Quỷ Sai - Ngoại truyện 1 - Phần 1

Ngoại truyện
1

Diêm vương
trời sinh

... Ngày nọ, tháng nọ, năm nọ Duyên
khởi...

Bên cầu Nại Hà, Diêm vương Tô Dục mới khai mở mảnh đất mới,
phá lệ cho phép quỷ quan nọ mở cửa hàng, tên tiệm là Thất Thất ức phường.

Trong phường lưu giữ vô số ký ức của hàng ngàn vạn tử hồn,
quỷ quan gửi lại trong vòng trăm năm qua. Quỷ quan và tử hồn đi lại trên đường
chỉ cần có nhu cầu, đều có thể gửi ký ức kiếp trước của mình tại đây, lưu giữ
chút dư vị cuộc đời, trong đó có những ký ức khó quên nhất, cũng có những ký ức
không thể nào quên được.

Cứ như thế, danh tiếng của cửa tiệm vang khắp địa phủ, khách
hàng ùn ùn kéo đến tới.

Nơi kín đáo nhất của cửa tiệm, có cất giữ hai quả cầu ký ức,
một quả tỏa sắc màu lấp lánh, một quả mang sắc trắng mênh mang. Trong vòng một
trăm năm nay, hai quả cầu này chưa từng được mở ra, nhưng vẫn luôn thu hút một
tiểu tặc.

Tiểu tặc đó có họ Tô tên Dục, ngoài miệng chàng nói hai quả
cầu nhàm chán chẳng có gì, nhưng lúc nào cũng rình mò tìm kiếm chúng.

Nên xem cái nào trước đây?

Ánh mắt Tô Dục lướt qua hai quả cầu, đương nhiên muốn xem
quả màu trắng trước, đó là ký ức kiếp trước của Thất Thất. Nhưng như thế thì
lại lộ liễu quá, vẫn nên tốn chút công phu để che mắt thì tốt hơn, tay chàng từ
từ di chuyển về phía quả cầu nhiều màu sắc lung linh bên cạnh.

Nếu nàng trách, chàng sẽ nói rằng, chàng chẳng qua muốn xem
của mình trước, sau đó vì “tiện thể” nên mới xem của nàng mà thôi.

Khoảnh khắc chạm vào quả cầu ký ức, chàng thi triển pháp
lực, ký ức quá khứ chạy thẳng vào não, đưa chàng đi rất xa rất xa, vượt qua cả
dự liệu của chàng...

... Hai ngàn một trăm năm trước Dụ
dỗ...

Vinh hoa phú quý? Chàng đã có tất cả.

Đỉnh cao quyền lực? Chàng cũng đã đạt được.

Vậy còn cần gì? Chàng cảm thấy cuộc đời này không còn thú vị
nữa.

“Hao tổn biết bao tâm cơ, hương vị từng bước từng bước đặt
chân lên đỉnh cao danh vọng thế nào?” Có giọng nam nhân từ phía sau vọng lại.

Chàng quay đầu nhìn, là một người xa lạ.

“Ngươi làm thế nào mà vào được đây?” Chỗ này đã được phòng
bị nghiêm ngặt, dù là chim sẻ cũng chẳng thể đặt chân vào.

Nam nhân kia lắc đầu, “Ta không phải người phàm, ta đến từ
địa phủ”.

“Hả?” Chàng thầm nghĩ, người này nếu không phải kẻ đầu óc
không tỉnh táo, thì cũng là thích khách, sát thủ gì đó.

“Tiền bạc? Danh lợi?” Đầu ngón tay của nam nhân kia lướt qua
đồ trang sức bằng vàng óng ánh, “Không hề thú vị như trong tưởng tượng, đúng
không?”.

Chàng nhún vai, “Đúng vậy, có lẽ là như thế”.

A dua nịnh nọt đã nghe nhàm tai lắm rồi. Kẻ có lòng mưu phản
thì thủ đoạn lại ngốc nghếch đến nỗi khiến người ta chán nản, sống trên đời mà
không có đối thủ, thật quá đơn điệu.

“Nếu có thể để ngươi tiến nhập vào địa phủ làm quỷ quan?
Ngươi có vừa lòng không?”

“Quỷ quan?” Chàng suy nghĩ một hồi, một từ rất mới lạ, “Làm
Quỷ quan cấp nào?”.

“Cấp cao nhất.”

Chàng nhìn nam nhân trước mặt, tướng mạo bình thường, nhưng
giữa đôi lông mày thoáng lộ vẻ quỷ dị. Bản thân chàng cũng đã cảm nhận được mùi
vị của âm mưu, nhưng chẳng quản là “âm mưu” hay “dương mưu”, sự hứng khởi của
chàng đã bao trùm tất cả.

“Chức này có nhiệm kỳ một ngàn năm, cai quản tất cả quỷ
quan.”

Nhiệm kỳ một ngàn năm? Chàng cau mày.

Nam nhân kia mỉm cười, tung ra mồi nhử, chờ đợi thu lưới,
“Không được hối hận, không thể từ nhiệm”.

Chàng cũng cười, “Được đấy”, thay đổi môi trường cũng tốt,
chàng đã chán ngán không còn hứng thú khi lúc nào cũng đứng trên ngôi cao, gánh
vác vận mệnh ngàn vạn người rồi. Giọng đầy thâm ý, chàng nói, “Chỉ cần ngươi
không hối hận là được”. Dám trù tính đối phó với chàng, từ trước tới nay chưa
kẻ nào có kết cục tốt đẹp.

Nam nhân kia bật cười, cười chàng thật ngây thơ, đã tìm được
người kế nhiệm, sao có thể hối hận cơ chứ? Một ngàn năm làm Diêm vương, quãng
thời gian dài đằng đẵng, cực kỳ cô đơn, lại là thứ khiến người ta phải tiếc
nuối sao?

... Một ngàn sáu trăm năm trước Trói
buộc...

Hối hận? Sao có thể không hối hận?

Diêm vương khi ấy, thiên quan Dao Thận của hiện tại, hối hận
đến mức ruột gan đều sắp xanh hết cả. Nghĩ đến năm đó tự cho mình thông minh
dẫn chàng tiến nhập vào địa phủ, nghĩ rằng mình vì nhân gian trừ bỏ đi một mối
họa, nhưng không hề biết lại mang về cho địa phủ một khối u ác tính.

Năm trăm năm nay, Diêm vương tân nhiệm đổi mới hết thứ này
đến thứ khác tại địa phủ, khiến thiên phủ chỉ còn biết đứng nhìn trân trối.

Ví dụ như năm trăm năm nay chưa từng đếm xỉa đến công vụ
ngày nào, toàn bộ đều ném cho Dao Thận đã làm thiên quan xử lý, Diêm vương tân
nhiệm được mệnh danh là kẻ hỏng chức năng giao tiếp, cách xử lý sự vụ của địa
phủ, chàng làm không được, mà học cũng chẳng xong.

Năm trăm năm phong cách kiến trúc vốn có của địa phủ mới
thay đổi một lần, giờ trở thành ba năm một lần, rồi lại nửa năm một lần.

Đồng thời chàng còn buộc các quỷ quan tại địa phủ phải bắt
kịp xu hướng thời trang của mình, từ phong cách thoải mái đến phong cách cải
trang, khiến người người tại địa phủ đều sợ hãi, trước khi ra cửa đều phải dỏng
tai nghe ngóng, xem hôm nay nên mặc theo phong cách nào.

Thêm vào đó, chàng còn thường xuyên đến nhân gian gây rối,
tạo ra những tình huống rối ren để thách thức năng lực làm việc của thiên phủ.

Đây chính là Tổng quản lý hành chính địa phủ không xứng đáng
với chức vụ nhất từ trước đến nay. thiên phủ lại không thể sa thải, đuổi chàng
đi được, chỉ có thể để mặc chàng làm loạn tùy thích. Rốt cuộc kẻ bị hợp đồng
giữ chức ngàn năm này trói buộc là ai chứ?! Thiên quan Dao Thận đều phải làm
lơ, cảm nhận sâu sắc cảm giác đắng cay của người câm phải nhắm mắt uống Hoàng
liên[60].

[60] Hoàng liên: Một vị thuốc rất
đắng.

Dao Thận thầm thề rằng, Diêm vương kế nhiệm lần kế tiếp,
nhất định phải là một tử hồn biết tuân thủ điều quy.

... Một ngàn năm trăm năm trước Lần
gặp đầu tiên...

Tuân thủ điều quy?

Từ này trước nay chưa từng có duyên với chàng. Ngay từ khi
kế nhiệm, chàng đã vứt bỏ tên họ gốc của mình, thuận theo cách gọi lưu truyền
trong dân gian, họ Diêm tên Vương.

Chàng nhếch mép, nhìn những nét chữ nguệch ngoạc vô cùng kỳ
quái trên tường, dạo gần đây chàng luôn chìm đắm trong thứ văn hóa Graffiti[61]
đó, tốn không ít thời gian vào nó, cuối cùng tất cả bức tường tại địa phủ đều
được gắn thêm kiệt tác của chàng.

“Đẹp không?” Chàng thuận miệng hỏi một nam quỷ quan đứng bên
cạnh.

Nam quỷ quan gật gật đầu, có chút miễn cưỡng.

Diêm vương quay sang nhìn hắn, dáng người dong dỏng, mặt mũi
bình thường, không có gì đặc biệt, “Phong cách Punk[62] được lưu hành nhất dạo
gần đây”, chàng quét mắt nhìn kiểu tóc của hắn, “Ngươi lạc hậu quá rồi”.

[61] Graffiti bắt nguồn từ tiếng
Latin: Graffito, có nghĩa là “hình vẽ trên tường”, là tên gọi chỉ chung về
những hình ảnh hoặc chữ viết kiểu trầy xước, nguệch ngoạc trên các bức tường ở
các đường phố, khu phố và được vẽ bằng sơn hoặc đánh dấu bằng bất cứ vật liệu
gì hay chỉ là vẽ bằng sơn xịt lên những nơi có bề mặt phẳng, rộng.

[62 Phong cách Punk: Punk Style là
một trào lưu bắt đầu thịnh hành và lan tỏa tại châu Âu từ thập niên 70 thế kỷ
trước. Với lối ăn mặc và phục sức mang nặng tính lập dị và nổi loạn.

Nam quỷ quan kia chán nản thầm thở dài, từng nghe nói Diêm
vương cổ quái, nhưng cũng không đến mức chỉ vì style ăn mặc mà phạt hắn đứng ở
góc tường chứ, lãng phí thời gian. “Diêm vương đại nhân, hạ quan phải đi có
việc.”

“Có việc? Làm việc ở chức vụ nào?”

“Trưởng kế.”

“Trưởng kế?” Diêm vương tiện tay biến ra cuốn sổ, đọc một
lát, “Ngươi chính là vị Trưởng kế chăm chỉ nhất trong lịch sử?” Trưởng kế chẳng
qua chỉ là ghi chép số liệu, rất nhanh chán việc, nhưng gần đây nghe nói có một
vị Trưởng kế rất nổi tiếng, mới nhậm chức được hai năm, mà có thể hoàn thành
khối lượng công việc Trưởng kế khác phải làm trong mấy chục năm.

Thần sắc nam quỷ quan kia có chút gượng gạo, “Không dám tự coi
là chăm chỉ, hạ quan chỉ dốc lòng làm đúng chức phận mà thôi”.

Da mặt mỏng, không khoe khoang, rất tốt, trong lòng chàng
thầm nghĩ, sau đó ghé sát dung mạo tuyệt đẹp do pháp thuật biến ra vào mặt nam
quỷ quan: “Ta có lời khen ngợi ngươi, hãy đến làm Trưởng thư ký cho ta đi, ta
đang thiếu một chân”.

Nam quỷ quan kia chau mày nhìn khuôn mặt đang phóng đại phía
trước, cứ quanh đi quẩn lại làm việc bên cạnh Diêm vương, chẳng phải là chuyện
tốt đẹp gì.

Diêm vương lại cho rằng hắn đã đồng ý, “Đúng rồi, tên ngươi
là gì?”.

Hắn sững người, “Tên?”. Ở Nhân gian? Hay ở địa phủ?

“Thôi, ta cho ngươi một cái tên, Lưu Hồn, gọi cho thuận
miệng.” Tử hồn được lưu lại.

Thiên quan Dao Thận sớm đã sắp xếp để chàng tìm được người
kế nhiệm biết quy củ, trước tiên ngài tìm về một quỷ quan có nề nếp, gán luôn
vào cạnh chàng, để tránh phải nghe chàng lảm nhảm.

Từ đó, bên cạnh Diêm vương có thêm một quỷ quan, hai người
bọn họ hợp thành một cặp đôi cực kỳ quái dị. Một người suốt ngày ăn vận thời
thượng, dung nhan tuyệt thế, còn một người quanh năm mặc trường bào sắc trắng,
mặt không chút biểu cảm.

... Một ngàn bốn trăm năm trước Kinh
động...

“Lưu Hồn, giờ Thìn đến rồi, đi xem trò hay thôi.” Diêm vương
vội vội vàng vàng chạy vào phòng làm việc, kéo Lưu Hồn ra ngoài.

Giãy giụa thoát khỏi bàn tay đang lôi lôi kéo kéo của Diêm
Vương, Lưu Hồn từ từ, chậm rãi, cực kỳ cẩn thận thu dọn văn kiện. Trăm năm này
ở đây, khiến nhiệt huyết của hắn đối với cấp trên đã thay đổi rất nhiều.

Diêm vương cũng chẳng bận lòng, chỉ đẩy hắn, “Đừng chậm chạp
như thế, trò hay không chờ quỷ quan đâu”. Ở một không gian nọ đang bắt đầu một
buổi ca nhạc, đoàn nhạc rất được họ hâm mộ.

“Dù không đích thân đến hiện trường, ngài cũng có thể xem
qua CD, hà tất phải vội vã như thế?” Lưu Hồn cảm thấy khó hiểu, tại sao mỗi sự
kiện đều khiến Diêm vương hứng trí đến vậy.

“Cảm giác xem ‘live show’ đương nhiên là khác rồi.” Thấy hắn
thu dọn đã gần xong, Diêm vương liền đưa hắn tới buổi biểu diễn ca nhạc. Hai
quỷ quan ẩn hình, ngồi thoải mái trên sân khấu, chiếm cứ vị trí tốt nhất, được
bao vây trong tiếng nhạc du dương cùng những tiếng reo hò chói tai.

Ban nhạc bắt đầu biểu diễn chưa lâu, Diêm vương đã hoàn toàn
nhập cuộc, nhún nhảy say sưa, cảm thấy rất vui sướng trong điệu thoát y vũ, sử
dụng pháp thuật khiến chiếc áo da trên người bung ra từng mảnh, như những tờ
giấy bay bay phiêu bồng.

“Làm thư ký chính là phải nhắm mắt theo[63] ta, ta đi đâu,
ngươi phải đi đến đó.”

[63] Nguyên là nhắm mắt theo đuôi,
rập khuôn theo kẻ khác. Có nghĩa là: muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe
theo người khác.

Là như thế sao? Lần đó, khi cùng chàng tới Ma Cao đánh bạc,
chàng đã dõng dạc hạ lệnh, cưỡng ép, lôi hắn vào thế giới của chàng, tính ra
cũng đến một trăm năm rồi.

Lưu Hồn cứ ngồi im tại đó, nhìn Diêm vương đang chìm đắm
trong mớ hỗn độn. Đối với Diêm vương mà nói, vui hết mình chính là vui hết
mình, náo nhiệt chính là náo nhiệt, nhưng đối với tính cách trầm lặng ít nói
của hắn, nhiệt huyết sục sôi đó chỉ khiến hắn cảm thấy bản thân mình bé nhỏ,
thấp hèn như bụi trần, sẽ bị những cơn sóng khủng khiếp cuốn đi.

“Đến đây”, chàng giơ tay tới trước mặt hắn, “đứng lên nhảy
đi, đừng ngồi như thế”. Chẳng biết tại sao, chàng không thể ưa nổi cái sự cô
tịch, lúc nào cũng lặng lẽ tránh xa thế tục của Lưu Hồn.

Lắc eo giống như Diêm vương sao? Lưu Hồn lắc đầu từ chối,
đột nhiên bị chàng kéo đứng lên, cứ như dắt chó dắt mèo vậy.

“Thế này này, gần giống nhảy đôi ấy.” Nói xong, chàng còn
muốn đặt bàn tay ma quái của mình lên vai Lưu Hồn, đích thân thị phạm.

Sự thực đã chứng minh, tính khí có cực tốt cũng không chịu
nổi mấy trò náo loạn của Diêm vương, Lưu Hồn đanh mặt lại, ngay tức khắc muốn
rời đi, nhưng lại bị chàng giữ lại. “Ngươi đi đâu đấy?”

“Địa phủ. Bẩm Diêm vương đại nhân, hạ quan còn rất nhiều
việc phải làm.” Kể từ sau khi đảm nhiệm chức vụ Trưởng thư ký hành chính địa
phủ, hắn liền “tiện thể” tiếp nhận những công việc mà đáng ra Diêm vương phải
làm, bận đến đầu tắt mặt tối.

Diêm vương mặt dày nhếch mép, “Không được đi, ta nhận sai,
được chưa? Ngươi đi rồi, chỉ còn lại một mình ta”.

Lưu Hồn khép mắt hít thở thật sâu, cố gắng kiềm chế, cuối
cùng cũng thỏa hiệp, “Được, hạ quan không đi nữa”.

Diêm vương mỉm cười rạng rỡ, vung tay trái lên, “Bước sang
bên này trước”.

Thật ngốc nghếch, tại sao ngài ấy có thể làm những chuyện
ngốc nghếch này một cách nghiêm túc và vui vẻ như vậy? Lưu Hồn không hiểu, chỉ
làm theo Diêm vương, nhưng càng cảm thấy chuyện này vô cùng ngốc nghếch.

“Thật thông minh, vừa học đã làm được!” Chàng lại khoát tay
phải, “Tiếp tục sang bên này”.

Lần này, Lưu Hồn thực sự không kiềm chế được nữa, phá lên
cười, cuối cùng cũng vui vẻ rồi, nhướn mắt lên, thấy Diêm vương đang cười tới
mức cực kỳ khoa trương.

... Một ngàn ba trăm năm trước Trầm
luân...

“Nghe nói ở thế kỷ Hai mươi tư của không gian thứ ba mươi ba
mới xuất hiện một nhà tắm cực kỳ xa hoa lộng lẫy, chúng ta đến đó tắm đi.” Âm
hồn Diêm vương bất tán bám riết liền ba ngày, Lưu Hồn chẳng hồi đáp.

Lý do rất đơn giản, Tử hồn trời sinh vốn chẳng mảy may vương
bụi trần, căn bản không cần phải tắm.

“Ngươi biết đã bao nhiêu năm rồi ngươi chưa tắm không?” Nài
nỉ không được, Diêm vương thay đổi chiến thuật, “Tám mươi bảy năm rồi, quá
bẩn!”. Lần tắm trước của hắn là ở nhân gian, khi bị chàng đẩy xuống ao.

Lưu Hồn lạnh nhạt đáp lại, “Cho dù năm trăm năm không tắm đi
nữa cũng chẳng có gì quan trọng”. Lời nói ra, bản thân hắn cũng không tự chủ
được. Tám mươi bảy năm chưa tắm gội, nếu là khi còn sống thì hắn đúng là đồ bẩn
thỉu, thực ra cũng khó mà tin được, chứ chưa nói đến năm trăm năm.

Cuối cùng Diêm vương giảo hoạt vẫn thành công. Chàng kéo Lưu
Hồn vào phòng thay đồ của nhà tắm cao cấp.

Hai người đàn ông thoải mái thay đồ, cùng vào bồn nước nóng.
So với cơ thể hoàn mỹ của một vài chàng trai thời cổ đại, Lưu Hồn lại là mẫu
hình thư sinh yếu đuối gầy gò, vầng ngực trắng toát bằng phẳng.

Hơi nước bốc lên vấn vít xung quanh, mông lung mờ ảo, mang
vài phần ý vị.

“Lưu”, Diêm vương vừa mở miệng đã gọi kẻ nô dịch của mình:
“Đến kỳ lưng cho ta”.

Lưu Hồn quyết cự tuyệt, “Hạ quan không phải nữ nhân, không
làm được việc ấy”.

Kỳ lưng thôi mà, thật cứng nhắc, “Vậy để ta kỳ lưng giúp
ngươi”. Diêm vương với tay túm lấy chiếc khăn định thực hành ngay lập tức.

“Sợ ngài quá”, Lưu Hồn né chàng, “Ta giúp ngài kỳ lưng vậy”.
Hắn cầm lấy khăn, đến kỳ lưng cho Diêm vương, chẳng thèm quan tâm tới hình
tượng của mình nữa.

“Tại sao ngươi luôn giữ dung mạo này, sao không thử thay đổi
một lần xem?” Diêm vương cảm thấy hắn rất thiệt thòi với khuôn mặt đã đeo đuổi
hơn hai trăm năm nay, hẳn là nên thay đổi.

“Thay đổi? Thay đổi như thế nào?” Giống như Diêm vương, mấy
tháng lại thay đổi dung mạo một lần sao?

“Thay đổi trở nên tuấn tú hơn.” Diêm vương phủ định, “Không
được... ngươi không thích phô trương”. Còn thay đổi trở nên bình thường? Hiện
nay hắn đã rất đỗi bình thường rồi. Lưu Hồn mạnh tay kỳ lưng, dung mạo của hắn
có ảnh hưởng gì tới Diêm vương cơ chứ?

“Thay đổi...” Chàng vẫn chưa hình dung ra, chỉ cảm thấy một
kẻ luôn trầm mặc như Lưu Hồn, dáng vẻ nên tao nhã một chút, điềm đạm một chút,
và cũng đặc biệt hơn một chút.

Đã làm bạn hơn hai trăm năm, cực kỳ hiểu nhau, thiếu hắn,
chàng làm việc gì cũng thấy không tròn vẹn.

“Không thay đổi không được sao?” Trăm năm đời người, chẳng
qua cũng chỉ một khuôn mặt. Hắn không oán trách, nhưng cấp trên cứ thay đổi
dung mạo liên tục để kiểm nghiệm năng lực của hắn, cũng khiến hắn cảm thấy mệt
mỏi.

Diêm vương quay đầu thầm đánh giá Lưu Hồn, bỗng nhiên bông
đùa thốt ra một câu, “May mà dáng người cũng không phải quá khó coi”.

Lưu Hồn tốt bụng lại mỉm cười, biết rằng bản thân không nên
đến nơi này cùng chàng. Hắn bình thản nằm xuống, để làn nước ấm ngập qua tai,
mắt, mũi, không nghe thì tâm sẽ không rối bời.

“Làm quỷ cũng có điểm tốt.” Lưu Hồn nhàn nhã ngắm nhìn từng
gợn sóng sắc xanh trên mặt nước, từ dưới nước có thể nhìn thấy khuôn mặt của
Diêm vương, méo mó không còn tuấn tú đẹp đẽ nữa.

“Lưu”, giọng nói của Diêm vương truyền qua làn nước, chàng
thích gọi tên hắn, chỉ một tiếng là “Lưu”: “Mọi người đều nói Diêm vương muốn
người nào chết canh ba, thì người đó chẳng thể sống tới canh năm”.

“Hồn phách của ngươi do ta giữ lại, ngươi phải ở bên ta một trăm
năm nữa.” Diêm vương sợ hắn đến quán gửi ký ức để đi đầu thai, nếu như thế,
chàng sẽ mất đi rất nhiều lạc thú.

Lưu Hồn không đáp, chỉ lặng lẽ trầm mình xuống nước, càng
xuống càng sâu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3