Quỷ Sai - Chương 05
Chương 5
Thái giám Khang
Hy
Mấy lần đến
kinh thành, tức Nam Kinh, chưa bao giờ tôi muốn đi dạo trong hoàng thành, không
phải là không có hứng thú, chỉ là mỗi lần nhìn thấy cánh cổng thành to lớn nặng
nề được bảo vệ phong tỏa nghiêm ngặt, nó cũng khiến tôi cảm thấy đó là nơi thần
thánh, không phải những nhân vật nhỏ bé có thể bước vào trong được.
Sự thực đúng là
như vậy, binh lính đi tuần trong hoàng thành nhiều không kể xiết, tôi và Tiểu
Thiến trốn đông núp tây không ngừng thoắt ẩn thoắt hiện di chuyển mau lẹ: “Hôm
nay sao đi đâu cũng gặp đám thái giám chết tiệt này chứ?”.
“Nếu không để
sau khi trời tối chúng ta hãy vào, khi ấy cũng dễ ẩn nấp hơn.” Thực ra chẳng
phải sợ điều khác, chỉ e pháp lực bị cạn kiệt, kết quả lại bị tóm được, như thế
chẳng khác nào trò cười, chẳng biết đến lúc đó có vị quỷ quan nào đến cướp ngục
cứu chúng tôi không?
“Hoàng thành
đương nhiên phải ban ngày mới thấy được sự nguy nga tráng lệ chứ, tối đến đêm
đen như mực thì nhìn thấy cái gì?” Nói xong, lại lập tức di chuyển trong chớp
mắt, lén la lén lút đến được ngự hoa viên mà phi tần trong cung hay chơi đùa.
Cảnh sắc của
Ngự hoa viên đúng là tuyệt trần, chung quy lại vẫn là hơi nhỏ, đi được gần hai
vòng là hết.
“Hay là đến Ngự
Thiện phòng đi, tớ muốn ăn đồ ăn của hoàng cung”, tôi vốn ham ăn ham uống, đây
cơ hồ cũng là lạc thú của hầu hết các Quỷ sai.
“Cũng được, chỗ
đó khá lộn xộn, trước đây tớ cũng đến rồi”, kéo tay tôi, nháy mắt đã đến Ngự
Thiện phòng.
Trộm chút điểm
tâm, tôi và Tiểu Thiến ngồi trên nóc Ngự thiện phòng, cùng nhau đánh chén.
“Món bánh xốp
giòn nhân táo và hạch đào này thật tuyệt”, Tiểu Thiến tán dương.
“Sao cậu biết
tên của món này?” Vừa nãy đều để ở trong khay, có thấy thứ nào giống tấm thẻ
viết tên món ăn đâu nhỉ.
“Tớ đoán, có vị
táo đỏ, cả vị hạch đào nữa”, cô nàng lại cầm một miếng khác, “Cái này rất giống
bánh đậu phộng mật ong”.
“Chẳng biết
trên tay tớ là món gì nữa, ngon vô cùng”. Hoàng đế đúng là sướng thật, trong
Ngự thiện phòng có nhiều người như thế, hầu hết chỉ phục vụ cho một mình người
ham ăn ham uống là ông ta, cả ngày bận rộn tối mắt tối mũi. “Cách chế biến món
ăn đều bảo vệ môi trường hơn hiện đại rất nhiều, vả lại mỗi công cụ chế biến
đều được sắp xếp có thứ tự cẩn thận, được vệ sinh rất mực chu toàn”.
“Đương nhiên
rồi, chuyện này liên quan đến cái đầu mà, rơi đầu như chơi đấy”, Tiểu Thiến vẫn
còn thòm thèm, “Hôm khác chúng ta lại đến nhé”.
“Nếu các ngươi
đến thường xuyên thì nhà bếp của Ngự thiện phòng phải khóc chết rồi”, giọng một
đứa nhỏ bên phải tôi vọng lại, dọa tôi giật thót mình, vì bên trái tôi là Tiểu
Thiến, bên phải chẳng có người nào.
Quay đầu lại
nhìn, là một đứa trẻ mặc y phục thái giám, chẳng biết ngồi trên đỉnh Ngự thiện
phòng này từ khi nào.
“Dựa vào cái gì
mà cậu có thể ăn, còn bọn ta lại không chứ?” Hình như Tiểu Thiến có quen đứa
trẻ này, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, chắc cũng cùng là Quỷ sai.
“Ta cũng chỉ ăn
một miếng thôi, còn trông cách các ngươi ăn trộm thì tâm huyết của nhà bếp đều
bị các ngươi chén sạch rồi còn đâu”, cậu bé đang cầm chiếc đùi gà trên tay,
chẳng để ý trước sau, không coi người bên cạnh ra gì mà cứ nhồm nhoàm gặm đùi
gà.
Tôi chợt thấy
ngượng ngùng, cảm thấy gần đây làm Quỷ sai càng lúc càng có khuynh hướng phát
triển làm tên trộm, đều là bị Tiểu Thiến lôi kéo.
“Này tiểu quỷ,
đây là Nhiếp Thất Thất, Quỷ sai mới đến được hơn nửa năm rồi, Thất Thất, đây là
Quỷ sai Tiểu thái giám thường trú ngụ trong hoàng cung, nhất định tỷ không đoán
được khi còn sống tên tiểu quỷ kia là ai đâu?”, Tiểu Thiến cười xảo quyệt.
Tôi lắc đầu,
thể hiện không đoán được, nghĩ cũng đúng, một ngày có nhiều người chết như thế,
tôi mà đoán được thì chắc hóa thần tiên rồi. “Ai?”
“Hoàng đế Khang
Hy tiếng tăm lừng lẫy, Huyền Diệp!”, Tiểu Thiến long trọng giới thiệu, “Có điều
đám quỷ quan đều không gọi cậu bé này là Huyền Diệp, mà thường gọi là Tiểu quỷ
hoặc Tiểu Huyền Tử”.
Tôi buột miệng
thốt ra một câu hỏi vô cùng ngu xuẩn, điều đó chứng minh trí thông minh của tôi
cực thấp: “Đệ quen Tiểu Quế Tử không?”.
Cậu bé cười phá
lên, nghiêm chỉnh hồi đáp: “Quen, ở chỗ Đức phi[23] có một tiểu thái giám tên
Tiểu Quế Tử, nhưng là một tên vô cùng ngu ngốc, không có gian ngoan xảo trá như
Tiểu Quế Tử trong sách Kim Dung[24] đâu”.
[23] Đức phi là
chỉ Hiếu Cung Nhân hoàng hậu (1660 - 1723), là vợ của vua Khang Hy và là mẹ ruột
của hoàng đế Ung Chính nhà Thanh.
[24] Ám chỉ
nhân vật Tiểu Quế Tử trong tiểu thuyết Lộc Đỉnh ký của nhà văn Kim Dung.
Trời ơi, Khang
Hy còn đọc cả Kim Dung nữa á?
“Thất Thất, tỷ
đừng thấy Tiểu quỷ này tuổi nhỏ mà xem thường nhé, nó đã làm loạn ở triều Minh
này mười năm rồi đấy, định đợi Minh Thành tổ Chu Lệ rời đô đến Tử Cấm Thành thì
sẽ dừng lại, mà chỉ ở cung đình định hồn”, Tiểu Thiến lại bổ sung, “Đó là vì nể
mặt thân phận của Hoàng đế đấy, kết quả là nó mượn thân hình trẻ nhỏ, lại cải
trang thành thái giám để trà trộn quậy phá tưng bừng”.
Tôi thở than
không dứt, cảm thấy một nhân vật tầm cỡ thế này cũng làm Quỷ sai, thật không dễ
dàng gì, quả nhiên là cách giấu mình tốt nhất là trốn ở chốn phồn hoa.
Cậu bé bị tôi
nhìn đến xấu hổ: “Ngươi đừng nghĩ ta lợi hại gì, kỳ thực ta không phải một
hoàng đế tốt”.
Tôi càng thấy
thích cậu bé này hơn rồi đấy, khiêm tốn quá.
Tiểu Thiến ngồi
bên cười phì: “Thất Thất, nó quả thực không phải là hoàng đế tốt mà.”
“Tại sao?” Tuy
tôi không giỏi môn lịch sử cho lắm, nhưng cũng từng đắm mình vào rất nhiều bộ
phim lịch sử, nên cũng hiểu được địa vị quan trọng của Hoàng đế Khang Hy đối
với triều Thanh, huống hồ tôi cũng đã được đọc Lộc Đỉnh ký[25] nên khi
được đối diện với một Huyền Diệp như người thật thế này cũng vô cùng thích thú.
[25] Lộc Đỉnh
ký là cuốn tiểu thuyết cuối cùng của Kim Dung.
“Khang Hy này
không phải là Khang Hy kia”, Tiểu Thiến tỏ ý giải thích giúp Huyền Diệp.
“Vào năm thứ
tám niên hiệu Khang Hy, vì Ngao Bái phạm thượng làm loạn nên ta bị bức ép thoái
vị, sau mười ngày bị giam cầm trong đại lao thì được ban tặng phải thắt cổ
chết”, thần sắc Huyền Diệp vô cùng bình thản, “Cho nên, ta và vị hoàng đế Khang
Hy trong lịch sử của các ngươi, không cùng một người”.
“Tại sao lại
như thế?”
“Nói đơn giản
đi xem nào? Tức là có mấy không gian được tiến hành song song.”
Huyền Diệp tiếp
lời: “Ta đến từ một không gian khác, lịch sử và không gian của các người có sự
tương giao, cũng có điểm bất đồng, ví dụ là ta, chính là một ngoại lệ”.
“Không phải
chứ?”
“Tức là mấy
không gian cùng song hành, chỉ cần một chút xíu hiệu ứng bươm bướm là có thể
chia cắt không gian, hình thành hai không gian khác nhau và hoàn toàn độc lập”,
Tiểu Thiến hất vụn bánh điểm tâm trên tay xuống đất, “Nguyên lý đó rất khó
hiểu, may mà không phải do chúng ta quản, giải quyết giao thoa của mấy không
gian kia, chính là công việc của Diêm Vương”.
Tôi hoàn toàn
cứng họng trước sự phức tạp rối rắm đó.
“Tất cả đều nằm
trong mớ hồ sơ tài liệu của Diêm Vương đấy.”
Đúng là mở mang
kiến thức, chẳng trách mỗi ngày phải xử lý bao nhiêu tử hồn như thế.
Huyền Diệp mắt
hướng về phương Bắc, ý nói đến Tử Cấm Thành: “Đó là nơi trước đây ta từng ở, ta
luôn cho rằng mình sẽ bị giam cầm cho đến chết trong Tử Cấm Thành, không ngờ có
một ngày ta lại không chỉ có thể tự do ra vào hoàng cung, còn có thể muốn làm
gì thì làm, vĩnh viễn dừng lại ở một đứa trẻ tám tuổi”.
“Thất Thất, cậu
không biết đấy thôi, tên nhóc này sống thoải mái lắm, vì người chết trong hoàng
cung dẫu sao cũng rất ít, đa số là bị giam cầm ở đại lao, hoặc bị kéo ra Ngọ
Môn, có thể coi tên nhóc này là Quỷ sai thanh nhàn nhất trong giới quỷ quan”,
Tiểu Thiến nổi giận đùng đùng tỏ vẻ bất bình, “Mấy năm gần đây, fan Khang Hy
không ít, nhóc này đi đến đâu cũng được ưu đãi”.
“Ta không hề
thanh nhàn chút nào”, Huyền Diệp phản bác, “Ta dù sao cũng là thái giám tam
đẳng của Ngự thư phòng, hằng ngày đều phải dọn dẹp quét tước, công việc chất
thành núi đều đợi ta đến làm mà”.
Tiểu Thiến
trừng mắt nói: “Đó cũng là tự ngươi muốn mà thôi”.
Tôi cười ngốc,
đúng là vị hoàng đế thân với dân.
“Ta còn phải
đọc đủ loại kinh thư”, nói xong, Huyền Diệp nghiêm nghị rút một quyển sách ra
từ trong ống tay áo, lật ra xem chẳng thèm để tâm đến ai.
Tôi thấy tên
sách là: Sở Lưu Hương truyền kỳ.
“Chôm từ chỗ
của mấy Quỷ sai hiện đại phải không?”, Tiểu Thiến tỏ vẻ hết sức khinh thường,
“Thất Thất, tên tiểu tử này đã đọc xong Kim Dung, lại chuyển sang Cổ Long rồi
đấy. Nói tóm lại, cả ngày chẳng lo làm ăn đàng hoàng gì cả”.
Tôi lại thấy
ngược lại, những thứ mà cậu bé đang làm đều là những điều mà những đứa trẻ cùng
tuổi nên làm, đúng là vô cùng đáng yêu.
Hoàng thành về
đêm tĩnh lặng, vô cùng tĩnh lặng, tựa như một tòa thành chết. Huyền Diệp đã đi
làm công việc thái giám của cậu, việc đêm nay của cậu chính là dong đèn cả đêm.
Tiểu Thiến thấy chán, cũng nhanh chóng chuồn đi.
Một mình tôi
lặng lẽ ngồi trên đỉnh của cung điện nguy nga, nghĩ đến cảnh tượng một ngàn năm
sau tòa cung điện này sẽ chẳng còn tồn tại nữa, bất giác cảm thán vận mệnh gập
ghềnh của cổ đô sáu triều đại. Sau khi gặp được Huyền Diệp, khiến tôi càng lúc
càng bùi ngùi về cái nghề Quỷ sai này. Đối với Huyền Diệp mà nói, vĩnh viễn tám
tuổi, mãi mãi là đứa trẻ, chẳng phải có thể coi là một sự bù đắp? Cậu bé mãi
mãi chẳng thể quên được hoàng cung, vì thế mà ở lại nơi này, nhưng càng thêm tự
do. Nếu có thể bù đắp được niềm tiếc nuối khi còn sống như thế, làm Quỷ sai
đúng là một công việc tốt.
Chỉ có điều, sự
nuối tiếc của Tiểu Thiến là tình yêu, của Nhàn Thục là hôn nhân, của Lâm Thành
là chính nghĩa, của Huyền Diệp là tuổi thơ ấu, vậy niềm tiếc nuối của tôi là
cái gì đây?
Tôi, một con
người cực kỳ bình thường, trong hai mươi chín năm ngắn ngủi trên dương thế,
ngoài việc lo lắng cho mẹ già ra, đối với bản thân mình tôi hoàn toàn không có
bất cứ yêu cầu gì, nhưng khi ấy, khi thời khắc bụi trần bay đi sương mù tán
thất, vào giây phút cuối cùng trước khi chết, mơ hồ có thứ gì đó phiêu qua đầu
tôi, rốt cuộc là ước nguyện gì đây?
Tôi không thể
nào nhớ lại được …
Kể từ sau khi
làm Quỷ sai, tôi càng lúc càng chẳng quan tâm đến bộ dạng của mình thay đổi ra
làm sao nữa, bởi một là dù sao người sống cũng chẳng thể nhìn rõ được mà, hai
là tướng mạo của các Quỷ sai đều bình thường là được rồi, bản thân tôi cũng
chẳng bao giờ nghĩ xem làm cách nào để mình nổi trội cả. Muốn giữa bó đũa chọn
cột cờ thì chỉ tìm được hàng xấu thôi, chỉ e khó mà càng lúc càng xinh đẹp
được.
Mãi đến khi
Tiểu Thiến hét lên kinh ngạc khi nhìn thấy Tô Dục “Đây mới chính là mỹ nam
thường gặp trong các câu truyện xuyên không!”, tôi mới nhận ra rằng, Tô Dục
hoàn toàn khác hẳn với đám bạn bè chơi cùng với tôi, bất kể là khi còn sống hay
khi đã chết.
Người bên cạnh
hầu hết đều giống tôi, không phải quá xuất sắc, không phải quá thông minh, đều
tự biết thân phận ngu si đần độn của mình, tìm kiếm cơ hội mưu cầu sinh tồn
trong xã hội tàn khốc này, vĩnh viễn không phải là đại nhân vật trước ánh đèn
sân khấu.
Nhưng Tô Dục
lại khác, cậu bé có vẻ ngoài thuần khiết ôn hòa, vừa giống nam vừa giống nữ,
đẹp đẽ khác thường, huống hồ hiện nay cậu bé có thể xuất khẩu thành thơ, giỏi
văn thạo y, mới cố gắng trong vòng hai năm nay đã trở thành một nhân vật đình
đám trong huyện thành nhỏ này, đồng tử bên cạnh Bồ Tát Quan Âm trong miếu hội,
là một thần đồng được công nhận tại học đường.
Tiểu Thiến biết
nhân vật Tô Dục này cũng được khá lâu rồi, thi thoảng khi cô nàng hỏi tôi mất
tích ở phương trời nào, tôi không chút do dự mà đáp lời ngay: “Đi thăm người
bạn nhỏ của tớ, Tô Dục”.
Ngay cả Quỷ đầu
đại ca cũng nghe danh Tô Dục, biết cậu bé là ca ca của bé gái chết đói kia,
huynh ấy nghĩ rằng tôi cảm thấy áy náy, nên cũng bỏ mặc không hỏi tới.
Không ngờ khi
Tiểu Thiến lần đầu tiên gặp Tô Dục, lại sững sờ kinh ngạc hết cỡ.
Tôi không khỏi
cười chế nhạo Tiểu Thiến, chớp mắt đã quên ngay chàng thư sinh, rồi lại trông
sang bộ dạng e lệ thẹn thùng của Nhàn Thục bên cạnh, không khỏi nín thinh, đều
là Quỷ sai gì thế này, định lực không đủ.
Riêng Lâm Thành
thì sắc mặt rất xấu, từ lúc tôi kể chuyện của huynh ấy cho Tiểu Thiến và Nhàn
Thục, rồi giới thiệu họ với nhau, huynh ấy vừa thấy Nhàn Thục đã bị sét đánh
trúng, gần đây đi lại tương đối gần, huynh ấy thích bộ dạng thục nữ của Nhàn
Thục, quả thực là hiếm thấy trong giới nữ Quỷ sai.
Tôi từng hỏi
Quỷ đầu đại ca: “Quỷ sai và Quỷ sai có thể yêu nhau không?”.
Quỷ đầu đại ca
hồi đáp: “Cũng chẳng vấn đề gì, dù sao thì cũng chẳng đẻ đái gì được”. Vì Quỷ
sai tuy dung mạo và cơ thể có phân biệt nam nữ, nhưng lại không có khả năng tạo
ra đời sau.
Tôi phỉ nhổ,
đúng là thô tục.
Quỷ đầu đại ca
vội bổ sung: “Nhưng việc tu hành pháp thuật của họ có khả năng sẽ gặp chướng
ngại”. Tu luyện pháp thuật quan trọng nhất là tĩnh tâm, nếu nóng nảy vội vàng
không tĩnh tâm được thì đương nhiên việc tu luyện sẽ càng thêm khó khăn.
Chuyện đó sau
này sẽ nói kỹ hơn, quay trở lại chuyện Tiểu Thiến gặp Tô Dục, đúng là cứ như
uống thuốc kích thích, nằm nhoài ra bàn trên lầu hai trà quán nhìn như đóng
đinh lên người Tô Dục đang học bài.
Tô Dục đã từ
lớp học “vỡ lòng” ban đầu, chuyển lên học lớp “trung cấp”, rời khỏi lớp lúc
đầu, cùng đồng thời tạm biệt đám bạn đồng môn từng thượng cẳng chân hạ cẳng tay
với cậu, tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn bị chặn đánh một trận tơi bời.
Nhưng chẳng ai
có thể ngăn nổi cách đọc sách như thế của cậu, chỉ cần nghe vài ba lần có thể
đọc thuộc ngay, bài học thầy giảng trên lớp tối về cậu khẽ nhẩm lại một lượt
trên giường, để hiểu rõ thêm, buổi chiều thì hết đọc sách lại luyện chữ.
Cậu bé quyết
tâm phải vượt lên người khác.
Mấy ngày trước,
vào giờ Ngọ, Tô Dục ra khỏi lớp học, đi được hai góc đường thì bị kéo vào một
con hẻm nhỏ, bị đánh cho tơi bời. Tôi ngồi đếm sơ sơ, chỉ riêng trên khuôn mặt
đáng yêu kia cũng bị đánh cho ít nhất mười hai quyền cước, chỉ mấy phút sau về
cơ bản khuôn mặt đã hoàn toàn biến dạng, may mà cậu cũng chẳng mấy để tâm đến
vẻ ngoài của mình, ngược lại tôi lại thấy lo lắng đầu của cậu sẽ bị chấn động,
trở nên đần độn mất.
May thay ngày
thường bị đánh thường xuyên, cho nên khả năng chịu đựng của tên tiểu tử này
cũng mạnh mẽ hơn nhiều. Nhưng lần này không chỉ bị đánh, mà còn bị kéo đến căn
phòng chứa củi phía cuối đường mà khóa trái cửa lại, để cậu không thể ra bên
ngoài được. Đúng là càng lúc càng sáng tạo.
Tôi dùng phép
di chuyển đến phòng gỗ, nhìn thấy Tô Dục đang nằm chỏng chơ trên đống củi gỗ,
mặt bầm tím, khóe miệng bị rách, một tia máu tươi ứa ra, dưới lớp quần áo vải
thô chẳng biết có bao nhiêu vết thương khác nữa.
“Trên lớp đệ
dập tắt niềm tin của họ, vì thế đương nhiên họ sẽ chà đạp cơ thể đệ”, chẳng
biết bên nào chiếm ưu thế hơn.
Cậu cố gắng
nhếch mép nói: “Đợi đệ ra ngoài, nhất định họ thảm rồi”.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cậu là môn sinh mà thầy Chu hài lòng nhất từ trước đến nay, là bảo bối
nâng niu trên tay của thầy giáo.
“Có gì đắc ý
chứ? Chẳng phải là vòng luẩn quẩn càng lúc càng tệ hại sao?”
Việc này mà cậu
cũng hiểu được, chỉ có điều cậu bé tuổi nhỏ mà tính tình quật cường, chỉ biết
lấy cứng chọi cứng, vẫn chưa mài giũa trở nên mềm mại khéo léo được.
“Làm người phải
biết khéo léo.” Hay khéo miệng nhỉ?
Cậu bé kiểm tra
tình trạng vết thương của mình, “Chỉ là ngoại thương thôi”. Đúng là trẻ con,
còn mơ hồ không hiểu thế sự. Cũng may nhờ những tháng ngày từng làm ăn mày kia
khiến cậu hiểu được thế gian lạnh nhạt ấm nồng, mới có thể chuyên tâm đọc sách,
nắm bắt cơ hội học hành tiếp cận tri thức như thế.
“Đệ phải nổi
trội hơn họ.” Từ này cậu được nghe từ chính miệng của Đinh đại phu.
“Nổi trội hơn
người có tác dụng gì?”
“Tác dụng gì
ư?” Rõ ràng cậu cảm thấy việc phấn đấu xuất sắc hơn người là mục tiêu tất yếu
của cuộc đời, không cần phải có nguyên nhân.
“Thi đỗ thành
tài, giành được lợi lộc?”
“Không.” Cậu
bất giác để lộ vẻ mềm yếu của mình vụt qua trong chớp mắt, “Chỉ cần không bị
lạnh, không bị đói, không bị … đánh nữa”. Cậu bé nghèo khổ mới mười hai tuổi.
Song bất luận
thế nào, chỉ cần có mục tiêu trong đời cũng là điều tốt. “Thất Thất, cậu bạn
nhỏ của cậu, có phần quá trắng trẻo đẹp trai đó à nghen.” Tiểu Thiến không cam lòng
quay đầu trừng mắt nhìn tôi, “Chàng thư sinh của tớ sao không có được tiềm lực
này cơ chứ?”.
“Chẳng phải vẫn
còn là trẻ con sao, tớ đối với cậu bé này không có tà niệm như cậu đối với
chàng thư sinh kia”. Tôi trêu chọc cô nàng, hai năm nay bọn tôi cũng đã thân
thiết với nhau nhiều rồi.
“Sao lại gọi là
tà niệm chứ? Đó là đầu tư những ước mơ tươi đẹp của tớ lên người chàng ta đấy
chứ.”
Còn ước mơ ước
mộng nữa chứ! Lần này Nhàn Thục cũng phải phá lên cười, “Thất Thất, Tô Dục bề
ngoài đẹp trai thật, ta sống trên đời lâu như vậy mà chưa từng thấy cậu bé nào
đẹp trai được thế”.
Tôi sững người,
nghe họ nói như thế, cảm thấy chẳng khác nào cậu bé là yêu nghiệt chuyển thế?
Lâm Thành sinh
lòng đố kỵ, dọa dẫm đầy ác ý: “Cẩn thận không lại biến thành luyến đồng[26] của
vị vương gia kia, dù gì nam nhi cũng không cần xinh xẻo đến thế làm gì”.
[26] Luyến
đồng: Là chỉ thiếu niên theo xu hướng tình dục đồng giới.
Nói đến luyến
đồng, bất giác tôi lại nhớ đến đám thi thể lõa lồ trong căn nhà gỗ tại vương
phủ trước đây, tôi muốn lộn mửa.
Rõ ràng trong
lòng Tiểu Thiến vẫn còn sợ hãi, lườm Lâm Thành một cái, rồi quay đầu tiếp tục
ngắm tiểu mỹ nam, miệng cứ tấm tắc ngợi khen: “Đây mới chính là mỹ nam bắt gặp
trong lúc xuyên không, ôn hòa nho nhã như thế, thiện lương đáng quý như thế,
thiên tài trời phú như thế, … ”.
Tôi cứ nghe mấy
từ “như thế” mà chỉ muốn phì cười, Tô Dục là đứa trẻ ngang bướng nhất, kiêu
ngạo nhất, kế mưu thâm trầm nhất mà tôi từng gặp, cậu trá hình đả kích đám học
trò kia trên lớp không phải là một hai lần, cả ngày cứ như chú gà trống vênh
váo, một ngày không có ai khen ngợi, thì cả người cậu thấy không thoải mái,
phải tìm trò sửa trị người khác.
Hết hãm hại đám
bạn đồng môn từng đánh cậu, rồi lại giả bộ vô tình mách lẻo với thầy dạy, tệ
hơn còn đánh thuốc sổ lấy từ y quán, không chịu ngồi yên. Điều đáng sợ nhất
chính là, bề ngoài cậu vẫn giả vờ mình chỉ là một đứa bé mười hai tuổi nho nhã
yếu ớt.
Quan sát cậu
hơn hai năm trời, tôi cũng thấy rõ mồn một rồi, đứa trẻ này đã bị sự thông minh
trời phú làm hỏng, làm xấu đi rồi. Về sau khi lớn lên, giết người phóng hỏa là
chuyện đương nhiên, lòng thù dai càng nặng hơn bình thường.
“Tiểu Thiến,
thế nào gọi là ‘xuyên không’ vậy?” Đối với Nhàn Thục mà nói danh từ thời thượng
này đúng là vô cùng lạ lẫm.
“’Xuyên không’
chính là từ thế kỷ Hai mươi mốt thời điểm mà ta chết, thông qua các phương thức
xuyên qua không gian thời gian, đến thời cổ đại”, tôi giải thích, “Từ góc độ
của cô mà nhìn nhận, thì nghĩa là chính từ thời đại của cô, đột nhiên trở về
đến thời Đường vậy”.
“Thế thì có gì
hay chứ? Các cô chẳng phải nói, ở thế kỷ Hai mươi mốt cái gì cũng có sao?” Nhàn
Thục thường xuyên nghe chúng tôi kể lể về thế kỷ Hai mươi mốt, nên từ lâu đã
muốn đến đó để định hồn.
Tiểu Thiến đau
xót nói: “Cái gì cũng có, chỉ có điều không có trai đẹp. Có sách làm chứng, chỉ
cần xuyên không đến cổ đại, trai đẹp tự nhiên xuất hiện ào ạt như măng mọc sau
mưa”.
Nhàn Thục không
hiểu: “Chỉ thời cổ đại mới có trai đẹp sao?”.
“Trai đẹp của
hiện đại, vừa mới ra đời đã bị người có lòng thu gom hết cả, cho nên chỉ có thể
đến thời cổ đại mà phát triển, vả lại trai đẹp thời cổ đại còn rất dễ lừa, chỉ
cần bắn ra hai bài thơ của thi nhân nổi tiếng thời hiện đại là có thể bị cắn
câu ngay”, nước miếng của Tiểu Thiến sắp nhỏ tong tỏng xuống lầu rồi.
Tôi không tham
gia bàn luận những chuyện ngớ ngẩn trên trời dưới biển với cô nàng làm gì, đến
thời cổ đại mới biết được, tìm kiếm một trai đẹp cũng chẳng dễ dàng, vượt qua
năm châu bốn biển, cũng chỉ mới gặp được mỗi mình Tô Dục. Huống hồ, tôi đến
triều Minh cũng đâu phải xuyên không chơi bời gì mà là đi công tác làm việc.
Đột nhiên Tiểu
Thiến hưng phấn kéo tay tôi: “Thất Thất, cậu nhìn xem, cậu bé đó chẳng phải
đang nhìn tớ sao?”.
Tôi quay đầu
nhìn Tô Dục phía đối diện, trưa nay hình như được tan học sớm, những đứa trẻ
khác nối đuôi nhau rời đi, nhưng cậu bé lại đứng bên cửa sổ, nghi hoặc ngẩng
đầu lên nhìn Tiểu Thiến, hay nói chính xác hơn là đưa mắt hết nhìn tôi lại nhìn
sang Tiểu Thiến.
Ánh nắng chói
chang giữa trưa chiếu lên khuôn mặt trắng bóc của cậu bé, tỏa ánh hào quang dịu
nhẹ. Hai năm nay, cậu cũng cao lên không ít, người cũng tự tin hơn nhiều, hoàn
toàn khác so với đứa trẻ tôi từng gặp ở Diêm thành. Khoảng cách xa như thế nên
cậu bé không nghe được tiếng chúng tôi, cũng chẳng thể phân biệt rõ ai mới là
“yêu quái” vẫn hay bám lấy cậu.
Lúc đó mới chợt
nhớ ra, từ trước đến nay tôi chưa từng kể với bất kỳ Quỷ sai nào về “tài năng
thiên bẩm” chân chính của Tô Dục. Chuyện đó có nên nói ra hay không, tôi vẫn
còn chút do dự. May mà cậu bé chỉ nhìn một lát rồi cũng mau chóng rời đi, bọn
Tiểu Thiến cũng không bận tâm đến chuyện này lắm, chỉ cho rằng cậu ngẩng đầu
xem sắc trời một lát thôi.
Tôi thở phào
nhẹ nhõm, tuy không biết Quỷ sai bị người phàm nhớ được thì có phạm lỗi gì
không, nhưng hẳn là không phải là biểu hiện của ”hết lòng vì công việc rồi”.
Thêm một chuyện
chẳng bằng bớt một chuyện.
Tiểu y quán của
Đinh sư phụ cũng không lớn lắm, trước sau cũng chỉ có hai gian, vì giường chiếu
nhỏ hẹp nên chỉ có thể để một mình Đinh sư phụ ngủ gian trong, còn Tô Dục ngủ
trên chiếc phản ở gian nhà ngoài, chiếc phản đó ban ngày là để cho bệnh nhân
nằm. Tôi cảm thấy không được sạch sẽ cho lắm, nhưng cổ nhân đâu chú trọng đến
vệ sinh chứ, có chỗ ngủ là tốt lắm rồi.
Mỗi khi tối đến
để giảm tiền đèn dầu nên chẳng dám châm đèn, Tô Dục không có thói quen ngủ sớm,
chỉ mặc một chiếc áo mỏng ngồi khoanh chân trên phản, tiết trời hôm nay khá
nóng, tay phải phe phẩy quạt hương bồ, nhắm mắt hồi tưởng lại những điều học
được ban ngày. Đinh sư phụ một lòng mong mỏi cậu sẽ thi đậu làm quan, nên trước
nay không hề dạy cậu y thuật, nhưng ban ngày khi chẩn trị cho bệnh nhân thì cậu
đứng một bên, cứ lâu dần, cũng học được một vài tri thức trong “vọng văn vấn
thiết[27]”, chỉ trừ “thiết” ra. Đinh sư phụ cũng chẳng có cách nào đành chịu
vậy, tuy không chủ động dạy nhưng nếu cậu có nghi vấn, cũng sẽ tận lòng dốc sức
giải đáp, tình nghĩa thầy trò còn thân thiết hơn cả cha con.
Tôi lặng lẽ lò
dò đến ngồi bên cạnh, chuẩn bị dọa cho cậu một vố.
Không ngờ đột
nhiên cậu khẽ giọng mở miệng: “Hôm nay ngồi trên lầu hai của trà quán Phú Quý,
ai là tỷ?”.
[27] Vọng văn
vấn thiết gọi là tứ chẩn, là bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y: nhìn, nghe,
hỏi, sờ.