04. Em bất giác nghĩ mình thật đau khổ..

Em bất
giác nghĩ mình thật đau khổ..

Em bất giác nghĩ mình thật đau khổ nhỉ,
khi phát hiện ra những gì đã qua là

những gì chỉ có mình em cảm nhận được.

Nó giống như việc thức giấc vào mỗi buổi
sáng, phát hiện những thứ ngọt ngào vừa trải qua, như lời hẹn hò em vừa nhận lấy
từ anh, như chiếc hôn ngọt ngào mãi mãi em thèm khát, như đôi lần đón đưa nhau
về dưới cơn mưa, tất cả chỉ là một giấc mơ, mà trong thế giới có anh và có em tồn
tại, nó lại không tồn tại.:)

Em bất giác nghĩ mình thật đau khổ quá
anh à, khi nỗi nhớ của em hoang phí như con dã tràng cần mẫn xe cát bờ biển
Đông...

Ừ, nỗi nhớ cho một người không yêu mình,
có khác gì viết một lá thư với từng câu từng chữ là từng tâm sự, từng giọt nước
mắt, từng hạt tình cảm,... khoét sâu trong tận đáy con tim mình đem ra, để gửi
đến một địa chỉ không người?

Nhưng nỗi thống khổ này, em hiểu, không
phải đến từ anh.

Chỉ là vì em, loại người như em, những
người nói ra những điều em thật sự nghĩ.

Chỉ là vì em, và loại người như em, là
những người nghĩ tất cả mọi người trên thế giới này đều như mình...

Và nỗi thống khổ này, em hiểu, vì thế
không phải đến từ anh.

Khi anh trả lời em, không có nghĩa là
anh mong muốn nói chuyện cùng em.

Khi anh nói về em, không có nghĩa là anh
nhớ em.

Khi anh nhắc đến chuyện tình cảm trong
câu chuyện của chúng mình, không có nghĩa nhân vật chính phải là anh và em.

Khi anh làm bất kể điều gì có thể liên
tưởng riêng dành đến em, không có nghĩa thật sự phải là như vậy.

...

Nhưng anh ơi, phải làm sao đây? thật sự
phải làm sao đây?

Khi tất cả mọi điều em làm cho anh như vậy,
đều chỉ cho anh, vì anh, và mỗi riêng anh?

...

Em không thể ngủ mãi để mơ giấc mơ đẹp
xinh có anh cạnh bên, em không thể sống cả cuộc đời này vì thứ ảo ảnh không có
thật, vì ngay cả bộ phim dù dài cách mấy, đến một lúc cũng chỉ còn là sự câu giờ
vô vị,

...

Em biết rằng khi càng níu giữ quá khứ,
chúng ta sẽ không thể đến được tương lai.

Vậy còn níu giữ thứ hạnh phúc vô vọng
này, chẳng phải em sẽ mãi lênh đênh giữa khoảng không mà hạnh phúc làm bằng gam
màu sáng... quá mơ hồ, mãi vậy sao anh?

Người em yêu, người mà không biết em yêu
ơi, hãy dạy em rốt cục em phải làm gì...?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3