Hoa miêu miêu (Tập 2) - Chương 32 - Phần 1

Chương 32: Nước mắt lăn dài

Tôi ngơ ngác nhìn Mạc Lâm, không hiểu
lời hắn nói có ý gì, nhảy lò cò lại gần, kéo mạnh tay áo hắn, thỉnh cầu hắn cứu
chữa cho Bích Thanh Thần Quân.

Mạc Lâm lảo đảo vì bị đẩy mạnh, hắn lau
nước mắt, sau đó nói với tôi:

“Miêu Miêu, vết thương của cô rất nặng,
để tôi rút lại khớp chân bị sai của cô rồi tiến hành điều trị.”

“Miêu Miêu không sao cả, không đau tí
nào hết.” Tôi vội vàng xua tay, từ chối ý tốt của hắn, chỉ vào Bích Thanh Thần
Quân, nói, “Cứu sư phụ trước, vết thương của chàng nặng hơn tôi.”

Mạc Lâm đưa tay ra, ấn mạnh vai tôi, sắc
mặt nặng nề:

“Sư phụ cô không cứu được nữa rồi.”

“Sao lại không được?” Tôi vẫn không
hiểu, chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên vô cùng quỷ dị, dường như
tràn ngập sự đau thương.

Mạc Lâm hít sâu một hơi, sau đó bất nhẫn
quay đầu đi, không dám nhìn tôi, miệng khẽ nói:

“Anh ấy chết rồi.”

Chết rồi? Cái gì chết rồi? Tôi thẫn thờ
khi nghe thấy từ này, nhưng nhất thời không thể nào tiêu hóa nổi.

Chẳng nhẽ Bích Thanh Thần Quân chết rồi?
Sư phụ chết rồi? Sao có thể như thế? Sư phụ của tôi là thiên hạ đệ nhất cơ mà!
Làm sao chàng có thể chết được! Chắc chắn là Mạc Lâm lại nói dối! Đồ lừa đảo,
đồ thích nói dối.

Thế là tôi giận dữ đẩy mạnh hắn, hét
lớn:

“Đồ khốn kiếp, ngươi đừng có nguyền rủa
sư phụ ta chết, nếu không Miêu Miêu sẽ đánh ngươi đấy!”

“Xin lỗi...” Mạc Lâm ngã ngửa ra đất,
giọng nói của hắn bắt đầu trở nên nghẹn ngào, cứ như thể bị hóc xương cá.

Xung quanh chìm vào sự tĩnh lặng chết
chóc, tôi ngẩng đầu lên, tất cả mọi người đều lại gần, ánh mắt họ nhìn tôi chất
chứa nỗi đau và sự thương cảm.

Miêu Miêu có gì mà cần người khác thương
hại?

Không khí ấy khiến tôi sợ hãi, thế là tôi
lại gần đỡ Mạc Lâm dậy, rồi phủi bụi trên người hắn, khẩn cầu:

“Mạc Lâm Tiên Nhân, Mạc Lâm thần y, Mạc
Lâm ca ca, Miêu Miêu sai rồi, huynh đừng giận nữa, hãy cứu sư phụ ta đi.”

“Xin lỗi...” Mạc Lâm vẫn lắc đầu.

“Được rồi, được rồi, Miêu Miêu cho huynh
sờ, sờ bao lâu cũng được!” Tôi vội vàng thề thốt, kéo tay áo hắn không chịu
buông.

“Miêu Miêu cô nương, cô đừng khiến Mạc
Lâm Tiên Nhân khó xử...” Tiếu Thiên đứng cạnh đột nhiên lên tiếng. “Sư phụ cô
đã chết rồi, xin cô bớt đau buồn.”

“Thế nào là bớt đau buồn? Sư phụ ta chưa
chết! Chàng chưa chết!” Tôi phẫn nộ quay đầu lại hét lên với con chó ngốc
nghếch kia. “Ngươi đừng nói linh tinh! Coi chừng ta cắn ngươi đó!”

Câu nói này vừa thốt ra, mọi người xung
quanh lập tức ùa vào khuyên nhủ tôi, họ luôn miệng nhấn mạnh rằng Bích Thanh
Thần Quân đã chết rồi, và bảo tôi đừng có cố chấp nữa, mau quay về thông báo
cho người của Huyền Thanh Cung tới an táng sư phụ.

Đừng... đừng... vì sao các người cứ dùng
ánh mắt đó nhìn tôi? Vì sao lại nói sư phụ tôi chết rồi?

Tôi sợ hãi lao tới bên cạnh Bích Thanh
Thần Quân, dựa vào thân hình lạnh lẽo của chàng, ngẩng đầu lên nhìn đám người
đang nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, hoặc nhìn tôi bằng ánh mắt giễu cợt.

Cái gì là tự tôn của loài mèo, cái gì là
sự kiêu ngạo của loài mèo, lúc này nó đã không còn tồn tại trong tôi, chỉ còn
lại nỗi sợ hãi tột đỉnh.

“Cầu xin các người... ai đó cứu sư phụ
tôi đi... cầu xin các người...” Tôi lặp đi lặp lại, khẩn cầu hết lần này tới
lần khác.

Nhưng xung quanh vẫn vang lên lời bàn
tán xôn xao mà không một ai chịu giúp tôi...

Trời tối dần, thân thể của sư phụ cứng
dần, đôi mắt chàng vẫn chưa hề mở ra. Những viên đá vụn xung quanh đã bị lực sĩ
Hoàng Cân dọn đi. Từ phía mặt trời đỏ rực bay tới một con quạ màu trắng, cả bọn
Tiểu Lâm và Cẩm Văn cũng tái mặt chạy tới, khi họ nhìn thấy bộ dạng của Bích
Thanh Thần Quân, tất cả đều như Mạc Lâm, chỉ chảy nước mắt mà không nói gì.

Cơn gió lướt qua, cành cây lay động,
tiếng côn trùng thi thoảng lại kêu lên, sau đó khôi phục lại sự im lặng, im
lặng chết chóc.

“Tiểu Lâm, chẳng phải bình thường ngươi
luôn có cách sao? Cứu sư phụ đi, Miêu Miêu sẽ không gây rối với ngươi nữa,
không làm vỡ lọ hoa nữa, xin ngươi đấy... mau nghĩ cách đi...” Tôi ngẩng đầu
lên cầu xin Tiểu Lâm, gương mặt hắn nhòe đi trước mắt tôi.

Tiểu Lâm quay đầu đi không nhìn tôi.

“Cẩm Văn, chẳng phải thường ngày ngươi
vẫn nói ngươi tài giỏi nhất sao? Xin ngươi giúp ta cứu sư phụ đi, sau này Miêu
Miêu không ăn vụng nữa, và hứa là không đụng đến hoa của ngươi đâu, ta thề lần
này nói được nhất định sẽ làm được... tuyệt đối không nói dối đâu!” Tôi quay
sang nắm tay Cẩm Văn, giọng nói vô cùng thê lương.

Cẩm Văn òa khóc thành tiếng, nhào vào
lòng Mạc Lâm, không quay đầu lại.

Tôi quay đầu nhìn thấy Oa Oa, lại vội
vàng hỏi nàng:

“Oa Oa, ngươi chưa bao giờ nói dối, có
thể nói cho ta biết không, sư phụ vẫn còn cứu được đúng không? Người chưa chết,
chưa chết mà!”

Oa Oa cúi đầu chảy nước mắt, đầu ngón
chân di di lên bùn.

“Ngân Tử... ngươi là thương ta nhất...
cầu xin ngươi, giúp ta được không? Chỉ lần này thôi... sau này Miêu Miêu sẽ
ngoan ngoãn nghe lời, không gây phiền phức cho ngươi nữa...” Tôi ngẩng đầu lên
nhìn quạ trắng, cổ họng đau rát, đau tới mức gần như không nói lên thành lời,
chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt cứ mờ dần đi, gương mặt của Ngân Tử cũng trở nên
nhòe nhoẹt, cứ như thể có một tấm rèm bằng nước đã che mờ mắt tôi.

Hắn rút một chiếc khăn tay trong ngực ra
đưa tôi, khẽ khàng nói:

“Miêu Miêu, đừng khóc...”

Không nhận chiếc khăn, tôi đưa hai tay
ra day mắt mình, kinh ngạc nhìn bàn tay ướt đẫm, phát hiện ra vô số hạt nước từ
trong mắt rơi ra, không làm sao ngăn lại được.

Đây là nước mắt sao? Vì sao tôi lại chảy
nước mắt như con người thế này? Chẳng phải mèo không có nước mắt sao? Hay là...

Tôi cúi đầu, mặc cho nước mắt vẫn chảy,
chảy xuống đất, trên mặt đất lập tức xuất hiện nhiều lỗ nhỏ.

Thì ra bản thân mình khóc mà không biết,
thì ra tôi đã có trái tim con người mà không biết.

Cười không nổi, hét không nổi, giọng nói
đột nhiên biến mất khỏi cổ họng tôi. Ngẩng đầu lên, nước mắt lăn vào khóe môi
khô nẻ, chạm phải đầu lưỡi, mùi vị này thật là chát đắng.

Bức tường thủy tinh cuối cùng trong tim
xuất hiện kẽ nứt, rồi vỡ dần, vỡ dần, thất tình lục dục cuối cùng cũng trào
lên, dường như con mèo bé nhỏ cuối cùng cũng bị ép phải trưởng thành.

Tôi chưa bao giờ nghĩ cái gì là tình,
khi nghĩ tới thì hình như đã quá muộn.

Tôi chưa bao giờ hiểu thế nào là yêu,
khi tôi hiểu thì đã quá trễ.

Chỉ biết rằng Bích Thanh Thần Quân không
cần tôi nữa, chàng đi trước một mình rồi, giống như hôm đó trong giấc mơ, tôi
nhìn thấy cánh cửa sắt lạnh lẽo chầm chậm đóng lại trước mắt mình, ngăn cách
mọi hạnh phúc và ấm áp, để lại một mình tôi trong nỗi sợ hãi và lạnh lẽo vô bờ.

Vì sao?

Chẳng phải đã nói chúng tôi sẽ sống bên
nhau sao?

Chẳng phải đã nói kết hôn xong sẽ đi chu
du thiên hạ sao?

Chẳng phải đã nói sau này sẽ cùng nuôi
con sao?

Chẳng phải đã nói thế là không bao giờ
từ bỏ nhau sao?

Chẳng phải đã nói là... ta yêu nàng sao?

Bầu trời cuối cùng cũng bị một tấm màn
đen bao phủ, một vầng trăng tròn bị một đám mây che lấp gương mặt xinh đẹp. Tôi
ngồi trên đất, ôm lấy thân thể Bích Thanh Thần Quân, tiếng khóc như xé gan xé
phổi, khóc đến nghẹn cả giọng, như thể chỉ hận rằng không thể khóc một lần cho
hết những giọt nước mắt chưa từng chảy suốt ba trăm năm qua, chỉ hận là không
thể phát tiết toàn bộ tâm trạng của mình.

Không biết bao lâu đã trôi qua, Tiểu Lâm
do dự đi tới trước mặt tôi, hắn ngồi xuống, nặng nề nói:

“Miêu Miêu, đừng khóc nữa, Thần Quân đại
nhân đã quy tiên rồi.”

Tôi lắc đầu, ôm chặt lấy thân thể của
Thần Quân, phảng phất như ôm lấy ngọn cỏ cuối cùng của người sắp chết đuối, chỉ
cần bỏ ra là sẽ mãi mãi rơi vào địa ngục.

“Miêu Miêu, ngoan, buông tay ra đi.”
Ngân Tử lại gần khuyên nhủ.

Tôi vẫn lắc đầu, cụp tai xuống, chẳng
nghe ai nói, chẳng muốn nghe gì hết.

Cho tới khi ánh trăng dịu dàng tỏa ánh
sáng lên cơ thể của Bích Thanh Thần Quân, dưới ánh trăng bàng bạc, cơ thể chàng
biến thành một con rắn khổng lồ và nhanh chóng hóa thành những hạt cát tan chảy
trong lòng bàn tay tôi, không làm sao nắm giữ được nữa, chỉ để lại một bộ khôi
giáp thủng lỗ chỗ vì hàng trăm mũi tên.

Cơn gió thổi qua, cuốn cát bụi bay lên
cao, không biết bay về phương nào.

“Đừng! Sư phụ đừng đi!” Tôi khóc lóc hét
lên, ra sức đuổi theo đám bụi trong không trung, muốn giữ lại dấu vết cuối cùng
của chàng. Nhưng không làm sao giữ lại được...

Sư phụ duy nhất của Miêu Miêu không còn
nữa rồi, phu quân không còn nữa rồi, hạnh phúc không còn nữa rồi, chẳng còn lại
gì nữa.

Chỉ còn lại những hạt cát đang khiêu vũ
trong gió, chỉ còn những giọt nước mắt chảy hoài không hết, và chỉ còn lại
những hồi ức không bao giờ quên được.

Sau này bờ ngực của ai sẽ cho tôi dựa
vào.

Sau này ai sẽ viết chữ vào lòng bàn tay
tôi mỗi đêm?

Sau này ai sẽ thay tôi thực hiện mọi ước
mơ?

Sau này ai sẽ dịu dàng hôn lên đôi môi
của tôi?

Sau này ai sẽ cố gắng làm món canh cá
khó nuốt cho tôi uống?

Sau này ai sẽ dẫn tôi ra khỏi nỗi cô
đơn?

Chàng dùng sinh mạng của mình để nói
chàng yêu thiếp, nhưng thiếp dùng cái gì để nói với chàng, thiếp yêu chàng?

Mặt trời mọc rồi lại lặn, mặt trăng mọc
rồi lại lặn, tôi không biết ngày trắng và đêm đen đã thay phiên nhau bao nhiêu
lần, cũng không biết mặt trời, mặt trăng và các vì sao đã mọc lên rồi lặn xuống
bao nhiêu lần. Nằm ở nơi Bích Thanh Thần Quân đã qua đời, bụng tôi không còn
cảm thấy đói khát, vết thương không còn cảm thấy đớn đau, làn da không còn cảm
thấy nóng lạnh.

Tôi không ăn không uống, không ngủ cũng
không nói chuyện, chỉ lặng lẽ rơi lệ. Tiểu Lâm, Cẩm Văn, Mạc Lâm, Kiếm Nam, Lạc
Lạc, Lam Vũ Thần Nữ, Tiểu Tử, Thiếu Chúng, Hàn Kính... Tất cả các vị thần tiên
và yêu quái mà tôi quen đều đến, thậm chí cả Oa Oa đang bị thương và Ngưu Ma
Vương với La Sát đang cãi nhau, cả Ngao Vân dưới đáy biển cũng tới, họ nói
chuyện liên tục bên tai tôi, nhưng họ nói gì thì tôi chẳng nghe thấy một câu
nào cả. Họ đều muốn kéo tôi ra khỏi nơi này, nhưng hoặc là bị tôi cắn, hoặc là
bị tôi cào nên không ai dám lại gần.

“Miêu Miêu, đừng khóc nữa, khóc nữa mắt
ngươi sẽ mù đấy.” Cuối cùng Ngân Tử xách tai tôi lên, hét to.

Tôi giơ tay ra tát mạnh một cái theo
phản xạ, Ngân Tử bay ra ngoài, thổ một ngụm máu tươi, nhưng vẫn cố gượng dậy đi
tới trước mặt tôi, tiếp tục kéo tai tôi, quát to:

“Miêu Miêu, cô tỉnh lại cho ta!”

“Không!”

Tôi nhắm mắt vào, đẩy mạnh, Ngân Tử một
lần nữa lại bay ra ngoài, nhưng hắn vẫn không từ bỏ, tiếp tục quay lại hỏi tôi:

“Có phải cô muốn chết ở đây không?”

“Miêu Miêu phải đi tìm sư phụ!” Tôi hét
lên, bịt chặt tai, không chịu nói chuyện với hắn.

Ngân Tử đột nhiên cúi xuống bế tôi vào
lòng, hắn nói bằng giọng vô cùng dịu dàng, nửa như nghẹn ngào:

“Miêu Miêu, ta xin cô, hãy mở mắt ra,
nhìn xung quanh đi.”

“Không.”

“Ta xin cô đó.”

Tôi rất kiên quyết và cố chấp, cuối cùng
tôi cũng do dự mở đôi mắt nhòe lệ ra, nhìn ra xung quanh, Ngưu Ma Vương mở
miệng định nói điều gì đó, cuối cùng lại buồn bã ôm đầu ngồi xuống dưới một gốc
cây, Ngao Vân thở dài một hơi, cúi đầu, Cẩm Văn đã hôn mê, Tiếu Thiên vỗ nhẹ Oa
Oa đang khóc nức nở, vừa an vủi vừa âm thầm lau nước mắt cho mình, tất cả mọi
người đều vô cùng buồn rầu, đau đớn.

Tôi lại quay đầu lại nhìn Ngân Tử, đột
nhiên Ngân Tử ôm chầm lấy tôi rồi òa khóc, tôi chưa từng thấy hắn khóc trông
thê thảm như thế, hắn nói:

“Tôi xin cô, đừng như thế nữa, nếu cô
chết rồi thì ta sẽ đau khổ lắm. Miêu Miêu, ta xin cô, sống tiếp, được không?”

Nhìn gương mặt đau khổ của hắn, cuối
cùng ký ức của tôi cũng quay về, tôi chưa bao giờ chỉ có một mình.

Mặt trời một lần nữa mọc lên từ phương
đông, chiếu sáng mặt đất, mặt trăng lặn dần ở phía tây, dịu dàng tạm biệt. Thần
trí dần dần tỉnh táo lại, cuối cùng tôi cũng mở miệng, khẽ khàng nói với Ngân
Tử:

“Xin lỗi... xin lỗi...”

Ngân Tử lắc đầu nguầy nguậy, tỏ ý không
sao cả, chỉ nói:

“Sau này cô định thế nào?”

Như thế nào? Tôi hoang mang. Trong đầu
tôi xuất hiện câu chuyện mà sư phụ từng kể cho tôi ngày trước, chàng nói Như
Lai ở Tây Phương có Vô Thượng Đại Pháp, có thể phổ độ mọi nỗi đau khổ...

Ngài có thể phổ độ nỗi đau khổ của Miêu
Miêu, đưa sư phụ quay về, mang niềm vui quay về không?

Khi tôi hỏi câu này, tất cả mọi người
đều kinh ngạc, người thì nói được, người thì nói không được, cuối cùng chẳng ai
có thể cho tôi một đáp án chính xác.

Chỉ cần có một tia hi vọng thì không thể
từ bỏ, tôi phải tới Đại Lôi Âm Tự ở Tây phương Cực Lạc để bái khiến Phật Tổ,
khẩn cầu ngài cứu sống Bích Thanh Thần Quân.

Nhưng Tây phương ở đâu? Miền đất Cực Lạc
ở đâu?

Mọi người đều lắc đầu nói không biết,
chỉ biết rằng đó là một nơi thần bí vô cùng xa xôi, nơi đó mặt đất tràn ngập
hoa thơm, trên trời là những đàn chim biết khiêu vũ, nhưng xa tới mức các thần
tiên bình thường đều không thể tới được, chỉ có một số thần tiên phục thị dưới
môn hạ của Phật Tổ, có huệ căn mới biết đường đi tới đó.

Đang nghĩ xem nên đi đâu để tìm thần
tiên hỏi đường thì Ngao Vân đi tới trước mặt tôi, dường như hạ quyết tâm rất
lớn, hắn đưa tay ra vén lại mái tóc rối tung của tôi, sau đó kiên định nói:

“Long tộc khi thành niên đều tới miền
đất Tây phương Cực Lạc để nghe Phật Tổ giáo hối, ta biết đường, ta có thể đưa
cô đi, nhưng chuyện mà cô yêu cầu vô cùng gian nan, có thể sẽ không thành công,
nếu Phật Tổ tức giận, cô phải lập tức bỏ đi, hiểu chưa?”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, lúc này mặt
trời ở phương Đông đã nhô dần lên cao, làm khô những giọt sương đọng trên lá
cỏ, và hong khô cả những giọt nước mắt trên mặt tôi.

Mạc Lâm cẩn thận băng bó lại những vết
thương trên người tôi, Cẩm Văn và Oa Oa chải đầu và thay cho tôi một bộ y phục
sạch sẽ, Lam Vũ Thần Nữ và Hoàng tiên sinh thay nhau dặn dò tôi những lễ nghĩa
khi gặp Phật Tổ, Ngưu Ma Vương ca ca nắm tay tôi, dường như ông định nói điều
gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói được hai tiếng “bảo trọng”.

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ thì
Ngao Vân bay vọt lên, hóa thành một con giao long đỏ rực như bó đuốc bay trên
bầu trời, lớp vảy của hắn tỏa ánh sáng lấp lánh dưới ánh nắng vàng rực, bốn
chân đạp lên gió, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện trong biển mây trắng xóa, ai ai
cũng phải ngước đầu lên nhìn hắn, đẹp tới mức khiến người ta muốn nín thở.

Cuối cùng Rồng cúi đầu, chầm chậm giáng
xuống mặt đất, bốn chân đặt xuống làm bụi đất bay lên, hắn cất giọng trầm trầm
với tôi:

“Lên đi.”

Tôi gật đầu, đang định leo lên thì Ngân
Tử đột nhiên kéo tôi lại, bàn tay hắn nắm chặt lấy tay tôi, không chịu buông
ra.

“Sao thế?” Tôi ngơ ngác hỏi.

“Hứa với ta,” Giọng nói của Ngân Tử nghe
thật buồn nhưng cũng tràn đầy hi vọng. “Bất luận Thần Quân có thể sống lại hay
không, thì cô cũng không được làm chuyện ngốc nghếch, phải quay về tìm ta.”

“Được.” Tôi gật đầu.

“Lần này nhất định không được bỏ mình ta
lại nữa...” Ngân Tử im lặng giây lát rồi thận trọng nói, “Ta sẽ chờ cô quay về,
mọi người đều chờ cô quay về, đừng làm tổn thương trái tim của những người yêu
quý cô.”

“Ta sẽ quay về.” Tôi ngẩng đầu lên nhìn
vào ánh mắt chờ đợi của mọi người, trịnh trọng hứa.

“Chúc cô thành công.” Ngân Tử lưu luyến
buông tay tôi ra, tôi trèo lên sống lưng của Ngao Vân, Giao Long hú dài một
tiếng rồi lao vút lên trời, biến mất nơi cuối chân trời, thiên sơn vạn thủy
trôi qua trong nháy mắt, loáng cái đã không thấy bóng dáng mọi người đâu.

Tôi im lặng ngồi ngay ngắn trên lưng
Rồng, chẳng dám cựa quậy, mặt không chút biểu cảm, mặc cho cơn gió lạnh buốt
thổi qua gò má tôi, thổi mái tóc rối bời. Tương lai sẽ thế nào? Tôi không biết?
Trong lòng tôi có sự bất an và cả hi vọng.

Chỉ có một điều mà tôi có thể chắc chắn,
trước khi gặp Bích Thanh Thần Quân, tôi vô âu vô lo, nhưng khi chàng xuất hiện
trong cuộc đời tôi, ảnh hưởng tới trái tim tôi, khiến tôi sau khi mất chàng, sẽ
không bao giờ còn nụ cười nở trên môi.

Hối hận không? Không hối hận. Nếu cho
tôi được lựa chọn thêm lần nữa, tôi vẫn đi theo chàng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3