Cô Gái Tháng Sáu - Chương 35
Vương Quân liền hỏi với giọng của một bà mối chuyên nghiệp:
“Chàng trai, nói cho ta biết năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Kevin
liền cười: “Em hỏi kĩ thế làm gì?”
“Biết
để giới thiệu người yêu cho anh chứ còn gì nữa.”
“Thật
hả? Anh nghe Jimmy nói em định giới thiệu cho anh ấy một cô gái người thành phố
E.”
“Đúng
vậy. Anh có thích không? Nếu thích để em giới thiệu cho anh một cô.”
“Có,
em cũng giới thiệu cho anh một cô đi.”
“Anh
còn chưa nói cho em biết anh năm nay bao nhiêu đấy.”
“Anh...
nếu tính cả tuổi mụ... thì đã sang tuổi bốn mươi rồi!”
Cô
quay sang nhìn Kevin một lát, biết anh đang nói dối, khuôn mặt như Vương Thế Vĩ
mới là khuôn mặt của người đàn ông bốn mươi tuổi, còn khuôn mặt anh, da căng
như thế, chưa hề có dấu hiệu chùng nhão, không có bọng mắt, làm sao đã đến bốn
mươi được? Có vẻ như giống với tuổi trên bằng lái xe hơn, ba mươi là cùng.
Cô
liền đe dọa: “Anh không nói thật thì em sẽ giới thiệu cho anh người tầm bốn
mươi đó nhé!”
“Anh
nói thật mà.”
“Ok,
thế để em giới thiệu cho anh một bà mẹ ba mươi chín tuổi có con rồi.”
“Có
con rồi hả? Tuyệt quá, con mấy tuổi rồi?”
“Tám,
chín tuổi gì đó.”
“Tám,
chín tuổi hả? Thế thì bắt đầu học saxophone được rồi đấy.”
“Anh
tìm người yêu hay tìm học sinh vậy?”
“Nhất
cử lưỡng tiện mà.”
Cô
liền nhắc: “Anh đã có cô hoa khôi khoa múa rồi còn gì, sao vẫn nhờ em giới
thiệu người yêu nữa?”
Kevin
liền cười. “Nhưng em bảo em giới thiệu cho anh mà.”
Cô
liền vặc lại: “Em bảo giới thiệu cho anh, nhưng anh phải từ chối chứ, nếu không
lại có lỗi với cô bạn hoa khôi của anh còn gì?”
“Có
phải em đang giúp cô ấy thử thách anh không?”
“Chính
xác.”
“Thế
thì anh không chịu được thử thách rồi, đứng trước sự cám dỗ của em, anh đã rung
động.”
Cô
định nói “em đâu có cám dỗ anh”, nhưng sợ anh lại có cách hiểu khác về từ “cám
dỗ”, tự nhiên cô lại biến thành kẻ tưởng bở, không biết đùa, nên cuối cùng cô
lại không nói gì.
Họ
đến Home Depot mua thang, còn mua thêm cả hai ổ khóa rồi quay ra xe, cô lấy đại
một đĩa CD và cho vào đầu, nghe thấy một loại nhạc rất giống nhạc jazz, bèn
hỏi: “Đây cũng là saxophone hả?”
“Ừ.”
“Sao
nghe giống nhạc jazz thế?”
“Thì là nhạc jazz mà. Nhạc jazz và
saxophone là đôi uyên ương không thể tách rời. Người biểu diễn bài này là nghệ
sĩ saxophone hàng đầu thế giới đấy.”
Cô nghe một lát mà vẫn không lĩnh hội
được cái hay của ca khúc, bèn nói: “Em chẳng hiểu gì hết, em vẫn thích
saxophone của Kenny G hơn.”
“Thế thì thay sang đĩa Kenny G đi.”
Cô đổi sang đĩa CD của Kenny G rồi đề
nghị: “Hôm nào anh biểu diễn cho em nghe một bài xem thế nào nhé?”
“Ok, hôm nào anh sẽ mang saxophone đến
biểu diễn cho em nghe, chắc chắn em sẽ ngất ngây.”
“Em đã bị anh bỏ bùa ngất ngây rồi.”
“Em chưa nghe anh biểu diễn đó thôi!
Chắc chắn là em ngất ngây vì mái tóc của anh. Haizz, thời nay phụ nữ toàn là
hội viên của Hiệp hội coi trọng tướng mạo, thật tiếc cho tài năng âm nhạc của
mình!”
“Có phải cô hoa khôi khoa múa đó ngất
ngây trước tài năng âm nhạc của anh không?”
“Cô ấy hả? Không phải.”
“Em không tin.”
“Không phải thật mà.”
“Thế cô ấy ngất ngây vì cái gì của
anh?”
“Tại sao nhất thiết phải ngất ngây vì
anh nhỉ?”
“Không ngất ngây thì sao... yêu anh
được?”
Kevin liền nhún vai. “Hình như anh đâu
có nói cô ấy yêu anh nhỉ?”
Cô không hiểu anh đang nói gì. “Cô ấy
không yêu anh? Thế tại sao anh lại phải bất chấp tất cả vì cô ấy?”
“Chẳng phải em cũng vì anh chàng họ
Vương đó mà... bất chấp tất cả còn gì?”
Lời vặn hỏi này khiến cô không biết
phải trả lời thế nào, đặc biệt là “anh chàng họ Vương đó”, như giáng một cái
bạt tai nảy lửa vào cô. Người cô đã từng yêu thầm và yêu điên cuồng, trong mắt
người khác chính là “anh chàng họ Vương đó”, và điều này không hề sai, hiện tại
đối với cô chính là “anh chàng họ Vương đó”, làm sao cô có thể chịu đựng nổi
thực tế này!
Kevin nói với vẻ biết lỗi: “Sorry em,
anh không nên nhắc đến tên anh ta làm em không vui...”
“Không sao, em quá quen chuyện này
rồi.”
Kevin vẫn nhìn cô với vẻ rất quan tâm,
dường như muốn xác nhận xem có đúng là cô đã quá quen với chuyện này rồi không.
Cô liền nhắc: “Anh chú ý đằng trước kìa,
cẩn thận không đâm vào đuôi xe người khác đấy.”
Kevin quay mặt sang nhìn về phía trước.
Cô hỏi: “Sau khi sang Mỹ, anh đổi nghề luôn à?”
“Vẫn duy trì được một thời gian.”
“Ở
ban nhạc nào?”
“Kevin
G.”
“Ban nhạc của anh à?”
“Làm gì có ban nhạc nào của mình, vừa
mới chân ướt chân ráo sang đây, tiếng Anh thì không nói được, xin đi làm tạp vụ
cho ban nhạc khác họ cũng chẳng nhận, nên phải đi hát rong trên đường, dưới tàu
điện ngầm thôi.”
“Bán tài năng hả?”
“Ừ.”
“Có bán thân không?”
“Hơ hơ, chưa đến nước đó.”
“Hát rong có kiếm được tiền không?”
“Không chết đói được.”
“Sau đó tại sao anh lại đổi nghề?”
“Không đổi không được, nợ như chúa Chổm
như thế, phải trả người ta chứ, thế nên anh đã chuyển sang nghề mở hàng ăn.”
“Anh còn mở cả hàng ăn nữa hả?”
“Nghề gì cũng làm rồi.”
“Đã múa thoát y chưa?”
“Chỉ có cái đó là chưa làm.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Sau đó thì gặp Jimmy, liền học
nghề trang trí nội thất với anh ấy, sau đó thì... lát sàn cho em thôi.”
Về đến nhà mới của cô, Kevin bê chiếc
thang vừa mua lên phòng ngủ chính ở tầng hai, mở ra dựng lên rồi bảo cô trèo
lên thử. “Em đứng lên xem có với được không, không được thì mình lại đi đổi cái
khác.”
Cô trèo lên, tổng cộng có sáu bậc,
nhưng cô mới lên đến bậc thứ tư đã thấy chóng mặt rồi, vì chiếc thang này hẹp
hơn nhiều so với cái thang cô mua lần trước, chỗ để chân không rộng, chỉ có
lòng bàn chân giẫm lên bậc thang, lại không có chỗ vịn tay, cứ như không tìm
được điểm giữ thăng bằng vậy.
Kevin đã nhận ra điều này. “Cái thang
này không hợp với em, mình đi đổi cái khác thôi.”
“Không cần đâu, loại thang cao kiểu này
đều nhỏ thế cả.”
“Ừ, nếu rộng thì nặng lắm, bê cũng
không tiện. Về sau khi chỉ có một mình, em đừng dùng loại thang này, có dùng
thì phải dựa vào tường, đừng dựng chỏng chơ thế này. Giờ có anh đỡ không sao
nhưng em dùng một mình rất nguy hiểm.”
“Vâng.”
Cô đưa tay ra thử, với thì cũng với
được, nhưng dán băng dính không phải cứ với được là dán được, một đoạn băng
dính dài, anh phải dính từ đầu đến cuối, trong khi cô đứng trên thang, giơ hai
tay ra cũng chỉ với được một đoạn ngắn. Nếu lại phải xuống để dịch chuyển thang
thì cuộn băng dính đang nằm lửng lơ bên trên có thể sẽ rơi xuống,
Kevin nói: “Ờ, thôi em xuống đi, một
mình em không dán được đâu, hai người mới làm được.”
Cô liền trèo xuống rồi giải thích: “Thế
nên em quyết định không dán nữa, đằng nào thì em cũng sơn màu trắng, kể cả có
sơn lên trần cũng không thấy gì đâu.”
“Vẫn thấy đấy, mình ở thì không sao,
nhưng sẽ ảnh hưởng đến việc bán lại.”
“Đợi khi nào bán, em sẽ gọi một thợ sơn
chuyên nghiệp đến sơn lại rồi bán sau.”
Kevin liền cười. “Thế thì lại mất mấy
nghìn đô. Sao không tìm ngay từ bây giờ?”
Cô cũng cười theo. “Xem ra em vẫn tính
toán chưa kĩ vụ này.”
“Không
sao, để anh dán cho.”
Kevin
dựng cả hai cái thang một cao một thấp lên, một thang dựng bên trái tường,
thang còn lại dựng bên phải tường rồi chỉ đạo: “Anh trèo lên cái thang hẹp này,
em lên cái thang rộng kia, hai người mỗi người đứng một đầu, em không cần dán,
chỉ kéo băng dính giúp anh là được, hai người dán sẽ rất nhanh.”
Quả
nhiên, có hai người bắt tay vào, chẳng mấy chốc đã dán xong băng dính.
Kevin
lại nói tiếp: “Mình dán luôn cả phòng giải trí trên tầng đi, một mình em với
không tới.”
“Vâng.
Em đang định đặt một bàn bóng bàn ở phòng đó, nên con trai em gọi đó là phòng
bóng bàn.”
Phòng
bóng bàn chỉ có hai bức tường tiếp giáp với trần nhà nên loáng một cái đã dán
xong.
Kevin
liếc cô rồi nói: “Đã bảo em đừng thay bộ khác, em không chịu nghe, mặc chỉnh tề
thế này làm sao sơn tường được? Thôi để anh sơn cho.”
Cô
cười, nói: “Không cần đâu, anh về, em sẽ thay sang đồ bảo hộ rồi sơn sau.”
“Nếu
anh không về thì sao?”
“Thì
thôi em không sơn nữa.”
Kevin
nhìn dải băng dính đã dán rồi nói: “Băng dính nếu dính lâu quá, bóc ra sẽ khó,
nếu cố bóc thì sơn tróc ra rất nham nhở. Thôi để anh sơn cho, nếu em cảm thấy
đứng gần đây ngại thì sang sơn cửa tủ và cửa phòng ngủ đi.”
Hai
người phân công công việc rồi ai làm việc người nấy, chẳng mấy chốc đã sơn xong
một phòng, sau đó lại sơn cả mặt tường phòng bóng bàn đã được dán băng dính.
Cô
nói: “Muộn rồi, hôm nay tạm thời sơn thế thôi.”
“Thôi
được, nhưng em không cần thiết phải sơn gấp các phòng còn lại đâu, ngày mai anh
chưa làm sàn cho em được vì Jimmy nghe nói em chưa sơn xong tường nên đã nhận
việc khác cho anh, phải mất mấy ngày mới xong.”
“Thế
bao giờ anh bắt tay vào làm sàn cho em?”
“Chắc
là thứ Bảy mới bắt đầu được, cuối tuần em hẵng đến sơn tường, đến ban ngày ấy,
đừng đến buổi tối.”
Mấy
ngày tới không được gặp anh, cô thấy rất hụt hẫng, nhưng tất cả chỉ tại cô, ai
bảo không sơn tường xong rồi hãy tìm người làm sàn? Cô nói: “Sorry vì đã làm
ảnh hưởng đến kế hoạch của các anh. Có phải... em là vị khách hàng... rắc rối
nhất mà anh từng gặp không?”
“Em
cũng biết mình rắc rối à?”
Cô
tưởng anh sẽ nói cô không rắc rối, ai ngờ anh lại cảm thấy cô rắc rối thật,
khiến cô rất băn khoăn. “Đáng lẽ em phải sơn xong hãy nhờ anh đến làm sàn.”
Kevin
vội giải thích: “Anh nói đùa thôi, anh nói em rắc rối vì... cứ nhìn thấy anh là
em lại đi thay quần áo... Thực ra em là... khách hàng... dễ thương nhất mà anh
từng gặp.”
Tự
nhiên cô lại ngại ngùng. “Thật hả?”
“Em...
tháo vát, chăm chỉ như thế, anh chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào tự sơn tường,
ngay cả việc tự mình tìm nhà trang trí nội thất cũng rất ít, đều là... chồng ra
mặt...”
Cô
rất cảm động, nhưng vẫn giả vờ nói với giọng tỉnh bơ: “Em muốn học nghề thôi
mà, người ta chẳng bảo “có nghề trong tay, không sợ chết đói” là gì? Em học
được cách sơn tường rồi, khi nào thất nghiệp vẫn sống được bằng nghề này.”
“Em
sẽ không bị thất nghiệp đâu.”
“Ai
mà nói trước được điều gì? Hiện nay ngân sách chi cho hoạt động nghiên cứu khoa
học bị cắt giảm nhiều, những người sống bằng tiền ngân sách như bọn em có thể
thất nghiệp bất cứ lúc nào.”
“Thật
vậy hả?” Anh nhìn cô một lát rồi nói. “Nếu thất nghiệp, em đi làm nghề trang
trí nội thất với anh đi.”
“Ok,
em sơn tường, anh làm sàn nhé?”
“Sao
anh lại để em sơn tường được?”
“Thế
em làm gì?”
“Em
phải như Jimmy ấy, nhận công trình, tính toán giá cả. Tiếng Anh của em tốt như
thế, lại xinh đẹp, ăn nói hài hước, có duyên, chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều
công trình. Đến lúc đó em mở một công ty trang trí nội thất, anh làm thuê cho
em, em nhận công trình, anh làm thợ, chắc chắn thiên hạ chẳng có đối thủ nào đọ
được.”
Không
hiểu sao cô lại rất mơ ước về cuộc sống đó, nghĩ đến việc ngày ngày được ở bên
Kevin, trong lòng lại thấy vô cùng hạnh phúc, bất luận làm việc gì, thời gian
đều trôi qua rất nhanh, cô chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy.
Cô
vui vẻ nói: “Thế thì em sẽ xin từ chức ngay!”
“Từ
chức ngay làm gì? Bỏ việc khoa học không làm lại đi làm chủ thầu xây dựng à?”
“Có
phải anh sợ em khấu trừ lương bổng của anh không?”
Kevin
không trả lời câu hỏi đó mà chỉ nói: “Lúc em vui, trông em như đứa trẻ con ấy.”
“Vậy
hả? Trẻ con như thế nào?”
“Như
dáng vẻ của em lúc em vui ấy.”
“Hình
như em luôn vui mà.”
“Ừ,
thế thì lúc nào trông em cũng giống trẻ con.” Anh nghĩ một lát rồi nói tiếp.
“Thật đấy, trông em lúc nào cũng vui, không như những phụ nữ khác, hơi một tí
là cau mày nhăn mặt, cứ làm như bị ai vay nợ không bằng.”
“Có
thể là có người vay nợ họ thật. Không ai nợ tiền em cả, thế nên em chẳng có lý
do gì để cau mày nhăn mặt.”
Kevin
lắc đầu. “Không phải vì nguyên nhân này, nếu họ ở trên cương vị của em, họ cũng
suốt ngày cau có mặt mày...”
“Cương
vị của em? Cương vị gì của em?”
“Em
là chủ nhà, anh là người làm thuê, rất nhiều chủ nhà luôn đề phòng người làm
thuê như kẻ trộm, không chịu giao chìa khóa, trong phòng có gì đều mang đi, cứ
như sợ bọn anh ăn tươi nuốt sống họ ấy, còn thường xuyên đến giám sát, sợ bọn
anh lười biếng, sợ bọn anh phung phí vật liệu, sợ bọn anh làm không chất
lượng.”
“Còn
có những người như thế nữa hả?”
“Có
chứ, nhiều lắm. Chưa hết đâu, nếu những người phụ nữ khác cũng là bà mẹ đơn
thân như em, một mình nuôi con vật lộn ở nước ngoài, còn phải tự đi sơn tường,
chắc chắn đã khóc từ lâu rồi, kể cả không khóc thì cũng không vui vẻ như vậy
khi sơn tường đâu.”
Cô
nghĩ đáng lẽ cô cần lên tiếng thanh minh rằng cô không phải là bà mẹ đơn thân,
nhưng không hiểu sao lại không thốt được nên lời.