5. Cho Những Ngày Ðầu Thu, tháng 10

Cho Những
Ngày Ðầu Thu, tháng 10.

Lại trở về với đêm, với những lặng im và
mộc mạc thế..

Đêm, mắt đã lụp xụp, nhưng vẫn không thể
tắt màn hình laptop để ngủ.

Chẳng biết thức khuya dần rồi, những
thói quen xấu xí có hình thành không.. Vẫn biết sớm mai phải dậy sớm để đi làm,
nhưng đầu óc cứ nghĩ mãi..

Bao nhiêu là chuyện.

Mấy nay mình thế nào nhỉ?

Àh, vui.

Những chuyến đi xa không cần chuẩn bị gì
nhiều. Chỉ thích, và vác nào túi nào sách để đi..

Đi, về với Biển.

Để vùi đôi chân trần xuống cát, nóng ấm
và bình yên đến lạ.

Để gió rít qua tai,

Để cái dư vị mặn nồng ấy, len lỏi vào từng
chân tơ kẽ tóc.

Để đôi chân chạm biển, bọt trắng xóa,
sóng dữ dội rồi cũng sẽ tan vào bờ như hư vô.

Âu mọi thứ rồi cũng sẽ trở về với những
gì, là nguyên thủy nhất.

Xa rồi để gần và tan biến.

Có bao giờ tình yêu cũng sẽ như thế?

Miên man.

Lại vừa lên web sắp xếp lịch học.

Thời khóa biểu cứ dàn hàng ra trước mắt.
Đôi lúc tự hỏi bản thân mình sao có thể sắp xếp được cái lịch học quá đỗi chi
chít ấy. Cứ thế này chắc sẽ giống như năm đầu là sinh viên.

Tay sách, vai sách, ôm đến hằn cả lằn
trên người.

Chạy qua chạy lại giữa những hành lang
các phòng, giờ tan học giữa các môn.

Những nụ cười vội, những câu chào hỏi,
những cái ôm, cái bánh, tô bún ăn vội dưới canteen vốn ʺsầm uấtʺ nhất
trường..

Vào lớp khi trên tay vẫn còn kịp hứng ly
cà phê Freeze Capuchino yêu thích. Đuổi cơn buồn ngủ và nhấp nháp chữ nghĩa vào
người.

Ừ mà như thế lại là thích..

Để rồi nhớ.

Chẳng phải thời đi học lúc nào cũng là
quãng thời gian đẹp đẽ nhất đời người?

Lại sắp được trở về với thời sinh viên
ngoan ngoãn ấy, một chút lo và nao nao..

Vẫn như ngày nào.

Khuya khuya,

Đi lang thang trên mạng rồi lại đọc và
nghe được những câu chữ, bài hát, và cả những nỗi khắc khoải của con người..

Càng sống, càng ngẫm,

Đôi khi bản thân lại thấy, con người có
quá nhiều thứ bộn bề, để lấn át những yêu thương..

Có khi là quá khứ, tuy có xa vời, tuy có
quên lãng,

..nhưng trong khoảnh khắc, rồi cũng sẽ
ùa về để chạm ngõ, để gọi về những kỷ niệm.

Yêu thương không bao giờ là mong manh, với
những người biết yêu và vì nhau mà sống.

Được có một người, luôn ʺâm thầm
dõi theo từng phút giây bồi hồiʺ, là một hạnh phúc.

Được có một người, dù xa xôi, nhưng vẫn
luôn có hình ảnh của mình trong tim, một cách trọn vẹn và không hề hao mòn, là
một hạnh phúc.

Được có một người, vẫn đợi chờ, vẫn nhớ
mong, trong nỗi khắc khoải và tiếc nuối, cũng sẽ là một hạnh phúc.

Bản thân mình, đôi khi, có lẽ vẫn còn
quá bé nhỏ để hiểu được cái sự hạnh phúc ấy.

Âu thì cũng sẽ chỉ cười xuề cho qua..

..Mình có đang hạnh phúc? khi vẫn luôn
dõi theo sự nhớ mong của người với người..

Còn đó những đợi chờ.

Yêu thương, đối với mình, là tự do và
phóng khoáng.

Mưa gió, rồi cũng sẽ trở về, thấm vào đất.

Biển về bờ.

Con người về với cát bụi.

Thời gian hữu hạn, yêu thương bao la, sống
chưa đủ..

..sao lại phải day dứt, trách móc, thở
than cho những tận cùng của sự yêu thương?

Oán trách mãi, rồi sẽ chẳng đi về đâu..

Chỉ có ta với ta mới hiểu thấu được nỗi
lòng ấy..

Biết sẽ đau, biết sẽ buồn, nhưng vẫn phải
tươi cười để mạnh mẽ.

Ai rồi cũng sẽ phải trải qua những chặng
dừng chân, quan trọng bước tiếp hay dừng lại để miệt mài níu giữ những đợi chờ
hư vô..

Cuộc đời mài dũa cho ta lớn khôn..

Đừng biến yêu thương thành những mảnh
ghép riêng lẻ, rồi lấy nó để giầy xéo những gì đã trôi qua..

Người với người vốn đã quá thông minh để
vô tình với nhau rồi.

Hãy bình yên nhé.

Những gì là của ta, ắt sẽ quay về với
ta:)

Mình rất thích cách nói chuyện của một
người

ʺMỗi người sẽ là một ô cửa sổ, hay một đĩa phim chiếu
chậm, những kỷ niệm đẹp sẽ được cho cả vào ấy..ʺ

Mình vẫn luôn mong muốn là một ô cửa trắng
tinh với hoa lá và cùng xem cuốn phim đẹp nhất cuộc đời..

Với người mình yêu.

Có chăng là quá khó..

Hạnh phúc và bình yên với mình, như thế
là đủ đầy để bước tiếp những yêu thương..

Headphone vẫn đang play ʺĐiều Ngọt
Ngào Nhấtʺ của chị Hà Trần:

ʺNhững chạm va, người vẫn vô tình với nhau

Chỉ có tôi hiểu...

Chỉ có tôi hiểu...

Tìm tôi, anh đến bên tôi.

Những sẻ chia niềm vui, những gì tôi cần
anh.

Xin cảm ơn, điều ngọt ngào nhất trên đời..ʺ

* * *

Viết mãi rồi mới nhận ra, nước mắt sao lại
dễ rơi đến thế?

Tình làm tim ta ấm, đến độ cứ nóng rực
khi bên cạnh nhau..

Đừng xa rời e mỏng manh,

Vì vòng tay anh ôm trọn cả được trái tim
em vào lòng.

Anh có biết?

3:30 am, 11Th Oct 2011

Mênh mang một cõi đi về.

******************

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3