Hoa miêu miêu (Tập 1) - Chương 24 - Phần 1

Chương 24: Tuyệt thế phong hoa

Khi trời còn tờ mờ sáng, bỗng dưng có vô số con bướm giấy từ
bên ngoài bay vào phòng ngủ của tôi, chúng bay xuyên qua các khe cửa, luẩn quẩn
xung quanh giường, còn quấn lấy tóc tôi, phá vỡ giấc mơ ngọt ngào được ăn hải
sản ở Long Cung của tôi. Nửa mê nửa tỉnh bước chân xuống giường, không cẩn thận
giẫm phải chân của Oa Oa đang vừa ngủ vừa chảy nước miếng phía dưới, cô ấy vẫn
đang cười ngặt nghẽo cùng với giấc mơ của mình, không biết có phải đang mơ một
giấc mơ đẹp hay không?

“Làm cái gì vậy? Sớm thế này?” Oa Oa vừa lẩm bẩm vừa duỗi
người tỏ vẻ uể oải, nhưng khi bắt gặp cái nhìn chằm chằm của tôi, Oa Oa liền
phản xạ giống như một chú cá chép, bật dậy nói: “Chuẩn bị lên lớp rồi sao? Hôm
nay phải đi học sao? Oa Oa đã thức dậy muộn, làm sao đây, làm sao đây!”

Tôi liền chỉ tay lên trần nhà có đầy những con bướm giấy đang
bay lượn, Oa Oa mới như tỉnh mộng nói: “Miêu Miêu chẳng phải đã đồng ý ra ngoài
đi dự tiệc cùng với Tiểu Tử sao, muội sẽ đi chuẩn bị cho Miêu Miêu.”

Oa Oa giúp tôi đánh răng chải đầu trong khi tôi đang ngái
ngủ, sau đó khi đang chuẩn bị để đi báo một tiếng với Bích Thanh Thần Quân rằng
mình sẽ đi ra ngoài. Không ngờ anh ta còn dậy sớm hơn cả tôi, Tiểu Lâm đang bận
rộn ở bên cạnh giúp Bích Thanh Thần Quân mặc áo giáp, nói: “Hôm nay Thiên Đình
phát lệnh, phái Bích Thanh Thần Quân tới phía nam thu phục yêu quái, có thể sẽ
vắng mặt một thời gian.”

Bích Thanh Thần Quân lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi
đang đứng ở phía ngoài cửa, liền khua tay gọi tôi vào trong phòng và tỉ mỉ căn
dạn: “Ra ngoài đi chơi cũng phải cẩn thận một chút, thời gian này không nên tùy
tiện tới những chỗ nguy hiểm, gặp người trên thì phải chào hỏi, gặp phiền phức
thì hãy bỏ đi, đã biết chưa?”

Mặc dù tôi không chịu, nhưng vẫn nhanh trí tỏ vẻ sẽ đợi anh
ta quay trở về. Bích Thanh Thần Quân xoa đầu tôi tỏ vẻ hài lòng, sau đó tay cầm
bảo kiếm hùng dũng đi ra phía cửa, nhưng bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: “Miêu
Miêu, ngươi thích cưỡi con vật gì?”

“Chó.” Tôi trả lời một cách nhanh chóng, vừa gãi gãi đầu cười
nói, “Trước đây ta đã từng mơ sư phụ cưỡi một con chó rất to, đạp lên mây
trắng, ôm một đống cá khô mang đến cho ta.”

“Thật phù hợp với phong cách của ngươi.” Bích Thanh Thần Quân
nở một nụ cười rồi bước nhanh ra ngoài, bỗng chỉ còn lại một làn gió thoảng
cuộn lên phía sau chiếc áo cổ lông chồn, thổi nhẹ lên mái tóc dài của tôi.

Sau vài lời nhắn nhủ đơn giản với tổng quản Tiểu Lâm, tôi
liền chạy ra ngoài, trên tay mang theo cơm nắm mà Cẩm Văn đã chuẩn bị cho lúc
mới thức dậy. Hai người bọn họ thực ra muốn được đi cùng tôi, nhưng tôi đã từ
chối, thêm nữa Bích Thanh Thần Quân nói dạo gần đây tôi đã khôn khéo, hiểu biết
hơn nhiều, Đoạn Cốc lại ở trong phạm vi biên giới của Thiên Giới, có vẻ hòa
bình, nếu thực sự có gặp phải nguy hiểm thì chắc chắn anh ta cũng sẽ biết được.
Cho nên Oa Oa và Cẩm Văn cũng không cần thiết phải như bảo mẫu mà kèm cặp tôi
từng bước một, bọn họ cũng vui vẻ ra mặt vì được nhàn hạ, chỉ có điều Cẩm Văn
căn dặn tôi rất kĩ, khi gặp Tiểu Tử phải lấy cho cô ấy một hộp phấn xoa mặt.

Sau khi thu xếp mọi việc ổn thỏa, những con bướm giấy giống
như đã được thuần hóa đang dẫn đường cho tôi, nhao nhao bay về phía Nam, tôi
chỉ cần đi thẳng phía sau đàn bướm kì lạ đó. Trên đường đi tôi đã trèo qua
những mái hiên có treo những quả chuông lấp lánh ánh kim, nhảy qua những khe
suối trong veo, bay qua những bức tường cao vun vút, đạp lên cửa sổ của những
căn lầu, và cao chạy xa bay trong sự oán hận của những vị tiên xung quanh.

Tiểu Tử đang tụng kinh ở triền núi, khi nhìn thấy tôi, vội
vàng chạy tới nói: “Miêu Miêu, pháp thuật của Tiểu Tử còn thấp kém, đàn bướm
giấy chỉ có thể đi theo đường thẳng, đã làm Miêu Miêu phải vất vả trên đường đi
rồi.”

Tôi lắc lắc đầu, nói: “Đường đến đây cũng không tồi.”

Tiểu Tử tỏ vẻ ngượng ngùng, một hồi lâu sau mới thẹn thùng
nói: “Muội cảm thấy mình có lẽ không nên tiếp tục hỏi thêm nữa… Chúng ta đi
thôi.”

Tiểu Tử liền dẫn theo tôi đi về phía trong núi, chúng tôi
băng qua một con đường có đầy hoa hiếm thấy đang nở rộ, mùi hương thơm của
những loại thảo mộc kì lạ, dòng thác nước cao vút đang ầm ầm đổ nước xuống
dưới, cảnh tượng trước mắt tràn ngập một màu xanh tươi tốt. Sau khi lên đến
đỉnh núi, không hiểu làm sao Tiểu Tử lại bỗng dưng thay đổi phương hướng, sau
một hồi do dự, liền đi về hướng vách núi.

Vách núi nơi đây cao tới nghìn trượng, rộng cũng trăm trượng,
bên dưới được bao phủ bởi một màn mây mù, phía đối diện là một cánh rừng đỏ rực
lá phong, sự yên tĩnh được bao bọc bởi sự rét mướt, giá lạnh khiến cho tôi có
thể nghe thấy được những âm thanh dù nhỏ từ nơi rất xa. Từ trong khu rừng vọng
lại những lời nói khàn khàn ai oán, bi thương, nam có nữ có dường như đang phải
chịu cảnh dày vò, khổ cực.

“Tiểu Tử?” Tôi liền quay đầu gọi, bỗng nhìn thấy sắc mặt cô
ta đang nhợt nhạt, toàn thân run rẩy không ngừng, đến nỗi hai hàm răng va vào
nhau khách khách, thế nào cũng không nói nỗi lên lời.

Tôi vội vàng gọi tên cô ta thêm lần nữa, phải một hồi sau đó
cô ta mới lắp bắp nói: “Đó… phía đó là Luyện Yêu Đài… Thiếu Chúng và Hàn Kính
đang cử hành nghi lễ luyện quái… là đang luyện tâm đó…”

“Cái gì mà luyện tâm?” Tôi càng không hiểu, càng cố gắng nghe
tiếng nói thảm thương phía dưới vọng lại, càng không phân biệt được rốt cuộc
giọng nói đó là của ai.

Tiểu Tử nắm lấy tay tôi thật chặt, dường như là đang rất sợ
hãi, cố gắng tự nói với bản thân: “Làm thế nào đây… Năm sau muội cũng phải
luyện tâm để thành yêu… Làm thế nào đây…”

Nhìn cô ta vẫn đang run rẩy như vậy, tôi liền tóm lấy cô ta,
xách lên như xách một chú gà con, đi ra phía đằng xa, nơi không còn nghe thấy
những tiếng gào rú thảm thiết nữa.

Phải một hồi lâu sau thì Tiểu Tử mới lấy lại được tinh thần,
do dự nói: “Miêu Miêu tỉ tỉ, có phải cô trở thành yêu quái từ rất sớm không?
Thảo nào mà không biết được thế nào là luyện tâm. Lúc đó tỉ có kêu gào thảm
thương như vậy không?”

Tôi lắc lắc đầu.

“Thực tốt… chỉ có rất ít yêu quái không cần luyện tâm mà có
thể thành yêu được, thực sự ghen tị với tỉ”, tay của Tiểu Tử liền tóm lấy tay
tôi, có thế nào cũng không cựa quậy được, dường như làm vậy mới giảm nhẹ được
nỗi sợ hãi trong lòng, “Bất luận là vật thể nào cũng cần phải có cơ duyên trùng
hợp mới có thể tu dưỡng thành yêu, khi yêu lực hoàn thiện thì phải tiến hành
nghi lễ thành yêu, cầu mong được rũ bỏ sạch sẽ thân phận súc vật hay đồ vật, để
hóa thành con người. Chỉ những yêu quái được ông trời ban tặng cho sự ưu ái đặc
biệt mới không phải hành lễ, còn ngoài ra thì mọi yêu quái đều phải luyện tâm…”

“Vì sao phải luyện tâm? Không luyện thì có phải tốt hơn
không?” Tôi nói với giọng điệu coi thường, “Tự mình làm khổ mình.”

“Chỉ có những trái tim trải qua đau khổ và học được cách chịu
đựng đau khổ, thì mới tiếp cận được con người…” Tiểu Tử cắn chặt môi nói,
“Thiếu Chúng và muội đã ước hẹn với nhau, nhất định phải luyện tâm để biến
thành người…”

“Vì sao phải học cách chịu đựng đau khổ thì mới tiếp cận được
với con người?” Tôi càng không hiểu nổi.

“Muội cũng không biết… Dù sao ai cũng phải luyện, lâu lâu
những Ấu Yêu không chịu luyện tâm sẽ bị đuổi khỏi Thiên Giới. Có một số vì
không chịu đựng khổ cực nên dùng các thủ đoạn để có thể biến thành yêu, như là
đi ăn trái tim của con người, nếu có thể thoát khỏi sự truy sát của thiên đạo
và lôi kiếp thì cũng sẽ rơi vào Ma Giới.”

“Muội sợ luyện tâm?” Tôi nhăn nhó hỏi Tiểu Tử khi nhìn cô ta
đang nắm chặt hai bàn tay lấy nhau, cảm giác như các móng tay sắp đâm xuyên vào
thịt vậy.

“Sợ… Muội sợ đau đớn, cũng sợ chết nữa…” Tiểu Tử nước mắt
lưng tròng, nhưng vẫn cố cứng rắn để chúng không rơi xuống, “Muội và Thiếu
Chúng đã hẹn ước rồi… Khi anh ấy cứu sống muội ở trần gian và nói rằng rất
thích muội, muốn được mãi mãi bên nhau… Nhưng muội là một chú bướm còn anh ấy
lại là một con thằn lằn, bắt buộc phải luyện tâm để chính thức trở thành con
người thì mới có thể ở bên nhau.”

“Vậy thì hãy luyện tâm thôi.” Tôi vỗ về an ủi Tiểu Tử, xoa
xoa mái tóc màu phấn hồng mượt mà như tơ của cô ấy.

“Muội rất sợ, thực sự rất sợ…” Tiểu Tử cuối cùng cũng bổ nhào
vào lòng tôi khóc to, “Hôm nay thực ra tôi muốn đến đó lén nhìn để an lòng,
nhưng không ngờ rằng lại càng sợ hãi, làm sao đây… Muội thực sự sợ khi nghĩ đến
lúc đó mình không chịu đựng nổi mà bỏ chạy.”

“Thực sự không chịu đựng được thì hãy bỏ chạy thôi.”

“Tuyệt đối không được, muội nhất định sẽ chịu đựng được,
Thiếu Chúng đang đợi muội… Huynh ấy đang đợi muội...”

Tôi không thể hiểu được sự mâu thuẫn trong lời nói của cô ấy,
chỉ lặng lẽ ở bên cạnh, đợi cho cô ấy khóc hết nước mắt rồi, thần sắc cũng trở
nên kiên định.

Bỗng từ đằng xa vọng lại tiếng sáo thổi nghe rất quen thuộc,
giai điệu nhẹ nhàng ấm áp, dường như đã nghe qua ở đâu đó?

Ở Huyền Thanh Cung? Không phải.

Ở trường Ấu Yêu? Không phải.

Nhớ ra rồi, nhớ ra rồi, ở núi Lạc Anh, là khúc nhạc ru ngủ
của con quạ trắng dịu dàng đó.

Tôi liền kéo Tiểu Tử vẫn đang ngây người ra đi về phía có
tiếng sáo thổi, bỗng nhìn thấy một hình dáng gầy gò trong chiếc áo choàng trắng
tinh, đang lười biếng ngồi vắt vẻo trên một cành cây tùng xanh biếc, anh ta
đang nhẹ nhàng cầm một chiếc sáo dài thổi, tiếng sáo liên tiếp trầm bổng, dường
như không quan tâm đến sự vật xung quanh.

“Ngân Tử!” Tôi vui vẻ gọi to, rồi vội vàng hướng tới cái cây
để trèo lên.

Cái cây dù rất to nhưng cũng không gây khó khăn được cho bộ
móng vuốt sắc bén của tôi. Trong chớp mắt đã ôm chầm lấy Ngân Tử, làm anh ta
suýt chút nữa thì ngã nhào xuống dưới.

Ngân Tử ôm chặt lấy thân cây bên dưới để khỏi ngã, sau khi đã
đứng vững liền quay đầu lại, khi nhìn thấy tôi trong nháy mắt cũng ngây người
ra, miệng mở to mà không nói nên lời.

Đã lâu lắm rồi tôi không được gặp Ngân Tử, cảm thấy anh ta
gầy đi rất nhiều, nước da cũng nhợt nhạt hơn trước, đi chân trần, mặc một chiếc
áo choàng to được may lông vũ, trên eo thắt một chiếc dây lưng xinh xắn, giản
dị màu xanh lơ, đeo một chiếc móc làm bằng ngà voi, nhìn tổng thể thật thuần
khiết giống như một bông tuyết trong ngày đông lạnh giá, làm cho đôi mắt đen
láy như đá thạch anh như càng thêm long lanh hơn.

“Ngân Tử! Thực sự rất nhớ ngươi đấy!” Nhìn anh ta ngây người
ra một hồi lâu, tôi liền cọ cọ vào người anh ta làm nũng, cũng với ánh mắt mong
đợi anh ta cũng sẽ vui vẻ gọi tên mình.

Nhưng bỗng có một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía bên
cạnh, phá vỡ bầu không khí đẹp đẽ này: “Yêu quái to gan, định làm náo loạn Đoạn
Cốc sao?”

Tôi liền hướng mắt về phía phát ra tiếng nói, bắt gặp một
người mặc chiếc váy dài màu đen, trên tay cô cầm một cuốn sách, đang nhìn tôi
chằm chằm, dường như đang tức giận điều gì.

Cũng có thể trách tôi không để ý đến sự có mặt của cô ta.
Nhưng thực sự người đàn bà này không có chút sức hấp dẫn nào cả. Tuy rằng ngũ
quan của cô ta không phải là xấu, trang điểm cũng không kì quái, nhưng lại làm
cho người ta có cảm giác nhìn qua sẽ nhanh quên, thuộc về phạm vi những ngươi
không hay được chú ý tới, hoặc đối tượng dễ bị lãng quên.

Biết mình đã thất lễ, tôi liền buông Ngân Tử ra, đứng lên cúi
đầu chào hỏi, không quên giới thiệu tên mình. Vị tiên nữ đó chỉ lạnh lùng “Hừ”
lên một tiếng, không thèm quay đầu nhìn tôi.

Tiểu Tử thấy tình cảnh không hay cho lắm, liền vội vàng tiến
lên phía trước, lấy trong người tờ thiệp mời được dệt bằng vàng kim, để cho
bướm giấy đưa đến trước mặt vị tiên nữ, sau đó cung kính ngỏ lời: “Nô tì phụng
mệnh Bách Hoa Tiên Tử kính gửi tới Băng Hoàn Tiên Tử thiệp mời tham gia dự tiệc
Bách Hoa, kính mời Tiên Tử tới uống chén rượu nhạt.”

Sắc mặt của vị tiên nữ được gọi là Băng Hoàn Tiên Tử đó cũng
không có gì tỏ vẻ vui mừng, như người khác đang mượn mình một số tiền lớn, cô
ta nói: “Bách Hoa Tiên Tử gần đây có khỏe không?”

“Gia chủ nhà nô tì luôn tưởng nhớ tới các tiên nữ tỉ muội.”
Tiểu Tử trả lời rất đúng mực, hoàn toàn khác xa với vẻ tinh nghịch khi ở trường
Ấu Yêu.

“Ta đoán cô ta dạo này chắc bận bịu tiếp đón nhiều khách quý,
nếu không sao lại phái hai đứa nha đầu mang thiệp mời tới?” Băng Hoàn Tiên Tử
thản nhiên nói, “Hơn nữa ngay đến lễ tiết cũng không dạy dỗ các ngươi sao?”

Tiểu Tử đỏ mặt cúi đầu không nói được gì, còn tôi thấy thật
khó lọt tai, bèn vội tiếp lời đáp: “Chẳng phải tôi có hành lễ với cô sao? Sao
lại nói tôi vô lễ? Chỉ là lúc nãy tôi không nhìn thấy cô mà thôi… Hơn nữa tôi
cũng không phải đồ đệ của Bách Hoa Tiên Tử, vậy nếu hành lễ chưa đúng thì cũng
chắc không liên quan đến Tiểu Tử.”

“Ngay cả người chỉ biết đến đánh đấm như Bích Thanh Thần Quân
cũng không khinh suất khi dạy dỗ đồ đệ như vậy, có lẽ nào mái nhà đã dột rồi mà
bên trong lại không bị ướt?” Băng Hoàn lại nói với giọng điệu đầy châm biếm.

Tuy không hiểu hết hàm ý trong câu nói của Băng Hoàn nhưng
cũng hiểu được rằng cô ta không kính trọng sư phụ, phải cố gắng lắm tôi mới
nhịn được hành động khinh suất của mình với cô ta. Tôi quay đầu nói với Ngân
Tử: “Chúng ta đi thôi, đừng để ý tới cô ta, lời nói của cô ta thật đáng ghét.”

“Ngân Tử! Ngươi!” Băng Hoàn Tiên Tử bỗng dưng quát lên.

Tôi quay đầu, lè lưỡi trêu tức cô ta, túm lấy Ngân Tử định
nhảy xuống phía dưới. Bỗng Ngân Tử hất tay tôi ra, nhìn Băng Hoàn Tiên Tử rồi
nói: “Tôi không đi.”

“Tại sao?” Tôi thực sự kinh ngạc hỏi.

“Tại sao phải đi?” Lời nói của Ngân Tử có chút gượng gạo,
hàng lông mi dài rủ xuống như muốn giấu đi đôi mắt đen láy, vẻ mặt như đang
nghiền ngẫm.

Tôi lại một lần nữa lôi anh ta đi, nói: “Không phải ngươi tới
tìm ta hay sao? Chúng ta đi thôi, quay về Huyền Thanh Cung, cùng nhau sống vui
vẻ như trước đây có được không?”

“Không phải ai cũng vì cô mà thay đổi”, Ngân Tử một lần nữa
hất tay tôi ra, hỏi rành rọt từng câu từng chữ một, “Năm đó, sau khi rời khỏi
núi Lạc Anh, cô có từng nhớ tới ta? Rời đi lâu như vậy, cô có từng quay về tìm
ta? Khi tôi rơi vào tay yêu quái ác nhân thì cô ở đâu? Khi ta trọng thương sống
chết không biết ra sao thì cô ở đâu?”

Tôi như đã lường trước Ngân Tử sẽ nói những lời này, nhưng
vẫn có đôi chút hoảng sợ, vội vàng giải thích: “Ta có nhớ ngươi, ta cũng từng
quay về núi Lạc Anh để tìm ngươi! Nhưng ngươi đã không còn ở đó… Ta… ta không
tìm thấy ngươi…”

“Chỉ e cô đã không cố gắng hết sức để tìm ta.” Ngân Tử nói
trong đau khổ.

“Xin lỗi ngươi… Là Miêu Miêu không tốt.” Tôi cúi đầu hổ thẹn
khi nghe được những lời trách móc này của Ngân Tử. Thực sự tôi muốn giải thích
rằng bản thân không thể tùy tiện rời khỏi Thiên Giới, rằng sau khi mình đã phá
hoại ở núi Lạc Anh như vậy, không biết có thể tìm thấy tung tích của Ngân Tử ở
đâu, cảm thấy những lí do này thực sự không dễ để nói ra.

Bởi vì tôi thực sự chỉ chờ đợi, không làm bất cứ điều gì,
cũng không nghĩ cách đi tìm Ngân Tử…

“Khó khăn lắm ta mới sống sót được, trong lúc hoạn nạn đó, ta
đã được gặp Băng Hoàn Tiên Tử, là sư phụ đã đưa ta về Thiên Giới và nhận làm đồ
đệ, chuyên tâm chữa trị vết thương, và ân cần chăm sóc cho ta.” Ngân Tử nở nụ
cười và nhìn về phía Băng Hoàn Tiên Tử, ngay lập tức cô ta trở nên dịu dàng,
không còn thái độ ép người quá đáng như lúc nãy.

“Miêu Miêu… còn có thể giúp gì cho ngươi?” Tôi tự nắm lấy vạt
áo của mình, trong lòng thực sự cảm thấy buồn, định hỏi xem mình có thể sửa
chữa những lỗi lầm trước đây không?

“Ngươi chẳng làm được điều gì hết.”

Tôi không bỏ cuộc, nói: “Ta có thể đi cướp hết đá quý của
toàn thiên hạ này mang về cho ngươi…”

“Ta không muốn nữa rồi.”

Tôi do dự hỏi thêm: “Sau này ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời,
không gây sự với ngươi, cũng không ép ngươi phải đi bắt cá cho ta ăn nữa… Có
được không?”

“Không được.”

“Vậy… Vậy… Ngươi thực sự không màng đến ta nữa! Ta giận rồi!
Ta sẽ… cắn vỡ toàn bộ đá quý của ngươi.” Tôi cuối cùng cũng nôn nóng, gào lên
xong, biết mình đã nói trúng tim đen của Ngân Tử, liếc anh ta một cái.

“Đá quý… Ta đã bọc lại và đem đi giấu kĩ rồi.” Ngân Tử chột
dạ.

“Xin lỗi… Miêu Miêu sai rồi, sau này sẽ không dám làm phiền
ngươi thêm lần nào nữa…” Tôi tóm lấy vạt áo của Ngân Tử và nói nhỏ.

“Xin thứ lỗi có tác dụng gì không?” Ngân Tử nắm lấy tay tôi
hất ra khỏi y phục của mình, rồi quay người đi về phía Băng Hoàn Tiên Tử.

Tôi nhìn theo bóng dáng Ngân Tử rời đi, vẫn là hình bóng thân
quen gần gũi đó, không chịu nổi sự tuyệt vọng trong lòng, lần nữa nói lớn theo:
“Làm thế nào thì ngươi mới tha thứ cho ta?”

Ngân Tử chỉ quay đầu lại nhìn tôi rồi mỉm cười, sau đó liền
bay lên ngọn cây đỡ lấy Băng Hoàn Tiên Tử nói: “Trời không còn sớm nữa, xin chớ
ở đây tiếp tục tranh cãi với hai thiếu nữ này nữa, sư phụ hãy sớm quay về nghỉ
ngơi. Không phải cây cầm phổ mới vẫn chưa được sư phụ đàn thử sao?”

“Theo ý ngươi.” Sắc mặt Băng Hoàn Tiên Tử có chút hồng nhẹ,
cô ta tiến vài bước tới bên Ngân Tử, bỗng quay đầu lại nói với tôi: “Không phải
dựa vào sắc đẹp mà toàn bộ nam tử đều vây xung quanh ngươi đâu, ngươi nên quay
về đọc thêm nhiều sách nữa vào.”

Lẽ nào vì Miêu Miêu không đọc sách nên mới bị Ngân Tử ruồng
bỏ như vậy… Không đúng, Ngân Tử không phải là một con quạ như vậy.

Hai tay thõng xuống chẳng có chút tinh thần nào, tôi vẫn đứng
đấy suy nghĩ một hồi lâu, mãi đến khi Tiểu Tử lay lay người mới tỉnh lại. Không
nghĩ hoàng hôn đã tối, bầu trời bắt đầu tối dần, hàng vạn những chú chim nhỏ đang
vội vàng bay về tổ, làm cho khu rừng bỗng náo nhiệt hẳn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3