Lôi Âm Ma Công - Chương 60

Chương 60 - Bí ẩn của Thúy Ngân Đài

Tiểu Quân cùng với Tiểu Hồng ghé
vào một khách điếm lúc ánh dương quang vừa lặn xuống trời Tây.

Lần đầu tiên bước ra ngoài giang
hồ, Tiểu Hồng như một cô bé ngây ngô, đến đâu cũng thấy những điều lạ mắt. Thậm
chí vừa thấy ngọn đèn lồng treo trước cửa khách điếm, Tiểu Hồng nhìn không chớp
mắt bởi những sợi tua tơ hồng bay phất phới và hoa văn lung linh in trên chiếc đèn
đó.

Nàng đứng nghệch mặt nhìn chiếc
đèn lồng, rồi bất ngờ điểm mũi hài phi thân lên đoạt luôn chiếc đèn lồng treo trước
cửa.

Gã tiểu nhị tất tả chạy ra:

- Ê... ê... Sao cô nương lại lấy
dạ đăng của tôi chứ.

Tiểu Quân nhún vai nhìn Tiểu Hồng,
tủm tỉm cười. Chàng quay lại gã tiểu nhị:

- Tại hạ mua chiếc đèn này.

Tiểu Quân vừa nói vừa nhét vào
tay gã điếm chủ một nén bạc vụn.

Cầm nén bạc đó, gã điếm chủ sáng
mắt hẳn lên:

- Cám ơn đại gia.

Tiểu Quân cùng với Tiểu Hồng bước
vào trong quán. Tiểu Hồng cầm theo ngọn đèn lồng trông thích thú vô cùng. Nàng hóm
hỉnh nói với Tiểu Quân:

- Thúc thúc... Bộ phải trả kim
ngân cho người ta à.

- Giang hồ là như vậy đó... Không
ai cho không cái gì đâu.

Tiểu Hồng phụng phịu:

- Vậy Tiểu Hồng trả cái đèn cho
người ta nghe.

Tiểu Quân khoát tay:

- Thúc thúc đã mua rồi. Đêm nay
chúng ta tạm ở đây, ngày mai sẽ lên đường đến Thất sơn tử địa.

Tiểu Hồng gật đầu.

Chàng gọi điếm nhị:

- Điếm chủ... Hãy dọn cho tại
hạ một căn phòng nghỉ đêm.

Điếm nhị gật đầu:

- Vâng, vâng... Tiểu nhân sẽ dọn
ngay.

- Dọn trước cho tại hạ một bữa
cơm và vò rượu năm cân.

Tiểu Hồng nhìn chàng:

- Thúc Thúc uống rượu nhiều như
vậy à.

- Thúc thúc quen rồi.

Tiểu Hồng chợt nhìn lên lan can.
Nàng nheo mày:

- Thúc thúc xem ai đang đến kìa.

Tiểu Quân ngước lên, chàng nhận
ra Thúy Ngân Đài.

Tiểu Quân mừng rỡ gọi lớn:

- Ngân Đài... Ngân Đài...

Ngân Đài thả bước đến bàn Tiểu
Quân và Tiểu Hồng. Nàng nhìn Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng lườm nàng, lí nhí nói:

- Thúc thúc...

Tiểu Quân giả lả cười:

- À để thúc thúc giới thiệu...
Đây là Ngân Đài cô nương.

Chàng nhìn Tiểu Hồng:

- Còn đây là Hồng nhi điệt nữ
của Tiểu Quân.

- Chúc mừng Xảo quỷ có được một
điệt nữ tài sắc, võ công quán tuyệt siêu phàm.

Tiểu Quân kéo ghế:

- Ngân Đài ngồi xuống đây đi...
Chúng ta đã là người nhà rồi.

Tiểu Hồng dịch ghế đến bên Tiểu
Quân:

- Thúc thúc...

Ngân Đài mỉm cười với Tiểu Hồng:

- Điệt nữ đừng nghĩ quấy cho ta.
Lần trước chúng ta hiểu lầm thôi. Ta sẽ không đánh Tiểu Hồng nữa đâu.

Tiểu Hồng nghểnh mặt:

- Nếu có đánh thì Tiểu Hồng lại
đuổi cô cô đi mà thôi. Cô cô đâu đánh lại Tiểu Hồng.

Tiểu Quân nheo mày:

- Tiểu Hồng không được nói vậy.

Ngân Đài nói:

- Tiểu Quân đại ca đừng trách
Tiểu Hồng.Tiểu Hồng nói đúng đó. Võ công của xuyên Nhãn phương tử Thúy Ngân Đài
không thể sánh bằng Tiểu Hồng.

Nàng nhìn Tiểu Hồng:

- Điều đó cũng dể hiểu thôi...
Bởi Tiểu Hồng là điệt nữ của Xảo quỷ Tiểu Quân.

- Ngân Đài đừng khách sáo như
vậy...

Gã điếm chủ dọn thức ăn và bầu
rượu năm cân lên bàn.

Ngân Đài nói với Tiểu Quân:

- Xảo quỷ đại ca hôm nay nghỉ
ở đây à?

Tiểu Quân gật đầu:

- Tôi đã dặn một gian phòng cho
tôi và Tiểu Hồng.

Ngân Đài cầm bầu rượu rót ra chén:

- Ngân Đài cũng trú trong khách
điếm này... Để chờ Tiểu Quân đó.

- Tôi gặp lại Ngân Đài... Mừng
lắm.

Chàng cầm chén nâng đến trước:

- Chúc mừng sự hội ngộ của chúng
ta.

Tiểu Hồng cũng bắt chước cầm chén
nhưng khi vừa hớp rượu đã ho sặc sụa. Nàng lắc lưỡi:

- Cay quá... Cay quá à...

Tiểu Hồng dụi mắt:

- Rượu không có ngon, sao thúc
thúc thích như vậy chứ.

Ngân Đài chen vào:

- Thúc thúc của Tiểu Hồng là con
sâu rượu mà.

Ngân Đài nhìn Tiểu Quân:

- Xảo quỷ! Mấy ngày nay Ngân Đài
có nhiều tin tức rất quan trọng. Chúng ta lên phòng, Ngân Đài sẽ nói cho Tiểu Quân
biết.

Tiểu Quân gật đầu.

Ba người quay trở lên gian thư
phòng của Ngân Đài. Vừa yên vị, Tiểu Quân sực nhớ đến vò rượu năm cân:

- Ậy... Vô ý quá... Tiểu Quân
để quên vò rượu dưới nhà rồi.

Ngân Đài lắc đầu:

- Để Ngân Đài kêu điếm chủ lấy
lên cho.

Tiểu Quân khoát tay:

- Không... Không... Tiểu Quân
không muốn làm phiền người đâu.

Ngân Đài đứng lên:

- Tiểu Quân không muốn nhờ điếm
chủ thì để Ngân Đài xuống lấy vậy.

Nàng vừa nói vừa bước ra cửa,
không chờ xem Tiểu Quân có cản mình hay không.

Ngân Đài đi rồi, Tiểu Hồng mới
nói với Tiểu Quân:

- Thúc thúc... Tiểu Hồng cảm nhận
vị cô cô này không phải người tốt đâu.

Tiểu Quân nheo mắt:

- Sao Tiểu Hồng nghĩ như vậy?
Phải Tiểu Hồng mang ấn tượng cô cô đã từng giao đấu với mình chăng?

Tiểu Hồng phụng phịu.

- Không đâu... Nhưng Tiểu Hồng
cảm nhận như vậy đó. Những người dụng võ công đâm mù mắt người khác thì không phải
người tốt đâu.

Tiểu Quân nhún vai:

- Võ công của mỗi người trên giang
hồ có đặc thù riêng của mình. Võ công của cô cô ẩn tàng sự tàn nhẫn nhưng tâm tính
của cô cô Thúy Ngân Đài thì rất tốt.

Tiểu Hồng gãi đầu:

- Nhưng sao Tiểu Hồng không thích
cô cô.

- Ác cảm phải không... Cho thúc
thúc xin đi mà.

Ngân Đài quay trở lại, bưng theo
bầu rượu. Nàng đặt vò rượu xuống bàn rồi nói với Tiểu Quân:

- Xảo quỷ tiểu ca... Hai người
cứ ở đây để Ngân Đài xuống thị trấn tìm xe và ngựa.

- Ngày mai chúng ta tìm cũng không
muộn.

Ngân Đài lắc đầu:

- Tiểu Quân không biết đấy thôi...
Có thể ngay trong đêm nay chúng ta phải lên đường đến tử địa bí cung may ra mới
kịp.

Tiểu Quân nheo mày:

- Ngân Đài nói rõ được không?

Ngân Đài bặm môi thở dài một tiếng:

- Ngân Đài không giấu gì Tiểu
Quân. Trong khi Tiểu Quân lên Chung Nam sơn để mượn Tử Phương Thoa thì Ngân Đài
dò la tin tức bọn thuộc hạ Kim Sa phái, biết được một điều rất hệ trọng.

Tiểu Quân trang trọng hẳn lên:

- Ngân Đài đã biết được những
gì?

- Đỗ Hạo Thiên đã tự xưng là Kim
Sa giáo chủ sau khi tụ thành “Lôi âm ma công.”

- Tiểu Quân có thể đoán được điều
đó.

- Điều thứ hai là Đồng Tiểu Linh,
Sư Sư, Cúc Cúc, Trân Trân hiện đã bị Đỗ Hạo Thiên bắt rồi. Một ngày không giải cứu
cho họ thì sinh mạng của những người đó như chỉ treo mành chuông.

Tiểu Quân đứng bật lên:

- Tại sao những người đó lại bị
bắt chứ? Họ là những người có võ công đâu phải tầm thường thế mà một lúc Đỗ Hạo
Thiên bắt hết được.

- Đồng Tiểu Linh và những người
kia có thể đã bị Độc vương vô ảnh hạ độc rồi dâng nạp cho Đỗ Hạo Thiên để đổi lấy
sự tồn vong của Độc môn.

Tiểu Quân bặm môi:

- Thì ra là vậy.

Tiểu Hồng nhìn Ngân Đài, rồi quay
lại Tiểu Quân:

- Thúc thúc... Nếu sự việc bắt
buộc không thể để mất thời gian... Chúng ta phải lên đường thôi. Thúc thúc đã có
Tử Phương Thoa rồi đâu còn sợ gì gã Đỗ Hạo Thiên nữa.

Tiểu Quân nhìn Tiểu Hồng lắc đầu:

- Việc không đơn giản như Hồng
nhi nghĩ đâu.

Chàng nhìn Ngân Đài:

- Chúng ta sẽ đi sớm.

Ngân Đài gật đầu:

- Ngân Đài đi tìm xe và ngựa đây.
Có lẽ những người kia đang chờ chúng ta.

Nàng nói rồi quay lưng lẫn luôn
ra ngoài cửa.

Tiểu Quân nói với theo:

- Ngân Đài cẩn thận đấy.

- Ngân Đài tự bảo trọng được mà.

Nàng khép cửa lại.

Còn lại Tiểu Quân và Tiểu Hồng.
Chàng xoa trán, thở ra.

Chàng nhìn Tiểu Hồng:

- Hồng nhi ra giang hồ lần này
với thúc thúc, lành ít dữ nhiều, không phải là cuộc du sơn ngoạn cảnh. Nếu như thúc
thúc có mệnh hệ gì, thì Tiểu Hồng phải quay về núi Chung Nam báo cho Mẫn sư mẫu
biết. Hai người rời núi Chung Nam mà tìm nơi khác ẩn cư.

- Cái gã kia là hạng người thế
nào mà thúc thúc bi quan vậy. Thúc thúc đã có Tử Phương Thoa rồi, còn sợ gì “Lôi
âm ma công” nữa.

- Phòng xa vẫn tốt hơn.

Tiểu Quân thuận tay mở nắp vò
rượu. Mùi thơm của hảo tửu bốc lên xộc vào mũi chàng.

Tiểu Hồng thì nhăn mặt, hai cánh
mũi khìn khịt. Tiểu Quân rót rượu ra chén, chưa kịp đưa lên miệng uống thì Tiểu
Hồng bất ngờ cản lại:

- Thúc thúc khoan uống rượu đã.

- Có chuyện gì nữa... Bộ Hồng
nhi muốn đối ẩm với thúc thúc à?

Tiểu Hồng lắc đầu:

- Rượu này không bình thường.

- Không bình thường, nghĩa là
sao? Ý Tiểu Hồng nói trong rượu có độc à?

Tiểu Hồng gật đầu:

- Chắc chắn là có độc.

- Chưa nếm mà Hồng nhi đã nói
rượu có độc. Hồng nhi hoài nghi hơn Tào tháo.

Tiểu Hồng có ấn tượng với cô cô
mà thôi.

Tiểu Hồng lắc đầu:

- Thúc thúc không biết thôi. Thúc
thúc thử nhìn lỗ mũi Tiểu Hồng coi có gì lạ không?

Tiểu Quân nhìn cánh mũi thanh
tú của Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng hỏi:

- Thúc thúc thấy có điều gì lạ
lùng không?

Tiểu Quân quan sát thật kĩ rồi
gật đầu:

- Cánh mũi của Hồng nhi bắt đầu
chuyển sắc qua màu hồng rồi đó.

- Thế thì đúng trong rượu này
có độc rồi.

Nàng vừa nói vừa đậy nắp vò rượu
lại, nhìn Tiểu Quân phân giải:

- Sư mẫu nói, lúc còn nhỏ Hồng
nhi đã bị trúng bách độc vô cùng nặng. Sinh mạng như chỉ mành treo chuông, may mắn
được sư mẫu đưa lên núi Chung Nam luyện công, để trục độc, bằng phương pháp thay
da đổi thịt mất hết bốn mươi chín ngày. Sau những ngày trục độc đó tự dưng Hồng
nhi bị dị ứng với mọi chất độc. Độc chất không xâm nhập vào cơ thể Tiểu Hồng nữa,
nhưng khốn nỗi, mỗi khi có chất độc trong vòng hai trượng, cánh mũi của Tiểu Hồng
lại bị dị ứng.

Tiểu Quân cau mày:

- Vậy ai đã bỏ chất độc trong
vò rượu này?

- Còn ai nữa? Chỉ có cô cô Thúy
Ngân Đài mà thôi. Tiểu Hồng đã nói rồi... Cô cô không phải là người tốt nên mới
luyện độc công đâm mù mắt người ta.

- Tiểu Hồng chỉ ấn tượng với cô
cô mà thôi. Họ bỏ chất độc vào rượu, tất có ý đồ...

Tiểu Quân gõ tay vào trán.

Chàng chồm tới trước nói thầm
với Tiểu Hồng. Tiểu Quân ngồi lại như cũ:

- Chúng ta cứ theo đó mà tiến
hành.

Tiểu Hồng gật đầu.

Gã điếm nhị lên phòng Tiểu Quân
và Tiểu Hồng. Y thấy hai người nằm gục trên bàn, bên cạnh Tiểu Hồng là chiếc túi
nải chắc chắn bên trong có chứa báu vật Tử Phương Thoa. Gã điếm chủ nhẹ bước như
một con mèo, từ từ đến bên Tiểu Quân và Tiểu Hồng. Gã ghé mắt nhìn Tiểu Quân.

Tiếng ngáy đều của chàng khiến
gã phấn khởi vô cùng. Gã liếc qua Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng cũng chẳng khác gì Tiểu
Quân.

Gã điếm chủ thò tay, nhón lấy
chiếc túi nải khoác vào vai, rồi nhẹ bước lẫn ra ngoài.

Tiểu Quân và Tiểu Hồng bật đứng
lên.

Tiểu Hồng nói:

- Thúc thúc tin Tiểu Hồng chưa?

Tiểu Quân gật đầu:

- Tin rồi... Chúng ta đi theo
gã chứ?

Tiểu Hồng gật đầu.

Hai người tiến ra ngoài cửa. Tiểu
Hồng thì dụng Mê tông bộ pháp, còn Tiểu Quân thì thi triển Di hình vô tướng âm thầm
theo sau lưng gã điếm chủ.

Gã điếm chủ vừa ra khỏi khách
điếm với tay lấy chiếc đèn lồng ra ám hiệu thì cảm nhận luôn đại huyệt kiên tĩnh
tê buốt, tứ chi liền bất động đứng phỗng như pho tượng.

Tiếng xe ngựa rộn lên sau những
ám hiệu của gã. Cỗ xe song mã xuất hiện, ngồi trên ghế xà ích là Thúy Ngân Đài.

Nàng nói với gã điếm chủ:

- Ngươi còn đứng phỗng ra đó à...
lên xe đi! Thúy Ngân Đài thoáng chau mày khi thấy gã điếm chủ không có chút phản
ứng gì sau câu nói của nàng.

Ngân Đài còn chưa hết ngạc nhiên
thì Tiểu Quân và Tiểu Hồng từ trong khách điếm bước ra.

Tiểu Quân chắp tay sau lưng nhìn
Thúy Ngân Đài:

- Gã trộm vặt này đã bị Tiểu Quân
điểm huyệt rồi.

- Tiểu Quân...

- Tại sao Ngân Đài lại muốn đoạt
Tử Phương Thoa chứ?

Ngân Đài sa sầm mặt xuống:

- Miễn cho Ngân Đài câu trả lời
đó.

Nàng toan ra roi đánh vào mông
ngựa, nhưng đã muộn quá rồi. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi, Tiểu Hồng đã thi
triển Mê Tông bộ nhanh như cắt phóng chỉ điểm vào hai vó trước của đôi tuấn mã.

Hai con tuấn mã quỵ xuống, khiến
Ngân Đài chới với. Nàng chưa kịp lấy lại thăng bằng thì đã hứng trọn hai ngọn đàn
chỉ thần công của Tiểu Quân.

Ngân Đài ngã bật ra sau bất động.

Tiểu Hồng reo lên:

- Thúc thúc thật là tài ba...

Tiểu Quân bước lại bên Ngân Đài,
đỡ nàng ngồi lên:

- Ngân Đài... Nàng phải trả lời
cho ta biết... nàng quan hệ thế nào với Đỗ Hạo Thiên. Chính nàng đã kiểm chứng cái
xác của Đỗ Hạo Thiên tại Tứ Hải quán và khẳng định y đã chết... Vậy cớ sao bây giờ
y lại là Kim Sa giáo chủ.

Hai mí mắt Ngân Đài cụp hẳn xuống:

- Tiểu Quân giết Ngân Đài đi.

- Ta muốn rõ sự thật chứ tuyệt
nhiên không muốn giết nàng. Ngân Đài nàng thừa biết tay của Tiểu Quân chưa từng
vấy máu, chỉ khi bị ép buộc Tiểu Quân mới lấy mạng người mà thôi.

Tiểu Quân ôn nhu hỏi:

- Đỗ Hạo Thiên là gì của nàng?

Ngân Đài nhướng mày nhìn Tiểu
Quân:

- Sư huynh của Ngân Đài.

- Đại ca của nàng. Vậy tất cả
những việc làm của Đỗ Hạo Thiên nàng đều biết.

- Biết...

- Đỗ Hạo Thiên bắt nàng bám sát
Tiểu Quân?

- Ngân Đài là cái bóng của Tiểu
Quân.

Tiểu Quân thở ra:

- Vậy Đồng Tiểu Linh, Sư Sư, Cúc
Cúc, Trân Trân cũng đều do nàng lập mưu bắt.

- Đúng như vậy... Ngân Đài đưa
những vị cô nương đó về Tứ Hải quán, rồi lập mưu bắt họ. Tất cả những người đó
hiện nay cũng chẳng khác gì Tiểu Quân khi bị trúng Đan sa và Vô ảnh chi độc.

Tiểu Quân lắc đầu:

- Ta không ngờ... Ngân Đài, vậy
nàng còn cứu ta tại Thiếu Lâm chi vậy.

- Tiểu Quân chết thì Thánh Cô
Ngũ Phương Đài đâu còn con mồi nào dẫn dụ quần hào đến tử địa bí cung.

- Nhưng Tiểu Quân chết thì mục
đích của sư huynh muội dể toại thành hơn, sao không để ta chết.

- Lập Cư đâu biết Ngân Đài là
sư muội của Đỗ huynh. Nếu như Đỗ huynh luyện thành tuyệt công cái thế và Ngân Đài
lấy đặng Tử Phương Thoa, san bằng Chung Nam sơn thì đâu còn ai dám chống lại sư
huynh muội của Ngân Đài chứ.

Tiểu Hồng sửng sốt, chồm đến Ngân
Đài:

- Cô cô tính san bằng Chung Nam
sơn à. Tại sao lại làm vậy chứ?

- Bởi vì núi Chung Nam là đỉnh
cao của võ lâm.

Tiểu Quân lắc đầu:

- Nàng muốn đoạt Tử Phương Thoa.

- Đúng... Ngân Đài chờ đợi ở đây
chỉ vì cái đích đó thôi.

Tiểu Quân thở ra:

- Tất cả những người kia hiện
nay đang nằm trong tay sư huynh của nàng.

- Đúng như vậy... Chỉ còn một
người duy nhất không khuất phục, chịu sử quản thúc của sư huynh Ngân Đài là Xảo
quỷ Tiểu Quân.

- Nàng giận ta không?

- Không giận... Chỉ buồn thôi...
Số phận của Ngân Đài và Tiểu Quân phải đối mặt với nhau mà.

Tiểu Quân quay lại Tiểu Hồng:

- Hồng nhi! Chúng ta lên đường
đến Tử địa bí cung.

Tiểu Hồng tròn mắt:

- Mình không ở lại khách điếm
này à?

Tiểu Quân lắc đầu:

- Không... Tất cả mọi người đang
chờ thúc thúc. Thúc thúc hi vọng giải dược của Chung Nam Sơn có thể trục được Đan
sa của Kim Sa phái.

Tiểu Hồng chỉ Ngân Đài:

- Còn vị cô cô này?

Tiểu Quân buông một câu lạnh lùng:

- Mang theo.

- Ngươi mang theo ta làm gì...
Cứ giết Ngân Đài đi!

Tiểu Quân lắc đầu:

- Không giết... Đưa cô về với
sư huynh của cô.

Chàng quay lại Tiểu Hồng:

- Hồng nhi! Mình đi!

Tiểu Hồng gật đầu, cách không
phóng chỉ giải huyệt đạo cho đôi tuấn mã. Nàng hí hửng cầm lấy dây cương và ra roi.
Đôi tuấn mã hí vang một hồi rồi kéo cỗ xe lao về phía trước, Tiểu Hồng thích thú
reo lên:

- Thích quá! Hồng nhi biết cầm
cương ngựa rồi nè.

Tiểu Quân mỉm cười, thoáng một
chút mộng mơ được hồn nhiên như Tiểu Hồng.

Chính cái cảm giác đó, bất giác
chàng quay lại nhìn Ngân Đài. Chàng chợt nao lòng khi thấy thế nằm co quắp của Ngân
Đài mà cảm thấy thương hại, tội nghiệp.

Tiểu Quân mở túi nải lấy chiếc
áo choàng, sử lại thế nằm, rồi đắp cho nàng.

Ngân Đài chớp mắt, nghiên đầu
nhìn vào khoang xe. Nước mắt tự dưng trào ra hai bên khóe. Một nỗi xót xa thầm kín
nào đó chẹn ngang cuống họng nàng.

Tiểu Hồng liếc mắt thấy Tiểu Quân
đắp áo choàng cho Ngân Đài liền nheo mày nói:

- Thúc thúc! Chiếc áo choàng đó
của... của Tiểu Hồng mà.

Tiểu Quân mỉm cười:

- Không phải đâu! Áo của thúc
thúc đấy.

Tiểu Hồng phùng hai má, xì một
tiếng:

- Thúc thúc vì người xấu mà người
xấu có vì thúc thúc đâu.

Tiểu Quân trợn mắt:

- Hồng nhi không được nói vậy...
Ngân Đài vẫn là cô cô đấy nhé.

- Tiểu Hồng không cần đâu.

Tiểu Hồng vừa nói vừa ra roi quất
thẳng vào mông tuấn mã tỏ vẻ giận lẫy.

Nàng lẩm nhẩm nói:

- Tiểu Hồng không nhận đâu.

Ngân Đài nghe Tiểu Hồng nói càng
xót xa hơn, nước mắt trào đẫm ra ngoài.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3