Hoa Tư dẫn - Phần I - Chương 2 - Phần 1

Chương
2

Sau khi tôi chết, nghe nói thế tử Trần quốc là Tô Dự đã hạ
lệnh hậu táng tôi theo lễ chế dành cho công chúa.

Phụ vương và mẫu phi vốn dĩ ngày hôm sau sẽ bị áp giải về
Hạo thành, kinh đô Trần quốc, nhưng vì tang lễ của tôi nên hoãn lại một ngày.

Lúc khâm liệm, tôn thất vương tộc bắt buộc phải đến xem lễ,
để khi về sẽ viết một bài cảm nhận, không ai được vắng mặt. Những người dân ở vương
đô còn sống cũng đổ ra đường tiễn biệt công chúa, khiến quãng đường từ vương cung
tới vương lăng ngày hôm đó xảy ra một cảnh tượng tắc nghẽn chưa từng có trong cả
trăm năm qua. Dân chúng ở bên này đường muốn chạy sang bên kia đường ăn bát mỳ cũng
không có cách nào sang được, mọi người đành bất lực.

Đương nhiên những chuyện đó tôi hoàn toàn không biết, tất
cả do Quân sư phụ sau này kể lại. Lúc hay tin kinh thành Vệ quốc bị bao vây, ông
đã cùng Quân Vỹ đến Vệ quốc định đưa tôi đi, nhưng không ngờ tôi đã chết cùng Vệ
quốc. Từ Trần quốc cách xa nghìn dặm tới vương đô Vệ quốc, khi họ đến nơi đúng lúc
đưa đám tôi. Lúc đó, tôi nằm trong chiếc quan tài bằng gỗ mun, đã là một người chết,
phía sau là tiếng kèn đám thê lương, dưới bầu trời ảm đạm những nắm tiền giấy trắng
như tuyết bay lả tả.

Quân sư phụ nói: “Trong tám mươi sáu năm Vệ quốc được phong
hầu, đây là lần đầu tiên ta thấy cảnh tượng tang lễ công chúa long trọng như vậy”.

Nhưng tôi nghĩ, đó không phải là cảnh tượng tang lễ của tôi
mà là cảnh tượng chết yểu của một quốc gia, mà cái chết của một quốc gia, cho dù
long trọng thế nào cũng xứng đáng.

Quân sư phụ là một cao nhân ngoại thế, từ việc ông ẩn cư trên
núi Nhạn Hồi lâu năm như vậy cũng không bị dã thú ăn thịt, chúng ta có thể nhận
ra điều đó. Núi Nhạn Hồi là một khu bảo tồn thiên nhiên động thực vật hoang dã đã
được cả Đại Triều công nhận, nên ở đây thường xuyên bất ngờ xuất hiện dã thú tấn
công con người.

Từ khi tôi quen biết Quân sư phụ, tôi chỉ coi ông là một cao
nhân bình thường, không ngờ ông cao siêu tới mức có thể cải tử hoàn sinh. Điều đó
là không chính đáng, trái lại với quy luật tự nhiên. Thử hình dung, kẻ thù ta khó
khăn lắm mới giết được, vậy mà hắn có thể sống lại làm ta phải tìm cách giết hắn
lần nữa bảo ta chịu sao đây. Nhưng chuyện thần kỳ đó cuối cùng lại xảy ra với tôi.
Nên đành phải ngừng bình luận về khả năng kỳ lạ đó của Quân sư phụ, vì phủ nhận
nó tức là phủ nhận sinh mệnh của tôi.

Cái ngày tôi được cải tử hoàn sinh, tôi cảm thấy mình chìm
sâu vào giấc ngủ rất lâu, tôi mở mắt tỉnh lại vào một đêm đông mịt mù.

Từ cửa sổ nhìn ra, ánh trăng treo trên đầu cành cây, chỉ một
màu vàng nhạt, bốn bề tĩnh mịch, thỉnh thoảng có tiếng chim kêu lạc lõng. Tôi nhớ
lại lúc mình nhảy từ trên tường thành xuống, cao như vậy mà có thể cứu sống, quả
là y thuật cao siêu. Quân sư phụ ngồi trước mặt tôi, đang lật giở một quyển sách
cổ, Quân Vỹ gục đầu ngủ trên bàn, ánh đèn mờ ảo, họ dường như không chú ý tới tôi.

Ngước mắt nhìn hình bông sen trắng trên đỉnh màn, tôi nói:
“Con vẫn còn sống ư?”.

Một thoáng im lặng, Quân sư phụ lập tức để cuốn sách xuống
án thư, hỏi: “A Trăn, là con nói phải không?”. Quân Vỹ cũng bị đánh thức, dụi mắt
tỉnh dậy.

Tôi mở miệng, nói một tiếng: “Vâng”.

Tay Quân Vỹ vẫn đang dụi mắt, sững người nhìn tôi: “A Trăn
hả?”.

Tôi không có thời gian để ý tới anh ta, vì Quân sư phụ đã
bước ngay đến bên tôi, ông đặt ngón tay trước mũi tôi, cầm tay tôi bắt mạch.

Khá lâu, ông thốt lên: “Viên giao châu đó quả nhiên là thần
kỳ, A Trăn, con có đau không?”.

Tôi lắc đầu: “Không đau”.

Ông cười đau khổ: “Vết thương nặng thế này mà nói không đau,
là ta đã mang con về, nhưng con đã chết. Con sẽ không đau nữa, ta đã tự ý làm vậy,
con có muốn tỉnh lại không?”.

Tôi nhìn ông, nhoẻn cười, gật đầu: “Con muốn”.

Đó không phải là cải tử hoàn sinh, Diệp Trăn đã chết.

Vạn sự đều có nhân quả, đây chính là nhân quả của tôi.

Người ta sau khi chết, ý thức dần dần phân tán, cuối cùng
tan biến, đó là truyền thuyết của Cửu Châu. Trước đây, tôi vẫn tưởng đó là truyền
thuyết, cho tới khi bản thân nếm trải cái chết mới biết truyền thuyết cũng đáng
tin cậy.

Ba ngày sau khi tôi được an táng, nhân lúc đêm khuya, Quân
sư phụ lén vào vương lăng, mang thi thể tôi về núi Quân Vũ. Lúc đó, phần hồn chưa
thoát hẳn, vẫn lưu lại trong cơ thể tôi. Ông đưa thần dược của giáo phái vào cơ
thể dập nát của tôi, đó là một viên giao châu(*) sáng chói, dùng để giữ phần ý thức
còn sót lại, để nó mãi mãi không thể rời khỏi cơ thể. Về cơ bản, đó chẳng qua là
thay đổi trạng thái tử vong, ngoài có thể cử động và suy nghĩ, tôi chẳng khác gì
người chết.

(*)
Giao châu: theo truyền thuyết đó là trân châu (ngọc) được hóa thành từ nước mắt
của người Giao - mỹ nhân ngư.

Cơ thể đó không thể lớn thêm được nữa, tôi không thể thở,
mất hẳn khứu giác và vị giác, cũng không cần phải ăn để sống, không có cảm giác
đau đớn. Bên ngực trái, nhịp đập không phải là của trái tim nóng hổi mà chỉ là của
một viên ngọc lặng lẽ nằm đó, rất sáng nhưng lạnh ngắt như một khối băng, khiến
tôi rất lạnh. Nhưng rút cục, tôi có thể mở mắt ngắm nhìn thế gian đã là sung sướng
lắm rồi.

Bây giờ tôi không còn là công chúa gì nữa, cũng không phải
gánh vác bổn phận gì hết. Quân sư phụ đặt cho tôi một cái tên mới, Quân Phất. Có
nghĩa là, cuộc đời tôi nhẹ như hạt bụi, phủi một cái là tan. Tôi nghĩ, đúng là một
cái tên bi thương mà ngụ ý sâu sắc.

Lần tuẫn tiết đó, tôi đã phải trả giá đắt, mất mạng đã đành,
quan trọng là xương sọ bị vỡ, cơ quan nội tạng cái xô lệch, cái vỡ nát, chảy rất
nhiều máu. Điều đó có nghĩa từ nay về sau, cơ thể sẽ rất yếu, mặc dù không có cảm
giác đau đớn, nhưng thường xuyên nôn ra máu cũng chẳng phải chuyện dễ chịu gì, khăn
tay cũng lười giặt.

Quân sư phụ dùng giao tiêu(*) chỉnh sửa dung mạo cho tôi,
chỉnh xong xinh đẹp hơn trước nhiều, chỉ có điều, vết nứt trên sọ quả rất lớn, giao
tiêu cũng không vá được, để lại một vết sẹo dài từ giữa lông mày, qua trán xuống
tai trái. Lúc đầu nhìn thấy mặt tôi, Quân Vỹ mãi không nói nên lời, lúc lâu sau
mới nói: “Xấu quá, như thế này quá xấu, thanh thoát như cũ không tốt hơn sao?”.
Tôi nói: “Tôi đã nhìn kỹ rồi, ngũ quan thì không có gì thay đổi, chỉ là nhìn hơi
kỳ lạ, yêu ma hơn trước một chút thôi, không sao cả, cứ coi như tôi chỉnh hình thất
bại đi”.

(*)
Giao tiêu: trong truyền thuyết đó là loại tơ nõn để may trang phục của người Giao
- mỹ nhân ngư.

Nhưng những vết sẹo ấy cuối cùng lại rất chướng mắt, Quân
sư phụ dùng ngân bạc (bạc dát mỏng) làm chiếc mặt nạ, che nửa khuôn mặt tôi. Tôi
định đề nghị dùng mặt nạ da người, như vậy nhìn sẽ tự nhiên hơn, nhưng thấy mặt
nạ da người thông hơi rất kém, nên cuối cùng lại thôi.

Tôi đã tưởng sau đó, có thể sống những tháng ngày thoải mái
tự tại nhưng thực tế không như thế. Chỉ là lúc đó không nghĩ ra, lại cho là người
chết rồi thì vô lo vô nghĩ, nhưng ưu phiền đến từ tâm tưởng, tâm tưởng vẫn còn sao
có thể vô ưu. Quân sư phụ đã bỏ bao tâm huyết để tôi sống lại. Sư phụ muốn hoàn
thành một việc, việc này rất khó, chỉ dễ hơn việc bắt Quân Vỹ sinh cho tôi một đứa
con mà thôi.

Ông muốn tôi đi hành thích Trần hầu.

Ông cấy viên giao châu vào tim tôi, kêu gọi linh hồn tôi từ
hư không trở về. Viên giao châu được thổi vào Hoa Tư dẫn thần bí nhất trong mật
la thuật, bí thuật này được đưa vào cơ thể tôi cùng với viên giao châu.

Nếu có người uống vài giọt máu của tôi, sẽ bị nhiễm khí của
giao châu trong cơ thể tôi, dù chỉ một giọt, cũng khiến tôi lập tức nhìn thấy Hoa
Tư điệu phù hợp nhất của họ. Tấu ra khúc nhạc này là có thể dệt mộng cảnh cho người
đó. Mộng cảnh này tái hiện một thời đoạn của quá khứ, có thể ra khỏi mộng cảnh hay
không, phải xem người đó có thoát khỏi tâm ma của mình hay không. Nhưng trên đời
rất hiếm người có thể thoát khỏi tâm ma của chính mình.

Quân sư phụ muốn tôi giết chết Trần hầu bằng cách đó.

Đứng ở góc độ cá nhân, cho dù Trần quốc đã thôn tính Vệ quốc,
tôi cũng không oán hận Trần hầu. Trong thời đại mạng người như cỏ rác, thắng làm
vua thua làm giặc, chuyện đó cũng là thường tình. Nhưng tính mạng Trần hầu đổi lấy
nửa cuộc đời tôi trên nhân thế, tôi cho rằng rất đáng. Tôi muốn đi giết ông ta không
phải vì tôi từng là công chúa Vệ quốc, mà chỉ vì tôi còn lưu luyến thế gian.

Quân sư phụ nói: “Chưa vội hành thích Trần vương. Hoa Tư dẫn
mới cấy vào cơ thể con chưa lâu, vận dụng chưa thành thục, con cần có thời gian
thích nghi”.

Tôi nghĩ việc này đúng là không nên vội.

Quân sư phụ nhìn thần sắc, dường như đoán được suy nghĩ của
tôi. Lại nói thêm: “Nhưng con cũng không nên quá ung dung, Trần hầu sức khỏe yếu,
quy thiên cũng là chuyện hai, ba năm tới. Con vẫn nên chớp thời cơ, nếu ông ta chết
trước khi con đến hành thích, thì không hay”.

Tôi nói: “Vậy thì tốt quá!”.

Sư phụ nhìn ra dãy núi phía xa, sắc mặt thâm trầm khó đoán:
“Như thế không được, vậy báo thù còn có ý nghĩa gì”.

Thực ra tôi rất muốn thức tỉnh sư phụ, nếu Trần hầu bị bệnh
tật đau đớn giày vò, rất cần ai đó cho một nhát dao, một liều độc dược kết thúc
mọi đau đớn, tôi đi giết ông ta lại hóa ra giúp ông ta, như vậy càng chẳng có ý
nghĩa gì. Nhưng nghĩ lại, giúp người là tốt, cũng là giúp Quân sư phụ tích đức,
tôi liền im lặng.

Nửa tháng sau, Quân sư phụ đưa Quân Vỹ xuống núi, tìm một
loại cây thuốc để giúp tôi mau liền các vết thương trên người. Lúc sắp đi, Quân
Vỹ an ủi tôi: “Bây giờ muội thành ra thế này chắc chắn là không ai lấy, không sao,
không ai lấy thì huynh sẽ lấy. Muội tuyệt đối không nên buồn phiền mà lấy viên giao
châu ra khỏi người, phụ lòng sư phụ và huynh”.

Tôi nói: “Nhưng lấy muội thì họ Quân nhà huynh tuyệt hậu mất”.

Anh ta lại an ủi: “Sao lại tuyệt hậu? Lấy muội rồi, huynh
vẫn phải cưới thêm vài vợ bé nữa chứ. Ha ha ha!”. Kết quả anh ta bị tôi vác gậy
đuổi đánh.

Thấm thoát đã sáu tháng trôi qua, những cành cây khẳng khiu
đã nhú mầm non. Tôi đào được một hũ rượu hoa mai dưới gốc cây hạnh già trước sân.
Quân sư phụ cùng Quân Vỹ trở về, theo sau là Tiểu Hoàng. Trước đó, Tiểu Hoàng ăn
nhầm phải con thỏ trắng Quân sư phụ nuôi để dưỡng độc. Con thỏ trắng đó có lẽ là
con thỏ độc nhất Đại Triều này, trong người hội tụ cả trăm loại độc. Ngay Quân sư
phụ cũng đành bó tay, đành phải đưa Tiểu Hoàng tới chỗ Thánh dược Bách Lý Việt nhờ
giúp đỡ. Mất hơn nửa năm mới giải hết độc trong cơ thể nó.

Lúc đầu, Tiểu Hoàng nhìn dung nhan kỳ dị của tôi, nó không
nhận ra, há mồm nhe nanh rất lâu. Tôi lấy thịt thỏ cho nó ăn nó cũng không vui,
mà càng nhe hàm răng trắng muốt dữ tợn hơn. Quân Vỹ vuốt ve tai nó, nhẹ nhàng vỗ
về: “Đây là mẹ con đấy, con không thể ở với cha mãi mà không nhận ra mẹ, dù sao
con cũng là do cô ấy mang thai mười tháng sinh ra”. Tiểu Hoàng quả nhiên chạy lại
dụi đầu vào tôi rất thân thiết.

Tôi nói: “Huynh mới mang thai mười tháng sinh ra nó, huynh
mang thai mười tháng sinh ra cả họ nhà nó”.

Quân Vỹ dứ nắm đấm về phía tôi: “Huynh vẫn còn lòng tốt muốn
lấy muội đấy”.

Tôi nói: “Huynh có thể sinh cho muội một chú hổ nữa để chơi
không? Nếu sinh được thì muội sẽ xem xét có nên lấy huynh không”.

Anh ta ngây ra một lúc, xấu hổ quay sang Tiểu Hoàng: “Con
trai, cắn cô ta đi”.

Dường như biết là đùa, Tiểu Hoàng càng thân thiết dụi vào
tay tôi mạnh hơn.

Thuốc Quân sư phụ mang về quả nhiên có tác dụng kỳ diệu, nghiền
thành bột bôi lên người, một ngày bôi ba lần. Năm ngày sau, vết sẹo trên người đều
liền hết. Điều này khiến tôi rất mãn nguyện, tôi liền bôi khắp lên người, cả vết
sẹo ở trán. Nhưng vết thương do nứt hộp sọ, cho nên không liền lại được, vẫn nhìn
rất rõ. Tôi ngắm mình trong chiếc gương đồng, nghĩ tới tám chữ “Kim ngọc kỳ ngoại,
bại tự kỳ trung”(*). Có nghĩa là, có ai ngờ bên trong diện mạo bừng bừng sức sống
đó lại là một cơ thể mục nát, nếu lấy ra viên giao châu, chưa đầy nửa khắc cả cơ
thể lập tức biến thành tro bụi. Nghĩ tới cảnh đó, quả thật cũng thấy sợ.

(*)
Ý của câu thành ngữ này là: Bề ngoài trông rất đẹp như vàng như ngọc, nhưng bên
trong thì rữa nát. Người ta dùng câu này để chỉ đồ hàng mã, ngoài đẹp trong xấu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3