Đảo chìm - Phần II - Chương 01 - Phần 1
Phần thứ hai
THỜI SỰ VÀ KÍ ỨC
(Truyện ngắn, kí và đoản văn)
THỜI SỰ LÀNG TÔI
Truyện ngắn
I
– Này, vừa rồi
anh có nghe đài không?
Mẹ tôi hỏi
với vẻ mặt nghiêm trọng. Tôi đâm hoảng. Chắc lại có ông to to nào vừa mới chết
chăng? Hay là có chuyện gì?
– À, là đài
nói về làng mình. Thế mà nhà mình lại không biết để mở nghe mới tiếc chứ. Chẳng
biết cô nhà báo kể những chuyện gì mà hay lắm.
– Sao u
biết?
– Thì ông
Chích nói mà. Ông ấy bảo chị mày cũng được nêu tên lên đài đấy. Chị mày là
người đầu tiên đặt vòng cai đẻ ở cái làng này. Một con cũng cai. Ông Chích đã
thực mục sở thị...
Tôi thở
phào nhẹ nhõm. Thế ra ông Chích vẫn chẳng khác gì ngày xưa. Ông là chủ tịch xã.
Người thông tỏ mọi chuyện. Đi đâu ông cũng đeo bên hông cái đài National mở to
hết cỡ. Bây giờ ở các làng quê, không còn ai đeo đài đi họp hay đi ăn cỗ nữa.
Nhưng ông vẫn không bỏ thói quen ấy. Cứ nghe tiếng nhạc bập bõm từ xa, chẳng
cần ngó ra, người ta cũng biết là ông chủ tịch. Gặp chuyện gì đó lạ tai mà ông
chưa biết, lập tức ông sẽ hỏi: “Thế đài có nói như vậy không?” Và nếu biết chỉ
là chuyện nghe láo quáo ở đâu đó, ông sẽ phẩy tay: “Coi chừng, không khéo lại
tuyên truyền không công cho địch rồi!”
– Ông Chích dạo
này thế nào, u?
– Mất chức rồi! –
Mẹ tôi chép miệng. – Chẳng biết vừa rồi bầu bán làm sao lại không trúng chân
đảng ủy. Ôi dào, quan nhất thời, dân vạn đại. Các cụ nói cấm có sai tý nào. Hôm
nọ, bố mày rủ đi đóng gạch thuê cho nhà Dụng. Một buổi đóng gạch thuê bằng mười
buổi theo đít trâu. Ông ấy chả chịu: “Chủ tịch xã lại đi đóng gạch thuê cho cái
con mẹ phe phẩy ấy à?” Thế là ông ấy giận bố mày, cho là bố mày nói kháy, nói
xỏ xiên. Rõ khổ, gần hai chục năm nay, ông ấy quen làm chủ tịch rồi, bây giờ
không xuống làm dân được nữa!
Rồi mẹ tôi tỉ mẩn
căn dặn tôi từng cách ứng xử với bà con thôn xóm, tựa như tôi là kẻ xa lạ đâu
đó mới về làm khách làng này. Chả là dạo nọ, có một cô nhà báo ở trên Trung
ương về đây công tác. Cô trọ ngay trong nhà tôi. Cứ như lời mấy bà thợ cấy thì
đó là một cô gái phốp pháp. Tóc ốp. Váy ngắn cũn cỡn như váy búp-bê. Cặp đùi
trắng nõn như ngó cần. Trông cứ rợn cả người. Giữa ban ngày mà mặt trát bự
phấn, nom cứ như con nhà thổ. Đã thế lại khinh người, coi người như cỏ rác. Ai
lại đi ra đường, người qua kẻ lại nườm nượp là thế mà cấm có chịu chào hỏi ai
lấy một câu. Vợ Cối nó cứ dùi đục chấm mắm cáy, nó nói bộp vào mặt: “Gớm chửa,
giời chưa mưa mà ếch nhái đã nhảy ra đường rồi!”
Mẹ tôi quá lo xa
chứ tôi đâu đã được là người hàng tỉnh như thế. Bao nhiêu năm ăn hạt gạo làng
này, ngấm nắng mưa làng này, tôi khác gì hòn đất ải? Có cho vào cối đá mà trệu
thì cũng vẫn là cái anh nông dân làng Cát Xuyên, chẳng thể khác được. Những năm
đi xa, mỗi khi nhớ về quê nhà, trong tâm trí tôi lại thoáng hiện lên một làng
quê cũ kĩ với những căn nhà gianh thấp tè, lụp xụp và ẩm mốc. Mái rạ mỏng dính
rụng đầy lá tre khô. Những mảnh ao bèo xanh đặc, sau mỗi đêm mưa rào, lại
lủng lẳng treo những tổ bọ ngoáp trắng nhễu. Rồi vườn rau, vườn đỗ nhấp nhố
những thằng bù nhìn rơm, trông thật chẳng ra người mà cũng ngật ngưỡng mũ áo,
tay lại còn lúc lắc cái cờ tre buộc phất phơ mấy dảnh lá chuối.
Đã nhiều năm như
thế trôi qua.
Về phép lần này,
tôi ngạc nhiên quá. Không tìm đâu ra dấu vết quen thuộc ấy. Một cái làng khác
hẳn. Nếu không có những người thân thuộc gọi tên tôi, tên cúng cơm, thì tôi đã
tưởng mình bước nhầm vào một cái thị trấn nửa quê nửa tỉnh nào đó. Con đường
vào làng trải nhựa đen láng. Còn mái ngói thì cứ san sát. Có bói cũng chả tìm
ra được mái nhà gianh. Nhà bà Dụng chuyên bán bánh đúc lạc vượt lên đến ba
tầng. Trên nóc lại ngất nghểu cái cuốn thư. Xung quanh có hình rồng chầu,
phượng múa. Nom cứ rờn rợn như cái miếu thờ ông thần đất. Còn sàn sàn là nhà
hai tầng. Nghèo kiết đến như bà Vầu mà cũng có nhà ngói. Nhà bà một gian, hẹp
vanh vánh, nhưng cũng cố cao vượt lên, chẳng kém gì các nhà khác, nên cứ chon
von như cái tháp chuông nhà thờ. Bà Vầu chồng chết sớm. Có mỗi cô con gái thì
lại lấy chồng thị xã. Con gái chèo kéo mãi, bà mới qua thăm con. Rồi chỉ được
vài ba ngày, bà lại bỏ về quê. Cứ như lời bà thì phố xá toàn một lũ điêu chác
và lười nhác. Suốt ngày chẳng thấy chúng làm gì, chỉ đi nhông nhông, đi đặc cả
đường. Vào rạp chớp bóng, vừa đứng dậy, cái ghế đã thủng một lỗ toang hoác. Rõ
ra lũ thợ mộc ăn bớt gỗ chứ còn gì nữa. Mà phim ảnh cũng chẳng ra cái quái gì.
Người cứ đi nhoàng nhoàng như ma, chưa kịp nhìn rõ mặt đã biến mất, hàm răng
thì to vều như nải chuối hột, đâu có được nết na như mấy cô hát chèo của làng
mình. Nhưng cái điều bà ớn nhất, kinh tởm nhất là dân phố xá nó không có tình
cảm. Nhà nọ giáp nhà kia mà nó cũng chẳng biết tên nhau. Bên này có người chết,
bên kia nó mở nhạc xập xình. Thế thì làm sao mà sống được hả giời. Gần mực thì
đen, gần đèn thì rạng. Ở với cái lũ bất nhân ấy thì rồi bụt cũng thành ma hết.
Bà bỏ về quê, sống một mình, lui cui trong xó nhà dột nát, rúm ró. Chiều nào
người ta cũng thấy bà thơ thẩn bòn kiếm rau má về nấu canh. Thế rồi đùng một
cái, chẳng biết bằng cách nào, bà cũng vật lên được cái nhà ngói cao ngất
nghểu. Có người bảo bà bắt được vàng. Giời thương người nghèo, giời cho của
đấy. Nhưng trông tấm thân ngày một tàn lụi của bà, người ta lại nghi hoặc. Hình
như không phải thế. Chỉ có mẹ tôi biết được bí mật của bà. Bà đã nhờ mẹ tôi bán
giùm số bạc trắng bà tích cóp từ thời vua Bảo Đại. Thêm vào đó là số tiền thỉnh
thoảng con gái lại dấm dúi đưa cho. Nhiều lần nhà có canh cua hay riêu cá, mẹ
tôi bưng sang cho bà, có hôm thấy trên mâm cơm của bà chỉ chỏng chơ một bát rau
chuối chấm tương. Mẹ tôi ái ngại: “Có đồng nào cụ cứ để mà ăn, xây xáo làm gì,
khi chết có mang được nhà cửa theo đâu.” Bà chép miệng: “Ôi dào! Miệng ăn núi
lở. Có xây mới được căn nhà. Tôi chả ở thì con cái Tre nó về nó ở. Rồi chúng nó
cũng phải về quê mà hương khói tôi chứ. ở làm sao mãi được trên phố xá. Với
lại, bà thấy đấy, xung quanh người ta xây cất ầm ầm cả. Mình lúi xúi quá, bệ
rạc quá, người ta cũng khinh cho.”
Người nhà quê có
thể chịu được khổ, chịu được đói, nhưng không ai chịu được nhục, nhất là khi có
ai đó lại tỏ vẻ khinh miệt mình. Làng cuốn vào cơn lốc nhà cửa. Gia đình nào
không mua được gạch của nhà nước, thì họ tự làm. Những mảnh sân, mảnh vườn đột
ngột đùn lên những lò gạch tự tạo. Mỗi nhà một lò gạch. Trên nóc làng lúc nào
cũng âm u, quánh đặc những khói. Mấy tháng trời liền như thế. Làng cứ cháy âm
ỉ. Hoa trái rụng hết vì ám khói lò gạch. Những cây lưu niên từng coi khinh gió
bão, giờ cũng táp lá, vàng ệch ra. Cây cối thì xơ xác cằn cỗi, nhưng mặt đất
lại tươi mởn những bóng nhà ngói. Một cuộc đua chen ngấm ngầm nhưng vô cùng
quyết liệt. Gần đây, trên một vài nóc nhà đã chấp chới mọc lên những cây cột
ăng-ten vô tuyến truyền hình. Nghe nói là năm sau, hay muộn lắm là năm sau nữa,
làng sẽ có điện. ống khói nhà máy nhiệt điện Phả Lại đã chọc lên khỏi luỹ tre
làng xa kia rồi. ống khói đã nhả khói rồi. Ai cũng nhìn thấy thế cả. Trong khi
chờ điện, những cái cột ăng-ten cũng được tận dụng làm thêm một số việc khác
nữa: Người ta vắt lên đó những tấm áo trẻ con, những cái khăn mặt hay có khi treo
lủng lẳng những xu-chiêng xanh đỏ. Chưa bao giờ làng tôi lại xuất hiện những
cái dây phơi hiện đại như thế!
Căn nhà tôi ở xây
từ năm 1972. Bây giờ thì nó quá cũ kĩ rồi. Đập ra xây lại cũng dở. Bố mẹ tôi
đành vẩy lên cái mái bằng, cốt có chỗ phơi thóc. Phơi trên ấy được nắng, lại đỡ
cớm cây. Dưới kia, cái sân cũ cũng được nới thêm đến mấy hàng gạch. Giữa sân
lại dựng thêm một hòn núi giả. Có chỗ để cây quỳnh, cành giao. Cứ hai, ba ngày,
bố tôi lại quát lũ cháu múc nước giếng giội để tẩy cứt gà sáp.
Về nhà rồi, tôi
vẫn cứ chung chiêng, chống chếnh như cái anh khách trọ. Riêng bữa cơm thì vẫn
quen thuộc như xưa, dường như không thay đổi. Một đĩa cà pháo. Một bát rau
muống luộc. Có tôi về, mâm cơm thêm đĩa châu chấu rang với lá chanh.
– Nhà ta ăn thế
này là hoang nhất làng đấy, con ạ!
Mẹ tôi nói, rồi
lấy tay quài lọ mì chính cho thêm vào liễn nước rau đã giằm mấy quả dọc. Người
nhà quê ít chú ý đến ăn uống. Trừ ba ngày Tết và những buổi giỗ chạp. Còn ngày
thường, ăn thế nào xong thôi. Thức ăn, cốt chỉ để đưa miếng cơm qua khỏi cửa
miệng.
Bữa cơm kết thúc
một cách chóng vánh. Tôi chiêu qua ngụm nước, rồi vào nhà trong, định chợp mắt
đôi chút. Tôi vừa thiu thiu thì chợt bừng dậy, rồi không sao ngủ lại được nữa.
Không phải nóng nực hay có ai đó cãi vã. Một âm thanh rất lạ uồm uồm, oàm oàm
cất lên ở đầu làng, ở cuối làng, rồi dậy vang khắp bốn phía. Tôi nằm ngẩn ra,
rồi lại ngồi dậy, định thần một lúc mới nhận ra tiếng sáo diều. Tiếng sáo mới
lạ chứ. Hồi tôi còn chơi diều, chúng tôi thường làm màng. Màng chuốt bằng tơ
bí. Diều đứa nào sang lắm mới có sáo. Tiếng sáo cũng chỉ đo đo, mảnh mướt, mơ
hồ như tiếng vọng ở đâu đó phất lại... Còn tiếng sáo diều bây giờ vạm vỡ quá,
cứ uồm uồm oàm oàm như phát ra từ một cái chum lớn.
– Anh đi
đâu đấy? – Mẹ tôi hỏi khi thấy tôi với cái áo khoác. – Đợi tí nữa mát hẳn hẵng
đi có được không. Nắng chang chang thế này.
– Con đi xin cái
dấu công tác!
– À, thế thì qua
nhà Đao bảo nó đóng cho.
Đao là chủ tịch xã. Anh mới thay ông Chích khóa này. Theo
mẹ tôi cho biết thì cái trụ sở ủy ban xã bây giờ đã xếp đầy gạch mộc. Cần hội
ý, họp hành, người ta kéo nhau ra hội trường. Hàng tuần cứ vào các ngày thứ ba,
thứ năm – ngày trực của ủy ban – thì Đao làm ngay tại nhà. Còn các ngày khác
tìm anh ngoài đồng, hay trại chăn nuôi. Con dấu nằm ngay trong túi áo đại cán.
Để dấu ở nhà, lũ trẻ thường hay đóng bậy vào sách vở. Cứ gặp được Đao là xong.
Đao có thể làm việc “dã chiến” ngay trên bờ ruộng, hoặc trong quán nước. Chỉ
cần kê mảnh giấy lên đùi là xong việc rồi. Người nhận giấy gửi lại anh hai ngàn
đồng gọi là tiền ấn phẩm. Có buổi lấy dấu, Đao lôi ra cả một đống bật lửa. Sờ
khắp mới biết túi nào cũng lóc xóc bật lửa. Chẳng biết của những nhà ai. Thông
thường hút thuốc lào, cứ tiện tay, Đao lại nhét bật lửa vào túi. Mấy ngày sau,
anh lại cho con rao hỏi xem có ai mất để mang trả.
Nhà Đao ở đầu làng. Một căn nhà ngói ba gian, vào loại
thường thường bậc trung, không có gì nổi bật. Căn nhà do vợ Đao xây từ ngày anh
còn ở chiến trường. Đao chỉ hơn tôi vài ba tuổi. Hồi nhỏ, anh được bọn tôi kính
nể vì tài làm súng đốp. Những đêm nguyệt thực, khi làng rộn lên những tiếng gõ
cột, gõ thúng mẹt, nong nia, hay chậu thau thủng để cứu ông trăng, thì anh lại
kéo tôi lẻn sang nhà lão Cối, chặt trộm cần câu trúc. Anh bảo chặt cần câu lúc “gấu
ăn trăng” sát cá lắm. Rồi chưa kịp kiếm được con cá nào bằng cái cần câu sát cá
ấy, anh đột ngột cưới vợ để đi bộ đội. Bốn năm sau, anh trở về với vết thương ở
vai. Trông anh chững chạc hẳn. Người ta bổ sung anh vào tổ thông tin xã. Chiều
nào anh cũng giắt cái loa pin ở lưng, leo lên đỉnh ngọn thị nhà lão Cối, a lô
các tin chiến thắng. Sau bản tin, bao giờ anh cũng kết thúc bằng bài cải lương
hay có khi cả một đoạn tích chèo “Quan Âm Thị Kính”. Còn khi làng có đám cưới,
thì Đao không thể không có mặt. Đám cưới nào, người ta cũng mời anh làm chủ
hôn. Anh vừa cầm cái mi-crô là cả rạp đang ầm ĩ là thế bỗng im tăm tắp. Nhiều
người lại cứ tưởng là đám cưới thuê được anh chủ hôn ở đâu đó, chứ không dám
tin đó là anh Đao, con ông phó cối làng mình. Đầu tiên, thế nào anh cũng yêu
cầu quan viên hai họ tặng cô dâu chú rể một tràng pháo tay. “Hỏng, hỏng. Làm
lại nào. Tôi ra hiệu đụp, bà con hẵng đụp nhé. Tôi chưa ra hiệu sao bà con đã
vội đụp rồi. Chỉ được cái ăn cơm trước kẻng.” Rồi anh vẫy bên phải, vẫy bên
trái, vẫy đều cả hai bên. Tiếng vỗ tay ào lên như sóng. Còn anh thì quay cuồng
như con chim cánh cụt, vừa từ dưới biển lên, đang vẩy cánh cho khô. Mấy bà thợ
cấy nắc nỏm: “Gớm cái thằng xuya thật. Nó nói đến kiến trong lỗ cũng phải bò
ra!”
– Bố cháu có nhà không?
Tôi hỏi thằng bé đang cặm cụi băm rau chuối cho lợn ở góc
sân.
– Bố cháu đi thả diều rồi!
– Sao lại thả diều? – Tôi ngạc nhiên. – Chú hỏi bố cháu
kia mà, bố Đao ấy.
Tôi phải nói kĩ hơn vì sợ thằng bé nghe nhầm. Nhưng khi
biết thằng bé không nhầm thì tôi ngớ ra.
– Vâng, bố cháu đi thả diều thật mà. Chú biết không, diều
ở đây thả không được. Nó vướng vào cây. Phải thả ở cổng đồng rồi mới dong nó
về. Tí nữa bố cháu về đấy.
Thằng bé chùi chùi hai bàn tay ướt át dính đầy rau chuối
vào cái quần đùi bết đất đang mặc, rồi chạy vù vào bếp, bưng lên siêu nước vối,
rót la liệt ra các cốc. Dường như cậu chủ nhà bé bỏng này đã quen với việc tiếp
khách cho bố như thế này rồi.
– Đấy, diều của bố cháu đấy. – Thằng bé nghiêng tai, vẻ
thông thạo – Tiếng sáo uôm uôm là diều bố cháu. Còn tiếng đô đô là diều bác
Cối.
– Thế cháu học lớp mấy rồi?
– Lớp hai cô giáo Cúc.
– Sao cháu không thả diều, mà lại bắt bố cháu thả?
– Ứ! Cháu mà lại thả được? Diều bố cháu to lắm í. Có hôm
nó còn kéo lê bố cháu xuống ruộng cơ. Thế chú có diều không?
Không biết cuộc đối thoại như vậy sẽ còn kéo dài thêm bao
lâu nữa, nếu không có tiếng ông Hội ho húng hắng ở bên kia bờ rào râm bụt.
– Ai như anh Khoa ở bên ấy hẳn?
– Vâng! Chào bác! – Tôi nói với sang.
– Ồ, hay quá! Anh sang bên này uống nước cho lão nhờ một
tí. – Ông cụ vội vã mở cổng cho tôi. – Trưa nay, bà cụ nhà anh có sang cho gói
chè, bảo là anh mới về. Tôi định sang hỏi anh tình hình thế giới. Nghe ông
Chích nói thì căng lắm hở? Lại đánh nhau hở?
Ông cụ tăm tắp bước lên trước. Tôi lặng lẽ theo sau. Trên chiếc sân vôi đã râm vát quá
nửa vì bóng nhà hắt xuống, một chiếc diều đồ sộ đang lên khung. Cái diều dài
đến chục mét. Tôi không thể hình dung người ta sẽ thả nó như thế nào?
– Diều nhà Chát
đấy! Nó mới đặt tôi chiều qua. Mà thôi, anh vào đây đã. Tôi muốn nhờ anh xem hộ
cái quạt điện.
Tôi giãy
nảy:
– Ấy chết, gì chứ
quạt điện thì cháu chịu. Đồ điện cháu dốt lắm!
– Ối dào! Anh cứ
khiêm tốn thế...! Anh ở trên Trung ương, cái gì mà anh chả biết cơ chứ!
Tôi ngạc nhiên:
– Nhưng làng mình
đã có điện đâu mà cụ mua quạt?
– Thì anh tính,
nhà mái bằng như thế này mà không treo cái quạt điện thì làm sao còn ra cái hồn
nhà!
Ông cụ nói quả
không sai. Cái quạt có tôn căn nhà lên thật. Trông sang hẳn. Nếu không có đôi
câu đối chữ Nho mạ vàng, dựng một cách tôn nghiêm ở hai bên gian giữa, tôi đã
tưởng mình đang ngồi trong một căn nhà nào đó ở Hà Nội. Cái quạt điện treo trên
trần nhà. Trông đẹp và ngay ngắn rồi. Nhưng hai sợi dây điện lẽ ra nên giấu vào
trong tường, thì lại phơi ra, chăng lô lố trước mặt. Hai sợi dây uốn lên,
vòng xuống một hồi mới tới công-tắc. Chiếc công-tắc cũng mới, bóng loáng chẳng
kém gì cái quạt điện. Chứng tỏ nó luôn được chủ nhà lau chùi cẩn thận. Chỉ có
hai sợi dây là chối, lại to nhỏ không đều. Cần phải thay đi. Tôi định góp ý với
chủ nhà thế. Thì còn biết nói gì hơn nữa? Kiểm tra quạt điện mà lại không có
điện. Nếu bạn ở địa vị tôi, bạn sẽ xử lí thế nào? Còn tôi, tôi thấy dứt khoát
phải thay cái dây điện. Nhưng chủ nhà thì dường như không quan tâm đến điều ấy.
Và thật bất ngờ, ông cụ với cái đòn gánh dựng ghệch bên cửa sổ. Tôi hoảng hốt
lùi lại. Chả lẽ ông cụ phang mình ư? Thật hú vía!... Thế rồi thoắt cái, ông cụ
đưa đòn gánh lên quay cánh quạt một vòng. Cái quạt chạy loang loáng.
– Anh thấy sao?
Được chứ?
Ông Hội co cả hai
chân lên chiếc sa-lông đánh véc-ni bóng loáng, rồi ngả người về phía sau, ngửa
mặt lên trần nhà, bắt đầu bình phẩm. Theo lời ông thì cái quạt này tốt lắm.
Quay rất lâu và dừng lại từ từ. ấy là ông còn chưa tra dầu mỡ. Bộ cánh của Sài
Gòn, nhưng máy móc bên trong đều ngoại cả. Nhãn hiệu National hẳn hoi. Tôi chỉ
còn biết gật gù đế theo. Rút cuộc, suốt cả buổi xem quạt, tôi không phải bình
luận, đánh giá gì cả, mà chỉ lặng lẽ nghe chủ nhà bình phẩm. Xong chuyện quạt
rồi, ông Hội quay ra chuyện thời thế.
– Đấy, anh thấy
đấy. Rõ ràng là đời sống đang lên. Anh công nhận với tôi không nào? Lên là cái
chắc. Thế mà có thằng cứ nhắm mắt nói liều rằng đời sống đang thế này thế nọ.
Nói láo. Thằng con trai tôi cũng một giuộc như thế mới đau chứ. Hôm qua nó vừa
mở mồm là tôi chặn họng ngay. Mà nếu nó còn cứng cổ nữa thì tôi vác đòn càn,
tôi xêu ra cổng!
Ông Hội nhắp một
ngụm trà, giọng dịu xuống:
– Anh còn nhớ dạo
sáu mốt (1961) không? Năm sáu mốt tiếng là no ấm, là phồn thịnh chứ gì? Nhưng
mà có gì nào? Cả làng mỗi ông Chích nhà ngói cây mít. Mới thế mà dân làng đã xì
xào rồi. Mà thử hỏi, cái nhà ấy bây giờ có bằng cái xó bếp nhà anh không? Có mà
bằng cái chuồng lợn! Dạo ấy, nhà anh có mỗi cái màn nhuộm vỏ xó thâm xỉn chứ
gì? Nhà tôi lại không có nổi màn nữa kia. Tối nào bà lão nhà tôi cũng phải ra
vườn bứt lá mía về khua muỗi. Khua khắp các xó xỉnh. Khổ thật. Vạn sự khởi đầu
nan mà. à này, mà cái dạo tôi còn làm đội trưởng, không biết anh còn ở nhà hay
đã đi rồi nhỉ?
– Còn chứ! Hồi
ấy, con nhớ cụ có cái kẻng...
– Ờ, ờ đúng. Anh
này nhớ dai thật đấy!
Gương mặt ông Hội
rạng rỡ hẳn lên. Lúc này trông ông thật trẻ trung. Mà nhìn kĩ, ông cũng còn trẻ
thật. Mái tóc tuy có bạc, nhưng da vẫn căng đầy, đỏ au. Ông đội trưởng Hội dạo
ấy quả có hơn người cái kẻng. Cái kẻng mới sang chứ. Cả làng trên xã dưới cũng
chẳng ai có. Tôi còn nhớ cái lúc nó xuất hiện. Buổi sáng, ông đội trưởng kéo xe
bò lúa lên tỉnh. Buổi chiều, ông lôi về cả một cái vỏ bom còn mới toanh. Không
biết ông đổi cho cơ quan nào đó ở thị xã. Thoạt đầu, ông treo nó ở chạc xoan.
Nhưng lũ trẻ ranh mất dạy đi qua cứ thục gậy gộc vào. Kẻng mà lúc nào cũng kêu
beng beng thì còn gì là kẻng nữa. Ông bèn treo cao tít lên ngọn sung. Cây sung
này nghe đồn một dạo có ma. Không biết từ đời nào, người ta đã yểm dưới gốc nó
một con chó đá, để xua đi cái tà khí. Con chó đá mẻ mõm, bề ngoài trông xấu xí,
nhưng mà thiêng lắm. Có đêm nó biến thành cô gái đội nón ba tầm. Chính lão Cối
đã tận mắt nhìn thấy đôi ba lần vào những đêm mưa phùn gió bấc, khi lão đi ăn
cỗ ở làng bên về. Còn nó làm sưng chim bao nhiêu đứa trẻ lếu láo dám đặt đít
lên cái mõm sứt của nó, thì mẹ tôi đã nhiều lần đe nẹt tôi như vậy. Con chó đá
thiêng đến thế mà chịu làm bệ cho ông Hội đứng đánh kẻng mới lạ lùng chứ. Sáng
nào cũng đến lúc tuýt tuýt là ông đội trưởng lại kẹp cái răng bừa vào nách,
nhảy lên mõm con chó đá. Tiếng kẻng bay ù ù trong không gian. Những người dân
từng trải, đã ăn mòn bát, vạt đũa thiên hạ, đều phải công nhận rằng đến cả
tiếng chuông nhà thờ Phát Diệm nghe cũng chẳng sang được bằng thế. Vậy mà bây
giờ, cái kẻng ấy tự dưng mất thiêng. Chả còn ra nghĩa lí gì cả. Ông có đánh
cũng chẳng ai nghe. Có hôm mới bảnh mắt ra, ông chưa kịp nhảy lên mõm con chó
đá, thì vợ Cối đã đi cấy về rồi. Nó lại còn vơ thêm một gánh cỏ cật bỏ
chuồng lợn nữa mới gớm chứ. Thấy ông, con mẹ ấy đon đả: “Bác đã ra đánh kẻng
rồi đấy ạ!” Ông chỉ khẽ gật gật đầu. Đấy là cách đáp của người bề trên. Nhưng
đến khi về nhà ngẫm lại, ông mới thấy cay như ăn vã ớt. Thế ra con mẹ nó mượn
tiếng kẻng để xỏ xiên ông. Người ta đi làm về rồi mới ra đánh kẻng! Ông ức đến
tận cổ, vứt tũm cái dùi xuống ao bèo, rồi tức tốc tháo luôn cái kẻng xuống, vác
về nhà, chắn cửa chuồng lợn. Từ đấy, ông xoay sang làm diều bán. Một cái diều
với bộ sáo và hai trăm mét dây là hai trăm bốn mươi ngàn đồng. Hai ngày làm cật
lực, ông xong một bộ diều.
– Thế mà vẫn kiết
đến lõ đít, anh ạ! – Ông Hội chiêu một ngụm nước nữa. – Cái số tôi là số không
thể giữ được của. Có đồng nào lại cho hết vào chai. Cái quạt này, con gái tôi
nó sắm đấy. Đúng hai sào tỏi của nó đấy. Nó làm khiếp lắm. Thấy bở là cứ lao
như con thiêu thân. Tôi bảo: “Thôi, làm vừa thôi, không người lại rạc ra như
con cá mắm. Chồng nó chán, nó bỏ!”... “Bỏ đã có ủy ban! Dễ mà đưa nhau ra tòa
được đấy!” Gớm chưa! Lí lẽ chắc cứ như đinh nhé! Đừng có coi thường nông dân.
Không thể ngăn nổi, anh ạ. Mới khoán được có mấy vụ, mà vú vê nó đã bay đâu
tiệt cả!
Ông Hội trao cái
điếu cày cho tôi. Đoạn, ông quay lại bảo mấy đứa cháu rót dầu vào đèn, lau cái
bóng muội đi, rồi cắt tiết cho ông con vịt, để ông làm lưng cơm muối, gọi là để
anh xơi tạm, nhân thể anh đến xem quạt!