Đệ nhất mỹ nhân - Chương 6 - Phần 1
Chương 6
Ngày hôm sau tin Duệ
Vương và Cung Khanh được Hoàng thượng chỉ hôn lan truyền khắp kinh thành, đến
lúc này, lời đồn về mối quan hệ của Thái tử và thiên kim của Cung Thượng thư
cuối cùng cũng lắng xuống.
Cung phu nhân không
khỏi thầm than thở, năm đó bà không chịu gả cho lão Duệ Vương, bây giờ rốt cuộc
nhi nữ của bà lại trở thành Duệ Vương phi. Giang thị ngày xưa vốn là bạn
tâm giao, sau đó hoành đao đoạt ái tranh giành tình yêu, giờ lại trở thành thông
gia với mình, đúng là không thể không cười một tiếng gạt bỏ oán thù. Ai da!
Nhân sinh đúng là một cái vòng luẩn quẩn.
Cung Khanh từ sau hôm
gặp Duệ Vương ở hậu hoa viên, trái tim vốn được xem là thờ ơ với việc xuất
giá, giờ lại trở nên kích động phấn chấn. Người cứu mình đêm đó rốt cuộc
có phải hắn hay không? Nếu đúng thì thật tốt quá. Ừm, lúc nào gặp lại hắn, nhất
định phải cho rõ ràng.
Mấy ngày này đối
với A Cửu mà nói thì đúng là ngày dài tựa năm, suốt ngày cứ lẽo đẽo theo
sau Độc Cô Hoàng hậu, hy vọng có thể năn nỉ thuyết phục bà thay đổi chủ ý.
Ai ngờ, Độc Cô Hoàng hậu xưa nay vẫn cưng chiều nàng hết mực là thế, vậy
mà thái độ đối với việc này lại vô cùng cứng nhắc. Mặc cho A Cửu nũng
nịu phiền não thế nào cũng không chịu đồng ý, cuối cùng phiền quá chỉ nói một
câu: “Nếu con muốn thành hôn với Thẩm Túy Thạch, trừ phi hắn tự mình mở miệng cầu
xin ta và phụ hoàng của con, còn nếu không, đừng bao giờ nhắc đến việc này
nữa.”
A Cửu nghe xong liền
cảm thấy như rơi xuống vực sâu, giận đến nỗi nước mắt lưng tròng.
“Mẫu hậu thật nhẫn
tâm, tuy bây giờ hắn chưa tình nguyện cưới con, nhưng sau khi con và hắn thành
thân, sẽ sống với nhau thật tốt, như vậy nhất định ngày tháng trôi qua, tình
cảm sẽ nảy sinh trong lòng hắn.”
Độc Cô Hoàng hậu cười
nhạt: “Con nghĩ thực quá đơn giản, con tưởng rằng chỉ cần con đối tốt với
hắn, thì hắn sẽ có tình cảm với con sao? Nếu chuyện tình cảm trên thế gian này
đều đơn giản như vậy, thì cớ gì lại có chuyện nam si nữ oán. Có một số
người, dù cho con có móc tim mình ra, thì hắn cũng chưa chắc đã rung động. A Cửu,
con đừng cầu xin nữa, mẫu hậu làm vậy là vì con, mẫu hậu không muốn sau này trái
tim con tan nát, cả một đời vẫn còn dài phía trước, nếu như trong lòng không
thoải mái, vinh hoa phú quý có nhiều đến bao nhiêu thì cũng không cảm thấy
hạnh phúc.”
Độc Cô Hoàng hậu nói
đến đây thì khe khẽ thở dài, “Ta thà để lúc này con hận ta, chứ không muốn tương
lai con đau khổ.”
Đến lúc này A Cửu
mới biết, thì ra tính cách của mẫu thân lại cương nghị cố chấp đến như vậy.
Nếu mẫu hậu không chịu thay đổi chủ ý, xem ra chỉ còn cách đi thuyết phục
phụ hoàng. Nàng đứng dậy đang chuẩn bị đi đến Ung Chính điện, thì nghe từ
bên ngoài tiếng nội thị truyền đến: “Hoàng thượng giá đáo.”
A Cửu đi theo Độc Cô
Hoàng hậu ra tận cửa điện nghênh đón Tuyên Văn đế.
Tuyên Văn đế không đến
một mình, theo sau còn có một người, đó chính là giám chính Thuần Vu Thiên
Mục của Ti Thiên Giám.
Trong mắt thế nhân,
Thuần Vu Thiên Mục tựa như một vị thần tiên sống. Năm đó ông ấy phán Độc Cô Hoàng
hậu phạm sao Cửu Nữ, sau khi phá giải linh nghiệm, Độc Cô Hoàng hậu đối với ông
ấy vô cùng nể trọng, từ đó đến nay phong cho ông ấy làm quan Giám chính Ti Thiên
Giám.
Bản tính người này
ít giao du cùng người khác, đã có rất nhiều người đăng môn bái kiến nhưng đều
bị khước từ, muốn thỉnh cầu ông ấy xem tướng hoặc chỉ bảo mấy câu thì khó tựa
lên trời.
Nhìn vẻ bề ngoài,
ông ấy trông không khác với những nam nhân tuổi ngoại lục tuần bình thường
khác, dáng người trung bình, dung mạo xấu xí, nhưng lại có hai hàng lông mày
và đôi mắt sáng quắc tựa vẽ rồng điểm mắt, làm cho dung mạo bình thường trở
nên sáng bừng.
A Cửu sửng sốt khi thấy
người này, trong lòng thầm nghĩ xưa nay rất hiếm thấy ông ấy tiến cung, hôm
nay sao lại cùng phụ hoàng đến đây?
“Ái khanh, hôm nay
có chuyện trẫm muốn cùng khanh bàn bạc.” Sắc mặt Tuyên Văn đế vô cùng nghiêm
trọng, vào đến trong điện liền ngồi xuống, nhìn Thuần Vu Thiên Mục gật đầu
nói: “Ái khanh cứ nói thẳng.”
Thuần Vu Thiên Mục thi
lễ với Độc Cô Hoàng hậu xong, nói: “Nương nương, ngày hôm qua thiếp canh của Duệ
Vương và Cung tiểu thư được đưa đến Ti Thiên Giám. Sau khi xem thần phát hiện, Cung
tiểu thư có mệnh quý không thể nói, mà mệnh cách của Duệ Vương vốn là rồng
ẩn mình dưới vực sâu, nếu Cung tiểu thư được gả cho Duệ Vương, e là…”
Thuần Vu Thiên Mục nói
đến đây thì dừng lại, nhưng ý tứ của câu nói đã rất rõ ràng.
Trong lòng Độc Cô Hoàng
hậu bỗng nhiên chùng xuống, nhiều năm trước bà đã để Thuần Vu Thiên Mục xem qua
tướng mạo của Duệ Vương, cũng tính qua mệnh cách của hắn, kết quả Thuần Vu
Thiên Mục đã đưa ra kết luận, Duệ Vương có mệnh là rồng ẩn mình dưới vực
sâu, một khi có cơ hội, sẽ nhất phi trùng thiên[1].
[1] Nhất phi trùng thiên: Bỗng nhiên có thành tích xuất sắc; bay
thẳng lên trời.
Cũng chính vì lý do
này, mà trong lòng Độc Cô Hoàng hậu đối với Duệ vương vẫn rất đề phòng.
Giang Vương phi ít nhiều cảm nhận được điều ấy, nên mấy năm nay vẫn luôn ở
ẩn, cũng dạy dỗ nam tử, nữ tử của mình hành sự cẩn trọng, làm người khiêm
tốn, giấu kín tài năng.
Sắc mặt Độc Cô Hoàng
hậu bỗng trở nên thập phần xấu xí, có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, Cung
Khanh lại có mệnh quý đến như vậy, nếu gả nàng ta cho Duệ Vương, há chẳng phải
là giúp Duệ Vương như hổ thêm cánh sao?
Bà kìm lòng không
đặng đưa mắt nhìn Tuyên Văn đế. Thần sắc của Tuyên Văn đế càng thêm trầm xuống.
Thuần Vu Thiên Mục trầm
giọng nói: “Sự việc trọng đại, thần không dám khinh thường, cố ý đến xin ý chỉ
của Hoàng thượng và nương nương, thần muốn xem qua tướng mạo của Cung tiểu thư.”
Tuyên Văn đế nói: “Thuần
Vu ái khanh xưa nay làm việc vẫn luôn thận trọng chắc chắn, sự việc lần
này đúng là vô cùng quan trọng, trẫm đã triệu cả Duệ Vương và Cung Khanh nhập
cung, đợi một lát, Thuần Vu ái khanh có thể quan sát. Nếu như …” Nói đến đây,
trên nét mặt Tuyên Văn đế lộ vẻ bối rối, ngừng lại một chút mới tiếp tục:
“May là Duệ Vương còn chưa làm lễ Nạp Thái[2].”
[2] Lễ Nạp thái: Tức là nghi lễ đính hôn thời xưa.
Ngụ ý là nếu Cung Khanh
quả thật có tướng mẫu nghi thiên hạ thì hôn sự này phải hủy bỏ. Độc Cô Hoàng hậu
cũng nghĩ tới kết quả này, nhưng sau đó lại nghĩ tới một chuyện khác.
Nếu Cung Khanh có tướng
mẫu nghi thiên hạ, há chẳng phải là sẽ gả cho Mộ Trầm Hoằng làm Thái tử phi sao?
Nghĩ đến đây, Độc Cô
Hoàng hậu lập tức như bị vạn tiễn xuyên tâm.
Cung Khanh bị triệu
vào cung, thấy trong Tiêu Phòng điện không chỉ có Mộ Chiêu Luật, mà còn có cả
Thuần Vu Thiên Mục. Vị này là cao nhân xem tướng trong truyền thuyết, quan Giám
chính của Ti Thiên Giám, Cung Khanh đã sớm nghe nói đại danh của ông ấy, lúc còn
nhỏ cũng đã được gặp qua mấy lần nhưng chỉ đứng từ xa. Người này thần bí
khó lường, giống như là ẩn dật lánh đời. Trong đôi mắt của Thuần Vu Thiên Mục
tinh quang như tràn ra cả bốn phía, chăm chú nhìn nàng không chớp mắt.
Cung Khanh quỳ lạy Tuyên
Văn đế và Độc Cô Hoàng hậu, vẫn cảm thấy có một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình.
Nàng chưa bao giờ gặp phải người nào cứ nhìn chằm chằm như thế nên không khỏi
lúng túng, tim không kiềm chế được bất giác cũng đập nhanh hơn.
Tuyên Văn đế nói: “Bình
thân, ban ngồi.”
Cung Khanh tạ ơn đứng
dậy, ngồi xuống.
Trong điện yên tĩnh
đến đáng sợ, tất cả đều nhìn nàng.
Cung Khanh trong lòng
thầm kinh ngạc, Tuyên Văn đế rốt cuộc triệu kiến nàng làm gì?
Duệ Vương cũng thầm
nghi vấn y như vậy, không biết tại sao đột nhiên lại bị triệu tiến cung.
Đôi mắt của Thuần
Vu Thiên Mục cứ nhìn chằm chằm vào Cung Khanh.
Tuyên Văn đế và Độc
Cô Hoàng hậu thì không nói lời nào, thần sắc nghiêm túc nhìn nàng, Cung Khanh cảm
thấy căng thẳng chưa từng có, như bị sa vào một tấm lưới.
Thuần Vu Thiên Mục bắt
đầu nhìn từ trán nàng, sau đó ánh mắt quét dần xuống, điểm từng vị trí
trên khuôn mặt, khi ánh mắt sắc bén dừng ở vị trí cằm của nàng, thì
lúc này ông mới thu hồi ánh mắt, quay sang Hoàng đế và Hoàng hậu nói
rõ ràng từng chữ một: “Cung tiểu thư chính xác là có tướng mẫu nghi thiên hạ.”
Lời vừa dứt, Cung
Khanh như bị sét đánh ngang tai, chỉ chớp mắt đã thấy đại não trống rỗng.
Trong điện lặng ngắt
như tờ.
Trong sự tĩnh lặng
ấy, Duệ Vương đột nhiên quỳ xuống, cất cao giọng nói: “Thần vô cùng sợ hãi, thỉnh
Hoàng thượng hủy bỏ hôn ước giữa thần và Cung tiểu thư.”
Cung Khanh đột nhiên
ngẩn ra, nhưng chỉ trong khoảnh khắc nàng lập tức đã hiểu, nàng có tướng mẫu
nghi thiên hạ, nếu hắn cưới nàng thì chẳng phải là có ý đồ trong tương lai thống
trị thiên hạ hay sao? Đấy là tội đại nghịch bất đạo, hắn làm sao gánh vác được.
Độc Cô Hoàng hậu nói:
“Thuần Vu đại nhân, hãy nhìn cẩn thận!”
Thuần Vu Thiên Mục nghiêm
mặt nói: “Chuyện đại sự như thế, thần không dám nói bừa, thỉnh Hoàng thượng nương
nương suy nghĩ cho thấu đáo.”
Mộ Chiêu Luật lại dập
đầu lần nữa: “Thần khẩn cầu Hoàng thượng hủy bỏ hôn ước giữa thần và Cung tiểu thư.”
Tuyên Văn đế thở dài
nói: “Nếu đã như thế, hôn sự của Vương gia và Cung tiểu thư chỉ có thể hủy bỏ.”
Ngữ khí của Tuyên Văn đế nhẹ nhàng bình tĩnh, nhưng mơ hồ ẩn chứa sự uy nghi của
thiên tử.
Trong không gian tĩnh
lặng này, Cung Khanh cảm nhận được ánh mắt của Độc Cô Hoàng hậu lạnh lùng nghiêm
nghị, hung ác nham hiểm, phức tạp khó lường.
Tuyên Văn đế xưa nay
dung mạo bình hoà, giờ cũng nghiêm cẩn khó nhìn, phất phất tay, trầm giọng
nói: “Cung tiểu thư về trước đi.”
Cung Khanh giống như
đang nằm mơ. Ở trong mơ, nàng đang bước những bước đi êm đềm, đột nhiên một
vực sâu hiện ra trước mắt, nàng không hề nhận ra nên đã bước hụt chân rơi xuống,
đúng lúc đó nàng giật mình tỉnh giấc, nhưng thực tế còn tàn khốc hơn cả trong
mơ, thật không dễ gì mới định được hôn sự, giờ chỉ vì một câu nói mà bị hủy
bỏ.
Nếu lời quả quyết
của Thuần Vu Thiên Mục mà bị truyền ra ngoài, thì trên đời này còn ai dám
lấy nàng, trừ Mộ Trầm Hoằng.
Nhưng Độc Cô Hoàng hậu
lại tuyệt nhiên không muốn nàng tiến cung, vậy phải làm sao bây giờ?
Trong chốc lát, nàng
cảm thấy như mình đang đứng trước một vách đá dựng đứng, những cơn gió
lạnh từ dưới thổi lên, cuộn chặt lấy cơ thể nàng.
Vân Diệp và Vân Hủy
đang chờ ở ngoài điện, vừa nhìn thấy nàng đều giật mình kinh hãi.
“Tiểu thư làm sao vậy?”
“Tiểu thư không khỏe
chỗ nào sao?”
Cung Khanh im lặng không
nói, gắng gượng ra khỏi hoàng cung.
Cung phu nhân đi cùng
nhi nữ vào cung nhưng dừng lại chờ ngoài cửa, vừa thấy sắc mặt nhi nữ thì
vẻ tươi cười trên gương mặt như bị đông cứng.
“Có phải A Cửu lại gây
sự?”
Cung Khanh bước lên
xe ngựa, trầm giọng nói: “Mẫu thân, chúng ta về nhà rồi nói.”
Cung phu nhân căng thẳng,
không thể chờ được vội hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao sắc mặt con lại khó
coi như vậy?” Dựa theo tính cách Cung Khanh mà lý giải, chỉ có chuyện đại
sự mới có thể khiến nàng căng thẳng nghiêm trọng như thế, trước kia dù có bị A Cửu
ức hiếp Cung Khanh cũng chưa từng hồn bay phách lạc thế này.
“Con mau nói cho ta,
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi con đến Tiêu
Phòng điện gặp một người, là Thuần Vu Thiên Mục.”
“Hắn?” Cung phu nhân
ngạc nhiên nói: “Hắn thì liên quan gì đến chúng ta?”
Cung Khanh nói từng
chữ một: “Ông ấy nói, con có tướng mẫu nghi thiên hạ.”
Trong nháy mắt, Cung
phu nhân ngây người như tượng gỗ.
Cung Khanh lại nói tiếp:
“Vì vậy, Duệ Vương quỳ xuống thỉnh lạy Hoàng thượng hủy bỏ hôn sự này.”
“Con nói gì?” Cung phu
nhân thoảng thốt.
Cung Khanh nhắc lại
rõ ràng: “Duệ Vương… thỉnh lạy Hoàng thượng… hủy bỏ hôn sự này.”
Cung phu nhân thấy cơ
thể mềm nhũn, suýt nữa thì ngất đi.
Cung Khanh vội nhoài
đến đỡ lấy mẫu thân giúp bà thuận khí.
Một lúc lâu sau Cung
phu nhân mới nói được một câu: “Hoàng thượng có phản ứng gì?”
Cung Khanh nói: “Hoàng
thượng ân chuẩn cho khẩn cầu của Duệ Vương.”
Cung phu nhân nghe mà
không tin, vội vàng véo đùi mình một cái, thấy đau mới dám khẳng định đây thật
chứ không phải là mơ. Bà bóp trán, giận đến nỗi nói năng lộn xộn: “Giờ phải
làm thế nào đây, con phải gả cho Thái tử sao? Thật là tiểu oan gia, chạy thế nào
cũng không thoát.”
Lòng Cung Khanh như
nước đun sôi, không thể bình lặng, trước mắt hiện ra đôi mắt thâm sâu không thấy
đáy của Mộ Trầm Hoằng. Nàng không muốn tiến cung, cũng không muốn gả cho Mộ Trầm
Hoằng, nhưng câu ấy Thuần Vu Thiên Mục đã nói ra, thế thì khắp thiên hạ này chỉ
có một người có thể lấy nàng thôi, đó là hắn.
Sau khi Thuần Vu Thiên
Mục lui ra, Duệ Vương cũng rời khỏi Tiêu Phòng điện.
Lúc này A Cửu mới lên
tiếng: “Mẫu hậu, người tin lời của Thuần Vu Thiên Mục sao?”
Độc Cô Hoàng hậu đưa
mắt nhìn nàng: “A Cửu con đi gọi hoàng huynh đến đây.”
A Cửu ngớ ra, bĩu môi
đứng dậy đi.
Độc Cô Hoàng hậu cho
cung nữ nội thị lui ra, lúc này mới nhìn Tuyên Văn đế nói: “Hoàng thượng, người
thấy việc này phải xử lý thế nào cho ổn thỏa?”
“Nếu ý trời đã vậy,
chúng ta đành thuận theo.”
“Ý trời đã vậy... Chẳng
lẽ trời cao cũng gây khó dễ cho ta sao?” Sắc mặt Độc Cô Hoàng hậu càng lúc càng
cau có, một lời cũng không nói thêm nữa. Tuyên Văn đế sắc mặt cũng tối sầm,
hai người im lặng cho đến khi Mộ Trầm Hoằng bước vào điện.
“Phụ hoàng mẫu hậu cho
gọi nhi thần đến không biết có chuyện gì?”
Độc Cô Hoàng hậu đầu
mày nhíu chặt, nói: “Thiếp canh của Duệ Vương và Cung Khanh được đưa đến Ti Thiên
Giám, Thuần Vu Thiên Mục xem thiếp canh của Cung Khanh thấy mệnh quý không thể nói,
rồi lại nhìn tướng mạo phán nàng ta có tướng mẫu nghi thiên hạ.”
Nói xong, Hoàng hậu
chăm chú theo dõi phản ứng của Mộ Trầm Hoằng.
Mộ Trầm Hoằng ngẩn
ra, ý cười trên mặt bỗng tiêu tán, thần sắc thuần khiết như băng ngọc. Hắn chỉ
hỏi một câu nhạt nhẽo: “Mẫu hậu tin sao?”
Độc Cô Hoàng hậu nói
một tiếng: “Tin.”
Mộ Trầm Hoằng nghe vậy
bật cười: “Duệ Vương há chẳng phải là…”
“Hắn đề nghị huỷ hôn,
phụ hoàng con đã ân chuẩn.”
Mộ Trầm Hoằng lại ngẩn
ra.
Phản ứng của hắn không
có chút khả nghi nào, tựa như không hề hay biết, khiến cho nỗi hoài nghi trong
lòng Độc Cô Hoàng hậu tiêu tan một nửa.
Mộ Trầm Hoằng nói: “Như
vậy cũng tốt, nếu Duệ Vương và Cung gia kết thông gia, chẳng phải là An Quốc
Công phủ, Thượng thư phủ và Duệ Vương phủ liên kết lại thành một thể thống
nhất, quyền lực quá lớn, sau này đối với thế cục triều đình có nhiều
ảnh hưởng.”
Chính xác, đây cũng
là vấn đề mà Độc Cô Hoàng hậu nghĩ đến, bà hỏi: “Con cảm thấy Cung Khanh thế
nào?”
“Việc này, mẫu hậu
muốn nghe lời nói thật sao?”
Độc Cô Hoàng hậu mặt
không đổi sắc nói: “Cứ nói thật.”
Mộ Trầm Hoằng ung dung
trầm tĩnh đáp: “Nàng trí tuệ thông minh, nhưng bẩm sinh tính tình khá lạnh
nhạt, không phải người thích hợp cho vị trí Thái tử phi, vì thế, trước giờ nhi thần
vẫn xem trọng Kiều Vạn Phương hơn.”
Độc Cô Hoàng hậu nhíu
mày nhìn hắn, hôm đó tuyển Hoa thần đúng là hắn đã bỏ phiếu cho Kiều Vạn Phương.
Sau lại để A Cửu mang lễ vật đi tặng, khiến nàng ta khó xử trước mọi người.
Xem ra, đúng là hắn không có ý nghĩ đặc biệt với Cung Khanh.
Điều này khiến trong
lòng Hoàng hậu dễ chịu hơn một chút, bà lại hỏi một câu có ý thăm dò: “Nhưng
Thuần Vu Thiên Mục phán nàng ta có mệnh quý không thể nói, có tướng mẫu nghi thiên
hạ.”
Mộ Trầm Hoằng nghiêm
mặt: “Lời của Thuần Vu đại nhân, mẫu hậu có thể không tin.”
Những lời này cuối
cùng đã gạt bỏ hoàn toàn những hoài nghi trong lòng Độc Cô Hoàng hậu, bà thở
dài: “Sao có thể không tin? Năm đó nếu không phải nhờ ông ấy, A Cửu khó mà bảo
toàn được tính mạng.”
A Cửu dẩu môi nói: “Hoàng
huynh nói có lý, mệnh quý thì sao, Thuần Vu cũng không phải thần tiên, xem tướng
cũng chưa chắc đã chuẩn.”
“Không được hàm hồ.”
Tuyên Văn đế từ đầu đến giờ vẫn luôn trầm lặng, bất ngờ quát lên một câu.
“Hoàng thượng cho là
nên xử lý thế nào?”
“Nếu ái khanh tin lời
của Thuần Vu Thiên Mục thì quyết định chọn Cung Khanh làm Thái tử phi, nếu không
tin thì chọn người khác. Trẫm tin ái khanh sẽ lấy xã tắc đại cục làm trọng, sự
yêu ghét cá nhân sẽ để qua một bên.” Dứt lời, Tuyên Văn đế đứng dậy, mặt mày
giận dữ: “Trẫm đi trước, ái khanh cứ suy nghĩ cho kĩ.”
Độc Cô Hoàng hậu im
lặng. Rõ ràng Tuyên Văn đế đã nổi giận, lời lẽ cũng nặng nề hơn. Nếu bà ta vẫn
cố chấp muốn tuyển người khác, thì rõ là không màng đến giang sơn xã tắc, tội
danh này bà làm sao gánh được?
Mộ Trầm Hoằng đứng
dậy nói: “Dù mẫu hậu chọn ai, nhi thần cũng không dị nghị, nhi thần cáo lui trước.”
Trong điện chỉ còn lại
Độc Cô Hoàng hậu và A Cửu, A Cửu vừa muốn mở miệng, Độc Cô Hoàng hậu đã đưa
tay chặn lời: “Con lui ra đi, ta cần yên lặng một chút.”
Trong Cần Chính điện,
Mộ Trầm Hoằng quỳ xuống thi lễ: “Việc hôm nay đa tạ phụ hoàng.”
Tuyên Văn đế đỡ hắn
đứng dậy, hỏi: “Con đã tâm tâm niệm niệm muốn cưới nàng ta, vậy vừa rồi sao
lại nói như vậy?” Hoàng thượng đã nghĩ, Mộ Trầm Hoằng nhất định sẽ dựa theo
suy nghĩ của mình để thuyết phục Độc Cô Hoàng hậu tin lời Thuần Vu Thiên Mục,
ai ngờ Mộ Trầm Hoằng lại nói ngược lòng mình.
“Nếu nhi thần tán đồng
với lời của Thuần Vu Thiên Mục, mẫu hậu có thể hoài nghi là nhi thần thông đồng
với ông ta.”
“Con không sợ mẫu hậu
con chọn Kiều Vạn Phương?”
“Dù mẫu hậu không thích
Cung Khanh, nhưng liên quan đến giang sơn xã tắc, người chắc chắc sẽ gạt bỏ cảm
xúc cá nhân để lấy đại cục làm trọng.”
Tuyên Văn đế nửa khen
ngợi nửa cảm thán: “Nếu không phải con đến xin ta, chính ta cũng không nhìn ra
là con thích nàng, tâm tư này của con quả thực ẩn giấu rất kỹ càng.”
“Khi nàng còn nhỏ thường
tiến cung thăm Hướng Thái phi. Không biết vì sao, mẫu hậu rất ghét nàng, nếu nhi
thần chơi đùa với nàng, mẫu hậu sẽ nói lời châm chọc, trong lòng tỏ vẻ không
vui.”
Tuyên Văn đế thầm nhủ,
tất nhiên con không thể biết vì sao mẫu hậu con lại ghét Cung Khanh như vậy,
đúng là ghét ai ghét cả tông ti họ hàng.
“Vì thế nhi thần càng
thích, thì càng không thể để mẫu hậu nhìn ra. Có thế mới không liên lụy nàng.”
Tuyên Văn đế lẩm bẩm
nói: “Không sai, nếu thích một người, dù chỉ nhìn một cái cũng đừng làm.”
Mộ Trầm Hoằng nói:
“Đời này nhi thần chỉ cầu xin phụ hoàng một chuyện này, đa tạ phụ hoàng tác thành.”
Tuyên Văn đế mỉm cười
vỗ vỗ vai nhi tử: “Phụ tử ta không cần nhiều lời. Phụ hoàng chỉ mong con
sẽ lấy được người mà con yêu mến, huống hồ nữ tử Cung gia quả thực là kỳ
tài xuất chúng, trăm người có một.”
Bản thân đã nửa đời
tiếc nuối, sao nhẫn tâm để con trai không được viên mãn?
“Nhi thần đối với
nàng đã chung tình, chỉ ngại mẫu hậu ngăn trở nên không dám để lộ ra ngoài,
chuyện này xin nhờ phụ hoàng giữ bí mật.”
“Tất nhiên, nếu con
cưới nàng rồi, nhớ phải đối tốt với nàng ấy.”
“Nhi thần nhất định
đời này kiếp này sẽ đối xử tốt với nàng.”
Tuyên Văn đế thấy lòng
như chùng xuống, năm đó, trong lòng mình cũng đã nhủ thầm với nàng như thế,
nhưng đáng tiếc đến cả cơ hội mở lời nàng cũng không cho. Thời gian thoi đưa, thấm
thoát đã hai mươi năm, những lời muốn nói và tình cảnh năm đó chưa từng phai
nhòa trong tâm trí, chỉ tiếc…
Cung Khanh chưa bao
giờ ngờ rằng chuyện hôn nhân của mình lại nhiều trắc trở, sự tình diễn biến
quanh co như vậy. Kiểu số phận này hoàn toàn không được tự mình quyết định,
nghĩ đến cảm giác kẻ khác lúc nào nổi hứng muốn đùa thì lại lấy mình
ra làm trò đùa khiến nàng như muốn điên lên. Nghĩ đến chuyện phải gả cho
Mộ Trầm Hoằng, ngày ngày chạm mặt A Cửu, nàng đúng là sắp phát cuồng rồi.
Cung phu nhân vốn ghét
cay ghét đắng cảnh chung chồng với người khác, nhưng giờ phải trơ mắt nhìn
nhi nữ duy nhất của mình sắp lâm vào tình cảnh ấy, bà cũng như muốn điên
lên.
Hai người rầu rĩ chẳng
nói lời nào cho tận đến lúc về Cung phủ, sắc mặt càng lúc càng trở nên
xấu xí, Cung Cẩm Lan dè dặt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cung phu nhân sa sầm
mặt nói: “Duệ Vương từ hôn.”
Cung Cẩm Lan giật mình
kinh hãi: “Tại sao?”
“Bởi vì Khanh nhi có
mệnh cách quý trọng, có tướng mẫu nghi thiên hạ.”
Cung Cẩm Lan càng thêm
giật mình: “Ý nàng là… Khanh nhi phải gả cho Thái tử?”
Cung phu nhân hừm một
tiếng: “Tạo nghiệp.”
Cung Cẩm Lan mừng rỡ
như điên, nhưng nhìn sắc mặt tối đen của phu nhân và nhi nữ, không dám lộ vẻ vui
mừng, khổ sở kiềm chế cảm xúc trong lòng, khiến khuôn mặt có chút vặn vẹo.
Cung Khanh nhìn dáng
vẻ của phụ thân, vừa bực mình vừa buồn cười, cố ý nói: “Phụ thân đừng cao hứng
quá sớm. Chưa chắc Hoàng hậu đã đồng ý.”
Cung Cẩm Lan lại ngẩn
người.
“Nếu đã có tướng mệnh
như thế, Hoàng hậu có lý nào lại phản đối.”
“Chưa nói trước được,
phụ thân đừng vui mừng quá sớm, nếu Hoàng hậu phản đối, nhi nữ chỉ còn có cách
đi tìm cái chết.” Cung Cẩm Lan và Cung phu nhân nhất tề hoảng sợ: “Con nói hàm
hồ gì vậy?”
Cung Khanh cười cười:
“Con nói là… giả chết.”
Phu phụ Cung Cẩm Lan
đều nhất thời sửng sốt.
Cung Khanh nói: “Phụ
mẫu lên tiếng nói với người ngoài rằng con sinh bệnh mà chết. Sau đó con
rời khỏi kinh thành, mai danh ẩn tích, đến lúc đó không ai biết con là ai, muốn
gả cho ai thì gả.”
Dự tính này nàng
đã nghĩ trên đường hồi phủ. Dù sao thì Thuần Vu Thiên Mục đã quả quyết
như vậy, trên đời này, ngoài Mộ Trầm Hoằng ra, chẳng có ai còn dám lấy
nàng, nếu Độc Cô Hoàng hậu khăng khăng không đồng ý, nàng sẽ giả chết, từ bỏ
thân phận Cung Khanh, làm lại tất cả từ đầu.
Tóm lại, xe tới trước
núi tất có đường, nàng sẽ không để người khác định đoạt, nhất định sẽ cho mình một
cuộc sống tốt.
Cung phu nhân vui vẻ
nói: “Chủ ý này rất hay, đến lúc đó chúng ta đi Giang Nam, tìm một nơi non xanh
nước biếc để ở, lại tìm được một lang quân như ý, không cần phải ở lại chốn
kinh thành, chịu nhiều ấm ức.”
“Phu nhân, vậy còn
ta thì phải làm sao?”
“Ừm, việc đó ư, thì
chàng cứ từ quan là được.”
Cung Cẩm Lan ruột gan
đau nhói.
Cung Khanh cười: “Phụ
thân không nỡ thì tiếp tục làm quan, con và mẫu thân du ngoạn Giang Nam.”
Cung phu nhân nhìn gương
mặt tươi sáng, đôi mắt trong vắt của nhi nữ, lòng thầm tự hào: Đây mới là nhi
nữ của ta, bất luận là trong cảnh khốn cùng nào cũng có thể nghĩ ra được
biện pháp, thản nhiên đối mặt, cho dù phải vào trong cung, nhất định cũng sẽ sống
tốt, không dễ bị A Cửu và Độc Cô Hoàng hậu gây khó dễ. Còn về Mộ Trầm Hoằng,
bà càng thêm tin tưởng, nhất định hắn sẽ bị nhi nữ của mình ăn tươi nuốt sống.
A Cửu đau khổ giày vò
một đêm, sáng sớm hôm sau thừa dịp thỉnh an Tuyên Văn đế và Độc Cô Hoàng hậu, liền
cố gắng hỏi: “Mẫu hậu thật sự muốn gả Cung Khanh cho hoàng huynh sao?”
Tuyên Văn đế sắc mặt
bình tĩnh, nhưng trong lòng vô cùng căng thẳng. Thầm nghĩ vạn nhất nếu Hoàng hậu
khăng khăng không đồng ý thì phải thuyết phục bà ấy thế nào?