảnh ở một bên, tóm lại là một bàn này phá lệ bị động.
Lý
Dịch Chi am hiểu công kích, chẳng qua bạch kỳ tựa hồ càng thích công kích.
Bạch
kỳ công kích Đại Long của hắc kỳ, Lý Dịch Chi bắt đầu như tằm ăn dần bên trái yếu
nhược của bạch kỳ, trong lúc nhất thời ván cờ trở nên vô cùng phức tạp.