Giường đơn hay giường đôi - Chương 02 - Phần 3

2-7

Nửa
học kỳ sau của lớp chín, trong ký ức Phổ Hoa, mọi thứ đều mơ hồ, dường như chỉ
có thi cử, ngoài thi cử ra vẫn là thi cử. Thi môn, thi tháng, thi thử vòng một,
thi thử vòng hai, thi thử vòng ba. Mặt ai cũng đều chỉ in hai chữ đó.

Mỗi
lần thi đều xếp thứ hạng, mỗi lần xếp thứ hạng vị trí đều phải điều chỉnh. Bản
thân Phổ Hoa luôn chìm nổi, cố gắng tới thi thử vòng một cuối cùng cũng được
xác nhận. Trong ba mươi người đứng đầu trong kỳ thi thử vòng một ký kết thỏa
thuận cử đi học với trường đều có Phổ Hoa và Quyên Quyên.

Sau
này cô chỉ cần tham gia thi thử vòng hai, vòng ba, thi cấp ba cho có lệ là có
thể vững vàng tiến vào lớp trọng điểm cấp ba của trường. Với nhà họ Diệp, điều
này vốn là việc đại hỷ đáng để chúc mừng. Nhưng do mẹ bận việc và cũng không
vui vẻ gì với bố nên đã trở về nhà bà ngoại sống. Phổ Hoa đành kìm nén tâm trạng
vui sướng, cùng Quyên Quyên tới McDonald chúc mừng đơn giản.

“Nhóm
bốn người” ngoài Cao Triệu Phong đều trong danh sách được cử đi học tốp đầu
tiên, bố cục trong lớp lại có sự điều chỉnh lớn một lần nữa, toàn bộ học sinh
được cử đi học đều ngồi hàng sau, hai mươi người còn lại ngồi hàng trước. Phổ
Hoa lần đầu tiên có cơ hội ngồi gần Quyên Quyên, tâm trạng tự nhiên khác trước.
Tuy vẫn ngoan ngoãn nghe giảng nhưng không cần dốc hết toàn lực như Cầu Nhân ở
hàng đầu.

Thi
cử là từng bậc cửa, vượt qua sẽ đến gần với thành công và hạnh phúc hơn một bước,
bố đã nói rất nhiều lần đạo lý này: Trải qua trăm nghìn cay đắng, mới trở thành
người được người khác tôn kính.

Mỗi
tối Phổ Hoa đều mang bao cát chạy tám trăm mét vòng quanh khu nhà, bố đạp xe
theo sau, mệt thì cổ động cho cô. Ngoài hóa học, đây là một môn học có khả năng
ảnh hưởng tới thành tích của cô nhất.

Đầu
hè, Phổ Hoa luôn phải nhúng mình trong mồ hôi, nhưng cô tin vất vả này rất
đáng.

Buổi
trưa cách kỳ thi thử vòng hai hơn chục ngày, Phổ Hoa cùng Quyên Quyên từ tầng
thượng trở về lớp học, vừa bước vào hành lang đã thấy người đứng vong trong
vòng ngoài.

Đang
định vào hỏi xem chuyện gì xảy ra, thì nghe thấy có tiếng đánh nhau trong lớp,
vài học sinh vốn đang tự học liền ào ào ôm sách chạy ra, một hộp phấn bay theo
dòng người, vỡ vụn trên hành lang, tiếng mấy nữ sinh nhát gan hét lên chói tai.

Bên
cạnh bục giảng có hai bóng người đang quần nhau, lại là Lý Thành Tự và Thi Vĩnh
Đạo.

Bọn
họ túm cổ áo lẫn nhau, gầm gừ như hai con dã thú, trên mặt đều mang vết thương,
túi áo đồng phục của Lý Thành Tự giống miếng vải rách rủ bên ngoài chiếc áo.

“Buông
tay ra! Cậu muốn thế nào!”. Lý Thành Tự hai mắt đỏ ngầu, giơ nắm đấm trước mặt
Thi Vĩnh Đạo.

Thi
Vĩnh Đạo xoay đầu, khóe miệng vẫn còn vết máu, cậu ta thả lỏng tay thở hổn hển
một cái, lại bay người nhào lên.

“Cậu
thử nói lại câu đó một lần nữa xem!”. Trong lúc giằng co, cậu ta quăng Lý Thành
Tự ngã xuống đất, đụng đổ hai cái bàn.

“Tôi
nói ai! Tôi nói ai! Tôi nói cô ta liên quan đến cậu không! Tôi cứ nói!”. Lý
Thành Tự càng gào, Thi Vĩnh Đạo càng giống như phát điên, mặt đỏ rực, chộp hộp
bút chì trên đất nhét vào mồm cậu ta, giọng nói đã khàn khàn: “Cho cậu nói! Tôi
cho cậu nói!”.

Trên
cầu thang, Phong Thanh và mấy cậu nam sinh gạt đám người xông vào lớp học.

“Đừng
đánh nhau nữa! Mau dừng tay!”.

Phong
Thanh và lớp trưởng mỗi người một bên cố gắng tách hai người đang đánh nhau ra,
kéo sang hai bên bục giảng. Hai tên này thở hổn hển, đứng còn chẳng đứng vững vẫn
ném đồ vào nhau. Không biết một quyển từ điển dày cộp từ đâu tung ra đập lên đầu
Phong Thanh, cán bộ đời sống đến để khuyên can cũng lao vào trận chiến.

Phổ
Hoa và Quyên Quyên nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía, không có nữ sinh nào qua
khuyên can, bọn họ cũng không dám liều lĩnh lao vào. Cuối cùng chủ nhiệm lớp và
chủ nhiệm phụ trách kỷ luật và học tập đến mới dừng nổi trận chiến ác liệt
trong lớp.

Buổi
chiều, nam sinh tham gia đánh nhau đều không lên lớp, phòng học trống một phần
ba chỗ ngồi. Phổ Hoa và Quyên Quyên nhìn nhau, ghi bài với tâm trạng phức tạp.
Lên lớp được nửa thời gian, Kỷ An Vĩnh - người duy nhất không tham gia cũng bị
gọi đi. Khi rời lớp, cậu ấy quay đầu liếc một cái, cuối cùng dừng lại ở Phổ
Hoa. Sự lo lắng trong mắt cậu ấy khiến Phổ Hoa khó hiểu, không rõ là căng thẳng
hay lo lắng.

Tiết
tự học cuối cùng, hai thủ phạm chính dán băng gạc trở về, ngoài ra những người
có liên quan cũng lần lượt vào lớp, Phổ Hoa vừa yên tâm, bất ngờ bị giáo viên
chủ nhiệm gọi ra khỏi lớp.


bị giữ lại sau giờ tan học, áo khoác và túi xách tay đặt trong tủ đựng đồ lớp học
cũng để trên bàn làm việc của chủ nhiệm lớp, bên cạnh đặt phiếu ăn bốn trăm tệ
của trường. Từ khi bước vào phòng làm việc của thầy giáo, Phổ Hoa đã lạnh cả
tim. Trong thời gian đó lần lượt có bạn học được gọi ra gọi vào hỏi, chỉ có Phổ
Hoa và Phong Thanh ngồi viết “chi tiết” theo yêu cầu của chủ nhiệm phụ trách kỷ
luật và học tập. Phong Thanh mặt tối sầm trước sau không nói một câu. Phổ Hoa
cũng chẳng biết chút sự tình nào về chuyện đã xảy ra, toàn bộ “chi tiết” được
viết ra đều là nội dung bài học. Sau khi giao bản tự thuật xong, chủ nhiệm lớp
kéo Phổ Hoa tới một bên nhẫn nại khuyên cô: “Em nhớ thêm chút nữa xem, ngày mai
nói tiếp”.

Ngày
hôm sau, Phổ Hoa bị cho nghỉ học. Buổi trưa, Quyên Quyên lên tầng thượng tìm cô,
cô ngồi trên bậc cao nhất, hai tay chống cằm, mặt trắng bệch. Nghe thấy Quyên
Quyên nhắc tới hai chữ “phiếu ăn”, môi run run.

Tuy
đã nhiều lần khẳng định mình không cầm, nhưng tìm thấy phiếu ăn bốn trăm tệ từ
túi xách của Phổ Hoa, không ai có thể tin sự trong sạch của cô. Phổ Hoa và
Phong Thanh với tư cách là đương sự trong việc mất phiếu ăn, kể cả Thi Vĩnh Đạo
và Lý Thành Tự đánh lộn, bốn người đều phải đợi hai ngày trong văn phòng của chủ
nhiệm phụ trách kỷ luật và học tập. Đa phần thời gian đều hỏi chuyện và giáo dục,
viết thêm điều tra. Mỗi lần chủ nhiệm gọi đến Phổ Hoa, cô đều cúi thấp đầu,
không dám ngẩng lên nhìn người khác. Trong hai ngày, cô chưa từng nói một câu.
Trên giấy điều tra, cô viết: “Em không lấy! Không phải em lấy!”.


tin tưởng chính nghĩa, tin tưởng công lý, nhưng lần này, chính nghĩa và công lý
lại không hề đứng về phía cô.

Sau
khi kết thúc việc dừng học, Phổ Hoa không dám lên lớp, nhưng cũng không thể
không đi học. Một mặt gia đình không biết chuyện xảy ra như vậy, bố tưởng cô
không muốn ăn cơm, nhiều lần khóc giữa đêm do tập trung lo lắng cho kỳ thi. Mặt
khác, một vài học sinh không biết chân tướng sự việc bắt đầu chỉ trỏ cô, thỉnh
thoảng người khác cũng không nói gì chỉ nhìn cô một cái, hoặc trên tay cầm phiếu
ăn, Phổ Hoa liền cảm thấy họ như đang đâm vào sống lưng mình. Buổi trưa cô
không đi ăn cơm, ngày ngày ở trên sân thượng. Ngày nào chưa bắt được hung thủ,
cô có trăm miệng cũng không biện bạch được, không cách nào lấy lại được danh sự
và sự trong sạch của mình.

Nhưng
so với những lời đồn đại vô căn cứ, đáng sợ hơn cả chính là cách thức xử lý của
nhà trường. Bốn người: Phổ Hoa và Phong Thanh, Lý Thành Tự, Thi Vĩnh Đạo đều bị
loại khỏi danh sách cử đi học tốp đầu tiên. Sau khi chủ nhiệm lớp tuyên bố kết
quả, Phổ Hoa mặt tái ngắt đứng cạnh tường, ba nam sinh đều đã đi ra, cô vẫn đứng
ở chỗ đó, hoàn toàn quên mất phải trở về lớp làm bài thi.

Phổ
Hoa lên sân thượng, ôm tờ thông báo, chớp chớp nước mắt, rồi không nhịn được
khóc òa, lòng rất đau, rất oan ức, lại không có nơi nào để nói, nơi nào để thổ
lộ, ôm đầu khóc nức nở, cũng không muốn để người khác thấy nỗi buồn của cô.

Tối
hôm đó xuống tầng lấy xe, trời đã tối đen, trên sân bóng không còn người, Quyên
Quyên về nhà từ sớm. Phổ Hoa nghe thấy tiếng bước chân chạy bóng trên sân bóng
rổ, mỗi lần bóng chạm vào nền sân hoặc giỏ bóng, trái tim cô cũng đau theo. Người
chơi bóng đơn độc đó cũng buồn khổ như cô chăng?

Trong
bóng tối có người đi ra chỗ để xe, hình dáng mờ mờ đứng dưới cột bóng, Phổ Hoa
ngơ ngẩn nhìn bóng dáng ấy, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài trên má, rơi
xuống yên xe.

Mấy
ngày đó là sự trớ trêu lớn nhất cô từng gặp phải từ khi lớn lên đến nay, cô nhất
định phải học cách một mình gánh vác, học cách chịu đựng.

Vụ
án không manh mối này trực tiếp ảnh hưởng đến thành tích của cô, kỳ thi thử
vòng hai Phổ Hoa rớt khỏi danh sách năm mươi người đứng đầu, tiếng Anh càng thất
thường hơn, cô quên không làm cả một phần đọc hiểu. Sau khi thành tích đi xuống,
chủ nhiệm phụ trách kỷ luật và học tập tìm cô nói chuyện, danh sách cử đi học tốp
hai vừa thông báo, Cầu Nhân ký xong thỏa thuận đi ra đối diện với Phổ Hoa.

Nhìn
tờ thông báo cử đi học trên tay Cầu Nhân, Phổ Hoa trầm mặc.

Phổ
Hoa tự hỏi, rốt cuộc sai ở đâu, vì sao trong lúc tăm tối không ai có thể giúp
mình. Tinh thần cô sa sút tới sát ngày thi thử vòng ba, Quyên Quyên bầu bạn
cũng không thể khiến cô phấn chấn hơn. Hai tuần trước khi thi, cô vô tình phát
hiện một mẩu giấy nhỏ trong hộp bút. Trên đó có ghi: “Đừng nhụt chí”. Ký tên Kỷ
An Vĩnh. Cầm tờ giấy nhỏ, Phổ Hoa lại nước mắt lưng tròng.

Mấy
buổi tối tự học đó, mỗi lần khoác cặp dắt xe, cô đều nghe thấy tiếng ném bóng vọng
đến từ sân thể thao trong bóng tối. Bóng dáng ấy chưa từng lại gần nhưng âm
thanh chạm vào linh hồn đó trực tiếp cùng cô bước vào cuộc thi thử vòng ba. Phổ
Hoa hy vọng, bản thân có thể chiến thắng số phận, cười đến cùng.

2-8

Kỳ
thì thử vòng ba kết thúc được ba ngày thì Phổ Hoa bị gọi lên phòng giáo viên,
theo sau còn có Thi Vĩnh Đạo. Cậu ta hình như vừa chơi bóng xong, toàn thân ướt
đẫm, bộ đồng phục dán vào người, trên mặt vẫn còn vệt mồ hôi đen đen, khiến cho
hai hàng râu nhìn càng buồn cười.


chuyện phiếu ăn, lâu lắm rồi cô không còn có ý thức về sự tồn tại của cậu ta,
thậm chí quên luôn cả nỗi sợ hãi cậu ta. Ngồi sánh đôi, cô cũng không muốn nói
chuyện.

“Đến
ký tên à”. Thi Vĩnh Đạo dùng động tác tay viết chữ ra hiệu, rồi lại lau mồ hồi
trên tay áo. Cậu ta cười ngốc nghếch, không giống dáng vẻ dọa người khi nghiêm
túc.

“Hả?”.

“Thỏa
thuận cử đi học”. Thi Vĩnh Đạo quay đầu nhìn cánh cửa không người, “Cậu được cử
đi học rồi, đến ký thỏa thuận đấy!”.

Ngữ
khí của cậu ta bình tĩnh như thế, Phổ Hoa trong lòng nhẹ nhõm, bất giác cười với
cậu ấy.

Đây
có thể coi như lần đầu tiên tiếp xúc một cách hữu hảo giữa hai người.

Giáo
viên trở lại, quả thật phát tờ thỏa thuận, Phổ Hoa lấy bút ghi tên mình. Thấy
cô ghi xong, Thi Vĩnh Đạo cũng trịnh trọng ký tên mình trên đó.

Phổ
Hoa biết thứ hạng trong vòng thi thử thứ hai của cậu ấy, không ngờ cậu ấy cũng
bị kéo xuống ký tên đợt cuối cùng, trên đường trở về lớp học, vì tâm trạng nhẹ
nhõm, cô không nén được hỏi cậu: “Sao giờ cậu mới ký thỏa thuận, Phong Thanh bọn
họ chẳng phải ký sau kỳ thi thử vòng hai ư?”.

Ánh
mắt cậu ấy không biết đang nhìn nơi đâu, gãi đầu, dáng vẻ vô cùng thờ ơ, “À,
gia đình mình vốn muốn mình thi trường ngoài”.

“Cũng
đúng, thành tích của cậu tốt vậy mà”. Lần đầu tiên cô nói ra lời tự đáy lòng
mình.

“Tiếng
Anh của cậu mới gọi là tốt!”. Cậu ấy lau mồ hôi, không quen được người khác
khen ngợi, lại cảm thấy nên nói gì đó, thế là tiếp tục gãi gãi đầu, “Ừ… mình xuống
tầng đây… Chúc… Chúc…”.

“Hả?”.
Phổ Hoa nhìn cậu ấy một cách nghiêm túc, cảm thấy vệt mồ hôi đen đen đổi màu.

“Chúc
Quyên Quyên chắc đang đợi cậu!”.

Cậu
ấy tùy tiện nói xong, quay đầu chạy mất, giống như nhóc con hư hỏng có tật giật
mình. Thật hiếm khi Phổ Hoa thấy hai chữ “đáng yêu” trên hình bóng Thi Vĩnh Đạo.

Nhìn
cậu đi xa, cô nâng tờ thỏa thuận lên, trở về phòng học, tâm trạng mãi vẫn chưa
bình thường lại.


vui mừng, cũng có chút thổn thức.

Giữa
hè, trong những ngày chạy nước rút, cuộc sống của lớp được cử đi học thanh thản
dễ chịu. Kỳ thi cấp ba quyết liệt của vài tuần sau đối với họ mà nói chẳng qua
chỉ là ba ngày nhẹ như gió thoảng, chớp mắt liền kết thúc. Vất vả cố gắng hết sức
một năm trời, lúc này cũng đã kết thành quả ngọt nhất.

Rời
khỏi địa điểm thi, Phổ Hoa và Quyên Quyên ôm nhau trên tầng thượng, họ đều rơi
lệ, những giọt nước mắt của bao sự chua xót nhưng cũng đầy ngọt ngào.

Tin
đồn như hơi ẩm ngày hè vừa bốc lên đã tan ngay, Phổ Hoa cất giấu tờ giấy Kỷ An
Vĩnh viết “Đừng nhụt chí”, tham gia cuộc thi thể dục.

Bước
trên đường chạy tám trăm mét, cô cắn chặt răng, Quyên Quyên và Ngu Thế Nam đứng
bên. Một tiếng súng nổ, Quyên Quyên đưa cô ra đường chạy, tiếp theo, Ngu Thế
Nam dẫn cô khắc phục hai trăm mét tiếp theo, chặng thứ ba người tới giúp là Kỷ
An Vĩnh, bóng dáng nghiêng nghiêng lặng lẽ chạy của cậu ấy mang lại sức mạnh vô
hình cho Phổ Hoa, cô muốn nói cảm ơn, khổ nỗi không có cơ hội mở lời. Vòng cuối
cùng khi đến gần giới hạn của sự mệt mỏi, Kỷ An Vĩnh giao cô cho người tiếp sức
kế tiếp, một bàn tay to lớm nắm chặt tay cô. Trong gió, gương mặt Thi Vĩnh Đạo
có đường nét giống như hình bóng mờ sương trong giấc mơ của Phổ Hoa, giọng nói
cậu ấy xuyên qua tầng sương mù, lộ ra sự kiên quyết chắc chắn.

“Theo
mình!”.

“Chú
ý hít thở!”.

“Không
được dừng lại!”.

Khóe
mắt cô có nước mắt, do kiệt sức và hơi thở ngày càng đau nhưng một khắc cậu ấy
cũng không buông tay, không cho phép cô giảm tốc độ, không cho phép cô từ bỏ,
kéo theo bước chân sắp ngã quỵ của cô, cùng cô chịu đựng năm mươi mét đường thẳng
cuối cùng, thận trọng đưa cô qua vạch đích.

Sau
khi kết thúc tám trăm mét, Phổ Hoa không thấy Thi Vĩnh Đạo nữa.


mềm nhũn ngã xuống trong cơn choáng váng đầu óc vì cảm nắng, bình tĩnh kết thúc
cuộc đời cấp hai của mình.

Hôm
kiểm tra số điểm, Phổ Hoa đứng dưới mái hiên bốt điện thoại công cộng, nắm ống
nghe thầm đọc số điểm của mình, hít không khí ẩm ướt, ấm áp của ngày mùa hè
trong màn mưa tí tách.

Với
thành tích tổng điểm xếp thứ mười lăm trong trường, đứng đầu môn tiếng Anh toàn
khu vực, cô được vào lớp mười trọng điểm. Kỷ An Vĩnh trong năm mươi người đứng
đầu toàn khu vực, Thi Vĩnh Đạo lên bảng vàng, cậu ấy là trạng nguyên môn hóa học
trong khu vực, vào thứ hạng ưu tú toàn thành phố.

Phổ
Hoa nhận được thông báo vào cấp ba thì đã sớm bước vào những ngày hè nóng nực
nhất. Cô hẹn Quyên Quyên trở về trường học. Thùng thư hiu quạnh đứng gần cổng
trường, tốp năm tốp ba các nam sinh chơi bóng trên sân thể dục, lớp chín khóa mới
lại bắt đầu cuộc sống học bù.

“Thi
Vĩnh Đạo có thể được học trường Tứ Trung, câu biết không?”. Quyên Quyên đứng
trước bảng vàng, chỉ vào tên cậu ấy.

Phổ
Hoa mím môi, giả vờ không quan tâm.

Nhận
được giấy thông báo, hai người trở về phòng học suốt một năm qua của lớp 9 (6),
có một vài quyển sách, vở và đồ lặt vặt mọi người chưa thu dọn, vẫn bày trên
bàn học.

Quyên
Quyên cầm phấn, mô phỏng chữ ký của Ngu Thế Nam. Phổ Hoa ngồi vào vị trí của
mình, ngăn bàn trống không, đến giấy cũng chẳng còn. Trên mặt bàn còn vài dấu vết
của bút chì và bút bi, giống như chữ, vì thời gian quá lâu nên cũng không còn
nhìn rõ.


cầm bức ảnh trong phong thư bày ra trên bàn nhìn kỹ, tìm bản thân mình trong
năm mươi gương mặt tươi cười. Ngu Thế Nam vẫn rất lạnh lùng, kiểu tóc mới của
Quyên Quyên mang phong cách thục nữ biết bao, Phong Thanh và Lý Thành Tự khoác
vai nhau, giống như tình bạn bền chặt không gì phá vỡ của bọn họ, Cầu Nhân mặc
một chiếc váy bắt mắt, lộ ra vẻ đẹp trưởng thành trước tuổi trong đám nữ sinh
cùng tuổi, “nhóm bốn người” đứng cùng nhau, Cao Triệu Phong, Doãn Trình, Kỷ An
Vĩnh và Thi Vĩnh Đạo. So với nụ cười của ba người kia, Phổ Hoa cảm thấy biểu hiện
của Thi Vĩnh Đạo và mình hơi giống nhau, dường như cười đùa, thoải mái vô lo,
nhưng lại khó che giấu được vẻ mệt mỏi đằng sau nụ cười ấy. Cuộc chạy nước rút
một năm nay đã tiêu hao rất nhiều tinh lực, cũng cướp đi quá nhiều nụ cười của
cô.

Trước
khi rời phòng học, Phổ Hoa tới ngồi vào vị trí Kỷ An Vĩnh từng ngồi, trong bàn
có một quyển vở bài tập vật lý, một vài mảnh giấy lộn, còn có một phong thư màu
tím đã bóc. Cậu ấy vẫn như lúc đầu, không hề giữ lại phong bì, chỉ lấy thư bên
trong, còn tờ giấy nhỏ cậu đưa cho cô, cô đã đặt vào trong tập đề hóa học.

Quyên
Quyên đi qua một dãy bàn học, gọi Phổ Hoa ra nhìn. Đếm ra hình như bàn Thi Vĩnh
Đạo.

Mặt
bàn bừa bộn, có công thức phương trình, vài đề bài, góc bên phải có vài chữ nhỏ
được khắc bằng dao, dùng bút mực tô thành màu đen: trị số PH của D.

“Nghĩa
là gì?”. Quyên Quyên ngẩng đầu hỏi Phổ Hoa, “Cậu ta học hóa đến phát điên à?”.

Phổ
Hoa sờ mấy chữ đó, dở khóc dở cười, “Không rõ, có lẽ thế”.

Bọn
họ quyết định về nhà, để lại ba chữ lớn: Ngu Thế Nam trên bảng, Quyên Quyên
không lau đi. Cô nghịch tờ giấy thông báo được tuyển vào cấp ba trong tay, đột
nhiên có ý tưởng kỳ lạ, kéo kéo tay áo Phổ Hoa, “Cậu nói xem nếu mình viết
“Mình thích cậu”, Ngu Thế Nam có biết là mình không?”.

“Không
thể”. Phổ Hoa cũng đành chịu.

“Ờ…
viết tắt của Ngu Thế Nam là NTN, mình là CQQ, mình có thể viết NTN thích CQQ…”.

Phổ
Hoa không lên tiếng, bản thân đang chìm đắm trong một vài suy nghĩ luẩn quẩn
không rời sau khi kết thúc kỳ thi cấp ba. Cho dù cuộc sống trước kia đã xác định
là axít, kiềm hay trung tính, thì ba năm đó đã kết thúc rồi, chờ đợi cô sau này
là ba năm càng vất vả cực khổ hơn.

Trong
đó sẽ có thể xảy ra chuyện gì nữa đây?

2-9

Huấn
luyện quân sự lớp mười, Kỷ An Vĩnh nghỉ học không rõ lý do, cho tới khi xe chạy,
Phổ Hoa vẫn cố nén lo lắng nhoài ra ngoài cửa sổ nhìn.

Trái
lại Thi Vĩnh Đạo đến rất sớm, ngày đầu khai giảng gặp cậu ấy, Phổ Hoa trong
phút chốc không nhận ra. Cậu ấy thay đổi sang kiểu tóc ngắn, cạo râu, lộ ra làn
da sạm nắng, hơn hai tháng không gặp, cậu ấy lại cao lên vài phân, đến giọng
nói cũng trầm, thô, khàn hơn, thấy rõ đã trưởng thành hơn lần thi thể dục khá
nhiều.

Sau
khi xe khởi động, Thi Vĩnh Đạo là người cuối cùng chạy lên, vì đường giữa hai
hàng ghế chật chội, cậu ấy bước rất chậm, đứng ở hàng ghế Phổ Hoa ngồi một
chút, chống lên giá đựng hành lý hai bên, đợi bạn học bên cạnh ổn định chỗ ngồi
mới tiếp tục đi xuống hàng phía sau.

Phổ
Hoa không ngẩng đầu lên, từ sau kỳ thi thể dục, bọn họ lâu lắm không nói chuyện,
trước hôm nhập học một ngày, bận lĩnh sách, nộp học phí, chỉ chào hỏi qua loa.
Khi đó cậu đang khoác ba lô trên đoạn đường thoai thoải không biết đợi ai, vẫy
tay với cô.

Trên
đường, nam sinh phía sau đưa cho cô gói bò khô, nói là “của Thi Vĩnh Đạo đưa”.
Phổ Hoa giữ lại cho mình và Quyên Quyên mỗi người một ít, còn lại đưa cả cho bạn
học phía trên. Cô cũng nói “của Thi Vĩnh Đạo đưa”, khiến dãy phía sau xe bus nổ
ra một trận cười ồ, có người còn huýt sáo.

Sau
đó có người bước lên, nhân lúc nam sinh dãy trên chưa kịp phân chia hết thịt bò
khô liền cướp lại cả túi, vẻ mặt đầy tức giận.

Cằm
gần như cúi sát xuống đầu gối, nhưng Phổ Hoa vẫn có thể cảm nhận rõ ràng khi đi
qua, Thi Vĩnh Đạo trừng mắt với cô một cái.

Thiếu
Kỷ An Vĩnh, kỳ huấn luyện quân sự thiếu đi rất nhiều những mơ mộng ngọt ngào.
Hai tuần trôi qua nói nhanh cũng không nhanh, nói chậm cũng không chậm, Quyên
Quyên thường tranh thủ thời gian hoạt động tự do lúc chiều tối kéo Phổ Hoa ra
bãi đất hoang ngoài ký túc, vừa bôi kem chống nắng lên sống mũi vừa nói bóng
nói gió thử nhắc nhở cô.

“Cậu
và Thi Vĩnh Đạo có chuyện gì?”.

“Không
có gì”. Phổ Hoa bứt hai ngọn cỏ đuôi chó quấn thành con thỏ nhỏ, trốn tránh ánh
mắt nhìn thẳng của Quyên Quyên.

“Được,
tự cậu tính xem. Ngày đầu tiên học đứng nghiêm, ngày thứ hai gọi điện, tối thứ
năm và thứ bảy đi tuần… còn muốn mình nói ư? Mỗi ngày ở nhà ăn…”.

“Đâu
có?”. Phổ Hoa phản bác, trong đầu đều là những việc xảy ra mấy ngày trước.

“Tự trong lòng cậu hiểu rõ!”. Quyên
Quyên bôi một lớp kem chống nắng dày lên mặt Phổ Hoa.

Phổ Hoa vờ ngốc, trong lòng cô rõ
hơn ai hết.

Ngày đầu tiên tập quân sự, buổi chiều
tập thế đứng, cô cảm nắng được đưa ra dưới bóng cây nghỉ ngơi. Không lâu sau
Thi Vĩnh Đạo cũng rời khỏi đội nam sinh, cùng Doãn Trình mang nước cho cả liên
đội, khi khiêng một thùng nước khoáng đi qua ném một bình sang bên cạnh cô.

Ngày thứ hai, cô cùng Quyên Quyên
đi mua đồ ăn vặt, xếp hàng ở bốt điện thoại công cộng để gọi điện, trên người
cô không mang tiền lẻ, Quyên Quyên muốn mượn, cậu ấy lại giơ thẻ điện thoại lên
huơ huơ trước mặt cô, ngoan cố nói là vật cô đánh rơi trả về chủ cũ, nhét xong
liền chạy mất.

Trong một tuần, hai lần cô đi tuần
đều vào ban đêm, nhưng cậu ấy lại cũng trực cùng thời gian với cô. Đi tuần một
vòng ký túc xá nam liền đứng gần lối vào ký túc xá nữ, cách một lúc lại dùng
đèn pin soi về phía cô, dường như biết rõ cô sợ bóng tối.

Khi tập hợp khẩn cấp, cậu ấy và
Phong Thanh thay cô gánh hành lý nặng trên thao trường, huấn luyện dã ngoại lại
giúp cô xách đồ, mỗi lần đều rất tình cờ, vô ý, nhưng nối liền các sự kiện với
nhau, đến một vài học sinh mới vừa vào trường cũng thì thầm bàn luận.

“Hàng ngày ở nhà ăn, lớp chúng ta vừa
đến, chắc chắn cậu ta…”. Quyên Quyên chỉ nói một nửa thì trong bụi cỏ từ xa vọng
lại tiếng bước chân. Phổ Hoa vội vàng bịt miệng Quyên Quyên, kéo cô vào sâu
trong bụi cỏ dại. Cách mấy trăm mét, Thi Vĩnh Đạo, Doãn Trình và Cao Triệu
Phong đang giẫm lên cỏ đi về phía bọn họ.

Kỳ huấn luyện quân sự kết thúc,
trên xe bus trở về trường học, đa phần mọi người đều ngủ. Phổ Hoa vẫn thức,
trên đùi trải cuốn nhật ký, muốn viết điều gì đó làm kỷ niệm, hạ bút lại bí từ,
dường như cũng không có gì để viết lên giấy. Hai tuần luyện tập, cô không béo
cũng chẳng gầy, chỉ sạm nắng đi nhiều, chóp mũi còn bị tróc da, khi rửa mặt thường
bị đau. Hai tuần này người khác nhất là Thi Vĩnh Đạo, so với hồi cấp hai cứ như
không phải một người. Vẻ nghiêm túc u ám trước đây trở thành ánh nắng mặt trời
đầy thân thiện, cố gắng hết khả năng để giúp đỡ cô, tạo cơ hội nói chuyện với
cô, trước khi lên xe trở về còn mượn cớ kiểm hành lý, giúp cô vác đồ đã đóng
gói từ doanh trại lên xe.

Trở về trường học, đa phần các bạn
học đều được phụ huynh tới đón, Phổ Hoa không có ai đón, lại không vội về nhà,
tự mình khoác hành lý tới phòng học. Bảng hiệu lớp 9(6) thay thành lớp 10(6), tất
cả bàn ghế đều được lau dọn sạch sẽ.

Ngồi vào vị trí cũ của mình, Phổ
Hoa nhìn xung quanh phòng học, những đắng cay chua ngọt một năm qua dường như vẫn
rành rành trước mắt, một vài sự việc đã xảy ra, và những người cô khó quên nổi.

Cô bước tới chỗ ngồi của Kỷ An
Vĩnh, nét bút trên mặt bàn không còn, vài vật cũ trong ngăn bàn cũng được dọn dẹp
sạch sẽ từ lâu. Ngược lại, nét chữ khắc trên bàn Thi Vĩnh Đạo không thể dùng
thuốc tẩy gột sạch, sờ lên mấy chữ khắc sâu đó, Phổ Hoa không tránh được nghĩ tới
lời của Quyên Quyên.

Cậu ấy… lẽ nào thực sự… là ý đó?

Nếu có thể, Phổ Hoa lại hy vọng cậu
ấy không có ý đó, tâm tư của cô nhớ đến Kỷ An Vĩnh nhiều hơn. Sau kỳ huấn luyện
quân sự, liên tục nghe được không ít tin tức của Kỷ An Vĩnh, cậu ấy mắc bệnh gì,
hồi phục ra sao, có ảnh hưởng tới việc lên lớp không, đều là cô nghe trộm khi Cầu
Nhân và mấy người bọn họ nói chuyện riêng. Cô có thể hỏi một cách quang minh
chính đại, nhưng lại cho rằng đó là việc không nên hỏi.

Phổ Hoa lấy từ trong túi tấm thẻ điện
thoại mà Thi Vĩnh Đạo đưa cho cô, giở mặt trước ra nhìn, năm mươi đồng. Cô cũng
chưa từng dùng lần nào, khi tập quân sự, không tiện trả thẳng cho cậu ấy liền
gói trong một tờ giấy, viết tên cậu ấy đặt dưới gối.

Để tấm thẻ điện thoại vào vị trí dễ
nhìn thấy trong ngăn bàn, đè giẻ lau bảng lên trên, Phổ Hoa mới rời khỏi phòng
học.

Sau khi tan học, cô ngồi lên hành
lý nhìn đội bóng rổ luyện tập. Kỹ thuật chơi bóng của tuyển thủ cấp hai mới và
đội một năm trước không khác nhau nhiều, đều là những gương mặt lạ, tính hiếu
thắng cao, ra sức tranh cướp. Trong trận đấu cuối cùng của đợt tập quân sự giữa
sĩ quan huấn luyện và học viên, vị trí hậu vệ thiếu Kỷ An Vĩnh, vài nam sinh phối
hợp thường thường, cũng có thể do cô không hiểu môn bóng rổ, luôn cho rằng như
Kỷ An Vĩnh mới là chơi hay.

Thấy mặt trời đã sắp lặn ở phía
tây, đội bóng rổ cũng ra về, Phổ Hoa mới ra khỏi cổng trường về nhà.

Bên kia đường sớm đã không còn học
sinh khoác áo đồng phục nào, ông chủ quán phô mai Kiến Nhất đang đóng cửa. Phổ
Hoa sờ túi, trống rỗng, đến tiền phô mai một đồng một bát cũng không có. Khi rời
khỏi nhà đi huấn luyện quân sự, tờ mười tệ bố đưa, cô vẫn để trong hành lý,
không dám dùng đến vì tiếc. Dắt xe đạp băng qua đường, cô đang chuẩn bị lên xe
thì Thi Vĩnh Đạo xách hành lý chạy ra từ quán phô mai Kiến Nhất, miệng gọi: “Diệp
Phổ Hoa! Cậu đợi một lát!”.

Trong tay cậu ấy bưng bát phô mai bằng
nhựa, vẻ không tự nhiên trên gương mặt sạm đen, nhét bát phô mai cho cô giống
như nhét thuốc nổ vậy.

“Cho cậu!”.

Phổ Hoa hai tay cầm tay lái, căn bản
không có cách nào nhận được. Cậu ấy vừa lại gần, cô liền dắt xe lùi lại vài bước.

“Gì cơ?”.

“Không gì cả, cho cậu phô mai”.
Trong mắt cậu ấy hiện rõ vẻ không vui, đến hành lý cũng vứt một bên bưng phô
mai nhất định bắt cô phải nhận.

Cô từng thấy Thi Vĩnh Đạo cố chấp rồi,
hồi lớp chín bị cậu ấy đi theo tối đó, cậu ấy theo cô tròn hai tiếng đồng hồ
cũng không buông tha.

“Cảm ơn, mình không ăn”. Phổ Hoa dịu
dàng từ chối, quay đầu xe định đi. Thi Vĩnh Đạo hơi vội, vứt bát phô mai đi,
lên trước cướp tay lái xe cô.

“Làm… cậu làm gì?”. Cho dù cậu ấy
biểu hiện thân thiện hơn nữa, nhưng trong sâu thẳm Phổ Hoa vẫn sợ, đặc biệt là
khi nhớ tới dáng vẻ lúc đánh nhau với Lý Thành Tự, hoàn toàn giống con sư tử
lên cơn điên của cậu.

“Diệp Phổ Hoa! Mình… chính là chúng
ta… cậu…”. Mắt cậu tham lam nhìn gương mặt cô, khó khăn để sắp xếp câu chữ.

“…”.

Cậu ấy buồn bực gãi gãi đầu, nhấc
hành lý đặt lên sau xe cô, vỗ vỗ yên xe, dáng vẻ không đếm xỉa gì hết.

“Chính là… mình… thích cậu…”. Nói
xong, cậu ấy giữ chặt tay lái, sợ cô quay đầu bỏ chạy giống như khi huấn luyện
quân sự, “Mình thích cậu… thích từ rất lâu rồi…”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3