Ai sẽ ôm em khi thấy em buồn (Tập 1) - Chương 05
Chương 5
Khi mới biết tin mình được “nên duyên” cùng cô giáo
Lam, Đàm Duy không thể vui nổi, anh cho rằng vận số của mình không tốt, được
phân làm luận văn với vị giáo viên mà mọi người đều không mong muốn, chẳng biết
cuối cùng có thể qua được hay không. Nhưng sau khi tiếp xúc với cô giáo Lam vài
lần, anh liền bị cô thuyết phục.
Cô giáo Lam tư chất thông minh, đầu óc cực kì linh
hoạt, cộng thêm việc từng đi du học nước ngoài, lại không vướng bận chuyện gia
đình, có thể toàn tâm toàn ý đi dạy và nghiên cứu khoa học, bởi vậy đối với hướng
nghiên cứu của anh, cô giáo Lam là một người dẫn đường vô cùng xuất sắc. Những
luận văn đỉnh nhất có liên quan đến đề tài luận văn của anh, về cơ bản đều do
cô giáo Lam viết hoặc tham gia nghiên cứu.
Cô giáo Lam có lẽ chính là điển hình của “hoa nở
trong tường thơm ngát ngoài tường”, tuy trong trường hầu như không được lòng
lãnh đạo, sinh viên nhưng trong giới học thuật quốc tế, luận văn của cô giáo
Lam thường được lấy để trích dẫn, vì thế ở khoa tuy không ai thích cô, không ai
vừa mắt cô nhưng cũng không dám đụng đến. Có một vài giáo sư thích hoạnh họe
sinh viên của cô lúc phản biện nhưng trước giờ vẫn không một ai phủ nhận sinh
viên của cô. Nghe nói có một lần, mấy vị giáo sư liên hợp lại “bắn chết” một luận
văn thạc sĩ do cô giáo Lam hướng dẫn, cô đã kiện thẳng lên trường, thậm chí là
bộ Giáo dục, cuối cùng bài luận văn bị “bắn chết” ấy đã được “cải tử hoàn
sinh”, còn bạn sinh viên kia cũng nổi tiếng từ đó.
Tóm lại, Đàm Duy tiếp xúc với cô giáo Lam ngày càng
nhiều, hiểu biết cũng ngày càng dày, sự khâm phục dành cho cô ngày một tăng
lên. Nhưng hai người cách nhau hơn mười tuổi, lại là quan hệ cô trò, từ trước đến
giờ anh chưa bao giờ nghĩ đến những phương diện khác. Không phải là anh không
có ham muốn, mà là anh chưa từng nghĩ đến việc bản thân có thể có ham muốn với
chính giáo viên hướng dẫn của mình, cũng bởi vì cô giáo Lam giữ khoảng cách thầy
trò rất tốt, căn bản không cho anh bất cứ lý do gì để nảy sinh hy vọng hão huyền.
Đến khi phản biện luận văn của anh được thông qua,
giữa anh và cô giáo Lam vẫn chỉ là mối quan hệ thầy trò, đôi lúc thảo luận vấn
đề đến tối muộn, hay là mải nghiên cứu trong phòng thí nghiệm quá khuya, hai
người cũng chỉ tìm một quán cơm cùng ăn một bữa. Anh từng đi ăn với cô giáo Lam
hai lần, nhưng cô giáo Lam luôn là người công tư phân minh, hoàn toàn không cho
anh bất kỳ lý do nào để suy nghĩ linh tinh.
Vì thế, khi anh cầm bài luận văn đã được đóng dấu dập
bản mang đến nhà cô Lam, anh không hề ngờ rằng đó lại là đêm anh mất đi lần đầu
tiên của mình.
Hôm ấy, khi anh gõ cửa nhà cô giáo Lam, chợt có cảm
giác khang khác, trông cô Lam không hề giống với người giáo viên hướng dẫn
nghiêm cẩn anh đã tiếp xúc trước kia, mà giống một người phụ nữ có phong thái
quyến rũ hơn. Có người nói trước khi đi du học, cô giáo Lam cũng được xếp vào
hàng có nhan sắc tạm ổn, nhưng sau khi trở về nước, tựa như được thay da đổi thịt,
có lẽ là nhờ kỹ thuật trang điểm của nước ngoài.
Nhưng cho dù có lớp trang điểm ấy hay không, cô giáo
Lam giờ đây quả thật đã trở nên xinh đẹp lạ thường. Đàm Duy trước nay vẫn luôn
đối xử với cô giáo Lam như một giáo viên hướng dẫn không phân giới tính, ngày
hôm đó chính là lần đầu tiên anh nhìn cô như một người phụ nữ, anh chợt phát hiện
ra các đường nét trên khuôn mặt cô được sắp đặt quá đỗi khéo léo, khi mỉm cười
nhìn rất điềm tĩnh, rất dịu dàng nhưng lại không hề có vẻ tang thương, tĩnh mịch.
Dáng người cũng rất mực uyển chuyển, gò cao trước ngực là thứ anh chưa từng
nhìn thấy trên người bất cứ bạn học nữ nào, nhất là vòng eo của cô, đường cong
bắt đầu từ bả vai trở xuống, khi chạm đến eo, đường cong đạt độ hoàn hảo nhất,
rồi uốn ra ngoài thành một đường vòng cung tuyệt vời.
Vòng eo với đường cong tuyệt mỹ của cô giáo Lam ngày
đó được một làn váy liền thân phác họa sống động, so với loại vú to mông nở thì
vẻ đẹp này càng hợp với mắt thẩm mỹ của anh, khiến anh không tài nào kiềm chế
được lòng hiếu kỳ đang nảy nở, không biết nếu được ôm vòng eo kia thì sẽ có cảm
giác gì nhỉ? Họa chăng là một cảm giác tinh tế, thanh mảnh đến độ có thể ôm trọn
trong vòng tay?
Anh chỉ cảm thấy máu huyết trong người lưu chuyển rất
nhanh, đầu óc trở nên choáng váng. Anh thử suy đoán trong vô vọng về ý nghĩa của
việc cô giáo Lam trang điểm như thế, nhưng lại cảm thấy bản thân mình thật đê
tiện, chỉ toàn nghĩ những chuyện bậy bạ. Có thể có ý nghĩa gì được chứ? Cũng chỉ
là một bộ quần áo mà thôi, biết đâu là vì luận văn của anh đã hoàn thành, cô
cũng chẳng cần khoác lên mình cái lớp vỏ của giáo viên hướng dẫn làm gì; hay có
lẽ vì cô đang ở nhà nấu cơm, cho nên mới ăn mặc thoải mái; hoặc là cô chuẩn bị
ra ngoài, vì thế mới mặc váy...
Cô giáo Lam giữ anh lại ăn cơm tối và anh đồng ý
trong mê muội. Sau đó cô Lam đi vào phòng bếp bận bịu nấu nướng, còn anh mơ
màng theo sau hỗ trợ. Phòng bếp không lớn, hai người đứng trong này có phần chật
chội, khi cô giáo Lam quay qua quay lại khó tránh được va chạm với anh. Tim anh
đập thình thịch, không phải bởi chút da thịt ấy cọ xát lên cơ thể anh dữ dội đến
thế nào, mà là ý nghĩa tượng trưng của sự đụng chạm này quá sâu xa, như thể đột
nhiên kéo gần khoảng cách giữa anh và cô Lam, hóa ra giáo viên hướng dẫn cũng
có thể chạm vào ư?
Cô giáo Lam nói muốn làm cho anh món khoai tây sốt
cà ri, kêu anh gọt giúp vỏ khoai. Anh vụng về cắt gọt, cô giáo Lam quan sát một
cách hứng thú, cái nhìn ấy khiến anh cảm thấy vô cùng bối rối, hai tay run lên,
vừa sơ ý một cái liền cắt phập vào tay.
Cô giáo Lam nhanh chóng tìm cho anh một miếng băng
urgo, giúp anh băng vết thương, tay hai người không thể tránh được những cái đụng
chạm làm anh xao xuyến, lúng túng. Cô giáo Lam không cho anh làm nữa, nhưng
cũng không bắt anh phải ra khỏi phòng bếp mà bảo anh đứng bên cạnh. Hai người đứng
trong căn phòng nhỏ, ngọn lửa trên bếp phả hơi nóng vào khuôn mặt anh, tiếng
ong ong từ máy hút mùi khiến đầu óc anh quay cuồng.
Và rồi không hiểu tại sao, hai tay cô giáo Lam đột
nhiên ôm lấy anh. Khi ấy, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ: “Mình đang mộng
xuân.” Nhưng từ trước tới giờ anh chưa hề ôm mộng xuân với cô giáo Lam, dù cho
trong phòng anh thường có người nói tối qua đã mơ mộng xuân, tiêu diệt cô giáo
Lam, anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Trước ngày đó, anh chưa từng chính thức hẹn hò, cũng
chưa từng có quan hệ yêu đương với cô gái nào, được tiếp xúc với cơ thể phụ nữ
gần đến vậy, đây chính là lần đầu tiên. Anh luống cuống không biết phải làm gì,
chỉ biết chôn chân tại chỗ, không nhúc nhích, trái tim trong lồng ngực đập loạn
đến đau đớn, mạch máu trên huyệt thái dương như muốn nứt toác ra...
Cô giáo Lam dán sát bộ ngực đầy đặn của mình lên người
anh, kề siết một lúc, một tay của cô bắt đầu di chuyển xuống dưới. Anh lo sợ
mình sẽ bị cô Lam nhìn ra chỗ sơ sở, vội vàng giơ hai tay ra, bảo vệ mình.
Cô giáo Lam thầm thì: “Đừng sợ, tôi biết cậu muốn
mà, không sao đâu, được mà...”
Những lời này của cô giáo Lam mang một âm điệu đan
xen giữa giáo viên và người tình, lại phối hợp với một bàn tay mềm mại đang nhẹ
nhàng xoa bóp chỗ đó của anh, khiến anh thở hổn hển, căng thẳng đến độ gần như
bùng nổ, luôn miệng nói “đừng, đừng”, không biết là kêu hai người đừng làm chuyện
này hay là kêu cô giáo Lam đừng xoa bóp nữa, kẻo lại làm trò cười cho thiên hạ.
Nhưng bàn tay của cô giáo Lam vẫn kiên quyết không buông, miệng cũng đặt một nụ
hôn lên đôi môi anh, cứ thế, cô Lam điều khiển Đàm Duy đi vào phòng ngủ của cô.
Đây là lần đầu tiên anh bước vào phòng ngủ của cô
giáo Lam, trước đây mỗi lần đến trao đổi đều không dám nhìn về phía đó. Anh mơ
màng nghĩ, cô giáo Lam mỗi đêm đều ngủ trong này ư? Căn phòng thật thơm mát, thật
dễ chịu.
Lần đầu tiên của anh là một câu chuyện mà anh chỉ muốn
xóa sạch trong ký ức của mình cũng như trong ký ức của cô giáo Lam. Làm sao anh
có thể cuống chân cuống tay như thế cơ chứ? Còn chưa kịp đặt chân đến cửa, văn
chương đã tuôn lai láng, tuôn rồi cũng không biết phải xin lỗi hay cứu trợ, chỉ
đực ra ở đó với cái ý nghĩ dốt nát: Tiêu rồi, làm bẩn chân của cô giáo Lam mất
rồi! Điều này quả thật còn khiến anh xấu hổ hơn cả việc viết luận văn hỏng, anh
không nhớ mình đã trườn xuống khỏi người cô giáo Lam bằng cách nào, chỉ nhớ cô
giáo Lam đã ôm anh rất dịu dàng, và cất lời an ủi: “Không sao, lần đầu tiên đều
như vậy...”
Anh vẫn còn nhớ câu nói đầu tiên sau khi anh khôi phục
lại khả năng ngôn ngữ của mình, đó là bày tỏ với cô giáo Lam một cách lắp bắp:
“Anh nhất định sẽ lấy em.”
Anh cảm thấy câu nói đó chính là lời mà cô Lam muốn
nghe nhất khi ấy, nghe xong nhất định sẽ cảm động đến rơi lệ. Nhưng cô giáo Lam
lại gạch bỏ nó như thể đó là những câu chữ lạc đề trong bài luận văn của anh,
đoạn khẽ cười, nói: “Đừng ngốc thế, cậu lấy tôi làm gì?”
Điều này thật sự khiến anh bối rối, anh không biết kết
luận ấy được đúc kết từ đâu, chỉ cảm thấy điều con gái muốn nghe nhất sau khi xảy
ra “chuyện kia” chính là lời hứa hẹn sẽ lấy họ của người đàn ông. Tuy anh vẫn
chưa thực sự “làm” với giáo cô Lam nhưng quần áo người ta đã cởi rồi, cả cơ thể
cũng đã cho anh nhìn hết, còn cho anh chạm vào, dễ dàng như thế sao? Còn chuyện
vẫn chưa “làm” nên hồn, cũng chỉ có thể trách anh không có bản lĩnh, cô giáo
Lam đã hy sinh như thế, thân là một người đàn ông thì không nên phụ lòng người
ta mới phải.
Anh vẫn khăng khăng nói sẽ lấy cô Lam, nhưng cô đã
dùng một nụ hôn lấp kín miệng anh.
Ngày đó họ còn làm hai lần, trước khi ngủ một lần,
sáng hôm sau tỉnh dậy một lần nữa. Anh tự thấy trình độ của mình ngày càng được
nâng cao. Nếu như nói lần đầu tiên của anh chỉ ở trình độ mẫu giáo thì hiện giờ
đã thăng lên cấp độ tốt nghiệp đại học, xem chừng thêm khoảng ba, năm lần nữa
là có thể lấy được học vị tiến sĩ, đúng là một bước phát triển vượt bậc...
Cô giáo Lam cũng khen anh về phương diện này rất có
tài như trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học. Anh tin lời ngợi khen của cô giáo
Lam là thật lòng, bởi vẻ mặt cô khi nằm dưới cơ thể anh đã nói cho anh biết, kỹ
năng của anh khá ổn. Cô giáo Lam tỏ ra rất kích động, miệng không ngừng cổ vũ
anh: “Đúng, đúng rồi, thế này rất tuyệt”, giống như việc cô thường rất thích
phê những chữ “tốt” trong bài luận văn của anh vậy.
Sau khi làm xong chuyện đó, cô giáo Lam thẽ thọt bên
tai anh, nói rằng cô rất dễ chịu, rất thỏa mãn, khen anh rất cừ. Anh cảm thấy
hưng phấn giống như lúc được điểm A luận văn, dự định lần sau phải giành bằng
được điểm A+, nhất định phải nỗ lực học tập, không ngừng tiến về phía trước,
mang thành tích xuất sắc để đáp lại cô giáo Lam.
Ngày ấy, khi rời khỏi nhà cô giáo Lam, anh cho rằng
mình hẳn phải tỏ ra lưu luyến không rời mới đúng, anh mường tượng hình bóng cô
Lam đang đứng bên cửa sổ dõi theo từng bước chân xa dần của anh, liền quay về
phía cánh cửa ấy trao một chiếc hôn gió.
Những ngày sau đó, anh gần như sống trong hồi ức,
trong đợi chờ và lo âu, chuyện đã xảy ra như bỏ bùa toàn bộ trí óc của anh, mà
chuyện sắp tới lại khiến anh lo đêm nghĩ ngày. Anh nhớ đến lời thề của mình trước
cô Lam, trong lòng chợt nảy ra ý nghĩ đê hèn, ích kỷ: nếu thật sự phải kết hôn
với cô giáo Lam, ba mẹ chắc chắn sẽ không vui, mọi người cũng sẽ đàm tiếu vào
ra, phải làm thế nào đây? Lẽ nào phải đoạn tuyệt với ba mẹ? Phải đoạn tuyệt với
“mọi người” không rõ mặt mũi đó ư? Nhưng anh đã nhanh chóng xua đi cái ý nghĩ
đó, nếu đã đi đến bước này thì nên chịu trách nhiệm với cô Lam đến cùng. Cho dù
trước đây cô có là gì của anh chăng nữa, nhưng hiện tại đã xảy ra chuyện đó thì
cô chính là người phụ nữ của anh, anh phải có trách nhiệm lấy cô, chăm sóc cho
cô.
Nhưng cô giáo Lam không hề liên lạc lại với anh, khi
ấy anh mới nhớ lại ngày hôm đó, cho tới tận lúc nói lời từ biệt, cô giáo Lam
cũng không đả động gì đến chuyện sau này, mà ngay chính bản thân anh cũng chẳng
hỏi. Vì sao cô Lam không nhắc đến chuyện đó, anh không biết, nhưng lý do anh
không nói về nó cũng là bởi anh cảm thấy nếu giữa hai người, đến chuyện ấy cũng
đã làm rồi, những chuyện sau này còn cần phải hỏi ư? Đương nhiên ván đã đóng
thuyền thì tất sẽ là như vậy.
Kiên nhẫn suốt hai ngày, cuối cùng anh không chịu được
nữa, thầm nghĩ hóa ra chuyện này còn chẳng bằng một góc của việc làm luận văn,
đối với những việc như vậy, theo đạo lý của đàn ông thì hẳn phải chủ động hơn một
chút. Quá trình từ “học sinh” biến thành “nam sinh” anh hãy còn chưa quen lắm,
nhưng anh quyết định phải làm quen dần từng bước. Hiện tại cô Lam đã không còn
là giáo viên hướng dẫn của anh, thế là anh gọi điện cho cô.
Cô Lam hỏi: “Cậu... tìm tôi có việc gì?”
Anh thoáng sửng sốt, rốt cuộc là ý gì? Mình tìm cô ấy
có “việc” hay không chẳng nhẽ cô ấy còn không biết?
Cô Lam thấy anh im lặng, hỏi lại một lần nữa: “Cậu
tìm tôi có việc gì?”
Anh như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, lắp bắp trả lời:
“Tôi... ừm... chỉ là muốn nói... nói chuyện... với
cô...” “Được, bây giờ cậu qua đây.”
Anh cưỡi lên chiếc xe đạp, nhanh chóng phóng đến chỗ
cô giáo Lam, phát hiện ra cô không còn mặc chiếc váy liền thân ngày hôm đó nữa,
không biết có phải lại khoác lên mình cái mác một giáo viên hướng dẫn rồi hay
không. Cảm giác hơi khang khác, nếu là giáo viên hướng dẫn, hình như phải học
thức hơn chút nữa, nhưng nếu nói là tình nhân, lẽ nào không phải nên lập tức
nhào vào lòng anh sao? Sao vẫn còn ngồi bên bàn một cách nghiêm túc như thế?
Cô giáo Lam mời anh ngồi xuống rồi lên tiếng hỏi:
“Tìm tôi có việc gì không?”
Đây là lần thứ ba cô hỏi anh câu đó, mỗi lần nghe cô
hỏi, trái tim anh lại chìm xuống một bậc, khó khăn lắm mới lấy lại được dũng
khí, anh hỏi: “Chúng ta... cái... chuyện đó... chỉ thế thôi ư?”
“Chuyện gì của chúng ta cơ?”
“Chính là... chuyện... tôi cùng cô...”
“Chuyện tôi cùng cậu ư?”
Vẻ ngạc nhiên trên gương mặt cô giáo Lam tuyệt đối
là thật chứ không hề mang vẻ vờ vịt, có nghĩa là cô giáo Lam không thừa nhận giữa
họ đã có “chuyện” gì xảy ra, hoặc là thực sự chẳng có chuyện gì hết, là anh tự
tưởng tượng ra chăng? Anh tuyệt vọng chất vấn: “Chúng ta chỉ đến đây thôi sao?
Không còn... nữa...”
Cô giáo Lam bỗng ngộ ra: “Ồ, cậu muốn... lần nữa hả?”
Khi cô nói, ánh mắt thoáng liếc về phía cái đó của anh.
Anh thấy như bị sỉ nhục, giống như cô gái con nhà
lành bị người ta xem như gái điếm, anh có chút phật lòng nghĩ, rốt cuộc cô ấy
coi mình là cái thứ gì chứ? Lẽ nào cô ấy cho rằng mình tìm cô ấy chỉ để “làm lần
nữa” thôi sao? Mình đến đây chẳng phải do cảm thấy giữa hai người vẫn còn có
tình cảm đó sao? Anh không biết phải nói gì, chỉ vụng về giải thích: “Tôi không
có ý đó, ý của tôi là... tôi muốn nói là...”
“Đến đây, đừng ngại, tôi biết cậu muốn, nó đã nói
cho tôi biết rồi...”
Lúc này anh hoàn toàn biến thành một con cừu non giận
dữ, bụng thì tức đấy nhưng cơ thể lại như cừu non ngoan ngoãn theo cô giáo Lam
đi vào phòng ngủ.