Bách quỷ tập - Phần VI - Chương 1 - 2 - 3 - 4

QUỶ
TRÂM (Chiếc trâm quỷ)

Chương
một

“Ò a!”

Tiếng trẻ con khóc vang vọng khắp núi non, dọa chim
chóc sợ hãi đập cánh bay. Trong một hốc rừng khuất nẻo, một con cọp vằn lớn
đang há rộng cái miệng đói khát đỏ lòm như chậu máu, lầm lũi tiến về phía một cậu
nhóc năm tuổi ăn vận hoa lệ trước mặt.

Bất chợt, một tảng đá lớn từ đâu dội xuống đầu con cọp,
tảng đá nhanh chóng thu hút sự chú ý của con vật, thế nhưng chừng đó chưa khiến
nó phải buông xuôi. Con cọp bắt đầu trợn mắt hung tợn với kẻ đang đứng sừng sững
phía trên hốc đất. Đó là một cô gái mảnh mai yếu nhược, thân vận y phục trắng
pha xanh nhạt. Cô gái đứng ngược chiều sáng, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo khiến
người ta run sợ.

“Cút ngay!”

Cô gái quát nhẹ một tiếng, con hổ mới rồi còn hung
hăng táo tợn lập tức như bị ai đánh, nghẹn ngào gầm lên một tiếng thảm thiết rồi
cúp đuôi chạy mất.

Cậu nhóc kia bị hù một trận kinh khiếp, cứ ti tỉ
khóc mãi không chịu thôi, cô gái lạ tiến tới trước mặt nó, cúi mình ngồi thấp
xuống. Cô chăm chú nhìn nó thật lâu, nghe tiếng nó khóc đến khản đặc lại, cuối
cùng mới chần chừ đưa tay ra vỗ nhè nhẹ lên đầu nó vài cái, vẻ mặt cô lạnh nhạt
thờ ơ, chẳng hiểu sao bàn tay có vẻ run rẩy.

“Đừng buồn nữa mà, đừng khóc nữa.”

An ủi như vậy tất nhiên chẳng có tác dụng gì, cô
nghĩ ngợi một lát, đành lấy một ít thịt khô trong túi ra: “Có đói không?”.

Đứa bé ngửi thấy mùi thịt mới từ từ thôi khóc, cặp mắt
long lanh nước ngơ ngác ngẩng lên nhìn miếng thịt khô trong tay cô gái, gật đầu
thừa nhận: “Đói lắm!”.

“Vậy ăn đi.” Cậu nhóc ngoan ngoãn ngồi trên mặt đất
ngấu nghiến miếng thịt khô, cô gái yên lặng ngắm nhìn nó, ánh nhìn dịu dàng ấm
áp dần chảy tràn trong khóe mắt. “Nhà em ở đâu? Sao lại ở đây một mình?”.

Cậu nhóc đang tóp tép nhai thịt khô, nó nghiêng đầu
nghĩ ngợi một lúc mới yếu ớt lầm bầm được mấy tiếng: “Hiền vương phủ. Bà nội
lên núi dâng hương, chùa dưới chân núi. Con đuổi theo con bướm, nó bay mãi bay
mãi ra tận đây”. Cậu nhóc nói năng lộn xộn nhưng không khó hiểu lắm. Cô gái ngẩn
ngơ, ánh mắt lạc trên khóa Trường mệnh trước ngực đứa bé, quý tử, con trai duy
nhất của Hiền vương. Lòng cô gái dội lên một nụ cười chua chát, thật chẳng ngờ
kiếp này chàng đầu thai vào hoàng gia.

“Ta đưa em về nhà.” Đứa bé mỏi mệt quá rồi, cáu kỉnh
chẳng bước nổi, cô gái nhìn nó một lát, cuối cùng đành thở dài ngồi xổm xuống
bên.

“Lại đây, ta cõng em.”

Nàng đưa được thế tử mất tích hai ngày trở về, Hiền
vương hứa sẽ thành toàn một ước nguyện của nàng, nữ tử nói: “Thiếp tên Thanh Trụy,
vào kinh thành để tìm phu quân. Hiện giờ không nơi nương tựa giữa kinh thành,
Hiền vương có thể cho thiếp ở tạm vương phủ một thời gian không?”.

Thỉnh cầu hợp lý hợp tình, Hiền vương lập tức chấp
thuận cho nàng.

Từ khi Thanh Trụy lưu lại Hiền vương phủ, tiểu thế tử
Văn Cảnh thường chạy tới tìm nàng, đặc biệt thân thiết với nàng. Đứa nhỏ này từ
xưa đến giờ chưa từng quấn quýt với người khác đến vậy, người trong vương phủ
ai nấy hết sức tò mò. Mà điều khiến người ta kinh ngạc hơn là chỉ ba tháng sau,
tiểu thế tử ngâm vang một bài thơ ngay trong thư phòng của phụ thân, Hiền vương
nhìn quý tử vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, vội vã dò hỏi Văn Cảnh ai đã dạy nó.

Cậu nhóc chắp tay sau lưng, học theo bộ dáng văn
nhân nho nhã, điềm đạm nói: “Là Thanh Trụy dạy con, chị ấy còn dạy con nhiều thứ
khác nữa. Có điều, chị ấy nói sau này con sẽ còn nhiều thầy giáo khác nữa, đến
lúc ấy chị ấy sẽ không thể dạy con được nữa. Phụ vương à, người có thể để chị
Thanh Trụy dạy cho con được không, chị ấy dạy hay lắm”.

Có thể làm ra bài thơ như vậy, đương nhiên rất giỏi
rồi. Hiền vương vuốt khẽ chòm râu, gật đầu đồng ý.

Nhận được câu trả lời như ý, bộ dáng nho nhã bắt chước
người lớn của Văn Cảnh lập tức bị phá tan tành, cậu nhóc hứng chí chạy tới ôm
chầm lấy Hiền vương, rồi vừa cười vừa co chân chạy ra ngoài: “Thanh Trụy! Thanh
Trụy! Chị được dạy cho em học rồi!”.

Hiền vương lắc đầu cười: “Thằng nhóc này, kiếm được
thầy giáo thôi mà, cũng đâu phải kiếm được hiền thê, lại có thể vui sướng đến
thế!”.

Văn Cảnh hào hứng, vừa la vừa chạy một mạch tới tận
đào viên Thanh Trụy cư ngụ, cậu nhóc nhào vào lòng Thanh Trụy, cọ cọ một hồi mới
chịu ngẩng đầu lên, hướng cặp mắt sáng rực về phía nàng. Thanh Trụy nhếch môi,
hé ra một nụ cười nhẹ: “Vậy, hôm nay em bái ta làm sư phụ, đã vào cửa ta rồi,
ta sẽ đặt cho em một pháp danh”.

Văn Cảnh dẩu mỏ, không hiểu gì hết: “Không phải chỉ
hòa thượng mới dùng pháp danh thôi sao?”.

Thanh Trụy chớp chớp mắt, lặng yên một hồi mới nói:
“Thế thì chúng ta đạo hiệu vậy!”.

Cái đó chẳng phải là của đạo sĩ sao... Văn Cảnh nhìn
Thanh Trụy, cười đến xán lạn: “Thanh Trụy muốn gọi là gì cũng được!”.

Thanh Trụy đưa tay vuốt ve mái đầu thằng bé, nhẹ giọng:
“Gọi Diệp Khuynh An có được không?”.

Giọng của nàng hơi đè nén, thoảng qua một nỗi bất
an, giống như bóng tối mịt mù náu mình sau ánh dương chói lòa, ẩn nấp và bắt rễ
trong lòng nàng, không cách gì gỡ bỏ được: “Sau này ta làm thầy của con, sẽ gọi
con là Khuynh An, có được không?”.

Văn Cảnh chẳng hiểu chút nào, chỉ ha ha cười thật rạng
rỡ chấp thuận: “Được ạ!”.

Chương
hai

Tiết xuân tươi đẹp, gió ấm hây hây, dìu dặt quấn lấy
những cánh hoa đào đỏ tươi buông rơi, cánh hoa nhảy múa trong gió xuân, dịu
dàng rớt xuống bàn cờ, một quân cờ trắng nhẹ nhàng chặn lên nó. Cô gái mỉm cười
nhè nhẹ: “Khuynh An, con thua rồi”.

Nàng ngồi đối diện với một cậu thiếu niên tuổi chừng
mười lăm, mười sáu, cậu ta buông quân cờ đen trong tay xuống, thở dài: “Kỳ nghệ
của Thanh Trụy đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa mất rồi, ai mà thắng được
người chứ!”.

Thanh Trụy lắc lắc đầu: “Vẫn còn một người, ta chưa
từng thắng được người đó lấy một lần”.

“Ai mà có bản lĩnh cao cường vậy ạ?”

Thanh Trụy lặng thinh, khóe môi hơi cong lên: “Phu
quân ta”.

Bàn tay nâng chén trà cứng ngắc giữa không trung,
ánh mắt Diệp Khuynh An rũ xuống, hờ hững cất tiếng: “Từ nhỏ đã nghe Thanh Trụy
tới kinh thành tìm phu quân, người tìm bao nhiêu năm rồi? Bao nhiêu năm như vậy
lòng vẫn chấp nhất không buông sao?”.

“Tìm bao lâu... ta cũng chẳng nhớ nữa rồi, không gặp
chàng lâu lắm rồi. Còn về chuyện chấp nhất...” Thanh Trụy nhìn cánh đào rụng
tan tác trong sân, nhẹ giọng: “Chẳng phải chấp nhất gì, chẳng qua chàng đáng được
vậy thôi”.

Trà xanh vô tình sóng khỏi chén, Diệp Khuynh An vội
vã đứng bật dậy, Thanh Trụy ngỡ ngàng, vô thức lấy ra chiếc khăn định lau tay
cho cậu. Diệp Khuynh An lùi lại phía sau, dáng điệu có chút khác thường, cậu gắng
gượng bình ổn sắc mặt, giả bộ trấn tĩnh nói: “Không sao đâu, trà không nóng lắm,
con về phòng thay y phục trước”. Dứt lời, cậu lập tức xoay người, bước chân rời
đi mang theo chút thảng thốt vội vã.

Đêm đó, lần đầu tiên Diệp Khuynh An đáp lại những lời
mời mọc của Phương tiểu hầu gia, cùng tới chốn phong nguyệt nổi danh trong truyền
thuyết.

Ba ly hoàng tửu trôi qua họng, cả thế giới lay động,
chao đảo trước mặt cậu, Phương tiểu hầu gia tốt bụng đưa cậu vào một căn phòng
đã chuẩn bị sẵn. Trong phòng có một thiếu nữ vận áo trắng muốt, nàng lập tức dịu
dàng dìu cậu về giường. Thế giới không ngừng xoay chuyển trước mắt cậu, chỉ
riêng một giọng nói thật dịu dàng ngọt ngào vẫn văng vẳng bên tai: “Khuynh An
à, Khuynh An”. Cái tên này tựa như có một thứ ma lực khiến người ta rạo rực hạnh
phúc, khiến gương mặt lãnh đạm, hờ hững của người con gái ấy cũng dịu xuống một
chút.

Diệp Khuynh An có cảm giác như ai đó đang chậm rãi cởi
bỏ từng lớp quần áo mình, người trước mắt tựa như trùng khớp với người vẫn ám ảnh
tâm trí cậu, nàng đang gọi tên cậu, vuốt ve lồng ngực của cậu, thiếu niên khí
thịnh, phần thân dưới nhanh chóng nóng rực lên.

Thanh Trụy...

Sư phụ... của cậu...

Choàng tỉnh! Diệp Khuynh Anh đột ngột tránh khỏi bàn
tay của cô gái phía dưới, ngồi bật dậy.

“Công tử à?” Giọng nói mềm mại của nàng vang lên
phía sau, Diệp Khuynh An gắt gao nhắm chặt hai mắt, đã không phải Thanh Trụy,
chẳng cần ai hết. Thân dưới nóng rực tưởng chừng có thể thiêu đốt người ta đến
đau đớn càng soi tỏ niềm nhung nhớ vô bờ vẫn ẩn sâu trong lòng Khuynh An.

Diệp Khuynh An lẳng lặng cắn chặt răng, cậu hiểu người
đó lớn hơn mình rất nhiều tuổi, người đó là sư phụ của cậu, cũng hiểu nàng là
người đã có nơi có chốn, cậu cũng chẳng xa lạ gì những lời bàn tán xôn xao của
thế nhân về dung mạo chưa từng đổi khác của người đó, những lời hiềm nghi người
đó là yêu ma dùng tà thuật. Nhưng, lòng cậu vẫn ấp iu mãi thứ ý niệm đại nghịch
bất đạo như vậy. Cậu kéo lại vạt áo xộc xệch, lập tức đẩy cửa rời đi.

Suốt đêm hôm ấy, Diệp Khuynh An ngồi một mình trên
nóc thanh lâu nhìn sao sáng lấp lánh giữa trời.

Chương
ba

Sớm hôm sau, lúc Diệp Khuynh An hồi phủ, đã thấy cả
nhà tề tựu đông đủ giữa nhà lớn, cả Thanh Trụy cũng có mặt. Nàng đang thản
nhiên uống trà, làm như không nhìn thấy cậu bước vào.

“Con trai đã lớn rồi, nhưng chưa tới tuổi lập thê nạp
thiếp, vậy cứ tìm vài nha đầu thông phòng trước đi.” Hiền vương phi dịu dàng gợi
ý, Hiền vương lập tức đồng tình, nhưng ngài cũng lập tức nghiêm giọng mà cảnh
cáo Diệp Khuynh An: “Sau này không được phép qua lại những chốn như vậy nữa,
con muốn kiểu người thế nào mà không có! Tại sao phải lộn xộn vào chốn phong
hoa”.

Diệp Khuynh An liếc mắt nhìn Thanh Trụy, thấy nàng vẫn
lạnh băng uống trà, cậu cụp mắt, bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Người cậu muốn,
người cậu muốn, vĩnh viễn chẳng thể có được.

“Con... hiểu rồi.”

Vương phi đem đại nha đầu bên mình ban cho Khuynh An
làm nha đầu thông phòng. Đêm đầu tiên hai người gần gũi, Thanh Trụy uống đến
say mềm giữa đào viên.

“Suốt đời an tĩnh, suốt kiếp an vui.” Thanh Trụy ghé
xuống bên bàn đá trong viện, bầu rượu trên tay đã vơi một nửa, nàng thất thần bật
cười: “Chàng thích là tốt rồi, cả đời này, ta sẽ bảo vệ chàng, được nhìn thấy
chàng... là tốt rồi”.

“Thanh Trụy?” Giữa lúc mơ màng ngẩn ngơ, tựa như có
ai kéo nàng ra, một giọng thiếu niên mang theo trách cứ vọng tới bên tai nàng:
“Sao uống nhiều thế này?”.

“Nhiều ư? Hình như đúng là hơi nhiều thật, lâu rồi
ta không uống nhiều như vậy. Khuynh An...” Nàng mơ mơ màng màng đưa tay ôm lấy
cổ cậu thiếu niên trước mặt, giọng nói mềm như nhung rót vào tai khiến Diệp
Khuynh An đỏ mặt.

“Con đưa người về phòng trước đã.”

“Không về.” Nàng cọ cọ vào vai cậu, tựa như đang làm
nũng, “Trước hoa dưới trăng, rượu ngon người đẹp, Diệp Khuynh An, chàng hôn thiếp
đi”.

Diệp Khuynh An giật mình: “Thanh... Thanh Trụy, người
say rồi!”.

“Đâu có, ta vẫn luôn tỉnh đấy chứ!” Nàng đáp, “Tỉnh
táo mà nhìn năm tháng chảy trôi, nhìn thế nhân biến đổi, tỉnh táo mà nhớ cho kỹ
từng giây từng khắc trôi qua, chưa từng quên bất cứ chuyện gì. Khuynh An à,
chàng có biết, ta tìm chàng bao lâu rồi không?”.

Diệp Khuynh An ngây người, sắc mặt mờ mịt.

“Mải miết kiếm tìm đến mức gần như tuyệt vọng.”
Thanh Trụy thoáng ngừng lại, ánh mắt lướt qua bờ vai cậu, khóe mắt ướt át, “Thế
nhưng có tuyệt vọng đến đâu cũng chẳng thể ngăn cản thiếp tìm chàng. Hóa ra
nhung nhớ lại vừa đáng sợ... lại vừa đáng buồn như thế”.

Diệp Khuynh An sửng sốt đứng ngây ra đó, lặng thinh
hồi lâu mới gian nan hỏi được một câu, giọng đã khản đặc từ khi nào: “Diệp
Khuynh An là ai?”.

Thanh Trụy vùi đầu vào vai cậu, yếu ớt cười: “Phu
quân, là phu quân ta”.

Đêm xuân gió mát lạnh, ngọn gió len lỏi qua từng lọn
tóc cậu. Hóa ra mỗi khi nàng cất tiếng gọi tên cậu, lòng đang nhớ tới người
khác. Ôn nhu nhường ấy, dịu dàng nhường ấy, chẳng phải dành cho cậu.

Lúc Thanh Trụy tỉnh lại, thấy Diệp Khuynh An u ám ngồi
bên giường mình, nàng hơi sửng sốt, lập tức cười nói: “Khuynh An, con lớn rồi,
chớ nên thoải mái, tùy tiện như trước kia nữa”.

“Người đang gọi ai vậy?” Thấy nét mặt sững sờ của
Thanh Trụy, Diệp Khuynh An khàn giọng hỏi dồn: “Diệp Khuynh An, tên này người
đang gọi ai?”.

Thanh Trụy ngồi thẳng dậy, bình tĩnh nhìn cậu, chẳng
sợ hãi chẳng giận dữ, ôn hòa nói như thể đang trò chuyện thường ngày: “Con đó,
Diệp Khuynh An, là gọi con đó”.

Chừng như đã nhẫn nại tới cực điểm, cậu đột nhiên đứng
bật dậy, giận dữ xé soạt soạt tấm màn bên giường, trong những âm thanh hỗn tạp
vang lên tiếng gầm của Khuynh An: “Nói bậy!”. Cậu giống như con hổ già bị kẻ
khác xâm phạm lãnh thổ, hung hăng trừng mắt với Thanh Trụy, “Người nhung nhớ y,
kiếm tìm y, nếu đã vậy sao còn dừng bước ở Hiền vương phủ này làm gì? Ta giống
kẻ đó lắm sao, lúc nhỏ nhìn giống vậy sao? Ha ha... Thanh Trụy, mỉa mai làm
sao, bao nhiêu năm như vậy, trong mắt người chẳng thấy ta, cũng chẳng thấy y,
người chỉ thấy chính người thôi, thấy nỗi nhung nhớ ích kỷ của người!”.

Sắc mặt Thanh Trụy tái nhợt. Diệp Khuynh An không đợi
nàng kịp phân bua, lại tiếp: “Thanh Trụy, sư phụ, hôm nay người lập tức rời đi,
rời khỏi Hiền vương phủ cho ta. Ta đây không cần người dạy dỗ nữa”.

“Khuynh An...”

Cậu lớn tiếng cắt lời Thanh Trụy: “Ta tên Văn Cảnh,
là thế tử của Hiền vương, đời này ta chẳng biết ai là Diệp Khuynh An hết, cũng
chẳng quen biết gì Thanh Trụy nữa!”.

Chương
bốn

Thanh Trụy vừa rời Hiền vương phủ được ba tháng thì
Hiền vương bị kẻ xấu vu oan hãm hại, một trăm mười mấy người phủ Hiền vương đều
bị xử trảm, thậm chí cả Hiền vương phi và thế tử Hiền vương cũng không thoát nạn.

Quỳ gối trên pháp trường, Diệp Khuynh An lặng thinh
ngắm nhìn bầu trời cao vời vợi, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng, chẳng còn yêu
chẳng còn hận, chỉ còn nỗi sợ hãi cái chết đang dâng ngập, sợ hãi đến chết lặng.

Quan giám trảm xuống lệnh, thủ cấp một người thân
quen của cậu đứt lìa, lăn tròn trên đất, máu chảy đầm đìa, cặp mắt còn mở trừng
trừng đầy hãi hùng. Mẫu phi vốn luôn dịu dàng, kiên cường bên cạnh cậu chợt
khóc thất thanh, rồi chỉ một lát sau, cậu tận mắt chứng kiến thủ cấp mẫu thân rớt
trên mặt đất.

Cuối cùng, cũng đến lượt cậu rồi.

Máu đỏ ấm nóng chảy ròng ròng dọc theo lưỡi đao trên
tay đao phủ, máu trượt theo cần cổ cậu, thấm vào vạt áo, cảm giác ấm áp ấy gợi
cậu nhớ lại buổi hoàng hôn năm đó, hoàng hôn của rất nhiều năm về trước, cậu
suýt mất mạng dưới vuốt hổ, chính người con gái yểu điệu ấy đã cứu cậu. Chính
nàng dịu dàng vuốt ve mái tóc cậu, vỗ về an ủi cậu: “Đừng buồn, đừng khóc mà”.

Gương mặt nàng khi ấy ôn nhu như nước biếc, tựa như
nước chảy âm ỉ mài mòn đá núi, giữa dòng hồi tưởng năm năm tháng tháng, ghi khắc
trong lòng cậu, lưu lại thứ chất độc đục khoét xương cốt, cắt đi không được,
buông bỏ không xong, đến thác chẳng thể lãng quên.

Có lẽ chỉ khi con người ta lâm vào cảnh hãi hùng nhất
mới có thể nghĩ tới người mà mình muốn dựa dẫm, ỷ lại nhất. Diệp Khuynh An khẽ
cười một tiếng, nhưng cũng chính lúc ấy, lệ bật khỏi bờ mi.

Thanh Trụy, Thanh Trụy... Hóa ra ta lại thích nàng đến
vậy.

“Trảm!”

Đao phủ vung lưỡi đao sắc lạnh lên.

“Kẻ nào dám!” Đột nhiên, một khối đá văng về phía lưỡi
đao trên tay đao phủ, tách một tiếng đánh bay thanh đại đao tám thước trong tay
gã đàn ông lực lưỡng. Giọng nữ nhân mang theo hàn ý kinh người âm âm vang vọng
tới bên tai những người tại đương trường.

Diệp Khuynh An choàng tỉnh, nhìn chằm chằm cô gái
đang chậm rãi tiến vào pháp trường, không thể tin nổi.

Nàng đi rất từ tốn chậm rãi, mỗi bước chân trầm ổn lại
mang theo khí thế khiến kẻ khác kinh hãi, sát khí trùng trùng. Diệp Khuynh An
chưa từng thấy qua một Thanh Trụy như thế, đúng là một thứ cảm giác kỳ quái,
Thanh Trụy quả thực nên mang loại khí chất như vậy.

“Yêu nữ phương nào! Dám vọng tưởng cướp pháp trường!
Người đâu, bắt ả lại cho ta!” Tiếng thét gào giận dữ vì không thể kiềm chế nổi
của quan giám trảm chỉ đổi lại mấy tiếng cười lạnh mỉa mai của Thanh Trụy. Nàng
thoáng ngừng cười, đứng cách xa như vậy mà Diệp Khuynh An vẫn có thể nhận ra áp
lực trùng trùng đang giáng xuống, cơ hồ khiến người xung quanh nghẹt thở.

“Có bản lĩnh thì cứ xông tới đây.”

“Yêu... yêu quái!”

Binh lính đang chực xông về phía Thanh Trụy hoang
mang lùi về phía sau, nàng đi tới đâu, chẳng kẻ nào dám lại gần quá một trượng.
Nàng tiêu sái bước đi, giữa ánh mắt chăm chăm của hàng ngàn quân sĩ mà như đi
giữa chốn không người, yểu điệu tới bên Diệp Khuynh An. Đao phủ chẳng biết đã
chạy mất từ lúc nào, Thanh Trụy ngồi sụp xuống bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vuốt mái
tóc cậu cho gọn gàng, rồi tựa như lúc mới gặp, nàng nhìn cậu, dịu giọng nói: “Đừng
sợ, có ta ở đây rồi”.

Dịu dàng, bình tĩnh mà mạnh mẽ xiết bao.

Ngày còn bé, cậu đâu có hiểu nổi, đến giờ mới chậm
rãi nhận ra, đối với cậu thứ sức mạnh có khả năng trấn định trong lời nàng đã
giúp cậu vững vàng biết bao.

Con tim sợ hãi đến chết lặng của cậu thiếu niên tựa
như được giải tỏa phong ấn kiềm nén, phá bỏ lớp băng giá vây bọc, những tình cảm
một con người nên có dần dần lộ diện rõ ràng. Sợ hãi, tuyệt vọng, khát khao được
sống,... cuối cùng đều hóa thành nước mắt không thể kiềm lại được, cứ thế ào
ra; ngay giữa đoạn đầu đài, cậu bật khóc nức nở, gầm thét thấu trời.

Trong làn nước mắt mơ hồ như mưa đổ, Thanh Trụy lại
một lần nữa trở thành chỗ dựa của Diệp Khuynh An, chỗ dựa duy nhất.

Để mặc cho Diệp Khuynh An trút bỏ cảm xúc, Thanh Trụy
đứng lên, đưa tay cắt một mớ tóc đen huyền của cậu, thả trôi theo gió. Nàng cao
giọng nói với quan giám trảm: “Hiền vương thế tử Văn Cảnh đã chết rồi!”.

Thanh Trụy lấy tóc thay đầu, cứ thế mà tuyên phán.
Quan giám trảm quan cách bệ vệ tóm chặt lấy ngực, thở hổn hển nặng nhọc. Thanh
Trụy không buồn để tâm đến y, cúi mình xuống bên Diệp Khuynh An vừa dùng dao cắt
dây trói vừa nói: “Từ nay về sau, con chỉ còn là đệ tử của Thanh Trụy ta, chỉ cần
làm Diệp Khuynh An thôi, có được không?”.

Diệp Khuynh An dần khống chế được cảm xúc của mình,
khàn giọng nói: “Ta không phải Diệp Khuynh An”.

“Con là Diệp Khuynh An.”

Diệp Khuynh An lặng lẽ hồi lâu, cuối cùng cụp mắt,
thấp giọng nói: “Thanh Trụy, người điên rồi”. Trong mắt cậu, người kia đã nhớ
nhung mà hóa cuồng điên, chẳng còn phân biệt nổi đúng sai, thật giả nữa rồi.

Nàng nâng Diệp Khuynh An dậy, thản nhiên nói: “Ta vẫn
luôn rất tỉnh táo”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3