Hoa miêu miêu (Tập 1) - Chương 21
Chương 21: Múa rìu qua mắt thợ
Trong người có tí tiền, lúc đầu tôi đề nghị đi đến quán rượu
lần trước có người mời tôi ăn để dùng cơm, nhưng sau khi nói tên quán rượu, gặp
phải sự phản đối của mọi người, bọn họ bảo tôi ăn cơm hay là cho tiền, hôm nay
chúng tôi kiếm tiền còn không đủ để trả một món ở đó… Nếu chỉ dựa vào hôm nay
để ăn cơm, mà không dùng số vàng của bọn Kiếm Nam, chỉ có thể đến quán nhỏ ở
bên bến sông để ăn, còn kiến nghị tôi đi lên phía trước dùng vải che mặt, tránh
cho bọn người lừa ăn quỵt trước đây nhận ra.
Những lời này khiến tôi rất chán nản, lần trước lúc ăn cơm ở
quán rượu, trên bàn đầy thức ăn, ăn thừa rất nhiều, mà người đàn ông đó thoải
mái cầm ra rất nhiều ngân lượng để trả, lúc đấy tôi còn không biết ngân lượng
quý hơn tiền, cho rằng ở trần gian cơm rất rẻ, nhưng hôm nay sau khi thực sự
dựa vào lao động để đổi lấy thu nhập, và biết được mỗi đồng tiền kiếm được thật
không dễ. Nếu bị những người đó phát hiện, nói không chừng sẽ tìm tôi tính sổ,
thế là tôi ngoan ngoãn nghe theo ý kiến của Kiếm Nam, mang mặt nạ che mặt.
Băng qua bến sông, khắp nơi đều là bóng dáng vất vả, trước
đây chỉ cảm thấy là bọn họ đang vui chơi trong công việc, bây giờ mới biết toàn
bộ đều là để có cơm ăn, hoặc ăn ngon thì phải làm việc cực khổ… Các cô gái ở
Tây Phượng Lầu đều như vậy sao? Đói bụng rất khó chịu, bất luận là người hay là
mèo đều giống nhau, đều phải nghĩ cách kiếm cái ăn, không giống nhau ở chỗ con
người dùng công việc để có được đồ ăn, tôi… ăn trộm và cướp…
Thái Thượng Lão Quân để có một mẻ thuốc phải thu thập nguyên
liệu một nghìn năm và luyện thêm một nghìn năm nữa, gà rán trong tiệm phải do
đầu bếp tỉ mỉ xào nấu, cá chiên ở nhà cũng là do đồng tiền vất vả kiếm được đổi
lấy, cho nên tôi đã nhầm, hoặc là tôi…
Cuối cùng trong đầu tôi cũng hiểu rõ một đạo lí, làm việc rất
vất vả, cho nên sau này Miêu Miêu phải làm mèo con ngoan, không được ăn trộm đồ
nữa.
Mùi vị thơm ngào ngạt từ đầu xa bay lại, khiến cho bụng tôi
đói cồn cào, Lạc Lạc dắt mọi người đi lòng vòng một lát, đến một quán nhỏ có
viết “Quán ăn Lý Thị” trên tấm vải rách. Rất nhiều nam nữ mặc quần áo vá cũ
đang ngồi bên trong, thúc giục bê thức ăn lên và tiếng mời chào của tiểu nhị,
mùi thơm của thức ăn là từ đây bay đi.
Tuy cố gắng che mặt mình lại, nhóm người chúng tôi vẫn thu
hút ánh mắt của mọi người, chỉ là do hình dáng to lớn rất hung ác của Kiếm Nam,
khiến bọn họ không dám lại gần, Lạc Lạc nói là quần áo của chúng tôi không
giống với những người bên cạnh, nói cho cùng Thiếu Chúng là đồ đệ của Tam Thái
Tử Na Tra, áo quần mặc ở trần gian là do các tiên nữ làm, mà quần áo trên người
tôi tuy là do Bích Thanh Thần Quân chọn, anh ta biết kén chọn chất liệu nào
thoải mái cho tôi, những thứ chọn cho tôi tuy là vải, nhưng rất mềm mại, là
nguyên liệu chỉ có nhà giàu mới mặc. Quần áo Kiếm Nam và Lạc Lạc mặc tuy rất
giản dị, nhưng xem ra cũng không giống con nhà nghèo.
Bị mọi người xung quanh trố mắt nhìn trong lòng tôi hơi sợ
hãi, tôi đảo mắt một vòng, xác nhận không có người quen ở đây, cũng không có
người đến tìm tôi tính sổ, bấy giờ mới yên tâm gọi tiểu nhị đến bắt đầu chọn
món.
Tiểu nhị nghe thấy tôi gọi, đủng đỉnh đến, không có vẻ nhanh
mồm nhanh miệng, thực đơn báo sai mấy lần, liên tục nhìn trộm khuôn mặt tôi sau
lớp vải che mặt.
Tôi rất bất mãn đối với thái độ làm việc không chăm chỉ này,
thế là tự mình gọi món: Gà quay ngũ vị, Cá chua Tây Kinh, Cá Bát Châu…
Nghe thấy tôi chọn món, cuối cùng tiểu nhị cũng định thần
lại, mặt mày vui vẻ, liên tục gật đầu, không ngờ Thiếu Chúng bịt chặt mồm tôi
lại, không cho tôi gọi tiếp, sau đó lớn tiếng nói với tiểu nhị: “Đem những món
nào vừa nhiều vừa rẻ nhất của các ngươi lại đây! Toàn bộ những món cô ấy gọi
không được mang lên!”
Tiểu nhị bỗng nhiên thất vọng tràn trề, quay đầu lại nhìn tôi
mấy lần, xấu hổ bỏ đi. Móng của tôi đánh vào tay của Thiếu Chúng, tức giận nói:
“Tại sao không được gọi cho tôi ăn?”
Thiếu Chúng tôi sầm mặt nói: “Bà mèo, cầu xin chị, trên người
chúng ta có ít tiền như thế, theo như cách chọn món của chị, bán chúng ta đi
cũng không đủ trả tiền!”
“Nói linh tinh!” Tôi chỉ vào mũi mình cãi lại: “Giá của tôi
là một trăm năm mươi lạng! Bán đi làm sao mà không đủ tiền để trả?”
Kiếm Nam vội vàng hòa giải: “Không sao không sao, để cho sư
phụ chọn món đi, chúng tôi có tiền thanh toán.”
Thiếu Chúng ngược lại “Hừm” một tiếng với tôi: “Ở nhà ngươi
cũng là ngươi mời sư phụ ăn cơm sao?”
Tôi cúi đầu không lên tiếng… Đột nhiên cảm thấy rất có lỗi
với Bích Thanh Thần Quân…
Một đĩa bánh to, một đĩa màn thầu, một đĩa cải thảo, một đĩa
dưa muối, một nồi cháo to lần lượt đưa lên, Thiếu Chúng hạch toán giá tiền
xong, lại gọi cho tôi một đĩa cá chiên nhỏ giá rẻ.
Bất luận là ở núi Lạc Anh hay là ở Huyền Thanh Cung, tôi đều
chưa bao giờ ăn những thức ăn sơ sài như thế này, nhưng… những mùi vị của chúng
thơm ngon vô cùng. Tôi dùng những lời Kiếm Nam đã nói vì đây là bữa cơm tự mình
vất vả kiếm được.
Bọn họ đều giao ước ngầm là không đụng đến đĩa cá nhỏ của
tôi, tôi đếm trong đó tổng cộng có tám con, thế là đành phải cắn răng chia nó
thành bốn phần, quyến luyến chia cho mỗi người một phần.
Đây là lần đầu tiên tôi chia cho người khác thức ăn của mình,
nhưng bọn họ trái lại mỗi người đều trả lại cho tôi một con cá, nói bản thân họ
không thích ăn cá.
Cá tôi ăn đặc biệt thơm, hình như có cái gì đang tan chảy
trong bụng, có rất nhiều rất nhiều chuyện dường như sắp hiểu rõ rồi, nhưng lại
giống như có một bức tường ngăn cách không thể đột phá được.
Bức tường đó là cái gì? Tuy bây giờ tôi không rõ, nhưng sẽ có
một ngày sẽ hiểu, thế là tôi không nghĩ tiếp nữa…
Ăn uống no say, Thiếu Chúng cầm tiền xu ra thanh toán, tôi
nhìn những đồng tiền đáng yêu đó chảy từ tay mình sang tay người khác, bất ngờ
lặng lẽ vẫy vẫy tay ngầm từ biệt.
Đi ra đường, chúng tôi chuẩn bị đi đến nơi ở của bọn Kiếm
Nam, sau đó nhờ người giúp đỡ đi tìm món ăn dân dã hoặc đi bắt cá… để ăn. Hai
xâu tiền đã kiếm được giữ chặt trong tay, đợi năm ngày sau kết thúc kì tu hành
ở trần gian.
Không ngờ trên đường có một thiếu niên khoảng mười bốn mười
lăm tuổi, áo quần rách rưới đang đi chậm như rùa bò, đột nhiên, nó tăng tốc độ
chạy, lao mạnh vào Thiếu Chúng, Thiếu Chúng vốn định nhẹ nhàng tránh sang một
bên, không ngờ tên nhóc đó bị ngã xuống, thế là Thiếu Chúng đành phải giơ tay
ra đỡ.
Không ngờ tên nhóc đó rút lấy túi đựng tiền của Thiếu Chúng,
định bỏ chạy vào cái ngõ ngoằn nghèo.
Tức giận, trước mặt mèo mà ăn trộm đồ chẳng nhẽ muốn múa rìu
qua mắt thợ hay sao? Thế là tôi nhanh chóng phi người lao lên, rất nhanh đã
chặn được đường đi của nó, và nhẹ nhàng tung một chưởng lên bờ tường của con
ngõ nhỏ hẹp, cú đánh làm cho nứt mấy đường, mặt đầy sát khí nhìn nó.
Tên nhóc không chịu thả túi tiền ra, nó định quay người chạy
về phía sau, không ngờ bị Thiếu Chúng tay cầm song đao hung dữ phong tỏa đường
lùi, nó bị vây ở giữa.
Khóe miệng tôi nhếch lên mấy cái, suy nghĩ đã cải tà quy
chính rồi nên tôi phải xử lí tên trộm này như thế nào. Ít nhất cũng phải nghiêm
khắc đánh nó một trận, để cho nó hiểu ăn trộm đồ của người khác là không đúng
đạo lí. Không ngờ tên nhóc đó đột nhiên quỳ hai gối xuống, khóc lóc van xin:
“Các vị đại gia và cô nương tha mạng, tiểu tử bây giờ cũng là hết cách mới giở
mánh khóe này, nhà tôi trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có trẻ nhỏ năm tuổi,
mẹ già bệnh tật trẻ nhỏ đói ăn, mới bất đắc dĩ ăn trộm tiền mua thuốc, các
người tha cho tôi!”
Điều này… nghe ra rất đáng thương, tôi biết đói bụng và bệnh
tật rất đau khổ, Thiếu Chúng cũng cảm thấy không đành lòng, thế là cầm lấy tiền
nó ăn trộm lại, và nhét cho nó ba mươi đồng xu dư ra bên ngoài hai xâu tiền đó,
và nghiêng người cho nó đi qua.
Đợi sau khi nó đi xa, Lạc Lạc bỗng nhiên nói rất nhỏ: “Có
chuyện này… tôi… tôi không biết có nên nói hay không…”
“Nói đi.” Tâm trạng tôi đang vui nên tôi khoát tay.
“Tên đó… tên đó… xem ra mới mười lăm tuổi… mẹ nó sáu mươi lăm
tuổi sinh ra nó hay sao… sau đó mười tuổi nó sinh con…”
“Vấn đề này có gì không đúng sao? Tôi thấy mèo một tuổi đã
sinh con.” Tôi không để ý khoát tay, “Tưởng ngươi còn muốn nói chuyện gì to
tát.”
Sắc mặt của Thiếu Chúng bỗng nhiên trở nên tức giận: “Bị lừa
rồi.”
Tôi hơi hoang mang, Lạc Lạc giải thích với tôi chuyện con
người sinh con… Hóa ra con trai bọn họ mười tuổi là không thể sinh con, con gái
sáu mươi lăm tuổi cũng không thể sinh con, bởi vì lực bất tòng tâm, cụ thể như
thế nào là lực bất tòng tâm, Lạc Lạc đỏ mặt không chịu nói, Kiếm Nam và Thiếu
Chúng cũng không muốn nói với tôi, mặc dù đầy sự thắc mắc trong lòng, chỉ coi
như không có gì.
Ngoài ra con người phải mang thai mười tháng, không phải như
tôi cho rằng hơn hai tháng. Kì diệu thế đấy! Tôi muốn muộn một chút sẽ nói cho
Bích Thanh Thần Quân nghe! Nhưng… anh ta hình như vẫn chưa có con, lẽ nào cũng
là lực bất tòng tâm? Không suy nghĩ nữa, cho dù tên nhóc đó mười lăm tuổi là
bất luận như thế nào cũng không thể có con năm tuổi, hiểu rõ bản thân mình sau
khi bị lừa, tôi cũng trở nên tức giận, cọ cọ móng mình lên gốc cây ở bên cạnh,
quyết tâm báo thù rửa hận.
Trong thanh âm cây đổ rầm rầm, nhóm người chúng tôi bắt đầu
nghiên cứu tên nhóc kia đang ở phương nào, Lạc Lạc suy nghĩ xong nói với mọi
người, trước đây đã từng nhìn thấy tên đó, dường như hay ra vào cảng cá, hơn
nữa tôi cũng ngửi thấy mùi vị dưới mặt đất, cũng xác định phương hướng đang đi
tới là chính xác.
Cảng cá nằm ở khu phố bắc, rất chật hẹp, chỉ một người đi
lọt, đó là bức tường đá cũ nát, xung quanh đầy rác, bốc ra mùi hôi thối khó
chịu, thỉnh thoảng có mấy con chó hoang quá yếu không cướp được địa bàn nên đến
đây bới rác, lại bị sát khí của chúng tôi dọa cho sợ đến nỗi cụp đuôi bỏ chạy.
Trong con ngõ này có bảy tám hộ gia đình, hầu như đều là
người già lớn tuổi, phụ nữ và trẻ em, toàn bộ đều quần áo rách rưới, trên người
có mùi hôi, đa số làm thợ thêu hoặc may đế giày, thường xuyên vọng lại tiếng
đánh mắng con hoặc tiếng mẹ chồng con dâu cãi nhau ầm ĩ, cụ già rất già ngồi
phơi nắng ở trên cái ghế dài, ánh mắt của họ đục ngầu, dường như đã quen với
cuộc sống này rồi, không để ý nữa.
Lạc Lạc cứ đi, đột nhiên quay đầu hạ giọng nói: “Miêu sư phụ…
thôi cho qua đi, ở đây hầu như đều là người rất nghèo khổ, tuy tên kia lừa
chúng ta, nhưng… nói không chừng cũng có nỗi khổ tâm…”
Thiếu Chúng gãi gãi đầu, lại nhìn ngó xung quanh, trở nên do
dự, Kiếm Nam nhân cơ hội này khuyên: “Được rồi, dù sao cũng không đáng bao
nhiêu tiền, đừng truy đuổi nữa.”
“Không được!” Tôi phản đối quyết liệt đề nghị của bọn họ,
“Tôi thường ngày ăn vụng… đều bị sư phụ giáo huấn, nó ăn trộm tiền lại lừa đảo!
Bất luận thế nào cũng phải đến nhà giáo huấn nó.”
Mọi người không biết làm sao, tiếp tục đi theo tôi, đến tận
cùng của con ngõ, tôi phát hiện mùi của tên đó, cái sân bé tí tẹo kia có thể là
căn nhà sạch sẽ gọn gàng nhất trong cái ngõ cá này, bên trong ngược lại tỏa ra
mùi thơm của thuốc rất khó ngửi, khiến cho tôi nhớ đến nhà của Mạc Lâm đáng
ghét.
Kí ức quay trở về trước đây ở núi Lạc Anh, Ngân Tử dạy tôi
quá trình đạp ván đánh người, tôi giận dữ giơ chân đạp để mở cửa ra, khí thế
mạnh mẽ nhảy vào, dài mồm ra kêu lên: “Tiểu tử thối nhanh ra đây chịu chết, lại
dám lừa bà nội mèo nhà ngươi à!”
Tên thiếu niên đó đang bê bát thuốc từ trong phòng đi ra, bị
tôi dọa bất ngờ, bỗng nhiên hai tay run rẩy, cả bát thuốc rơi xuống đất, vỡ tan
tành, thuốc đổ hết sạch trơn, mùi thuốc càng nồng nặc trong không khí.
Tôi khí thế mạnh mẽ đi qua đấy, nhấc nó lên, giận dữ quát
“Nhận lỗi nhanh lên! Nói dối là đứa bé xấu xa.”
Không ngờ tên thiếu niên đột nhiên rống lên: “Tại sao phải
xin lỗi?! Tôi căn bản không nói dối! Không có!”
“Hừm! Còn muốn lừa gạt à?” Tôi phẫn nộ quyết định cào thêm
mấy cái rõ đau lên mặt nó để làm lưu niệm, không ngờ bên chân có một bàn tay
nhỏ ra ra sức kéo váy của tôi, còn đánh vào đùi tôi nữa, vừa đánh vừa kêu:
“Không được bắt nạt anh ta! Ngươi là người xấu!”
Từ lúc nào người xấu lại là tôi chứ? Tôi kinh ngạc cúi đầu
nhìn xuống thấy một đứa bé gái khoảng bốn năm tuổi đang mở to mắt nhìn tôi, mặt
đầy nước mắt, và lo lắng liên tục giơ bàn tay nõn nà đánh tôi.
Trong phòng, bỗng nhiên vang lên giọng nói già nua: “Là ai
đến nhà đấy? Lẽ nào Đu Đu lại đi trộm đồ của người khác sao?”
“Không có! Con không ăn trộm, mẹ đừng lo lắng.” Thiếu niên
vội vàng hét to, và liên tục thử thoát khỏi hai tay tôi.
Đây… rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Nhóm người chúng tôi nghệt
ra, lẽ nào thật sự có người già sáu mươi lăm tuổi sinh con sao?
Thiếu Chúng tiến lên phía trước, tôi thẫn thờ thả người ra,
thằng nhóc tên là Đu Đu đó vội vàng chấn chỉnh quần áo, nằm sấp xuống đất, nhìn
số thuốc đổ mặt đầy vẻ đau khổ, rơi nước mắt.
Tôi không biết nên làm cái gì, thế là xấu hổ nói: “Cái đó…
tôi… ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì ở đây vậy…”
Đu Đu lau khóe mắt đỏ lừ, giấu nước mắt đi, lại cười tươi và
xoa đầu đứa bé gái: “Đậu Tử ngoan, ca ca không sao, là bạn bè đến nhà tìm anh
thôi, em đi sang bên cạnh chơi với tiểu Hổ Tử trước đi.”
Đậu Tử hơi hoài nghi quay đầu nhìn chúng tôi, Thiếu Chúng và
Kiếm Nam liên tục gật đầu: “Chúng ta tới tìm anh trai ngươi có việc.” Thế là
con bé vui vẻ chạy nhanh ra cửa.
Đu Đu bảo chúng tôi đợi một lát, đi vào phòng, tôi vội vàng
đi đến bên cánh cửa len lén nhìn vào trong, trong căn phòng chật hẹp có một cái
giường làm bằng những mảnh ván ghép lại, nằm bên trên là một bà già mặt mày
nhăn nheo, hai mắt đục ngầu, đang run rẩy chỉ vào mũi Đu Đu mắng: “Thằng nhóc này,
tiền đâu ra mà mua thuốc? Không phải là đi ăn cắp của người khác sao? Nói đi!”
Bọn Thiếu Chúng cũng tiến tới nhìn trộm, chỉ nhìn thấy Đu Đu
đang kéo chăn ngay ngắn cho bà lão, cười nói: “Mẹ, sao mẹ nói vậy, số tiền đó
là mấy vị kia thưởng cho con, nói là Đu Đu hiếu thuận, bảo con đi mua thuốc cho
mẹ uống.”
“Thế… tại sao ta nghe thấy bên ngoài cãi nhau ầm ĩ vậy?” Bà
lão nửa tin nửa ngờ.
“Bọn họ đùa giỡn với con. Không sao cả không sao cả. Mẹ thấy
bây giờ không cãi nhau nữa hay sao?”
“Là mẹ làm liên lụy đến con, chết sớm một tí thì tốt biết
bao.” Bà lão buông tay ra, hé mắt nhìn lên trần nhà, mơ mơ ngủ trong tiếng dỗ
dành của Đu Đu.
Đu Đu nhìn thấy bà ấy ngủ say rồi, mới đi ra, kéo chúng tôi
đến một căn phòng nhỏ ở bên cạnh, thấp giọng nói: “Các vị, các vị muốn lấy lại
số tiền đó, cũng không còn nữa rồi, tôi đã lấy đi mua thuốc, bây giờ bị ném đi
rồi, các vị rộng lòng hảo tâm bỏ qua cho tôi được không?”
“Tại sao mẹ ngươi tuổi cao như thế? Con lại bé như vậy?”
Thiếu Chúng nêu ra nghi ngờ trong lòng mọi người.
“Cái này… hóa ra là chuyện này…” Đu Đu thở dài và nói với
chúng tôi đầu đuôi của sự việc, bà lão đó họ Trần, là một góa phụ cô độc, chồng
chết sớm, hằng ngày may vá thêu thùa để sống qua này, Đu Đu và Đậu Tử là những
đứa trẻ bị bỏ rơi được bà ấy có lòng tốt nhặt về, được nuôi dưỡng lớn lên, đã
từ lâu coi bà ấy như mẹ đẻ.
“…..”
“Mẹ tôi nửa năm trước bị liệt, lại ho ra máu, đi khám bệnh đã
tiêu hết số tiền tích lũy được, vì hiện tại tôi không còn cách nào mới đi ăn
cắp.” Đu Đu cố gắng giải thích với chúng tôi và van xin: “Thật sự không lừa các
vị, cũng không có nói Đậu Tử là con gái của tôi, các vị tha cho tôi, bây giờ
không đồng ý, có thể đánh tôi một trận, nhưng đừng đưa tôi đến nha môn, hai
người đó cần sự chăm sóc của tôi.”
Sau khi nói xong, anh ta cúi đầu không nói, Kiếm Nam và Lạc
Lạc đã quen với những chuyện này rồi, tôi và Thiếu Chúng chưa bao giờ chịu sự
nghèo khổ nên rơi vào im lặng không biết nên làm thế nào mới phải…
Ba năm trôi qua…
Tôi đã từng nhìn thấy tên ăn mày chết cóng ở trong hang núi…
Tôi đã từng nhìn thấy người xúi quẩy bị bọn cướp đánh chết
vứt xuống sông…
Tôi đã từng nhìn thấy đứa bé đói ăn gầy giơ xương đang ăn cỏ…
Tất cả điều đấy, trước đây tôi chưa từng cảm thấy có chỗ nào
không đúng, thậm chí có thể cười và nhìn bọ họ chết chóc và đau khổ ở bên cạnh.
Nhưng hôm nay, tôi luôn cảm thấy ở đâu đó không đúng, trong
lòng hơi buồn…
Không tiếp tục tra hỏi Đu Đu nữa, mọi người lặng lẽ quay mình
rời khỏi ngõ cá, trên đường đi không ai nói gì, đi vào trong rừng, tôi không
muốn về sơn động của Kiếm Nam đang ở, chỉ ngồi ở bên khe suối nhìn nước chảy
uốn lượn trôi đi rất xa, bốn bề vắng lặng, chỉ có tiếng nước và tiếng gió thổi,
hoa mận rơi lác đác trên người tôi, tất cả đều rất đẹp.
Trong khu rừng xinh đẹp này đầy rẫy sự săn bắt và tàn sát, cá
lớn nuốt cá bé là bản năng và thiên tính của động vật, yếu đuối bệnh tật là
nhóm bị đào thải đầu tiên, thậm chí nhiều lúc còn bị đồng loại truy đuổi, giống
như Ngân Tử bị loài quạ đuổi đi.
Quên mất là khi nào, tôi và Ngân Tử nói chuyện với nhau, đã
từng hỏi cậu ta lúc vẫn còn sống ở núi Lạc Anh, tại sao không có con quạ nào
đến tìm cậu ta để chơi? Còn nữa, tại sao cậu ta và màu của con quạ khác không
giống nhau? Lông màu trắng rất đẹp.
“Đẹp?” Cậu ta không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên nở nụ
cười sáng chói, ngược lại dùng ngữ khí châm biếm nói, “Đúng vậy, lông màu trắng
chứng minh ta là dị chủng, không giống các con quạ khác.”
“Dị chủng là sao?” Tôi không hiểu suy nghĩ của cậu ta.
Ngược lại Ngân Tử hỏi lại tôi: “Nếu như trong loài mèo xuất
hiện mèo tam thể đực, bọn ngươi sẽ xử lí như thế nào?”
Tôi định không trả lời nhưng lại nói: “Đương nhiên là mặc kệ
nó! Ức hiếp nó! Con mèo tam thể đực vô dụng, thân thể thì xác xơ, không phải
đực cũng không phải cái, chúng tôi đều không thích.”
“Ừm” Ngân Tử ngửa tay ra, “Đúng là như vậy.”
“Lẽ nào nhà ngươi không phải đực cũng không phải cái à?” Tôi
ngạc nhiên.
“Nói linh tinh!” Ngân Tử giận dữ, “Ta là con trai! Không phải
là mèo tam thể đực! Đấy là ví dụ! Ví dụ!”
Tôi lúc đó không hiểu suy nghĩ của cậu ta, còn muốn tiếp tục
truy hỏi tiếp, nhưng cậu ta lại chạy vào trong kho đựng ngọc tiếp tục lau ngọc,
không để ý đến tôi nữa.
Bây giờ nghĩ lại… Ngân Tử giống y như con mèo tam thể đực, bị
cùng loài truy đuổi vì dị chủng…
Thế giới động vật đào thải kẻ yếu, thế giới con người cũng
đào thải kẻ yếu, thực ra cũng tương tự nhau, tại sao tôi phải buồn phiền…
Là bởi vì nghĩ đến Ngân Tử?
Nếu là lời của Ngân Tử… Tuy anh ta rất vô dụng, rất yếu kém,
nhưng tôi không thể không mặc kệ nó… Kì lạ là, tôi cũng không thể không mặc kệ
Đu Đu…
Tâm trạng này là như thế nào? Tôi thực sự không hiểu…
Kiếm Nam và Lạc Lạc đang vui vẻ đốt lửa nấu cơm, bọn họ vừa
nấu vừa an ủi tôi và Thiếu Chúng, nói là chuyện này gặp nhiều rồi, quen rồi,
nếu mọi việc đều để ý, sự thật bi thảm ở trần gian quá nhiều, căn bản là không
quản hết được, hay là tự mình sống vui vẻ không lo lắng.
Tôi cảm thấy bọn họ nói rất có lí, nhưng không yên tâm được,
thế là cẩn thận mặc niệm tên của Bích Thanh Thần Quân ở trong lòng, muốn nói
chuyện với anh ta.
“Sư phụ… Người không đi đánh nhau à?” Tôi cẩn thận hỏi trước.
Giọng nói của Bích Thanh Thần Quân đột nhiên lo lắng: “Làm
sao vậy? Ngươi truy sát tên nhóc lợi hại gì đó à?”
“Không có không có ạ.” Tôi vội vàng phủ nhận suy đoán của anh
ta, sau đó do dự nói ra toàn bộ câu chuyện xảy ra hôm nay.
Bích Thanh Thần Quân trả lời tôi bốn chữ: “Tùy tâm mà làm.”
“Làm thế nào ạ?” Tôi hỏi.
Anh ta suy nghĩ một lát sau đó hỏi tôi: “Ta muốn biết trước
tiên ngươi định làm như thế nào?”
“Ta định cho nó tiền, rất nhiều rất nhiều tiền… Ngân Tử chôn
dưới đất ở núi Lạc Anh rất nhiều tiền, lấy một ít ra không sao cả, như vậy bọn
họ có thể mua thức ăn để ăn.” Tôi thật thà trả lời.
“Người nghèo trên thế giới nhiều thế, ngươi có thể giúp hết
được sao?” Bích Thanh Thần Quân lại hỏi.
“Nhưng… ta chỉ muốn giúp Đu Đu…” Tôi cắn môi, do dự trả lời,
“Người khác, ta không biết.”
Bích Thanh Thần Quân đột nhiên cười, anh ta dịu dàng nói:
“Miêu Miêu cuối cùng ngươi cũng lớn rồi, cứ làm theo suy nghĩ của mình đi.”
Được khen ngợi, cuối cùng tôi cũng an tâm, đột nhiên lại nhớ
đến vấn đề con cái, thì luôn tiện hỏi: “Sư phụ, người có lực bất tòng tâm hay
không?”
“Cái gì?” Dường như Bích Thanh Thần Quân không hiểu.
Tôi lại hỏi tỉ mỉ và rõ ràng: “Con người rất già và rất trẻ
không thể sinh con được, nói là lực bất tòng tâm, sư phụ người không có con,
thế có lực bất tòng tâm hay không vậy?”
Không có tiếng trả lời, tiếng chuông ở đầu kia vang lên tiếng
nghiến răng be bé, rất lâu sau, cuối cùng Bích Thanh Thần Quân cũng từ từ nói:
“Ta có tâm, cũng có lực.”
Tôi chưa kịp hỏi cái gì là có tâm có lực, thì đột nhiên anh
ta ngừng nói chuyện, cho dù tôi gọi thế nào cũng mặc kệ tôi.
Thật quá đáng… Đang yên đang lành, anh ta giận cái gì chứ?
Được rồi, tôi vứt vấn đề này ra sau đầu, nhanh chóng triệu
tập nhóm hai người đang ăn cơm và Thiếu Chúng ngồi ngẩn ngơ trên cây không biết
đang nghĩ cái gì, lại mở một cuộc thảo luận nho nhỏ.
Kiếm Nam nghe nói tôi phải đi núi Lạc Anh lấy tiền cho Đu Đu,
suy nghĩ một lát rồi đưa ra phương án giải quyết khác: “Đừng phiền phức thế,
hay là Miêu Miêu sư phụ lấy vàng của chúng tôi đi cho nó đi, dù sao cũng là tài
sản phi nghĩa.”
Lạc Lạc nói nhỏ ở bên cạnh: “Trước khi lấy đi tốt nhất là nên
đổi toàn bộ số vàng này thành ngân lượng lẻ hoặc tiền xu, nếu không người khác
biết sẽ chất vấn nghi ngờ tại sao đột nhiên phát tài, nổi lên lòng tham giết
người cướp của là không được đâu.”
“Như vậy… được không?” Thiếu Chúng nói, cậu ta hơi ngượng,
“Số tiền tích lũy này tốt hay xấu cũng là của các ngươi, tương lai sinh sống
trong xã hội loài người, cũng cần có tiền.”
Kiếm Nam ngược lại hai mắt sáng rực nhìn tôi, lòng đầy hy
vọng khẩn khoản van nài: “Thực ra sau khi Lộc yêu[1] quái chết đi,
chúng tôi mất chỗ dựa, nếu tiếp tục sống ở đây, rất dễ bị các yêu quái khác bắt
nạt, vốn cho rằng Miêu Miêu sư phụ có thể sống lâu dài ở trần gian, không ngờ
các người ba ngày sau phải về Thiên Giới, chúng tôi muốn xin sư phụ giới thiệu
cho một yêu quái lợi hại đáng để dựa dẫm… Đầu quân vào đó, để được bảo vệ.”
[1] Lộc yêu: con hươu.
Lạc Lạc cũng cúi đầu bẻ ngón tay nói: “Sở trường của Kiếm Nam
là ảo thuật, tôi.. chỉ biết một ít phép thuật nghe lén… Thực tại không có biện
pháp để bảo vệ bản thân…”
Chuyện này không quá khó khăn, dù sao cũng đã giao hai con hồ
ly cho La Sát tẩu tẩu rồi, lại giao thêm con thỏ và con ếch, cũng không làm sao
cả. Thế là tôi lại một lần nữa nhấc bút lên, viết một bức thư giới thiệu, ấn
dấu móng lên đưa cho bọn họ, bảo đi đến Hỏa Diệm Sơn tìm La Sát, bảo chị ấy cho
phép hai người định cư trong phạm vi thế lực ở Hỏa Diệm Sơn.
Hai người bọn họ ngàn lần đội ơn tôi và nhận lá thư, vui vẻ hớn
hở cầm lấy số vàng đi cứu trợ cho Đu Đu, và nói sẽ đi đến Hỏa Diệm Sơn ngay,
Thiếu Chúng cũng thở dài, lại tiếp tục ngồi thừ người ra.
Sau đấy không lâu, cậu ta đột nhiên hàm hồ nói bản thân mình
đã hoàn thành tu hành, muốn đi đây đó, ngắm phong cảnh trần gian, bảo một mình
mèo tôi ở trong rừng ba ngày, đến lúc về Thiên Giới sẽ gặp lại nhau.
Tôi buột miệng đồng ý thỉnh cầu này, thế là quyết định trong
ba ngày này, đi ngủ hoặc đi vào thành ngó nghiêng lung tung mỗi ngày, lại tóm
được con chuột vừa mới thành tinh, ép nó làm cá cho tôi ăn, đành phải đợi đến
lúc về tìm Bích Thanh Thần Quân, kể tỉ mỉ những điều bản thân mình mắt thấy tai
nghe ở trần gian.
Không ngờ, đến ngày thứ hai, mặt trời ấm áp chiếu xuống. Trong
sân đầy hoa đào, cả thế giới dường như trải màu hồng, tôi gặp phải mùa xuân đã
định trước của đời mình…