Em đừng sợ - Chương 11 - 12

Chương 11.

Chị Phương cảm thấy lúc này mình nên tránh đi, vì vậy
chị bảo có việc và lái xe đi trước, để lại Ngọc An đang còn bỡ ngỡ với lời mời
của anh.

“Nhân dịp gì mà anh mời tôi đi ăn vậy?”

Thiên Mạnh không ngạc nhiên khi nghe cô hỏi câu này.
Anh cười cười, trả lời:

“Tôi nghĩ một tuần qua có lẽ là quãng thời gian khó
khăn nhất trong lòng cô. Vì vậy tôi muốn mời cô đi ăn một bữa cơm với tôi để
lấy lại tinh thần có được không nhỉ?”

“À… Vậy chúng ta đi thôi.” Cô vui vẻ trả lời.

Anh đưa cô đến một nhà hàng nhỏ ở ngoài quận một. Cả
hai đi bằng xe của anh rồi sau đó Thiên Mạnh sẽ đưa cô về trường quay. Cả hai
ngồi vào bàn, phục vụ mang menu ra rồi chờ hai người gọi món. Thiên Mạnh chọn
món xong thì Ngọc An vẫn còn lưỡng lự không biết nên chọn món gì. Tuy cô đã
nhiều lần đi xã giao ở nhà hàng cao cấp như vậy nhưng đều là do người khác gọi
sẵn. Lần này đến một nhà hàng nhỏ mà vẫn sang trọng này, cô mới để ý giá của nó
không hề rẻ chút nào.

“Cô cứ chọn đi, lần này tôi mời mà.” Thiên Mạnh khẽ
nghiêng đầu nhìn cô, cười nói.

Ngọc An cười ngại, cô chọn bừa món mỳ Ý rồi uống lấy
ngụm nước lọc. Lúc này cô mới để ý túi quà đặt cạnh ghế của Thiên Mạnh. Ánh mắt
khẽ nhìn xuống tên của cửa hàng được in trên túi quà đó. “Kaulaliina” là tiếng
Phần Lan, trong tiếng Việt có nghĩa là khăn choàng, đồng thời cũng là tên của
cửa hàng bán khăn choàng khi cô cùng Tracy, Matti và anh đi xem đây mà.

“Cái đó…” Cô nhìn anh với ánh mắt hiếu kì.

“À… Cái này tặng cô.” Thiên Mạnh cười, cầm túi quà lên
đưa cho cô.

Ngọc An ngạc nhiên. Tặng cô ư? Vì sao?

“Giúp cô lấy lại tinh thần và đồng thời cũng là quà
sinh nhật sớm. Lúc ở cửa tiệm, tôi thấy cô ngắm nó mãi, tôi chỉ mua cái khăn
choàng, không mua được cả bộ, cô không thất vọng chứ?” Anh nửa đùa nửa thật,
giọng điệu giống như đang trêu cô.

“Tôi… Làm sao anh biết sắp tới là sinh nhật tôi?” Ngọc
An chần chừ nhìn túi quà, nửa muốn nhận nửa lại muốn từ chối. Lần đầu tiên có
một người tặng cô quà vào hoàn cảnh như thế này.

“Bạn bè tặng quà cho nhau có vấn đề gì sao?” Anh hỏi
ngược lại cô.

Ngọc An khẽ lắc đầu, cô bối rối nhìn anh, túi quà vẫn
nằm trên bàn và cô chưa đụng tay vào. Thiên Mạnh thấy vậy cũng không làm khó
cô, đặt túi quà xuống cạnh ghế Ngọc An và không nói gì, coi như cô đã nhận quà
của mình.

Món ăn được bưng lên, cả hai vừa ăn vừa trò chuyện với
nhau. Cô phát hiện Thiên Mạnh có rất nhiều điểm chung với mình. Về gu âm nhạc,
cả hai đều thích những bản pop ballad, giai điệu nhẹ nhưng sâu lắng. Về phim
ảnh, cả hai cũng thích xem những bộ phim lãng mạn hay những bộ phim của hãng Disney,…
Tối đến trước khi đi ngủ cũng đều mở nhạc nghe chẳng hạn.

Sao cô cảm thấy cả hai giống như… Đang hẹn hò!

Thiên Mạnh hơi ngạc nhiên, cô ấy có nhiều điểm tương
đồng với mình, như được tạo ra là dành riêng cho mình vậy.

Anh ngẩn người, lại bắt đầu có suy nghĩ gì nữa đây…

“Anh sao vậy?” Thấy anh nhìn mình mà không lên
tiếng, Ngọc An hỏi.

“Không có gì.” Anh cười, sau đó uống lấy ngụm
nước.

“Đúng rồi, sắp tới là ngày Lễ Tình Nhân, anh có
đi đâu với người yêu không?” Ngọc An bỗng dưng đổi chủ đề.

Anh đặt nước xuống, miệng mỉm cười:

“Tôi chưa có người yêu, lễ thì lễ nhưng tôi vẫn
phải tăng ca ở bệnh viện. Nói cho cô nghe một điều thú vị ở chỗ tôi. Cứ tới mấy
ngày lễ này, khoa phụ sản là bận rộn nhất đấy.”

Ngọc An nghe xong liền cười ha hả, anh ta quả
thật là có khiếu hài hước đấy.

Sau khi thanh toán, cả hai cùng lên xe, Thiên
Mạnh đưa cô về trường quay. Ngọc An thắt dây an toàn, sau đó quay qua nhìn anh
nói lời cảm ơn về bữa ăn và món quà sinh nhật. Thiên Mạnh trả lời:

“Không có gì, cô thích là được rồi.”

Lái được một đoạn rồi dừng đèn đỏ, bỗng Thiên
Mạnh quay qua nhìn cô, hỏi:

“Còn cô thì sao? Cô đã có bạn trai chưa?”

“Tôi à? Chưa có.” Ngọc An cười trả lời.

“Trùng hợp thật đấy.” Thiên Mạnh tán thưởng,
đồng thời ấn ga sau khi đèn xanh nổi lên.

Về đến nhà, Ngọc An tắm rửa rồi xuống bếp phụ
dì hai đang nấu cơm cho cả nhà. Ba mẹ cô đã đi thăm mộ ngoại nên ở nhà chỉ còn
hai dì cháu. Lúc dì hai đứng nêm nếm món canh, cô hỏi thăm:

“Dì, thằng Quang nó không về ăn Tết hả? Cuộc
điều trị vẫn chưa xong hả dì?”

“Ừ, nhưng mà không sao, có dượng con đi cùng dì
cũng yên tâm, mà hôm qua dượng mới gọi, nói là có lẽ tháng sau sẽ về.”

Quang là con trai độc nhất vô nhị của dì hai và
dượng. Cậu ấy chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi và lúc nào cũng tỏ vẻ mình còn là trẻ
con. Quang bị bệnh tim bẩm sinh, do hồi xưa nhà cô còn khó khăn và chưa khá giả
như bây giờ, Quang không được điều trị sớm từ nhỏ mà chỉ uống thuốc để làm giảm
cơn đau theo chu kỳ của cậu. Đến khi dượng làm ăn phát đạt cũng đã hơn mười bảy
năm, bác sĩ bảo rằng bệnh của Quang đang ngày càng nặng hơn và đề xuất đi Nhật
điều trị. Dượng và dì hai tạm thời trích số tiền dành dụm được cho Quang đi
điều trị. Cũng đã gần một năm và cô nghe nói bệnh tình của Quang đã tốt hơn
nhiều.

Ba mẹ cô đã về nhà, mọi người vào bàn ăn cơm rồi
sau đó nói chuyện gia đình. Ba cô nói rằng muốn dùng tiền về hưu của mình đưa
cả nhà đi du lịch. Bàn một lúc thì chỉ còn ba mẹ cô tham gia chuyến du lịch
theo tour, còn Ngọc An và dì hai ở nhà. Lý do là dì hai muốn ở nhà đợi chồng
con, còn cô lại cảm thấy không nên phá hỏng phút giây bên nhau của ba mẹ, vì
vậy chỉ còn đôi vợ chồng trung niên là sẽ đi.

Lên phòng và bật nhạc, bài hát “Cô Ấy Nói” của
Lâm Tuấn Kiệt vang lên.

Cô ấy nhẹ nhàng
bước vào cuộc đời tôi

Cô ấy chầm chậm
mang sự im lặng ra đi

Chỉ là lời hứa
hẹn cuối cùng

Vẫn không thể
xua tan nỗi cô đơn.

Tình yêu của
chúng ta không có gì sai

Chỉ là câu
chuyện đẹp đẽ ấy sao lại quá giày vò

Cô ấy nói:
“Không sao cả.”

Chỉ cần trong
đêm tối những khi trằn trọc thao thức còn có chốn gửi gắm yêu thương.

Thiên Mạnh ngã người xuống giường, từng lời bài
hát như thấm sâu vào tâm trạng của anh lúc này. Không biết vì sao mỗi khi gặp
cô, anh đều cảm thấy mình khá vui và mong chờ được gặp lại. Hôm ngày cuối ở
Phần Lan, anh chợt nghĩ đến cô, ghé qua cửa tiệm bán khăn choàng và mua chiếc
khăn ấy. Và mục đích lúc trưa hẹn cô đi ăn là để tặng quà sinh nhật.

Lý do vì sao anh biết sinh nhật của cô ư? Đơn
giản thôi, lý lịch.

Không biết sao anh lại cảm thấy có hứng thú với
cô, lại còn chịu bỏ thời gian ra tìm hiểu sơ qua lý lịch của cô.

Ngọc An, hai mươi bảy tuổi, tốt nghiệp đại học
truyền thông và được nhận vào đài truyền hình VNNews cách đây năm năm với tư
cách là người dẫn chương trình dự báo thời tiết. Cô sinh vào giữa tháng hai mùa
xuân, vì vậy anh cảm thấy lúc nào cô cũng rạng rỡ và tràn đầy sức sống như mùa
xuân vậy. Một mùa xuân làm cho anh cảm thấy yên lòng và ấm áp.

Thiên Mạnh bật dậy, có phải mình đã thích Ngọc
An rồi không nhỉ?

Nhìn đồng hồ treo tường, đã mười một giờ kém
mười phút. Anh lấy điện thoại mình ra và mở mục tin nhắn. Dòng chữ “Chúc ngủ
ngon” được đánh và gửi cho cô gái tên là Ngọc An, Thiên Mạnh xoay xoay điện
thoại chờ phản hồi của cô.

Tin tin… Tin
tin.

“Chúc anh ngủ ngon.” Tin nhắn phản hồi của cô
nhanh chóng được gửi đến.

Thiên Mạnh nhìn tin nhắn của cô, nở một nụ cười
thỏa mãn. Anh với tay đến công tắc để tắt đèn và đắp chăn chuẩn bị ngủ.

Ngọc An đang sấy tóc, chợt điện thoại của cô
vang lên. Không để ý đến ai gọi, cô bắt máy ngay, đầu dây bên kia vang lên
giọng của một người đàn ông:

“An, nhớ anh không em? Chà, lâu rồi không gặp,
vẫn dùng số cũ cưng nhỉ?”

Ngọc An ngẩn người, giọng nói này...

“Anh muốn gì? Đêm khuya còn gọi cho tôi, lúc
này chắc anh lại lang thang với mấy tên bạn nhậu.”

Giọng cười của Phong vang lên đầu dây bên kia,
anh nói:

“Đúng là chỉ có cưng mới hiểu anh nhất.”

Ngọc An cảm thấy bực mình, cô không hề muốn còn
bất kỳ quan hệ gì với người như vậy nữa, giọng cô có chút gắt gỏng:

“Nếu anh gọi tôi chỉ có như vậy thì tôi cúp máy
đây.”

“Ấy ấy, đừng vội. Anh gọi chỉ là hỏi thăm thôi
mà. Thôi được rồi, vào chủ đề chính nào. Sắp tới anh lấy vợ rồi, muốn mời em
đến dự lễ kết hôn của anh, đồng thời muốn em tận mắt chứng kiến anh sống tốt
như thế nào suốt bao nhiêu năm qua, để em khỏi phải lo lắng, anh tốt thế còn
gì.”

Cô cong miệng, nét cười có chút khinh bỉ:

“Không cần đâu, với cái cách anh nói chuyện với
tôi lúc này, tôi đã biết anh sống rất tốt rồi. Chúc anh hạnh phúc, đối xử với
bạn đời của mình một cách đúng đắn. Tạm biệt.” Nói rồi cô không chút khách sáo
mà cúp máy.

Ngọc An mang tâm trạng bực mình của mình gửi
hết vào giấc ngủ, vừa nằm xuống một chút, cô đã ngủ say.

Cuối tuần, cô cùng các đồng nghiệp tập trung
tại đài truyền hình rồi cùng nhau sang nhà của Thiên Mai. Trên đường đi, mọi
người ghé lại siêu thị mua ít đồ để mang qua nhà Thiên Mai, dù gì đi tay không
thì cũng không lịch sự. Khi vừa đến nơi, có hai chú chó rất dễ thương chạy ra
mừng khách. Cả hai chú chó đều mang giống Husky, một con xanh trắng và một con
nâu trắng. Chúng sủa một lúc rồi cũng im lặng ve vẩy cái đuôi. Thiên Mạnh cùng
ông bà Trần vui vẻ bước ra đón khách. Mọi người đều lịch sự chào hỏi nhau rồi
cùng vào nhà.

Nhà của gia đình Thiên Mai thuộc dạng biệt thự,
nó khá to và đẹp.

Gian nhà của gia đình Thiên Mai vô cùng rộng
rãi và thoáng mát. Ở phòng khách được trang trí bằng bộ ghế sô-pha trắng quý
phái, bàn trà, một vài chậu cây cảnh. Phía sau bộ ghế có một lớp kính cách ly
bên trong nhà và vườn hoa bên ngoài. Đây là lần đầu tiên Ngọc An đến nhà gia
đình của Thiên Mạnh nên không khỏi thích thú ngắm nhà anh. Đúng là nhà giàu có
khác.

Mọi người vui vẻ ở phòng khách cùng chuyện trò,
Thiên Mạnh cùng cô giúp việc mang nước mời khách. Trưởng phòng đại diện mọi
người tặng chút quà cho gia đình Thiên Mai, ông bà Trần khách sáo nhưng vẫn vui
vẻ nhận lòng tốt của mọi người.

Vào bàn dùng bữa, trưởng phòng đương nhiên ngồi
cùng ông bà Trần, bàn gia đình Trần gồm Thiên Mạnh, ba mẹ, trưởng phòng và một
số người khác.

Ban đầu là cô nhờ vả chị Phương, ai ngờ lúc sau
chị Phương bận việc nên cô lại là người đi đại diện cho chị và mình.

Ngọc An ngồi cạnh Mỹ Như, cô bé cũng có vẻ
thích thú với vẻ đẹp của căn nhà gia đình Thiên Mai như cô. Chốc chốc cô bé lại
ghé tai Ngọc An nói nhỏ khen cái này, thích cái kia. Thấy dáng vẻ trẻ con của
cô bé Mỹ Như, Ngọc An không khỏi buồn cười.

Lúc này mọi người đã ổn định chỗ ngồi, ông Trần
đứng dậy phát biểu đôi lời:

“Cảm ơn mọi người đã đến dự ngày giỗ của con
gái tôi. Lý do tôi mời mọi người là vì những người thân thiết nhất với con bé
ngoài gia đình nó ra là các bạn. Chúng tôi vô cùng cảm kích thời gian qua mọi
người đã giúp đỡ con bé. Với tư cách là người cha, tôi thay mặt Thiên Mai nói
lời cảm ơn chân thành nhất đến mọi người.”

Tiếng vỗ tay vang lên, tất cả bắt đầu dùng bữa.

Ngọc An để ý hôm nay Thiên Mạnh diện đồ vô cùng
thoải mái. Anh mặc chiếc áo thun màu trắng in chữ, quần ngang gối màu xanh đen,
làm bật lên vẻ điển trai vốn có của anh, chứ không còn là chàng trai trưởng
thành áo blouse thường ngày mà cô thấy. Còn cô hôm nay cũng chỉ diện một chiếc
áo sơ mi trắng và quần jeans đen, tóc cao, trẻ trung và hồn nhiên.

Sau bữa ăn, mọi người cùng nhau phụ giúp dọn
dẹp rồi chào tạm biệt gia đình Thiên Mai. Ông bà Trần đích thân tiễn khách.
Bỗng Thiên Mạnh kéo cô sang một bên, nói:

“Cô ở lại một chút nhé, hôm nay Matti đã sang
Mĩ, tự biến mình thành món quà bất ngờ cho Tracy. Anh ấy muốn tham khảo cô một
chút.”

Ngọc An giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó đồng ý.

Mỹ Như cùng đồng nghiệp lên taxi để đi chơi
riêng, chợt cô thắc mắc:

“Chị An đâu rồi nhỉ?”

Một đồng nghiệp nam lên tiếng:

“Chắc về trước rồi. Ngọc An chạy xe đi mà, đâu
có ngồi taxi chung tụi mình.” Anh ta nói xong rồi sau đó đọc địa chỉ cần đến
cho tài xế.

Chương 12.

Khi mọi người đã về hết, Ngọc An cùng Thiên Mạnh lên
phòng của anh để nói chuyện với Matti. Tuy Thiên Mạnh đã dọn ra bên ngoài nhưng
căn phòng của anh ở đây lúc nào cũng được quét dọn sạch sẽ.

Thiên Mạnh lấy điện thoại của mình ra và bắt đầu cuộc
gọi video với Matti. Cả hai cùng ngồi trên giường. Một lúc sau, người ở đầu dây
bên kia cũng bắt máy.

“Chào anh, Matti.” Ngọc An cười, nói bằng tiếng Phần Lan
với anh chàng.

“Xin chào An, lâu rồi không gặp.” Matti trả lời.

Lúc này Thiên Mạnh đưa cho cô cầm điện thoại của mình
rồi đứng dậy mở cửa sổ phòng cho thoáng. Anh ra ngoài ban công đứng một lúc, để
lại Ngọc An trong phòng trò chuyện với Matti.

“Cô nói xem, khi tôi đến chỗ làm việc của Tracy gây
bất ngờ cho cô ấy, tôi nên mua hoa hay mua thức ăn Hàn Quốc đây?”

Ngọc An cười:

“Đương nhiên là hoa rồi. Nên nhớ là mua hoa hồng hoặc
hoa lài nhé. Đó là hai loại hoa mà cậu ấy thích nhất.”

“Tôi biết tôi biết. Mà này, cô và Petri như thế nào
rồi?”

Ngọc An có chút ngạc nhiên, như thế nào là như thế
nào?

“Thì tôi thấy cậu ấy dạo này lạ lắm. Mọi khi nói
chuyện với tôi là hay tập trung vào laptop để làm việc, vậy mà mấy hôm nay cậu
ấy cứ thơ thẫn nhìn vào điện thoại. Không biết cậu ta để cái quái gì trong điện
thoại mà ngắm mãi. Nhờ cậu ta bất cẩn để lệch điện thoại nên tôi mới thấy trong
đó là hình của một cô gái tóc dài, ôm một người thú bông lúc ở trung tâm mà
chúng ta đi ấy. Trông cô ấy rất quen, rất giống cô.”

Cô ngẩn người, im lặng một chút. Chợt Thiên Mạnh bước
vào lấy lại điện thoại mình trong tay cô, anh không vui lên tiếng:

“Anh nói nhiều quá rồi đấy. Đã hỏi xong chưa?”

Matti cười thành tiếng:

“Là do chú để lộ sơ hở thôi. Mà chú nghiêm giọng với
tôi cái gì, có phải người trong hình là An không?”

Thiên Mạnh khẽ liếc nhìn Ngọc An. Cô đang không tự
nhiên cho lắm, nhìn chỗ khác như chuyện này không liên quan đến mình. Thiên
Mạnh nhíu mày:

“Được rồi, cúp máy đây, anh hỏi nhiều quá.”

Tiếng cười của Matti bị ngắt. Ngọc An đứng dậy, sau đó
nói rằng bây giờ sẽ về nhà. Anh thấy vậy, ngập ngừng một lúc, hỏi:

“Tối mai cô có rảnh không? Cùng tôi đi xem phim đi.”

Ngọc An nhìn anh:

“Tôi nghĩ chúng ta đừng làm những việc của các cặp đôi
đi. Vì tôi không phải là bạn gái của anh.”

Nghe vậy Thiên Mạnh lắc đầu cười. Anh rút tấm vé xem
phim trong túi mình và đặt vào tay cô. Sau đó anh lịch sự mở cửa làm động tác
mời. Ngọc An bối rối nhìn anh, nửa muốn trả lại tấm vé nửa muốn giữ lại. Cuối
cùng cô quyết định giữ lại, đến ngày hôm đó sẽ nói rõ ràng với anh, coi như là
bữa đi chơi cuối cùng.

Ông bà Trần đang dùng trà và xem tivi ở phòng khách,
thấy Ngọc An và Thiên Mạnh từ trên lầu xuống nhà, cả hai đứng lên lịch sự tiễn
khách. Bà Trần nắm tay Ngọc An, vui vẻ nói rằng lúc nào cũng hoan nghênh cô đến
chơi. Chợt Ngọc An thầm nghĩ trong lòng: Có phải mẹ Thiên Mạnh đang hiểu lầm
quan hệ của cô và anh?

Thiên Mạnh đứng một bên không nói gì, hai tay đút vào
túi như đang chờ đợi. Ngọc An lễ phép chào ông bà Trần, Thiên Mạnh đưa cô ra
tới cổng.

“Ba, mẹ, bây giờ con về luôn đây.” Thiên Mạnh nói với
ông bà Trần.

“Ừ, lái xe cẩn thận.” Mẹ anh quan tâm nói.

Cả hai cùng đi ra nhà để xe, Ngọc An thắc mắc, đây
không phải là nhà của anh ta hay sao?

“Tôi dọn ra ở riêng rồi.”

Vừa dứt lời, anh ngồi vào xe ô tô và khởi động. Cô
cũng nhanh chóng đội nón bảo hiểm và lên xe của mình.

Một lúc sau, một
chiếc xe tay ga Lead và chiếc ô tô hiệu Mazda chạy song song với nhau. Đến ngã
tư, cả hai chào tạm biệt rồi mỗi người một hướng.

Về đến nhà, mọi người vẫn còn ngủ trưa. Ngọc An nhẹ
nhàng đóng cửa phòng và ngã người xuống giường. Cô nhìn lên trần nhà, suy nghĩ
mông lung. Chợt nhớ tới tấm vé xem phim của anh, cô lấy ra và coi thử xem anh
đã chọn phim gì.

50 Sắc Thái.

Ngọc An ngẩn người.

Không phải phim này có rất nhiều cảnh nóng sao? Hình
như đám bạn của cô đã đi xem rồi thì phải. Ngọc An lấy điện thoại ra và gọi cho
Thủy.

“Alô, Thủy hả? Cho tao hỏi hôm kia mày đi coi 50 Sắc
Thái với tụi nó như thế nào, phim có hay không?”

Tiếng của Thủy ủ rũ vang ở đầu dây bên kia:

“Thôi, mày đừng đi coi, không thôi sẽ hối hận đó. Nó
cắt hết cảnh nóng rồi con ạ. Gì đâu mà hai đứa trong phim mới nắm tay nhau lại
nhảy qua cảnh buổi tối, không thì đã là sáng mai. Tao xem muốn điên cả đầu.”

Nói chuyện với Thủy một lúc rồi cô cúp máy. Nhìn vào
suất chiếu là bảy giờ tối. Cô hiếu kì, đi xem phim 16+ vào lúc tối ư? Do cô chỉ
rảnh vào lúc tối hay do anh có ý gì khác?

Ngọc An suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định của
mình. Được, chơi liều luôn, để xem anh ta làm gì mình.

Đến tối, cô dùng bữa với gia đình, phụ mẹ rửa chén rồi
ở trong phòng mình suốt buổi. Dạo gần đây cô đang theo dõi một bộ phim trên
mạng, vì vậy tối nào cũng thức khuya một chút để xem. Chợt Ngọc An cảm thấy
thiếu thứ gì đó. Đúng rồi, là tin nhắn của Thiên Mạnh. Thường thì anh sẽ nhắn
cho cô vào lúc mười một giờ hơn, không đến mười hai giờ. Vậy mà hôm nay đã là
mười hai giờ mười phút, cô vẫn không nghe thấy điện thoại mình báo tin.

Thật ra việc tối nào anh cũng chúc ngủ ngon đối với cô
đã trở thành thói quen. Một thói quen rất lạ. Cả hai chỉ là quan hệ bạn bè
không hơn, việc chúc ngủ ngon như thế này hầu như chỉ xảy ra ở các cặp đôi yêu
nhau. Nhưng Ngọc An cảm thấy mình không hề khó chịu và cự tuyệt với tin nhắn
mỗi tối này của anh, ngược lại còn vui vẻ gửi tin trả lời cho anh.

Đây có phải chăng là một dấu hiệu tình cảm của cô đối
với anh ngày càng khác?

Tin tin… Tin tin.

Ngọc An bật dậy, lấy điện thoại ra mở xem…

“MobiFone tang 50% gia tri nap the tu ngay 11/2/2015
den 12/2/2015…”

Cô “Chậc” một tiếng, bực dọc ném điện thoại qua một bên.
Đáng ghét!

Trong phòng làm việc của mình, Thiên Mạnh mệt mỏi ngã
người vào ghế sô-pha. Vừa về nhà không được bao lâu thì anh lại nhận được cuộc
gọi “triệu tập” của Khang. Chẳng qua là cậu ta bận đi chơi với bạn gái mà bắt
anh làm thay ca của mình. Vốn nể tình Khang giúp mình trong quãng thời gian đi
vắng nên làm thay một ca có là vấn đề gì. Nhưng với lý do là bạn gái giận nên
cần đi dỗ thì thật là không thể chấp nhận.

Anh mở mắt nhìn đồng hồ, đã là mười hai giờ hơn. Theo
thói quen, anh lấy điện thoại mình ra và bắt đầu nhập dòng chữ:

“Bây giờ chắc cô đã ngủ rồi nhỉ. Chúc cô ngủ ngon, ngủ
đi, không cần trả lời lại đâu.”

“Ừ.” Một chữ vỏn vẹn sau hai phút được gửi đến cho
anh.

Lúc gửi tin nhắn này, Ngọc An vẫn còn cố thức một chút
để xem nốt đoạn cuối của phim. Chợt cô nghĩ lại, sao anh ta lại thức khuya đến
vậy? Không phải là tăng ca chứ? Không thể nào, hôm nay chủ nhật, đương nhiên là
phải nghỉ ngơi rồi nhỉ.

Khoan đã, bây giờ mình đang có cái suy nghĩ quan tâm
đến Thiên Mạnh ư?

Ngáp một cái, cô vươn người rồi tắt máy tính, lên
giường ngủ. Dần rồi cô đi vào giấc mộng. Trong giấc mơ, cô thấy bà ngoại đang
đứng ở phía xa và mặc bộ đồ mà ngoại thích nhất. Ở phía xa đó, một khoảng cách
mà cô cho là sẽ đến được bên cạnh ngoại ngay thôi, ngoại đưa hai tay ra như muốn
ôm cô vào lòng. Ngọc An xúc động, chạy đến bên ngoại. Chợt cô thấy con đường mà
mình cho là sẽ đến được thôi sao mà dài vô tận, cô chạy mãi chạy mãi vẫn không
thể đến được chỗ ngoại.

Bà ngoại ơi! Con nhớ bà lắm.

Bỗng có một ánh sáng từ trên cao chiếu xuống khiến cô
cảm thấy chói mắt, liền đưa tay lên che tầm nhìn của mình. Nghĩ đến ngoại, cô
hé một mắt nhìn thử, ngoại đã biến mất! Ánh sáng cũng dần tắt đi.

Đừng, đừng mà, bà ngoại ơi, đừng bỏ con, đừng đi.

Ngọc An đau khổ, tiếp tục chạy, chạy mãi nhưng vẫn
không biết đến khi nào con đường này mới đến đoạn dừng.

Reng reng… Reng Reng.

Ngọc An giật mình tỉnh giấc, dường như tỉnh khỏi giấc
mơ mà cô cho là mình đã được gặp lại bà. Cô dụi mắt, lấy tay đập chiếc đồng hồ
đang kêu réo ở bên cạnh. Ngồi dậy và dựa vào thành giường, Ngọc An nghĩ đến lúc
nãy được gặp lại ngoại mỉm cười với mình trong giấc mộng, cô nhận ra rằng ở một
thế giới nào đó, ngoại đang sống rất tốt và vui vẻ.

Cô mỉm cười nhẹ, sau đó xuống giường làm vệ sinh cá
nhân, ăn sáng và đến đài truyền hình.

Tuy còn hai ngày nữa mới đến ngày Lễ Tình Nhân nhưng ở
đài truyền hình đã không ít nàng nhận được hoa, quà từ các chàng trai. Có cô
thì nhận được một bó hoa hồng, cô thì được người yêu mua cho trang sức,… Ngọc
An nhìn bọn họ ở một góc khen này kêu nọ, cô không khỏi chán ngẫm.

Mỹ Như vừa đến đài truyền hình liền nhận được một hộp
quà. Cô không vội mở mà cất nó vào hộp tủ của mình. Thấy Ngọc An ngồi ở bàn làm
việc chăm chú ghi báo cáo, cô vui vẻ đến chào hỏi.

“Chị An.” Cô bé cười tít mắt.

“Chào em. Sắp tới Lễ Tình Nhân có đi đâu chơi không?”
Ngọc An hỏi.

“Em á hả? Không ạ, em có người yêu đâu mà đi chơi. Ở
nhà với ba má sướng hơn.” Nói rồi Mỹ Như cười.

“Chị thấy dạo này anh chàng bên đội kĩ thuật mình hình
như đang để ý em thì phải. Lúc nãy chị thấy anh ta để hộp quà lên bàn làm việc
của em, hình như là có ý với cưng đó.” Ngọc An cười cười.

“Haha, thật hả chị? Hèn gì em cũng hơi ngạc nhiên, tự
nhiên mình được quà mừng lễ sớm. Mà xem ở đây thì ngại quá, em mang về nhà xem
hay hơn.”

“Con bé này.” Ngọc An lắc đầu cười.

“Thôi, em không làm phiền chị nữa, em cũng đi làm việc
đây.”

Cả hai chị em ngừng nói chuyện rồi bắt đầu làm việc,
để ý hôm nay không thấy chị Phương đâu, đến lúc giờ ăn trưa chị vẫn chưa xuất
hiện.

Ngọc An lo lắng gọi cho chị, một lúc sau có người bắt
máy, nhưng là giọng đàn ông, là chồng của chị.

“Em tìm Phương hả? Cô ấy bị tai nạn rồi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3