Hoa miêu miêu (Tập 1) - Chương 29 - Phần 1
Chương 29: Lời nói dối của sư phụ
Không nhớ Bích Thanh Thần Quân dặn tôi bao lâu mới được chui
ra khỏi chăn, sau khi nhìn thấy bọn họ càng ngày càng đi xa hơn, tiếng kêu gào
thảm thương của Mạc Lâm cũng càng ngày càng nhỏ đi, tôi bèn cẩn thận bò ra khỏi
chăn, rồi vươn người ngáp một cái rất dài.
Sau một hồi chơi đùa, suýt chút nữa quên mất mình phải đi
ngủ. Tôi tỏ vẻ sầu não dùng chân dụi dụi lên mặt, lại nhìn thấy chiếc giường
dưới chân đã bị làm hỏng, liền quyết định thay đổi chỗ ngủ.
Sau khi phi thân nhảy ra khỏi giường, tôi phát hiện ra không
chỉ chiếc giường bị vỡ, mà ngay cả gạch dưới nền nhà cũng bị cơn giận dữ của
Bích Thanh Thần Quân làm vỡ mấy viên. Mấy viên gạch vỡ làm lộ ra mấy mảnh giấy
lấp ló phía dưới.
Khoan đã, mảnh giấy? Ánh mắt vội dừng lại nơi có mấy tấm giấy
đó, dưới nền đất làm sao lại có những mảnh giấy này?
Tôi tò mò tiến lại gần, lấy tay gạt mấy viên gạch vỡ ra, thấy
bên dưới có một cuốn sổ mỏng nhỏ, ngoài bìa có đề ba chữ “Xuân Cung Đồ”. Đây
chính là cuốn sổ mà trước đây La Sát đã tặng tôi, hóa ra Bích Thanh Thần Quân
đem giấu ở đây, hèn gì tôi không thể nào tìm ra nó.
Hóa ra trước đây Hoàng tiên sinh có nói cái gì mà vô tình cắm
hoa hoa lại nở là rất đúng! Nhưng giờ đây tình cảm giữa tôi và Bích Thanh Thần
Quân đang rất tốt, có cần thiết phải luyện thêm nội công phòng the để đối phó
với anh ta không?
Tôi ôm cuốn “Xuân Cung Đồ” mà mình không dễ mới có được ngẫm
nghĩ, cuối cùng quyết định: “Cho dù không phải để đối phó với Bích Thanh Thần
Quân thì cũng có thể đối phó với người khác! Cái thứ nội công phòng the này vẫn
nên học.”
Sau khi suy nghĩ xong việc này, tôi liền mở sách ra xem, chỉ
thấy có người có trang phục có người không có trang phục, còn có cả người chỉ
mặc một nửa trang phục, ôm thành một đôi không biết là đang làm gì, bên cạnh
cũng có phần giải thích nhưng đáng tiếc tôi chỉ nhận biết được khoảng ba phần
mười số chữ trong đó. Tôi chỉ cảm thấy nội dung trong sách rất cao siêu, làm người
xem không dễ gì lĩnh hội được.
Duy chỉ hiểu được cơ thể của những người đàn bà này đều rất
dẻo, có thể thực hiện được những động tác siêu việt lạ thường. Chẳng qua là bàn
luận sự dẻo dai của cơ thể, loài mèo bẩm sinh xương rất mềm, nhất định sẽ không
thua kém những người này.
Sau đó tôi bèn biến thành hình dạng con người, chọn lấy vài
hình vẽ trong sách rồi nằm ra, thử uốn mình tạo các tư thế kì dị giống trong
sách, cảm thấy rất dễ dàng, không có gì là khó cả. Chỉ là, hình như không thấy
phát sinh điều gì…
Tôi cứ như vậy duy trì những tư thế đó, mãi cho đến khi gần
như ngủ quên đi. Cuối cùng buồn bã thừa nhận bản thân đã làm sai ở chỗ nào đó,
nên chẳng gặt hái được thành quả gì. Tôi lật lật các trang sách nghiên cứu kĩ
hơn, đột nhiên phát hiện ra rằng trong mỗi bức họa đều có một nam một nữ, một
nữ mấy nam hoặc một nam mấy nữ, vậy là nhất định phải có nam giới thì mới luyện
được như trong sách!
Tôi càng cảm thấy tự tin hơn với phát hiện anh minh sáng suốt
này của mình, sau đó quyết định sẽ tìm một người nam giới để cùng tu luyện,
nhưng tìm ai bây giờ? Bích Thanh Thần Quân tuyệt đối không được, anh ta đã cấm
tôi xem cuốn sách này; Tiểu Lâm lại là người hay hắt xì hơi; Ngao Vân cũng bị
cấm lén lút gặp gỡ; Tiếu Thiên thì tôi không thích; Thiếu Chúng thì lúc nào
cũng kè kè bên Tiểu Tử… Vậy thì chỉ còn sót lại mỗi Ngân Tử, anh ta từ trước
đến nay luôn yêu thương tôi, chắc hẳn sẽ không từ chối việc cùng nhau luyện võ
công phòng the?
Tôi liền vui vẻ giấu cuốn sách vào trong người, nhân lúc Mạc
Lâm vẫn đang ở nơi luyện võ công cùng Bích Thanh Thần Quân, không có ở nhà, tôi
vội vàng đi tìm Ngân Tử.
Đi được nửa đường bỗng bắt gặp Cẩm Văn, cô ta còn dắt theo
một bé gái lạ mặt, vừa đi vừa vui vẻ chuyện trò.
Tôi liền trốn sang một bên lén quan sát bọn họ, không ngờ cô
bé đó bỗng vui vẻ quay sang gọi tên tôi: “Là Miêu Miêu cô nương đúng không?”
Sự tình lúc này làm tôi không thể vờ như không quen, chỉ còn
cách ngoan ngoãn đi tới trước bọn họ chào hỏi, Cẩm Văn liền vội vã giới thiệu:
“Đây là em gái Cẩm Nhàn của muội, năm đó nhờ có Tiên Đơn mà được cứu giúp, hiện
tại sức khỏe đã khá hơn, hôm nay là muốn tới cảm ơn ơn cứu mạng của Thần Quân
và Miêu Miêu.”
Tôi quay sang nhìn cô bé đó, cảm thấy mặt mũi có nét rất
giống với Cẩm Văn, chỉ là thiếu một chút xinh đẹp, chua ngoa, một chút thuần
khiết, dịu dàng.
Cô ta tỏ vẻ khó xử nói với tôi: “Lúc đó Tiểu Nhàn bị kẻ xấu
làm hại, toàn thân thương tích, gần như bỏ mạng. May mắn được người trượng
nghĩa như Miêu Miêu cô nương cứu giúp, lại được tiên đơn của Thần Quân đại nhân
cứu mạng, đại ân đại đức này Tiểu Nhàn khắc cốt ghi tâm.”
“Đâu có đâu”, tôi không dám kể công khi nghe thấy những lời
ca tụng này từ cô ta, vội vàng nói rõ, “Lúc đó là do ta ăn trộm mấy miếng thịt
bò khô, làm cho Cẩm Văn suýt chút nữa phải lên trảm yêu đài, thế nên người cứu
mạng là sư phụ, không phải ta.”
Cẩm Nhàn vội vàng nắm lấy tay tôi cười nói: “Tuy Miêu Miêu cô
nương không lấy trộm được Tiên Đơn, nhưng không vì Miêu Miêu liều mình giúp đỡ
làm cho Thần Quân đại nhân động lòng, thử hỏi đại nhân có đem tiên đơn ra cứu
người không?”
“Không phải… Tiên Đơn là do sư phụ đưa cho Cẩm Văn, sau đó
Cẩm Văn đưa cho ngươi.” Tôi vội vàng giải thích.
Cẩm Văn vội vàng tiến tới giải thích cụ thể cho tôi hiểu,
phải mất tới nửa canh giờ, cuối cùng tôi cũng mới hiểu được toàn bộ sự việc.
Hóa ra Miêu Miêu lại vĩ đại đến như vậy…
Khi vẫn đang dương dương tự đắc, Cẩm Nhàn lại nắm lấy tay tôi
rối rít tạ ơn. Tôi tạm thời không đi luyện võ công phòng the nữa, liền cùng cô
ta tới hậu hoa viên đi thăm quan.
“Đây là hoa cúc mới nở, ăn rất ngon, bên kia là cây mẫu đơn,
ăn rất chán…” Tôi tỉ mỉ giới thiệu từng thứ một.
Cẩm Văn ở bên cạnh nét mặt bỗng biến sắc, cô ta liền túm lấy
tôi hỏi: “Lẽ nào hậu hoa viên bị giày xéo làm hỏng cả một khoảnh lớn lúc nửa
đêm, cũng là do tỉ làm?”
“Meo woo...” Tôi làm bộ tủi thân cúi đầu xuống, “Mèo cũng
phải ăn một chút cỏ cây… Vậy mới tốt cho tiêu hóa.”
“Tỉ… Tỉ không biết ăn ở bên ngoài sao!” Cẩm Văn tức đến nỗi
người run lên, “Cây cối ở đây có rất nhiều loại quý hiếm! Chăm bón rất khổ cực,
có một số muội trồng để cho Mạc Lâm Tiên Nhân làm thảo dược đó!”
Cô ta giận dữ chắc là ở câu nói cuối cùng… Sau khi tôi hứa từ
nay về sau sẽ không ăn cây cỏ do cô ta trồng nữa, cơn thịnh nộ của Cẩm Văn mới
lắng xuống, còn chỉ cho tôi vài khoảnh tôi có thể ăn được, dặn trước khi ăn phải
rửa sạch, nếu không sẽ bị đau bụng.
Lạc Lạc và Kiếm Nam đang xách nước từ phía đằng xa tiến lại,
Lạc Lạc nhìn thấy có người lạ liền vội vàng chào hỏi rồi núp sau lưng Kiếm Nam.
Kiếm Nam nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi, bước tới cười nói: “Miêu Miêu
cô nương thích ăn cỏ như vậy, ta sẽ chuyên tâm trồng một số loại cỏ thích hợp
cho mèo, vị rất ngon. Miêu Miêu cũng không cần phải ăn hoa mà làm cho Cẩm Văn
cô nương tức giận.”
Cẩm Nhàn ở bên cạnh không ngừng dùng khăn đội đầu che miệng
cười, làm tôi cảm thấy có chút xấu hổ, lập tức chuyển sang chủ đề khác: “Cẩm
Nhàn thường ngày muội thích làm gì?”
“À?” Cẩm Nhàn quay đầu lại không cười nữa, “Muội thích thêu
hoa, gảy đàn, hoặc luyện thư pháp, tỉ tỉ nói muội thật nhàm chán.”
“Muội không thích ra ngoài chơi, nên sức khỏe không được
tốt.” Cẩm Văn tỏ vẻ tức giận nói.
“Đúng đúng đúng, phải nghe lời đại tỉ dạy dỗ, sau này nhất
định sẽ ra ngoài chơi nhiều hơn.” Cẩm Nhàn cười nói.
Lúc này Cẩm Văn mới quay đầu lại nói: “Khi nhàn rỗi hãy đến
đây tìm ta, việc bếp núc của đại tiệc sắp diễn ra ở Huyền Thanh Cung đều do ta
một tay chỉ huy, muội hãy tới giúp đỡ ta.”
“Ha ha, tỉ tỉ đã nói vậy, làm sao có thể không nghe lời.”
Hai người cười cười nói nói, rồi Cẩm Văn cáo biệt tôi, nói
không còn sớm nữa, phải đưa Cẩm Nhàn quay về.
Đợi sau khi hai người họ đi khuất tầm mắt, Lạc Lạc mới từ sau
lưng Kiếm Nam bước ra, khẽ nói: “Hình như… Có điều gì đó kì lạ.”
“Cái gì mà kì lạ?” Tôi không hiểu.
“Cái cô nương Cẩm Nhàn đó không phải là không thích ra ngoài
sao?” Lạc Lạc cúi đầu nói, “Vậy sao cô ta lại đi đôi giày mà những người yêu
thích luyện võ công mới đi như vậy?”
Tôi ngẫm nghĩ rồi nói: “Có thể là sở thích của mỗi người,
giày da mềm khi mang vào đi lại rất thoải mái, cũng thuận tiện cho việc chạy
nhảy nữa, ta cũng thích đi.”
Kiếm Nam cũng giải thích: “Hoặc để tiện cho việc đi xa hôm
nay nên cô ta mới đi giày mềm, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, mau tiếp tục đi
tưới hoa.”
Lạc Lạc nhíu mày cau có, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đi
tưới hoa cùng với Kiếm Nam.
Tôi thấy bốn bề xung quanh không có ai, chợt nhớ tới cuốn
“Xuân Cung Đồ” trong người, liền vội vàng chạy tới chỗ Ngân Tử. Cái con quạ
ngốc Ngân Tử đó đang đứng ngây ra trên một cái cây ngô đồng ngắm trời mây, trên
tay cầm một cuốn sách y dược, cũng không biết là có phải đang ngủ gà ngủ gật
hay không.
Tôi không màng tới bọn thị đồng, nhanh chóng trèo lên cây, bẻ
một cành nhỏ rồi nhè nhẹ khều lên mặt anh ta. Ngân Tử liền xoay người lại, tỏ
vẻ khó chịu nói: “Ầm ĩ quá.”
“Ngọc quý của ngươi bị cắn vỡ rồi.” Tôi vừa nói vừa cười.
“Cái gì!” Ngân Tử lập tức mở to mắt, thấy tôi đang vung vẩy
cành cây trước mặt, mới thở phào nói, “Còn cắn ngọc quý nữa, ta quyết không
tha.”
“Không cắn không cắn.” Tôi nhanh nhảu đáp.
Lúc này Ngân Tử mới quay hẳn người lại, yếu ớt hỏi: “Nàng
không phải chuẩn bị cho hôn lễ hay sao? Sao lại rỗi rãi mà tới đây trêu đùa
ta?”
“Hôn sự lần này dẫu gì ta cũng không phải tham gia chuẩn bị”,
tôi chạy tới ngồi cạnh Ngân Tử, rồi tỏ vẻ bí hiểm móc ra cuốn “Xuân Cung Đồ”
đưa tới trước mặt anh ta, “Ngươi xem cái này xem.”
Ngân Tử liếc nhìn cuốn sách, liền vội vàng mở vài trang ra
xem, sắc mặt bỗng đỏ lên, tôi đoán chắc tại anh ta xem được một bí kíp võ công
hiếm thấy, cho nên mới phấn khích cao độ như vậy.
Một hồi lâu sau, anh ta run rẩy hỏi: “Cuốn… cuốn sách này từ
đâu tới?”
Tôi liền lấy tay che miệng anh ta lại, rồi ngó nghiêng xung
quanh, khi thấy không có ai đang nghe trộm mới khẽ trả lời: “Là ta lấy được ở
trong phòng của Bích Thanh Thần Quân, không dễ dàng gì! Ngươi tuyệt đối không
được để người khác biết.”
“Bích… Bích Thanh Thần Quân sao lại xem loại sách này?” Trên
trán Ngân Tử xuất hiện vài giọt mồ hôi.
Tôi liền kể lại sự việc La Sát tặng tôi cuốn sách này, còn
nói thêm: “Anh ta đã cướp cuốn sách này rồi đem giấu đi, hôm nay ta mới lấy lại
được.”
“Là… Là anh ta trả lại cho nàng, muốn nàng đọc cuốn sách này
sao?” Ngân Tử tiếp tục truy hỏi.
Ăn trộm là không tốt, nói dối cũng không tốt, để Bích Thanh
Thần Quân biết được tôi trộm xem cuốn sách này lại càng không tốt. Thế là sau
khi nghe Ngân Tử hỏi, tôi lập tức cụp đôi tai xuống, đỏ mặt không dám trả lời.
Ngân Tử thấy tôi không buồn trả lời, không biết vì sao bỗng
nhảy lên giận dữ quát: “Cái đồ khốn nạn đó! Để cho nàng xem cái loại sách dâm ô
này sao?! Thật đáng trách! Thật đáng giận! Ta đã đoán được anh ta không phải
người tốt!”
Tôi không rõ Ngân Tử nói ai khốn nạn… Bèn tiếp tục nói mục
đích tới đây lần này của mình: “Những nội dung trong sách rất huyền bí, ta xem
không hiểu.”
“Nhảm nhí! Nàng hiểu mới là lạ!” Ngân Tử vẫn chưa hết giận
dữ.
“Thì không hiểu mới tới tìm ngươi!” Tôi vội giật lại cuốn
sách từ trên tay anh ta, sau đó lật một trang sách ra cho anh ta xem: “Ngươi
xe, tại sao ở đây lại có mấy người đang nâng một phụ nữ lên? Sao ở đây lại trói
người này lại? Sao ở đây lại còn vừa đu dây vừa chồng cây chuối? Sao ở đây lại?
Tại sao?”
Sắc mặt Ngân Tử ngày một đỏ hơn, anh ta nhìn nhìn cuốn sách
rồi lại quay sang nhìn tôi. Bỗng nhiên có vài giọt máu chảy ra từ mũi Ngân Tử,
thấy không hay, tôi vội vã móc chiếc khăn tay mà Oa Oa thêu cho ra rồi lau cho
anh ta, vừa lau vừa tiếp tục nói: “Ngươi làm sao vậy? Sức khỏe không tốt sao?”
“Nàng mang cái thứ này đến hỏi ta để làm gì? Sao không trực
tiếp hỏi cái tên khốn đó?” Ngân Tử đẩy tôi ra, tự mình lấy tay áo lau máu trên
mũi.
Tôi bèn nói lớn: “Ta tới tìm ngươi để cùng nhau luyện võ công
giống trong sách!”
“Cùng… cùng ta luyện võ?” Ngân Tử há hốc mồm nhìn tôi, máu
trên mũi chảy ngày một nhiều hơn, làm thế nào cũng không ngừng lại. Cuối cùng
anh ta bỗng từ trên cây ngã nhào xuống, đập đầu vào một hòn đá, mê man bất
tỉnh.
Tôi nhìn thấy vội nhảy xuống dưới gốc cây, bỏ cuốn sách vào
trong người rồi lớn tiếng kêu cứu. Mọi người cùng chạy tới giúp một tay đưa anh
ta vào trong phòng băng bó.
Lần này… Chắc không phải do tôi làm hại chứ. Trong lòng có
chút lo lắng, tôi không dám bỏ đi, sau đó cứ ngồi bên cạnh Ngân Tử chờ anh ta
tỉnh lại, còn sai người đi bẩm báo sự việc cho Bích Thanh Thần Quân, nói tôi sẽ
về muộn.
Đợi đến khi trời sắp tối, Ngân Tử cuối cùng cũng từ từ tỉnh
lại. Anh ta quay sang liếc nhìn tôi, sắc mặt càng nhợt nhạt hơn, tỏ vẻ đau khổ
nói: “Bảo bối của ta, làm lợi cho cái thứ như hắn rồi.”
“Ai là hắn?” Tôi không hiểu.
“Sao Bích Thanh Thần Quân lại có thể để nàng học những thứ
này… Sao hắn ta lại có thể vô liêm sỉ đến thế…” Nước mắt Ngân Tử rơi lã chã,
“Nàng còn chưa thành thân với hắn, đã phải học nội công phòng the, nếu như
không đáp ứng được hắn, há chẳng phải sẽ bị thất sủng sao?”
Cái gì? Nội công phòng the không tốt sẽ bị thất sủng? Tôi
thất sắc kinh ngạc, vội vã nói với Ngân Tử chuyện mình lén lút ăn trộm cuốn
sách, mong đợi anh ta sẽ nói cho mình một phương án giải quyết.
Ngân Tử nghe xong liền im lặng một hồi, sau đó chỉ tay vào
mũi tôi hỏi: “Ý nàng là Thần Quân không để cho nàng xem cuốn sách này, sau đó
nàng đã ăn trộm cuốn sách?”
“Nội công phòng the chẳng phải là một môn võ lợi hại sao?”
Tôi vội vàng thanh minh, “Miêu Miêu chỉ muốn mình trở nên lợi hại hơn mà thôi!”
Lời nói còn chưa kịp dứt, trong đầu tôi đã cảm nhận được một
sự đau đớn. Hóa ra Ngân Tử đang đấm lên người tôi, vừa đấm vừa mắng: “Con mèo
ngu ngốc đáng chết này, sao có thể ngốc đến mức như vậy! Chuyện phòng the sao
có thể là một môn võ được! Làm ta nghĩ rằng nàng phải hầu hạ cái sự thú tính
của Bích Thanh Thần Quân! Thật đáng trách! Hóa ra là do nàng loạn ngôn lừa gạt
người khác!”
“Đừng đánh nữa! Ta đâu có lừa gạt ai!” Vội vàng tránh đòn của
anh ta, tôi cảm thấy rất oan ức. Tuy rằng con quạ này chẳng có tí sức mạnh nào,
đánh người khác cũng không thấm vào đâu, nhưng tôi lại không dám đánh trả. Chỉ
một chưởng của tôi thôi sẽ làm anh ta bắn ra ngoài sân, thương tích đầy mình,
rồi sẽ lại trách mắng tôi.
Ngân Tử sau khi đã thấm mệt, cuối cùng cũng dừng lại, nghiến
răng tức giận nói với tôi: “Có một số thứ không hiểu nàng cũng không nên nói
bừa, nhất là chuyện nội công phòng the. Nàng sau khi thành thân hãy nói với
Bích Thanh Thần Quân đưa cho một sách sơ cấp dạy cho người mới nhập môn mà
học”.
“Đây thực sự không phải võ công?” Tôi do dự hỏi, “Ngươi khẳng
định?”
“Thực sự không phải! Ta khẳng định!”
“Sư phụ thực sẽ dạy ta?”
“Sẽ dạy…”
Ngân Tử tím mặt định đánh tiếp, tôi vội vàng cúp đuôi chạy
mất…
Về đến Huyền Thanh Cung, trời cũng đã chập tối, bốn bề là một
màn đêm tĩnh lặng.
Bích Thanh Thần Quân đang ngồi trong phòng đọc sách, tôi mò
mẫm cuốn “Xuân Cung Đồ” trong người, thấy hay là không để anh ta biết vẫn tốt
hơn. Bèn khẽ nhón chân định lén vứt bỏ, đi tới vườn hoa phía sau đào một cái hố
chôn xuống.
Không ngờ lại bị anh ta phát hiện, còn nở nụ cười chào hỏi
tôi: “Về rồi sao? Chắc vẫn chưa ăn tối?”
Không còn cách nào khác, tôi vội vàng quay đầu lại trả lời:
“Vẫn chưa ăn.”
“Bữa tối của nàng bọn họ đã mang tới đây rồi”, Bích Thanh
Thần Quân tiếp tục nói, “Lại đây ta cùng ăn tối với nàng.”
“Meo woo…” Mùi thơm của thức ăn bay tới làm tôi phân vân một
hồi lâu.
Bích Thanh Thần Quân như đoán được suy nghĩ của tôi, lập tức
bước tới, sau khi quan sát một hồi, thấy tôi đang vã mồ hôi như tắm, anh ta
bỗng nhiên hỏi: “Nàng lại vừa làm việc xấu đúng không?”
Tôi đoán sự việc đã bị bại lộ khi nghe anh ta hỏi như vậy.
Tôi sợ hãi đến nỗi lông đuôi dựng cả lên, vội vàng ngoan ngoãn móc cuốn sách
trong người ra, rồi giơ tay lên thề: “Miêu Miêu sẽ không bao giờ ăn trộm sách
nữa.”
Bích Thanh Thần Quân nhìn nhìn cuốn sách rồi lại nhìn tôi,
dường như hiểu ra vấn đề, hỏi: “Nàng thực sự muốn học cái này?”
Chỉ vì không muốn mình sẽ bị thất sủng mà tôi gật đầu tỏ vẻ
muốn học nội công phòng the.
Bích Thanh Thần Quân liền kéo tôi vào trong phòng, còn nói
tôi hãy đi tắm nước nóng, rồi nhanh chóng chạy ra phía bên ngoài, nhìn ngó xung
quanh. Triệu tập Tiểu Lâm tới rồi căn dặn anh ta việc gì như rất quan trọng,
tuyệt đối không cho bất kì ai vào phòng, Tiểu Lâm nở nụ cười rồi cáo lui.
Tôi không hiểu được tại sao anh ta lại cẩn thận như vậy, liền
cởi bỏ trang phục rồi vào bồn tắm suối nước nóng tắm rửa, chờ anh ta quay lại.
Tắm được một hồi, cuối cùng anh ta cũng quay trở vào trong
phòng, vội vàng khép cửa lại, dụ tắt ngọn đèn cầy đi, rồi lại lấy mười viên Dạ
Minh Châu sáng lấp lánh đem trang trí khắp phòng. Sau đó cởi trang phục của
mình ra, bước tới trước mặt tôi, đôi mắt xanh biếc như ngọc bích đang nhìn về phía
tôi, một hồi lâu sau mới nói: “Nàng chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị cái gì?” Tôi vội vàng định đứng lên, nhưng lại bị
anh ta ấn xuống.