Duyên tới là anh - Chương 23 - 24

Chương 23: Chủ
nhật

Bữa cơm tối gần
chín giờ mới tan.

Cao Thần rót bia,
Cố Hàm Ninh tất nhiên không dám uống, mấy người con trai, Bạch Vũ Hân và Thịnh
Mạn Mạn uống mấy cốc.

Có lẽ là không
khí buổi tối quá tốt, trong lòng quá vui sướng, Cao Thần uống ngà ngà say, đặt
tay lên vai Triệu Thừa Dư, cười hì hì, sán đến nói bên tai Triệu Thừa Dư: “Thừa
Dư, cậu xem, Cố Hàm Ninh hôm nay có đẹp không?”

Đẹp...

Triệu Thừa Dư mím
môi, không nói gì, nhìn chằm chằm vào đường cong mĩ lệ của Cố Hàm Ninh, trong
lòng âm thầm trả lời.

Nhưng Cố Hàm Ninh
tối nay xinh đẹp lại làm cho cậu chua chát...

Ra khỏi nhà hàng,
những cơn gió mùa thu mát mẻ, quét đi vài phần bốc đồng, Cao Thần khẽ đứng
thẳng người, khóe miệng nhếch lên chứa ý cười, khoác lên vai Triệu Thừa Dư,
chậm rãi đi ở cuối cùng.

Vào cổng trường,
tâm trạng phức tạp, đắm chìm trong bước đi, Bạch Vũ Hân bước chân lảo đảo,
thiếu chút ngã nhào, Thôi Hà Miêu nhanh chóng kéo Thịnh Mạn Mạn đi đến, đỡ lấy
cánh tay của Bạch Vũ Hân.

“Ai, không thể
uống ít rượu đi được sao?”

“Mình không sao...”
Bạch Vũ Hân nói giọng suy sụp, nghe vào Thôi Hà Miêu lại cảm thấy cô ấy uống
quá nhiều, mệt rã rời.

“Đi nào, mình đỡ
cậu lên cầu thang, nhanh đi ngủ”

“Hì hì, uống
rượu, đi ngủ.” Thịnh Mạn Mạn ở một bên cười hì hì nói, hai má hơi hồng, ánh mắt
lại rất tỉnh táo.

Cố Hàm Ninh ở
phía sau nhìn buồn cười.

Thịnh Mạn Mạn
không chỉ có thể ăn còn có thể uống, tửu lượng là số một, trên thực tế cô ấy có
chút tham uống. Trước kia phòng ngủ của họ ăn uống, cô ấy luôn luôn thích uống
chút rượu, qua thời gian, tửu lượng của Cố Hàm Ninh ít nhiều tăng lên, mặc dù
tửu lượng của cô căn bản là do sau này công việc bất đắc dĩ mà luyện nên.

Nhưng Thịnh Mạn
Mạn rất có chừng mực, sẽ không tùy tiện uống rượu bên ngoài.

Mà tửu lượng của
Thôi Hà Miêu cũng chỉ như Cố Hàm Ninh lúc này, nếu như Cố Hàm Ninh uống một
chén cũng say thì Thôi Hà Miêu tối đa chỉ uống được nửa chén.

Mà tửu lượng của Bạch
Vũ Hân tuy kém Thịnh Mạn Mạn nhưng cũng rất tốt, tiệc rượu tối nay cũng không
làm cô ta say được.

Nhưng giờ phút
này trong lòng Bạch Vũ Hân chán nản, nhắm mắt lại, dựa vào Thôi Hà Miêu, trong
mắt tràn đầy chua xót.

Tối nay, cứ coi
như cô uống say đi...

Thôi Hà Miêu thấy
Bạch Vũ Hân nhắm mắt, liền vội vàng gọi Thịnh Mạn Mạn giúp một tay đỡ người lên
tầng.

Phạm Ý Mân vừa
uống vừa làm loạn, tửu lượng cũng không cao, kêu gào đau đầu đã lên lầu rồi,
Trần Minh và Mạnh Khởi Đức cũng đã trở về phòng ngủ.

Cố Hàm Ninh dừng
bước quay đầu lại cười với Triệu Thừa Dư và Cao Thần ở phía sau.

Ánh trăng sáng
mang theo một tầng ánh sáng nhu hòa, trên khuôn mặt Cố Hàm Ninh phảng phất một
tia ôn nhu uyển chuyển thanh tân làm người ta không dám hô hấp.

Triệu Thừa Dư
kinh ngạc khi thấy ánh mắt của Cố Hàm Ninh rơi trên người Cao Thần, trong lòng
không ngăn được khó chịu.

“Cao Thần, sinh
nhật vui vẻ! Cám ơn bữa tối của cậu!”

“Cố Hàm Ninh...” Cao
Thần buông cánh tay đang để trên vai Triệu Thừa Dư xuống, hướng về phía Cố Hàm
Ninh mà vẫy tay “Tối nay mình rất vui vẻ!”

Cố Hàm Ninh nhu
thuận cười nhẹ làm cho Cao Thần càng thêm dũng cảm, men say tại tiếp thêm cho
cậu lá gan.

Từ ngày đầu nhập
học, cậu liền để mắt tới cô gái xinh đẹp mà trầm tĩnh này, bởi sự lãnh đạm của
Cố Hàm Ninh, trong lòng cậu cũng cảm thấy mất mát.

Tối nay, nụ cười
của Cố Hàm Ninh, làm tim cậu đập rộn lên, hóa ra đây là cảm giác trái tim rung
động thình thịch...

“Cố Hàm Ninh,
mình thích cậu!” Trên mặt Cao Thần phảng phất ý cười, tròng mắt chân thành sáng
chói, âm thanh trầm thấp văng vẳng bên tai Cố Hàm Ninh, như là thâm tình làm
say lòng người.

Cố Hàm Ninh hơi cụp
mắt, hai bàn tay để ở phía sau, nụ cười bên khóe môi lại càng sâu hơn, cúi đầu
không nói, lại như là đang thẹn thùng xấu hổ.

Đứng ở phía sau Cao
Thần, Triệu Thừa Dư hơn một nửa thân thể thấp thoáng dưới bóng cây, cụp mắt,
không thấy rõ biểu cảm, chỉ có chính cậu biết, bây giờ thân thể cậu cứng ngắc,
đáy lòng chua xót khổ sở hòa trộn dần dần rõ ràng đau đớn...

“Cố Hàm Ninh...” Cao
Thần không nhịn được tiến gần thêm một bước.

Cố Hàm Ninh lùi
một bước nhỏ lại phía sau, ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếc Cao Thần một cái khẽ
nhướng khóe mắt, nhu hòa cười nhạt, phảng phất mang theo một tia mềm mại đáng
yêu, thấy vậy Cao Thần tim đập rộn lên.

“Cậu... để mình
cân nhắc đã” Cố Hàm Ninh vừa nói vừa buông mắt xuống, giọng nói dịu dàng, như
là đang nói chuyện với người yêu “Mình lên trước đây...”

Cố Hàm Ninh quay
đầu đi, giương mắt, trên khuôn mặt là nụ cười trong trẻo, càng bắt mắt hơn vừa
rồi, hướng về phía sau vẫy vẫy tay, liền bước chân nhanh chóng quay về phòng
ngủ.

“Ngủ ngon! Ngày
mai gặp!” Phía sau, Cao Thần giọng điệu đầy ý cười và thân mật, lại phảng phất
một tia kiên định.

Một đêm này, Cố
Hàm Ninh ngủ rất ngon, nhưng có người nhất định một đêm mất ngủ...

Sáng sớm ngày hôm
sau, mặc dù là chủ nhật, nhưng Cố Hàm Ninh vẫn đúng sáu rưỡi tỉnh dậy, lười
biếng duỗi cái thắt lưng mới bò xuống giường, lại thấy Bạch Vũ Hân vừa từ trong
phòng vệ sinh đi ra.

Cố Hàm Ninh ánh
mắt nheo lại, tử tế nhìn khuôn mặt tiều tụy của Bạch Vũ Hân, cười híp mắt chào
hỏi.

“Chào buổi sáng!”

Bạch Vũ Hân sửng
sốt, cười cười, nhìn thế nào cũng có chút miễn cưỡng:

“Chào buổi sáng!”

Cố Hàm Ninh nghĩ,
nếu để Bạch Vũ Hân biết tối qua Cao Thần tỏ tình với mình không biết sẽ có cảm
tưởng gì?

Chủ nhật này Cố
Hàm Ninh cực kì nhàn nhã, rót trà, ăn sạch hộp bánh quy, đến thư viện mượn năm
quyển sách đủ để cho cô giết thời gian.

Vốn là cô cùng Triệu
Thừa Dư hẹn nhau, chủ nhật đi vào nội thành nhưng hôm nay cũng có thể là phải
hủy rồi.

Đến buổi trưa, Bạch
Vũ Hân đã sớm không thấy đâu, Thịnh Mạn Mạn kêu đói bụng, cứng rắn lôi Cố hàm
Ninh cùng Thôi Hà Miêu xuống lầu ăm cơm, vừa mua nước trái cây.

Mắt thấy sắc trời
dần dần u ám, Cố Hàm Ninh tự hỏi có nên mua nồi cơm điện hoặc bếp từ hay không.

Trong nội quy kí
túc xá có quy định không được sử dụng đồ điện có công suất lớn, nhưng vẫn nấu
đồ luộc, xào, từ khi vào học kì hai, mỗi phòng ngủ một bàn, quy định là quy
định, ăn xong rửa bát sạch sẽ khóa tủ.

Có nồi cơm điện,
ngày chủ nhật lười biếng có thể tự mình nấu nướng ha ha.

Cố Hàm Ninh vừa ý
kiến, Thịnh Mạn Mạn mắt liền mở to.

“Ninh Ninh, cậu
quá thông minh, chúng ta bây giờ phải đi mua!”

“Nếu xuống lầu,
phải ăn trước cơm chiều, sau đó mới đi mua, quỹ phòng còn có một chút, mình gọi
điện cho Bạch Vũ Hân đã, nếu như cậu ấy đồng ý thì trích quỹ phòng ra.” Thôi Hà Miêu nói.

Cố Hàm Ninh đứng
dậy lắc cổ cùng eo, ba người thay quần áo, đi xuống lầu ăn cơm.

Cố Hàm Ninh nghĩ,
kì thật cô có chút xấu bụng, không biết chủ nhật này, Triệu Thừa Dư thế nào?
Khẳng định không thể thư thái như cô được!

Triệu Thừa Dư thở
ra từng ngụm lớn, thuận tiện lau mồ hôi.

“Từ từ thôi, hôm
nay dừng ở đây đi, mình đói sắp chết rồi!” Phạm Ý Mân cầm lấy áo lên, tùy ý xoa
xoa mồ hôi trên mặt.

“Thừa Dư, hôm nay
cậu thật dùng sức, mình đuổi không kịp cậu.” Phạm Ý Mận cười đập một cái thật mạnh lên lưng Triệu Thừa Dư.

Triệu Thừa Dư
nhếnh khóe miệng coi như là đáp, đảo tròng mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cao Thần đi tới,
ánh mắt ở trên mặt Triệu Thừa Dư tử tế đánh giá, sau đó mới cười nói: “Đi thôi,
đi ăn cơm đi!”

Mạnh Khởi Đức đi
phía sau Cao Thần, vẫy vẫy tay “Mình đi rửa tay”

Phạm Ý Mân vội
vàng giơ tay “Mình cũng đi”

Bọn họ thỉnh
thoảng cùng nhau chơi đùa, hai người bạn học khác cũng đi tới trước mặt chào
hỏi rồi đi trước.

Vốn là một góc
chơi bóng rổ náo nhiệt, hôm nay lại chỉ có hai người Cao Thần Và Triệu Thừa Dư,
không khí nhất thời trở nên yên tĩnh.

“Thừa Dư.” Cao Thần đi đến bên cạnh Triệu Thừa Dư cúi đầu nói “Mình thích Cố Hàm
Ninh.”

Triệu Thừa Dư
cứng đờ ngẩng đầu nhìn về phía Cao Thần.

Giờ phút này Cao
Thần thu lại nụ cười nhìn chân thành và chấp nhất, vừa có vẻ chỉ là đơn giản tự
thuật, vừa có vẻ là mục đích tuyên cáo.

Triệu Thừa Dư mím
chặt môi nhìn Cao Thần không nói lời nào.

“Mình nhìn ra
được, cậu có tình cảm với Cố Hàm Ninh.”

Triệu Thừa Dư
không nói chuyện, lại buông thõng tầm mắt.

“Thừa Dư, cấp ba
chúng ta ngồi cùng bàn với nhau hai năm rưỡi, đại học vừa là bạn cùng phòng lại
là bạn cùng lớp, cho tới bây giờ mình luôn coi cậu là bạn tốt nhất.” Cao Thần
ngừng một chút, trầm ngâm một hồi mới lên tiếng, “Thừa Dư, sẽ tranh với mình
sao?”

Triệu Thừa Dư im
lặng nhìn Cao Thần, mím chặt môi, vài phần khó xử.

Trước đây cậu đã
biết, Cao Thần rất được con gái yêu thích. Cậu hay cười, hài hước, trong lớp Thể
dục luôn là người dẫn đầu, thậm chí đến khiêu vũ cũng nhảy rất giỏi, lúc học cấp
ba, là hoàng tử bóng rổ nổi tiếng trong trường, lớp mười hai
thập chí còn có nữ sinh lớp học của bọn họ tỏ tình.

Khi đó, cậu không
thấy thú vị mà đếm xỉa đến. Nhưng cho tới bây giờ cậu cũng không nghĩ đến hóa
ra Cao Thần sẽ thích Cố Hàm Ninh.

Cố Hàm Ninh, chỉ
cái tên này, liền làm cho trái tim cậu thắt lại...

Ngày đăng kí đó,
thấy ánh mắt Cao Thần nhìn Cố Hàm Ninh phát sáng mà chăm chú, cậu liền biết,
cậu và Cao Thần sớm có ngày tranh đoạt.

Nhưng kì thật,
tranh giành hay không tranh giành cũng không do cậu và Cao Thần.

Nếu, trong lòng
Cố Hàm Ninh không có chút dấu ấn nào của với Triệu Thừa Dư cậu, vậy thì cậu
chấp nhận trở thành một cái bóng, không quấy nhiễu, không tổn thương, không làm
Cố Hàm Ninh phiền não.

Nhưng mà, lúc
trước, rõ ràng Cố Hàm Ninh nhìn cậu sẽ cười, khi tiến đến bên cậu nói chuyện
thì giọng nói ngọt ngào, mềm mại khiến cậu cơ hồ không nói được...

Từng thấy một Cố
Hàm Ninh như vậy, cậu sao có thể cam tâm không nói, không tranh?

Cậu, không cam
lòng!

Ít nhất cũng để
cho cậu có cơ hội bình đẳng mở miệng bày tỏ, cậu cam lòng đem quyền lựa chọn
giao trên tay Cố Hàm Ninh, đợi chờ tuyên án.

Thiên đường, hay là địa ngục...

“Mình, thích Cố
Hàm Ninh!” Triệu Thừa Dư thanh âm trầm thấp lại kiên định nhìn ánh mắt Cao Thần
không chút nào thoái nhượng.

“Tốt, vậy chúng
ta để Cố Hàm Ninh tự mình chọn, nhưng bất kể ai thua cũng không được làm hỏng
tình anh em chúng ta.” Cao Thần cười nói, vẻ mặt buông lỏng một
chút.

Cố Hàm Ninh cùng
Thịnh Mạn Mạn, Thôi Hà Miêu ở siêu thị đi dạo một vòng, cuối cùng chọn lấy một
cái nồi cơm điện quay về trường học, mới đi vào cửa phía đông liền nhìn thấy hai người Triệu Thừa Dư cùng Cao Thần đang đi tới.

“Cố Hàm Ninh!” Cao
Thần chạy tới chào hỏi “Thịnh Mạn Mạn, Thôi Hà Miêu, chào buổi tối”

Tối hôm qua, Cao
Thần chỉ gửi một tin nhắn “Ngủ ngon” rồi cũng không quấy nhiễu cô nữa.

Cố Hàm Ninh cười
gật đầu, coi như là chào hỏi, khóe mắt liếc nhìn khuôn mặt ngưng trọng của Triệu
Thừa Dư, nhịn không được khẽ gợn lên khóe môi cười.

Chương 24: Kì
hạn

“Ai, mọi người từ
từ nói chuyện, Miêu Miêu, cậu đi theo mình đi mua Oden(*) đi, không hiểu sao
mình lại thấy đói rồi này!” Thịnh Mạn Mạn không nói hai lời liền đi qua kéo
Thôi Hà Miêu đi.

(*) Oden: một
món ăn cổ truyền của Nhật Bản, thường ăn vào mùa đông.

Phạm Ý Mân và Mạnh
Khởi Đức sau khi chào hỏi với Cố Hàm Ninh liền quay về phòng ngủ.

Chỉ loáng một
cái, trên con đường chỉ còn lại có ba người.

Cố Hàm Ninh nhìn
khuôn mặt đang cười của Cao Thần và Triệu Thừa Dư đang nhìn bản thân mình,
không tỏ vẻ gì tự đánh giá.

Cao Thần cười
bước gần đến đang muốn lên tiếng, Triệu Thừa Dư ở một bên nhìn Cố Hàm Ninh nói
trước: “Cố Hàm Ninh...”

“Ừ?”

Cố Hàm Ninh khóe
môi khẽ nhếch lên, ánh mắt trong trẻo thẳng tắp nhìn Triệu Thừa Dư, nhưng thực
tế thì căng thẳng đến mức ngừng cả hô hấp.

Triệu Thừa Dư
nhìn ánh mắt chăm chú của Cố Hàm Ninh, chợt trong lòng truyền tới một dòng khí
nóng, vọt lên lòng can đảm cậu khó khăn lắm mới xây dựng được, suýt chút nữa
sụp đổ.

Triệu Thừa Dư mấp
máy môi, miễn cưỡng kiềm chế tim đập kịch liệt.

“Cố Hàm Ninh... Mình,
thích cậu...”

Cố Hàm Ninh thở
ra một hơi, buông lỏng bàn tay nắm chặt, cụp mắt xuống che giấu vẻ mặt, nhưng
nhịp tim tăng nhanh, chính cô cũng cảm thấy rất rõ ràng.

Triệu Thừa Dư
thanh âm trầm thấp, lại có cường độ dễ làm cho người ta cảm thấy rung động,
trong nháy mắt đốt cháy lòng dạ Cố Hàm Ninh tăng lên, đáy lòng ấm áp, mặt mày
hồng hào, cũng có vài phần mừng rỡ.

Nhưng Cố Hàm Ninh
cắn môi dưới, khóe môi mím thành một đường, nhưng lại lộ ra vài phần nụ cười,
nói là vui mừng, thà rằng nói là lễ phép.

Triệu Thừa Dư nhìn
không rõ, điều này thể hiện ý gì, cả trái tim thấp thỏm, đập không ổn định...

“Cố Hàm Ninh...
cậu không cần khó xử... mình chỉ muốn có một cơ hội công bằng... nếu như... nếu
như cậu khó xử, có thể nói thẳng”

Triệu Thừa Dư cúi
thấp đầu, hạ giọng bổ sung, trong lòng không khỏi một trận lo lắng.

“Ừ, mình thực sự
có chút khó xử...” Cố Hàm Ninh ngẩng đầu, lông mày chau lại, dường như trong
lòng khó chịu, nhìn Cao Thần một chút, lại quay sang nhìn Triệu Thừa Dư, làm
cho cả hai người bắt đầu khẩn trương.

Cho dù Cao Thần
có tự tin bao nhiêu trong lòng cũng sinh sợ hãi.

“Ách, mình thật
khó có thể quyết định...”

Cố Hàm Ninh lấy
ngón trỏ sờ cằm, có vẻ như đang suy tư.

Triệu Thừa Dư
không khỏi ngừng lại hô hấp, sợ mình quấy nhiễu đến cố Hàm Ninh.

Cao Thần cũng
cùng một dạng, đến lúc này cậu ta có chút hối hận buổi trưa mình lại nói ra.
Với tính cách của Triệu Thừa Dư nếu mình không nói ra cậu sẽ đợi xem Cố Hàm
Ninh đối với mình như thế nào rồi mới tính toán tiếp, hôm nay ngược lại làm
khơi dậy dũng cảm của cậu ta nếu không cậu ta cũng sẽ không thay đổi.

Cố Hàm Ninh trầm
ngâm một hồi, mới do dự nói: “Hay để mình cân nhắc một thời gian nữa, à hay là
định kì hạn... Cuối kì trước khi trở về nhà, mình chắc chắn sẽ cho các cậu một
đáp án, hiện tại chúng ta vẫn làm bạn như trước, có được không?”

Cố Hàm Ninh mở to
mắt, hai bàn tay tạo thành hình chữ thập, vẻ mặt khó xử cầu xin.

“Có được hay
không?”

Triệu Thừa Dư vội
vàng gật đầu, mặc dù trái tim chỉ thả lỏng ra hơn nửa, nhưng rốt cuộc không
phán án tử hình, dù gì cũng chỉ là kế hoãn binh.

“Được, mình vốn
không muốn làm cậu khó xử... Tóm lại, mặc kệ cậu quyết định như thế nào... Mình
cũng có thể chấp nhận!”

Nếu đến lúc đó,
cậu thua cuộc, cậu cũng có thể thật sự chấp nhận, chẳng qua là nỗi đau trong
lòng mãi mãi không khép lại được... Nhưng chỉ cần Cố Hàm Ninh vui vẻ cậu sẽ
không cần làm cô khó xử...

“Mình cũng vậy,
không có ý kiến.” Cao Thần cười miễn cưỡng, quay về phía Triệu Thừa Dư chìa tay
“Thừa Dư, chúng ta cạnh tranh công bằng nào.”

Cao Thần so với Triệu
Thừa Dư thì có vẻ thong dong nho nhã hơn, tuổi còn trẻ nhưng lại rất có phong
độ của một bậc văn sĩ.

Cố Hàm Ninh lại cụp
mắt xuống trong mắt là nồng đậm chế nhạo.

Đáng tiếc, Cao
Thần, từ đầu đến cuối cậu chẳng qua chỉ là người qua đường thôi...

Thịnh Mạn Mạn
trong mồm nhét đầy một sâu Oden, lúc kéo Thôi Hà Miêu trở về liền cảm thấy
không khí giữa ba người có chút quỷ dị, nhưng cô nháy nháy mắt, liền ném ra sau
đầu, nói không rõ: “Ninh Ninh, lên lầu đi.”

Thôi Hà Miêu thì
lại quay đầu nhìn ba người Cố Hàm Ninh, như có chút suy nghĩ.

Cố Hàm Ninh cười
cười với hai người, nhẹ nói một câu: “Tạm biệt.” Sau đó đầu cũng không quay lại
xoay người đi trở về.

Chuyện này kết
thúc tốt đẹp, Cố Hàm Ninh rất là hài lòng.

Quả nhiên Triệu
Thừa Dư chính là quá thiếu hụt kích thích!

Cố Hàm Ninh tâm
tình trở nên vui sướng, liền cảm thấy khẩu vị tốt, đưa tay đoạt lấy chuỗi Oden
của Thịnh Mạn Mạn bỏ vào miệng.

Thịnh Mạn Mạn còn
chưa nuốt xuống, trừng mắt nhìn Cố Hàm Ninh đang cười hì hì, oa oa kêu to.

Triệu Thừa Dư
nhìn Cố Hàm Ninh đùa giỡn với bạn cùng phòng, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười
nhẹ nhàng.

Cuối cùng, còn có
cơ hội, có phải không?

Mà Cao Thần trong
lòng phần lớn lại là thất vọng, nội tâm trống trải, lại như mất mát.

Quen biết gần ba
năm, cho tới bây giờ cậu được nữ sinh để ý hơn nhiều so với Triệu Thừa Dư, ví
như cái nhìn yêu mến của Bạch Vũ Hân, cậu đã thấy nhiều rồi, tự nhiên cũng thấy
bình thường. Chỉ có Cố Hàm Ninh, lại có thể làm cho trái tim của cậu loạn nhịp...

Cho dù thỉnh
thoảng cậu cũng thấy ánh mắt của Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh cũng chăm chú
tương tự như thế, cho nên biết rõ Triệu Thừa Dư giống mình yêu thích cô, nhưng
bắt đầu học đến nay, cậu vẫn tự cho là cậu mới là nam sinh tiếp xúc nhiều nhất
với Cố Hàm Ninh, dù sao cậu đã sớm từ trong miệng Bạch Vũ Hân biết được, khoa
của họ nam sinh rất ít, phẩm chất nha, cũng chỉ tạm được.

Cậu cho là, Triệu
Thừa Dư cùng Cố Hàm Ninh cũng không có qua lại cùng nhau, vài lần gặp mặt ăn
cơm, cũng là do mình, cho dù cậu ta muốn tranh thủ một cơ hội, cũng chẳng qua
là cho cậu ta cầu xin cho hết hi vọng mà thôi nha?

Không nghĩ đến
lại làm cho Cố Hàm Ninh trở nên do dự.

Trong lòng Cao
Thần có chút lo được lo mất, rất là bực dọc với kích động của mình, hôm nay
ngược lại nhiều chuyện...

Nhưng mà, cũng
chính là kéo dài việc lựa chọn mà thôi, nên cũng không cái gì đáng ngại.

Nữ sinh nha, có
người tỏ tình, cho dù không phải là người mình thích, đáy lòng vẫn sẽ cao hứng,
thuận tiện làm cao, cũng rất bình thường...

Về Cao Thần cùng
Triệu Thừa Dư hai người tỏ tình, ba người đều không có ý định tiết lộ cho người
khác.

Nam sinh vốn sơ
ý, trừ hai người ra, những người khác trong phòng 205 cũng không nhận ra giữa Cao
Thần và Triệu Thừa Dư có chút ngượng ngùng mà cứng nhắc, mà phòng 617 ba người
còn lại tất nhiên càng khó nhìn ra manh mối gì từ sắc mặt của Cố Hàm Ninh.

Cố Hàm Ninh lúc
này rất hài lòng khoảng thời gian trước đây mình cùng Triệu Thừa Dư lén lút gặp
gỡ.

Ba người còn lại
trong phòng 617 cũng không thích vận động, mới kì đầu năm nhất không có kì thi,
không có bài tập, càng không thích đi thư viện, Cố Hàm Ninh rủ thấy không nhúc
nhích, tự nhiên cũng không nhiều lời.

Sân cầu lông cùng
thư viện, sinh viên năm nhất mấy ngày đầu còn có hứng thú, quen thuộc rồi sau
này tự nhiên rất ít khi đến nữa, Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư hẹn riêng, cũng
không đụng mặt bạn học.

Khi ấy, cô cũng
không phải cố ý giấu giếm, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết phải nhắc tới,
bây giờ lại cảm thấy tiện lợi.

Nếu không, Cao
Thần cũng sẽ không tỏ tình sơ sài như vậy.

Sinh viên năm
nhất có không ít người đã yêu đương lâu rồi, thậm chí yêu vài lần rồi, thứ hai
vừa dắt tay một người, chủ nhật lại thay người khác

Cấp ba, thầy cô
phụ huynh, cố ý áp chế, dẫn đến nhiều người lên đại học không gò bó, giải phóng
quá độ rồi, rất nhiều người vì yêu đương mà quá lụy tình để cho người khác
không khỏi cảm thán.

Loại thoạt nhìn
có phẩm chất ưu tú như Cao Thần, tất nhiên càng có nhiều người quan tâm. Mà tự Cao
Thần, cũng nhận ra, chỉ cần cậu ta muốn tìm một người, nữ sinh sẽ không ngừng
đáp ứng cậu ta.

Cho dù Cố Hàm
Ninh lãnh đạm với cậu ta hơn so với các nữ sinh khác, cậu ta cũng không cảm
giác được, Cố Hàm Ninh không có lí do cự tuyệt cậu ta.

Đúng vậy a, Cố
Hàm Ninh lấy lí do gì để cự tuyệt cậu ta, cho nên kiếp trước, sau khi Cao Thần
tỏ tình xong, Cố Hàm Ninh chỉ do dự một lát liền đồng ý.

Ngoại hình đẹp
trai, tính cách sáng sủa, chỉ hai điểm này, liền rất khó để cho một cô gái ngây
thơ ngoan hiền đi cự tuyệt Cao Thần.

Cao Thần thật
giống như một bộ ảnh màu sắc rực rỡ được chụp rất đẹp đẽ, chỉ nhìn mấy hình ảnh
ban đầu, liền phảng phất rất có lực hấp dẫn, chỉ có nhìn qua nửa, mới phát
hiện, hóa ra đần độn không vị, thậm chí để người khác vô cùng ngán.

Khi nhìn lại từ
đầu, mới có thể thấy được một bộ ảnh đen trắng, từ ngập ngừng rồi nhìn lại thấy
thoáng hấp dẫn, mê mẩn rồi muốn ngừng cũng không thể, cả đêm không ngủ cũng
muốn xem cho hết bộ ảnh.

Nhưng mới bắt
đầu, vẻ đẹp luôn thu hút người hơn.

Triệu Thừa Dư rất
xuất sắc nhưng lại thu liễm vào bên trong, quen thu liễm ánh sáng trước người
xa lạ, thoạt nhìn dễ dàng bị ánh sáng hào quang tỏa ra ngoài của Cao Thần che
mất.

Huống chi, tình
yêu ở trong trường so với bước vào xã hội lúc nào cũng ảo diệu hơn một chút, Mr
Right trong lòng nữ sinh cân nhắc đầu tiên chính là ngoại hình, những thứ như
vương tử bóng rổ hay vương tử khiêu vũ, Cao Thần là ví dụ điển hình!

May sao bây giờ
Cố Hàm Ninh có tuệ nhãn, trong biển người mênh mông, mới có thể tìm thấyTriệu
Thừa Dư đầu tiên!

Cố Hàm Ninh bình
tĩnh trở lại, cầm điện thoại chần chừ một chút, cuối cùng lại tắt di động.

Để Triệu Thừa Dư
chờ đợi mấy ngày đi.

Cậu cũng nên
hiểu, có lúc, buông tay, cũng không nhất định chính là thành toàn!

Kiếp này, Triệu
Thừa Dư có thành người rộng rãi đến đâu, cũng phải xem Cố Hàm Ninh có đáp ứng
hay không.

Thứ hai, trời mưa to.

Cố Hàm Ninh nằm trên giường, khẽ nhắm mắt lại, bên tai nghe
thấy tiếng mưa rơi lách tách bên ngoài, khóe môi nhếch lên.

Tâm tình vui sướng, ngủ ngon, hôm nay trời cũng như ý cô.

Trời mưa, rất tốt, cô không cần cân nhắc đi quẹt thẻ cùng Triệu
Thừa Dư nên dùng cái vẻ mặt gì.

Trời mưa to mấy giờ, liền sau đó mới dần dần mưa nhỏ.

Mà trời mưa nhỏ năm ngày, mãi mới đến buổi trưa ngày thứ sáu, mưa nhỏ mới dừng.

Cố Hàm Ninh không liên hệ với Triệu Thừa Dư, cũng không nhờ
cậu tới thư viện giữ chỗ, bởi vì trời mưa, không cần lí do, một tuần ba lần
tập cầu lông cũng bị hủy bỏ.

Thời gian này, Triệu Thừa Dư cũng gửi vài tin nhắn không đau
không buồn đến, đều bị cố Hàm Ninh cố ý không đếm xỉa. Mặc dù mỗi lần nhận được
tin nhắn cô cũng sẽ mím môi cười không ra tiếng nhưng lại không hồi âm.

Nhưng Cao Thần mỗi ngày gửi tin nhắn Cố Hàm Ninh còn trả lời
lại vài tin.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3