Giường đơn hay giường đôi - Chương 02 - Phần 1

Chương
2:

Vĩnh
Đạo trong ký ức - mười lăm tuổi

2-1

Mùa hè năm Phổ Hoa mười bốn tuổi đã
được định sẵn là sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.

Trạm trưởng trạm phát thanh của trường
lên nhận giải nhất cuộc thi nói tiếng Tây Ban Nha toàn thành phố, lớp 8 (6) đại
diện cho đội mô hình máy bay và tàu thuyền phổ thông cơ sở đã đánh mất giải
tiên tiến khu vực vốn đã nằm trong tay, cấp ba toàn trường bắt đầu thời gian
nghỉ ngơi và học tập mới, thứ bảy không cho phép học thêm, tài sản lớp tự nhiên
cấp ba nào đó bị mất trộm, dụng cụ thí nghiệm bị mất hơn một nửa sẽ tổ chức điều
tra… Đối với trường trung học trọng điểm vài nghìn người, đây đều chỉ có thể miễn
cưỡng coi như “câu chuyện” mà nhắc vài câu, đối với Phổ Hoa mà nói chỉ là hàng
chữ đơn giản trên văn bản phát thanh.

Với bản thân cô, đang xảy ra vài
chuyện còn đáng “tưởng niệm” hơn.

Đầu tiên là bố, ông từ sau khi tham
gia đội sản xuất ở nông thôn trở về thành phố, đã vào làm kỹ thuật cơ sở trong
xưởng, không có bằng cấp nên không có chức danh, mức lương ở bậc thấp nhất.

Còn mẹ, đến độ tuổi nhất định phải
lui khỏi chức vụ đội trưởng, thiếu đi tiền trợ cấp chức vụ, thêm nữa trợ cấp tiền
ăn, tiền nhà cũng giảm đi một bậc, hai vợ chồng cũng vì chuyện này mà cãi nhau
càng nhiều hơn.

Không may, xưởng thông báo phí con
một hàng tháng chỉ phát cho trẻ con mười bốn tuổi, Phổ Hoa đã qua sinh nhật tuổi
mười bốn được tám tháng. Tuy hàng tháng chỉ là hơn chục đồng, thiếu đi bốn năm,
đối với một gia đình cũng là con số không nhỏ.

Còn ông ngoại của Phổ Hoa, nghỉ hưu
nhiều năm cuối cùng xin khu phố tự mình mở một cửa hàng nhỏ, chuyên bán thuốc
lá thơm, mỗi tháng thêm vài khoản thu.

Cô của Phổ Hoa tham gia sản xuất ở
nông thôn được gả ở vùng ngoài, thông qua quan hệ chạy được chỉ tiêu sinh hai lần,
đáng tiếc lại sinh thêm cho chú một đứa con gái.

Còn gì nữa…

Còn chính bản thân Phổ Hoa. Trải
qua nỗ lực hai năm, cô cuối cùng cũng lấy thành tích lọt vào top năm mươi thực
hiện được nguyện vọng thi vào lớp cử tuyển mới lập của trường. Bất cứ nỗi phiền
muộn nào của gia đình đều không thể tương xứng với thành tựu vào lớp trọng điểm.
Mỗi lần nhớ lại tuổi mười bốn năm đó của mình, Phổ Hoa thường nghĩ tới việc thi
vào lớp trọng điểm trước tiên, cũng vì lần bộc lộ tài năng đó của cô mà quỹ đạo
cuộc đời cô chuyển một vòng nho nhỏ.

“Mã Huy! Chúc Quyên Quyên! Lỗ Trọng
Liên! Ngu Thế Nam! Diệp Phổ Hoa!”.

Phổ Hoa là cái tên cuối cùng được
giáo viên gọi, cô khó giấu nổi sự căng thẳng, đứng lên khỏi chỗ ngồi cung kính
bước lên bục giảng nhận bảng thành tích của mình. Trở về vị trí, ánh mắt giao
nhau với người bạn thân Chúc Quyên Quyên.

Đây là một lần xếp thứ hạng lớp vô
cùng quan trọng sau khi thi thống nhất khối tám toàn khu vực, năm mươi người đứng
đầu sẽ được trường sắp xếp vào lớp trọng điểm khối chín mới tổ chức, với sự đãi
ngộ đặc thù “học sinh cử tuyển” nhận được sự bồi dưỡng toàn diện của trường.

Phổ Hoa mở bảng thành tích của
mình, dưới thành tích mỗi môn là tổng điểm, sau đó là chữ ký màu đen.

Nghỉ giải lao, cô và Quyên Quyên chạy
ra cầu thang trao đổi bảng thành tích.

Một cái là ba mươi lăm, một cái là
hai mươi chín, hai đứa nhìn nhau cười, cuối cùng không nén được ôm nhau nhảy cẫng.
Học tập vất vả hai năm, tình bạn hai năm cuối cùng đổi lại là kết cục hoàn mỹ
nhất.

“Vui nhé, có thể cùng lớp với Kỷ An
Vĩnh rồi?”. Quyên Quyên gõ lên trán Phổ Hoa.

“Còn cậu? Biết xếp hạng của Ngu Thế
Nam rồi chứ?”. Phổ Hoa có chút ngại ngùng.

Quyên Quyên diễn tả con số ba mươi
tám, nhoài người lên tay vịn, mím môi cười, “Tên thối tha ba mươi tám Ngu Thế
Nam này, còn may, lần này cuối cùng cũng để cậu ta có cơ hội thể hiện năng lực,
đạt được danh tiếng rồi!”.

Phổ Hoa cũng vui lây, cùng Quyên
Quyên nhìn xuống sân thể thao tầng dưới. Nguyện vọng của bọn họ đều được thực
hiện, tiếp tục làm bạn tốt, tiếp tục học cùng lớp, đồng thời ngồi cùng một
phòng học với “người đó”.

“Cậu
ta không có mặt!”. Quyên Quyên nghiêng mặt nói vào tai Phổ Hoa.

“Ai?”.

“Cậu
nói xem!”. Quyên Quyên liên tục chớp chớp mắt với cô.

Phổ
Hoa xoay người, giả vờ nghiêm mặt.

“Được
rồi!”. Quyên Quyên khoác vai cô, lại thì thầm vào tai cô: “Sau này còn có cơ hội!”.

Lần họp toàn thể cuối cùng học kỳ, học sinh lớp
9 (6) mới thành lập gặp mặt giáo viên chủ nhiệm lớp vừa nhậm chức ở bậc thang lớp
học. Phổ Hoa và Quyên Quyên xếp hàng cuối cùng, nhìn rõ Kỷ An Vĩnh và Ngu Thế
Nam đứng trước. Quan sát được nhất cử nhất động của hai cậu học sinh nam, hai
người cúi đầu trêu ghẹo lẫn nhau bằng ánh mắt. Sự xuất hiện của Cầu Nhân là điểm
đáng tiếc duy nhất, đúng lúc Quyên Quyên ghé sát tai Phổ Hoa thì thầm vài câu,
hai đứa không hẹn mà cùng bật cười.

Sự
vui vẻ của bọn họ không vì người khác can dự mà bị ảnh hưởng, hơn nữa sự vui vẻ
này cũng không hề tiêu tan cho tới kỳ nghỉ hè.

Những
kỳ nghỉ trước, Phổ Hoa hiếm khi nhảy dây, nhảy ô cùng các bạn nữ hàng xóm, cũng
chưa từng tham gia các hoạt động của các bạn nam. Tuy đa phần thời gian đều tự
do nhưng cô có rất nhiều việc nhà phải làm, dường như mỗi ngày đều đeo chìa
khóa, cầm danh sách mẹ để lại tới cửa hàng thực phẩm, lương thực mua đồ. Kỳ nghỉ
này để khen thưởng thành tích tốt của cô, lần đầu bố mẹ cho phép cô tự do sắp xếp
thời gian, ngoài học hành ra, thời gian rảnh Phổ Hoa đều đạp xe đi tìm Quyên
Quyên.

Hai
cô gái như hai con chim nhỏ trên bầu trời, bọn họ làm xong bài tập và phần tự học
trong kỳ nghỉ từ lâu rồi, dùng tiền lẻ trong lọ tiết kiệm mua bộ Nữ hoàng Ai Cập
hàng ngày ngồi quạt mát trong nhà Quyên Quyên thưởng thức tình yêu của Carol và
Menfuisu. Khi trời nóng thì đạp xe tới thư viện mượn đọc những truyện ba xu của
Quỳnh Dao, Dư Tình, Tịch Quyên mà người ta đã giở nát cả, mơ mộng bản thân trở
thành nữ chính trong truyện. Thứ hai đóng cửa liền trở về trường học, trốn trên
tầng thượng nhìn đội bóng rổ của trường luyện tập.

Đối
với Phổ Hoa, sống trong một gia đình có bố mẹ là công chức mà nói, kỳ nghỉ hè
năm đó có rất nhiều niềm vui, lần đầu tiên cô nhận ra vui vẻ chẳng xa xỉ gì, có
thể rất đơn giản, chỉ cần tiếp tục cố gắng trên con đường học tập, cô có thể hưởng
thụ càng nhiều niềm vui hơn.

Gần
tới khai giảng, tâm trạng vui vẻ của Phổ Hoa dần dần trở thành một loại kỳ vọng
tha thiết, kỳ vọng lớp mới, bạn học mới, thầy giáo mới, đương nhiên, điều cô kỳ
vọng nhất vẫn là Kỷ An Vĩnh.

Khi
đó toàn bộ thế giới chỉ có Quyên Quyên biết, Kỷ An Vĩnh là “bí mật” của Phổ
Hoa.

2-2

Ngày
đầu tiên khai giảng của lớp chín, Phổ Hoa thấy rất bất an, từ khi dậy đã nháy mắt
phải rồi.

Mẹ
từng nói: Nháy mắt trái phát tài, nháy mắt phải gặp họa.

Ngoài
việc ngày đầu tiên vào lớp mới chắc chắn sẽ căng thẳng, tối hôm trước còn xảy
ra một chuyện, trực tiếp ảnh hưởng tới niềm mong đợi vui thích của Phổ Hoa đối
với năm học mới. Cô lén lút đánh chìa khóa thùng thư của trường, giấu xuống
ngăn kép của hộp bút, tuy đã dán tranh Saori(*) lên trên ở mặt trên để che đi,
nhưng trên đường đi học cô vẫn xuống xe mở cặp sách nhìn một lần, chắp hai tay
trước Saori, lặng lẽ cầu nguyện: Phù hộ, phù hộ, phù hộ không bị phát hiện.

(*) Saori là nhân vật trong Pokemon.

Đến
trường vẫn còn sớm, cô đến thùng thư lấy thư, gặp Phong Thanh - cán bộ đời sống
của lớp 9 (6), vốn định đặt thư trở lại, đành tiếp tục để trong cặp.

Đẩy
xe cúi đầu đi trong khuôn viên trường, Phổ Hoa nơm nớp lo sợ, trong đầu toàn
hai thứ: chìa khóa, thư. Sau đó suy nghĩ bản thân nên làm gì?

Đến
góc rẽ của tòa nhà lớp học, cô không nhìn đường, đâm vào đám nam sinh cũng đang
đạp xe, xe đổ, người ngã, đồ rơi hết xuống đất.

Một
loạt xe bị đổ giống như cờ đô mi nô, cậu nam sinh đầu tiên đứng dậy kêu lên:
“Chết! An Vĩnh, cậu không sao chứ!”.

Một
giọng nói rầu rĩ trả lời: “Vẫn ổn”.

Phổ
Hoa ngã tới mức choáng váng, nghe thấy cái tên này lại chống tay đứng lên,
không màng đầu gối bị đau, nhảy từng bước tới nhặt cái kính vàng bên cạnh xe.

Cậu
nam sinh bị ngã thảm nhất cuối cùng cũng đứng lên được, vội vã vừa xoa ngực vừa
nhíu mắt cúi đầu tìm đồ, tiện miệng hỏi một câu: “Cậu không sao chứ!”.

“Này!”.
Phổ Hoa khập khiễng đưa kính ra, cô đương nhiên biết Kỷ An Vĩnh.

“Cảm
ơn!”. Kỷ An Vĩnh đeo kính xong, lau lau mắt kính, đôi mắt sau cặp kính trong
veo. Tay áo cậu ta toàn đất, nhưng không để ý, ngược lại còn có chút kinh ngạc
khi thấy Phổ Hoa.

“Là
cậu!”.

Lời
của Kỷ An Vĩnh khiến Phổ Hoa sững sờ, lẽ nào cậu ta biết cô? Rõ ràng biết không
thể, nhưng cô vẫn không kìm được nghĩ vậy.

“Mình
cũng học lớp 9 (6) đây, chúng ta từng gặp trong buổi họp lớp.” Kỷ An Vĩnh chỉ
chỉ vào mình, nâng chiếc xe đạp rồi leo lên, “Xin lỗi, cậu không sao chứ, vậy
lát gặp”.

“Được,
lát gặp”.

Phổ
Hoa nhường đường, đứng đó nhìn cậu ta đi xa mới nghĩ tới việc dựng xe mình lên.


phủi đất trên yên xe, cảm giác có thứ gì chọc vào tay mình.

“Này!”.

“?”.

Ý
thức được người kia đang nói với mình, cô quay đầu lại. Một cuốn vở luyện tập
ngữ văn vừa bọc bìa xong được đưa tới trước mặt cô, trên đó đặt một bức thư màu
tím đã bóc, cầm cuốn vở là một nam sinh cao ráo xa lạ.

Phổ
Hoa giật mình, mãi mà không tìm thấy được giọng nói của mình.

Nam
sinh đó lại có chút hứng thú quan sát cô, “Không cần sách nữa à?”. Khi cậu ta
nói chuyện, mấy sợi râu lún phún trên cằm cũng rung theo, nhìn rất lạ.


mắt phải của Phổ Hoa bất giác giật vài cái, cô giơ tay một cách máy móc cầm lấy
cuốn vở, cảm thấy nam sinh trước mặt này hơi quen.

“Cậu
tên là Diệp Phổ Hoa?”. Cậu nam sinh cúi đầu nhìn tên trên bìa vở, trả vở lại
cho cô.

Phổ
Hoa không trả lời, cũng quên cảm ơn, nhận vở xong, vẫn đứng ven đường.

Cậu
nam sinh một chân giẫm lên bàn đạp, ấn chuông xe, bỏ lại nụ cười mang đầy ý vị
sâu xa, quay đầu xe rời đi.

Phổ
Hoa lo sợ bất an cất vở và bức thư vào cặp, dựng xe lên đi về lán đỗ xe. Cô xoa
xoa đầu gối đã bị thương, bộ đồng phục cũng bị rách một chỗ cỡ bằng ngón tay
cái. Cô tránh vị trí đỗ xe của lớp 9 (6), phát hiện mấy cậu nam sinh vừa nãy đều
tập trung dưới bảng rổ, Kỷ An Vĩnh, còn có… nam sinh nhặt vở cho cô vừa nãy,
tay cậu ta đặt trên vai Kỷ An Vĩnh, dáng vẻ thân thiết, không biết đang nói gì.

Cảm
giác quen thuộc đó lại đến nhưng Phổ Hoa không nhớ ra được đã gặp cậu ta ở đâu.
Như cảm nhận được cô chú ý đến bọn họ, cậu nam sinh đó cũng quay đầu lại nhìn
cô. Cậu ta vẫn đang nói chuyện với Kỷ An Vĩnh, nhưng ánh mắt lại đuổi theo Phổ
Hoa, như kim chích vào lưng cô. Phổ Hoa lại thấy bất an, cô cố gắng cúi đầu chớp
mắt hy vọng mí mắt không nháy nữa, cô dừng xe ở vị trí quen thuộc, cuộn cặp
sách chạy lên tầng với tốc độ nhanh nhất.

Sau
giờ thể dục giữa giờ, Quyên Quyên dìu Phổ Hoa khập khiễng lên phòng y tế bôi
thuốc, khi xuống lầu hỏi cô: “Sao mà bị đâm vậy?”.

Phổ
Hoa định nói nhưng trên cầu thang toàn là học sinh vừa tập thể dục xong, trong
đó không thiếu mấy cậu nam sinh sáng nay cô vừa đụng độ. Tiết đầu tiên mọi người
giới thiệu lẫn nhau, tuy không nhớ toàn bộ tên nhưng cũng nhớ được kha khá. Vì
quen biết rồi nên ngược lại cô không muốn nói.

Kỷ
An Vĩnh đi cuối cùng, vượt qua Phổ Hoa, khẽ gật đầu chào cô. Phổ Hoa cũng gật đầu
với cậu ấy, nắm chặt tay Quyên Quyên, không muốn để Kỷ An Vĩnh nhìn thấy cô bị
đau chân.

Đợi
hầu hết mọi người lên cầu thang, hai cô gái mới ung dung xuống lầu, đi ngược
dòng người ngang qua sân thể dục tới phòng y tế đối diện.

Quyên
Quyên thì thầm bên cạnh: “Các cậu quen nhau rồi?”.

Phổ
Hoa nhịn đau, rầu rĩ nói tiếng “Ừ”.

Bôi
thuốc xong trở về lớp học, mọi người đều tản ra trên hành lang, Quyên Quyên dìu
Phổ Hoa về chỗ, dặn dò cô đừng có tùy tiện đi lại. Trước khi rời đi còn ghé sát
tai cô thì thầm: “Buổi trưa tầng thượng!”.

Phổ
Hoa giơ tay hiệu “Ok”, mắt tiễn Quyên Quyên về chỗ cô ấy. Cô vừa định quay đầu
ngồi thẳng, không ngờ lại đụng phải một đôi mắt ngồi phía sau, cô tưởng mình bị
ảo giác, nhưng nhìn kỹ quả nhiên là cậu ta.

Đây
là lần thứ ba trong một ngày cậu nam sinh tên Thi Vĩnh Đạo đó nhìn cô chăm chú.

Trong
buổi họp lớp đầu tiên khi cậu ấy đứng lên tự giới thiệu về bản thân, Phổ Hoa
không dám quay đầu nhìn.

Dường
như cậu ấy cũng đang nghĩ cách giải bài tập, bút chì xoay trong tay trái giống
như cây gậy ma thuật bay trên các đầu ngón tay mà vẫn không bị rơi xuống, ánh mắt
chăm chú nhìn về một hướng nào đó trong phòng học, đến mí mắt cũng không chớp.

Phổ
Hoa hơi dịch chuyển ghế, lấy sách giáo khoa ra làm bài tập. Cô xé một góc nhỏ
trên vở bài tập dính lên mí mắt, hy vọng nhịp đập khiến người khác hoảng sợ này
sớm kết thúc, sau đó ngồi ngay ngắn lấy bút, bắt đầu chăm chỉ giải mấy bài hình
học trước mắt.

Tối
hôm đó, Phổ Hoa viết trong nhật ký như sau:

Thật
khó tưởng tượng lại nói chuyện với cậu ấy. Thực ra, vẫn ổn mà!

Quần
rách, bị mẹ mắng vài câu, bố nói mua cái mới, mẹ kêu vá vào vẫn có thể mặc,
Quyên Quyên bảo chỗ vá có thể coi như “kỷ niệm”, có lý!

Thi
Vĩnh Đạo đó thật kỳ lạ, cậu ta là bạn thân của Kỷ An Vĩnh sao? Mong là không,
sau này phải cẩn thận cậu ta! Còn may, thư đã đặt vào rồi! Phong Thanh cũng
không phát hiện ra. Thượng đế phù hộ, Saori phù hộ!

Tiết
hóa đầu tiên cảm giác rất khó, phải chăm chú nghe giảng, viết bài, Phổ Hoa, cố
lên nào!

Ờ…
phải cố lên! Diệp Phổ Hoa.

2-3

Một
tháng trôi qua rất nhanh, Phổ Hoa và Kỷ An Vĩnh nói chuyện với nhau cộng vào
không quá mười câu. Họ không cùng tổ, không có cơ hội tiếp xúc. Nhưng sự kỳ vọng
vào lớp chín của cô rất nhanh đã bị mài mòn hoàn toàn trong bầu không khí ngột
ngạt của lớp 9 (6).


đây, giao lưu là việc rất xa xỉ, giữa bạn học cùng giới với nhau đã như vậy, giữa
bạn bè khác giới càng có sự ngăn cách. Phổ Hoa phát hiện, nam nữ của lớp 9 (6)
ít khi nói chuyện, trừ phi vạn bất đắc dĩ. Trong một tập thể toàn nhân tài, bè
phái rõ ràng, mọi người đều đang mở rộng lãnh địa của mình, cái lớp này không
có bạn bè, chỉ có kẻ địch.

Sau
khi từ bỏ chức vụ cán bộ đời sống, Phổ Hoa và Quyên Quyên đều trở thành Turnip
Head bé nhỏ(*) không đáng để mắt tới trong lớp, nếu không phải thầy giáo điểm
danh, trả lời câu hỏi trên lớp, cả ngày chắc đều sẽ không có người gọi tên họ.

(*) Turnip Head bé nhỏ là nhân vật trong bộ phim Howl's
Moving Castle, một bù nhìn ăn mặc rách rưới trên đầu là một cây cải.

Ngoài
mấy bạn học cũ cùng lớp trước kia, thái độ những người khác luôn lãnh đạm, đề
phòng. Áp lực của môn học cũng ngày càng nặng hơn từ ngày đầu tiên khai giảng,
Phổ Hoa mệt mỏi đối phó, căn bản không màng đến việc kết giao bạn mới.

Sau
hai tháng, tình hình cơ bản của lớp học được xác lập, sự cạnh tranh giữa vài
nhóm nhỏ bước đầu đã có kết quả, hóa ra phái nam sinh trong lớp 9 (6) chiếm hầu
hết các vị trí đầu tiên. Kỷ An Vĩnh đã lên top mười của lớp trong kỳ thi tháng,
khiến Phổ Hoa rất vui. Sự yêu thích của cô đối với cậu ấy chỉ tăng chứ không giảm,
cho dù nghe thấy cậu ấy trả lời câu hỏi, hoặc nhìn bóng dáng cậu ấy chơi bóng,
cô cũng có cảm giác ngọt ngào.

Việc
khiến cô bất ngờ là Thi Vĩnh Đạo, cậu ta cũng đứng trong top mười, còn đứng
trên cả Kỷ An Vĩnh. Ấn tượng đầu tiên Thi Vĩnh Đạo để lại trong cô là chòm ria
mép lún phún, hơi buồn cười. Giọng nói của cậu ta theo thời kỳ vỡ giọng càng
ngày càng khàn và thấp, ánh mắt nhìn người khác vẫn mang tính xâm lược như vậy.
Cậu ta quen việc đánh giá cô, cho dù trên lớp hay tan học, hơn nữa với vẻ thản
nhiên không chút che đậy, khiến cô không dám quay đầu về phía cậu ta ngồi. Cô
coi ánh mắt này như khiêu chiến hoặc thái độ thù địch giữa học sinh nam nữ,
nhưng lại không rõ thái độ thù địch giữa họ đến từ đâu. Vì không nhớ ra đã từng
gặp cậu ta ở đâu, Phổ Hoa dè dặt né tránh, mỗi lần cậu ta đi qua, cô đều dịch
người về phía khác theo thói quen. Nhưng cô lại ngưỡng mộ thành tích của cậu
ta, đặc biệt là môn hóa học, cậu ta có thể thành thạo cùng thầy giáo giải đề,
triển khai luận chứng, thậm chí nghĩ ra cách thức đơn giản ngắn gọn hơn, thành
tích môn hóa học của cậu ta đúng là khúc ca khải hoàn, đều là đứng đầu lớp, cả
năm học dường như luôn đạt điểm mười.

Thành
tích của Phổ Hoa chẳng hề lý tưởng, thành tích môn hóa của tháng đầu tiên rớt
xuống gần hai mươi điểm, rơi khỏi top ba mươi người đứng đầu trong lớp, chỉ có
hai môn ngữ văn và tiếng Anh còn duy trì được ưu thế dẫn đầu. Thành tích tổng hợp
của Quyên Quyên luôn tốt hơn cô, cậu ấy lại có đầu óc khoa học, vì vậy vẫn đứng
quanh quẩn thứ bậc ban đầu. Còn Cầu Nhân, ngoài gia thế và bề ngoài xuất chúng,
thành tích của cô ta trong lớp có thể nói là rất thảm hại. Quyên Quyên nói sau
lưng rằng Cầu Nhân có thể vào được lớp trọng điểm khẳng định là dựa vào quan hệ,
dựa vào hình thức. Loại không có gia thế, không có hình thức như bọn cô chỉ có
thể dựa vào thực lực thôi.

Dựa
vào thực lực, nói thì dễ! Vì thành tích và hy vọng của bố mẹ, Phổ Hoa chịu áp lực
rất lớn, khiến cô gầy gần ba cân sau khi thi giữa kỳ, nhưng cho dù cố gắng thế
nào, dường như cô vẫn không hiểu môn vật lý, hóa học, thành tích vẫn tiếp tục rớt
xuống từng điểm. Trước mỗi tiết hóa thậm chí cô còn cảm thấy sợ hãi, lo nghĩ, sợ
bản thân lại hổng kiến thức hoặc làm sai phép tính, công thức.

Quyên
Quyên từng mấy lần xúi giục Phổ Hoa hỏi bài Kỷ An Vĩnh, nhưng Phổ Hoa lại không
dám vì không đủ dũng cảm. Cứ như vậy nhiều lần, thành tích tụt lùi xuống dưới bảy
mươi điểm, cô suy tính lợi hại, cuối cùng bỏ cả thể diện, một hôm sau bữa trưa
cô cầm vở bài tập đi về chỗ Kỷ An Vĩnh.

Nhưng
thử nghiệm nhỏ lần này cũng chưa được thần may mắn chiếu cố, cô mới đi qua một
dãy ghế liền bị một người chặn đường.

Thi
Vĩnh Đạo - người cao hơn cô cả cái đầu cầm sách thi trung học tiếng Anh chạy vọt
lên, giống như ngọn núi to chắn trước mặt cô, chỉ vào một câu hỏi một cách gượng
gạo: “Diệp Phổ Hoa, câu này sao lại dùng ngữ khí hư cấu?”.

Phổ
Hoa quên cả bản thân đã về chỗ như thế nào, nhưng cô kiên trì cả một buổi chiều
để giảng về ngữ khí hư cấu một cách tỉ mỉ từ đầu đến cuối cho Thi Vĩnh Đạo.

Cậu
ta kéo ghế lại ngồi cạnh bàn học cô, họ ngồi rất gần, cô dường như có thể ngửi
được mùi mồ hôi do chơi bóng của cậu ta. Cô dè dặt không dám tiếp xúc với ánh mắt
cậu ta, viết từng nét trên vở cậu ta. Ngoài nghe, đa phần thời gian cậu ta chống
cằm nghĩ câu hỏi. Có lúc cậu ta ra vẻ thâm trầm, có lúc lại như bản thân cậu ta
vốn rất thâm trầm. Khi giảng xong, đột nhiên cậu ta hỏi hai vấn đề chẳng liên
quan gì.

Cậu
ta nói: “Cậu học tiếng Anh với ai vậy?”.

“Ớ…”.
Phổ Hoa không biết trả lời thế nào, “… Với thầy giáo…”.

“Vậy
sao mình lại học kém?”. Cậu ta lại hỏi.

Lần
này Phổ Hoa hoàn toàn không còn lời nào để nói, may mà có tiếng chuông vào học,
cậu ta từ từ kéo ghế, không cam lòng trở về vị trí.

Tiết
tiếng Anh buổi chiều, Phổ Hoa lại có ảo giác như bị kim chích ở lưng, giáo viên
tiếng Anh để cô và bạn học đối thoại, cô nói được một nửa thì bắt đầu nói năng
lộn xộn.

Một
thời gian thành tích không tốt, trong lòng Phổ Hoa rất rối loạn. Tan học cô nhiều
lần kéo Quyên Quyên lên tầng thượng, nói chuyện, kêu than trong khi quyển luyện
tập dày cộp trải trên đùi.

Quyên
Quyên ở bên cô như hình với bóng, luôn cổ động cô, còn mang đến cho cô truyện
tranh mới mua, “Không sao, chúng ta càng bị đánh bại càng dũng cảm!”.

Phổ
Hoa thở dài, không có tâm trạng đọc truyện tranh, cô gục xuống đầu gối hỏi
Quyên Quyên: “Kết quả thi cuối kỳ không đạt, có bị loại không?”.

“Không
đâu!”. Quyên Quyên ôm vai cô, nhưng lại có chút không tập trung.

Đội
bóng rổ nam hàng ngày tăng cường luyện tập dưới lầu, Kỷ An Vĩnh trong số đó,
Ngu Thế Nam cũng vậy. Phổ Hoa biết Thi Vĩnh Đạo cũng tham gia đội bóng của trường
vì vậy chẳng thèm xem.

Sau
kỳ thi tháng lần thứ tư, vì thành tích một môn học kém, cô trở thành đối tượng
đặc biệt được chủ nhiệm lớp quan tâm chú ý, sau vài lần gặp mặt nói chuyện, chủ
nhiệm lớp chủ động giới thiệu để Phổ Hoa và Kỷ An Vĩnh thành đôi bạn cùng tiến.
Sau khi biết tin tức này, Phổ Hoa nửa vui nửa lo, Quyên Quyên là người đầu tiên
cô kể.

Vui
ở chỗ cuối cùng cô cũng có lý do đường đường chính chính tiếp xúc với Kỷ An
Vĩnh, lo vì rất không muốn để cậu ấy biết thành tích hóa học của cô.


điều sau đó chứng minh, đều do Phổ Hoa nghĩ nhiều thôi.

Kỷ
An Vĩnh tận tụy, hết sức có trách nhiệm làm thầy giáo hóa cho cô, một tuần hai
lần lên lớp một cách nghiêm túc. Cậu ấy chưa bao giờ nói chuyện riêng, sắp xếp
hợp lý từng phút, hóa giải những nguyên lý công thức phức tạp cho cô, rất nhẫn
nại, gặp phải chỗ nào cô không hiểu liền đẩy đẩy mắt kính tự mình nghĩ cách
khác. Có lúc Phổ Hoa tự học hóa ở nhà, vẫn nhớ tới vẻ mặt của Kỷ An Vĩnh khi giảng
bài. Giọng nói của cậu ấy không lớn, tay phải cầm bút thon dài, trắng nõn, và
ánh mắt ôn hòa, ấm áp, khích lệ cô đừng bỏ cuộc của cậu ấy.

Hiệu
quả giúp đỡ này rất rõ rệt, sau bốn tuần, thành tích môn hóa học của Phổ Hoa có
chuyển biến lớn, thành tích tiếng Anh của Kỷ An Vĩnh cũng tiến bộ hơn, hai người
tuy chưa được coi là bạn nhưng rất hòa hợp, có một loại “ngầm hiểu” rất khó
hình dung. Vô tình gặp nhau trong hành lang, trong lớp, Kỷ An Vĩnh thường cười
cười nói tiếng “hi” với Phổ Hoa.

Phổ
Hoa có lúc tự mình đứng trước gương bắt chước giọng nói của Kỷ An Vĩnh nói “hi”
với mình, sau đó ôm mặt, cảm nhận được chút ngọt ngào trong lúc học tập vất vả.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3