Đại thần manh động - Ngoại truyện (Hết)
*Ngoại truyện mãi mãi hạnh phúc*
01. Trong giây phút tai nạn ập đến, anh đang đứng bên
đường ngắm nhìn một món đồ trang sức rất thú vị, một con thỏ tuyết giương nanh
múa vuốt nhưng không hiểu sao lại đáng yêu vô cùng, anh muốn mua về tặng cô.
Nhưng lại không
kịp.
Sau lại bị vùi
lấp trong đống đổ nát, một tay anh cầm con thỏ tuyết kia, tay kia nắm điện
thoại, không có tín hiệu, nhưng chỉ nhìn thấy tên cô thôi cũng đã đủ rồi.
Công ty không
chịu buông tha liền phong tỏa tin tức, Quách Khả Kiêu nói, cho dù là cậu ta
không bao giờ tỉnh dậy nữa, nhưng chỉ cần nghe thấy chữ “Sênh,” cơ thể cậu ấy
sẽ có chút phản ứng.
Cho nên sau khi
tỉnh lại, anh ngơ ngẩn ngắm nhìn con thỏ tuyết trên bệ cửa sổ. Dường như đã
trải qua một giấc mơ rất dài rất dài, trong mơ cô khóc lóc nói, anh nói anh sẽ
quay về, nhưng sao đến giờ vẫn chưa về?
Làm sao có thể để
em khóc được chứ?
Cho nên anh nhất
định sẽ quay về.
02. Bởi vì người nào đó tuy đã rút lui khỏi chốn showbiz nhưng danh tiếng vẫn
nổi như cồn, cũng vì thế mà Diệp Nhân Sênh đã nuôi dưỡng được thói quen tản bộ
ban đêm.
“Tối nay trăng
thanh gió mát, thời tiết rất phù hợp để đi dạo.” Sênh ca bình tĩnh thốt ra câu
kinh người.
“Ừm.” Người nào
đó vô sỉ phụ họa
“Tiểu Đường.”
Hàng xóm trông thấy mĩ nam thì hai mắt tỏa sáng, “Chân còn chưa khỏe sao còn
đi lại như thế? Đã nửa đêm rồi vẫn là ít đi ra ngoài đi.”
“Không sao.”
Đường Dập nở nụ cười gọi hồn, “Có cô vợ bảo vệ tôi rồi.”
Vì cái gì cảm
giác trông thấy dáng vẻ ai đó đắc ý rất không vừa mắt thế...
03. Diệp Nhân Sênh không hề phát hiện, thì ra Đường đại soái ca vốn rất yêu
thích mĩ thuật.
Cho nên sau khi
anh rút lui, đã thành công hóa thân thành họa sĩ vẽ tranh minh họa có chút danh
tiếng trong nghề, Diệp Nhân Sênh kinh ngạc rất nhiều, cũng không nhịn được mà
mừng thầm chồng mình đa tài.
Ngày nào đó cô
trông thấy một họa tác vẫn chưa xong, bối cảnh nhìn giống như một huyệt động, tên
là Trân Bảo (nghĩa là vật báu).
Tính khí trẻ con
của Sênh ca lại nổi lên, cầm lấy cọ vẽ ở trước mặt vẽ một đống nguyên bảo lên
bức tranh, sau đó lại lẩn đi trốn đâu mất, thành công khiến Đường Dập tức phát
điên.
Phải trừng phạt...
Ừm, quá trình trừng phạt của bọn họ, chúng ta đều biết mà.
Giữa lúc dừng lại
Sênh ca ra vẻ thông minh kháng nghị nói: “Không phải anh đề tên là Trân Bảo
sao! Bức tranh vẽ nguyên bảo thì có gì không đúng chứ(32)?”
Đường mỗ hoàn
toàn hết chỗ nói...
(32) Nguyên bảo là tiền thời xưa, chị Sênh hiểu từ
trân bảo phía trên thành châu báu của cải.
04. Cái ngày Lộ Mỹ Hà sinh con, cả phòng sinh vô cùng náo nhiệt.
Tiêu Diên Thanh ở
bên cạnh sợ đến mức đi qua đi lại làm loạn cũng đủ rồi, Diệp Nhân Sênh ngồi sát
bên cổ vũ tinh thần cho cô ấy, Đường Dập tới đón vợ, khiến nhóm y tá nổi điên
lên.
Cuối cùng, Tiểu
Mộ Hà xinh đẹp cũng ra đời, nhất thời Diệp Nhân Sênh ôm hai tay: “Tên con gái
nuôi của tớ không phải rất buồn nôn sao?”
Đường Dập ôm cô
nói: “Anh cảm thấy không tệ chút nào.”
Diệp Nhân Sênh
nhìn anh, lại thấy khóe miệng anh cong lên, tay đặt trên bụng cô.
“Đứa trẻ này gọi
là Đường Ái Sênh có được không?”
Cô lập túc hóa
thân thành tiểu tức phụ ngượng ngùng không nói.
Lộ Mỹ Hà phẫn nộ
mở mắt ra: “Hai người các cậu mới buồn nôn đấy?!”
05. Một hôm nào đó Diệp Nhân Sênh nhặt được một chú chó nhỏ, cao hứng mang về
nhà, đặt tên là A Bố.
Đường Dập tỏ vẻ
không sao cả, thế nên nuôi thôi. Nhưng mà một ngày không lâu sau, anh đã phát
hiện ra chỗ sai của mình.
Rốt cuộc đây là
hội chợ bán chó hay sao, mắt mở to long lanh, lắc lắc cái đuôi, đi dạo quanh
chuồng, thè chiếc lưỡi hồng hồng ra, là đã có thể thu hút toàn bộ chú ý của
người nào đó.
Vì thế mà Đường
mỗ có kế sách rất ác độc, kế sách này chính là đưa A Bố đến nhà ba mẹ Diệp, tốt
nhất là đừng trở về nữa!
Tuy Diệp Nhân
Sênh rất không muốn, nhưng cô cũng rõ ràng, chăm sóc không tốt cho cún con, nên
phải đồng ý thôi.
Sau đó cuộc sống
của Đường Dập trở lại viên mãn như xưa, cho đến hai tháng sau nhận được điện
thoại sướt mướt của ba Diệp.
“Con chó này con
có thể đem về lại không?” Ba Diệp hạ giọng đáng thương nói, “Từ lúc nó đến đây,
mẹ con không thèm để ý đến ba nữa!”
...
Thật đúng là mẹ
nào con nấy.
06. Ngày qua ngày gần như bình thản, Sênh ca lại không hề bình tĩnh: “Chồng à,
chúng ta đi thám hiểm nhé? Anh xem này hành trình một ngày XX đầy ngạc nhiên, chỉ
cần năm trăm đồng!”
Đường Dập cái gì
cũng theo ý cô, tuy nhiên khi hai người vác balo đi du lịch trên núi giữa ánh
nắng chói chang mồ hôi đầm đìa, Sênh mỗ lại cực kì hối hận.
“Một chút cũng
chẳng vui tí nào.” Cô than thở nói, “Còn nói có báu vật, báu cái con mẹ nó.”
Chẳng lẽ cô ấy
thật sự tin vào cơ quan quảng cáo du lịch sao... Đường Dập ôm trán.
“Đúng rồi, bức vẽ
lần trước của anh ấy, tên “Trân bảo” ấy, là nó vẽ cái gì thế?”
“Chủ đề công ích
thôi, chỉ là một ngụm giếng cạn, thứ báu vật chính là nước bên trong...”
Đường Dập còn
chưa nói xong, cô đã hoan hô một tiếng, kéo anh vào dưới tàng cây râm mát, cười
cười nói: “Nghỉ một lát đã, chân của anh không thể đi đường dài được.”
Anh ngơ ngác một
chút, đáy mắt toát lên vẻ dịu dàng, cầm lấy tay cô.
“Thật ra...”
“Thật ra cái gì
cơ?”
Thật ra trong
lòng anh, em mới là thứ vật báu đáng trân trọng nhất trên thế gian này.
THE END
***
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác sách:
Xù Risan - Lam Sa - H.y
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)