Duyên tới là anh - Ngoại truyện 1 - 2

Phiên ngoại 1:
Chào, tôi là Cao Thần

Đây là tiệc rượu
mừng xuân mới do tập đoàn Z thành phố S tổ chức, tiệc rượu tiến hành đến hơn
mười một giờ khuya, trong lúc ăn uống linh đình, chén đưa chén đẩy, không ít
người đã bắt đầu say sưa.

Cao Thần cầm li
rượu đỏ ngồi tựa vào ghế sô pha ở góc phòng, gã vừa kính rượu mấy vị lãnh đạo
thành phố quen biết xong, tạm thời tránh ở đây tỉnh táo lại. Trường hợp thế
này, nỗi căng thẳng vào lần đầu tiên một mình đi tham dự đã sớm bị sự hưng phấn
khi thành thạo thay thế rồi.

Gã, Cao Thần, đã
không có Cố Hàm Ninh, vẫn làm rất tốt!

Tuy là ở góc
phòng, nhưng Cao Thần vẫn nở nụ cười yếu ớt trong sáng theo thói quen, nhẹ nhấp
một ngụm rượu, ánh mắt dừng lại, rồi tức thì sáng ngời. Gã không chút do dự
đứng lên, sửa sang lại quần áo, bưng li rượu, dùng nụ cười nhàn nhạt pha chút u
buồn mà gã mới luyện tập gần đây, bước đi đúng mực tự tin nhất tới gần chỗ cách
đó không xa.

Cuối tuần trên
một góc tờ báo thương nhân thành phố S nào đó là một tấm ảnh một nam một nữ
nâng chén cụng li, cự li khá xa, mặt mũi gần như là mờ mờ, nhưng chỉ cần là
người thân quen thoáng cái sẽ nhận ra được ngay.

Cao Thần ngồi ở
trong phòng làm việc, ngón trỏ cong lên, khẽ vuốt tờ báo thương nhân vừa mới
phát hành mà gã sai trợ lí đi mua về ở trên bàn, tươi cười có chút đắc ý. Quả
nhiên, chuyện thuận lợi như gã tính toán.

Gã cố ý nghe
ngóng rõ ràng, con gái một của thị trưởng Tống vừa từ nước ngoài trở về, li dị
độc thân, vợ chủ tịch tập đoàn Z và vợ thị trưởng là bạn thân, hai nhà vẫn luôn
qua lại, xác suất cô Tống tham gia tiệc rượu mừng xuân mới năm nay của tập đoàn
Z và vô cùng cao.

Gã nhớ lúc đó
mình đi qua, dùng nụ cười vừa phóng khoáng nhưng cũng không quá phận chào hỏi
cô Tống: “Chào, tôi là Cao Thần, không biết tôi có vinh hạnh mời quý cô xinh
đẹp nhảy một điệu không?”

Thực tế, Tống Tuệ
Trân đã ba mươi tám tuổi rồi, còn nhiều tuổi hơn gã, có thể là đồ ăn nước ngoài
quá ngậy, bụng của cô ta đã hơi lồi ra, nếp nhăn nơi khóe mắt dù đã có phấn che
giấu, nhìn gần lại càng kinh khủng.

Nhưng những thứ
này đều không quan trọng, quan trọng là, cô ta, Tống Tuệ Trân, là con gái một
của thị trưởng Tống của thành phố S! Nếu không phải mấy năm nay gã đều không
lơi lỏng liên hệ với nội bộ chính quyền thành phố, thì sẽ không thể có được ảnh
và tư liệu chi tiết về Tống Tuệ Trân từ chỗ trợ lí phó thị trưởng Đỗ cũng
chính là em dâu của vợ thị trưởng.

Ngay cả tờ báo
thương nhân hôm nay cũng không khai thác được thân phận chân thực của người phụ
nữ cụng li với mình, chỉ có thể suy đoán là phi phú tức quý (không giàu thì sang) mà thôi.

Cao Thần cười
càng ngày càng đắc ý, đây là đoạt trước thời cơ!

Cố Hàm Ninh có
chú là cục trưởng cục đất đai thành phố tiền nhiệm, phó thị trưởng đương nhiệm
làm chỗ dựa vững chắc, gã Cao Thần, cũng có thể đi tiếp trên con đường của mình
như thế. Sau lễ tang của Cố Hàm Ninh, gã liền vội vã muốn đi lên lối mới của
mình, chú của Cố Hàm Ninh hiện nay cũng không thể mặc kệ, gã nhất định phải
giành được công trình di dời tòa thị chính trọng đại!

“Rầm,” Cửa phòng
làm việc không có dấu hiệu báo trước bị đập mạnh ra, Cao Thần kinh ngạc ngẩng
đầu, đến khi thấy rõ thư kí có vẻ khó xử và Bạch Vũ Hân đứng ở cửa, bình tĩnh
lại, phất tay.

“Cô đi ra đi.”

Đến lúc cửa phòng
làm việc lần nữa khép lại, Cao Thần mới đứng lên, trừng mắt nhìn Bạch Vũ Hân
với sắc mặt vô cùng khó coi.

“Bạch Vũ Hân, em
có biết phép tắc không? Anh là chủ tịch, đây là phòng làm việc của chủ tịch!”

Bạch Vũ Hân trước
giờ luôn ngoan ngoãn, nhưng hôm nay lại nghiêm mặt nhìn gã, nhìn từ mặt gã
chuyển tới tờ báo trên mặt bàn, cô thay đổi sắc mặt, bước nhanh tới trước bàn
làm việc, chỉ vào bức ảnh trên tờ báo, run rẩy khó nhận ra: “Cô ta là ai?”

Cao Thần liếc
nhìn Bạch Vũ Hân, hơi nhíu mi, lòng hơi ảo não, sao không kịp thời cất đi: “Cô
ta là ai, không liên quan tới em. Hiện tại em xuống dưới đi, làm việc đoàng
hoàng, thay vì lãng phí thời gian vào một việc quan trọng không liên quan,
không bằng ngẫm nghĩ xem làm sao giúp anh thực sự giành được công trình tòa thị
chính lần này.”

“Không liên quan?”
Bạch Vũ Hân chán nản buông cánh tay, cúi đầu nhẹ giọng lẩm bẩm, sau đó phút
chốc ngẩng đầu, cắn môi, nhìn Cao Thần: “Không liên quan gì tới em? Cô ta gần
như dựa vào trong lòng anh rồi, anh lại nói không liên quan tới em?” Nói xong
lời cuối cùng, giọng Bạch Vũ Hân đã có chút cuồng loạn.

Cao Thần sa sầm
mặt, lạnh giọng nói: “Bạch Vũ Hân, cô đây là tới phòng làm việc của tôi phát
điên sao?”

“Điên? Đúng vậy,
tôi điên rồi?...” Bạch Vũ Hân nở một nụ cười tự giễu: “Cao Thần, tôi mang thang
rồi. Bốn tháng rồi. Nếu hiện tại tôi đi nói cho ba mẹ của Ninh Ninh, anh nói
bọn họ sẽ làm thế nào?”

“Cô!” Vẻ thản
nhiên trên khuôn mặt Cao Thần biến mất không còn sót gì, nắm chặt lòng bàn tay,
một lúc lâu gã mới gắng đè nén cơn giận xuống, một lần nữa nở nụ cười: “Vũ Hân,
anh cũng là vì tương lai của chúng ta a. Ừm, người phụ nữ này là con gái một
của thị trưởng Tống, em cũng biết anh vẫn đang một mực tranh thủ dự án thành
phố lần này, trước đó Cố Hàm Ninh nói đã có manh mối rồi, không nắm chắc mười
phần thì cũng có bảy phần, nhưng anh vì em... em xem anh vì em, căn bản là
không để ý cô ta, mới khiến sự việc trở nên phiền phức như bây giờ. Anh đã kí
kết thỏa thuận với các nhà thầu và nhà cung ứng nguyên liệu, đã giao rất nhiều
tiền đặt cọc, nếu việc thất bại, vậy phiền phức to! Anh tiếp xúc với cô ta,
chẳng qua mà muốn nhờ cô ta kéo quan hệ với thị trưởng Tống. Nói đến cùng, anh
đều là vì tương lai của chúng ta a! Em mang thai rồi... nếu không thì anh đưa
em về thành phố N, em xin nghỉ về quê? Dưỡng thai cho tốt?”

“Em không muốn...”
Bạch Vũ Hân thắt lòng lại, vội vã lắc đầu.

“Đã lâu em không
về nhà rồi? Vừa lúc nhân dịp này về đi, nghỉ ngơi thoải mái, thuận tiện bàn bạc
chuyện hai ta với ba mẹ em.” Cao Thần lần nữa tươi cười sáng sủa, khi nhìn chăm
chú, dịu dàng mà nóng rực.

“Chuyện hai ta?” Bạch
Vũ Hân có chút không dám tin.

“Đúng vậy, em xem
hiện tại giữa hai chúng ta đã không có chướng ngại rồi, đương nhiên phải hoạch
định chuyện tương lai chu đáo rồi. Anh biết, nhiều năm như thế, em vẫn một mực
lặng lẽ ở bên anh, rất không dễ dàng. Trước đây là không có cách nào, tương lai
anh nhất định muốn bù đắp tất cả cho em. Lần này em về thì bàn bạc với hai ông
bà đi.” Cao Thần tất nhiên nhìn ra thái độ của Bạch Vũ Hân đã dao động, đáy
lòng âm thầm thả lỏng, đi tới, ôm chầm lấy eo Bạch Vũ Hân, cúi đầu hôn lên má
cô ta: “Ngày mai hay là ngày kia? Anh bảo Cường Tử đưa em về?”

“Ngày mai quá gấp
rồi, đồ đạc gì đó em chưa thu dọn...” Tim đập mãnh liệt, Bạch Vũ Hân quay đầu
nhìn gương mặt dịu dàng quen thuộc của Cao Thần, phút chốc trong lòng có phần
hoảng hốt.

“Cứ ngày mai đi,
đồ đạc tùy tiện thu dọn một ít, tới thành phố N mua cũng được. Ngày kia anh
phải họp cả ngày, anh muốn tự mình đưa em lên xe, bằng không anh sẽ lo lắng. Có
được không, ngày mai đi, sáng mai?”

“Vậy cũng được...”

Cao Thần tự mình
mở cửa phòng làm việc, ôm Bạch Vũ Hân đi tới cửa thang máy, ấn nút xuống, cười
nhìn Bạch Vũ Hân đi vào thang máy, lúc này mới quay về phòng làm việc. Thư kí
đã đi theo gã rất nhiều năm vẫn cúi đầu, như là bề bộn rất nhiều việc.

Đóng cửa phòng
làm việc lại, Cao Thần mới âm trầm mặt đi.

Năm đó khi gây
dựng sự nghiệp, phần lớn nguồn vốn của bọn họ đều là do Cố Hàm Ninh vay được,
lúc đó gã quá đơn thuần, cho nên quyết định cổ phần công ty chia là bốn sáu, gã
bốn, Cố Hàm Ninh sáu phần. Sau lại, công ty làm ăn khá lên, Cố Hàm Ninh ấy vậy
mà không bàn bạc với gã đã chuyển nhượng 50% cổ phần công ty cho cha mẹ cô.
Hiện tại những thứ có thể coi là di sản, ngoại trừ bất động sản, cũng chỉ có
10% cổ phần công ty thôi. Tính như thế, gã chỉ chiếm có 45% cổ phần!

Cũng may gã vẫn
cư xử không tệ trước cha mẹ nhà họ Cố, thời gian gần đây, lại càng đau đớn vô cùng, cha mẹ của Cố Hàm Ninh
đã đồng ý chuyển nhượng toàn bộ cổ phần công ty cho gã rồi, chỉ là còn chưa làm
thủ tục.

Nếu hiện tại Bạch
Vũ Hân chen ngang làm hỏng chuyện, cho dù là bóp chết cô ta, gã cũng sẽ không
nương tay! Dám đe dọa gã, cũng phải suy nghĩ trước trên người mình có mấy lạng
thịt!

“Cường Tử, sáng
mai lái xe đến tòa nhà Phong Dụ, đưa Bạch Vũ Hân đi thành phố H, người bên kia
tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa. Cậu coi chặt cho tôi...”

...

Bạch Vũ Hân liều
mạng chạy, cô không dám quay đầu lại, chỉ có thể cắn răng, cố gắng chui vào đám
đông, tiếng ồn ào xung quanh khiến cô không phân rõ phía sau rốt cuộc còn có
người đuổi theo hay không. Cô đau bụng kịch liệt, như có thứ gì đó rách ra muốn
rời khỏi thân thể cô. Cô ta lảo đảo ngã sấp xuống bậc thang cửa hàng, không để
ý tới ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, thở hổn hển dồn dập, run rẩy lấy
điện thoại di động ra.

Hiện tại, cô có
thể tìm ai? Còn có thể tìm ai? Ánh mắt cô rốt cuộc dừng trên một dãy số vừa
quen thuộc vừa xa lạ.

“Mạn Mạn? Thịnh
Mạn Mạn? Mình là Bạch Vũ Hân, mau tới cứu mình...”

...

“Cậu nghỉ ngơi
cho tốt đi.”

Bạch Vũ Hân tái
nhợt mặt, nhìn người vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mắt.

Thật ra, các cô
vừa mới gặp nhau hai tháng trước, ở trong lễ tang của Cố Hàm Ninh, cô vẫn còn
nhớ rõ gương mặt vừa ngạc nhiên vừa giận dữ của Thịnh Mạn Mạn và Thôi Hà Miêu.

“Mạn Mạn, cảm ơn
cậu.” Cô suy yếu vô lực nói.

“Không cần cảm ơn
tôi. Tôi chỉ là không muốn áy náy với lương tâm của mình.” Thịnh Mạn Mạn mím
môi, lãnh đạm nói: “Tôi đi trước. Tự cậu nghỉ ngơi đi.” Nói xong liền đi khỏi.

Bạch Vũ Hân nhìn
cánh cửa phòng bệnh lần nữa đóng lại, trong lòng cô đơn.

Có lẽ, tất cả đều
là báo ứng.

Cô nhớ tới buổi
sáng khi ra ngoài, trên xe của Cường Tử thấy hai người đàn ông lạ mặt khác.
Cường Tử nói là bạn cậu ta, đi thành phố H, tiện đường đi cùng, ông chủ cũng
biết.

Cô nghĩ, nếu Cao
Thần cũng đồng ý, tuy rằng cô thấy hơi hó chịu, cũng phải nể mặt Cường Tử một
chút. Cậu ta là tài xế của Cao Thần, chức vị không cao nhưng lại rất được Cao
Thần tín nhiệm, mỗi lần gặp mình đều tỏ thái độ rất tốt.

Nếu như không
phải cô bất cẩn nghe được Cường Tử nói chuyện điện thoại ở khu nghỉ ngơi trên
đường cao tốc, cô còn chưa ý thức được. Nhưng mà, kết quả đều như nhau cả, cô
nghĩ hẳn là Cao Thần sẽ vừa lòng. Gã sắp xếp người ở một phòng khám bệnh tư
nhân ở thành phố H khiến cô sảy thai, bây giờ cô đang ở trong một phòng phụ
sản, con cũng không giữ được.

Cô ngơ ngác
ngoảnh đầu, nhìn cành lá sum xuê ngoài cửa sổ. Không biết thế nào đột nhiên lại
nhớ tới kí ức tháng chín nhiều năm trước mà cô cố ý chôn vùi thật ra vẫn luôn
nhớ rõ.

“Cậu cũng là
người thành phố N à? Mình cũng thế. Mình có thể gọi cậu là Ninh Ninh không?
Mình vừa nghe ba mẹ cậu gọi cậu như thế. Mình là Bạch Vũ Hân, cậu có thể gọi
mình là Vũ Hân. Thật không ngờ, lại có thể gặp được đồng hương ở trong một
phòng kí túc xá! Chúng ta quá có duyên rồi!”

Thời gian đó, cô
chỉ đơn thuần là mừng rỡ, ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, gặp được người đến từ cùng
một thành phố, ngôn ngữ quen thuộc, thói quen ăn uống tương tự, có duyên nhiều
thế mà!

Khi đó, cô còn
không biết, chỉ qua mấy tiếng sau, số phận lại trêu cợt cô.

Cô lại nghĩ tới Cao
Thần khi còn trẻ. Mỗi khi cô sám hối đau đớn muốn quay đầu lại thì lại thấy ánh
mắt vừa dịu dàng vừa chuyên chú của Cao Thần cho nên lại hạ được quyết tâm. Cao
Thần là thuốc phiện của cô, khiến cô cam tâm tình nguyệt vứt bỏ tất cả đạo đức
và lương tâm, cho nên, cô có thể oán ai?

Cô cúi đầu khẽ
vuốt ve cái bụng âm ỉ đau nhức của mình, nhớ tới khi Cố Hàm Ninh sảy thai sáu
năm trước kia.

Lúc đó Cố Hàm
Ninh nằm viện, mặt tái nhợt, mỉm cười xin cô đi tham gia một tiệc rượu cần bạn
đi cùng rất quan trọng với Cao Thần tối hôm đó. Khi ấy, đáy lòng cô kinh hoàng
nhưng sắc mặt vẫn ấm áp trước sau như một. Chừng ấy năm, cô đã sớm học được che
giấu chính mình trước mặt Cố Hàm Ninh rồi.

Cũng là vào tối
hôm ấy, lần đầu tiên cô quang minh chính đại làm bạn bên cạnh Cao Thần, khoác
tay gã, kích động không kiềm được. Khi uống rượu say khướt, bọn họ trốn ở một
góc trên sân thượng, cô nhắm mắt lại, vừa kích động vừa thấp thỏm nghênh đón
những nụ hôn của Cao Thần, trong nháy mắt đó, phòng ngự trong lòng cô ầm ầm sụp
đỏ, khi ấy, cô hoảng hốt nghĩ, mình đã định trước là vạn kiếp bất phục rồi.

Sáu năm nay, cô
sắm vai một tình nhân dịu dàng săn sóc hoàn hảo, ngọt ngào cũng tốt, đau khổ
cũng được, ai cũng không thể thổ lộ nỗi lòng.

Cô nhắm mắt,
tuyệt vọng trượt xuống giường bệnh màu trắng tinh, nước mắt tí tách rơi.

“Vina, cô giúp
tôi viết một đơn từ chức, nói tôi bị bệnh không cách nào đảm nhiệm chức vụ, xin
từ chức. Cô đừng hỏi nhiều như vậy, cứ làm theo tôi nói đi. Chờ một chút, cô
giao cho Lý quản lí bên phòng nhân sự trước mặt Lộ Lộ, đồng thời phải nói ra
ý muốn từ chức của tôi. Sau đó đến nhà tôi, thu dọn mấy thứ thường dùng của
tôi. Quần áo gì đó thì thôi. Giấy tờ tôi đều mang theo. Lấy các đồ trong két
sắt, mật mã là xxxxxx, chìa khóa ở tận cùng bên trong ngăn kéo thứ hai cạnh tủ
lạnh trong phòng bếp, lẫn mới mấy gói nấm hương. Thu dọn xong mấy thứ đó rồi,
tôi sẽ tìm cô.”

Bạch Vũ Hân cúp
điện thoại, hơi thò người ra, lấy tờ báo thương nhân thành phố S ngày hôm qua
từ trong túi xách ra. Đây là cô ngẫu nhiên bỏ vào khi thu dọn bàn làm việc hôm
qua. Có lẽ, có thể gửi cho cha mẹ của Cố Hàm Ninh. Thật ra chính cô là bằng
chứng tốt nhất, nhưng cô thực không có mặt mũi nào xuất hiện trước mặt hai ông
bà rồi.

Hai tháng sau,
khi tin tức công trình di dời tòa thị chính thành phố S do công ty Y xây dựng
đưa tin thì Bạch Vũ Hân đang ở trong một thị trấn nhỏ phía nam, trời trong nắm
ấm, yên tĩnh thong dong, khiến người ta có thôi thúc cứ thế chết già ở chỗ này.

“Vina, cảm ơn cô.
Tôi nhận được đồ rồi. Giá nhà tôi rất hài lòng.” Cô cầm di động, khuôn mặt vẫn
tái nhợt không một giọt máu, “Cô đã nộp đơn xin từ chức rồi sao? Ừ, qua mấy
ngày là có thể đi. Thành phố S cạnh tranh quá kịch liệt, thật ra cô về quê cũng
không tồi, có thể tiết kiệm tiền thuê nhà và tiền ăn...”

Cúp điện thoại,
cô vẫn nằm trên ghế dựa cũ kĩ nhưng vẫn đủ rắn chắc trên sân thượng, híp mắt,
nở nụ cười.

Công ty Y, trước
đây cô cũng từng nghe tới, tổng công ty ở Bắc Kinh, không có nhiều dự án ở
thành phố S lắm, nhưng thực lực vẫn không thể khinh thường. Rơi vào tay bọn họ,
Cao Thần thua thật ra là hợp lí. Nếu mà không có chuyện gã chắc chắn đắc thắng
như vậy, đã không có chuyện ném nhiều tiền vốn như thế.

Thu chẳng bằng
chi, phá sản, chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nghe nói cuối cùng
số cổ phần của cha mẹ nhà họ Cố vẫn vào tay Cao Thần, có điều, không phải là
cho, mà là bán cho gã với mức giá còn cao hơn giá thị trường. Khi đó, gã đang
qua lại với con gái thị trưởng Tống, trong lòng đang đắc ý, cho nên cắn răng
nuốt xuống toàn bộ cổ phần công ty, vì muốn làm người toàn quyền nắm giữ công
ty danh chính ngôn thuận.

Như vậy, rất tốt.

Phiên ngoại 2:
Xin chào, mình tên là Triệu Thừa Dư

Lần đầu tiên anh
nhìn thấy cô, là vào tháng mười năm lớp mười kia.

Khi ấy, anh mới
chuyển trường tới trường cấp ba thành phố S, trong lòng vừa không nỡ vừa bất
đắc dĩ. Thật ra anh không muốn đi, nhưng lại không muốn cha mẹ buồn.

Có đôi khi, quá
hiểu chuyện, cũng là một loại khó xử.

Vào dịp kỉ niệm
ngày thành lập trường trung học J, Lục Khải bạn cùng bàn hồi học cấp hai hẹn
anh đi chơi. Bởi vì là thứ bảy, anh liền bắt xe buýt đến đó. Lục Khải chờ anh ở
bên xe buýt.

Có thể gặp lại
bạn học cũ, anh rất vui. Xuống xe, anh và Lục Khải cười vỗ vai nhau.

Khi ấy, anh còn
không biết, ngày này sẽ hoàn toàn thay đổi cuộc đời anh.

Hội trường lớn
trường trung học J rất rộng, anh và Lục Khải đứng ở phía sau, xuyên qua đám
đông chật ních, nhìn về phía sân khấu. Tức thì, có vài phút anh không thể rời
mắt.

Cây đàn pi-a-nô
màu đen, cô gái mặc bộ lễ phục nho nhỏ màu đen an tĩnh ngồi đó, ngón tay như có
sinh mệnh độc lập ấy, nhảy múa trên phím đàn đen trắng đan xen, tóc dài đen
mượt như tơ thả tung sau lưng, ánh đèn hắt ánh sáng ngọc trên gương mặt trắng
nõn, nụ cười nhàn nhạt, vừa đẹp mắt vừa dịu dàng.

Trong nháy mắt
đó, anh chỉ cảm thấy tim đập rộn lên, khuôn mặt nóng hầm hập khiến anh cực kì
mất tự nhiên, nhưng lại không nỡ rời mắt.

Bản nhạc rất quen
thuộc, cũng rất bình thường, Gửi Elise.
Trước đây không phải anh chưa từng nghe, nhưng lần đầu tiên cảm thấy, dường như
mỗi một nốt nhạc đều nhảy vào đáy lòng anh...

Lần đầu tiên anh
biết, thì ra, tiếng tim đập có thể vang dội như thế, anh chậm rãi hô hấp, ôm
ngực, rất sợ tiếng tim đập quá kịch liệt của mình sẽ hù dọa người khác.

Về sau anh mới
hiểu được, thì ra, đây là nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu). Vào cái
mùa lá phong bắt đầu chuyển đỏ, anh, thu hoạch được khởi đầu, cũng là cuối cùng
trong cuộc đời, rung động!

Cuối tuần đó, anh
chuyển trường đi thành phố S, hành trình đi xe bốn tiếng đồng hồ cứ như thiên
sơn vạn thủy (trăm núi nghìn sông). Cho nên, cuối tuần tiếp
theo, anh lại về nhà. Cha mẹ thật ra rất vui, anh lại có chút chột dạ. Mà khi
anh ngồi trên xe buýt tới trường trung học J thì tim lại bắt đầu đập loạn xạ.

Buổi chiều thứ
bảy đó, anh ngồi trong quán cà phê nho nhỏ đối diện trường trung học J, uống
một li cà phê giá rẻ, mới rốt cuộc thấy được hình bóng mới chỉ gặp một lần
nhưng cứ như đã quen biết từ lâu. Không phải là bộ lễ phục nho nhỏ nữa, không
hề là mái tóc dài xõa tung, chỉ là đồng phục trường bình thường, tóc đuôi ngựa
hoạt bát, vẫn đẹp như thế.

Anh ôm ngực,
không nháy mắt nhìn cô gái học bù xong đang đi về nhà kia. Anh nghĩ, đợi một
thời gian nữa. Yêu đương thời cấp ba, áp lực quá lớn, anh không muốn cô trở
thành học sinh hư hỏng trong mắt các giáo viên. Còn có hai năm rưỡi mà thôi,
đợi sau hai năm rưỡi nữa, anh nhất định phải thi cùng trường đại học với cô.
Đợi lên đại học rồi, anh có thể tìm một cơ hội tỏ tình với cô, nói cho cô, mình
thích cô cỡ nào...

Buổi tối nhận
được giấy báo trúng tuyện đại học Z, một đêm anh không ngủ. anh tưởng tượng ra
cảnh gặp gỡ cô trong khuôn viên trường đại học hết lần này tới lần khác, tưởng
tượng mình nên bắt chuyện với cô thế nào. Thế nhưng thì ra chẳng ích gì, anh
thật không ngờ tới ngay ngày đầu nhập học, anh đã gặp cô ở kí túc xá rồi.

Lúc đó, anh đang
đi ra khỏi phòng tắm, bưng chậu rửa mặt, chuẩn bị lau lại bàn học, vừa ngẩng
đầu liền thấy hình bóng quen thuộc, tươi cười đứng dưới ánh đèn.

Thật ra, ngay lúc
ban đầu, anh còn cho rằng mình đang nằm mơ. Thật giống như cảnh mơ mấy ngày qua
càng ngày càng rõ rệt, mang theo sự chờ đợi và sốt sắng gần như sắp thực hiện
được giấc mộng.

Đến khi phát hiện
cô là thật, tim ánh thoáng cái đập liên hồi. May là, cô ngoảnh đầu đi, cho nên
không thấy dáng dấp hoảng loạn, vừa đỏ mặt vừa luống cuống chân tay của anh.

Chờ đến lúc anh
gắng gượng kiềm chế được rối loạn tự đáy lòng, ổn định lại hô hấp, bạn cùng
phòng với anh đã đang chào hỏi cô và bạn cô rồi. Khi rốt cuộc tầm mắt cô trở
lại trên người anh thì anh nghe thấy mình dùng giọng điệu coi như là bình thản
nói: “Xin chào, mình tên là Triệu Thừa Dư.”

Anh vừa ảo não
vừa vui vẻ.

Anh nghĩ: thật
tốt, mình nói với cô ấy Xin chào, mình tên là Triệu
Thừa Dư,
tuy rằng không
mỉm cười như trong tưởng tượng của mình. Đúng vậy, vừa rồi anh quên nở nụ cười,
không biết cô ấy có nghĩ mình quá lạnh lùng không?

Nhưng mà, anh
nghĩ, cả đời này anh sẽ luôn nhớ kĩ ngày này...

Phát hiện ý của Cao
Thần, thật ra rất dễ. Bởi vì ánh mắt nóng rực của cậu ấy luôn dán vào cô, giống
như ánh mắt của anh nhìn thấy qua gương.

Quả nhiên, sau Quốc
Khánh, Cao Thần liền nói cho anh, cậu ấy tỏ tình rồi, với cô gái mình vẫn nhớ
thương.

Anh nhìn ánh mắt
mang theo thâm ý của Cao Thần, đáy lòng vừa đau vừa vội.

“Thừa Dư, mình
biết, cậu cũng thích cô ấy, thật ra, mình không ngại cạnh tranh công bằng với
cậu.”

Cạnh tranh công bằng sao? Anh ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên.
Tuy rằng, thoạt nhìn quan hệ của cô và Cao Thần rất tốt, nhưng nói không chừng...

Anh và Cao Thần đi tới dưới lầu kí túc xá thì gặp cô và bạn
cùng phòng. Anh nắm chặt tay, điều chỉnh hô hấp, nhưng khi bắt gặp nụ cười ngọt
ngào xán lạn như sao của cô dành cho Cao Thần, đột nhiên, những câu nói đã
chuẩn bị cả dọc đường đã biết mất tăm.

Anh nên nói cái gì?

Có phải là nên tự giới thiệu trước? Đối với cô, mình chỉ là
bạn cùng phòng của Cao Thần mà thôi. Giống như hiện tại, rõ ràng anh và Cao
Thần đứng cạnh nhau, nhưng cô căn bản không nhìn thấy mình.

Lòng anh chậm rãi lắng xuống, vừa chua xót vừa đau đớn.

Anh là bạn thân của Cao Thần, nếu như tỏ tình, sợ rằng cô sẽ
vừa kinh ngạc vừa lúng túng đi.

Anh nhếch nhếch khóe miệng, nghe được tiếng trái tim mình
tan nát.

Cần gì? Nếu cô căn bản không thấy mình, sao phải khiến cô
khó xử?

Vì vậy, anh cúi đầu, lùi ra sau một bước, buồn bã xoay
người.

Dường như cô vẫn đứng tại chỗ, vừa chìa tay là có thể chạm
tới, nhưng anh biết, thật ra đó là cự li xa không thể với tới, thì ra mình đã
cách cô ngày càng xa rồi...

Không quá vài ngày, anh nghe nói cô đã tiếp nhận Cao Thần
rồi. Anh cười cười, nhưng miệng lại tràn ngập vị đắng chát. Hai mươi tuổi, anh
đã nếm tới đau đớn và khắc khoải tình yêu khó mà nói nên lời.

Không muốn cô khó xử, cho nên, anh chọn lựa ăn nói cẩn thận.
Không muốn khiến Cao Thần hiểu lầm, cho nên, anh yên lặng rời xa, không muốn
lấy thân phận bạn của Cao Thần tiếp tục đối mặt với cô.

Anh nghĩ, chỉ cần cô hạnh phúc là tốt rồi. Ở bên người yêu
dấu, cô mới có thể cười rực rỡ như vậy. Những điều này, anh không cho được.

Về sau, anh ra nước Anh một mình, đơn giản là thỉnh thoảng
nghe cô nhắc tới muốn đi khi còn trẻ.

Khi một mình mờ mịt lang thang trên phố nước Anh, anh nhìn
những người nước ngoài xa lạ nơi đất khách, đáy lòng nghĩ: Thật tốt, cô theo Cao Thần tới thành phố S
rồi, cô đang nỗ lực chấp nhất vì tình yêu của bản thân! Cô rất hạnh phúc đi!

Anh khẽ mỉm cười, nhìn người đến người đi trên đường, đáy
lòng hoảng hốt và đau nhức.

Nhớ nhung, rất đắng, những cũng rất ngọt...

Anh nghĩ, mất đi cô, anh còn có rất nhiều.

Anh có người nhà, có bạn bè, có học sinh, còn có nhiều hồi
ức như vậy.

Cho nên, dù là từ nay về sau không còn cơ hội gặp mặt, một mình
anh cũng có thể sống rất tốt.

Đã nhiều năm, mỗi ngày trong giấc mộng, anh đều có thể trông
thấy trời thu năm lớp mười ấy, cô gái tóc đen váy đen kia, một thoáng ngoảnh
đầu lại đã có thể khiến anh ngừng thở!

Mãi đến một ngày Phạm Ý Mân gọi điện thoại tới. Anh đờ đẫn,
như quay về tới năm lớp mười ấy, tim đập đập hẫng một nhịp, người hoảng hốt,
như là không thể chạm chân xuống đất rồi.

Nhiều năm như vậy, một mình anh trôi giạt ở nước Anh, bởi
vì, nơi này, đã từng ở trong giấc mơ xưa của cô, đây là một chút liên quan tới
cô, thứ duy nhất anh có thể bắt được, anh có thể sở hữu, giấc mơ xưa cũ của cô...

Nhưng hôm nay, còn có ý nghĩa gì?

Anh thế mới biết, thế giới của anh có thể rất lớn, nhưng
trái tim anh, rất nhỏ rất nhỏ, bên trong chỉ chứa một mình cô...

Mà trái tim đó, đã sớm đánh mất vào trời thu năm lớp mười
ấy, cũng không thể tìm về. Mấy năm nay, trái tim anh, chỉ còn lại một cái xác
trống rỗng, hôm nay, ngay cả cái xác này, cũng tan thành bụi phấn...

Ngày đó, anh cũng không biết mình từ trường học trở về nơi ở
như thế nào. Anh chỉ cảm thấy lạnh, cái lạnh kín bầu trời, khắp mặt đất, như
nước biển bao phủ lấy anh, mà anh mờ mịt thất thểu, cuối cùng không muốn giãy
giụa...

Anh thuận lợi mua được vé máy bay về nước nhanh nhất, loại
gấp rút này gần như muốn cắn nuốt anh. Nhưng anh cầm vé máy bay, đứng trong đại
sảnh sân bay rộng lớn, lại vô cùng mờ mịt.

Anh muốn về nước, nhưng người kia, đã mất...

Xuống máy bay, anh nóng ruột lên xe, mấy ngày liền không
ngủ, nhưng anh chỉ lo lắng ngay cả gặp mặt cô lần cuối mình cũng không kịp tới.
Quả nhiên, chờ anh chạy tới, chỉ có bức ảnh chụp nụ cười tươi đẹp kia trên tấm
bia mộ, vẫn cởi mở cười tươi với anh.

Anh, vẫn luôn tới quá muộn...

Anh suy sụp ngã xuống trước bia mộ, nhẹ chạm lên tấm bia mộ
lãnh lẽo, hai tay dịu dàng xoa xoa tấm bia, nước mắt nóng hổi tuôn xuống theo
gương mặt anh, thẩm thấu xuống dưới tấm bia mộ.

Phía dưới có cô gái xinh đẹp, tao nhã, đáng yêu, đã ở trong
lòng anh mười chín năm kia đang nằm, cô tên là, Cố Hàm Ninh...

“Cố Hàm Ninh... Hàm Ninh...” Anh nhẹ giọng gọi, cái tên anh
nhớ thương sâu tận đáy lòng đã rất nhiều năm không dám thốt ra, trúc trắc như
vậy, rồi lại quen thuộc như thế.

Cố Hàm Ninh, nếu như, giờ anh chết đi, trên đường xuống suối
vàng, anh còn có thể theo đuổi em không...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3