Đệ nhất mỹ nhân - Chương 4 - Phần 1

Chương 4

Nụ cười của hắn vô cùng
trong sáng, chẳng lộ chút nào là đùa cợt cả, giống như hắn thật tâm hoan nghênh
nàng đến quấy rầy, khiến cho Cung Khanh một chút cáu kỉnh cũng không có, mà khuôn
mặt tự nhiên nóng lên.

Lúc này tên thái giám
trông giữ hầm băng mới vội vội vàng vàng mang chiếc áo choàng đến.

Cung Khanh là người
vốn ưa sạch sẽ, vừa nhìn thấy chiếc áo choàng không biết tìm ở đâu ra kia thì trong
lòng có chút kháng cự, cho dù cơ thể vẫn lạnh run lên từng trận nhưng không muốn
khoác chiếc áo kia lên người, nhưng Mộ Trầm Hoằng đã nhanh tay khoác chặt chiếc
áo kia lên người nàng, sau đó đưa tay xuống nhân thể nắm lấy tay nàng.

Điều này thực hơi quá
đáng. Nàng đang chuẩn bị nổi giận thì ai ngờ rất nhanh hắn đã buông tay nàng ra,
còn tỏ vẻ ân cần nói: “Tay của Cung tiểu thư lạnh quá!”

Cung Khanh: “…”

Ngọn lửa giận dữ vừa
mới cuộn lên trong lòng đã bị dập tắt, bởi lẽ hành vi cầm tay này rất quang minh
chính đại, tao nhã lịch thiệp, đạo mạo trang nghiêm, chân thành chu đáo, nếu mà
nổi giận thì chẳng phải lộ rõ tự mình đa tình sao.

Nàng hậm hực đi ra khỏi
khu vực hòn giả sơn, ánh nắng chiếu rọi khiến cơ thể thêm ấm áp, nàng lại liên tục
hắt xì hơi thêm vài cái nữa.

Mộ Trầm Hoằng lập tức
nhìn ngó gương mặt nàng đầy vẻ thân thiết, dặn dò Lý Vạn Phúc: “Nhanh đi nấu một
bát canh gừng nóng, rồi truyền Tiết Lâm Phủ vào đợi trong Noãn các.”

Lý Vạn Phúc lập tức
chạy lon ton rời đi.

Cung Khanh nghĩ, không
thể tiếp tục khước từ sự an bài của hắn, bởi vì cơ thể là của mình, lấy sức khỏe
của bản thân để đấu với hắn thì thật không sáng suốt, trong cung này vốn có một
dòng nước xiết đang ngầm cuộn chảy, ở ngoài sáng có A Cửu, trong bóng tối có hai
mươi mấy vị cô nương xinh đẹp, giờ lại thêm một vị Thái tử điện hạ đang ở trước
mặt, đều không phải là những đối thủ dễ dàng đối phó, bất luận thế nào cũng phải
tự bảo vệ bản thân mình trước, lúc nãy vừa bị lạnh cóng trong hầm băng, nếu không
chăm sóc tốt sẽ dễ sinh bệnh, chi bằng cứ uống một chút thuốc phòng ngừa thì cũng
tốt.

Lý Vạn Phúc đi rồi,
sau lưng chỉ còn lại vài tiểu thái giám cách hai người mười mấy bước chân, bọn họ
lại lặng im không nói lời nào, khiến cho bầu không khí càng thêm mập mờ.

Nàng không muốn đi gần
hắn quá, bèn cố tình đi cách sang bên phải một chút, kết quả, chẳng bao lâu sau
nàng đã bị dồn đến bãi cỏ ven đường. Hết cách, nàng đành đi chậm lại, muốn nhường
cho hắn đi trước. Kết quả, bước chân của hắn cũng chậm đến nỗi không thể chậm hơn,
vừa khéo để sánh vai cùng nàng. Nàng đành phải bước nhanh hơn một chút, đại bất
kính đi lên phía trước hắn. Đáng tiếc, người ta chân dài, mỗi bước chân chỉ cần
lớn hơn một chút, thì thoáng chốc lại kề vai gần bên.

Chắc chắn là cố ý rồi. Trong lòng Cung Khanh mài dao xoèn xoẹt, không chút do
dự chuẩn bị bằm nát Thái tử điện hạ như tỏi giã.

Ra khỏi Ngự hoa viên là đến một con đường râm mát thông sang Đông cung. Đi thêm
một lát thì đến Noãn các phía đông của Ung Minh điện, ngự y Tiết Lâm Phủ đã được
triệu đến, đang đứng đợi ở hành lang.

Nhìn thấy Thái tử điện hạ, Tiết ngự y liền cúi người thi lễ.

Mộ Trầm Hoằng phất phất tay: “Cung tiểu thư trong người không được khỏe, Tiết
thái y khám cho nàng xem sao.”

Tiết Lâm Phủ cung kính vâng lời, đi theo Mộ Trầm Hoằng và Cung Khanh vào trong
Noãn các.

Vừa bước vào trong, có một luồng hơi ấm mang theo mùi thơm thoang thoảng phả
thẳng vào mặt, Cung Khanh lại hắt xì thêm một cái, do trong Noãn các khá yên tĩnh,
nên âm thanh này ngân vang giống như bị vọng lại, phía sau vang lên tiếng cười khe
khẽ của Mộ Trầm Hoằng.

Cung Khanh mặt nóng bừng, cười ngại ngùng: “Tiết đại phu, trong người ta không
có chỗ nào khó chịu cả, chỉ là vừa nãy bị lạnh thôi.”

Vừa hay Lý Vạn Phúc cũng bưng một bát canh gừng nóng hổi đến.

Cung Khanh cố đè nén luồng khí giận dữ chanh chua xuống, một hơi uống cạn bát
canh gừng, rồi hướng đến Lý Vạn Phúc cất tiếng cảm tạ.

Sau khi uống bát canh gừng nóng và ở trong Noãn các đầy mùi hương ấm áp, nàng
cảm thấy cơ thể đã tốt hơn nhiều, nhưng vừa nãy ở trong hầm băng, khí lạnh như thấu
tận gan cốt, không thể chỉ trong chốc lát mà xua tan hết được, sắc mặt của nàng
vẫn còn trắng bệch. Nhưng cho dù rất lưu luyến chỗ ấm áp này, nàng cũng không muốn
ở lại đây lâu, bởi vì Mộ Trầm Hoằng đang ngồi trước mặt, dùng ánh mắt quan tâm lo
lắng nhìn nàng chăm chú, ánh mắt ấy còn dán chặt hơn cả keo bong bóng cá.

Nàng cúi thấp đầu, thấp thật thấp, cho ngươi nhìn, nhìn một loạt chỏm tóc của
Lưu Hải[1] ấy.

[1] Lưu Hải: Tiên đồng trong truyền thuyết
của Trung Quốc, trước trán để một chòm tóc ngắn, cưỡi cóc, tay múa chuỗi tiền.

Trong mắt hắn thoáng ý cười, e hèm… Tiểu nha đầu quả là thú vị.

Tiết Lâm Phủ xem mạch cho Cung Khanh, nói thật, lần này một chút ốm yếu cũng
không có nên Tiết đại phu không kiềm chế được khạc nhổ trong lòng. Lão phu tốt xấu
thế nào cũng là một người có danh trong thiên hạ, được xưng tụng là thần y Quỷ Kiến
Sầu, vậy mà Cung tiểu thư cô không có việc gì năm lần bảy lượt cứ sai người tìm
ta bắt mạch, ỷ vào việc ta không dám tìm cô để tính tiền đúng không?

Thế là Tiết thần y thêm một lần nữa trịnh trọng kê một đơn thuốc vô thưởng vô
phạt cho Cung tiểu thư rồi buồn bực cáo lui.

Mộ Trầm Hoằng lên tiếng: “Cung tiểu thư cứ ở lại đây cho cơ thể ấm thêm chút
nữa, đợi một lát sắc thuốc xong, uống hết rồi hãy đi.” Dứt lời, liền sai Lý Vạn
Phúc đi sắc thuốc.

Cung Khanh ngồi ở chỗ này thấy ngày dài tựa năm, chẳng muốn nấn ná thêm chút
nào nữa, nên vội vàng nói: “Thần nữ có thể mang thuốc về Minh Hoa cung tự sắc, không
dám làm phiền Lý tổng quản.”

Lý Vạn Phúc lập tức cười nói: “Cung tiểu thư đừng nói vậy, lão nô chỉ mong có
thể dốc sức vì Cung tiểu thư.” Nói rồi liền cười hì hì cầm đơn thuốc đi ra. Có thể
thăng đến chức Đông cung tổng quản, nếu không hiểu hết tâm tư của chủ nhân, thì
cũng chỉ như một sợi len khô.

Mộ Trầm Hoằng mỉm cười nói: “Cung tiểu thư thân thể ngàn vàng, e rằng không
chịu được sự xâm nhập của hàn khí, trong Minh Hoa cung lại không có lò sưởi, hãy
cứ ở lại đây thì tốt hơn. Việc này đều do A Cửu gây ra, nếu Cung tiểu thư có chỗ
nào không khỏe, ta thân là hoàng huynh của A Cửu, sao có thể an lòng, đừng nói việc
đối mặt với Cung Thượng thư mà giãi bày, cho nên mong Cung tiểu thư bảo trọng ngọc
thể.”

Vừa nghe đến hai chữ “ngọc thể”, trái tim Cung Khanh như thắt lại, hai chữ ấy
khi vừa thoát ra khỏi miệng hắn, sao mà nghe lại mờ ám đến vậy…

“Sắc mặt Cung tiểu thư đỏ quá, có phải là bị sốt rồi không?” Vừa nói hắn vừa
sán lại định đưa tay lên sờ trán nàng. Cung Khanh không nhịn được nữa, liền ném
về phía hắn một ánh mắt sắc lẹm.

Hiển nhiên Thái tử điện hạ không phải là hạng người tham sống sợ chết, hắn nở
nụ cười thoảng nhẹ như mây gió biến ánh mắt sắc như dao của nàng thành vô hình,
rồi áp bàn tay sạch sẽ ấm áp lên trán nàng.

“Đúng là hơi nóng, Cung tiểu thư nên ngồi ở trên giường lò[2] thì tốt hơn.”
Hắn nói đầy vẻ ân cần, chìa tay ra làm bộ dìu nàng.

[2] Giường lò: Còn gọi là giường đất hoặc
giường gạch dùng để sưởi ấm, là vật dụng của người phương Bắc Trung Quốc hay dùng.

Cung Khanh mắt hạnh trợn tròn, đã ở vào vùng giáp ranh bão nổi rồi đấy, ngươi
cứ dám làm quá thêm một chút nữa thử xem! Lão hổ không ra oai ngươi tưởng là mèo
ốm à? Đông cung Thái tử thì đã sao, chọc ghẹo dân nữ cũng cương quyết không được!

Mộ Trầm Hoằng dường như cảm nhận được sát khí hừng hực của Cung tiểu thư, nên
rất quân tử nhìn nàng, mỉm cười nói: “Thuốc còn chưa sắc xong, ta cùng Cung tiểu
thư chơi một ván cờ được không?”

Việc đó… Hừm, chắc muốn đấu văn không đấu võ đây. Cung Khanh thu hồi sát khí,
ngồi lên chiếc giường lò để cơ thể ấm áp hơn một chút, nhân tiện hạ hắn một ván
để rửa hận trong lòng.

Nước cờ của Thái tử điện hạ chỉ có vậy thôi sao? Hoàn toàn không chịu nổi một
đòn đả kích của nàng. Đã kết thúc ván cờ với thất bại thảm bại, vậy mà thuốc vẫn
chưa sắc xong ư? Lý tổng quản, có thật là ông đi sắc thuốc không đấy?

Chiếc đồng hồ cát đếm ngược thời gian chảy xuống từng chút từng chút một, trong
Noãn các không khí ấm áp như mùa xuân, mùi long diên hương phất phơ thoang thoảng.

Cung Khanh chốc chốc lại nhìn ra cửa, mỏi mắt ngóng trông.

Mộ Trầm Hoằng cười cười, tỏ vẻ thấu hiểu tâm tư của nàng nên sai nội thị đứng
ngoài cửa: “Đi xem Lý Vạn Phúc sắc thuốc xong chưa?”

Đúng lúc này, Lý Vạn Phúc giống như đã chờ sẵn ngoài cửa, liền bưng một bát
thuốc xuất hiện, cười hì hì nói: “Xong rồi, nhưng vẫn còn hơi nóng, Cung tiểu thư
cẩn thận kẻo bỏng.”

Cung Khanh cất lời cảm tạ rồi nhận bát thuốc, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ cho
đến hết, haiz… Xem như là đã thành công rồi, cuối cùng cũng có thể đi được.

Nàng đặt bát thuốc xuống, nhẹ nhàng nói: “Đa tạ điện hạ chiếu cố, cho phép thần
nữ cáo lui.”

Mộ Trầm Hoằng cười hỉ hả: “Cung tiểu thư, nếu có thời gian thì đến tìm ta chơi
cờ, nói chuyện.”

So với lời mời lần trước thì rõ ràng là lộ liễu hơn nhiều… Cung Khanh mặt đỏ
bừng, trong lúc quẫn bách “Dạ” một tiếng cho có lệ, nhưng trong lòng thầm nghĩ:
“Xin lỗi điện hạ, có rảnh ta cũng chẳng thèm đến.”

Hắn cười cười nhìn nàng: “Cung tiểu thư sẽ không giống lần trước chứ, rủ cả
một đám người cùng đến?”

“Không đâu.” Cung Khanh khom người thi lễ, vội bước đi như bay rời khỏi Noãn
các, nhìn nàng giống như một chú chim nhỏ sổ lồng bay đi.

Chiêu cũ như vậy, sao có thể dùng hai lần hả, Thái tử điện hạ.

Ai ngờ, vừa bước xuống bậc thềm đã gặp một thân ảnh yêu kiều đang thướt tha
đi đến.

“Cung tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây?”

Mới đầu Tiết Giai tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó đôi mắt cong cong liền thấp
thoáng nét cười dịu dàng.

Cung Khanh thầm kêu xui xẻo, sao lại vừa kéo đụng phải nàng ấy nhỉ, nhưng cũng
chẳng có gì là lạ cả, người ta đến tìm biểu ca, hợp tình hợp lý thôi mà. Chỉ có
sự xuất hiện của mình ở chỗ này mới là không hợp tình hợp lý thôi.

Lý do vì sao mình xuất hiện ở chỗ này nếu nói ra thì thật dài dòng. Nhưng mặc
kệ, cho dù dài dòng thì cũng phải đem việc này giải thích cho rõ ràng, nếu không
Tiết Giai trở về Minh Hoa cung nói ra cho mọi người cùng biết, thì lúc đó mình có
trăm miệng cũng không biện bạch được.

Thế là Cung Khanh liền đem đầu đuôi ngọn ngành của việc tại sao mình xuất hiện
ở đây kể lại chi tiết cho Tiết Giai nghe, cuối cùng nói: “Thái tử điện hạ sợ ta
bị nhiễm lạnh mà sinh bệnh, nên bảo ta đến chỗ này, triệu Tiết ngự y đến bốc thuốc.
Việc này xin Tiết muội muội giữ kín giùm cho, nếu để truyền đến tai Hoàng hậu nương
nương, nương nương lại trừng phạt An phu nhân hoặc quở trách công chúa, thì chẳng
phải là lỗi của ta sao.”

Tiết Giai ngộ ra nói: “Thì ra là vậy, An phu nhân sao lại bất cẩn như vậy, để
quên tỷ tỷ trong hầm băng, nếu để di mẫu biết được, chắc chắn sẽ trách phạt bà ấy.”

“An phu nhân tuyệt không phải cố ý, ta đoán chắc là do cửa hầm băng bị kẹt.”

Tiết Giai nắm lấy tay nàng đầy vẻ quan tâm: “Bây giờ tỷ còn thấy lạnh nữa không?”

“Uống một bát canh gừng nóng, lại uống thêm một chén thuốc của Tiết thái y,
ta đã không còn gì đáng ngại.”

“Tỷ tỷ vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, quay về đắp chăn nằm nghỉ ngơi đi.”

“Đa tạ muội muội quan tâm, ta đi trước nhé!”

“Dạ, tỷ đi cẩn thận!”

Cung Khanh thở phào nhẹ nhõm, quay người rời đi. Chỉ mong lần này, nàng ấy có
thể giữ mồm giữ miệng, đừng quay về Minh Hoa cung gây ồn ào nữa, sợ nàng ấy quá
rồi.

Tiết Giai nheo nheo mắt nhìn hình bóng xinh đẹp của Cung Khanh rời đi, rồi lại
nhìn về hướng Noãn các, cuối cùng nàng quay người đi đến Dục Tú cung.

Còn chưa đến chính điện, nàng đã nghe thấy ở phía trong vang ra một tràng cười
giòn giã, người dám cười buông thả như vậy trong cung Dục Tú, chỉ có mình A Cửu
Công chúa.

Tiết Giai mỉm cười bước vào trong điện: “Công chúa có việc gì mà vui vẻ vậy?”

A Cửu sau khi cười ha ha xong mới nói: “A Giai, lúc nãy Cung Khanh bị nhốt trong
hầm băng lạnh quá nên bị ngất đấy.” Nói xong thì vô cùng hí hửng đưa hai tay xoa
xoa má, “Ai da! Cười đến nỗi hai má của ta đau hết cả rồi!”

Trên mặt Tiết Giai lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng rạng rỡ, hỏi: “Công chúa
cũng không thích nàng ấy sao?”

Chỉ một chữ “cũng” cũng đủ để cho A Cửu cười không ngớt, nàng ta nhíu mày: “Nghe
khẩu khí, thấy ngươi cũng không thích nàng ta đúng không?”

“Thực ra ban đầu thần cũng rất thích nàng ấy, bởi cứ ngỡ rằng nàng ấy an phận
hồn nhiên, không tranh giành với ai, nhưng ai ngờ lúc nãy, thần đi qua chỗ biểu
ca, nhìn thấy nàng ấy từ trong Noãn các đi ra.”

A Cửu mày liễu nhíu chặt: “Cô ta đi tìm hoàng huynh?”

“Thần cũng ngạc nhiên, bình thường thấy nàng ấy rất thâm trầm, cứ ngỡ rằng không
muốn tranh giành với người khác, thì ra là lén tìm cơ hội cho riêng mình.”

A Cửu hừm một tiếng, nói giọng khinh thường: “Cho dù nàng ta có tự trèo lên
chiếu, thì mẫu hậu cũng không để nàng ta đạt được ý đồ của mình đâu, xem ra nàng
ta tự rước nhục vào thân rồi.”

Tiết Giai cười dịu dàng: “Thần ghét nhất là loại người giả dối, đã muốn gả cho
biểu ca, hà tất còn phải làm ra vẻ mình là người siêu phàm thoát tục, ra vẻ thanh
cao chẳng thèm đếm xỉa đến.”

Thực ra đối với Tiết Giai, A Cửu chẳng có tình cảm thắm thiết gì, thậm chí tận
trong đáy lòng còn có chút khinh bỉ, bởi phụ thân Tiết Mẫn của nàng ấy, xuất thân
vốn chẳng phải dòng dõi trâm anh thế phiệt, sau này ỷ thế dựa vào sự nâng đỡ của
Độc Cô Hoàng hậu mới có thể thăng tiến. Trong mắt A Cửu, cả lời nói và hành động
của Tiết Mẫn đều mang hơi hướng của kẻ nhà giàu mới nổi, còn lúc ở trước mặt của
Độc Cô Hoàng hậu và Tuyên Văn đế thì giống như con chó giữ nhà, chẳng có chút tự
tôn gì, thực ra việc này không tiện công khai cho mọi người cùng biết.

Nhưng hôm nay, được một phen nghe Tiết Giai đánh giá về Cung Khanh như vậy,
thật đúng là thoải mái trong lòng, không khỏi có thêm vài phần thân thiết đối với
nàng ấy và mơ hồ cảm thấy như là mình có thêm đồng minh.

Tiết Giai lại nói: “Ngày đó Nhị ca bảo thần hẹn nàng ấy đến Ngự hoa viên…”

A Cửu không đợi nàng ấy nói xong, liền cắt ngang, “Thế nào, Nhị ca của ngươi
cũng thích nàng ấy sao?” Nữ nhân đa số đều thích bàn tán, đặc biệt là việc của tình
địch, A Cửu cũng không ngoại lệ, nghe được nội tình, vừa hiếu kỳ, vừa khinh thường,
mắt Tiết Nhị thế nào lại xem trọng nàng ta nhỉ, đúng là quê mùa hệt như phụ thân
của hắn.

Tiết Giai bĩu môi: “Công chúa không cảm thấy gương mặt lẳng lơ của nàng ấy nam
nhân đều rất thích sao?”

Đúng vậy. Trong lòng A Cửu bỗng nhiên nghĩ đến Thẩm Túy Thạch, ngay lập tức
một dòng khí oán giận lại dâng lên.

Vừa nghĩ đến hắn thì An phu nhân bước vào bẩm báo: “Công chúa, Thẩm đại nhân
cầu kiến.”

A Cửu ngẩn người, rồi nhanh chóng vui mừng đứng lên, không biết chàng đến có
việc gì?

Nàng ta lập tức đứng dậy đi ra ngoài, được vài bước liền quay lại đứng trước
gương nhìn ngắm, trong gương là một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp dễ làm người khác
động lòng, ánh mắt thì lộ rõ sự vui mừng hớn hở.

An phu nhân nhìn vẻ mặt hân hoan của A Cửu thì len lén thở dài, bà biết rõ Thẩm
Túy Thạch đến để trả ngân lượng, thật đúng nói là làm, lại còn rất nhanh nữa.

Trong ánh nắng ấm áp, dưới thềm ngọc, Thẩm Túy Thạch đứng đó thân hình tuấn
tú, mặt mũi khôi ngôi, dáng dấp cao gầy ẩn chứa vẻ thanh cao ngạo nghễ.

Nhìn thấy chàng, A Cửu vô cùng mừng rỡ, nhưng nhìn thêm lần nữa thì niềm vui
mừng ấy lập tức giống như bong bóng xà phòng vỡ tan thành bọt nước, thì ra đúng
là chàng mang ngân lượng đến.

Nàng cố nhẫn nhịn trong lòng, dịu dàng nói: “Thẩm đại nhân khách khí quá rồi,
chút ngân lượng này ta thay đại nhân trả là xong, đại nhân hà tất phải làm điều
thừa thãi.”

Thẩm Túy Thạch nét mặt nghiêm túc nói: “Việc riêng của vi thần tuyệt không dám
và quyết không thể làm phiền công chúa. Xin công chúa nhận lại chút bạc này, đa
tạ công chúa, vi thần xin cáo lui.”

Thẩm Túy Thạch khách khí xa cách, thái độ đúng mực, vô cùng kín kẽ, không chê
vào đâu được, rõ ràng là một kiểu thỏa thuận giữa hai bên, đúng là gậy ông đập lưng
ông.

A Cửu cảm thấy bực mình nhưng không có cách nào bộc lộ ra cả, tất cả những lời
nói hành động của chàng đều hợp với lễ nghi, một chút lỗi nhỏ cũng không tìm thấy,
nhưng đây lại không phải là điều nàng mong chờ, nàng hy vọng chàng có thể đối với
nàng thoải mái hơn một chút, dịu dàng một chút, nếu có thể thì hãy mỉm cười, hoặc
lộ ra một tia xúc cảm như kiểu bị người khác làm cho tim đập thình thịch, sắc mặt
đỏ bừng, như vậy mới là hoàn mỹ. Nhưng đáng tiếc, tất thảy đều không có.

Chàng cứng nhắc đến trả tiền, giống như nàng là một chủ nợ vô cùng đáng ghét
vậy.

A Cửu giống như bị đánh một côn, mở trừng mắt nhìn dáng vẻ tuấn tú kiêu hùng
của chàng rời đi cho đến lúc khuất hẳn.

An phu nhân thầm nhủ, Thẩm đại nhân ngươi đúng là to gan lớn mật, lại dám ngỗ
ngược với cả công chúa.

A Cửu hất tung hai mươi lượng bạc trong tay cung nữ xuống đất, tức giận đến
mức đập vỡ luôn mấy chiếc bình cổ sứ men xanh nổi tiếng trong điện, như vậy mới
đã. Lúc nàng ấy trút giận xong, mới nhận ra vẫn còn Tiết Giai đang đứng bên cạnh,
bỗng chốc cảm thấy thật là mất mặt, vì vậy đã bực càng thêm bực.

Nhưng nét mặt của Tiết Giai chẳng có chút biểu hiện gì của người xem kịch hay
và đang cười trên sự đau khổ của người khác, mà trái lại nàng ấy còn nói mấy câu
quan tâm vỗ về: “Công chúa bớt giận, Thẩm đại nhân làm như vậy chắc là có nguyên
nhân.”

“Nguyên nhân gì?”

“Thần nghe mẫu thân nói, Thẩm đại nhân phẩm mạo xuất chúng, sau khi đỗ trạng
nguyên, rất nhiều đại thần trong triều đều mời ngài ấy đến ăn cơm, ‘Túy Ông chỉ
ý bất tại tửu’[3], muốn gả nữ nhi cho ngài ấy.”

[3] Túy Ông chỉ ý bất tại tửu: Cảm hứng của
người say không ở rượu, có dụng ý khác.

A Cửu nghe xong càng thêm tức giận, cơn ghen tuông lại trỗi dậy trong lòng.

“Cung đại nhân cũng từng mời ngài ấy, hơn nữa, lúc đề cử Hoa thần, Thẩm đại
nhân đã chọn Cung tiểu thư, trong việc này e là…” Tiết Giai nói đến đó thì dừng
lại.

A Cửu nghiến răng, bực tức nói: “An phu nhân, đến Minh Hoa cung tuyên chỉ, tất
cả việc “thưởng hồng” ở Ngự hoa viên ngày mai đều giao cho một mình nàng ta làm,
không người nào được phép giúp đỡ, nếu để rụng một cánh hoa, ta sẽ khiến nàng ta
mất mặt.”

An phu nhân nghe mà run rẩy, đương nhiên bà biết “nàng ta” mà A Cửu nhắc đến
là ai, liền lập tức lĩnh chỉ đi thẳng đến Minh Hoa cung.

Có bao nhiêu cây hoa phải treo “thưởng hồng”, nếu chỉ dựa vào mình sức của Cung
Khanh, e là có treo đến hai, ba canh giờ cũng chưa xong. An phu nhân lắc lắc đầu,
ai bảo chọc vào Cửu Công chúa, ngươi ở đó chờ chết đi.

Tiết Giai dịu dàng nói: “Công chúa, việc thưởng hồng ngày mai, chi bằng mời
Thẩm đại nhân tham dự.”

“Để làm gì?”

“Chẳng phải nàng ấy là cao thủ trong việc giả vờ băng thanh ngọc khiết, thanh
lịch tao nhã sao, ngày mai để cho nàng ấy bị một phen mất mặt trước Thẩm đại nhân,
từ đó về sau xem nàng ấy còn mặt mũi nào gặp lại Thẩm đại nhân nữa không, như vậy
cũng sẽ không dám giở ý đồ gì nữa.”

A Cửu vừa nghe liền hứng thú: “Làm mất mặt thế nào?”

“Trong lễ hội hoa Hoàng hậu sẽ ban thưởng bánh hoa, Hoa thần thì thưởng rượu,
ở chỗ thần có một loại thuốc, tên là Lâm Giang Tiên, nếu bỏ vào trong rượu hoặc
thức ăn, chỉ cần một giọt thì cũng đủ khiến người ta say mèm.” Nói đến đây, Tiết
Giai khẽ nhếch miệng cười: “Nữ nhân say rượu thì dáng vẻ vô cùng xấu xí, công chúa
chắc chưa từng thấy.”

A Cửu thở phù một tiếng, đang định nói ý kiến hay, nhưng nghĩ lại lại nói: “Nếu
như vậy, không biết Thẩm đại nhân có trách ta là làm cho ân nhân của hắn xấu mặt
không?”

Tiết Giai dí dỏm đáp lời: “Công chúa đừng chỉ làm một mình nàng ấy say, hãy
làm cho một vài người nữa như Hứa Cẩm Ca, Hướng Uyển Ngọc… cùng say, thì sao Thẩm
đại nhân nghi ngờ công chúa được, mà chỉ là tửu lượng của mấy người này quá kém
cỏi.”

A Cửu cười hì hì: “A Giai ngươi thật đúng là nhiều mưu ma chước quỷ.”

Tiết Giai thản nhiên cười: “Là do thần và công chúa giống nhau thôi, đều không
thích nàng ta.”

Cung Khanh về đến Minh Hoa cung, Hướng Uyển Ngọc vội hỏi: “Công chúa có làm
khó cho muội không?”

“Tỷ nói xem?” Cung Khanh cười khổ, rồi kể chuyện ở hầm băng cho Uyển Ngọc nghe,
tất nhiên, nàng đã lược bớt đi đoạn sau của câu chuyện.

Hướng Uyển Ngọc phẫn nộ nói: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nàng ấy khinh
người quá đáng, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ khiến nàng ấy nếm thử mùi vị bị
người khác làm nhục thế nào.”

Báo cáo nội dung xấu