Nhắm mắt lại sẽ thấy sao rơi - Chương 13 - 14 - 15 - 16

13. Những giả thuyết

Miu và cô
bé Akimoto Aoi trở thành hai người bạn thân thiết. Tôi biết mẹ của bé
Aoi thường đến đón cô bé muộn hơn bình thường nên thỉnh thoảng tôi
cũng cố tình không đến đón Miu đúng giờ. Tôi cũng hay đưa cho Miu một
vài món ăn vặt để mang đến lớp chia cho các bạn, con bé tỏ ra rất
lấy làm hài lòng về điều đó.

Có một lần
Miu trở về nhà với gương mặt tỏ ra rất đăm chiêu suy nghĩ. Tôi bèn
hỏi: “Hôm nay ở mẫu giáo có chuyện gì vậy?” thì con bé nói:

“Bạn Aoi
nói chuyện này khó hiểu lắm. Bạn Aoi nói là bạn Aoi có hai người
mẹ lận. Nói là bạn ấy có một mẹ còn chị gái bạn ấy có một mẹ
khác. Miu chẳng hiểu gì cả.”

“Tại sao
bạn Aoi lại kể với Miu chuyện đấy?” Tôi chau mày, bắt đầu hình dung
được đôi chút về gia đình của cô bé ấy.

“Hôm nay cô
giáo bảo mọi người lên giới thiệu về anh chị của mình. Miu đã lên
kể về anh Osamu và chị Kumiko đấy!”

“Thế bạn
Aoi còn kể thêm gì không?”

“Hết rồi
ạ.” Miu đáp. “Lúc Miu hỏi tại sao thì cô giáo bảo bạn Aoi không cần
phải kể thêm nữa.”

Khi đã cố
gắng hiểu về chuyện gì thì Miu sẽ dai dẳng mãi không thôi. “Tại sao
bạn Aoi với chị bạn ấy lại mỗi người có một mẹ ạ?”

“Vì bố của
Aoi có hai người vợ.” Tôi đáp. “Chấm dứt chủ đề này tại đây nhé.”

“Tại sao
lại phải chấm dứt chủ đề này ạ?”

“Vì đây là
một vấn đề nhạy cảm.” Tôi đáp.

“Nhạy cảm
là gì hả chị Kumiko?” Con bé lại hỏi.

“Tức là
những chuyện có thể dễ dàng khiến người khác bị tổn thương mỗi khi
ta nói đến.”

Miu yên lặng
một hồi. Mới đầu tôi cứ nghĩ rằng con bé đã chuyển sự tập trung
sang một việc khác nhưng rồi cuối cùng nó lại lên tiếng:

“Nhưng Miu
mà có hai mẹ thì cũng không sao.” Nó bảo: “Vì ví dụ như mẹ Yukiko
của Miu đi làm xa lâu quá thì Miu vẫn còn một mẹ nữa để chơi với
Miu.”

“Nhưng nếu
như thế thì Miu đâu được sang ở với chị cùng anh Osamu?” Tôi hỏi, cố
tình làm khó con bé.

“Ừ nhỉ? Miu
quên béng mất!” Con bé cười khì khì. “Nhưng tự dưng Miu thấy nhớ mẹ
Miu quá.”

Và thế rồi
suốt cả buổi tối hôm đó bé Miu bắt đầu rơi vào trạng thái im lặng.
Con bé không nhắc lại chuyện nó nhớ mẹ nhưng nó cũng chẳng còn líu
lo như mọi ngày nữa dù đến đúng giờ vẫn không quên mở ti vi ngồi xem “Đảo
hải tặc”.

“Bé Miu hôm
nay sao vậy?”

Osamu hỏi
tôi vào buổi tối khi tôi và anh đã tắt đèn lên giường chuẩn bị đi
ngủ.

“Con bé nói
là nó nhớ mẹ.” Tôi đáp rồi lại hỏi: “Anh này, nếu cô Yukiko không về
nữa thì phải làm thế nào?”

“Bà và các
bác vẫn đang đi tìm cô ấy mà.” Anh kéo tôi vào lòng rồi vuốt tóc tôi
mà thì thầm. “Nếu không thì chúng ta cũng cứ nuôi bé Miu cũng được.
Từ ngày có con bé, Kumiko cũng đã vui vẻ lên nhiều rồi.”

“Nhưng nếu
vậy thì chúng ta biết giải thích với bé Miu như thế nào đây hả anh?
Rồi đến một ngày con bé hỏi tại sao mẹ nó đi mãi đi mãi rồi mà
vẫn không trở về thì sao?”

“Miu là một
đứa trẻ thông minh.” Anh đáp. “Nó sẽ dần tự hiểu ra khi nó ý thức
được chuyện đó. Dù vậy chúng ta tất nhiên vẫn phải nói cho nó biết
sự thực, nhưng nói như thế nào thì hãy để cho chúng ta của tương lai
đó tự suy nghĩ đi.”

“Rồi đến
lúc đó chúng ta sẽ nghĩ lại và nhủ thầm cả hai đều thật là ngốc.”
Tôi vùi đầu vào ngực Osamu, người anh thơm mùi xà phòng nhè nhẹ thật
dễ chịu.

“Thế cũng
được. Ít nhất thì lúc đó vẫn còn có hai đứa bên nhau để mà cùng
suy nghĩ.”

“Anh nghĩ
là em sẽ bỏ anh à?” Tôi hỏi.

“Anh sẽ
không để chuyện đó xảy ra đâu.” Anh đáp lời tôi rồi ôm siết lấy tôi
thật chặt.

Sáng hôm sau vào lúc năm rưỡi
sáng tôi lại thấy Miu dậy sớm như bình thường, đã đánh răng rửa mặt
xong và đang tự rót cho mình một cốc sữa. Góc đi ngủ Miu cũng tự
dọn dẹp gọn gàng, tôi nghĩ đến cảnh một mình con bé tự loay hoay
gấp chiếc chăn to đùng mà cảm thấy buồn cười. Có lẽ tôi nên cố gắng
dậy sớm hơn một chút nữa để giúp con bé vài việc, giá mà nó chịu
mở lời nhờ vả tôi thì tôi sẽ chẳng bao giờ từ chối.

“Chào buổi
sáng chị Kumiko!” Giọng nói của con bé lại líu lo và vui vẻ như
thường.

“Chào buổi
sáng Miu. Hôm nay có muốn đến trường mẫu giáo không?”

“Có chứ!”
Con bé nói: “Nếu không có Miu thì bạn Aoi lại không chơi với ai cả
đâu.”

Thế nhưng
rốt cuộc ngày hôm đấy bé Aoi không đi học. Mẹ Aoi không đưa cô bé đến
trường như mọi ngày, và cả ngày tiếp theo cũng vậy. Cho đến buổi
thứ ba cuối cùng cô bé cũng đi học trở lại nhưng Miu vẫn trở về nhà
cùng gương mặt buồn thiu như mọi lần. “Bạn Aoi lại chẳng chịu nói gì
nữa rồi chị Kumiko ạ.” Con bé kể với tôi như thế

14. Bạn tới chơi nhà

Một buổi
sáng đưa Miu đến trường sớm tôi lại bắt gặp Aoi cùng với mẹ của cô
bé.

“Chào buổi
sáng.” Tôi nói với mẹ của Aoi, lần này tôi quyết định không chỉ nhìn
và đợi về nhà hỏi chuyện Miu nữa.

“Vâng, chào
buổi sáng.” Mẹ của Aoi có vẻ hơi bất ngờ.

“Tôi là chị
gái của bé Mimasaka Miu.” Tôi giới thiệu. “Miu ngày nào về nhà cũng
kể về bé Aoi cả, hai đứa có vẻ đang bắt đầu thân thiết với nhau
lắm.”

“Ồ, cảm ơn
chị đã giúp đỡ.” Cô ấy cười với tôi, mẹ của Aoi cũng là một người
phụ nữ xinh đẹp dù nhìn vẻ bề ngoài trông thật mệt mỏi cùng vẻ
mặt chất chứa nhiều nỗi khổ tâm. “Bé Miu trông hoạt bát quá.”

“Miu chào
cô!” Con bé nghe nhắc tới tên mình bèn nhăn răng cười.

Bé Aoi đã
sớm nói câu “Con chào mẹ.” như mọi buổi sáng rồi đi theo Miu vào lớp.
Lần này cô bé không ngoái lại hay đứng tựa mình vào cánh cửa nữa
nhưng gương mặt vẫn chẳng tươi tỉnh hơn được thêm chút nào.

“Tôi nghe Miu
về nhà kể bé Aoi có nghỉ học liền vài ngày, cô bé không sao chứ?”
Tôi hỏi.

“À, không
có chuyện gì với Aoi cả.” Cô ấy trả lời. “Chỉ là chút chuyện gia
đình thôi.”

“À…” Tôi
gật đầu. “Mà tôi thấy chị thường đón Aoi muộn. Nếu khi nào bận quá
tôi có thể đón bé Aoi về nhà tôi cũng được, như thế Aoi có thể chơi
với Miu, tôi làm việc ở nhà nên có thể trông chừng bọn trẻ được.”

“Ồ, công
việc của chị là về gì vậy?”

“Tôi làm
hoạ sĩ vẽ minh hoạ.” Tôi đáp.

“Còn tôi
làm nhân viên tiếp tân cho khách sạn.” Mẹ của Aoi tiếp lời: “Chỗ tôi
làm ở cách đây hơi xa nên không đón Aoi về đúng giờ được. Có lẽ sẽ
phải nhờ đến chị rồi.” Nói rồi mẹ Aoi đưa cho tôi danh thiếp của cô
ấy, tấm danh thiếp đề Akimoto Kamio.

Tôi lục ví
mình lấy ra một tấm danh thiếp loại có in cả địa chỉ nhà riêng của
tôi rồi đưa cho chị ấy: “Tôi là Takahashi Kumiko. Vậy chiều nay tôi đón
bé Aoi về nhà tôi nhé? Chiều về chị có thể tìm địa chỉ nhà tôi in
trên tấm danh thiếp đây.”

“Vậy xin
được giúp đỡ, giờ để tôi vào nói với cô giáo của cháu.” Chị Akimoto
cười nhẹ nhõm.

Chiều hôm
đấy tôi đón cả Miu và Aoi cùng về nhà mình, trước khi về còn đưa hai
đứa trẻ đi mua kem. Bé Aoi tỏ ra phấn chấn hơn, dường như những phần
thưởng nhỏ bé sau mỗi giờ tan học như thế này cô bé rất ít khi nhận
được.

Aoi là một
đứa trẻ ít nói nhưng vẫn rất lễ phép và cẩn thận. Khi đến nhà tôi,
cô bé tự tháo giày và xếp gọn chúng lại, đặt mũi giày quay ra phía
bên ngoài cửa. Tôi nghĩ rằng hẳn cha mẹ của Aoi đã giáo dục cô bé
rất cẩn thận về những vấn đề lễ nghi như thế này, điều đó khiến
tôi nhớ lại mình khi còn nhỏ. Còn Miu dù luôn dọn dẹp chỗ ngủ rất
gọn gàng nhưng con bé mỗi khi về nhà luôn vội vã tuột giầy rồi để
lung tung ngoài thềm, Miu luôn nhanh nhẹn, vội vã và dữ dội, không hề
giống với phong thái từ tốn và im lặng như bé Aoi.

“Hai đứa
uống sữa hay trà ngọt?” Tôi hỏi: “Chị mang cho hai đứa cả bánh quy
trà xanh nhé?”

“Miu uống
nước có ga cơ!” Miu nói, dạo này con bé uống nước ngọt hơi nhiều.

“Hết nước
có ga rồi.” Tôi bảo. “Miu chọn cái khác đi.”

Và vẫn như
mọi lần, Miu không mè nheo thêm và nói muốn uống sữa. “Miu sẽ chấm
bánh vào sữa nha! Để Miu chỉ cho Aoi cách chấm bánh vào sữa nha?”

“Cô cho con
trà Ô long.” Bé Aoi nhỏ nhẹ thưa với tôi, hết sức lễ phép.

“Aoi gọi
chị là chị Kumiko được rồi.” Tôi xoa đầu cô bé, Aoi chỉ bẽn lẽn
cười.

Những chiếc
bánh quy trà xanh thơm phức do chính tay tôi nướng trong lúc rảnh rỗi khi
chưa có thêm dự án minh hoạ nào được xếp đầy lên chiếc đĩa sứ
trắng. Những chiếc bánh xanh và tròn dẹt như những chiếc khuy áo
vậy. Khi tôi mang khay đồ ăn ra thì thấy Miu đã mang Đan Bô và Mèo Bố
ra đưa cho Aoi chơi cùng.

“Đây là của
chị mua cho Miu đó.” Con bé khoe. “Khi nào Aoi cũng mang đồ chơi sang đây
chơi cùng với Miu cho nhiều nha?”

“Ừ.” Bé Aoi
gật đầu rồi nhoẻn miệng cười.

“Aoi chơi
với Miu có vui không?” Tôi hỏi, đặt trà và bánh xuống bàn cho hai đứa
nhỏ.

“Dạ có ạ.”
Cô bé trả lời. “Hôm nay mẹ con nói đưa con về nhà bà ngoại chơi, nhưng
con chịu không đi.”

“Tại sao
vậy?”

“Vì mẹ
toàn nói vậy rồi lại đưa con đến nhà của bố.” Bé Aoi đáp rồi bưng
cốc lên uống một ngụm trà, không nói gì thêm nữa.

Tôi bỗng
dưng hiểu ra thêm nhiều chuyện, rằng tuổi thơ của cô bé này có lẽ
không êm đềm hơn Miu chút nào. Aoi chắc chắn là con rơi của cha cô bé,
Aoi sống với mẹ, Aoi không được gần bố, cô bé sợ bố của mình. Có
lẽ chính vì là một đứa trẻ thông minh và hiểu chuyện nên Aoi biết
hoàn cảnh của bản thân, vậy nên trên gương mặt của cô bé chẳng còn
thường trực những nụ cười thoải mái và hồn nhiên như Miu nữa. Mọi
thứ từ Aoi mà tôi thấy lúc này là vẻ mong manh của niềm vui nhỏ bé
luôn dễ dàng vỡ tan bất cứ lúc nào.

Khi tôi còn
nhỏ tôi không phải là một đứa trẻ nhanh chóng hiểu ra cuộc sống tù
túng mà mình phải trải qua mỗi ngày với gia đình mãi cho đến khi tôi
lên bậc tiểu học, khi mỗi ngày tan trường đều không hề muốn trở về
nhà một chút nào. Tôi không cho rằng bản thân tôi và bé Aoi có chung
một nỗi muộn phiền như thế nhưng tôi hiểu nỗi sợ của cô bé khi phải
đến nhà bố đẻ, nó sẽ không chỉ đơn thuần là không khí nặng nề mà
có lẽ còn có cả những tiếng cãi vã của người lớn. Mà trẻ con thì
chúng biết nghe, chúng hiểu và những tổn thương tâm lý nặng nề cũng hình
thành từ đấy.

“Bé Aoi
thích đọc sách chứ?” Tôi hỏi cô bé: “Chị có rất nhiều sách thiếu
nhi kèm tranh minh hoạ do chị vẽ. Aoi có muốn xem không?”

“Dạ có ạ.”
Cô bé cười. “Ở nhà mỗi tối mẹ con đều đọc truyện cho con nghe cả.”

Tôi dắt Aoi
vào trong phòng làm việc của mình, Miu cũng vui vẻ bám theo sau với
nụ cười thường trực trên môi. Tôi lựa mấy cuốn truyện mỏng có nhiều
hình vẽ cùng cuốn sách “Nhật ký bằng tranh của Mizuki” bỏ vào một
chiếc túi rồi tặng cho Aoi. Cô bé vui vẻ đón lấy với gương mặt sáng
bừng.

“Con cảm
ơn.” Aoi nói với tôi.

Đúng lúc
đấy thì Osamu trở về nhà, bé Aoi thấy người lạ lại lùi lại đứng ra
phía sau Miu.

“Anh về rồi
đây.”

“Anh Osamu
đã về!” Miu như mọi lần chạy tới bá cổ Osamu mà líu lo: “Hôm nay bạn
Aoi của Miu tới chơi với Miu này! Anh Osamu thấy Miu kết bạn giỏi
chưa?”

“Chào Aoi.”
Anh cười dịu dàng với cô bé.

“Chào buổi
chiều.” Aoi khoanh tay ngoan ngoãn đáp. “Con là Akimoto Aoi, con năm
tuổi.”

“Ồ! Cô bé
này ngoan ngoãn quá!” Anh vui vẻ rồi quay sang Miu: “Miu cũng phải học
tập bạn đấy nhé.”

Sau đó cứ
một chốc khi đang ngồi chơi với Miu tôi lại thấy bé Aoi bồn chồn nhìn
lên đồng hồ. Khi tôi dọn bữa tối cô bé đã từ chối ăn cùng mọi
người.

“Con phải
về ăn với mẹ con.” Cô bé nói với chúng tôi như vậy.

Nhưng thật
may đúng lúc tôi đang cố gắng dỗ cô bé thì mẹ của Aoi tới nhấn
chuông cửa, khi nhìn thấy mẹ của mình, Aoi tỏ ra vô cùng nhẹ nhõm.

“Giờ chị
sẽ về cho cô bé ăn tối chứ?” Tôi hỏi. “Lúc nãy cô bé nói phải về
nhà ăn cơm với mẹ.”

“Cảm ơn chị
đã giúp trông con bé.” Mẹ của Aoi nói, gương mặt của chị lúc này
trông mệt mỏi hơn sáng nay rất nhiều cùng đôi mắt hơi hoe đỏ như vừa
khóc khiến tôi phải cố tình vờ như không để ý thấy.

“Mẹ lại
tới nhà bố đúng không?” Bé Aoi bất ngờ lên tiếng. “Mai đừng sang đấy
nữa nhé? Mai cho con đi làm với mẹ.”

“Mai con
phải đến mẫu giáo với bạn Miu chứ.” Chị cười với con gái, nụ cười
không mang nhiều niềm vui.

“Chốc nữa
về đừng đi đường gần bờ sông.” Aoi cúi đầu. “Con không thích đi đường
đấy.”

“Được rồi.
Sẽ không đi đường gần sông.” Mẹ cô bé trả lời và thêm một lần nữa
Aoi có biểu cảm nhẹ nhõm hơn một chút khi nghe câu trả lời ấy.

“Cảm ơn chị
vì ngày hôm nay, giờ tôi đưa bé Aoi về nhà đây.” Mẹ của Aoi cúi đầu.

“Vâng, hai
mẹ con đi đường cẩn thận.” Tôi đáp.

Tối đó
trong ánh đèn đường tôi đứng tựa mình vào cánh cửa, im lặng nhìn
theo bóng dáng của hai mẹ con Aoi khuất dần rồi biến mất.

15. Lại một ngày khác nữa

Đêm đó tôi
mơ thấy em trai của mình, đó không phải là một giấc mơ về quá khứ.
Tôi chưa bao giờ mơ thấy những điều đã qua trong quá khứ cả.

Trong cơn mơ
đó Hiro vẫn mang hình dáng của chàng thanh niên tuổi mười bảy như lần
cuối cùng tôi nhìn thấy em trong cái đêm tôi rời khỏi nhà. Trong giấc mơ
nó cứ đứng đấy nhìn tôi với ánh mắt đầy oán trách: “Sao chị lại rời
bỏ em?” Tôi choàng tỉnh, nhận ra mình đang khóc, nước mắt đầm đìa trên
gương mặt đến ướt cả gối. Đã ba năm rồi, tôi tự nhủ, ba năm dài tôi
chưa hề một lần liên lạc với gia đình.

Hiro là một
đứa em trai ngỗ ngược. Cùng với tôi, thằng bé ghét phải ở trong nhà
vô cùng. Hiro chỉ nhỏ hơn tôi hai tuổi, cũng vì vậy mà từ nhỏ đến
lớn hầu hết thời gian tôi và nó cùng học chung một trường với nhau
từ tiểu học cho tới trung học. Tôi trải qua mười hai năm học sinh hết
sức bình lặng, không quậy phá, kết quả học tập tốt nhưng không thực
sự có bạn thân. Hiro thì ngược lại, bắt đầu từ khi lên cấp hai thằng
bé trở thành một học sinh cá biệt, quậy phá, đánh nhau dù vẫn cố
gắng giữ cho kết quả học tập không hề bết bát. Cha mẹ nếu như mong muốn
điều gì thì nó sẽ làm ngược lại, đứng giữa một ngôi nhà truyền
thống Hiro trở nên lạc lõng, tóc để mọc dài, phẩy trắng đôi chỗ và luôn
luôn cau mày bực dọc.

Bất kể ở
nhà hay ở trường mọi người đều so sánh tôi và Hiro. Thằng bé mỗi lần
bị nhắc nhở như vậy đều quay sang nhìn tôi rồi nhe răng cười. Hiro rất
thương tôi, nó nói tôi quá hiền lành, chẳng bao giờ dám đấu tranh vì
những gì mà mình muốn cả.

“Sau này khi
em đủ trưởng thành sẽ đưa chị đi thật xa khỏi đây.”

“Em là con
trai độc nhất của gia đình cơ mà.” Tôi nhắc nhở.

“Nhưng chẳng
phải chị cũng chỉ có một mình em là em trai để mà nhờ cậy hay sao?”

Hiro đối
với tôi có màu của lá phong lúc thu về như thế.

Buổi chiều
đến trường mẫu giáo tôi lại đón cả Miu và bé Aoi về nhà. Trông bé
Aoi vẫn như mọi ngày, trầm tĩnh và vui vẻ hơn đôi chút khi bị Miu nắm
tay kéo theo nhảy chân sáo trên đường.

“Hai đứa có
muốn ăn gì không?” Tôi hỏi.

“Khoai tây
chiên! Miu muốn ăn khoai tây lắc phô mai!” Miu hào hứng đề nghị, mắt con
bé phấn khích long lanh.

“Aoi thì
sao?”

“Con giống
Miu ạ.” Cô bé nhỏ nhẹ đáp.

Vậy là tôi
rẽ qua cửa hàng đồ ăn nhanh mua khoai tây lắc phô mai cho bọn trẻ, lại
nhớ về những ngày còn nhỏ cũng hay đưa Hiro đi ăn lung tung sau giờ tan
trường như thế này. Thằng bé chỉ toàn: “Chị Kumiko thích ăn gì Hiro
cũng thích ăn đấy.”

“Cô
Takahashi.” Aoi gọi tôi khi Miu đang chạy tới mở đĩa phim xem “Slamdunk”.

“Đã nói là
gọi chị Kumiko là được rồi mà.” Tôi bảo.

“Hôm qua mẹ
của con đọc cho con nghe truyện mà cô vẽ rồi.” Bé Aoi mỉm cười kể:
“Con thích hình vẽ lắm.”

“Vậy à…”
Tôi nói, bỗng cảm thấy xúc động vô cùng.

Nhưng thời
gian chẳng để tôi bùi ngùi được lâu, một chốc sau tiếng chuông cửa
vang lên, tôi thầm nghĩ chắc là mẹ của Aoi đến đón cô bé. Nhưng khi
mở cổng tôi liền lập tức bị bất ngờ, người đứng trước mặt tôi lúc
này là một người đàn ông chừng quá ba mươi có vẻ mặt đạo mạo, tóc
dài buộc gọn sau gáy, cánh tay lộ ra dưới ống kimono đầy những hình
xăm. Tôi không nhớ mình hay anh Osamu có làm điều gì không phải để
yakuza tới trước cửa nhà như thế này.

“Tôi là
Takahashi Kumiko. Xin cho hỏi anh tìm ai ạ?”

“Tôi là
Akagi Tamaki.” Người đàn ông gật đầu mỉm cười: “Tôi đến để đón bé
Aoi, tôi là bố của cô bé.”

Tôi nhủ
thầm, vậy là rõ ràng Aoi theo họ mẹ, những suy đoán của tôi về
chuyện gia đình của Aoi lại càng chắc chắn hơn.

“Vậy là
chị Akimoto nói anh đến đón cô bé?” Tôi hỏi trong sự dè chừng, đâu
thể nào chắc chắn được đây là một sự uỷ thác hay là bắt buộc.

“Kamio hiện đang
ở nhà tôi. Giờ tôi đến đón cô bé về nhà, chúng tôi sắp có một cuộc
họp gia đình.”

“Xin anh chờ
ở đây, tôi sẽ gọi điện cho chị Akimoto để xác nhận lại chuyện này.”

Tôi vào
trong nhà tìm tấm danh thiếp của mẹ bé Aoi và bấm điện thoại gọi.
Chị Akimoto bắt máy ngay hồi chuông chờ thứ hai.

“Chị
Akimoto.” Tôi vội nói: “Một người đàn ông tên là Akagi Tamaki đang đứng
trước cổng nhà tôi nói là bố của bé Aoi và nói là được chị nhờ
đến đón cháu. Có phải như vậy không ạ?”

“À vâng.”
Chị đáp: “Xin lỗi vì đã làm phiền chị, chị có thể giúp tôi dỗ bé
Aoi đi về cùng với bố chứ?”

“Như vậy
được chứ ạ?”

“Mong chị
giúp cho.”

Tôi tắt
điện thoại, khi quay ra thì đã thấy Aoi đứng nhìn mình rồi.

“Bố của con
đến đón ạ?” Cô bé hỏi.

“Ừ.” Tôi
xác nhận: “Aoi có muốn về cùng với bố không?”

“Cô xem giúp
con xem bố có đang say hay không được không ạ?”

“Say?”

“Người bố
có mùi rượu không ạ?” Bé Aoi lại hỏi, gương mặt của cô bé tái đi
chờ đợi câu trả lời.

“Không.” Tôi
đáp. “Bố con trông rất bình thường, bố nói mẹ đang ở nhà chuẩn bị
họp gia đình.”

“Mẹ con đang
ở nhà của bố ạ?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì
Aoi phải đến giúp mẹ thôi.” Aoi cúi mặt nói, trán cô bé hơi nhăn lại
như thể vừa đưa ra một quyết định đầy khó khăn mà cô bé chẳng hề
muốn phải làm một chút nào.

“Nếu em
không muốn thì cứ ở đây chơi với Miu cũng được.” Tôi bảo. “Để chị ra
xin với bố cho.”

“Không sao
đâu.” Aoi lắc đầu. “Con phải đến gặp mẹ.”

Tôi giúp bé
Aoi buộc dây giày rồi dắt cô bé ra cửa trong khi Miu giúp chạy vào
lấy ba lô và áo khoác cho bạn. Thoạt đầu trông Aoi vẫn im lặng nhưng
khi nhìn thấy bố mình, cô bé bỗng nở nụ cười dù gương mặt vẫn tái
lại như đang cố gượng ép cảm xúc của chính mình.

“Con chào
bố!”

“Chào Aoi.”
Bố cô bé cúi xuống bế cô bé lên và mỉm cười.

Đúng lúc
đấy Miu cũng ló ra chào líu lo: “Miu chào buổi chiều chú! Miu là
Mimasaka Miu, năm nay con năm tuội, ý con là tuổi. Miu nói được chữ đấy
rồi!”

“Ồ! Đây là
bạn của Aoi đấy à? Rất dễ thương!”

“Miu nghe
hoài à.” Con bé nhe răng cười.

“Vậy tôi xin
phép.” Bố của Aoi cúi đầu. “Cảm ơn cô vì đã chăm sóc Aoi.”

“Không có
gì đâu.” Tôi cúi đầu đáp lễ. “Hai cha con về cẩn thận.”

Bố của Aoi
đưa cô bé ngồi vào ô tô. Cửa sổ xe mở ra, Aoi nhìn chúng tôi rồi đưa
tay vẫy chào tạm biệt.

“Mai Aoi lại
đến chơi với Miu nữa nhé!” Miu nói lớn, nhảy cẫng lên vẫy tay với
Aoi. Hai đứa trẻ nhìn nhau mỉm cười.

Tôi đứng
trước cửa đợi Miu vẫy tay cho đến khi không còn nhìn thấy chiếc xe đâu
nữa.

“Chà!” Miu
thốt lên: “Trông bố của Aoi giống yakuza chị Kumiko nhỉ?”

“Ai dạy Miu
biết về yakuza thế?” Tôi hỏi.

“Miu xem
trong “Gokusen” đó!” Con bé hào hứng trả lời.

16. Nhật ký bằng tranh của Miu

Miu mất đi
người bạn thân đầu tiên trong đời. Hai ngày sau chúng tôi mới được
biết tin ấy, rằng hai mẹ con nhà bé Aoi sẽ chuyển về sống với gia
đình của bố con bé, bố của Aoi đã ly hôn vdới người vợ trước, kể
từ giờ Aoi sẽ mang họ Akagi và cô bé sẽ chuyển sang trường mẫu giáo
khác để học. Sau buổi chia tay cuối cùng ở lớp mẫu giáo trường
Himawari, Miu trở về nhà với gương mặt buồn thiu không cách nào diễn
tả nổi.

“Vậy là từ
giờ Miu không được gặp bạn Aoi nữa hả chị Kumiko?”

“Sao lại
không thể chứ? Miu biết số điện thoại của mẹ bạn Aoi cơ mà.” Tôi đáp,
trong lòng vẫn còn nghĩ đến Aoi, có lẽ cuộc sống về sau của cô bé
sẽ ổn thôi vì bất kể vẻ bề ngoài hiền lành trầm tĩnh thì Aoi vẫn
bộc lộ bản chất là một đứa trẻ mạnh mẽ, biết suy nghĩ và bảo vệ
mẹ của mình.

“Nhưng nhỡ
lâu quá không gặp Miu quên mất bạn Aoi thì sao?” Con bé buồn rầu nhăn
sống mũi. “Miu không muốn quên mất bạn Aoi đâu.”

“Vậy thì
Miu viết vào nhật ký đi.”

“Nhật ký
ấy ạ?”

“Ừ, chị mua
cho Miu một quyển nhật ký bằng tranh nhé?”

Và Miu bắt
đầu viết nhật ký từ đấy.

Dù mới còn
đang học mẫu giáo nhưng Miu đã viết thành thạo bộ chữ mềm cơ bản,
hồi còn ở với bà tại Osaka con bé đã được tập viết rất nhiều vậy
nên viết nhật ký với Miu chẳng hề khó khăn là mấy ngoại trừ việc
phải vẽ cả hình minh hoạ vào.

Kể từ hôm
có quyển nhật ký ngày nào Miu cũng viết, bất kể là việc hôm nay
nhìn thấy một con mèo to chạy trên tường nhà hàng xóm hay trên ti vi
chiếu chương trình ca nhạc của Shibata Makoto mà con bé thích nó đều
ghi lại hết tất cả.

“Thứ ba,
ngày hai mốt tháng mười…” Con bé vừa lẩm bẩm vừa ghi chép: “Sáu giờ
ba mươi hai phút chiều.”

“Miu đang
viết chuyện gì đấy?” Tôi hỏi.

“Miu chưa
biết nữa.” Miu nằm sấp người, lăn lê trên tấm đệm của mình đáp.
“Chắc Miu sẽ viết về việc chị Kumiko vừa hỏi Miu đang viết gì đấy.”

“Được thôi.
Nhớ viết cẩn thận vào nhé.”

“Tuân lệnh!”

Osamu dạo
gần đây rất bận rộn với dự án bộ truyện tranh mới được mua bản
quyền do ánh ấy phụ trách. Đó là bộ truyện tranh “Long Thần Tướng” của
một nhóm ba hoạ sĩ truyện tranh Việt Nam khá nổi tiếng thực hiện,
trong số đó còn có một cô gái mới mười chín tuổi được mệnh danh là
hoạ sĩ thiên tài có bút danh Butaemon, người từng đạt giải tư trong
một cuộc thi vẽ truyện tranh nhỏ do tạp chí Jump tổ chức, khi ấy cô
gái này mới chỉ mười lăm tuổi.

“Chà. Nhìn
nét vẽ này xem.” Osamu tấm tắc: “Nếu mời họ về Nhật làm hoạ sĩ
truyện tranh thì tốt. Tiếc là cô gái này mới nhận được học bổng
sang Đức học hội hoạ mất rồi.”

“Tám giờ
mười chín phút tối.” Miu lẩm nhẩm viết vào nhật ký: “Anh Osamu tiếc
vì không mời được con gái nhà người ta về làm việc chung.”

“Miu.” Osamu
chạy tới giữ lấy cây bút trước khi con bé kịp viết hết những thứ
đấy vào trong nhật ký.

“Sinh viên
hội hoạ à…” Tôi buột miệng, bỗng dưng nhớ tới bản thân cũng từng là
một sinh viên hội hoạ dù bỏ học giữa chừng, cảm giác tiếc nuối lại
trở về thoang thoảng nét buồn.

Osamu nhìn
tôi một hồi, anh bảo: “Hay mùa xuân sang năm em trở lại trường đại học
đi. Giờ cuộc sống cũng tương đối ổn định rồi.”

“Để sau đã
rồi tính.” Tôi đáp, nén một tiếng thở dài.

Những tháng ngày đại học nhớ
lại chỉ toàn những niềm vui. Khác với cuộc sống lặng lẽ của tôi
những năm sơ trung cũng như trung học, khi lên đại học tôi có cảm giác
như mình thực sự tìm được một nơi chốn dành cho bản thân vậy. Trường
đại học của tôi có Fuyu và những kẻ điên rồ khác giống như tôi, giống
như cái tôi ẩn mình mà tôi luôn kìm nén.

Tôi đã từng
làm rất nhiều những chuyện điên khùng trong hai năm đầu đại học. Từ
trốn giờ Hình hoạ trèo lên mái của toà nhà Sư phạm hóng gió mỗi
buổi sáng hay cùng nhau chơi đuổi bắt giữa đường lúc mười một giờ
đêm với đám bạn. Cũng có những buổi đêm cả đám lẻn vào trường cắm
trại ngủ qua đêm tại lớp, một lũ khúc khích bật đài nghe kể chuyện
ma rồi nằm chen chúc giành nhau tấm vải mẫu làm chăn mà nằm ngủ.
Những tháng ngày ấy vui không tả, tuổi trẻ của tôi đặt cả trong
những giờ phút ấy.

“Tám giờ ba
mươi hai phút tối.” Lại là tiếng Miu: “Chị Kumiko đang ngồi nhìn xa
xăm.”

“Chị đâu có
nhìn xa xăm.” Tôi trêu con bé: “Chị đang dùng siêu năng lực để nhìn lại
quá khứ đấy chứ.”

“Siêu năng
lực ạ?” Con bé nửa ngạc nhiên, nửa tò mò hỏi.

“Ừ, là siêu
năng lực giúp tua lại quá khứ hiện về trong đầu như một bộ phim ấy.”

“Thế thì
Miu hiểu rồi.” Con bé gật gù quay trở lại với quyển nhật ký. “Giống
như mỗi khi nhắm mắt lại Miu đều nhìn thấy cả bầu trời đêm chứ gì.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3