Hoa miêu miêu (Tập 2) - Chương 50

Chương 50: Xuân dược

Đã sắp đắc thủ tới nơi, Hướng Thanh đột
nhiên dừng lại, chàng nhìn ra ngoài cửa, kinh ngạc hỏi tôi:

“Miêu Miêu, sao ngoài kia có bóng người,
ai tới à?”

Tôi vội vàng quay đầu lại nhìn, không
ngờ đây là kế hoãn binh của chàng, vừa mới lơ đãng đi một chút, Hướng Thanh đã
giằng tay tôi ra, nhanh nhẹn phá vỡ cửa sổ, nhảy ra ngoài rồi chạy mất.

Đáng ghét! Thiếp muốn trị bệnh cho chàng
mà! Cho dù không được thì cũng không thể lừa mèo chứ! Hướng Thanh khốn kiếp!
Tôi vừa tức vừa tiếc, vội vàng bay ra ngoài theo bước chân của chàng, men theo
mùi của chàng đuổi theo tới tận bờ sông, tới đây thì manh mối bị đứt, không tìm
thấy bóng dáng chàng đâu nữa. Trong lòng đang thầm ngạc nhiên, ủ rũ đi về, tới
trước cửa phòng thì Tiểu Trà từ trong phòng ngó đầu ra vẫy tay với tôi, bảo tôi
vào phòng nàng ta, tò mò hỏi:

“Miêu Miêu tỉ tỉ, chưa tới nửa canh giờ…
với sức khỏe bình thường rất chăm luyện võ của Hướng Thanh đại ca thì không thể
kết thúc nhanh thế được, hơn nữa muội thấy hai người vừa nãy có vẻ rất mạnh
mẽ…”

“Đừng nói nữa…” Tôi ủ rũ báo cáo lại kết
quả ban nãy và những nghi hoặc trong lòng mình.

Tiểu Trà trầm ngâm suy nghĩ, lúc lâu sau
mới lên tiếng:

“Liệu có phải là huynh ấy có vấn đề thật
không… ví dụ như không được nữa?”

“Không được nữa thì sao?” Tôi vội vàng
hỏi.

Tiểu Trà lo lắng nói:

“Nam nhân là sĩ diện nhất, nếu còn trẻ
thế mà đã không được thì là một đả kích rất lớn với lòng tự trọng, sau này sẽ
không ngẩng đầu lên được.”

“Nghiêm…. Nghiêm trọng thế sao?” Tôi sợ
hãi, vội vàng kéo Tiểu Trà hỏi làm thế nào.

“Chỉ đành ra chiêu độc thôi!” Tiểu Trà
vỗ bàn, hạ quyết tâm. “Chúng ta hạ xuân dược thử xem.”

“Xuân dược?” Tôi tò mò hỏi.

“Đúng thế.” Sư phụ Tiểu Trà tiếp tục
giảng giải: “Nói một cách đơn giản, trong mấy quyển tiểu thuyết kinh điển, rất
nhiều mĩ nữ hoặc mĩ nam còn trẻ đều bị hạ xuân dược, sau khi bị xuân dược khống
chế, bất cứ một chính nhân quân tử nào cũng sẽ không kiểm soát được bản thân,
muốn sống muốn chết, sau đó sẽ có một mĩ nam hay mĩ nữ vì tình yêu, hoặc là vì
nhiều nguyên nhân vớ vẩn khác, xả thân tương cứu, thế là thành một chuyện tốt,
sau này sẽ kết thành đôi.”

“Thì ra xuân dược tốt thế à?” Tôi vỡ lẽ
ra, nghĩ ngợi rồi lại hỏi. “Ngộ nhỡ… xuân dược không có hiệu quả thì sao?”

Tiểu Trà nhìn tôi vẻ thương cảm:

“Thế thì thực sự không được rồi, hết
cách rồi. Sau này tỉ nói gì cũng phải thận trọng, đừng làm tổn thương lòng tự
trọng của huynh ấy.”

“Nói chuyện thận trọng như thế nào?”

“Ví dụ như mấy từ thô này, to này, cứng
này… đều không được nói, phải thận trọng cả hành vi lẫn lời nói.” Tiểu Trà kiên
nhẫn dạy bảo, nói một tràng dài.

Tôi vội vàng lấy một quyển sổ nhỏ ra
chép lại hết những từ cấm kị ấy.

Tiểu Trà nói cái thứ xuân dược này ở các
dược điếm thông thường có lẽ không có, thế là tôi lại một lần nữa cưỡi lên Yêu
Khuyển Địa Ngục để bay thẳng lên thiên giới, tới phủ của Mạc Lâm. Lúc này trời
mới tang tảng sáng, phòng của hắn được trang trí đẹp hơn trước kia rất nhiều,
có lẽ là vì có Cẩm Văn lo liệu.

Cô nàng tiểu đồng dụi mắt, ấm ức ra mở
cửa cho kẻ đã phá tan giấc mộng đẹp của nó, nó nói với tôi là Mạc Lâm ra ngoài
rồi, Cẩm Văn phu nhân thì ở nhà, thế là tôi bảo nó gọi Cẩm Văn ra đây.

Ve vẩy đuôi đi bảy, tám vòng trong phòng
khách mới thấy Cẩm Văn ăn mặc chỉnh tề, vội vàng từ nội đường chạy ra, nàng
thân mật nắm tay tôi, cười nói:

“Cơn gió nào đưa muội tới đây, lâu lắm
rồi chúng ta không gặp nhau, Thần Quân đại nhân dạo này có khỏe không? Muội
sống tốt không? Lát nữa ta sẽ xuống bếp làm cho muội mấy món ngon, rồi pha cho
muội ấm trà hoa.”

“Cẩm Văn, không cần đâu, muội tới tìm tỉ
có việc.” Tôi đi thẳng vào vấn đề chính, nói ra mục đích của mình. “Mạc Lâm có
xuân dược không?”

Một tiếng vỡ đanh gọn vang lên, tách trà
vừa được mang lên vỡ tan, Cẩm Văn trợn tròn mắt nhìn tôi, gần như bị hóa thạch,
tôi phải gọi mấy tiếng mới sực tỉnh lại, lắp bắp nói:

“Muội… muội … muội cần xuân dược làm
gì?”

“Cho Hướng Thanh uống chứ làm gì!” Tôi hùng hồn đáp.

“Cho người uống cái đó làm gì?” Cẩm Văn định thần lại rồi lên
tiếng.

Tôi thở dài, đau lòng nói:

“Có lẽ Hướng Thanh không được rồi.”

Lần này thì đến Cẩm Văn cũng làm vỡ chén, nàng vội vàng quay
đầu lại, đuổi tên tùy tùng đang dỏng tai lên nghe trộm ra ngoài, sau đó hạ thấp
giọng hỏi tôi:

“Thần Quân đại nhân cho dù biến thành người phàm thì sức khỏe
vẫn tốt, sao lại không được?”

Tôi do dự giây lát, kể hết mọi chuyện xảy ra hôm qua cho Cẩm
Văn nghe, rồi nhờ nàng giúp tôi kiếm ít xuân dược về dùng thử.

“Thì ra là thế, đúng là hơi quái dị.”
Cẩm Văn gõ nhẹ mấy ngón tay thuôn dài xinh xắn lên bàn, suy nghĩ rất lâu rồi
nói, “Với tính cách của người thì không có lý do gì thức ăn đã đưa lên đến
miệng còn không nuốt xuống. Nếu nói rằng chưa kết hôn thì không thể làm vậy,
nhưng kiếp trước, chẳng phải chưa thành thân người cũng đã ăn muội rồi sao?
Thần Quân đại nhân vốn đâu phải là người câu nệ lễ tiết. Đúng là rất kì quái.”

“Thế có thể cho muội xuân dược không?”
Một lần nữa tôi khẩn cầu.

Cẩm Văn cười cười:

“Nhưng Mạc Lâm nhà ta không có xuân
dược.”

“Cái gì, hắn làm đại phu kiểu gì vậy?
Đến xuân dược mà cũng không có! Chắc chắn là một dung y[1]!” Tôi
phẫn nộ nhảy lên nắm chặt tay huơ đi huơ lại.

[1] Dung y: bác sĩ tầm thường

Cẩm Văn cười to nhìn tôi giận dữ, một
lúc lâu sau mới chỉ vào mặt mình nói.

“Chàng không có nhưng ta có.”

“Cẩm Văn tỉ tỉ…” Tôi lập tức lao tới,
luôn miệng gọi tỉ tỉ.

Cẩm Văn đùa chán với mèo mới chậm rãi
đứng lên, đưa tôi ra hậu đường, tới một thư phòng nho nhỏ, sau đó nàng dịch một
giá sách bằng gỗ hồng ra, đằng sau lộ ra một ngăn kín, trong đó để rất nhiều
món đồ linh tinh. Cẩm Văn lục tìm một lúc mới tìm ra được một gói giấy màu
trắng rất nhỏ, đặt vào tay tôi, dặn dò:

“Ngày trước ta tu hành Mi thuật nên mới
kiếm ít xuân dược về nghiên cứu. Nhưng sau khi gả cho Mạc Lâm, thì ta bỏ Mi
thuật rồi, chàng lại rất thương ta, cuộc sống hòa thuận nên không cần dùng tới
cái thứ này nữa. Loại thuốc này tên là Ám Hương Hồn, không màu không vị, gặp
nước là tan, thế nên rất quý giá, một chút này là đủ cho Thần Quân đại nhân
phát tình rồi, muội phải sử dụng cẩn thận, dùng hết là không còn nữa đâu.

Tôi cẩn thận cất gói xuân dược quý giá
vào trong ngực, thành khẩn đa tạ Cẩm Văn rồi vội vã chạy về nhân gian.

Lúc này đã là sáng sớm, hình như Hướng
Thanh vẫn chưa quay về, tôi dặn dò Tiểu Trà một tiếng, bảo nàng ta trong khoảng
thời gian này đừng đụng vào món đồ mà tôi đã chuẩn bị sẵn, lặng lẽ chạy vào
bếp, tìm một quả Tuyết Lê bình thường mà Hướng Thanh thích ăn nhất, gọt vỏ cẩn
thận, lại thái thành nhiều miếng nhỏ, sau đó lấy gói giấy ra, thận trọng rắc
thứ bột màu trắng trong đó lên quả tuyết lê. Tuyết lê vốn nhiều nước, bột thuốc
lại ít, gặp nước là tan ngay, nhanh chóng biến mất không để lại dấu vết.

Chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng xong, tôi vui
vẻ ngân nga một bài hát, dịch cái tủ về chỗ cũ, rồi lại đặt mấy quyển sách rơi
vương vãi vào giá sách, sau đó quét nhà, nhưng Hướng Thanh vẫn chưa về. Vại
nước trong bếp chẳng còn giọt nào, hình như chàng đã dùng hết lúc tắm, thế là
tôi lại gánh thùng lên bờ sông lấy nước.

Hai thùng nước nhẹ như hai li trà, có
điều đường đi hơi xa. Dọc đường ngân nga một bài hát, tôi rảo nhanh bước chân,
trong đầu đang nghĩ sau khi cho Hướng Thanh ăn xuân dược xong sẽ xử trí chàng
như thế nào, và âm thầm cầu nguyện, chàng đừng “không được”, bởi vì với trí nhớ
của tôi thì tôi e rằng để nhớ được những từ ngữ cấm kị ấy phải cần không ít
thời gian.

Về tới bếp, tôi đổ nước vào vại, phát
hiện ra trong bếp hình như có động tĩnh gì đó.

Chẳng nhẽ Hướng Thanh đã về! Tôi vội
vàng lao vào, định dành cho chàng một cái ôm, không ngờ lại thấy Ngân Tử đang
đứng cạnh bếp lò, đang vui vẻ ăn cái gì đó.

Ánh mắt của tôi từ miệng hắn dịch xuống
dưới, dần dần… dần dần… đó là đồ tôi chuẩn bị cho Hướng Thanh! Đã cho xuân
dược! Cả đĩa tuyết lê! Chỉ còn lại miếng cuối cùng! “Ngọt ghê”. Ngân Tử tặng
cho tôi một nụ cười rạng rỡ, rồi cầm miếng cuối cùng, ném vào miệng.

Tôi thực sự muốn khóc, giơ tay ra chỉ
mặt hắn:

“Ngươi… ngươi…”

“À, ta quay về trước.” Tâm trạng của
Ngân Tử đột nhiên trở nên buồn bã, ca thán với tôi. “Con trai cô chạy về,
nghịch ngợm, gây chuyện làm rối tung cả nhà lên, khiến ta không ngủ nổi, thế là
ta mặc nó cho Kiếm Nam xử lý rồi về đây.”

“Quả… quả lê này… ta chuẩn bị cho Hướng
Thanh … sao ngươi lại ăn mất!” Tôi bi phẫn tố cáo hành vi ăn vụng của Ngân Tử.

Ngân Tử thản nhiên nói:

“Không sao đâu, chỉ là một quả lê thôi
mà, lát nữa ta kiếm cho cô hai quả là được.”

“Nhưng đây là quả cuối cùng rồi! Không
còn nữa rồi!” Tôi nước mắt lưng tròng nhìn Ngân Tử, không biết vấn đề “không
được” của Hướng Thanh phải giải quyết thế nào, chẳng nhẽ bắt Ngân Tử phải chịu
trách nhiệm sao?

“Thế thì tôi đi mua…” Ngân Tử mới nói
được một nửa thì đột nhiên thần sắc trở nên quỷ dị, sắc mặt đỏ dần lên, không
lâu sau thì gập người xuống, hình như vô cùng đau khổ.

Thuốc có tác dụng rồi? Vấn đề được hay
không được của Ngân Tử có lẽ chẳng liên quan gì tới tôi… thấy hắn có vẻ khó
chịu, bỗng dưng tôi trở nên luống cuống, nhìn xung quanh xem có ai giúp đỡ
không, nhưng phát hiện ra hình như giờ này chỉ có mỗi Tiểu Trà có nhà.

Ngân Tử khó nhọc thốt lên mấy tiếng:

“Cô… cô làm gì… quả lê?”

“Tôi cho xuân…”

Lời nói còn chưa dứt, Ngân Tử đã quay
đầu chạy đi, hắn cố chạy ra được tới cổng nhà thì hình như khó chịu quá không
thể nhích thêm được nữa, thế là hắn do dự giây lát, ánh mắt tỏ ra hung hãn, vội
vã quay đầu lại, chống tay vào tường khó nhọc đi từng bước, tới cửa phòng Tiểu
Trà, hắn đẩy mạnh ra rồi xông vào.

Trong phòng vang lên tiếng reo vui vẻ
của Tiểu Trà:

“Ngân Tử tỉ tỉ, tỉ về rồi hả! Muội nhớ tỉ
quá!”

Ngay sau đó vang lên tiếng giằng co và
tiếng hét, còn có cả tiếng xé quần áo.

Tôi đứng ngoài cửa, lắng nghe động tĩnh
bên trong, trong lòng vô cùng thắc mắc, không biết là mình có nên vào đó không.

“Ngân Tử, thì ra chàng là nam à!” Lần
này là tiếng hét không rõ là kinh ngạc hay vui mừng của Tiểu Trà.

“Đừng nói nhiều lời!” Đó là giọng nói
phẫn nộ và đau khổ của Ngân Tử.

“Chàng đừng thế… Thiếp chưa chuẩn bị tâm
lí.”

“Ta không thế thì còn thế nào được! Cô
đi tìm cho ta một nữ nhân đến đây! Ở đây chỉ có cô là ta còn đánh thắng được.”

“Ít nhiều chàng cũng phải để thiếp có
thời gian bồi dưỡng tình cảm chứ! Á!”

“Im miệng!”

Hầy… Ngân Tử hoàn toàn mất đi lí trí,
việc này chắc chắn rất nghiêm trọng. Giọng của Tiểu Trà nghe có vẻ rất đáng
thương, rốt cuộc là tôi có nên đạp cửa xông vào cứu nàng ta không… Nếu cứu nàng
ta thì hình như Ngân Tử rất đau đớn, nếu sau này hắn nổi giận không thèm chơi
với tôi nữa thì làm thế nào?

Cứu… hay là không cứu, cả hai lựa chọn
đều khó khăn, tôi đứng ngoài cửa phòng đấu tranh tâm lý rất lâu, ngắt một đóa
hoa, tôi bứt cánh hoa.

Vào… không vào… Vào… không vào… vào…
không vào…

Ui da, là vào này. Nhưng Ngân Tử mà nổi
giận thì rất đáng sợ… hơn nữa nếu cân nhắc về mối quan hệ, thì dù sao hắn cũng
quen biết tôi lâu hơn. Nhưng Tiểu Trà thì thật đáng thương, thôi ngắt thêm một
cánh hoa nữa để thử xem.

Cuối cùng, gần một canh giờ sau, tôi đã
ngắt trụi những bông hoa gần đó, cuối cùng cánh “vào” thắng cánh “không vào”,
tôi hạ quyết tâm, tràn đầy dũng khí chuẩn bị xông vào phòng cứu Tiểu Trà ra.

Còn chưa kịp đạp cửa thì cánh cửa đã bị
đẩy ra, tóc tai Ngân Tử xõa xượi, y phục xộc xệch, sắc mặt tái xanh, đang hằn
học nhìn tôi, khiến những dũng khí mà khó khăn lắm tôi mới có được bị dọa bay
biến mất sạch.

“Ừm… trời đẹp quá.” Tôi nói liên thiên,
sau đó ló đầu vào trong phòng. “Tiểu Trà vẫn ổn chứ?”

Ngân Tử đột nhiên túm lấy tai tôi, lôi
mạnh vào phòng khách, vừa đi vừa lạnh lùng nói:

“Ta cần một lời giải thích.”

“Đau… đau…” Tôi đau quá, nhưng lại chột
dạ, không dám chống lại mệnh lệnh của hắn, thế là đành theo hắn vào phòng.

Ngân Tử chỉnh đốn lại y phục, sau đó vỗ
mạnh lên bàn một cái, khiến tôi sợ hãi lập tức đứng thẳng lên, chờ hắn giáo
huấn.

“Vì sao trong quả lê lại có xuân dược?
Nói!” Ngân Tử trông thật là đáng sợ.

Tôi chỉ đành thành thật khai báo:

“Bởi vì Hướng Thanh không chịu ăn ta, ta
sợ chàng không được nữa nên mới tới gặp Cẩm Văn xin ít xuân dược cho chàng ăn.”

Nhắc tới chuyện này là tôi lại thấy ấm
ức:

“Ở đây chỉ có ta với Tiểu Trà, ta đã dặn
dò nàng ta đừng vào bếp rồi, ai ngờ ngươi lại về trước chứ… Chỗ xuân dược đó
chỉ có một tý, ngươi ăn hết rồi, ta biết lấy gì cho Hướng Thanh ăn đây.”

“Thế bây giờ cô bảo ta phải làm thế nào?
Làm thế nào với Tiểu Trà?” Ngân Tử tức giận run rẩy toàn thân.

“Chàng… chàng đừng mắng Miêu Miêu tỉ tỉ.”
Ngoài cửa vang lên giọng nói của Tiểu Trà, y phục của nàng ta đã mặc chỉnh tề,
chỉ có điều trên cổ có một vết đỏ, sắc mặt không tốt lắm, giọng nói thì run
rẩy. “Chuyện này là tại thiếp không tốt… là… là thiếp xúi tỉ ấy cho Hướng Thanh
ăn xuân dược.”

Ngân Tử lườm nàng ta một cái, mắng cả
hai chúng tôi:

“Hai người không có óc hả? Trong não
toàn là bã đậu sao?”

“Phải… trong đầu Miêu Miêu toàn là bã
đậu.” Tôi vội vàng cúi đầu, thành thực nhận lỗi để hắn không nổi nóng hơn nữa.

“Sự việc đã thế rồi thì xin lỗi còn có
ích gì không? Hai người đúng là đồ ngu! Đồ con lợn! Đồ đầu đất!” Ngân Tử càng
chửi càng hăng.

Tiểu Trà bình thường có lẽ chưa bị hắn
chửi nhiều nên sức đề kháng của tâm lí hơi kém, òa khóc nức nở, lắp bắp kể lại
chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay.

Ngân Tử vốn đã tác oai tác quái trên núi
thành quen, không chịu được thiệt thòi, nghe kể thế thì càng điên tiết hơn, thế
là hắn cốc mạnh lên đầu nàng ta:

“Nghĩ ra cái kế vớ vẩn này mà còn khóc
cái cóc gì, thành ra thế này cũng là đáng đời, ta còn chưa khóc đây này, câm
miệng! Cấm ồn ào!”

“Tại… tại thiếp không tốt, tại… tại
thiếp sai.” Tiểu Trà liên tục cúi lưng, ôm đầu khóc lóc xin lỗi. “Thiếp không
nên xúi giục Miêu Miêu tỉ tỉ cho xuân dược vào đồ ăn… tại… tại thiếp tự làm tự
chịu, thiếp… thiếp sẽ chịu trách nhiệm với chàng… à không, thiếp sẽ không bắt
chàng phải chịu trách nhiệm đâu… Xin hãy tha thứ cho thiếp, lần sau không dám
nữa.”

Ngân Tử khựng lại, rồi quay mặt đi,
không nhìn nàng ta. Tiểu Trà càng đau lòng hơn, chạy về phòng mình, đóng chặt
cửa lại không chịu đi ra.

Tôi thấy hơi bất nhẫn, bèn vội vàng
khuyên nhủ:

“Ngươi đừng hung dữ với nàng ta như thế,
chuyện này cũng là tại ta bắt nàng ta nghĩ cách.”

Lời nói còn chưa dứt đã lại bị ăn một
trận cốc đầu, đương nhiên, lực đạo của hắn chẳng thế khiến tôi đau. Nhưng tôi
biết lần này hắn thực sự rất tức giận, có lẽ còn giận hơn cả lần tôi làm vỡ đá
quý của hắn, bây giờ hoàn toàn không đếm xỉa gì tới đạo lý nữa, thế là tôi
không dám nói gì thêm, chỉ ấm ức nhìn Ngân Tử, chờ hắn nguôi giận.

“Dừng tay! Không được đánh Miêu Miêu!”
Giọng nói của Hướng Thanh vang lên, tôi quay đầu lại, thấy cả người chàng ướt
nhẹp, đang vội vàng lao về phía tôi. Chàng xuýt xoa xoa đầu tôi, sau đó quay
sang hỏi Ngân Tử giọng giận dữ, “Cô có chuyện gì không thể nói năng bình thường
được sao? Sao lại đánh người?”

“Đáng đời!” Ngân Tử vẫn còn bức xúc,
quay người bỏ vào phòng mình, không chịu ra.

“Không sao, không sao.” Tôi vội vàng an ủi Hướng Thanh. “Nắm
đấm của hắn mềm như bông ý mà, còn không đau bằng lúc thiếp chiết chiêu với
Tiểu Mao, hơn nữa giờ hắn đang ngượng, một lát nữa nghĩ thông là sẽ đỡ hơn.”

“Sao lại ngượng? Ta mới đi được một buổi tối…” Hướng Thanh
nghi hoặc.

Xuân dược chẳng còn nữa, tôi nhớ tới lòng tự trọng của chàng
nên chẳng dám trả lời câu hỏi này, thế là chỉ lấp liếm:

“Trưa nay chàng ăn gì?”

“Ăn gì cũng được.” Có lẽ Hướng Thanh nghĩ tới chuyện tối qua
nên hơi ngại, chạy đi bổ củi.

Buổi trưa, cả Ngân Tử và Tiểu Trà đều không ra ăn cơm, buổi
tối, Ngân Tử lạnh lùng ra ăn cơm, Tiểu Trà vẫn không thấy đâu. Cửa phòng nàng
ta khóa chặt, nếu không phải có tiếng khóc i ỉ thì có lẽ tôi đã xông vào xem có
phải nàng ta đã tự sát rồi hay không…

Hướng Thanh cảm thấy không khí thật căng thẳng, bèn ra sức
gắp thức ăn cho Ngân Tử, cố gắng kéo gần khoảng cách, Ngân Tử vẫn không chịu
nói gì, ăn xong thì bỏ đi.

Tôi bảo Hướng Thanh không phải lo chuyện này, chàng nghĩ ngợi
giây lát, nói rằng dù sao chàng cũng không thân thiết lắm với Ngân Tử và Tiểu
Trà, hơn nữa họ lại là nữ giới, thế là bảo tôi khuyên nhủ họ, sau đó bỏ về
phòng, không biết là để nghĩ ngợi gì hay lại đọc sách.

Vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời, Ngân Tử ngồi ở ngạch
cửa, thẫn thờ ngắm trăng, chẳng biết đang nghĩ gì. Tôi cảm thấy có lẽ hắn chẳng
sao cả, thế là đẩy cửa phòng Tiểu Trà rồi đi vào.

Tiểu Trà đang ngồi ôm chăn khóc thút thít, hai con mắt sưng
to như củ cải, thấy tôi bước vào, hình như nàng ta hơi giật mình, rồi lại hơi
thất vọng. Nàng ta cụp hàng lông mi dày xinh đẹp xuống, đầu cúi thấp gần sát
mặt giường, hai tay vò mạnh cái chăn, không nói gì. Nhưng hình như trên đầu
nàng ta không có cục u nào, xem ra Ngân Tử đánh cũng không mạnh.

Tôi lại gần, ngồi xuống mép giường, cố gắng lần mò tư duy xem
nên nói gì. Nàng ta lại mở miệng trước:

“Miêu Miêu tỉ tỉ… Chàng… chàng vẫn ổn chứ?”

Chàng nào? Tôi ngơ ngác một lúc lâu mới nhớ ra là Ngân Tử,
vội vàng gật đầu:

“Hắn có bị đánh đâu, đương nhiên là ổn.”

“Thế thì tốt… thế thì tốt…” Tiểu Trà thở phào, một lát sau
lại hỏi. “Ngân Tử… ghét muội lắm phải không…”

“Không biết.” Tôi thành thực đáp.

“Chắc chắn là chàng rất ghét muội…” Nước mắt Tiểu Trà không
ngừng tuôn rơi, không làm sao ngăn lại được. “Muội là một đứa con gái hư, nghĩ
ra một ý xấu, chắc chắn chàng cho rằng muội là đứa con gái không đàng hoàng,
chuyên gia phá hoại…”

“Chắc không đâu… Ta cảm thấy muội cũng được, chẳng đáng ghét
chút nào.” Tôi vội vàng an ủi.

“Chàng ghét muội rồi… Chàng không đếm xỉa gì tới muội… sau
này chắc chắn chàng sẽ chẳng thèm nói chuyện với muội nữa…” Tiểu Trà càng khóc
càng đau lòng hơn, hình như không hề để ý tới sự an ủi của tôi.

“Chắc một thời gian nữa sẽ ổn thôi.” Tôi lôi cái khăn tay ra
lau nước mắt cho nàng ta.

“Muội thích Ngân Tử lắm…” Giọng của Tiểu Trà bắt đầu khàn đi.
“Từ lần đầu tiên gặp gỡ tới giờ… đã thích lắm lắm rồi… Thế nên muội mới mặt dày
ở lại đây không đi… thực ra muội nên đi từ lâu rồi, nếu không đã không khiến
mọi người phải chịu tội như hôm nay.”

“Tiểu Trà, đừng khóc, đừng khóc.” Chiếc khăn tay của tôi đã
ướt sũng.

“Đều tại muội không tốt, muội tự làm tự chịu… muội đáng đời.”
Tiểu Trà nghẹn ngào, dường như đang muốn kể hết nỗi buồn trong lòng. “Chính
muội đã hại Ngân Tử… Rõ ràng là chàng không thích muội mà còn làm việc đó, chắc
chắn là tức giận lắm.”

“Đây là tai nạn, có phải muội cố ý hại hắn đâu, đừng khóc
nữa.” Tôi vội vàng chuyển chủ đề. “Muội có muốn ăn hay muốn chơi gì không? Ta
làm gì đó cho muội vui nhé.”

Tiểu Trà ngước đôi mắt nhòe lệ lên, nói khẽ:

“Muội muốn về nhà.”

“Được, nhà muội ở đâu? Ta đưa muội về!” Tôi lập tức vỗ ngực
đảm bảo.

Tiểu Trà lắc đầu:

“Muội không về được…”

“Không thể nào có chỗ mà Hoa Miêu Miêu ta không đến được!
Trên trời! Đáy biển! Muội cứ nói ra.” Tôi tràn đầy tự tin.

“Muội thực sự không về được nữa.” Tiểu Trà càng khóc lóc thảm
thiết, nàng ta nói. “Nhà muội ở tương lai… tương lai mấy trăm năm sau, ở đó có
bố, có mẹ, còn có một con chó rất đáng yêu tên là Popo, rất ấm áp…”

Tôi cảm thấy hình như nàng ta khóc nhiều quá nên mất trí rồi,
thấy hơi lo lắng, vội vàng cáo biệt rồi đi ra ngoài, đinh tới chỗ Mạc Lâm xin
ít thuốc an thần cho nàng ta uống, không ngờ Ngân Tử đang ngồi trên nóc nhà cúi
đầu nhìn tôi, lại còn ngoắc ngón tay trỏ gọi tôi lên.

Tôi vội vàng nghe lệnh, trèo lên ngồi cạnh hắn, hỏi lấy lòng:

“Sao thế? Hết giận chưa? Có cần cho ngươi đánh thêm vài quyền
nữa không?”

“Đánh cô đau tay ta!” Ngân Tử nhìn tôi
khinh bỉ. “Kẻ đó thế nào?”

“Kẻ nào?” Tôi ngơ ngác.

“Chính là cái kẻ ngốc đang ngồi ở dưới
kia khóc ấy.” Ngân Tử vừa nói là không thèm đánh tôi, nhưng lúc này lại cốc lên
đầu tôi một cái, đúng là đồ nói lời không giữ lời.

“À, vẫn còn đang khóc.” Tôi xoa đầu,
ngạc nhiên hỏi Ngân Tử, “Nàng ta đòi về nhà, sau đó lại không nói được là nhà ở
đâu.”

“Giờ nàng ta như thế thì về kiểu gì!”
Ngân Tử ngồi cắn móng tay. “Thật là phiền phức.”

Tôi nhìn biểu cảm của hắn, thăm dò:

“Ngân Tử, thực ra ta có một phát hiện
rất lớn… Khi ngươi thẹn quá hóa giận thì sẽ nổi nóng kinh khủng nhất…”

“Thế thì sao?” Ngân Tử chẳng buồn nhìn
tôi.

“Bình thường ngươi không đánh nữ nhân
nào ngoài ta cả… Sao hôm nay lại phá lệ…” Tôi tiếp tục truy hỏi.

“Ta… ta tức quá! Nhìn thấy hai kẻ ngốc
các cô!” Ngân Tử lắp bắp nói, rồi lại hằn học. “Ta thẹn quá hóa giận hay không
thì liên quan gì tới cô?”

Tôi vỡ lẽ ra:

“Chẳng lẽ ngươi chột dạ nên mới ra tay
đánh người!”

“Cút ngay cho ta!” Ngân Tử đá vào mông
tôi, đuổi tôi xuống khỏi nóc nhà.

Tôi bất lực đi ra ngoài, không lâu sau
thì thấy một bóng người len lén đi vào phòng Tiểu Trà, Hướng Thanh bảo tôi đừng
có quan tâm, mau về phòng tắt đèn đi ngủ.

Nhưng… có phải Ngân Tử định giết Tiểu
Trà diệt khẩu không, với tính cách của hắn thì làm việc này cũng chẳng có gì là
lạ. Tôi thực sự lo lắng, thế là chạy tới bên cửa sổ, cố dỏng tai lên nghe màn
đối thoại bên trong, nghe mãi, cổ tôi tê cả đi rồi mới nghe thấy Ngân Tử nói:

“Cô muốn về nhà?”

“Ừm…” Giọng của Tiểu Trà rất bé.

“Ta đưa cô về.” Khẩu khí của Ngân Tử
nghe vẫn rất gượng gạo.

Giọng của Tiểu Trà càng thấp hơn, đôi
tai tôi dán sát vào cửa sổ mới nghe được lời nàng ta nói:

“Thiếp không về được, không tìm được nhà
nữa.”

Giọng của Ngân Tử dịu dàng hơn một chút:

“Ta tìm giúp cô.”

“Nếu không tìm được thì sao…” Tiểu Trà
yếu ớt hỏi.

“Thế thì còn làm gì được nữa? Cô lại
tiếp tục ăn chực thôi.” Ngân Tử nói.

Giọng Tiểu Trà đột nhiên trở nên hân
hoan:

“Chàng không đuổi thiếp nữa?”

“Nếu có chỗ nào để đuổi thì cũng đuổi
rồi!” Ngân Tử vẫn không hề khách sáo.

“Thế… thế… thiếp ở lại thật nhé? Thật
không?” Tiểu Trà dường như vẫn không dám tin.

“Lừa cô có tiền không?” Ngân Tử ném lại
câu nói đó rồi đi ra ngoài cửa.

Tôi nghe thấy tiếng mở cửa, cảm thấy
không ổn, lập tức biến thành hình mèo, nhảy phắt lên mái nhà trốn vào bóng tối,
nhưng vẫn bị Ngân Tử phát hiện ra, hắn giang rộng cánh, bay lên, lôi tôi ra,
sau đó kéo tới phòng Hướng Thanh, vừa đi vừa nói:

“Vào hỏi thẳng hắn xem rốt cuộc bị làm
sao, còn có ích hơn mấy cái thủ đoạn chết tiệt kia nhiều!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3