Hoa miêu miêu (Tập 2) - Chương 71 - Phần 1

Chương 71: Gương vỡ lại lành

Mùi thơm của hoa cỏ vương nhẹ vào mũi tôi, trong trẻo và ngọt
ngào. Ánh mặt trời ấm áp kéo tôi thức dậy khỏi đêm đen, chầm chậm ngước đầu
lên, dụi mắt, cảm thấy đầu mình rối bời.

Đây là đâu? Xung quanh là thảm cỏ xanh ngút tầm mắt, trên đó
nở đầy những bông hoa cúc dại màu vàng. Đằng xa kia là một khu rừng, lá cây
đang đung đưa nhẹ trong gió, vang lên tiếng ve kêu mùa hè, tiếng kêu nghe thật
vui tai.

Tôi đang ở đâu? Tiểu Mao đâu? Tất Thanh đâu? Lảo đảo đứng
dậy, tôi định tiến về phía trước, nhưng đứng lên lại cảm giác tứ chi mất cân
bằng, cả người tôi không thể nào đứng yên được, bất giác ngã nhào về phía
trước, tưởng là do mình chóng mặt nên tôi lại đứng lên lần nữa, nhưng vẫn tiếp
tục bị ngã.

Cúi đầu xuống, tôi thấy bàn tay một con mèo nhỏ màu trắng,
trên đó có cục thịt hồng hồng và một ít lông tơ mềm như nhung, tôi bất giác lè
lưỡi ra liếm, rồi lại vẫy đuôi, rồi mới giật mình nhảy dựng lên, loạng choạng
chạy ra bờ ao để soi lại dung mạo của mình.

Sóng nước lăn tăn, nhưng tôi vẫn nhìn thấy hình dáng của
mình, một con mèo tam thể với đôi mắt màu xanh lục quen thuộc và chiếc đuôi to
với bộ lông dày.

Chuyện gì thế này? Tôi ngây người, nhìn mặt nước thẫn thờ,
mãi sau vẫn chưa hoàn hồn lại.

Lẩm bẩm một câu thần chú quen thuộc, trên người tôi xuất hiện
một màn khói màu hồng, vây chặt lấy tôi, cả người tôi tê dại, giây lát sau, làn
khói bay đi, thân hình nhỏ nhắn đầy lông ban nãy đã kéo dài ra, trong nước xuất
hiện hình ảnh một thiếu nữ xinh đẹp, tươi tắn, nàng ta có đôi tai màu lam tím,
mặc một chiếc váy dài bằng tơ lụa, đó chính là Hoa Miêu Miêu, và cũng là tôi
kiếp trước.

Sự việc trước mắt quá thần kì, tôi bóp mạnh vào đuôi mình
nhưng vẫn không tỉnh dậy khỏi giấc mộng, tôi kinh ngạc ngồi phịch xuống, đầu óc
rối như tơ vò, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Chẳng nhẽ tôi lại xuyên không lần nữa?

“Hoa Miêu Miêu!” Từ đằng xa vang lên tiếng gọi của Ngân Tử,
hắn giang rộng đôi cánh trắng, thở hổn hển bay tới cạnh tôi, miệng vẫn quát
tháo không chút lịch sự, “Con mèo ngốc kia, ngủ cho no đi, khỏi phải ăn nữa.”

Tôi nghe tiếng quát quen thuộc thì nhìn Ngân Tử thẫn thờ.

Ngân Tử thấy tôi không phản ứng gì thì huơ tay trước mặt tôi,
ngạc nhiên hỏi:

“Thức ăn hôm nay có món cá chép cô thích nhất, sao không thấy
vui hả?”

“Tất… Tất Thanh đâu?” Tôi chẳng đếm xỉa gì tới món cá, chỉ
hoảng hốt kéo hắn hỏi.

Ngân Tử bị tôi lắc mạnh, điên tiết quát:

“Tất Thanh cái gì?”

Tôi do dự giây lát, lại hỏi:

“Bích Thanh Thần Quân đâu?”

“Cô muốn chết à! Nhắc tới tên gã đó làm gì?” Ngân Tử biến
sắc, hắn vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh, thận trọng hỏi, “Hay là tên sát thần
đó lại tới? Nghe nói gần đây hắn giết rất nhiều tiểu yêu quái ở Lạc Anh Sơn, cả
nhà Mạc Ý đều chết rồi, chúng ta có nên trốn đi không?”

“Hả? Lạc Anh Sơn?” Cả người tôi ngây ra, khi cả nhà Mạc Ý
chết là lúc tôi còn chưa gặp Bích Thanh Thần Quân.

Ngân Tử kéo tôi vẫn còn như đang trong giấc mộng, vừa đi về
nhà vừa lải nhải chửi:

“Đồ mèo ngốc, ngày nào cũng thế, chẳng làm được trò trống gì
cả. Nếu không có ta lo liệu thì chắc cô ngồi uống gió Đông Bắc mà sống mất! Mấy
ngày này đừng có chạy lung tung, nói không chừng Bích Thanh Thần Quân sẽ tới,
cô mà bị làm sao ta chẳng có ai bảo kê, phiền lắm…”

Đầu óc tôi bấn loạn, dọc dường không nói gì, theo Ngân Tử về
tới động phủ ở Lạc Anh Sơn, cũng chẳng ăn uống gì mấy, khiến Ngân Tử tưởng tôi
bị bệnh, vội vàng chạy đi tìm thầy thuốc.

Nằm trên giường, tôi ngẫm nghĩ kỹ càng những việc đã xảy ra,
đầu tôi bỗng dưng đau nhói, phảng phất như một giấc mộng. Cho dù tôi cào cắn
bản thân thế nào, thậm chí là ngã cả ra đất mà vẫn không tỉnh lại. Ngân Tử thì
sợ hãi hò hét loạn cả lên, tưởng tôi bị trúng tà.

Cuối cùng tôi không biết là mình còn ở trong mơ hay không,
thế là đi ngủ, nghĩ tới Tiểu Mao, bất giác nước mắt lại trào ra, tỉnh ngủ rồi
phát hiện mình vẫn ở trong động, tôi vẫn là Hoa Miêu Miêu đó.

Ngân Tử hỏi khẽ:

“Miêu Miêu… cô khóc cái gì? Trong mơ khóc mấy lần.”

Tôi hỏi Ngân Tử:

“Có phải ta có một đứa con trai tên Tiểu Mao không?”

Ngân Tử cốc đầu tôi một cái, giận dữ nói:

“Lại còn có con trai, cô kiếm được tấm chồng trước đi đã.”
Sau đó cười giảo hoạt, “Nếu không ai cưới cô thì ta có thể miễn cưỡng.”

Tôi mặc kệ hắn, lảo đảo đi ra ngoài, đi lên đỉnh núi Lạc Anh
sơn, trên hòn đá to hình tròn ấy, nơi lần thứ hai tôi gặp Bích Thanh Thần Quân,
cũng là nơi chàng đã bế tôi đi.

Sờ nhẹ lên hòn đá, nhìn những đám mây ở xa xa, tôi đột nhiên
nhớ tới nghi vấn của mình.

Nếu có thể bắt đầu lại từ đầu, liệu tôi có làm việc đó lần
nữa?

Nếu có thể bắt đầu lại từ đầu, chúng tôi có yêu nhau?

Nếu có thể bắt đầu lại từ đầu, mọi điều có tốt hơn không?

Kính Hoa Thủy Nguyệt, nhân sinh như mộng. Lưu luyến nhìn một
đám mây ở đằng xa, trên đám mây đó không có bóng hình chàng.

Nếu từ nay không gặp lại, liệu có không còn thương nhớ nhau?

Nếu từ nay không thương nhớ nhau, liệu sẽ không còn thương
yêu nhau?

Nếu từ nay không thương yêu nhau, liệu sẽ không bao giờ hồi
ức?

Nếu ở bên chàng là khiến chàng vĩnh viễn không thể cất cánh
bay, khiến tất cả mọi người phải chịu đựng đau khổ, vậy thì thà thiếp một mình
nuốt nỗi đau khổ này vào trong.

Cắt đứt mọi nhân duyên, hóa giải mọi tai kiếp.

Từ nay chàng là Bích Thanh Thần Quân trên Thiên Giới, thiếp
là Mao yêu Hoa Miêu Miêu, đường ai nấy đi, không bao giờ tương phùng.

Ngồi trong bụi cây, khóc hết lần này tới lần khác, tôi nhớ
Tiểu Mao, nhớ Tất Thanh, tim tôi đau đớn tới mức gần như không thể chịu nổi,
hai mắt đỏ hoe, cho tới khi Ngân Tử tìm thấy tôi, hắn thấy tôi như vậy thì vội
vàng ôm tôi vào lòng quát:

“Ai bắt nạt cô? Tôi đi tính sổ với hắn!”

“Chẳng ai bắt nạt ta cả, ta chỉ muốn khóc thôi.” Tôi lau nước
mắt, vội vàng nở nụ cười, nhưng trông vô cùng gượng gạo. Bỗng dưng tôi nhớ tới
Tiểu Trà, bất giác hỏi:

“Ngân Tử, ngươi thích ai không?”

“Không…” Ngân Tử nghe tôi hỏi thì khựng lại, nhất thời trở
nên ngượng ngùng.

Tôi nhớ ra cuộc sống của hắn với vợ ở kiếp trước, thấy hơi lo
lắng:

“Nếu… ta hại ngươi không tìm được vợ thì thế nào…”

“Thế nào là không tìm được vợ?” Ngân Tử nheo mắt nhìn tôi,
khẩu khí có vẻ nguy hiểm.

Tôi nhớ ra một loạt những phản ứng dây chuyền sinh ra khi số
phận bị thay đổi, không dám nhắc lại, lập tức nuốt cái tên Tiểu Trà vào bụng,
chỉ âm thầm quyết định, nếu gặp lại Băng Hoàn nhất định phải dốc toàn lực ra
giúp hai người hoàn thành việc tốt…

Ngân Tử hỏi mãi mà tôi không mở miệng, thế là không vui, hắn
kéo tôi về bắt tôi ăn, ra lệnh cho tôi đi ngủ, trước khi ngủ còn định khai thác
tôi:

“Có phải cô thích ai rồi không? Ta chưa từng thấy cô khóc bao
giờ.”

Tôi giật mình, mãi sau vẫn không nói được gì.

Ngân Tử vốn rất thông minh, sự do dự của tôi khiến hắn hiểu
ra, nói nhỏ:

“Có phải người cô thích không thích cô? Rốt cuộc là kẻ nào mù
mắt thế hả?”

“Không phải.” Tôi vội vàng lắc đầu, “Là ta không muốn chàng…”

“Thế vì sao cô lại đau lòng?” Ngân Tử ngơ ngác, “Đổi người
khác là được, nếu thực sự không được thì cưới ta cũng được, ít nhiều gì cũng
hiểu rõ về nhau, ta không bắt nạt cô đâu.”

“Đúng thế… vì sao ta lại đau lòng như vậy?” Tôi không nghe rõ
những lời hắn nói về sau, chỉ mệt mỏi ngủ thiếp đi, khóe mắt còn vương một giọt
nước. Giọt nước mắt ấy là vì đã từng có được nên mới cảm nhận nỗi đau khắc cốt
ghi tâm khi mất đi.

Tính toán lại thời gian, hôm sau chính là ngày Bích Thanh Thần
Quân tới đón tôi. Tôi ra khỏi nhà từ sớm, biến thành hình mèo rồi trốn đi để
không bị tìm thấy. Địa điểm tôi lựa chọn là trên một cái cây cách tảng đá tròn
ấy năm mươi mét, nhờ sự dạy bảo của Bích Thanh Thần Quân nên khả năng nín thở
của tôi đã tiến bộ rất nhiều, ở khoảng cách này, chàng không thể phát hiện ra
sự tồn tại của tôi.

Chung quy lại thì tôi vẫn muốn được nhìn thấy chàng, nhưng
gặp rồi thì sao? Tôi bất giác cười khổ, mắt nhìn chằm chằm lên những đám mây.

Khoảng chiều tối, ánh mặt trời cuối hạ đầu thu dần dần dịu
lại, những tia sáng còn sót lại nhuộm đỏ những đám mây, không lâu sau thì ráng
chiều rực rỡ y như ngày hôm đó.

Đạp chân lên mây trắng, một nam nhân bay về phía Lạc Anh Sơn,
bộ khôi giáp bằng bạc của chàng ánh lên màu máu dưới ánh chiều tà, mái tóc dài
của chàng bay trong gió, ngũ quan tinh tế tới mức không thể miêu tả, tay phải
ấn lên đốc kiếm, khiến tư thế nho nhã và hơi thở nghiêm nghị hòa quyện lại với
nhau, vô cùng quyến rũ, khiến tất cả mọi người đã nhìn một lần là không quên
được.

Chàng đè mạnh lên đám mây, dừng chân trước tảng đá mà tôi
từng nằm, đưa tay vuốt lên mặt đá, thần sắc có vẻ hoang mang. Đôi mắt màu xanh
lục tuyệt đẹp liên tục đảo sang xung quanh, dường như đang nóng lòng tìm kiếm
cái gì đó. Nhưng chàng không tìm thấy, bởi vậy buồn bã cúi đầu, nhưng không bỏ
đi, lặng lẽ ngồi trên tảng đá rất lâu, mãi vẫn không chịu bỏ đi.

Tôi ở trong rừng cây, tim cứ như bị ai đó kéo lên, phải cố
gắng lắm mới kìm nén được tiếng nghẹn ngào nơi cổ họng. Không dám bước ra,
không dám gặp mặt, nếu không tôi sợ mình sẽ không thể quay đầu, sẽ lại bước đi
trên con đường cũ.

Mặt trời dần dần lặn xuống, ánh trăng chậm chạp nhô lên, chỗ
bụi cỏ vang tiếng xào xạc, Bích Thanh Thần Quân đứng bật dậy, lao tới, lôi được
một người trong bụi cỏ ra.

Đó là Ngân Tử, hắn run rẩy, sợ hãi.

Bích Thanh Thần Quân hiển nhiên là vô cùng thất vọng, chàng
bỏ Ngân Tử xuống, rồi lại đột nhiên hỏi:

“Ở đây còn có yêu quái nào sinh sống?”

“Không có, nơi này chỉ có mình tôi là yêu quái!” Ngân Tử vội
vàng thốt lên, “Tôi chưa bao giờ hại ai cả, xin Thần Quân đại nhân tha mạng!”

“Có phải còn có một con Mao yêu không?” Bích Thanh Thần Quân
tiếp tục truy hỏi.

Ngân Tử ngần ngừ giây lát, rồi quả quyết nói:

“Chỗ chúng tôi không có Mao yêu! Chắc chắn là không có!”

“Không đúng… không phải như thế…” Bích
Thanh Thần Quân thả Ngân Tử xuống, đưa tay ấn lên đỉnh đầu, dường như đang vô
cùng đau đớn và khó chịu, chàng có vẻ bối rối, luôn miệng nói, “Chắc chắn còn
có một con Mao yêu, một con Mao yêu mái tóc màu xanh lam, đôi mắt màu vàng.
Đúng, ta nhớ ra rồi, ngươi tên là Ngân Tử, là yêu tinh quạ trắng, mau nói cho
ta biết, Hoa Miêu Miêu ở đâu?”

Cho dù chàng ép hỏi thế nào, Ngân Tử
thường ngày yếu đuối, giờ đây chết không chịu khai.

Bích Thanh Thần Quân tức giận, chàng đưa
tay ra định tát một cái, nhưng bàn tay giơ lên đến không trung rồi thì dừng
lại, dịu giọng:

“Làm ngươi bị thương… Miêu Miêu sẽ
buồn.”

Ngân Tử đang nhắm mắt chờ chết, nghe
thấy lời chàng nói thì há hốc mồm:

“Sao ngài lại quen nàng ta…”

Câu nói ấy đã khai ra tất cả, Bích Thanh
Thần Quân nghe thấy thì mừng rỡ, vội vã kéo tay hắn:

“Ngân Tử huynh đệ, mau đưa ta đi tìm
nàng đi, ta có chuyện cần nói với nàng.”

Ngân Tử đảo tròng mắt, thở dài:

“Làm sao mà ta biết được nàng ta chạy đi
đâu cơ chứ, con mèo đó lúc nào cũng chạy lung tung khắp nơi, hở một tí lại bỏ
đi dăm bữa nửa tháng chẳng về nhà.”

Bích Thanh Thần Quân vô cùng thất vọng,
chàng cúi người cảm ơn Ngân Tử:

“Đa tạ, ta sẽ ở đây chờ nàng về.”

“Ngài là thần tướng trên trời, sao có
thể ở lại nhân gian chờ yêu quái?” Ngân Tử sợ rụng cả quai hàm.

“Ta chỉ chờ nàng thôi.” Bích Thanh Thần
Quân nói xong thì ngồi ngay ngắn lên tảng đá tròn, bất động.

Lúc này tôi đã hiểu chàng cũng có ký ức
trước kia, thế là nội tâm lại càng giằng xé gay gắt, không biết mình có nên
bước ra gặp mặt không, lại sợ gặp mặt rồi thì sau này sẽ không nỡ xa nhau.

Mặt trăng dần dần dịch lên giữa bầu
trời, Ngân Tử thấy Bích Thanh Thần Quân không có ý giết mình thì cũng to gan
hơn, lén lén lút lút bò về hang để ngủ, Bích Thanh Thần Quân định ngăn lại,
nhưng nghĩ ngợi rồi lại thôi, mặc cho hắn tự do bò đi.

Những hạt sương lạnh lẽo dần dần hình
thành trong cơn gió, rơi lên mũi tôi, khiến tôi không nhịn được hắt xì hơi mấy
cái, giờ thì muốn trốn cũng khó. Ánh mắt tinh anh của Bích Thanh Thần Quân lập
tức xuyên qua khu rừng, thân hình cũng chuyển động theo, chỉ trong chớp mắt đã
đi tới dưới gốc cây, nhìn vào nơi tôi ẩn thân, dịu giọng:

“Miêu Miêu, ra đi.”

Tôi co tròn lại, càng không dám cử động.

“Miêu Miêu, nàng giận ta à?” Bích Thanh
Thần Quân nghĩ ngợi một lúc lại hỏi, “Bởi vì ta không kịp cứu Tiểu Mao?”

“Không phải, thiếp giận bản thân…” Nghe
thấy giọng nói buồn bã của chàng, tim tôi mềm xuống, cuối cùng cũng mở miệng.

“Xuống đây được không?” Bích Thanh Thần
Quân hỏi.

Tôi lắc đầu:

“Nếu đây là cơ hội để bắt đầu lại từ
đầu, thiếp sẽ không ở bên chàng nữa.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3