Hoa miêu miêu (Tập 1) - Chương 05 - Phần 1

Chương 5: Cuộc chiến tranh giành giường

“Cá, cá, cá, chiên, nấu đều ngon cả.”
Xem ra tôi có thể làm thơ, mãn nguyện sờ cái bụng, đầu cũng không còn nóng sốt,
cũng không khó chịu nữa, tôi trèo lên cái giường to mà Bích Thanh Thần Quân
chuẩn bị cho tôi, lăn đi lăn lại trên đó, nhưng rốt cuộc lại cảm thấy không
thỏa mãn, dường như chưa dễ chịu lắm.

Phía ngoài cửa vang lên âm thanh hơi
kích động: “Nô tỳ Oa Oa, được lệnh của đại nhân đến phục vụ sinh hoạt của Miêu
Miêu.”

Hình như là kêu tên tôi? Tôi vội giật
giật tai, lao nhanh ra ngoài, kết cục cô gái ngoài cửa tránh không kịp, bị tôi
xô vào ngã lăn ra, lộn vài vòng, không kịp đứng dậy, lập tức quỳ xuống dập đầu
nói: “Oa Oa thất lễ... Xin Miêu Miêu đại nhân tha mạng.”

Tôi ngồi xuống, nhìn kĩ gương mặt của cô
ta, nghĩ không biết cái mái tóc dài màu tím và đôi mắt tím này đã từng gặp ở
đâu đó. Nghĩ một hồi lâu, tôi kinh ngạc nhận ra, không phải cô gái mà ngày hôm
đó rơi từ lan can xuống sao? Thế là tôi kéo cô ta lại gần hỏi: “Cô cũng thích
lăn lộn à?”

“Á?” Cô gái mở to mắt nhìn tôi, mặt đầy
vẻ mông lung.

“Tôi cũng thích lăn lộn!” Tôi nhìn vào
mắt cô gái ấy, vui mừng đưa ra ý kiến, “Sau này chúng ta cùng chơi lộn vòng
nhé, cùng hưởng những ngày vui sướng, lộn có thể phơi được cái bụng dưới nắng
ấm, rất dễ chịu.”

“Không được, a... Vâng...” Cô gái ngơ
ngác lắc lắc đầu, sau đó lấy lại tinh thần vội vàng gật gật đầu, nắm tay nói
to: “Chỉ cần Miêu Miêu đại nhân căn dặn! Nô tỳ sẽ làm theo!”

“Ngươi tên là Nô Tỳ?” Tôi nghi hoặc nhìn
cô ta, “Tên gì kì lạ thế.”

“Nô tỳ tên Oa Oa...”

Tôi vẫn không hiểu nô tỳ là cái gì, hỏi
lại lần nữa.

Cuối cùng cô ta có vẻ mất kiên nhẫn trả
lời “Tôi tên là Oa Oa.”

Thật là, sớm nói vậy không được sao? Tôi
thông cảm nhìn vào đôi mắt của Oa Oa, an ủi: “Không có học thức cũng đừng lo
lắng quá, không phân biệt được chữ ‘tôi’ cũng không sao, trước đây ta cũng
thường đọc sai từ, sau đó Ngân Tử dốc sức dạy ta ta mới biết chút chút.”

Biểu hiện của Oa Oa thay đổi rất kì cục,
cô ta cứng nhắc gật đầu, sau đó đi vào phòng bắt đầu dọn dẹp, chân tay tháo
vát, chỉ đôi lúc va đổ hoa quả hoặc va vào ghế.

Trong lòng tôi hơi đắc ý, trước đây hàng
ngày Ngân Tử đều dạy tôi, cuối cùng ngày hôm nay lại đến lượt tôi có thể dạy
người khác rồi. Chỉ là không biết tại sao Oa Oa vừa quét dọn vừa lẩm bẩm đọc
“Tại sao vận may của ta kém vậy... Tại sao ta rút một quẻ sáng lạn nhất mà... a
a...”

Đêm đến, Cẩm Văn như đã hẹn mang thức ăn
được làm từ cá đến dỗ dành tôi dùng thức ăn, nhưng Bích Thanh Thần Quân cả ngày
hôm nay không thấy bóng dáng đâu cả, tôi nghĩ chắc anh ta đang ngủ nướng.

Nhắc đến ngủ, tôi nghĩ đến cái giường
của mình mà buồn vô cùng vì nó nhỏ hơn giường của Bích Thanh Thần Quân, cứng
hơn giường của anh ta, cũng không ngửi thấy mùi thơm như giường anh ta, nói
chung là không dễ chịu! Không ngủ được!

Tôi lăn từ bên đông sang bên tây, rồi
lại từ bên tây sang bên đông, sau khi Oa Oa thay cho tôi một chiếc áo ngủ bằng
voan mỏng, cô ta bắt đầu nằm gục người bên cạnh giường, ngủ đến nỗi chảy cả
nước dãi ra, thế là con ngươi của tôi cứ đảo qua đảo lại, nghĩ ra ý tưởng hay.

Tôi phải lẻn vào ngủ trên chiếc giường
của Bích Thanh Thần Quân!

Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, tôi lập
tức nhảy ra khỏi giường, cũng không nghĩ đến phải thay quần áo gì đó, mặc
nguyên bộ áo ngủ chạy đến phòng của Bích Thanh Thần Quân.

May là phòng anh ta không xa cho lắm,
tôi nhảy qua tường vây, dựa vào sự yểm hộ che chắn của các cành cây hoa cỏ để
trốn tránh lính canh, vẫn chưa vào sân của chỗ Bích Thanh Thần Quân ở thì gặp
Cẩm Văn mặc chiếc váy hồng mỏng đang đứng ngắm trăng ở Lương Đình cách cái sân
không xa lắm, lâu lâu lại nhìn về phía sân, không biết để làm gì.

Tôi tò mò đi lại vỗ vỗ vào vai cô ta,
Cẩm Văn duyên dáng quay người, nhìn thấy mặt tôi sợ đến phát khiếp, tay chân
luống cuống quỳ xuống nói: “Miêu Miêu đại nhân, món cá hôm nay đã mang lên rồi,
hay là chưa đủ, nô tỳ đi làm thêm.”

“Ăn no rồi, ngày mai làm tiếp nhé!” Tôi
đột nhiên phát hiện ánh mắt cô ấy đang lẩn tránh, dường như đang đổi hướng suy
nghĩ điều gì đó, thế là ra sức phán đoán, “Lẽ nào cô ta cũng muốn chiếm chiếc
giường của Bích Thanh Thần Quân sao?”

Khuôn mặt của Cẩm Văn lập tức trắng
bệch, nhìn tôi run rẩy nói “Đúng vậy sao? Lẽ nào...”

“Tôi muốn đến ngủ trên giường của anh
ta.” Tôi vội vàng nói.

Sắc mặt của Cẩm Văn chuyển sang màu
xanh: “Cô không phải đồ đệ của anh ta sao? Sao lại có thể...”

“Sao lại không được?” Tôi không giải
thích hỏi ngược lại, nhưng nhìn khuôn mặt đáng thương của cô ta, trong lòng
thay đổi, hào phóng nói, “Được rồi được rồi, tôi chia cho cô một nửa giường,
cùng ngủ nhé.”

Sắc mặt của Cẩm Văn lại chuyển sang màu
đen, ánh mắt của cô ấy di chuyển từ mặt tôi đến quần áo trên người của tôi, lại
nhìn quần áo của mình, nhìn ngực của tôi, lại nhìn ngực của mình, đột nhiên
nước mắt rơi lã chã.

Cái tai thính của tôi nghe thấy cô ấy
chạy xa và nói mấy câu “Ta thua rồi...”

Thật không hiểu cái đồ lương thực dự trữ
này đang nghĩ cái gì nữa, tôi không biết làm sao nhún vai, tiếp tục tiến hành
kế hoạch lớn là trèo vào giường, trốn được lính canh, cẩn thận áp sát vào phòng
của Bích Thanh Thần Quân, bên trong bóng tối bao trùm. Đèn đều tắt hết rồi, chỉ
có tiếng thở đều đặn của anh ta, dường như đã ngủ say rồi.

Bóng tối không thể ngăn được tầm nhìn
của mèo, tôi rón rén bước vào, quan sát kĩ cái giường trước mắt, cuối cùng
quyết định bắt đầu từ chân giường. Lén lút trèo lên, tôi he hé giở cái chăn ra,
sau đó chui vào, từ từ di chuyển vào giữa, xoay một vòng, nằm bên cạnh Bích
Thanh Thần Quân để ngủ.

Cơ thể của Bích Thanh Thần Quân hơi run
lên một chút, da của anh ta rất lạnh, man mát, kì thực là không ấm, tôi đành
phải ôm lấy tay anh ta, muốn truyền cho anh ta chút hơi ấm. Ở trong chăn thay
đổi tư thế mấy lần, nằm ở vị trí từ eo xuống đến đùi của anh ta, rốt cuộc tôi
đã tìm được vị trí dễ chịu nhất rồi, mãn nguyện nhắm mắt lại, chuẩn bị vào giấc
mộng. Không nghĩ là, cái chăn trên người đã bị giật ra, đột nhiên rùng mình,
Bích Thanh Thần Quân một tay túm gọn cổ tay của tôi, nghiến răng nghiến lợi hỏi
“Rốt cuộc ngươi đến đây làm gì?”

“Meo Woo” Tôi xoay người một chút, định
thoát khỏi anh ta, giải thích, “Ta đến đây để ngủ.”

“Ngủ sao không về phòng mình! Đến đây
làm gì?!”

Tôi tỏ ra đáng thương lắp bắp nói:
“Giường của tôi không dễ chịu bằng giường của anh...”

Sắc mặt của anh ta rất đáng sợ, càng lúc
càng túm chặt cái cổ tay của tôi: “Vậy đây là cái lí do để ngươi mặc thế này bò
lên giường đàn ông sao?!”

“Đau, đau.” Tay tôi dường như tím bầm,
tôi liền vội vàng kêu vài tiếng, rốt cuộc cũng hiểu là đều do cái áo này tạo
nên, nhưng lại không hiểu vì nguyên nhân ở chỗ nào, chỉ nhìn anh ta nói, “Không
phải biến thành người chỉ cần mặc quần áo là được sao... Vậy để ta biến trở lại
thành mèo nhé?”

Vừa nói dứt lời, tôi lập tức thu người
lại, như làn khói bay ra, Bích Thanh Thần Quân tay không, tôi lại biến trở lại
thành hình con mèo lung linh, tôi cọ cọ mình vào thân thể anh ta, chui vào lòng
anh ta.

Tiếng thở của Bích Thanh Thần Quân nghe
ra rất nặng nề, dường như rất phẫn nộ, tôi thật không hiểu sao anh ta có thể
tức giận đến thế, chẳng qua chỉ là cái áo mà? Lần sau không mặc nữa là được chứ
gì, đáng ghét!

Vừa nhắm mắt chuẩn bị vào giấc mộng,
Bích Thanh Thần Quân nhảy từ trên giường xuống ra lệnh cho người phía ngoài:
“Người đâu, mang chiếc giường của ta chuyển qua phòng Miêu Miêu!”

Ngoài cửa lập tức vang lên những tiếng
bước chân dồn dập, tôi xoay mình lắc lư trên đệm, anh ta ở phía sau lại ra
lệnh: “Chuyển cái giường của cô ta sang bên này!”

Tôi... Tôi muốn cả hai chiếc giường được
không... Vì xoong của người khác cơm ngon hơn, bát thức ăn của người khác thơm
hơn, giường của người khác tất nhiên dễ chịu hơn, Bích Thanh Thần Quân lại rộng
lượng mang giường của anh ta cho tôi ngủ, nhưng đột nhiên tôi lại cảm thấy
chiếc giường trước đây của tôi khá tốt, nhưng lần này nửa đêm lại bò đến đây,
muốn ngủ cùng với anh ta. Lần này tôi có vẻ thông minh rồi, vừa bắt đầu thì
biến thành hình mèo, để tránh về vấn đề quần áo, nhưng Bích Thanh Thần Quân vẫn
rất không vui... Anh ta túm lấy cổ tôi ném ra ngoài cửa, lại phái rất nhiều thị
vệ không cho tôi vào.

Không có cửa chính còn cửa sổ đấy! Tôi
lấy lại tinh thần, cố gắng trèo vào trong, nhưng lần này chưa tiến lại được gần
chiếc giường thì bị anh ta phát hiện, bị túm ném ra ngoài cửa sổ.

Lần thứ ba, tôi dứt khoát chui qua lỗ
của bức tường vào, không nghĩ làm thế mà cũng bị phát giác và bị ném ra ngoài,
còn bị ném vào trong thùng nước, làm cho Cẩm Văn bên cạnh cứ lén cười.

Bị ném mấy lần rồi, mông cũng sẽ bị đau,
cho nên tôi nổi cáu.

Mèo tức giận chỉ có thể làm một việc, là
phá hoại khắp mọi nơi, tôi quyết định dùng bạo lực để tên khốn nạn kia phải hối
lỗi!

Bích Thanh Thần Quân sáng sớm nay đã đi
ra ngoài rồi, không biết khi nào mới về.

Tôi vội chạy như bay vào bên cạnh cây
ngô đồng trong sân, cào như điên dại phía trên, không cào được bao nhiêu cái,
toàn thân cây chia thành hai nửa, từ từ đổ xuống. Tôi lại chạy qua cái hồ nước,
dùng tay nhổ sạch sẽ tất tần tật những bông hoa sen, những lá sen trong hồ, lại
đi đến hoa viên tất cả những bông hoa đều bị kéo đổ, rơi nát trên đất, ghế, bàn
cũng biến thành những công cụ, đến căn phòng cũng bị tôi làm xáo trộn hết.

Đột nhiên mây biến sắc, tất cả tỳ nữ
nhìn thấy tôi đều ôm đầu chạy, chạy tán loạn chạy nhanh hơn cả thỏ, chỉ có cô
gái tên Oa Oa, bộ mặt đau khổ đi phía sau tôi không ngừng kêu gào: “Miêu Miêu
đại nhân, cô kìm chế một chút, cái lọ hoa đó (và bàn, ghế) đều là những thứ rất
quý đấy! Thần Quân quay về sẽ tức giận đấy!”

Tiểu Lâm đi đến vỗ vào vai cô ta và nói:
“Kệ cô ta, lần này đợi Thần Quân trở về xử lí, kệ cô ta làm loạn đi.”

Tôi không thèm để ý đến họ, chỉ muốn
tiếp tục tung hoành, đến lúc mệt tôi mới dừng tay trèo lên cái cây to phơi
nắng, tiện thể nhìn về phía xa, trong lòng thấp thỏm không yên đợi Bích Thanh
Thần Quân về, muốn xem anh ta có tức giận không.

Khi mặt trời xuống núi, cuối cùng anh ta
cũng cưỡi con Kì Lân trở về, tôi vội vàng trốn sau đám lá, len lén nhìn anh ta,
thấy trong mắt anh ta sự mệt mỏi và phiền não.

Anh ta đang phiền não gì thế? Tôi vẫn
chưa bắt đầu suy nghĩ vấn đề này, sau khi anh ta đi vào phòng, nhìn mặt đất bừa
bộn, lo phiền trong mắt đã biến thành sự thịnh nộ, ánh mắt nhìn có lửa, dường
như lúc nào cũng có thể đốt cháy được cánh đồng.

Đột nhiên tôi thấy có chút sợ hãi, vội
vàng né giấu thân mình, không muốn bị phát hiện.

Tiểu Lâm tiến lên phía trước, bẩm báo
từng việc từng việc tôi làm, Bích Thanh Thần Quân nén lại mấy cái thở dài, hỏi
“Cô ta hiện giờ đang ở đâu?”

Tôi vội vàng bám chặt lấy cành cây, nhìn
Tiểu Lâm bối rối lắc đầu, cầu nguyện nghìn vạn lần không bị bắt.

Đáng tiếc là không được như thế, Bích
Thanh Thần Quân chỉ cần hơi thoáng qua, thì phát hiện tôi ở đâu, khuôn mặt tối
sầm nói với tôi: “Xuống đây.”

“Không xuống.” Tôi lắc đầu.

“Ta sợ bị đánh!” Tôi tuyệt vọng lắc đầu,
nhất quyết không di chuyển.

Anh ta chau mày nói “Ngươi vốn biết là
làm việc này sẽ bị ta đánh, sao nhà ngươi còn làm?”

“Vì… Vì…” tôi nghĩ một hồi lâu, cuối
cùng cũng la lên “Vì ngươi không để ta ngủ cùng! Ta tức giận đấy!”

Tôi hét lên một tiếng rất to, những
người có mặt ở đó, đột nhiên rơi vào sự im lặng, rất nhiều người không nói gì.
Sau một lúc, đột nhiên có người bịt miệng cười khúc khích, Tiểu Lâm không ngừng
ngăn chặn tiếng cười của họ, nhưng biểu hiện của Bích Thanh Thần Quân như hóa
thạch, trên mặt anh ta bắt đầu ửng đỏ.

“Vậy… Vậy là lí do đó à?” Anh ta lắp ba
lắp bắp nói.

Tôi gật đầu rất nghiêm tức.

Bích Thanh Thần Quân quét ánh mắt đằng
đằng sát khí một vòng làm họ lập tức ngậm miệng lại không dám cười nữa, sau đó
bay lên cây, một tay túm gọn lấy tôi, đưa xuống.

“Meo woo... Meo woo...” Tôi vừa giãy
giụa vừa gào lên bi thương.

Bích Thanh Thần Quân lạnh lùng nói với
đám người đứng xung quanh đó: “Tất cả các ngươi lui hết xuống cho ta!”

Lập tức đám người đó tản đi rất nhanh,
trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một mình Tiểu Lâm vẫn đứng ở
đó chưa đi, anh ta bước về phía trước mấy bước, khom lưng nói với Bích Thanh
Thần Quân: “Xin hãy suy xét, tính cách của Miêu Miêu rất thuần, tâm tư giống
trẻ con, xin nhẹ tay phạt nhẹ.”

“Ngươi đang cầu xin cho cô ta à?” Bích
Thanh Thần Quân nhìn anh ta, đột nhiên “Hừm” một tiếng, “Làm cái việc khốn kiếp
thế này, sao có thể nhẹ nhàng tha được!”

“Thần Quân cân nhắc.” Nét mặt của Tiểu
Lâm không sợ hãi.

Tôi thấy anh ta dường như đang cầu xin
tha cho bản thân, rất vui, thì ra anh ta mới là người tốt!

Bích Thanh Thần Quân lại không vì anh ta
cầu xin mà bỏ qua cho tôi, anh ta chỉ khua khua tay bảo Tiểu Lâm lui xuống, sau
đó kéo tôi đi về phía sau núi, sau núi có một cái hang, dài rộng khoảng tám
thước, phía trong không có gì, rất sơ sài.

“Ta đã nhân nhượng lắm rồi.” Anh ta tàn
nhẫn ném tôi vào trong, giọng nghiêm khắc nói “Ở trong này ngoan ngoãn mà hối
cải, ba ngày sau thì ra! Không được ăn cơm!”

Tôi vừa cuống cả lên, hơn nữa không được
ăn cơm, tôi thà bị đánh còn hơn. Cho nên tôi vội vội vàng vàng lao ra phía cửa,
chuẩn bị bỏ trốn, không ngờ Bích Thanh Thần Quân giơ tay lên niệm mấy câu thần
chú gì đó, toàn bộ núi bị một thứ ánh sáng màu xanh mờ mờ bao trùm, làm cho
người ta không thể nào chạm vào và đứng gần cửa. Tôi vội vàng lắp bắp tỏ vẻ
đáng thương hướng về anh ta “Meo meo” kêu xin tha mạng, không ngờ rằng anh ta
có một trái tim bằng sắt không lay động, quay đầu đi luôn.

“Vậy có thể làm thế nào mới tốt đây,”
tôi chạm nhẹ ngón tay vào dòng điện màu xanh ấy, cảm thấy đau kinh khủng, dường
như bị dòng điện chạy thẳng vào tim, lại giống như ngọn lửa bùng lên đốt cháy
toàn thân, đau đến nỗi không chịu được.

“Meo woo! Ta phải ra ngoài!” Tôi không
ngừng kêu, “Thả ta ra!”

Báo cáo nội dung xấu