Ai sẽ ôm em khi thấy em buồn (Tập 1) - Chương 25 - 26

Chương 25

Đàm Duy thấy Tiểu Băng càng nói càng vô lý, bắt đầu
nghi ngờ chuyện này là Tạ Di Hồng và cô liên minh với nhau để lừa anh. “Đừng có
đùa, sao em lại nhiễm HIV được? Có phải hai người bọn em đang lừa anh đúng
không?”

“Bây giờ em còn lòng dạ nào mà lừa anh!” Tiểu Băng
lo âu nói. “Em nghiêm túc thật mà! Anh cũng đừng coi nhẹ chứ, chắc là anh cũng
bị lây nhiễm rồi. Anh quên à, chúng ta từng tắm trong cái bồn tắm ở nhà Di Hồng
đấy...”

“Đó là chuyện từ lúc nào rồi? Lúc ấy Tạ Di Hồng còn
chưa nhiễm HIV...”

“Sao anh biết là lúc đó cô ấy chưa nhiễm? Cứ cho là
lúc ấy Di Hồng chưa nhiễm nhưng Thường Thắng nhất định là bị rồi. Chẳng phải
anh ta cũng tắm ở đó sao? Em thật hối hận vì đòi làm cái trò tắm uyên ương ấy,
cứ tắm vòi sen có phải là không có việc gì rồi không? Còn nữa, em từng ngồi ở
bàn trang điểm của nhà họ, còn dùng qua cả bệ xí nữa, không chỉ một lần mà còn
rất nhiều lần...”

“Chắc là không sao đâu? Nếu bị nhiễm chắc phải có
triệu chứng gì rồi chứ?”

“HIV không có giai đoạn ủ bệnh đúng không anh?” Tiểu
Băng đau khổ hỏi anh: “Chúng ta sắp chết đúng không?”

“Đừng sợ, ngày mai chúng mình tới bệnh viện của trường
kiểm tra. Sẽ ổn cả thôi...”

“Tuyệt đối không được tới bệnh viện trường anh, bệnh
viện của trường đại học đều là “bệnh viện gia đình”, bác sĩ toàn là người nhà của
công nhân viên chức trong trường, nói không chừng còn là người nhà của chính
giáo viên khoa anh. Ngộ nhỡ có kết quả là mắc bệnh sinh dục, mấy cái loa phóng
thanh đó lại chẳng truyền tin tới tận khoa chắc? Cho dù không có bệnh sinh dục,
chỉ cần anh đi kiểm tra, người ta ông một câu tôi một câu cũng biến thành có bệnh,
lúc đó anh còn trụ nổi ở Đại học B không?”

“Nhưng muốn tới bệnh viện bên ngoài khám bệnh thì phải
có sự cho phép của nhà trường thì phải.”

“Cho hay không cho chẳng phải chỉ là vấn đề thông
báo chi phí thôi sao? Bây giờ ai còn quản chuyện ấy nữa? Chỉ cần không bị trường
anh biết là được, mất tiền thì có sao!”

Anh cảm thấy Tiểu Băng nói rất có lý. “Vậy thì đi
khám ở phòng khám ngoài. Bảo hiểm y tế của em đăng ký ở bệnh viện nào?”

Tiểu Băng lúng búng đáp: “Em... vẫn chưa mua... bảo
hiểm y tế...”

“Chưa mua? Em thật là...”

“Sao em biết sẽ xảy ra chuyện như thế này chứ?”

Anh biết bây giờ nổi giận cũng vô ích, chỉ nhắc nhở:
“Sắp xếp thời gian rồi mua đi, lần này chưa dùng đến thì còn lần sau.”

“Anh còn mong có lần sau cơ à?”

“Việc trên đời sao mà nói trước được? Chúng ta đều
tưởng còn trẻ thì không cần đến bệnh viện nhưng cuối cùng vẫn phải tới bệnh viện
đó thôi?”

Tiểu Băng cãi lại: “Có lẽ mua rồi cũng không dùng
đâu, bảo hiểm chắc chắn không bao gồm chẩn đoán và điều trị bệnh lây nhiễm qua
đường sinh dục đâu, nếu chi trả cho cả cái này nữa thì chẳng phải là khuyến khích
thiên hạ ra ngoài làm bậy sao? Điều trị bệnh sinh dục khẳng định là giá trên trời
rồi.Công ty bảo hiểm nhất định cũng không trả đâu, nếu không thì chính họ
cũng “rớt đài” luôn.”

“Bất luận thế nào em cũng phải mau chóng mua đi!”

Tiểu Băng tự biết mình đuối lý, không nói thêm gì nữa.
Hai vợ chồng ăn một chút rồi ngồi ở phòng khách xem ti vi. Thật ra họ cũng chẳng
buồn xem ti vi, chỉ là ngồi ở đó, cố làm cho bầu không khí thật rộn ràng như thể
muốn nói rằng đây là một ngày bình thường đang trôi qua, nhưng cả hai đều lo lắng,khủng
hoảng chờ đợi buổi kiểm tra của ngày mai.

Hơn mười giờ, Thường Thắng tới nhà, vừa nhìn đã biết
ngay là mới uống rượu, hai mắt đỏ lừ, cả người nồng nặc mùi rượu, vừa vào cửa
đã oang oang: “Mẹ kiếp, đúng là xui xẻo, tìm được cô vợ lẳng lơ. Lần này thì
hay rồi, làm tao nhiễm HIV...”

Đàm Duy cũng chẳng buồn mời Thường Thắng ngồi, chỉ lạnh
lùng nói: “Việc nhà chú, chú đem về nhà mà giải quyết đi...”

Mắt Thường Thắng đỏ lên, xông tới chỉ thẳng vào mặt
anh. “Việc nhà tao? Còn không phải vì mày sao?”

Tiểu Băng lớn tiếng quát: “Anh nói cho rõ ràng, đừng
có ngậm máu phun người!”

“Tôi ngậm máu phun người? Cô tự đi mà hỏi thằng chồng
cô xem, cô hỏi nó xem có từng nghe câu “vợ bạn chớ động vào” chưa, cô hỏi nó
xem nó có còn là người không, ngay cả vợ của bạn cũng không tha! Cô xem nó có
dám vỗ ngực mà thề rằng không có quan hệ gì với vợ tôi không? Tôi biết lòng cô
ta không có ai trừ nó, bây giờ nhiễm HIV, không phải do nó gây ra thì còn ai
vào đây?”

“Là do anh chứ ai, anh ở bên ngoài lăng nhăng gái
gú, anh còn dám vác mặt tới nhà chúng tôi để mắng Đàm Duy?”

“Tôi lăng nhăng gái gú thì sao? Tôi đều kiểm tra giấy
chứng nhận sức khỏe rồi.”

“Trung Quốc bây giờ có cái gì mà không làm giả được?
Đến con cũng làm giả được, một cái giấy chứng nhận sức khỏe có là gì? Anh kiểm
tra cũng chỉ vô ích.”

Thường Thắng không phục, nói: “Cô nói là do tôi gây
ra, vậy sao tôi không có những triệu chứng như Tạ Di Hồng? Tôi rất sạch sẽ, nếu
không tin, tôi có thể cởi ngay chỗ đông người cho kiểm tra.”

Đàm Duy ghê tởm nói: “Cậu đừng có ở đây mà giở trò
điên dại nữa, mau đi đi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đấy.” Nói xong, anh liền
cầm điện thoại lên.

Thường Thắng nói: “Mày không cần đem cảnh sát ra dọa
tao, anh vợ tao chính là cảnh sát đấy, nếu ông ấy biết mày làm em gái ông ấy
nhiễm HIV, ông ấy bắt mày đầu tiên. Tao chẳng muốn đôi co nữa, tao chỉ muốn cảnh
cáo mày: mai tao đi bệnh viện kiểm tra, nếu xác nhận tao mắc bệnh thật thì mày
không xong với tao đâu!”

Thường Thắng đi rồi, Tiểu Băng liền nói: “Em phải gọi
điện cho Di Hồng đây, hỏi xem rốt cuộc chuyện là thế nào. Vừa rồi anh không cho
em gọi nên em thôi, nhưng bây giờ chồng cô ấy đã đến tận nhà mình làm ầm cả lên
rồi, làm sao em có thể không gọi được?”

Anh nghe thấy tiếng Tiểu Băng đang nói với Tạ Di Hồng
chuyện Thường Thng vừa tới nhà làm loạn, bên kia chắc rất giận dữ, Tiểu
Băng nói: “Cậu cũng đừng cả giận, hôm nay chắc chắn anh ta uống rượu, chúng ta
đừng chấp một gã say.”

Qua một lúc, Tiểu Băng lại nói: “Thế sao Thường Thắng
lại không có triệu chứng gì? Anh ta nói anh ta có thể... cởi quần để kiểm
tra... ngay ở chỗ đông người...”

Không biết Tạ Di Hồng giải thích thế nào, chỉ nghe
Tiểu Băng nói: “À, à, là thế hả, bác sĩ nói như vậy à? Giải thích rõ ràng rồi,
sao mà phụ nữ lại khổ vậy chứ? À... ra thế... ra thế. Chúng tớ rất lo cho cậu...
Cậu yên tâm nghỉ ngơi nhé... Anh ta tới nữa thì cứ báo cảnh sát thôi.”

Sau đó Tiểu Băng nói chúc ngủ ngon, cúp máy xong liền
đứng ngây tại chỗ.

Đàm Duy hỏi: “Sao rồi em? Cô ấy nói sao?”

“Đúng là có hoạn nạn mới thấu chân tình! Di Hồng bây
giờ ra nông nỗi ấy vẫn một lòng nhớ tới anh, sợ anh chịu ấm ức, sợ em tin lời
Thường Thắng, nghi ngờ anh với cô ấy rồi đem chuyện này ra làm khó anh.”

Anh thấy Tạ Di Hồng quan tâm anh như vậy, thầm cảm
thấy xấu hổ. “Anh... lúc đó chỉ nghĩ tới chuyện giữ mình sạch sẽ... hoàn toàn
không để ý tới nỗi khổ tâm của cô ấy...”

Tiểu Băng thở dài, nói: “Em cảm thấy Di Hồng thật
đáng thương, vô duyên vô cớ bị HIV, chồng thì làm loạn, cô ấy lại chẳng dám kể
với ba mẹ, chỉ có thể một mình đau khổ. Có thể là ngoài anh, cô ấy không tin bất
kỳ ai khác có thể thông cảm với cô ấy, thấu hiểu cô ấy.”

Anh nhớ đến lúc sau khi Tạ Di Hồng ra về, anh hết vứt
cốc trà, còn lau ghế, đổ sạch món lơ xanh, bỗng cảm thấy hổ thẹn. “Em đừng nói
nữa, lúc đó anh cũng rất khiếp sợ... Cô ấy mà biết được những chuyện anh làm
lúc đó, nhất định sẽ giận anh đến chết...”

“Anh gọi điện thoại an ủi cô ấy một chút đi!”

“Là em gọi thì hơn...”

“Em đã gọi rồi, hơn nữa cô ấy... hẳn là muốn nghe giọng
nói của anh hơn...” Tiểu Băng thúc giục. “Gọi đi, gọi đi anh, dù sao mọi người
đều sắp chết cả rồi, còn sợ gì nữa? Nếu ngày mai kiểm tra xác nhận chúng mình đều
nhiễm HIV, vậy thì cả ba người chúng ta đồng cam cộng khổ. Đối diện cái chết
còn quan tâm luân lý gì nữa? Còn nếu ngày mai kiểm tra mà không phải... thì
em... thì em sẽ nhường anh cho cô ấy... để anh... ở bên cô ấy tới phút cuối...
thành toàn cho một tâm nguyện của cô ấy.”

Chương 26

Ngày hôm sau, Tiểu Băng và Đàm Duy lòng như lửa đốt,
tất tả chạy tới bệnh viện kiểm tra. Tối qua Tiểu Băng đã gọi điện cho mấy người
khách có hẹn từ trước để đổi lịch hẹn, Đàm Duy cũng có tiết dạy buổi sáng, hết
tiết cũng vội đi luôn. Hai người tìm được một bệnh viện có khoa chuyên khám phụ
khoa, bắt taxi tới nơi, khi hai người tìm đến được cửa lấy số khám bệnh thì
hàng người xếp hàng đã dài dằng dặc, thật khiến người ta khó mà tin nổi.

Đàm Duy lướt mắt nhìn hàng người, nam giới rất nhiều,
cũng có cả phụ nữ, thậm chí có người còn đang bồng con nhỏ, nhưng đi cả đôi như
hai người bọn anh lại rất hiếm.

Xếp hàng một lúc lâu, sắp đến lượt rồi, may mắn sao
số của anh và Tiểu Băng một người là 196, một người là 197. Hai người vừa được
phát số xong thì cánh cửa liền đóng lại, phía trên dán một thông báo: “200 số
hôm nay đã được đăng ký hết, mời quý khách quay lại lần sau!”

Lại đợi hơn một tiếng nữa mới đến lượt họ vào khám.
Bệnh viện thường khuyến khích các cặp vợ chồng đi điều trị cùng nhau nên hai
người được gọi vào cùng lúc. Vào rồi vẫn phải đợi thêm, một nữ bác sĩ sẽ hỏi
trước về tình trạng bệnh và viết báo cáo bệnh lý sơ lược, sau đó mới quyết định
họ sẽ gặp bác sĩ nào.

Nữ bác sĩ hỏi họ có những triệu chứng gì, bắt đầu có
từ lúc nào. Hai vợ chồng bốn mắt nhìn nhau, vẫn là Tiểu Băng phản ứng nhanh,
ngay lập tức đã uốn bảy tấc lưỡi giải thích: “Chúng em có tinh thần “phòng là
chính, chữa là phụ” nên mới tới đây kiểm tra, thật ra cả hai đều không thấy có
triệu chứng gì hết, nhưng bởi vì một người bạn đi kiểm tra phát hiện mắc bệnh
sinh dục nên chúng em...”

Nữ bác sĩ hỏi lại đầy thâm ý: “Là bạn chung... của
hai anh chị hả?”

Đàm Duy thấy bác sĩ đang hiểu theo hướng khác bèn vội
vã thanh minh: “Chuyện là thế này, vợ chồng chúng tôi tới chơi nhà cô ấy, có
dùng qua bồn tắm trong nhà, vợ chồng tôi sợ... bị lây nhiễm...”

Nữ bác sĩ cười mỉm, không rõ là đang cười anh nói dối
hay là cười anh thiếu hiểu biết, sau đó hỏi tiếp cả hai từng có tiền sử tình dục
bẩn không. Cả hai lại bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Băng lại uốn bảy tấc lưỡi: “Hẳn
là không có rồi, chúng em đều rất giữ gìn... vệ sinh cá nhân mà, trong nhà có
bình nước nóng, dù là mùa đông chúng em cũng...”

Nữ bác sĩ ngắt lời Tiểu Băng, giải thích cho họ về
cái gọi là “tiền sử tình dục bẩn”. Cả hai nghe đến ong cả đầu, vội nói: “Không
có, không có! Đâu có làm chuyện ấy đâu...” Bác sĩ nói: “Hai anh chị không có tiền
sử tình dục bẩn, cũng không có triệu chứng, vậy chạy tới đây làm gì? Đây là
chuyên khoa bệnh lý sinh dục, anh chị có rõ hay không?”

“Có. Chúng em chính là đến chuyên khoa bệnh lý sinh
dục để khám, em nói rồi mà chị, chủ yếu là vì phòng bệnh thôi. Chẳng qua là có
một người bạn mắc bệnh nên chúng em rất lo lắng... muốn kiểm tra cho an tâm
hơn.”

Nữ bác sĩ gật đầu, nói: “Hai anh chị đã tới rồi thì
cứ kiểm tra thôi. Nữ qua bên này, nam qua bên kia.”

Hai người được phân tới hai bác sĩ khác nhau khám bệnh,
khám cho Đàm Duy là một bác sĩ nam còn rất trẻ, vóc dáng gầy mảnh, nói nhanh mà
viết cũng nhanh, hàng bệnh nhân của anh ta rút ngắn nhanh chóng, một người đi
ra lập tức có người khác vào. Đàm Duy hoài nghi tiếng tăm của bệnh viện này có
phải là dựa vào số lượng người tới chẩn bệnh hay không.

Vị bác sĩ này vừa đọc xong báo cáo bệnh lý do bác sĩ
nữ kia viết liền giáo huấn Đàm Duy: “Anh đừng có đuổi theo trào lưu thời thượng,
thấy bây giờ nhiều người tới chuyên khoa sinh dục khám cũng chạy tới xem trò
vui.”

Đàm Duy phân trần: “Ai mà muốn xem thứ trò vui này chứ?
Chắc chắn là phải có mối lo nên mới...”

“Tôi thấy anh cũng có dáng vẻ một thành phần trí thức,
sao ngay cả mấy kiến thức cơ bản cũng không có thế?”

Anh bị nói tới mức mặt hết đỏ ửng lại trắng bệch mà
vẫn không biết “mấy kiến thức cơ bản” bác sĩ vừa nói là gì, không thể tranh luận
được đành im lặng.

Bác sĩ không hề khách khí nói: “Có phải tới lấy thuốc
thay người khác không? Cứ nói thật xem nào, đỡ việc cho cả anh cả tôi. Anh cứ
nói thẳng ra thì tôi mới có thể giúp anh kê đơn thuốc. Nếu anh định gạt tôi...
vậy thì tôi không chỉ không kê đơn cho anh, mà còn báo cáo đến nơi anh công tác
nữa đấy.”

Anh trợn mắt há miệng: “Tôi đi lấy thuốc hộ ai cơ?
Tôi chỉ muốn khám thôi...”

Có lẽ bác sĩ thấy anh là một tên mọt sách, liền đổi
sang giọng điệu hòa nhã hơn: “Anh có bảo hiểm y tế không? Bảo hiểm có bao gồm
việc khám và điều trị bệnh sinh dục không?”

“Tôi... không có bảo hiểm.”

“À? Ra thế. Thế này đi, nếu là tự chi trả thì anh muốn
kiểm tra gì thì kiểm tra cái đấy...” Bác sĩ nói xong liền bắt đầu viết phiếu
xét nghiệm.

Đàm Duy vội ngăn lại: “Anh đừng như thế, phải xem có
cần thiết hay không đã chứ? Không thể chỉ vì tự chi trả mà... ghi bừa phiếu xét
nghiệm được.”

“Ai nói là ghi bừa? Tôi đã viết thì chắc chắn là cần
thiết. Anh không có triệu chứng phải không, vậy thì thế này nhé, tôi sẽ ghi hết
vào, anh kiểm tra hay không là việc của anh, anh kiểm tra cái nào thì trả tiền
cái đó, được chưa?”

Trong lúc đứng ở ngoài đợi Tiểu Băng, Đàm Duy liền lấy
mấy tờ phiếu xét nghiệm đó ra xem xét, mãi cũng không nhìn ra tên bác sĩ là gì,
có thể anh ta sợ bị người bệnh tố cáo nên cố ý viết như thế để người ta không đọc
được.

Một lát sau, Tiểu Băng cũng đi ra, vừa bước ra đã hỏi:
“Anh thế nào? Bác sĩ kiểm tra cho anh chưa?”

“Kiểm tra cái gì? Chỉ hỏi mấy câu như thẩm vấn phạm
nhân ấy, vừa nghe nói anh tự trả tiền khám liền viết bừa cho mấy cái phiếu xét
nghiệm.”

“Sao lại như thế? Còn không kiểm tra sao? Bác sĩ của
em kiểm tra cho em rồi, còn lấy mẫu cơ. Cô ấy nói em không giống mắc bệnh sinh
dục, nhưng để đảm bảo thì vẫn phải làm xét nghiệm.”

Vẫn là Tiểu Băng cẩn thận, phát hiện trong đống phiếu
của anh không có phiếu xét nghiệm HIV, lập tức nói: “Sao anh lại không có phiếu
xét nghiệm HIV? Mau đi tìm bác sĩ của anh, bảo anh ta viết cho một phiếu, chúng
mình đến đây chủ yếu là vì cái đó mà.”

Anh lại mặt dày đi vào tìm bác sĩ. Bác sĩ khó chịu
nói:

“Bây giờ kiểm tra cũng vô dụng.”

“Tại sao?”

Bác sĩ lại càng ra vẻ khó chịu, đáp: “Dù bây giờ có
kết quả âm tính thì cũng chưa nói được là anh không nhiễm HIV. Có điều nếu anh
thích kiểm tra thì kiểm tra, dù thế nào thì cũng là tiền của anh.”

Anh nghe giọng điệu của tay bác sĩ cứ như đã biết là
anh mắc HIV rồi, chỉ là nhất thời kiểm tra chưa thấy được, thâm tâm anh buồn
bã, lẳng lặng nhận lấy phiếu xét nghiệm rồi rời khỏi phòng chẩn đoán.

Tiểu Băng hỏi anh có chuyện gì, anh liền nói lại lời
của bác sĩ, Tiểu Băng an ủi: “Bác sĩ không thể nhận ra ai có bệnh chỉ bằng mắt
thường, nếu không còn phải làm xét nghiệm làm gì chứ?”

Hai người tới phòng thu ngân, nhân viên thu ngân hỏi
họ làm “cấp tốc” hay “siêu tốc”, làm “cấp tốc” thì trong ngày có thể có được gần
hết các kết quả, nếu làm “siêu tốc” thì trong ngày sẽ có hết kết quả. Hai vợ chồng
bàn bạc, quyết định làm “siêu tốc”, mất thêm chút tiền mà đỡ sốt ruột.

Hai người lấy mẫu xét nghiệm xong liền đi tìm một
quán ăn nhỏ ăn qua loa, sau đó quay về bệnh viện lấy kết quả. Đầu tiên là kết
quả xét nghiệm HIV, cả hai đều âm tính, nhưng hai người không dám vui mừng, sợ
là bệnh viện vì muốn nhanh nên làm xét nghiệm không kĩ lưỡng, hoặc là trong quá
trình làm xét nghiệm để xảy ra sai sót, nhầm lẫn kết quả, hoặc là cơ địa của họ
đặc biệt, vi rút HIV trong cơ thể cần một thời gian dài mới phát hiện ra được...
Hai người quyết định ba tháng sau sẽ xét nghiệm HIV thêm lần nữa.

Chờ mãi tới năm giờ mới lấy được các kết quả xét
nghiệm còn lại, tất cả đều âm tính, khi ấy hai người mới nhẹ lòng hơn. Đàm Duy
đùa: “Em xem đấy, làm con gái vẫn tốt hơn, chuyện không tốt luôn dùng từ “dương
tính” để biểu thị, bao nhiêu người đợi chờ ở đó đều là vì một từ “âm tính”, còn
cứ dính vào hai chữ “dương tính” thì hôm nay ắt là khó sống vui vẻ rồi.”

Cả hai đón taxi về nhà. Về đến nhà rồi, Đàm Duy đi nấu
cơm, Tiểu Băng nói: “Đợi em gọi điện thoại cho Di Hồng xem cô ấy sao rồi.”

Tiểu Băng gọi điện thoại xong, sắc mặt rạng rỡ chạy
vào bếp báo với Đàm Duy: “Xét nghiệm HIV của Di Hồng cũng là âm tính.”

“Thế sao cô ấy bảo là mắc HIV?”

“Cô ấy nói là bản thân xưa nay càng sợ cái gì lại
càng hay gặp phải cái đấy, nên mới cảm thấy chắc chắn là mắc phải HIV rồi, chỉ
có điều cơ thể chưa sản sinh đủ kháng thể nên tạm thời chưa kiểm tra được mà
thôi.”

“Cô ấy thật là... Nói cũng chẳng nói rõ ràng, làm
người khác lo phát sốt!”

Tiểu Băng cười, nói: “Anh oán trách cái gì? Anh chỉ
lo suông thôi, còn em, thiếu chút nữa đã nhường chồng cho cô ấy rồi. Ha ha, may
mà anh thông minh, không tin lời em nói, chưa vội vã chạy tới nhà cô ấy để kề cận
tới lúc chết, nếu như lại có màn kịch hay anh diễn, em sẽ rất hào phóng mà gây
ra một trận long trời lở đất với anh luôn. Anh nhớ lấy, những lời em nói trong
phút sinh tử hiểm nguy đều không thể coi là thật, anh đừng có nhầm lông gà
thành lệnh tiễn.”

“Chúng mình cũng không thể vui mừng quá sớm vì vẫn
chưa thể nói chắc là không nhiễm HIV, phải đợi ba tháng sau kiểm tra lần nữa mới
có thể chắc chắn.”

“A, còn phải đợi ba tháng... chưa biết chừng ba
tháng chưa tới, em đã chết vì đợi rồi.”

“Đừng gở miệng! Thường Thắng... sao rồi?”

“Di Hồng nói cô ấy ép Thường Thắng đi bệnh viện khám
rồi, Thường Thắng cũng bị nhiễm trùng và mắc lậu.”

“Thế sao cậu ta nói... có thể... cởi quần để người
khác kiểm tra? Loại người như cậu ta còn có thể già mồm cãi láo cơ đấy, cậu ta
nói là Tiểu Tạ truyền bệnh cho mình, dù sao cũng chẳng có ai bắt cậu ta trên
giường với gái điếm.”

“Nhưng ít nhất anh ta cũng không dám vu oan cho anh
nữa.”

“Bị cậu ta vu oan anh không sợ, chỉ cần em không tin
những lời hồ đồ của cậu ta là được.”

“Em chẳng tin vào lời hồ đồ của ai cả, em chỉ tin
vào mắt em thôi.”

“Vậy thì tốt rồi!”

“Anh nói xem họ có vì chuyện này mà ly hôn không?”

“Ai biết được? Quá nửa là sẽ ly hôn.”

Tiểu Băng nói: “Em tán thành việc Di Hồng ly hôn,
Thường Thắng vốn không xứng với cô ấy, còn ra ngoài làm bậy, thật... ghê tởm. Nếu
đổi lại là em, chỉ ly hôn thôi cũng không đủ giải hận, em phải khiến hắn ta tàn
phế, để hắn ta không đi hại người được nữa.”

“Em phế cậu ta rồi, em cũng phải vào tù, đáng
không?”

“Đương nhiên em phải nghĩ ra một cách vừa có thể phế
được hắn vừa không cần ngồi tù.”

“Ở đâu ra cách như thế?” Anh sợ Tiểu Băng kích động
nói bừa, để Tạ Di Hồng nghe thấy lại thêm phiền toái, vội chuyển chủ đề: “Người
nhà Tiểu Tạ có biết cô ấy mắc bệnh không?”

“Cô ấy nói là không kể cho người nhà biết... Cô ấy
nói người nhà cô ấy vốn không thích Thường Thắng, lúc hai người yêu nhau nhà cô
ấy cũng không đồng ý, nói Thường Thắng hời hợt, không thành thật, không phải kiểu
người trọng tình cảm, nhất định là chỉ mê địa vị của ba cô ấy. Lúc đó cô ấy rất
thông cảm với Thường Thắng, cảm thấy gia đình mình quá khắc nghiệt với anh ta.
Bây giờ thành như thế rồi, cô ấy còn mặt mũi nào để nói với họ nữa? Đành ngậm bồ
hòn làm ngọt thôi.”

Tim anh nhói một cái, cảm thấy Tạ Di Hồng thật đáng
thương, nhưng lại không nghĩ ra được cách nào để giúp cô ấy, chỉ có thể dành thời
gian gọi điện thoại nói cô hãy yên tâm nghỉ ngơi, tiết dạy của cô anh sẽ cố gắng
dạy thay.

Một tuần sau Tạ Di Hồng đi dạy lại, người gầy rộc
đi, ánh mắt cũng chẳng còn sức sống như ngày xưa, nhất là cái vẻ rụt rè, sợ hãi
đó khiến anh rất đau lòng và ăn năn. Nhưng điều khiến anh không hiểu là, Tạ Di
Hồng lại không hề nhắc tới chuyện ly hôn Thường Thắng, anh nghĩ có lẽ lần này
Thường Thắng đã hứa cải tà quy chính, hoặc là Tạ Di Hồng muốn giữ thể diện,
không muốn để mọi người biết chuyện này.

Ba tháng sau, Đàm Duy và Tiểu Băng lại đi xét nghiệm
HIV lần nữa, kết quả vẫn âm tính, Tạ Di Hồng và Thường Thắng đi xét nghiệm HIV
cũng cho kết quả như vậy, mấy người họ cuối cùng cũng có thể yên tâm. Đàm Duy
thầm vui sướng, xem ra chuyện dữ có thể hóa lành, trải qua vụ “thảm kịch HIV”
này, anh càng củng cố thêm niềm tin đối với cuộc hôn nhân của mình, thấy rằng
trên đời này chẳng có thứ gì có thể chia cắt được họ nữa. Còn về Tạ Di Hồng và
Thường Thắng, cả hai không ly hôn, điều đó chứng tỏ rằng Thường Thắng đã cải tà
quy chính, cũng chứng tỏ rằng Tạ Di Hồng đã tha thứ cho anh ta, hai vợ chồng
cùng vun vén lại tình cảm, về sau chung sống với nhau an ổn.

Có điều giấc mộng êm đẹp của anh cũng chẳng kéo dài
được bao lâu, phiền toái lại ập tới. Một buổi trưa, anh vừa định về nhà ăn trưa
thì Thường Thắng chạy tới phòng thí nghiệm, nói rằng lần trước uống rượu say,
nói những lời không phải, hôm nay muốn mời anh ăn bữa cơm đạm bạc, coi như là
chuộc tội, người ta bảo không đánh nhau không thành anh em đấy thôi.

Anh từ chối: “Hôm nay Tiểu Tạ lên thành phố dự lớp bồi
dưỡng tiếng Anh cho nhân viên công tác nước ngoài, đợi bao giờ cô ấy về, chúng ta
cùng ăn cơm.”

Thường Thắng nói: “Chính vì biết hôm nay cô ấy đi vắng
nên anh mới mời chú. Anh em chúng ta tụ tập, còn cần vợ kè kè bên cạnh làm gì?
Nếu dẫn bà xã theo thì đợi bữa cuối tuần nào làm đi.”

“Vậy thì đợi tới hôm đó... Buổi trưa thì tụ tập cái
gì?”

“Anh nói rồi mà, chỉ là bữa cơm đạm bạc, cũng chẳng
phải tiệc tùng gì. Đồng ý đi, đừng khách sáo, nói thẳng nhé, anh có chuyện nhờ
chú giúp.”

Anh nghe nói đến giúp đỡ, lại ngại từ chối, bèn nói:

“Cũng được...”

“Anh gọi cuốc taxi, đang đợi ở ngoài kia, đi thôi.”

Hai người đi taxi tới một quán ăn, gọi vài món,
khách ăn trưa cũng không đông, bồi bàn rất nhanh đã bê từng đĩa thức ăn lên.
Thường Thắng rất nhiệt tình mời rượu, gắp thức ăn, Đàm Duy không muốn uống rượu,
nói là chiều có tiết dạy, anh ta cũng không nài ép, chỉ mời ăn.

Ăn được hai miếng, Đàm Duy hỏi: “Không phải chú nói
là muốn nhờ anh giúp sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“À, là thế này, lão Ngưu ở công ty anh, chính là ông
chủ Ngưu của bọn anh ấy... ngắm trúng giáo viên hướng dẫn của chú, muốn tìm chú
làm trung gian tác hợp cho đôi bên.”

Anh ngẩn người. “Giáo viên hướng dẫn của anh? Giáo
viên nào cơ?”

“Chú thì có mấy giáo viên hướng dẫn?” Hai người nhìn
nhau vài phút, Thường Thắng mới vỗ đầu một cái. “À, anh quên mất là chú đang học
tiến sĩ tại chức, còn một giáo viên hướng dẫn nữa, người anh nói đến đương
nhiên không phải giáo viên hướng dẫn hiện nay của chú...”

Anh vẫn không dám tin vào tai mình. “Người mà chú
nói đến... họ Lam?”

“Đúng rồi, Lam Tâm Đế, cô giáo Lam! Sao, Tiểu Băng
chưa nhắc tới cô ấy với chú à?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3