Đại thần manh động - Chương 53 - Phần 1

Chương 53 (Chương cuối):
Hạnh phúc bình yên - Happy Ending

Diệp Nhân Sênh về nhà không hề nói cho ai biết. Bởi vì gần
đây tâm tình buồn bực nên cô không ngủ đủ giấc, lúc nãy bỗng nhiên cả người
được thả lỏng nên ở trên máy bay ngủ đến nước miếng giàn dụa, do đó lúc xuống
máy bay tinh thần hoạt bát lên nhiều. Trên đường ngồi xe từ sân bay về nhà, cô
gọi điện cho Lộ Mỹ Hà, hài lòng khi nghe thấy người bên kia hét to như bị thần
kinh, “Đại Sênh nhà cậu còn biết quay về sao?” Lộ Mỹ Hà hưng phấn, “Tớ đi ngay
bây giờ ra đón cậu đây!”

“Không cần đâu, buổi chiều nhớ đến nhà chị, đến tối chúng ta
ra ngoài high.” Lộ Mỹ Hà lại nổi cơn điên hét lên mấy tiếng quái dị “Như vậy
đi.” rồi cúp điện thoại.

Diệp Nhân Sênh tự đi vào khu nhà, rút chìa khóa ra mở cửa.
Mẹ Diệp ba Diệp còn đang ăn cháo, đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Nhân
Sênh phong trần mệt mỏi, cả hai giơ đũa ra, không kịp phản ứng.

“Ba, mẹ, con về rồi đây!” Diệp Nhân Sênh cao hứng cởi giày.

“Nha đầu thối tha, về nhà sao không báo trước một tiếng!” Mẹ
Diệp buông bát, ừm, thay vì nói buông, có lẽ nên nói là hất bát đi còn thích
hợp hơn.

“Sênh Sênh sao lại đột nhiên quay về thế?” Ba Diệp nhanh
chóng đón mấy túi hành lý, mẹ Diệp ở sau vô cùng nhung nhớ, tuy không nói gì
nhưng trên mặt rất vui sướng. Diệp Nhân Sênh sớm đã thành thói quen, cầm lấy
bình nước ngửa cổ tu ừng ực rồi kêu gào muốn ăn món xương sườn của ba Diệp. “Con
không nói sớm, ba mẹ nào có chuẩn bị, con đi vắng hai người già này chỉ ăn cho
qua ngày thôi.”

Mẹ Diệp một mặt nén giận, một mặt lấy quần áo đưa cho ba
Diệp để ông ra ngoài mua thức ăn. Diệp Nhân Sênh cười ha ha: “Vui chết đi được.”
Cô lấy trong túi xách ra đưa cho mẹ Diệp kem bôi da và mấy món đặc sản, lại đặt
trên bàn ba Diệp hai bao thuốc, sau đó ngồi trên ghế đắc ý khoe khoang gặp được
nhiều ít ngôi sao. Mẹ Diệp là một kẻ lắm chuyện bí mật, chỉ nghe mà hứng thú
dạt dào, nhưng đã mấy tháng không gặp con gái, cảm giác con bé hình như trưởng
thành hơn, như là ấn đường giữa lông mày, trông chững chạc một cách lạ thường.

“Sênh à.” Mẹ Diệp làm như vô tình hỏi, “Có phải con có bạn
trai rồi không?” Diệp Nhân Sênh nhất thời đỏ bừng cả khuôn mặt, mẹ Diệp quả
nhiên thật sắc bén!

“Làm gì có...” Cô chỉ nói vài câu, rồi tìm cớ chui vào
phòng. Mẹ Diệp không tha đuổi theo tiến vào: “Có gì phải ngượng ngùng chứ? Có
bạn trai là chuyện tốt, mẹ còn lo không ai dám thích con...” Mấy vạch đen còn
đang chảy dài trên mặt Diệp Nhân Sênh, đã trông thấy mẹ Diệp biến sắc, câu
chuyện lái theo hướng khác: “Con ở bên ngoài không ai nhìn thấy, không phải
sống cùng với người ta chứ?”

“Sao lại có chuyện đó được...” Diệp Nhân Sênh chột dạ nói.
Đùa à, mẹ Diệp lại vui vẻ ra mặt: “Quả nhiên đã có bạn trai!”...

Thế nên lúc ăn cơm, ba Diệp và mẹ Diệp đều nghiêm túc thảo
luận về cậu con rể tương lai. “Nhất định là sẽ khôi ngô hơn Sênh Nhi của chúng
ta nhiều, chứ làm sao có thể cưa đổ nó chứ!” Mẹ Diệp hưng phấn quay sang nói
với Diệp Nhân Sênh, “Có phải là vị huấn luyện viên kia không?!”

“Ừm…” Diệp Nhân Sênh giả vờ như không nghe thấy gì, chỉ
chuyên tâm vào ăn xương sườn.

“Tôi lại không nghĩ thế, giữa vợ chồng lúc nào cũng luôn bù
trừ nhau.” Ba Diệp chậm rãi nói, “Phải là một chàng trai nhã nhặn trắng ngần, không
thể là huấn luyện viên được, phải không Sênh Sênh?”

“Ừm…” Diệp Nhân Sênh tiếp tục giả vờ như không nghe thấy gì
chỉ tập trung vào miếng xương sườn. Nói đùa à, nếu nói cho bố mẹ biết công việc
của Đường Dập, phỏng chừng hai ông bà ngất lịm đi mất. Diệp Nhân Sênh nhìn
không tập trung, chỉ muốn nói anh có vóc dáng và khí chất rất điềm đạm, cũng
tổng hợp lại rất nhiều yếu tố chất lượng tốt, mỗ Sênh bất tri bất giác mỉm cười,
mẹ Diệp ba Diệp liếc mắt nhìn nhau, càng thêm sốt ruột: “Rốt cuộc cậu ta là như
thế nào, làm việc gì?”

“Khụ khụ, đến bát tự(31) con còn chưa nhìn qua.” Diệp Nhân
Sênh đành phải kể lại qua loa, sau đó nhanh chóng đánh lảng sang chuyện khác, “Mẹ
xem xem mĩ phẩm con mua cho mẹ dùng có tốt không...”

(31) Tám chữ: (Giờ,
ngày, tháng, năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh
của Trung quốc. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con
người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải
trao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự.”

“Nhanh kể tiếp đi!” Mẹ Diệp hoàn toàn không bị vấn đề khác
thu hút sức chú ý, “Con xem con bé Tiểu Hà người ta, tìm một cậu bạn trai nho
nhã, mẹ với ba con đã trông thấy rồi... Ai, nếu con có thể tìm được người bằng
một nửa cậu kia thì tốt lắm rồi...”

“Bà cũng đừng gây áp lực lên nó chứ.” Ba Diệp cười híp mắt, “Con
mắt nhìn người của Sênh Sênh chúng ta không tệ đến thế đâu.”

Trên đầu Diệp Nhân Sênh đầy vạch đen, cô cũng không muốn, nhưng
con mắt này đã với cao lắm rồi... mới có hôm nay thôi mà hạnh phúc đã trở nên
rối rắm như vậy rồi... Cơm nước xong, đương lúc Sênh ca đang giúp mẹ Diệp rửa
bát, chuông cửa bỗng bang lên. Lộ Mỹ Hà xông đến như gió lốc, vô cùng khôi hài
gật đầu chào ba mẹ Diệp: “Bác trai, bác gái.” Vừa dứt lời cô và Diệp Nhân Sênh
ôm chầm lấy nhau đùa giỡn nhau, lúc học đại học, Diệp Nhân Sênh với Lộ Mỹ Hà
cũng chưa bao giờ tách nhau ra lâu như thế này.

Cho đến khi hai người kích động xong, Diệp Nhân Sênh mới
phát hiện ngoài cửa còn có một người. Tiêu Diên Thanh mặc chiếc áo sơ mi dài
màu lam nhạt trông rất dịu dàng, thoạt nhìn vô cùng thân thiết “Con chào hai
bác, chào đàn chị.” Ba mẹ Diệp vội vàng nghênh đón người vào: “Cậu là bạn trai
của Tiểu Hà hả? Ha ha, gặp rồi gặp rồi, Sênh Sênh của chúng ta lúc nào mới được
như thế này chứ…” Chỉ một câu như thế thôi nhưng đã khiến khuôn mặt Tiêu Diên
Thanh đỏ bừng, Lộ Mỹ Hà nhanh chóng xen mồm vào: “Sao thế ạ, Đại Sênh cũng có
mà, lại còn gặp mặt rồi nữa chứ, đúng không?”

“Sao sao? Tiểu Hà con mau nói cho dì nghe đi.” Mẹ Diệp hưng
phấn vô cùng.

“Con cũng chưa nhìn thấy bao giờ, con chỉ nghe nói thôi, chẳng
qua là không sớm để báo cáo cho dì thôi.”

“Khụ khụ.” Diệp Nhân Sênh trợn mắt liếc Lộ Mỹ Hà, lúc này cô
nàng mới ngầm hiểu: “Dì à, con lên phòng Đại Sênh đã.” Mẹ Diệp vui vẻ gật đầu, cho
nên sau đó cả ba người chui vào hang ổ bé nhỏ của Diệp Nhân Sênh. Lộ Mỹ Hà nắm
lấy cánh tay Diệp Nhân Sênh, kích động nói: “Tớ thấy trên diễn đàn rồi! Cậu ở
chung với Lệnh Hồ… Hừm” Diệp Nhân Sênh nhanh chóng giơ tay bịt miệng cô, mẹ
Diệp ở ngoài cửa làm như vô tình gõ gõ vài cái, thật sự là thủ đoạn nghe lén
không hề cao minh tí nào. Lộ Mỹ Hà ngoan ngoãn ngậm miệng. Diệp Nhân Sênh, Lộ
Mỹ Hà và Tiêu Diên Thanh đều im lặng. Lệnh Hồ là Đường Dập, chuyện này rốt cuộc
cũng không muốn nói cho Lộ Mỹ Hà biết, tuy cô nàng rất lắm chuyện nhưng chí ít
cũng là chị em tốt, nhưng thế thì có liên quan gì đến công việc của Đường Dập
chứ... Nhưng nếu sau này Đại Hoa Sen biết Diệp Nhân Sênh một mực giấu giếm cô
ấy, nhất định sẽ trách cô. Diệp Nhân Sênh bất đắc dĩ thở dài, thật ra nếu cô là
Lộ Mỹ Hà, cũng sẽ rất tức giận với chuyện này... Lộ Mỹ Hà đang rất high, bỗng
cảm giác được ánh mắt quái dị của Diệp Nhân Sênh, nhất thời khó chịu nói: “Đại
Sênh muốn rắm thì cứ tự nhiên.” Diệp Nhân Sênh vỗ trán, chết thì chết.

Cô chậm chạp mở một trang web ra, khiến Lộ Mỹ Hà mất hết
kiên nhẫn: “Đại tỉ à, tớ muốn xem ảnh chụp của nhà cậu ấy, cậu mở ảnh Đường Dập
lên làm gì?”

Diệp Nhân Sênh đã hoàn toàn bị đống ảnh của Đường Dập thu
hút, nhìn bạn trai của mình ở trên mạng, cảm giác thật kỳ diệu. Trên ảnh, Đường
Dập như đang quảng cáo cho hãng áo khoác nào đó, tóc hơi lộn xộn, cơn gió từ
trên phố nhẹ nhàng lướt qua, cổ áo tà tà bay lên, sắc tối quanh mình dần dần mơ
hồ, làm nổi bật lên đường nét lưu loát tuyệt đẹp bên hông anh. Cô vui vẻ nói: “Thì
ra anh ấy mặc áo gió lại gợi cảm như thế.”

“Bây giờ cậu mới biết sao?” Lộ Mỹ Hà mất kiên nhẫn nói, “Đừng
nhìn Đường Dập nhà tớ nữa, mau đưa ảnh bạn trai cậu ra đây.”

“Bạn trai tớ chính là Đường Dập mà.”

“Đừng có ở đó mà bảnh chọe nữa, Đường Dập là của bọn tớ, mau
đưa ảnh bạn trai cậu ra đây!”

“Bạn trai tớ thật sự là Đường Dập mà...”

“Dập cái đầu cậu! Mau đưa...” Diệp Nhân Sênh vỗ trán, ngắt
lời: “Lệnh Hồ chính là Đường Dập.”

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Lộ Mỹ Hà dùng ánh mắt như nhìn người bị bệnh thần kinh nhìn
chằm chằm Diệp Nhân Sênh: “Đại Sênh à, cậu ra ngoài chơi một chuyến, không lẽ
đã bị bọn người xấu bắt cóc gõ đến ngu rồi hay sao?!”

Diệp Nhân Sênh vô cùng hiểu rõ cách nghĩ này của Lộ Mỹ Hà, cũng
giống như nếu đột nhiên Lộ Mỹ Hà nói cô biết bạn trai trước đây của cô ấy là
Lưu Đức Hoa, thì là ai cũng sẽ nghĩ nhất định cô ấy điên rồi.

“Là thế này, tớ với Lệnh Hồ có hẹn gặp mặt, sau đó phát hiện
ra anh ấy là Đường Dập, sau khi sống chung vài gày cũng cảm thấy không tệ lắm.”
Diệp Nhân Sênh bình tĩnh nói bừa. Nếu đem chuyện gặp nạn trong rừng sâu, lại cả
chuyện trong phòng bệnh, xem chừng Lộ Mỹ Hà sẽ trực tiếp dắt cô đến bệnh viện
thần kinh mất.

Trong phòng lại hoàn toàn yên tĩnh.

“Nhưng mà... anh
ta là siêu sao đó.” Lần này người mở miệng là Tiêu Diên Thanh, “Hai người...”

“Đúng vậy, cho dù
là siêu sao thì cũng là người, cũng có thể chơi game, cũng có thể yêu đương.”
Diệp Nhân Sênh buông tay, “Mặc kệ cậu có tin hay không, dù sao tớ cũng nói cho
cậu biết, đến lúc đó chớ có trách tớ không có suy nghĩ nhé.”

Lộ Mỹ Hà trừng
mắt, xem ra hiện tại không thể tiêu hóa nổi tin tức giật gân này. Tiêu Diên
Thanh ở bên cạnh vọc máy tính, Diệp Nhân Sênh ngồi nhắn tin với Đường Dập, không
có việc gì còn huơ huơ trước mặt Lộ Mỹ Hà, đáng tiếc cái dãy số 139 vô danh
không họ kia, ngoài việc nhận được ánh mắt hoài nghi của Lộ Mỹ Hà thì hoàn toàn
không có sức thuyết phục nào cả. Diệp Nhân Sênh nhanh trí, giơ ra chữ kí của
Đường Dập, tỏ vẻ chính mình thật sự đã gặp Đường Dập. Nhưng mà Lộ Mỹ Hà lại
phẫn nộ gào to, cho rằng Diệp Nhân Sênh lấy chữ kí giả lừa mình. Sênh ca xoa
đầu, đành phải bó ý định khiến cô ấy tin.

Bỗng nhiên Đường
Dập muốn biết địa chỉ nhà cô, bảo là muốn gửi quà sinh nhật cho cô. Diệp Nhân
Sênh giật mình, lúc này mới phát hiện sinh nhật của mình chính là tuần sau, không
nghĩ ngay cả cô cũng quên, thế mà Đường Dập lại nhớ rõ ràng.

Chuyện này sao
anh ấy biết được? Thật ra cũng không quan trọng, nhất định Đường Dập có rất
nhiều cách để biết. Thế nên sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Sênh mỗ đột nhiên trở
nên ngọt ngào khác thường, cả người Lộ Mỹ Hà run lên.

Mấy hôm sau, một
hộp quà nhỏ vuông vắn được gửi đến, tại địa chỉ người gửi chỉ có một chữ Đường.
Mở quà ra là một hộp gấm màu đen, tỏa ra khí chất tao nhã, bên trong chiếc hộp
là một đôi bông tai Phỉ Thúy tinh xao đặc sắc. Trong đầu Diệp Nhân Sênh nổ ầm
một tiếng, cả người cứng đờ ngay tại chỗ. Là một đôi bông tai rất đẹp, tròn
trĩnh màu xanh biếc, dịu dàng thanh lịch, nhưng mà... cô không có lỗ tai, cô
không có lỗ tai, cô không có lỗ tai… i...

Cho nên sau khi
nghe Diệp Nhân Sênh bảo muốn đi xỏ tai, ngay giữa trưa Lộ Mỹ Hà đã chạy đến góp
vui. “Tớ bảo này Đại Sênh, cậu chỉ ra ngoài một chuyến thế mà lúc quay về đã
không còn là cậu nữa rồi.” Lộ Mỹ Hà tỏ vẻ đau thương, “Có phải cậu bị người
ngoài hành tinh bắt cóc không?”

“Nói nhảm.” Biểu
tình của Diệp Nhân Sênh thật là dũng cảm, “Chị chỉ muốn hỏi một câu thôi, có
đau không?”

“Năm lớp mười tớ
kéo cậu đi xỏ mà cậu vẫn cố sống cố chết không chịu đấy thôi.” Lộ Mỹ Hà chua
xót nói, “Lúc trước gãy xương cũng có thấy cậu bảo đau đâu.”

“Đó chỉ là gãy
xương thôi.” Diệp Nhân Sênh chẳng hề để ý nói, “Còn đây là phải dùng kim xuyên
qua thịt đó nha! Nghe thôi mà kinh khủng quá.”

Nghe thấy thế Lộ
Mỹ Hà cực kì yên tâm, vẫn là cô với cái tư tưởng giác quan đều khác xa người
thường, là Sênh ca không hề có khí chất con gái.

Buổi chiều Diệp
Nhân Sênh với Lộ Mỹ Hà ra ngoài dạo chơi một vòng, khi trở về hai lỗ tai của
Sênh ca bỗng sưng lên, trên đó còn có cây đinh bấm lỗ tai tròn tròn. “Quả nhiên
không đau tí nào.” Diệp Nhân Sênh phấn chấn nói, “Dùng khẩu súng nhỏ bắn cây
đinh vào, thật là thần kì.”

“Đúng là con gái
khi yêu.” Lộ Mỹ Hà thở dài xót xa, “Người ta tặng cậu một đôi bông tai, cậu đã
ngoan ngoãn đi xỏ lỗ tai. Mau đưa bảo bổi ra đây tớ xem thế nào.” Diệp Nhân
Sênh lấy ra trong ngăn bàn chiếc hộp gấm màu đen. Lộ Mỹ Hà đón lấy, vừa mở ra
đã ngạc nhiên kêu lên: “Oa, hình như là đồ cổ đấy!”

“Thật thế sao?”
Cô vội vàng nhìn lại. Lộ Mỹ Hà cầm hai chiếc bông tai lên, “A? Ở dưới còn có tờ
giấy kìa...” Điều này không thể trách cô được, một cô gái hoàn toàn mù tịt về
trang sức như Sênh ca thì làm sao biết được có thể rút đôi bông tai nằm dưới
lớp xốp nhung lên chứ... Tờ giấy ghi chép rất sạch sẽ, nét chữ phóng khoáng: “Sinh
nhật anh sẽ đến thăm, thay anh gửi lời chào đến bác trai bác gái.” Diệp Nhân
Sênh há mồm trợn mắt kinh ngạc.

Vì vậy mà ngày
hôm sau Diệp Nhân Sênh lâm vào trạng thái suy nghĩ vẩn vơ.

Mẹ Diệp bị dáng
vẻ này của cô kích thích, nên lúc ăn cơm càng năng hỏi han hơn. Nhưng bất luận
bà có nói gì đi chăng nữa, thì ánh mắt của Diệp Nhân Sênh hoàn toàn không hề
tập trung, thậm chí còn chẳng phát hiện cô gắp phải miếng gừng mà mình ghét
nhất để vào miệng.

Tình hình thật
nghiêm trọng!

Mẹ Diếp liếc nhìn
ba Diệp một cái, thử hỏi han: “Sênh à, có phải con cãi nhau với bạn trai không?”

Chiếc bát trong
tay Sênh ca rơi “keng” một tiếng, Diệp Nhân Sênh há miệng nhìn mẹ Diệp, trong
nháy mắt bỗng bật lên: “Mẹ, mẹ nói gì thế? Bạn trai ai muốn tới cơ?!”

Vừa dứt lời, Sênh
mỗ đã chột dạ chạy ngay về phòng.

Ba mẹ Diệp đưa
mắt nhìn nhau: Đây đúng là điển hình cho câu nói không đánh mà khai.

Ở trong phòng, Diệp
Nhân Sênh đứng không được mà ngồi cũng không xong, trong lòng có sự căng thẳng
mà chờ mong khó hiểu. Nhưng... Thật sự là Đường Dập quay về sao? Sự căng thẳng
mà mong chờ khó hiểu trong lòng lại tràn đầy hơn. Nhưng... Thật sự là Đường Dập
sẽ đến? Sẽ vào nhà cô nói chuyện với ba mẹ Diệp?

Ai da, cảm giác
này thật kì quái quá đi…

Mặt đỏ bừng, tim
đập rộn ràng, cô vội lấy điện thoại ra, muốn hỏi xem khi nào anh sẽ đến, nhưng
từ hôm qua cho đến giờ điện thoại của Đường Dập luôn trong tình trạng tắt máy, không
lẽ đang ở trên máy bay? Hay là đang bận chuyện gì? Hoặc giả là không muốn nhận
điện thoại của cô...

Diệp Nhân Sênh
cảm thấy mình như bị chứng cưỡng ép, cần gì phải để ý như vậy chứ? Cô bình tĩnh,
không thể biểu hiện kỳ quái trong lần sinh nhật thứ hai mươi ba của mình được, đặc
biệt là bây giờ Lộ Mỹ Hà luôn cho rằng tinh thần cô có vấn đề.

Cuối cùng, mặt
trời cũng lặn, ánh tà dương lóe lên. Lộ Mỹ Hà đem theo bánh ngọt vào nhà, Tiêu
Diên Thanh không hề xuất hiện. Đại Hoa Sen bảo, cô đã nói là hôm nay nếu không
say thì không về, nhưng cậu ta cứ luôn mồm dặn cô không được uống. Tuy khi Lộ
Mỹ Hà nói những lời đó với vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng rõ ràng lại pha thêm
chút ngọt ngào đắc ý. Diệp Nhân Sênh sợ mình uống nhiều quá sẽ bất tỉnh nhân sự,
nhưng có lẽ là do ba Diệp nấu ăn quá ngon, hoặc là không khí quá náo nhiệt, nên
nhất thời xúc động, Diệp Nhân Sênh đã uống cạn hết thứ chất lỏng màu vàng nổi
bọt đang sóng sánh trong ly nằm trong tay cô, vị chua nơi đầu lưỡi khiến cô cảm
thấy khoan khoái.

Đây có lẽ đã biến
thành tự ngược mất rồi.

Cô gái này cũng
thật kì lạ, nếu Đường Dập không nói gì, thì cô cũng sẽ chẳng suy nghĩ gì.
Nhưng đằng này anh đã bảo đến nhưng lại không thấy xuất hiện, khiến cô cảm thấy
mất mát vô cùng.

Thật ra cũng
chẳng có gì, với thân phận đặc biệt của anh, làm sao có thể ghé qua nhà cô được
chứ...

Là tự cô để ý quá
mức mà thôi.

Một chén lại một
chén, không say không về, ba Diệp đã vào phòng nghỉ ngơi, mẹ Diệp nằm dài trên
sô pha, Lộ Mỹ Hà say khướt đứng nơi ban công kể về chuyện tình buồn nôn sến súa
của mình vớ Tiêu Diên Thanh, Diệp Nhân Sênh chán nản phát hiện ra, cô không hề
say.

Lúc muốn say lại
không say, đây rốt cuộc là thứ quái gì thế kia chứ!

“Đại... Đại Sênh
à.” Lộ Mỹ Hà uốn lưỡi, cười đê tiện, “Thời gian không còn nhiều nữa, cậu cũng
già tuổi rồi, hức!”

“Cô còn hơn tôi
đến ba tháng đấy, được chưa?” Trên đầu Diệp Nhân Sênh đầy vạch đen, “Để tớ đưa
cậu về.”

“Không... không
cần đâu, anh ấy tới đón tớ.”

Nhưng Diệp Nhân
Sênh cho rằng, tuy Tiêu Diên Thanh sẽ đến, nhưng để một mình Lộ Mỹ Hà đứng dưới
lầu vẫn quá nguy hiểm. Đầu thu tiết trời vẫn còn lạnh, Diệp Nhân Sênh khoác lấy
chiếc áo len, dìu Lộ Mỹ Hà xuống nhà.

Hai cô đứng ngoài
cửa khu chờ một lát đã trông thấy Tiêu Diên Thanh đi taxi đến, hai người hàn
huyên vài câu, liền đỡ lấy Lộ Mỹ Hà bước đi. Diệp Nhân Sênh nhìn đèn xe đang
khuất dần, trong lòng bỗng cảm thấy được hạnh phúc của cô bạn thân nhất.

Cuối cùng Đại Hoa
Sen cũng có một bả vai để cả đời có thể dựa vào, Diệp Nhân Sênh cô cũng muốn.
Khóe miệng cô đang cười, nhưng giờ này khắc này lại khiến cô cảm thấy cô độc
hơn bao giờ hết.

Anh không hề đến.

Một trận gió đêm
thổi qua, Diệp Nhân Sênh xoay người, tay vừa mới đút vào túi quần thì một tiếng
nhạc quen thuộc liền vang lên.

Là điện thoại của
Đường Dập.

“Alo?” Giọng nói
của Diệp Nhân Sênh có chút run rẩy.

“Là anh.”

“Anh đang ở đâu?
Trễ thế này rồi ở sân bay có bắt được xe không? Hay là để em đến đón anh nhé?
Anh ăn chưa? Sao điện thoại anh cứ...”

“Sênh Sênh.”

Hai chữ ấy, bỗng
chốc cắt đứt toàn bộ trách móc của cô.

“Vâng?”

“Anh đang đứng
dưới nhà em.”

Cả đời này Diệp
Nhân Sênh chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, tóc bị gió thổi bay đến rối bù, rất
có thể sẽ được mời đóng vai hiệp sĩ tia chớp. Đèn dưới nhà cô bị đã bị hỏng, nhưng
ánh sáng hoàng hôn vẫn bao trùm lên quanh người Đường Dập. Diệp Nhân Sênh nhào
vào trong người anh, tức tưởi hét lên: “Anh mà chậm chút nữa là đã qua sinh
nhật em rồi!”

“Máy bay mới hạ
cánh tối nay, ở sân bay cũng gặp chút chuyện.” Đường Dập nhẹ nhàng nói bên tai
cô, “Em uống rượu sao?”

“Ừm...” Diệp Nhân
Sênh gãi đầu nhìn về chỗ khác.

“Cho là anh sẽ
không đến sao...” Đường Dập cúi đầu, “Không tin anh, cần phải phạt mới được.”

...

Sau khi hình phạt
kết thúc, hai gò má Diệp Nhân Sênh đỏ bừng, thở hồng hộc, ngay cả đứng cũng
không vững.

“Uống nhiều rượu
như thế, cũng phải trừng phạt.”

...

Lần phạt thứ hai
kết thúc, Diệp Nhân Sênh kháng nghị: “Ba mẹ em cũng uống, lần này là trường hợp
đặc biệt mà.”

... Sênh ca cô
thật gian xảo, sao lần phạt trước không nói ra?

Đường Dập nheo
nheo mắt, “Ngụy biện, xem ra độ trừng phạt vẫn chưa đủ mạnh.”

...

Sau đó, khi đã
thực hiện xong các loại hình phạt, khi Diệp Nhân Sênh thở ra hơi lạnh mới quyết
định lên lầu.

“Có thật là cần
nói với mẹ em không?” Cô không chắc chắn hỏi, “Bà ấy là bà tám đích thực đó…”

“Hai bác đều biết
em có bạn trai, cứ cố ý che giấu như vậy thật là không phải phép, như thế cũng
sẽ không có ấn tượng tốt với anh.” Đường Dập kéo tay cô, “Ba mẹ em cũng chẳng
phải là người ngoài.”

Tuy trong lòng
Diệp Nhân Sênh rất không yên, nhưng những lời này của Đường Dập, mẹ kiếp, thật
dễ nghe. Thế nên cô rất vui vẻ để anh dẫn mình lên nhà.

Mẹ Diệp ra mở cửa,
còn chưa thèm liếc nhìn là ai đã lại choáng váng ngã vào trên ghế: “Tiễn Tiểu
Hà về rồi đấy à?”

“Khụ khụ.” Diệp
Nhân Sênh ngửi thấy mùi rượu đầy nhà thì rất xấu hổ, “Mẹ, đây là bạn của con?”

“Bạn? Bạn nào của
con cơ?” Mẹ Diệp than thở, tiện quay đầu lại, mới chỉ nhìn thoáng qua đã ngẩn
ngơ, sau đó chậm rãi đi đến.

“Chào bác gái, con
là bạn trai của Sênh Sênh.” Khóe miệng Đường Dập kéo lên, lực sát thương tuyệt
đối làm trăm phần trăm. Quả nhiên mẹ Diệp bị trúng chiêu, bà vội vàng đứng lên
dẫn Đường Dập đi vào, sau đó lúc lấy dép lê ra thì nhìn chằm chằm vào Đường Dập
không hề chuyển mắt, giống như trên mặt anh thật có thể nở ra hoa vậy.

“Mẹ, mẹ định sản
xuất dép lê sao?” Diệp Nhân Sênh đầu đầy vạch đen. Mẹ Diệp hoàn hồn, vỗ tay, hét
lớn một tiếng: “Có phải cậu đóng trong phim Thiên Sơn Phi Tuyết không…”

“Là Mạc Triều Hi.”
Đường Dập nhẹ giọng nói, “Không ngờ bác gái đã xem phim con đóng, con xin lấy
làm vinh hạnh.”

Mẹ Diệp cảm thấy
lâng lâng, dường như mình đang nằm mơ, nằm mơ thấy mộng đẹp...

Diệp Nhân Sênh
cảm thấy mình đang đẩy Đường Dập vào bờ cùng, thừa dịp thể hiện trình độ pha
trà của mình, cô nhìn thấy mẹ Diệp giống như trộm lùi vào phòng nhỏ giọng kêu: “Ông
Diệp, ông Diệp! Trong nhà có khách.”

Trả lời bà là
tiếng ngáy của ba Diệp.

Sau đó mẹ Diệp
lại đi ra, trên mặt thêm mấy phần xấu hổ. Bà ngồi trên ghế sô pha cười tít mắt,
nhìn chằm chằm vào Đường Dập, ánh mắt không hề di chuyển.

Đường Dập bị
những ánh mắt như thế này nhìn quen rồi, nên vẫn ngồi bình tĩnh ở kia, còn cười
dương dương tự đắc nữa. Diệp Nhân Sênh muốn bái phục anh sát đất, nếu đổi lại
là cô, đã sớm không chịu nổi hai mắt nhìn xuyên thấu của mẹ Diệp.

“Mẹ.” Diệp Nhân
Sênh nháy mắt, “Mẹ!”

“Hả?” Mẹ Diệp
hoàn hồn, liếc nhìn Diệp Nhân Sênh, trên nét mặt lộ vẻ mở cờ trong bụng, tốt
lắm Sênh! Mẹ biết là con rất lợi hại mà.

Diệp Nhân Sênh
đầu đầy mấy vạch đen: đã lớn tuổi như vậy, mẹ nên khiêm tốn một chút chứ?

Đường Dập im lặng
uống trà, làm như không thấy hai mẹ con họ đang trao đổi ánh mắt. Mẹ Diệp ho
khan một tiếng, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm túc trở lại: “Mạc Triều Hi... À, Mạc
thiếu hiệp... Không đúng, ha ha, tôi chỉ nhớ rõ tên nhân vật của cậu, cậu là
cái gì Đường ấy nhỉ?”

“Đường Dập.” Anh
nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, “Dập trong dập dập sinh huy.”

“Đường Dập!”
Trong nháy mắt mẹ Diệp trở nên kích động, “Là người dính tin đồn qua đêm với
con gái ông chủ công ty Văn Ngu này...”

“Mẹ, đó chẳng qua
chỉ là scandal.” Diệp Nhân Sênh cứu vãn tình hình, “Chỉ là giả cả thôi.”

Báo cáo nội dung xấu