Giao Lộ Sinh Tử - Chương 10 - 11
CHƯƠNG
10
Suốt hai mươi năm qua, tôi đã có mặt ở
rất nhiều nơi u tối, có chỗ thiếu nguồn vui, có chỗ không có niềm hi vọng. Theo
kinh nghiệm bản thân thì không nơi nào u tối hơn căn phòng xa lạ trong ngôi nhà
của Gã Nấm này.
Căn phòng không có cửa sổ hoặc tất cả
cửa sổ đều bị bít chặt và che kín trước mọi ánh nắng tọc mạch. Không một ngọn
đèn tỏa sáng. Trong cái âm u thăm thẳm ấy, nếu có một cái đồng hồ điện tử với
mặt số phát sáng thì ánh sáng yếu ớt của những con số sẽ trông như đèn hiệu
chói lóa.
Đứng tại ngưỡng cửa, tôi nheo mắt nhìn
vào chỗ toàn một màu đen tối, đến mức tôi có cảm tưởng không phải tôi đang săm
soi một căn phòng mà là một không gian chết chóc tại miền vũ trụ xa xôi, nơi
các tinh tú cổ xưa đã cháy thành tro bụi. Cái lạnh thấu xương thấm sâu vào nơi
này hơn những chỗ khác trong nhà và sự lặng thinh ngột ngạt cũng biện minh rằng
đây chính là ga tàu hoang vắng nằm lạc lõng giữa các vì sao.
Quái lạ hơn hết thảy, ánh sáng ngoài
hành lang không thể lọt vào địa hạt sau cánh cửa dù một tia nhỏ nhoi. Ranh giới
giữa nơi có ánh sáng và chỗ tuyệt đối tối đen sắc nét như đường thẳng được kẻ
trên gờ tường của ngưỡng cửa, lên thanh dọc và sang bên kia viên gạch. Bóng tối
hoàn hảo không chỉ kháng cự mà còn đẩy lùi hoàn toàn sự xâm nhập của ánh sáng.
Đây dường như là bức tường làm bằng thứ
đá núi lửa đen tuyền nhất, dù đá này thiếu độ bóng và ánh kim.
Tôi không bạo gan. Nếu tôi bị ném vào
chuồng một con hổ đói, mà tôi thoát được, chắc chắn tôi cũng sẽ cần bồn nước
tắm và quần mới sạch sẽ như bao người.
Thế nhưng đường đời khác thường khiến
tôi e sợ những mối đe dọa đã biết và hiếm khi e sợ những mối đe dọa chưa biết,
trong khi hầu hết mọi người e sợ cả hai.
Lửa khiến tôi sợ, đúng thế, động đất, và
những con rắn độc. Con người khiến tôi sợ hơn bất cứ gì khác vì tôi biết quá rõ
những hành động tàn ác mà con người có thể gây ra.
Tuy nhiên đối với tôi, các bí ẩn mang
tính đe dọa nhất về sự tồn tại đó là cái chết và điều xảy ra sau đó lại không
chứa nhân tố gây sợ hãi vì tôi đối phó với cái chết mỗi ngày. Hơn nữa tôi có
niềm tin rằng nơi cuối cùng tôi đi đến không chỉ đơn thuần là chốn quên lãng.
Trong những bộ phim kinh dị, bạn có xỉ
vả các nhân vật bị bao vây hãy lập tức ra khỏi ngôi nhà ma, hãy khôn lanh và bỏ
đi không? Họ chúi mũi vào những căn phòng có lịch sử án mạng đẫm máu dính líu
đến những căn gác xép lơ lửng mạng nhện và hồn ma, đặt chân xuống những tầng
hầm lúc nhúc gián và ác quỷ. Và đến khi họ bị chặt-đâm-moi-chém-thiêu với kiểu
cường điệu thực tế nhằm hài lòng những đạo diễn “khùng” nhất Hollywood, chúng
ta sẽ há hốc mồm, run bắn người rồi kêu lên “Đồ ngốc” bởi họ đã ngu dại tự
chuốc lấy cái chết thê thảm.
Tôi không ngu dại mà là một người không
bao giờ chạy trốn khỏi những nơi bị ma ám. Món quà đặc biệt về khả năng nhìn
thấy những điều huyền bí được trao từ khi tôi vừa chào đời đã thúc ép tôi khám
phá và tôi không thể cưỡng sự đòi hỏi của năng lực đó như một thần đồng âm nhạc
không thể cưỡng lại sức hút ghê gớm của cây đàn; tôi không lùi bước trước những
nguy hiểm chết người như viên phi công trên máy bay chiến đấu hăm hở lao vào
bầu trời chinh chiến khốc liệt.
Đây là một phần của lí do vì sao đôi khi
Stormy băn khoăn không biết cái mà tôi gọi là món quà thật ra có phải là một
lời nguyền hay không.
Cận kề ranh giới đêm đen đặc quánh, tôi
giơ tay phải như thể đang tuyên thệ và đưa lòng bàn tay đến rào cản hiển hiện
trước mặt. Dù bóng tối gạt đi ánh sáng nhưng nó không hề đưa sức chống đỡ đối
với lực ép tôi gây nên. Bàn tay tôi biến mất trong vùng tối đen như hắc ín.
“Biến mất” ở đây có nghĩa tôi không nhận
thấy một cảm giác nào, ngay cả mơ hồ nhất, của những ngón tay đang động đậy bên
kia kề mặt bức tường tối tăm. Cổ tay tôi đột ngột nằm trơ ra phía tận cùng như
bị cụt.
Thú thật lúc ấy tim tôi đập loạn xạ, cho
dù tôi không thấy đau đớn và tôi đã thở phào nhẹ nhõm, mà không phát ra tiếng,
khi rút tay về và nhìn toàn bộ mấy ngón tay còn nguyên vẹn. Tôi cảm tưởng như
vừa thoát khỏi màn ảo giác do Penn và Teller, cặp bài trùng tự xưng là nhà ảo
thuật, biểu diễn.
Thế nhưng khi bước qua ngưỡng cửa, một
tay nắm chặt cánh cửa, tôi không đi vào vùng ảo giác mà là một nơi có thật
nhưng trông huyền ảo hơn hẳn mọi giấc mơ. Bóng tối phía trước vẫn thuần khiết
một cách kì lạ; cái lạnh không giảm đi và sự thinh lặng thực sự đầy nghẹt như
máu đông lại trong tai một người chết do bị bắn vào đầu.
Từ ngoài cửa không mảy may nhận biết
được chút gì trong căn phòng, nhưng tôi có thể từ trong này nhìn trở ra và thấy
hành lang dưới ánh sáng bình thường, thông suốt. Hình ảnh ấy soi rọi vào căn
phòng chẳng hơn gì một bức tranh vẽ quang cảnh đầy nắng.
Tôi vừa muốn vừa không muốn Gã Nấm quay
về và trố mắt nhìn vào phần thân thể duy nhất của tôi giờ đây còn thấy được nếu
đứng từ ngoài kia: những ngón tay quặp lại bấu chặt cứng cánh cửa. May thay tôi
vẫn một mình.
Vỡ lẽ rằng mình có thể nhìn thấy lối ra
hành lang và như vậy có thể tìm được đường thoát nên tôi buông tay khỏi cửa.
Bước hẳn vào trong căn phòng không ánh sáng và quay lưng lại với hành lang, lập
tức tôi trở thành người vừa mù vừa điếc.
Không âm thanh cũng không tầm nhìn, tôi
nhanh chóng mất phương hướng. Tôi sờ soạng tìm công tắc đèn, khi tìm thấy, tôi
bật lên, tắt xuống rồi lại bật lên nhưng vô ích.
Tôi dần để ý đến một tia sáng nhỏ màu đỏ
mà tôi chắc chắn khi nãy nó không có ở đó: màu đỏ đầy sát khí của một ánh mắt u
ám và khát máu, dù đấy không phải là ánh mắt.
Khả năng cảm nhận thực tế không gian và
khả năng đo khoảng cách chính xác đã rời bỏ tôi, vì đèn hiệu bé tí kia dường
như cách tôi đến cả mấy dặm, nó hệt ánh sáng trên cột buồm của một con tàu xa
tít tắp giữa biển đêm. Tất nhiên ngôi nhà nhỏ nhắn này không thể chứa đựng
khoảng không bao la đến mức như tôi tưởng tượng trước mắt.
Khi thả tay khỏi công tắc đèn vô dụng,
tôi thấy lâng lâng uể oải như kẻ nghiện rượu không may bị hơi men bơm phồng
lên. Đôi chân dường như không còn chạm hẳn xuống sàn nhà khi tôi kiên quyết đến
gần tia sáng màu đỏ.
Ước ao có cơ hội ăn lại món kem dừa anh
đào sôcôla, tôi tiến lên sáu bước, mười bước, hai mươi bước. Ngọn đèn hiện
không gia tăng kích cỡ mà thực tế có vẻ còn lùi xa khỏi tôi với tốc độ đúng y
vận tốc của tôi.
Tôi dừng chân, quay lại nhìn cánh cửa.
Tuy không đến gần được tia sáng, nhưng xem ra tôi đã đi khoảng hơn mười hai
mét.
Thú vị hơn cả chuyện khoảng cách là việc
giờ đây có một bóng người đứng ở cánh cửa mở toang. Không phải Gã Nấm. Người
được ánh sáng ngoài hành lang chiếu vào lưng chính là... tôi.
Cho dù những bí ẩn của vũ trụ không
khiến tôi thất kinh hồn vía nhưng tôi không mất khả năng ngạc nhiên, sửng sốt
và sợ hãi. Giờ đây, nguyên toàn bộ bàn phím tâm trí tôi đang tấu bản hợp xướng
gồm ba cảm giác đó.
Tin chắc rằng đây không phải cảnh tượng
trong gương và rằng tôi thực sự đang nhìn chằm chằm một “tôi” khác, tuy nhiên
tôi vẫn kiểm tra độ chắc chắn bằng cách vẫy tay. Tên Odd Thomas kia không vẫy
lại giống kiểu một hình ảnh phản chiếu lẽ ra phải làm.
Vì tôi đứng chìm trong bóng tối tràn
ngập nên nó không thấy tôi, thế là tôi cố hét thật to về phía nó. Trong cổ họng
tôi cảm nhận độ rung của dây thanh âm nhưng nếu có âm thanh nào phát ra thì
chắc tôi cũng không thể nghe thấy. Ngoài ra rất có khả năng nó làm ngơ trước
tiếng hét ấy.
Ngập ngừng hệt tôi khi nãy, tên Odd
Thomas thứ hai này chìa bàn tay thăm dò vào thứ bóng tối sờ sờ, kinh ngạc giống
tôi khi nãy trước ảo giác cụt tay.
Hành động xâm nhập rụt rè ấy có vẻ làm
xáo trộn trạng thái cân bằng tinh vi, và căn phòng tối đen biến đổi đột ngột
như trục của con quay, trong khi đó tia sáng đó ở vị trí trung tâm vẫn cố định.
Chao đảo bởi những sức mạnh nằm ngoài tầm kiểm soát, nhiều như vận động viên
lướt sóng có thể văng khỏi ván khi con sóng lớn đánh ập xuống, tôi bị hất ra
ngoài căn phòng khác thường ấy một cách thật thần kì và... rơi vào phòng khách
tẻ ngắt.
Tôi ngỡ mình ngã phịch xuống nhưng không
phải, tôi thấy mình đứng gần ngay vị trí đã đứng khi nãy. Tôi cầm một quyển
tiểu thuyết lãng mạn lên. Như ban nãy, những trang sách không phát tiếng động
và tôi chỉ nghe thấy âm thanh bên trong cơ thể, chẳng hạn tiếng tim đập thình
thịch.
Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, tôi thuyết
phục bản thân tin rằng đây quả thực là khi nãy. Tôi không những được chuyển đi
từ căn phòng tối đen sang phòng khách một cách thần bí mà còn bị ném ngược trở
về vài phút.
Vì thoáng chốc vừa rồi tôi đã nhìn thấy
chính mình đứng ngoài cánh cửa ở hành lang, ngó vào bóng đêm đen kịt nên tôi
cho rằng nhờ sự chiếu cố của điều dị thường nào đó trong các định luật vật lí,
hai “tôi” hiện có mặt cùng lúc trong ngôi nhà này. Một tôi đứng dậy với quyển
tiểu thuyết của Nora Roberts[15] trong tay, còn “tôi” kia ở tại căn phòng đó.
[15]
Một trong những tác giả sáng tác nhiều nhất và nổi tiếng nhất.
Ngay từ đầu, tôi đã cảnh báo bạn là tôi
sống một cuộc đời khác lạ rồi mà.
Vô số trải nghiệm kì quặc vào đầu óc và
trí tưởng tượng của tôi một sự linh hoạt mà một số người gọi là bệnh điên. Sự
linh hoạt ấy cho phép tôi thích nghi với các sự kiện nói trên và chấp nhận thực
tế du hành vượt thời gian nhanh hơn bạn. Nói thế không phải tôi chê bai bạn,
xét đến chuyện bạn đủ sáng suốt ra khỏi ngôi nhà ngay tức khắc.
Tôi không bỏ chạy. Tôi cũng không lập
tức trở lại lộ trình ban đầu đi đến phòng ngủ của Gã Nấm, với đồ lót và tất vứt
lung tung, nho khô Đan Mạch ăn dở nằm trên bàn cạnh giường, rồi bước sang phòng
tắm.
Thay vì thế, tôi đặt quyển tiểu thuyết
lãng mạn xuống và đứng im phăng phắc, thận trọng nghĩ ngợi hết những khả năng
có thể xảy ra cuộc đối đầu với Odd Thomas kia, suy tính hợp lí hướng hành động
an toàn nhất và phải lẽ nhất.
Thôi đi, chuyện này thật nhảm nhí. Tôi
lo lắng về những khả năng có thể xảy ra thì được chứ tôi đâu đủ trải nghiệm kì
quặc hay năng lực trí tuệ để hình dung hết thảy, nói chi đến chuyện tìm ra cách
vẹn toàn nhất để né tránh tình huống quái gở.
Tôi né tránh rắc rối dở hơn đâm đầu vào
nó.
Tại lối ra vào phòng khách, tôi dè dặt
liếc nhìn về phía hành lang và phát hiện “tôi” kia đang đứng ở cánh cửa mở
toang của căn phòng tối đen. Đây chắc hẳn là “tôi” khi nãy, lúc chưa bước qua
ngưỡng cửa ấy.
Nếu lúc này tất cả âm thanh trong ngôi
nhà bị thâu tóm hoàn toàn, có thể tôi đã lớn tiếng gọi tên Odd Thomas kia. Tôi
không dám chắc làm vậy có khôn ngoan không và tôi thật biết ơn tình cảnh ngăn
tôi kêu réo.
Giả sử nói chuyện được với nó, tôi cũng
chẳng biết nói gì. Chả lẽ hỏi, “Ê, khỏe không?”
Nếu tôi bước lại gần và trao cho nó một
cái ôm thắm thiết, biết đâu nghịch lí về hai Odd Thomas lập tức được giải
quyết. Một trong hai chúng tôi sẽ biến mất. Hoặc cũng có thể cả hai nổ tung.
Những nhà vật lí lỗi lạc cho chúng ta
biết hai vật thể, trong mọi hoàn cảnh, không thể nào ở cùng một nơi vào cùng
một thời điểm. Họ cảnh báo rằng tất cả nỗ lực đặt hai vật thể ở cùng một nơi
vào cùng một thời điểm đều dẫn đến hậu quả thảm khốc.
Nghĩ chuyện đó mà xem, rất nhiều quy tắc
vật lí cơ bản sẽ trở thành phát biểu chính thức quá ư vô lí. Bất kì kẻ say rượu
nào cố đặt chiếc xe vào vị trí dựng cột đèn đều thành nhà vật lí có khả năng tự
học.
Cứ cho là cả hai “tôi” không thể cùng
tồn tại mà không xảy ra tại họa gì, chẳng lẽ cái viễn cảnh nổ tung nên tôi đứng
nguyên ở lối ra vào, quan sát đến khi tên Odd Thomas kia bước qua ngưỡng cửa đi
vào căn phòng đen tối.
Chắc chắn bạn nghĩ vào lúc Odd Thomas
kia xuất phát, nghịch lí thời gian được giải quyết xong và cuộc khủng hoảng do
những nhà khoa học dự báo thảm họa mô tả đã đến hồi kết. Thế nhưng tính lạc
quan nơi con người bạn là kết quả từ thực tế bạn sống hạnh phúc trong thế giới
năm giác quan. Khác với tôi, bạn không bị thúc ép hành động bởi thứ năng lực
siêu linh mà bạn không hiểu và không thể kiểm soát được triệt để.
Bạn thật may mắn.
Ngay khi tên Odd Thomas kia đặt bước
chân đầu tiên qua ngưỡng cửa, đi vào căn phòng không ánh sáng, tôi đến ngay
cánh cửa để mở sau lưng nó. Tất nhiên tôi không thể nhìn thấy nó trong những bí
ẩn của căn phòng tối đen, nhưng tôi cho rằng chẳng mấy chốc nó sẽ xoay người
nhìn lại và thấy tôi, một sự kiện mà theo kinh nghiệm của tôi đã xảy ra y như
thế.
Khi tôi đoán nó phát hiện ra tia sáng đỏ
u ám và tiến khoảng hai mươi bước về phía đó, khi nó nhìn lại và thấy tôi đứng
đây, tôi xem đồng hồ đeo tay để xác định khởi đầu cho tình huống này, chìa tay
vào bóng đen tăm tối chỉ để chắc chắn rằng không cảm thấy gì khác biệt về địa
hạt lạ lùng này, và rồi tôi bước qua cửa một lần nữa.
CHƯƠNG
11
Mối bận tâm lớn nhất của tôi, ngoài việc
bị nổ tung và trễ hẹn ăn tối với Stormy là nhận ra bản thân rơi vào vòng lặp
thời gian, bị đọa đày phải đuổi theo chính mình hết lần này đến lần khác qua
khắp ngôi nhà của Gã Nấm và qua cánh cửa đi vào căn phòng tối đen, mãi mãi
không dứt.
Tôi không chắc những thứ như vòng lặp
thời gian có xảy ra thật không. Nhà vật lí bình thường có thể cười khẩy trước
bận tâm của tôi và cho tôi là ngu dốt. Song đây là khủng hoảng của tôi và tôi
được tha hồ suy xét thoải mái.
Yên tâm không có chuyện vòng lặp thời
gian đâu: Phần còn lại trong truyện của tôi sẽ không chứa đựng việc tái diễn vô
tận các sự kiện mới vừa mô tả trước đó, dù có những lí do khiến tôi ước gì được
vậy.
Bớt ngập ngừng khi lần thứ hai bước vào
căn phòng tối đen, tôi sải chân táo bạo hơn, nhưng vẫn có cảm giác lâng lâng
khiến người nôn nao, hướng tới ngọn đèn hiệu đỏ thẫm nằm ngay giữa phòng. Ngọn
đèn bí ẩn này dường như tỏa ra thứ ánh sáng gay gắt hơn lúc trước, dù nó vẫn
không làm giảm sự u ám hệt khi nãy.
Lần thứ hai tôi liếc nhìn trở lại cánh
cửa để mở hướng ra hành lang nhưng cả hai lần đều không thấy chính mình. Tuy
nhiên tôi cảm nhận trạng thái con quay xoáy đảo bất chợt, như lúc nãy, và tôi
lại bị hất ra ngoài căn phòng khác thường ấy...
... Lần này tôi rơi vào buổi chiều tháng
Bảy nóng bức, thấy mình bước ra khỏi bóng mát nhà để xe, đi dưới cái nắng chói
chang như có cả tá kim khâu màu vàng đâm vào.
Tôi dừng lại, liếc nhìn lên trời nắng
gắt rồi rút lui vào bóng mát.
Sự thinh lặng tuyệt đối ngự trị trong ngôi
nhà không vượt ra khỏi giới hạn bốn bức tường. Xa xa, một con chó uể oải cất
tiếng sủa. Một chiếc Pontiac cũ với động cơ kêu lạch cạch và dây curoa quạt kêu
the thé chạy ngang qua trên đường.
Xem đồng hồ, tôi chắc chắn mình ở không
quá một phút trong căn phòng tăm tối. Hình như tôi không chỉ bị ném khỏi nhà mà
còn được đưa tới tương lai năm hay sáu phút.
Bên ngoài, trên mảnh sân gần như cháy
sém và trong đám cỏ dại mọc lởm chởm dọc hàng rào dây xích nằm giữa nhà này với
nhà kế bên, ve sầu kêu râm ran, như thể phần thế giới ngập nắng bị quấy rầy bởi
vô số cuộc tuần hành ngắn hạn.
Nhiều câu hỏi dấy lên trong tâm trí tôi.
Không câu nào liên quan tới lợi ích khi làm việc trong công ty lốp xe hay chiến
lược tài chính mà một đầu bếp phục vụ thức ăn nhanh hai mươi tuổi có thể bắt
tay vào thực hiện giỏi nhất để chuẩn bị cho lúc về hưu năm sáu mươi lăm tuổi.
Tôi tự hỏi liệu người đàn ông luôn ẩn
sau nụ cười ngờ nghệch, một người không giữ nổi nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp, người
đủ mâu thuẫn đến mức chia thời gian vừa đọc tạp chí khiêu dâm vừa đọc tiểu
thuyết lãng mạn, có thể nào là siêu thiên tài giấu mình, kẻ có khả năng biến
đổi một căn phòng trong ngôi nhà tuềnh toàng thành cỗ máy vượt thời gian bằng
các thiết bị điện tử của Radio Shack. Năm này qua năm khác, những trải nghiệm kì
quặc đã vắt kiệt tất cả, chỉ để lại vài giọt hoài nghi trong tôi nhưng cách lí
giải siêu thiên tài không thỏa đáng.
Tôi tự hỏi liệu Gã Nấm có thật sự là
người không, hay là một thứ gì đó mới mẻ với xóm giềng.
Tôi tự hỏi gã đã sống ở đây bao lâu, gã
giả vờ là ai và quyết tâm làm cái quái gì.
Tôi tự hỏi liệu căn phòng tối đen có thể
nào không phải là cỗ máy vượt thời gian mà là một thứ thậm chí còn lạ lùng hơn
thế. Sự cố liên quan đến thời gian có thể chẳng là gì to tát hơn hiệu ứng phụ
của chức năng chính yếu.
Tôi tự hỏi mình sẽ mất bao lâu đứng
trong bóng mát nhà để xe xiêu vẹo, nghiền ngẫm tình hình thay vì hành động.
Cánh cửa giữa nhà để xe và gian bếp, lối
đi đưa tôi vào nhà lúc đầu, đã tự động khóa lại sau lưng tôi khi lần thứ nhất
tôi bước vào trong. Thêm lần nữa, tôi dùng tấm bằng lái cán mỏng làm bật then
cài. Tôi thích thú biết rằng cuối cùng tôi cũng nhận lại được gì đó từ thuế thu
nhập đóng cho nhà nước.
Tại gian bếp, vỏ chuối sạm đen tiếp tục
nằm quắt queo trên thớt. Không người giúp việc vượt thời gian nào chú tâm đến
đống chén đĩa bẩn trong chậu rửa.
Mớ tạp chí khiêu dâm và mấy cuốn tiểu
thuyết lãng mạn vẫn nằm bừa bãi nơi phòng khách, nhưng khi đi đến giữa chừng
lối ra vào hành lang, tôi đột ngột dừng lại, sững sờ trước điều đã thay đổi.
Tôi có thể nghe thấy bình thường, tiếng
chân bước lốp cốp trên tấm vải lót sàn lâu đời trong gian bếp còn cánh cửa lò
xo dẫn sang phòng khách kêu cót két tại những bản lề không tra dầu. Cơn lốc của
sự tĩnh lặng không còn hút tất cả âm thanh ra khỏi ngôi nhà nữa.
Không khí lạnh băng lúc nãy giờ chỉ còn
đôi chút, và đang ấm dần lên.
Mùi hôi thối độc nhất vô nhị như thứ
không hẳn là dây điện chập mạch hòa với thứ không hẳn là amoniac cùng vụn than
và hạt nhục đậu khấu tỏa bay xa hơn trước nhưng không dễ ngửi thấy.
Bản năng bình thường, hay là giác quan
thứ sáu, mách bảo tôi đừng tiến đến căn phòng tối đen. Thực ra, tôi cảm thấy
cần khẩn trương rút lui khỏi lối ra vào hành lang gần đó.
Tôi trở lại gian bếp và trốn sau cánh
cửa lò xo, hé cửa khoảng năm phân để nhìn xem mình lẩn tránh kẻ nào, nếu có.
Chỉ vài giây sau khi tôi nấp kín, bọn
ông kẹ kéo cả bầy ra khỏi hành lang, đi vào phòng khách.