Hoa Tư dẫn - Phần II - Chương 5 - Phần 1

Chương 5

Một
tháng sau, Thanh Trì cư bỗng nhiên có rất nhiều đại phu bí mật ra vào, những lão
đại phu đó đều bị bịt mắt, từng người thay nhau được cáng đưa vào phòng Oanh Ca,
không lâu sau lại được cáng ra. Con lạch thoát nước chảy từ trong ra ngoài có màu
bã thuốc, bã thuốc màu nâu mỗi ngày một đậm. Cả Thanh Trì cư vẫn tĩnh mịch như chết
trong dòng đời cuộn chảy. Một tháng yên tĩnh như vậy, những vết thương cũ trên cơ
thể Oanh Ca đã biến mất như kỳ tích, có thể thấy kỹ thuật chỉnh hình của Trịnh quốc
thời đó quả rất cao siêu.


lẽ Dung Tầm muốn Oanh Ca biến thành Cẩm Tước từ trong ra ngoài. Về cốt cách thì
không thể, nhưng ít nhất thân thể phải giống Cẩm Tước, nghĩa là tuyệt đối không
thể có một vết sẹo. Cho dù có, cũng không thể là vết đao, vết kiếm, cùng lắm chỉ
là vết đứt tay do dao gọt hoa quả gây ra mà thôi, như thế mới giống thiếu nữ xuất
thân thanh bạch, đáng để Dung Viên vừa gặp đã yêu.

Trịnh
quốc dưới sự cai trị của Dung Viên vẫn luôn thái bình, hầu như không xảy ra chuyện
gì lớn. Oanh Ca vào cung trở thành đại sự lớn nhất của Trịnh quốc năm đó, các sử
quan rất phấn khởi, cũng phải thôi, thử nghĩ, nếu Oanh Ca không vào cung, năm đó
họ biết viết gì vào Trịnh sử.


thể dẫn Mộ Ngôn bước qua kết mộng lương vào giấc chiêm bao của Oanh Ca là do viên
giao châu khiến tôi và cô thần trí tương thông ở mức độ nhất định, nhưng cho dù
vậy, tôi cũng không thể đoán được cái đêm vào cung, Oanh Ca ngồi trong điện Chiêu
Ninh phía tây vương cung thực ra trong lòng nghĩ gì.

Lúc
đó rõ ràng là mùa thu tháng mười, tay cô vẫn cầm chiếc quạt ngà chỉ dùng trong mùa
hạ. Đôi mắt bẩm sinh hơi lạnh giờ đây trở nên vừa nhu mì vừa e dè nhẫn nhịn, hoàn
toàn không nhận ra bóng dáng sát thủ. Khi cô cầm cái quạt gõ lên đầu con báo tuyết
dưới chân, ý bảo nó nhích xa một chút, chúng tôi hiểu công dụng cụ thể của chiếc
quạt đó, chỉ là chưa kịp nghiên cứu thêm đã thấy Dung Viên xuất hiện ở cửa tẩm điện.

Thực
ra, từ chỗ tôi và Mộ Ngôn đứng, quả khó có thể nhìn thấy Dung Viên xuất hiện, chỉ
cảm thấy bầu không khí khác thường phả đến, ngẩng đầu đã thấy thân hình dong dỏng
của Trịnh hầu ở ngay trước mặt, làm lu mờ ánh trăng trước điện.

Điều
đó chứng tỏ Dung Viên là mệnh đế vương. Một người khí chất mạnh mẽ tự lộ phát như
vậy chính là bậc đế vương, còn nếu đời này không làm đế vương thì cũng chẳng làm
cái gì khác. Chiếc quạt của Oanh Ca gõ trên đầu con báo tuyết hơi dừng lại, biến
thành động tác vuốt ve âu yếm. Đối với Oanh Ca, những vật mềm mại được chia làm
hai loại, có thể ăn được và không thể ăn được, nhưng lúc này, trước mặt Dung Viên,
trong mắt Dung Viên cô là Cẩm Tước dịu hiền đã cứu con báo tuyết, một Cẩm Tước thân
thiết ân cần với cả con kiến, còn bản thân cô ghét nhất những trò yểu điệu như cưng
nựng vuốt ve động vật, tuy nhiên cô không phải là Cẩm Tước, đời này chỉ có cô biết
mà thôi.

Do
ngược sáng, mặc dù khoảng cách gần mấy thước cũng không nhìn rõ biểu hiện trên mặt
Dung Viên, chỉ thấy chiếc áo chùng màu trắng lóng lánh ánh sao giống như một thân
cây màu bạc, mỗi bước đi đều lóng lánh phát sáng trong ánh nến.

Oanh
Ca miễn cưỡng ôm con báo tuyết đang ư ử vùng vẫy trong lòng ngồi bên mép giường,
đầu hơi cúi, vẻ như e thẹn, có lẽ vốn muốn tỏ vẻ e thẹn nhưng cố gắng lâu như vậy
vẻ mặt cô lại không hiện ra nét ửng hồng e lệ như ý mà khuôn mặt xinh đẹp dưới làn
tóc mai càng trắng xanh. Dung Viên đứng trước mặt, đôi mắt đen như đầm sâu lướt
qua con báo tuyết đang cố vùng vẫy trong lòng cô, lại lướt qua mái đầu cúi thấp
của cô: “Hầu nữ đâu?”.

Con
báo tuyết cuối cùng thoát ra được, luồn qua đầu gối cô lẻn ra ngoài, cô ngây người:
“Đông người khiến thiếp nhức đầu, thiếp cho bọn họ lui rồi”.

Chàng
gật đầu, giơ tay kéo bức rèm trước giường, ánh nến từ giá nến cao hắt lên bức rèm
in bóng hai người áp sát vào nhau, giọng chàng trầm trầm phía trên đầu cô: “Vậy
đêm nay nàng thay áo cho quả nhân”.

Ánh
nến hồng lờ mờ, những ngón tay thon thả của Oanh Ca từ từ nắm lấy dải đai áo của
Dung Viên, tiếng ngọc bội rung nhè nhẹ.

Chàng
đột nhiên trở tay nắm tay cô, cô ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn chàng, môi chàng lướt
trên má cô.

Trên
bức rèm in bóng hai người giao vào nhau, xiêm áo Dung Viên vẫn còn trên người chàng,
chiếc váy tím dài trên người Oanh Ca đã trượt từ vai xuống, lộ ra làn da trắng tuyết.


ràng đang hôn, nhưng mắt hai người vẫn mở to, chứng tỏ cả hai đều tỉnh táo. Hơn
nữa ép vào nhau lâu như vậy, tư thế hai người vẫn không thay đổi, đối với cả hai
đều là một đòn đau, buông ra giữa chừng, Oanh Ca thở gấp, đôi môi vốn hơi tái chuyển
màu hồng rất đẹp, khóe mắt nhòe ướt. Ngón tay Dung Viên chạm vào đuôi mắt cô, hỏi
nhỏ: “Khóc ư?”. Cô nhìn chàng không nói. Chàng chống tay bên gối, hơi cau mày: “Sợ
hả?”. Không chờ cô trả lời đã quay người nằm thẳng, gối lên chiếc gối khác. “Sợ
thì ngủ đi”.

Tôi
thất vọng thở dài, chưa thở hết một hơi, lại thấy Oanh Ca nửa người để trần ngồi
trên bụng Dung Viên: “Bệ hạ để thiếp tự làm, thiếp sẽ không sợ”.

Mắt
đỏ hoe, môi mím, thần sắc kiên định... nhìn không giống đang nói đùa...

Mặc
dù Oanh Ca thuận theo lời Dung Viên thừa nhận mình sợ, nhưng tôi hiểu không phải
cô khóc vì sợ, một người ngay sự sống chết cũng xem thường, thì cũng có thể xem
thường trinh tiết, huống hồ Dung Viên là một người đàn ông ưu tú, dung mạo ngời
ngời.

Thần
trí của tôi và Oanh Ca lúc thông lúc không, khiến tôi hiểu cô chỉ đột nhiên nghĩ
đến Dung Tầm, lòng thấy buồn. Nhưng cô buồn không phải do Dung Tầm thay lòng đổi
dạ yêu Cẩm Tước, mà là do chàng biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, vô số đêm sau
này sẽ xảy ra chuyện gì nhưng chàng vẫn đưa cô vào cung dâng cho Dung Viên, cô khóc
vì lẽ đó.

Đôi
mắt Dung Viên sâu thẳm, mở to nhìn cô. Cô vùi đầu vào vai chàng, mái tóc xõa theo
sống lưng, như dòng thác đen đổ xuống, một lúc sau, cô cười, “Nhất định có ngày
cùng bệ hạ như vậy, chi bằng ngay đêm nay, bệ hạ thấy đúng không?”. Nói xong quả
quyết, ngẩng đầu cởi áo chùng gấm không một nếp nhăn trên người chàng, bàn tay quen
cầm đao run run, nhưng vẫn không dừng lại.

Thần
sắc Dung Viên chìm trong bóng cô phủ lên người chàng, lát sau chàng hỏi: “Nàng có
thể không?”.

Theo
bản năng, thực lòng tôi muốn xem tiếp. Người luyện Hoa Tư dẫn nhất định không được
sợ máu, sợ bạo lực, sợ chuyện phòng the và bạo lực phòng the.

Luyện
Hoa Tư dẫn thành bại quyết định ở chỗ phải biết quan sát nhận ra ẩn tình trong rất
nhiều chi tiết của mộng cảnh. Nhưng lúc này có Mộ Ngôn bên cạnh, nhất định chàng
sẽ cho rằng như vậy là đáng xấu hổ, từ khi Dung Viên hôn Oanh Ca tôi đã nghĩ chàng
sắp kéo tôi ra khỏi điện Chiêu Ninh.


tôi cũng đã nghĩ xong câu ứng phó với chàng. Có thể chàng sẽ nói: “Cô còn nhỏ không
nên nhìn cảnh người ta ân ái, đi theo tôi”. Tôi sẽ nói: “Mỗi người một khác, hôm
nay họ động phòng, cái huynh nhìn thấy chỉ là chuyện ân ái hoan lạc hay sao? Xin
lỗi, cái tôi nhìn hoàn toàn khác, tôi muốn nhìn để biết cái gì khiến Oanh Ca chìm
mãi vào giấc mơ không tỉnh, nhìn thấy trăm mối tâm tư trong lòng cô ấy”. Chàng nhất
định xấu hổ hỏi tôi: “Vậy tâm tư của cô ấy là gì?”. Tôi sẽ trả lời: “À, hiện chưa
tìm hiểu toàn diện, để tôi xem hết đoạn này hẵng hay”.

Lúc
Oanh Ca ôm cổ Dung Viên, cuối cùng Mộ Ngôn lên tiếng, nhưng lời nói khác hẳn giả
định của tôi. Chàng phe phảy cái quạt, chậm rãi hỏi tôi: “Hay không?”.

Đương
nhiên không tiện nói là hay, ấp úng một hồi, tôi trả lời: “Không, không hay”.

Chàng
vẫn phe phảy quạt: “Đã không hay, vậy sao còn xem tiếp?”.

Tôi
nói: “Cũng tạm...”.

Chàng
hỏi: “Sao, cô nói gì? Cô cảm thấy chuyện đó rất hay?”.

Tôi
nói: “Không, không xem, cái đó rất khó coi, không hợp tuổi tôi chút nào”.

Chàng
gật đầu: “Vậy ta đi thôi”.

Chàng
đi mấy bước về phía cửa điện Chiêu Ninh, ngoái đầu nhìn tôi nửa cười nửa không:
“Sao còn chưa đi?”.

Tôi
liếc nhìn bức rèm trước giường, bực mình chạy đuổi theo chàng: “Ừ... Đi đây”.

Năm
Cảnh hầu Dung Viên gặp Oanh Ca, chàng mới hai nhăm tuổi âm, hậu cung có tám vị phu
nhân, năm trước một vị lâm bệnh qua đời, còn bảy vị, Oanh Ca vào cung, vừa may bổ
sung chỗ trống trên bàn mạt chược, khiến hậu cung Trịnh quốc luôn vang tiếng cười,
mọi người hòa hợp vui vẻ...

Tuy
nhiên đấy là hình dung của tôi, kỳ thực Oanh Ca không chơi mạt chược, bảy vị phu
nhân cũng không chơi mạt chược.


thể hình dung, nếu Quân Vỹ hai nhăm tuổi, lấy tám bà vợ, anh ta sẽ chỉ còn là bộ
xương, nhưng Dung Viên hai nhăm tuổi có tám vị phu nhân, thiên hạ lại cảm thấy quân
vương Trịnh quốc thật là thanh tâm quả dục, thích thanh tịnh. Có thể thấy yêu cầu
của thiên hạ đối với quân vương quả là rất thấp.

Nhưng
nói vậy, cho dù hậu cung chỉ có tám vị phu nhân, cạnh tranh vẫn vô cùng ác liệt,
vị nào cũng bận chải chuốt, trang điểm, chăm sóc dung nhan, ngay lúc ngủ cũng không
lơ là. Ai cũng muốn dùng diện mạo đẹp nhất hấp dẫn quân vương, cho dù có khi Dung
Viên nửa đêm canh ba chạy đến cung nào đó cũng phải xinh đẹp rạng ngời trước mắt
chàng ta, thậm chí cả khi chàng ta đến lúc họ đang bận đi vệ sinh.

Lâu
dần họ trở thành những người phụ nữ biết cách trang điểm và đi vệ sinh nhanh nhất
Trịnh quốc.

Tình
trạng đó kéo dài đến khi Tâm Liễu phu nhân, thân mẫu công chúa Hy Hòa lâm bệnh qua
đời.

Tâm
Liễu phu nhân lâm bệnh qua đời, để lại công chúa Hy Hòa năm tuổi, Hy Hòa công chúa
Dung Đàm là tử tức duy nhất của Dung Viên.

Một
bên là quân vương thanh tâm quả dục, đế dạ khó dò, chiếm được lòng cũng không dễ.
Một bên là tiểu công chúa còn nhỏ mất thân mẫu, không có bất kỳ uy hiếp nào, chỉ
cần nuôi dưỡng công chúa, nhất định tương lai được đảm bảo.

Vậy
là bảy vị phu nhân trong cung từ bỏ lối sống cũ, lao vào cuộc chiến tranh giành
nuôi dưỡng tiểu công chúa. Nhưng sự đời nhiều khi tranh tức là không tranh, không
tranh tức là tranh, kết quả cuộc đấu hậu cung là Dung Viên thân chinh đưa tiểu công
chúa đến điện Chiêu Ninh giao cho Oanh Ca mới vào cung vài tháng.

Tiểu
công chúa mặt buồn bã ôm một con thỏ bị thương đứng trước Oanh Ca: “Phụ vương nói
phu nhân có thể băng bó vết thương cho thỏ. Ở đây, ở đây, ở đây, con thỏ bị nô tài
xấu đánh đau, một, hai, ba, ba vết thương. Phu nhân, mau băng cho nó đi”.

Hai
cây anh đào trước điện Chiêu Ninh đã rụng hết lá, cô ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt Dung
Viên đứng sau tiểu công chúa, dáng thanh tú như ngọc, dưới cây anh đào trụi lá,
đôi mắt đen như đầm sâu bình thản khó dò. Chưa làm mẹ đã làm mẹ kế là một chuyện
phiền phức.

Cũng
may Oanh Ca không mơ hồ về cuộc sống như những cô gái đẹp thông thường, không ôm
ảo tưởng lãng mạn về cuộc sống vương giả trong cung. Từ lúc bước vào hậu cung của
Dung Viên, cô vẫn luôn chờ đợi thời cơ, một thời cơ để cô có thể bỏ trốn trót lọt.

Nửa
đời trước cô là sát thủ, sống vì Dung Tầm, nhưng Dung Tầm không đắn đo đem cô vứt
vào hậu cung hiu quạnh của Trịnh quốc. Cô mới hiểu mình sống bằng ấy năm thực ra
chỉ là một công cụ, công cụ chỉ cần hoàn thành sứ mệnh của công cụ, một công cụ
không nên yêu cầu chủ nhân suốt đời có trách nhiệm với mình, một công cụ tốt không
cầu báo đáp, chỉ một lòng hoàn thành tâm nguyện của chủ, lúc chết còn muốn hóa thành
bùn bón cho cỏ cây trong hoa viên của chủ.

Lúc
này, Oanh Ca cảm thấy cô đã làm đủ sứ mệnh của một công cụ, giờ rơi vào chiếc lồng
khổng lồ này, không ai cứu cô, cô sẽ tự cứu mình, không ai tốt với cô, cô phải tự
tốt với mình.

Dưới
ánh mặt trời ấm áp hiếm hoi của mùa đông, trong điện Chiêu Ninh cô đưa ra một quyết
định xem ra không tồi: Nếu có cơ hội rời khỏi thành Tứ Phương cô sẽ tìm một ngôi
làng nhỏ có sông có suối, mua hai mẫu đất, học nghề dệt vải như những người đàn
bà khác, tự nuôi sống mình mà không phải giết người.

Thời
cơ đó đến rất nhanh.

Mùa
đông tháng mười hai, vào ngày giỗ của Tâm Liễu phu nhân, mẫu thân tiểu công chúa
Hy Hòa, Oanh Ca dẫn công chúa lên linh sơn thắp hương tế bái, Dung Viên phái một
toán cấm vệ quân đi theo. Chiếc kiệu đi đến lưng chừng núi bất thần gặp một toán
thích khách không biết từ đâu ra, mặc dù được cấm vệ quân bảo vệ chu đáo, nhưng
sơ sẩy vẫn khó lường, lại thêm thế núi hiểm trở, Oanh Ca ôm công chúa Hy Hòa ngã
lăn xuống núi.

Thực
ra theo ý Oanh Ca không nên đem theo công chúa Hy Hòa, nhưng không có cách nào khác,
tất cả xảy ra quá nhanh, cô còn chưa kịp chớp đúng thời cơ, chuẩn bị chủ động lăn
xuống núi, đã thấy công chúa Hy Hòa ôm con thỏ lăn xuống trước, nếu cô không cứu
công chúa sẽ chết, làm mẹ kế hai tháng cô cũng không đành lòng.

Rơi
thẳng từ sườn núi xuống, tay ôm đứa trẻ, thân thủ tốt đến mấy cũng không dễ làm
gì để giảm nhẹ hậu quả. Nhưng may núi cũng không quá cao, trong khi lăn xuống cô
đã cố một tay ôm công chúa, tay kia cởi thắt lưng quăng móc vào thân cây để làm
chậm đà rơi, vì vậy khi tiếp đất chỉ có xương bàn chân phải bị gẫy. Tiểu công chúa
nằm trên người cô, tay vẫn ôm chặt con thỏ trắng bị thương hai tháng trước, công
chúa không bị thương, chỉ sợ quá ngất đi.

Gặp
phải cảnh này, thông thường sẽ phải lưu lại chờ người đến cứu, nhưng Oanh Ca không
muốn để tuột mất cơ hội bỏ trốn, nên không thể lưu lại đây lâu, lại không thể đem
theo Hy Hòa. Giả dụ có một mình cô, cùng lắm bị coi là mất tích, nếu thêm Hy Hòa
thì sẽ biến thành tội phạm bắt cóc công chúa bỏ trốn, sẽ bị truy đuổi đến cùng.

Dưới
chân núi bóng đêm đặc dần, cô chống người bò dậy, bế công chúa vào một cái hang
gần đó, đốt lửa, làm thịt con thỏ, xiên cành cây nướng vàng ươm, xong xuôi bóc hết
xương đem chôn xương thỏ đi, chỉ còn thịt nạc để trên chiếc lá to đặt cạnh công
chúa.

Rừng
núi đêm đông, chim náu trong tổ, mọi sinh vật sống đều đã chìm vào giấc ngủ, tiếc
là giờ cô đã bị què chân, cho dù tứ chi vẹn toàn, trong cảnh ngộ thế này cũng khó
tìm cái ăn, may khi ngã công chúa vẫn ôm con thỏ, như vậy cho dù cô bỏ đi, nếu thị
vệ của Dung Viên cũng chưa thể tìm được tiểu công chúa ngay, có chỗ thịt thỏ nướng,
tiểu công chúa sẽ không bị chết đói hoặc bị động vật ăn thịt, chắc chắn tính mạng
được đảm bảo.

Khi
lê được cái chân đau ra ngoài hang, Oanh Ca kiếm một cành cây to làm gậy chống,
hình dung ra bộ dạng của mình, cô bất giác bật cười.

Nhưng
chưa được hai bước nụ cười đã đông cứng trong mắt.

Phía
trước, bên một cái đầm sương khói mù mịt, đột nhiên hiện ra một bóng người như từ
trên trời rơi xuống, áo chùng gấm màu bạc lóe sáng. Mấy con chim trên ngọn cây chí
chóe cãi nhau, nửa vầng trăng ló khỏi đám mây, tỏa ánh sáng trắng mờ lạnh lẽo, xung
quanh không có chỗ nào có thể trốn, cô nắm chặt cái gậy, mắt tối sầm, trân trân
nhìn Dung Viên khoác ánh trăng bước đến. Ủng mềm đạp trên cành lá khô, chàng dừng
trước mặt cô cách hai bước, ống tay áo dính đất và vụn cỏ, nét mặt tư lự, dáng thanh
tao, khuôn mặt đẹp của chàng dưới ánh trăng như dát bạc, đôi mắt đen trầm tư lướt
qua cái gậy trong tay cô, lướt qua bàn chân đau của cô: “Sao lại ra nông nỗi này?”.


ngẩng đầu, mắt lại nhìn về đầm nước phía xa: “Hy Hòa không sao, chỉ bị kinh động
vẫn đang ngủ, thiếp đi ra...”. Cô dừng lại: “kiếm nước cho công chúa”.

Chàng
nhìn cô không nói.


ngây người, gượng cười: “Chân thiếp... cũng không sao...”.

Đôi
mắt đen bỗng lóe lên giận dữ, vừa trở tay đã ép cô vào vách núi bên cạnh, bàn chân
gãy bị kéo đi đột ngột, đau xói đến tận óc, nhưng Oanh Ca chỉ nghiến chặt răng,
hơi cau mày.

Chàng
khóa cô giữa hai cánh tay mình, “Đau không?”.


cắn môi không đáp, chỉ có làn hơi lạnh lọt qua kẽ răng. Mắt chàng tối lại, bỗng
giơ tay giật dải lụa buộc trên búi tóc, nhét vào miệng cô, mái tóc xõa xuống, chàng
cúi đầu, hai tay nắm chặt bàn chân gẫy của cô: “Nếu đau cứ kêu lên”.

Một
tiếng “rắc” nhẹ, chỗ xương gãy bị chệch đã được kéo về đúng vị trí, trán cô toát
mồ hôi, cơn đau từ chỗ xương gẫy như làn sóng lập tức lan ra toàn thân, đau ứa nước
mắt, nhưng cô cắn môi không để bật ra tiếng rên, nộ khí trong mắt chàng càng tăng,
nhìn cô đăm đăm: “Ai dạy nàng như thế, chân gẫy cũng không nói, đau mấy cũng cố
chịu?”.


ngây người nhìn chàng.

Chàng
cau mày đón nhận ánh mắt đó, ngón tay đưa lên chạm vào đuôi mắt cô, nét mặt dịu
dần, lại trở về là một Dung Viên thâm trầm, mắt cô vừa chớp, long lanh ngấn nước,
cô vội ngẩng đầu.

Chàng
giữ chặt đầu cô không cho động đậy, cứ vậy nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn nước của
cô, nhìn giọt lệ lăn ra từ khóe mắt, áp trán vào trán cô, nhẹ nhàng nói: “Cẩm Tước,
hãy khóc đi”.

Tiếng
khóc khi đã bật ra không thể kìm lại, sụt sùi, sau đó bật thành tiếng, nức nở, đau
đớn, có lẽ Oanh Ca cũng không biết tại sao mình khóc, nhưng ít nhất cũng khiến chúng
tôi hiểu, thì ra các cô gái trên đời không có ai sinh ra đã không biết khóc.

Chàng
ôm chặt cô, dưới ánh trăng, bên mặt đầm khói phủ, giọng trầm trầm: “Được rồi, có
ta ở đây”.

Oanh
Ca khóc to như vậy, tôi nghĩ nguyên nhân một nửa là do khó khăn lắm mới tìm được
cơ hội bỏ trốn, cuối cùng lại bị Dung Viên phá hỏng, niềm tiếc nuối cần được xả
ra, khi tôi nói suy nghĩ đó với Mộ Ngôn, chàng phán một câu: “A Phất, cô là người
rất thực tế”.

Chung
quy tôi là người làm ăn, mặc dù tự biết vẫn là người đa sầu đa cảm. Nhưng khi thần
trí bất tương thông, tôi hầu như không hiểu được suy nghĩ của Oanh Ca, đây là một
cô gái rất thực tế, có ý thức cảnh giác cao nhất mà tôi từng gặp.

Bởi
vì đây là giấc mơ của Oanh Ca trong lúc hôn mê, không phải là ảo mộng tôi dệt cho
cô, đành chỉ có thể nhìn mọi cảnh trôi qua như là xem đèn kéo quân mà thôi, không
thể tác động vào. Không biết sau lần ngã xuống núi đó tình cảm giữa Dung Viên và
cô có gì tiến triển, điều đó quả khó phán đoán, nhưng dường như những gì cần tiến
triển đều đã tiến triển hết. Bởi vì đêm đó, sau khi được kiệu đưa về Trịnh cung,
Oanh Ca không ở điện Chiêu Ninh nữa, mà ở điện Thanh Lương, tẩm cung của Dung Viên.

Tẩm
cung của Trịnh hầu Dung Viên có tên là Thanh Lương, bày trí trong cung rất trang
nhã, đơn giản, cạnh giá nến cao có một chiếc bình pha lê cắm hai cành anh đào trắng
khô, giữa tiết đông hàn trông càng lạnh lẽo cô liêu. Vết thương ở chân Oanh Ca được
các ngự y trong cung chăm sóc chu đáo, nhưng do bị giày vò lâu, vừa vào đến giường
đã mệt mỏi nhắm mắt ngả đầu xuống gối. Hầu nữ thắp thêm nến, Dung Viên đầu tựa thành
giường, tay cầm cuốn sách, vẻ bồn chồn, cả hai đều im lặng.

Tôi
cảm thấy chẳng có gì đáng xem, định kéo Mộ Ngôn đi ngắm sao, chưa kịp nắm ống tay
áo Mộ Ngôn, đã nhìn thấy Dung Viên vừa giở sách vừa ngẩng nhìn Oanh Ca, rồi lại
cúi xuống trang sách, giọng nhẹ nhàng: “Nằm lui lại đây”.

Mộ
Ngôn nghiêng đầu nhìn tôi, tôi dừng bước. Oanh Ca lặng lẽ trở người, mắt vẫn nhắm,
tấm chăn hơi phồng lên, có vẻ như thu hẹp khoảng cách giữa hai người, thực tế chỉ
là thay đổi tư thế nằm, Dung Viên ngẩng đầu khỏi trang sách, cau mày đắn đo một
hồi, lại cúi đầu đọc tiếp: “Ta sợ lạnh, lại gần hơn chút nữa”.

Lần
này Oanh Ca không nhúc nhích, chắc là giả bộ ngủ. Thực tế đã nằm cùng một giường
giả bộ ngủ hay không cũng thế. Quả nhiên, lát sau Oanh Ca bị Dung Viên kéo vào lòng.
Cô hơi giãy giụa trong lòng chàng, điều này chỉ đoán ra thông qua chuyển động của
tấm chăn, tiếng cọ xát của xiêm y và lời nói của Dung Viên.

Trong
màn đêm đen kịt bao quanh mộng ảo, giọng Dung Viên trầm lạnh vang lên: “Sao khó
bảo thế, đã nói rồi, ta sợ lạnh”. Giọng Oanh Ca: “Bảo người đi lấy thêm...”. Lát
sau, nghe thấy giọng Dung Viên vui vẻ, rõ ràng đang đùa nhưng nghiêm túc như một
mệnh lệnh: “Nằm yên nào”.

Đàn
ông muốn ngủ cùng phụ nữ là một chuyện, nhưng đắp chung chăn với phụ nữ thuần túy
chỉ để nói chuyện lại là chuyện khác, từ đó có thể thấy Dung Viên là một minh quân,
đương nhiên, nếu người khác phủ định tôi cũng chẳng nói gì. Nhưng tôi nghĩ, một
người đàn ông có thể chuyện trò chia sẻ, lắng nghe ý kiến của người đàn bà của mình
nhất định là người đàn ông tốt, huống hồ người đàn ông đó lại là bậc quân vương.

Ngày
hôm sau khi Oanh Ca thức dậy, nắng ấm tỏa trên cao. Ngoài cửa sổ có tiếng chim hót
vang, ánh mặt trời hắt qua cửa sổ chạm hoa văn, chiếu lên chăn lụa óng ánh như dát
vàng. Chân Oanh Ca vẫn đau, đang mơ màng ngơ ngẩn.

Vừa
ra khỏi cung đã xảy ra chuyện lớn ngã xuống núi, là một người chồng có trách nhiệm,
trong thời gian sau đó đương nhiên không nên để vợ ra khỏi cửa. Nhưng tư duy của
những đệ nhất không thể dùng đạo lý thông thường để suy đoán, cho dù là đệ nhất
gọt táo, đệ nhất cắn hạt dưa, huống hồ Dung Viên lại là Trịnh quốc đệ nhất đao thuật.

Chỉ
nửa tháng, vết thương của Oanh Ca đã lành hẳn, ban đêm Dung Viên đến điện Chiêu
Ninh, ánh mắt dừng lại trên bàn chân nhỏ đã khỏi hẳn dưới gấu váy tím, lát sau chàng
nói: “Vào cung đã ba tháng, chắc nàng buồn lắm, ngày mai quả nhân sẽ đưa nàng đi
loanh quanh”.


lẽ đi loanh quanh mà Dung Viên nói chỉ là đi dạo trong vương cung, thật sự được
đưa ra đường phố của thành Tứ Phương, vốn điềm tĩnh như Oanh Ca cũng nhất thời cơ
hồ không dám tin. Còn tôi và Mộ Ngôn chỉ cảm thấy sự phồn hoa của phố phường kinh
đô Trịnh quốc cũng chẳng khác hiện tại bao nhiêu.

Quý
công tử dung sắc lạnh nhạt, nghiêng đầu hỏi tân nương mới cưới ba tháng: “Muốn đi
đâu?”.

Cả
người Oanh Ca bọc kín trong chiếc áo dài mền bông dày, bên ngoài còn khoác thêm
áo choàng gió bằng lụa tím viền lông cáo, dưới vành mũ lộ ra đôi mắt lóng lánh tuyệt
đẹp: “Nếu bệ hạ để thần thiếp lựa chọn...”, nghĩ một lát, nói “thiếp muốn đến Bích
Phù lâu”.

Dung
Viên hơi ngước mắt, vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ thoáng qua, rồi giơ tay phẩy hai chiếc
lá vàng vừa rơi trên mũ cô.

Dung
Viên ngạc nhiên là có nguyên do, bởi vì Bích Phù lâu mặc dù nghe tên rất phong nhã,
giống như nơi bán hoa sen, nhưng thực tế là sòng bạc nổi tiếng ở thành Tứ Phương.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3