Giường đơn hay giường đôi - Chương 03 - Phần 3

3-5

Xe
vừa tới con đường quen thuộc, Phổ Hoa cuống cuồng gõ vào ghế trước ra hiệu tài
xế dừng xe, chạy xuống chưa được vài bước liền nôn ngay ở gốc cây gần nhất. Nôn
một trận kịch liệt, cô phải ngồi xổm xuống chống lên cây mới giữ vững được cơ
thể, kiềm chế cơn choáng váng do Thái Dương đau thắt. Dường như có thứ gì đó muốn
nhảy ra khỏi não cô, cô cười gượng một cách xót xa, tưởng tượng sự đau đớn đó
là một Diệp Phổ Hoa khác bị nhốt chặt trong trái tim hơn hai mươi năm. Nếu có
thể, cô khao khát moi ruột móc bụng để nôn ra hết bản thân trong cơ thể này và
tất cả những thứ liên quan đến quá khứ, những ký ức liên quan đến Vĩnh Đạo, nên
quên, chưa quên, cô đều muốn quét sạch cùng với sự đoạn tuyệt quan hệ giữa họ.

Nhớ
tới những lời của Vĩnh Đạo, bàn tay chống lên cây, và thậm chí cả cơ thể cô
cũng đều không nén nổi mà run rẩy. Khi cuối cùng đã nôn sạch, cô đứng thẳng người
dựa lên thân cây điều chỉnh lại hơi thở, gom đủ sức lảo đảo bước lên phía trước.
Diệp Phổ Hoa, mày khá hơn chút đi! Cô học giọng điệu của Quyên Quyên, thầm cảnh
cáo bản thân.

Rốt
cuộc do uống nhiều quá, đến đường về nhà cũng đi nhầm, cô bước ra khá xa rồi lại
vòng lại chỗ xuống xe. Dừng ở giữa đường, kìm nén cơn đau đầu một cách khó
khăn.

Người
đang đứng trong bóng cây hình như là Thi Vĩnh Đạo. Cô nhắm mắt làm ngơ lướt qua
đó, bắt đầu lẩm nhẩm một bài hát cũ của Mạc Văn Úy một cách vô thức.

“Có
lẽ tình yêu của anh là chiếc giường đôi

Nói
không chừng ai cũng đều có thể cùng anh lưu lạc

Ánh
mắt anh khóa tại nơi nao

Sự
bướng bỉnh của anh là một bức tường nội tâm đóng chặt.


lẽ trái tim anh là căn phòng đơn

Sẽ
trở nên chật chội khi thêm một người

Muốn
nhìn xem dáng vẻ ban đầu của anh

Lớp
ngụy trang cởi bỏ, anh sẽ thế nào?”.

Hát
tới một nửa, Phổ Hoa bật cười khanh khách vì mình hát sai điệu, cảnh cuối cùng ở
“chỗ cũ” giống như bức tranh ngâm trong nước, thấm nhòe không còn rõ. Vĩnh Bác
tiễn ra ngoài, cô nhoài lên cửa kính xe ô tô vẫy tay tạm biệt anh, hét lớn
“Vĩnh Đạo, tạm biệt”, “Thi Vĩnh Đạo! Tạm biệt”.

Giây
phút đó ngốc nghếch biết bao? Cô lại gọi nhầm người.

Vĩnh
Đạo thật đâu? Cô đã quên chú ý đến anh, anh có gia đình của anh, vợ của anh,
không cần cô quan tâm.

Cuối
cùng cô về đến trước tòa nhà mình ở, đèn cảm ứng âm thanh trên cầu thang lắc lư
đến nỗi Phổ Hoa không mở mắt ra nổi. Cô giơ tay che mắt, chỉ để lại một kẽ hở,
vừa từng bước máy móc bước lên bậc thềm vừa đếm số bậc đi lên.

“1,
2, 4, 25, 23, 26…”.

Con
đường này không biết đã đi bao lần, hai năm qua cô đã quen với việc một người về
một người đi. Quen thuộc tới nỗi cô nhắm mắt cũng biết cánh cửa nào là của nhà
mình. Dựa lên cửa, cô mở túi tìm chìa khóa, mò trong túi không thấy, cuối cùng
mất kiên nhẫn đổ hết đồ trong túi ra, ngồi xổm trên đất tiếp tục tìm.

Tìm
hồi lâu, ánh sáng của đèn cảm ứng đã tắt, hành lang chìm trong bóng tối. Cô
không tìm thấy chìa khóa, tay chạm vào một chiếc giầy, vuốt nhẹ lên trên, đó là
chiếc giày rất to, chắc của đàn ông, thậm chí còn có gấu quần. Ngẩng đầu, Phổ
Hoa nhíu mắt nhìn cái bóng đổ xuống trong bóng tối, đầu óc hỗn độn không phân
biệt nổi anh là ai.


chẳng hề thấy sợ, chỉ đau đầu kinh khủng. Cô đẩy đẩy anh, anh không hề động đậy,
cô liền nhích sang một bên tìm chìa khóa của mình. Hành lang lại sáng, do anh
giậm chân, cô quay đầu nhìn anh, lại khẽ hát, cúi đầu tìm chìa khóa.

“Đừng
nói vẫn còn cảm giác

Anh
và em đều biết chúng ta chỉ có thể trung thành với trực giác

Chính
vì không đủ nên thường không biết cự tuyệt

Nhưng
lại không muốn thỏa hiệp vì đối phương

Đừng
nói vẫn còn cảm giác

Anh
và em đều biết ôm nhau không có nghĩa là thân thiết


thể sợ hãi bị từ chối tuyệt không dám trực tiếp

Hay
chúng ta đang đợi cơ hội lần sau

Cùng
nhíu mày nhưng lại có cảm nhận khác nhau”.


đang hát tới đoạn điệp khúc thì nghe thấy có người gọi tên mình, bóng đằng sau ấy
lại nghiêng qua, cửa cũng mở. Cô dường như bị anh bế lên, hơi thở nặng nề áp
sát vào tai cô, bàn tay đỡ trên lưng trở thành một cái ôm quá thân mật.


chớp chớp mắt, choáng váng gỡ đôi tay siết chặt trên eo, cuối cùng cảm thấy có
chút sợ hãi, đẩy cái bóng trước mắt ra rồi hỏi: “Anh làm gì vậy?”.

Anh
ôm cô đi vào trong, cô cố sức thoát ra. Dựa vào chút tỉnh táo cuối cùng cô túm
chặt khung cửa dựa người vào tường, cao giọng hơn ngăn anh tiến lại gần, nói với
anh một cách khó khăn: “Anh… không được… không được vào! Đây là nhà tôi… tôi
không quen… anh… lần cuối cùng… cuối cùng… hết rồi…”.

Anh
hoàn toàn không hề nghe cô nói, bước lên trước kéo cô vào lòng. Vòng tay anh có
cảm giác quen thuộc đáng sợ, quen thuộc đến nỗi cô có thể cảm thấy anh đang giận
dữ hay đang ngấm ngầm nhẫn nhịn. Anh rất giống Vĩnh Đạo, quá giống, đặc biệt là
cách anh ôm cô. Cô ngước mặt lên, chờ đợi cô là đôi mắt đen của anh, cùng với dục
vọng được che giấu trong đó, như chạm phải thứ gì không nên nhìn, cô quay mặt
đi, hơi tỉnh rượu.

Nhưng
đã muộn, anh cảm nhận được ý định của cô, dễ dàng chặn đứng, ôm cô vào phòng.

Tiếng
va vào cửa tác động đến ý thức hỗn độn của cô một cách đau đớn, không kịp vùng
vẫy đã bị anh ấn vào tường siết chặt hai tay, ngay sau đó đôi môi đè xuống một
cách chuẩn xác chặn mất hơi thở và tất cả phản kháng của cô, anh khàn khàn gọi
tên cô, mang theo hơi rượu nồng nặc trong miệng, tách răng cô ra, tìm kiếm từng
góc quen thuộc trong miệng cô.

Anh
là Vĩnh Đạo! Cô say đến tám chín phần nhưng vẫn vô cùng quen thuộc với hơi thở
và cái hôn của anh.


bắt đầu lấy hết sức đá anh, cắn anh, vì họ không thể như vậy. Anh siết chặt cô,
mút môi cô không rời, thậm chí còn kéo tuột cả một bên khuyên tai, làm rơi bút
chì cài trên tóc cô.


đau tới mức co người lại, vung tay loạn xạ nhưng tay lại bị anh bắt được.

“Chẳng
phải là lần cuối ư!”. Anh vén mái tóc dài dính trên mặt cô, cùng cô ngã ra đất,
lồng ngực phập phồng, phả hơi rượu nồng nặc lên người cô, liên tục lặp lại: “Lần
cuối cùng!”.

Ánh
đèn qua khe cửa phòng tắm chiếu lên mặt anh, cô nhận ra vẻ liều lĩnh của anh,
nhớ tới Thi Vĩnh Đạo lạnh nhạt đó và những lời anh nói tại “chỗ cũ”, dường như
đã hoàn toàn tỉnh rượu.


cảm nhận được vị tanh ngọt trong miệng, sự chán ghét và phẫn nộ không ngừng
tăng thêm khiến cô bất chấp tất cả mà đánh anh. Chỉ đánh vài cái, cô đã mệt tới
mức ngã vật ra. Anh lại cúi xuống chặn đi giọng nói của cô, bàn tay lỗ mãng thô
bạo tiến vào vạt áo cởi nội y của cô, trực tiếp chiếm lấy phần da thịt mềm mại
trên ngực cô.

Sức
anh vượt xa cô, chỉ cần anh muốn, cô không thể chiến thắng.

Đây
chính là lần cuối cùng của anh ư?

Lần
cuối cùng gặp người nhà anh? Hay lần cuối cùng tiếp nhận sự chiếm hữu của anh?

Phổ
Hoa nghĩ một cách đau xót, túm chặt áo Vĩnh Đạo, phản kháng lần cuối. Cô không
thể chấp nhận anh lúc này! Cho dù trong hai năm ly hôn, cơ thể cô chưa từng chống
cự lại anh, nhưng bây giờ, giữa bọn họ không còn là ai vượt qua ranh giới, mà
có một hố ngăn cách sâu thẳm ở đó, vĩnh viễn không thể vượt qua.


đẩy mặt anh ra, nhân lúc anh không phòng bị liền cắn lên cổ anh, cắn mạnh đến mức
toàn thân run rẩy, dường như cắn đứt một miếng da, anh hít vào, không thể không
xoay đầu bịt vết thương, dừng lại.

Họ
đều chảy máu, hơn nữa vết thương đang đau.

Anh
ngồi xuống nền nhà thở một cách nặng nề, xòe lòng bàn tay, nhìn về phía cô.


lau khóe miệng, nhanh chóng bò ra khỏi phạm vi anh có thể chạm tới, vào phòng tắm
khóa mình trong đó, kiệt sức trốn trong bồn tắm.

Căn
phòng yên tĩnh trở lại, cô mở vòi nước lạnh, dùng vòi hoa sen rửa sạch đôi môi
anh chạm vào và vết bẩn dính trên quần áo. Nước rất lạnh, toàn thân cô ướt
sũng, nước chảy từ tóc vào mắt, cô vội tắt vòi nước.

Ôm
vòi hoa sen trước ngực, cô ngồi trong bồn tắm mệt mỏi độc thoại: “Thi Vĩnh Đạo!
Anh đi đi! Anh đi… Thi Vĩnh Đạo! Anh đừng tới nữa! Không có lần cuối cùng!
Không bao giờ có lần cuối cùng nữa! Không có… tôi không phải Cầu Nhân! Tôi mãi
mãi không phải! Tôi cũng không phải cô ta… tôi không phải! Anh đi! Anh đi ngay
đi!”. Cô bắt đầu lẩm nhẩm một cách vô nghĩa, gọi bố, Quyên Quyên, Vĩnh Bác, thậm
chí là An Vĩnh, những lời họ từng nói, những ký ức ấm áp mà họ để lại cho cô,
và tất cả những chuyện tốt đẹp thuộc về quá khứ mà cô có thể nhớ được.


đã quá mệt mỏi với việc cãi nhau với anh rồi, ý chí kiên cường qua một đêm gần
như suy sụp. Cô chịu đựng đủ những ngày bị anh đeo bám rồi, hai năm qua lúc gần
lúc xa nhưng cả hai cần nhau, đem lại cho cô dũng cảm tiếp tục chờ đợi, nhưng
đó chỉ là bong bóng hư ảo, còn chưa chạm đến đã vỡ tan. Từ giây phút biết anh
tái hôn, khát vọng của cô đối với anh trở thành sự chán ghét cực độ, chán ghét
anh, cũng chán ghét bản thân. Tối nay anh nói anh hy vọng có một đứa con khi ba
mươi tuổi.

Họ
từng có con, nhưng đã mất, còn có rất nhiều thứ họ từng có cũng trôi theo thời
gian chảy cùng dòng nước, không thể lấy lại.


không cần lần cuối cùng! Cho dù loại kết thúc nào cô cũng không cần!

Mặc
bộ quần áo ướt, Phổ Hoa ôm bụng cuộn tròn trong bồn tắm, vô thức rơi lệ, nghĩ đến
câu hát còn dang dở.

“Có
lẽ tình yêu của anh là chiếc giường đôi

Nói
không chừng ai cũng đều có thể cùng anh lưu lạc

Ánh
mắt anh khóa tại nơi nao

Sự
bướng bỉnh của anh là một bức tường nội tâm đóng chặt.


lẽ trái tim anh là căn phòng đơn

Sẽ
trở nên chật chội khi thêm một người

Muốn
nhìn xem dáng vẻ ban đầu của anh

Lớp
ngụy trang cởi bỏ, anh sẽ thế nào?”

Đừng
nói vẫn còn cảm giác

Anh
và em đều biết chúng ta chỉ có thể trung thành với trực giác

Chính
vì thiếu nên thường không biết cự tuyệt

Nhưng
lại không muốn thỏa hiệp vì đối phương

Đừng
nói vẫn còn cảm giác

Anh
và em đều biết ôm nhau không có nghĩa là thân thiết


thể sợ hãi bị từ chối không dám trực tiếp

Hay
chúng ta đang đợi cơ hội lần sau

Cùng
nhíu mày nhưng lại có cảm nhận khác nhau”.


đã để vuột mất anh, thực sự vuột mất rồi.

3-6

Gửi
bản thảo cho Vĩnh Bác, bị anh hỏi chuyện giữa cô và Vĩnh Đạo rốt cuộc là thế
nào, Phổ Hoa đánh trống lảng sang chuyện khác. Họ thi thoảng gặp nhau trên MSN,
cũng từng chat trên skype, nhưng Phổ Hoa hiếm khi nhắc tới chuyện giữa cô và
Vĩnh Đạo. Đương nhiên, người sáng suốt đều có thể nhìn ra tối đó họ rất bất thường,
Vĩnh Bác là người nhà nên càng thấy rõ, nhưng liên quan đến việc gia đình của
em trai, anh không tiện hỏi quá nhiều.

Sinh nhật mẹ chồng, Phổ Hoa đương nhiên mượn cớ
không tham gia. Mấy ngày đó, cô luân phiên ở nhà mấy người bạn, chỉ chọn một
món quà nhờ Quyên Quyên gửi đến. Theo ý Quyên Quyên, đến quà cũng không cần tặng,
nhưng để tránh cục diện mất mặt và khó xử, Phổ Hoa thà tặng quà cho khỏi phiền
còn hơn.

Trước
khi Vĩnh Bác đi có tới phòng biên tập tìm Phổ Hoa, đáng tiếc không gặp, Phổ Hoa
chỉ nhận được vài cuốn tạp chí anh tặng gửi chỗ Lưu Yến. Khi liên lạc được thì
anh đã bay tới xa vài nghìn dặm bắt đầu dự án mới rồi.

Hai
người chat bằng webcam, tiếng ồn ào huyên náo bên Vĩnh Bác giống như ở chợ quê.

“Em
bận gì thế?”. Anh không ngừng gõ bàn phím, trong cửa sổ webcam chỉ có thể nhìn
thấy nửa gương mặt hơi cúi xuống, trong tư thế đó, Vĩnh Bác và Vĩnh Đạo có rất
nhiều điểm giống nhau, đặc biệt là gương mặt khi nhìn nghiêng.

“Dạ…
mấy hôm nay sửa bản thảo, gặp tác giả. Cảm ơn anh về tạp chí nhé, rất hay ạ”.
Phổ Hoa đang đợi nhận file mới, tập danh sách xem mặt Quyên Quyên mới chỉnh sửa
lại đặt bên cạnh, cô ấy dùng bút nhớ đánh dấu bảy tám người đàn ông, đều viết
ra số điện thoại và phương thức liên lạc, có thể thấy cô không vội nhưng Quyên
Quyên đã vội lắm rồi.

“Em
và Vĩnh Đạo… có lúc em cũng nhường nó một chút, gần đây nó lại không được thuận
lợi lắm!”.

Vĩnh
Bác vô duyên vô cớ lại quay về chủ đề vừa nói, Phổ Hoa vừa như có ý vừa như vô
tình lắng nghe anh nói, “Sinh nhật hôm đó em bị ốm, nó không tránh được lại bị
mắng. Em cũng biết mẹ mà, hai thằng con, bà không quản được anh nên chỉ có thể
quản Vĩnh Đạo. Có lúc nói hơi nhiều, đến bố cũng không chịu nổi bà, đã mấy năm
rồi, nhiều việc em cũng nên gánh vác cùng nó… không phải anh nói chứ tên tiểu tử
Vĩnh Đạo ấy thỉnh thoảng hơi khinh suất, em đừng tính toán với nó!”.

“Em
biết rồi…”. Phổ Hoa vẫn nghĩ tới chuyện vừa nãy bèn hỏi, “Anh ấy đã nói gì với
anh…”.

“À,
vẫn mấy chuyện đó thôi, ai làm việc chẳng có lúc sơ suất, anh chụp một nghìn tấm
cũng chưa chắc có ai dùng tấm nào, công việc mà, đừng quá quan trọng hóa vấn đề.
Tiền là chuyện nhỏ, còn có thể kiếm, người không sao mới tốt”.

“Tiền
gì?”. Phổ Hoa nghe không hiểu lắm, lại không tiện hỏi sâu.

“Anh
phải đi rồi, cái chốn tồi tàn này, khách sạn đến điều hòa cũng không có, dịch
xong lần sau anh mời cơm!”. Vĩnh Bác ngẩng đầu nhìn vào cửa sổ webcam vẫy vẫy
tay, vội vàng thu dọn đồ đạc. Khi anh cười không giống Vĩnh Đạo chút nào, vầng
trán đen thui lờ mờ có nếp nhăn, Vĩnh Đạo trái lại rất trẻ. Lưu Yến từng nói,
dáng vẻ đàng hoàng, học vấn tốt, công việc tốt, gia thế tốt, điều kiện tương đối
lại thương cô, Thi Vĩnh Đạo quả thật không có gì để soi mói, gả cho cậu ta là vận
may kiếp trước Phổ Hoa tu được.

Nhưng
chỉ có một mình sống qua từng ngày, nỗi cay đắng trong đó chỉ Phổ Hoa mới biết.

Nhận
văn bản xong, Vĩnh Bác cũng thoát khỏi nick. Phổ Hoa tiếp tục ngồi ngơ ngẩn trước
máy tính, không ngừng liếc mắt tới tập danh sách của Quyên Quyên. Tối đó sau
khi Vĩnh Đạo đi, cô ngồi trong phòng tắm nghĩ rất lâu, cảm giác chếnh choáng
trái lại khiến cô bình tĩnh hơn ngày thường, không dồn bản thân vào góc chết.

Không
thể không thừa nhận vẫn nhớ anh, có thể nhớ tới mức mất ngủ, trong mơ toàn là
anh. Hai năm qua không từ chối cũng chính vì luôn chờ đợi có thể quay đầu lại,
nhưng phát hiện con đường quay đầu đã bị chắn, cô cũng chỉ có thể tiến lên phía
trước, cho dù có đụng đầu lung tung hay không.


muốn biết anh gặp phải chuyện gì, có tranh chấp tiền bạc gì, đã giải quyết được
chưa, nhưng lại tự biết đó đã không còn là việc mình nên quan tâm nữa. Anh đã
nói đến lần cuối cùng, làm vợ chồng ly hôn hai năm cũng nên kết thúc rồi.


lẽ phải can đảm bước tiếp thôi, cho dù gặp phải chuyện gì, cuộc sống vẫn phải
tiếp tục.

Lần
thứ hai đi xem mặt, Phổ Hoa trang điểm sơ qua một chút, không thể coi là xinh đẹp
nhưng cũng không chán nản lạnh nhạt như lần đầu, song vẫn không thành công.

Xem
mặt đau khổ hơn Phổ Hoa tưởng tượng nhiều, đồng thời cũng khiến cô thấy khó xử.

Xem
mặt người đã ly hôn tẻ nhạt vô vị hơn so với nam nữ lớn tuổi chưa kết hôn, điểm
tốt duy nhất là rất đơn giản ngắn gọn, có những người đến cơm cũng không cần
ăn, hẹn địa điểm gặp mặt nói chuyện vài câu, hợp thì tiếp tục, không hợp thì khỏi
bàn.

Phổ
Hoa ép buộc bản thân thích nghi với cách thức như vậy, chấp nhận ánh mắt xem
xét của những người đàn ông xa lạ đó.

Người
thứ hai từng kết hôn và có một đứa con, ly hôn chưa tới ba tháng. Vị thứ ba
hình thức khá, chu đáo trong tiếp đãi, nhưng nói không đầy mười câu liền mượn cớ
đưa giấy ăn cho cô để nâng chiếc vòng bện trên cổ tay cô lên, men theo cổ tay sờ
lên phía trên, nói: “Cô rất trắng!”.

Phổ
Hoa chưa từng chịu sự mạo phạm khiếp đảm này, chạy vào phòng vệ sinh rửa cổ tay
tới mức gần như tróc da, trở về nhà đến sợi dây cũng tháo xuống ngâm trong nước
giải độc.

Quyên
Quyên không đồng ý với phản ứng của cô, lấy ra một đống lý luận thuyết phục, dạy
dỗ. Tới vị thứ tư, tình hình không chuyển biến tốt đẹp, trước sau chỉ nói một
câu rồi cụt hứng chia tay.

Sau
khi gặp bốn người, cô quyết định không gặp thêm bất cứ người nào nữa, sợi dây
duyên phận trên cổ tay cũng đổi sang nút thắt chết, không thể tháo. Khi mẹ đeo
cho cô, từng dặn dò sợi dây màu đỏ nắm một nửa khác của cô, đừng làm đứt cũng đừng
tháo, là đồ từng được lễ Phật rất linh nghiệm, có thể bảo vệ cô giữ được cái thai.
Những điều này đều là lời ngốc nghếch, cũng chỉ có bố mẹ hoàn toàn không hiểu
tình hình mới nói ra. Phổ Hoa lần nào cũng chỉ cười, con cái, cô thậm chí từng
nghĩ tới chuyện đặt tên, tên con trai, tên con gái, rồi rớt vài giọt nước mắt
sau những cái tên, ép trong sổ nhật ký chưa từng mở lại.

Đường
Đường, Mạch Mạch đều chưa kết hôn, Tiểu Quỷ và Thái Hồng cũng chỉ trong giai đoạn
yêu đương, ngay cả Quyên Quyên thực ra cũng chưa từng nếm qua dư vị của hôn
nhân. Vì vậy không ai có thể hiểu được cảm nhận và nỗi đau của cô. Hôn nhân
không phải điều binh đánh trận trên giấy mà là trận chiến súng thật đạn thật.

Cuối
tuần mọi người tụ tập ở nhà Tiểu Quỷ ăn lẩu, Quyên Quyên lại nhắc chuyện cũ,
không chỉ khuyên Phổ Hoa tiếp tục xem mặt còn thề sẽ ép cô nói ra sự thật với bố
mẹ. Nếu như trước kia, Phổ Hoa chắc chắn sẽ như con rùa rụt đầu trốn trong vỏ
mà bàng quan, nhưng sau vài lần xem mặt, cô bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm
túc về việc nói cho bố, và nên nhắc đến chuyện đó như thế nào.

“Mình
nên nói thế nào?”. Vẫn chưa bắt đầu cô đã buông đũa trưng cầu ý kiến mấy người
đang bận chết đi được này.

“Nói
thẳng nói thật! Bố, con ly hôn rồi, tên khốn Thi Vĩnh Đạo ấy đã tái hôn!”.
Quyên Quyên lòng đầy căm phẫn nói, “Nói như vậy! Phải nói như vậy!”.

“Không
được, trực tiếp như thế bố mình không chịu nổi, hơn nữa quá đột ngột, cũng phải
có bước đệm, để ông có sự chuẩn bị về mặt tâm lý”. Phổ Hoa từ chối ý kiến của
Quyên Quyên.

“Cậu
nói muốn ly hôn? Đã ly hôn? Hay nói cho ông biết đã ly hôn hai năm rồi?”. Mạch
Mạch hỏi.

“Hay
nói với bố cậu, anh ta ngoại tình, cậu muốn ly hôn?”. Tiểu Quỷ nói.

“Như
vậy không ổn lắm”. Phổ Hoa lắc đầu.

“Còn
phía mẹ cậu? Nếu không thì nói cho bà biết trước?”. Thái Hồng đưa ra vài ý kiến,
Phổ Hoa suy nghĩ cảm thấy vẫn không ổn thỏa.

“Hay
là… kêu Quyên Quyên đi cùng cậu để nói, quả thật không được thì để cậu ấy
nói!”. Mạch Mạch đề nghị.

“Được,
mình đi! Mình nói! Cái gì mình cũng nói!”. Quyên Quyên vung đũa cướp lời, vội
vàng ngồi cạnh Phổ Hoa, “Lát nữa cậu ăn nhiều một chút, bất quá thì mình nói hộ
cậu, dù sao cũng không phải lỗi của cậu, có gì ghê gớm đâu, đã tới nước này thì
sá gì nữa! Thi Vĩnh Đạo có thể làm gì mình! Mình nói hết chuyện của anh ta! Tốt
nhất kể hết cho bố cậu, bao gồm cả đứa trẻ... đó!”.

Phổ
Hoa cụp mi mắt xuống, cắn môi, kịp thời chặn lại những lời Quyên Quyên chưa kịp
nói ra. Chuyện đứa bé luôn là điều cấm kỵ của cô, trừ phi vạn bất đắc dĩ cô tuyệt
đối không nhắc tới, ngay cả cãi nhau với Vĩnh Đạo đến mức kịch liệt cũng hiếm
khi nhắc đến. Đó là nút chết giữa họ, nhớ tới ai cũng đều không dễ chịu.

“Ăn
trước đi, nguội bây giờ!”. Thái Hồng giải hòa.

“Ừ,
ăn đi ăn đi, đừng ép cậu ấy, thuyền tới đầu cầu ắt đi thẳng, đúng không!”. Mạch
Mạch nháy mắt ra hiệu với Quyên Quyên.

Quyên
Quyên gật đầu, sán vào Phổ Hoa, giúp cô gắp rau, chuyển đề tài sang chuyện mờ
ám ở văn phòng mình.

Trong
mấy người bạn, Quyên Quyên là người rất nghĩa khí, có lẽ lời nói không lọt tai
nhưng trong lòng Phổ Hoa lại rất coi trọng cô ấy. Cô phấn chấn lại vừa ăn lẩu vừa
nói chuyện với mọi người, cố gắng duy trì tâm trạng vui vẻ, cho dù không vui,
ít nhất cũng không đau lòng. Cơm xong, mấy người họ tới quán karaoke trong khu
nhà Tiểu Quỷ, đều những bài hát cũ, hát rất thoải mái. Phổ Hoa chỉ nghe, càng
những bài tình ca cũ càng thích thú.

Những
ngày tháng độc thân chẳng phải là bát nước đắng, chỉ cần bản thân có thể giữ
thăng bằng. Trên đường về nhà, cô bảo Quyên Quyên cùng mình tản bộ rồi mới gọi
xe. Đi khỏi một đoạn đường, bên cạnh không có ai, Phổ Hoa mới phá vỡ sự im lặng
nói cho Quyên Quyên biết quyết định của mình.

“Để
tự mình nói, cho mình chút thời gian, mình muốn suy nghĩ lại xem làm thế nào để
bố có thể chấp nhận”.

“Ừ,
cậu lựa thời cơ, mình cảm thấy đừng kéo dài thêm nữa, tối lần trước gặp anh
trai anh ta… các cậu không sao chứ?”. Quyên Quyên kéo Phổ Hoa, cô còn im lặng
hơn cả lúc ăn rất nhiều.

“Vẫn
ổn, anh ấy nói… là lần cuối cùng, còn nói… anh ấy muốn thành gia lập nghiệp…
làm bố…”. Phổ Hoa bất giác thấp giọng, nói xong nhìn lên vầng trăng bị che phủ
sau áng mây mỏng.

“Mẹ
kiếp, có lúc mình thực sự muốn…”. Quyên Quyên nắm chặt tay, bị Phổ Hoa ép xuống.


chỉ vầng trăng đang chiếu ra ánh sáng mờ nhạt, hỏi Quyên Quyên, “Ngày mai có
gió không nhỉ?”.

Quyên
Quyên chăm chú nhìn bầu trời đêm, nhẫn nhịn một chút, lại kéo tay Phổ Hoa.

“Phổ
Hoa…”.

“Hả?”.

“Cậu
thực sự có thể… quên được anh ta ư?”.

Phổ
Hoa suy nghĩ vài giây, lắc đầu một cách thận trọng.

“Không
quên được”.

“Vì
sao?”.

“Vì…”.
Cô lại chăm chú ngắm quầng sáng lờ mờ xung quanh vầng trăng, giống như nhìn về
quá khứ, “Quyên Quyên…”.

“Hả?”.

“Thực ra…”.

“?”.

“Mình từng gặp An Vĩnh…”.

“?”.

“Hai lần”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3