Cô vợ hồ ly ngốc nghếch - Chương 79 - 80 - 81

Chương 79: Sự sắp đặt chủa thành chủ (2)

Linh
Nhi mặc áo hồng váy trắng xuất hiện sau cánh cửa lớn được sơn màu đen, đám đạo
sĩ như ruồi nhìn thấy máu, định xông lên. Thu Hàn Nguyệt giơ tay, đội cung thủ
cũng dàn hàng, bắn một loạt tên cắm ngay chân đám đạo sĩ.

“Ai
dám lên trước một bước, vạn tên xuyên thân!” Thống lĩnh thị vệ tức giận hét
lên.

Thu
Hàn Nguyệt mắt nhìn thẳng, đi tới trước mặt tiểu thê tử xinh đẹp đang hết sức
hoang mang của mình, “Sao lại ra đây?” “Tìm ca ca đẹp trai chơi mà.” Đôi mắt to
của Linh Nhi nghi hoặc nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, tìm thấy mục tiêu rồi.
“Ca ca đẹp trai đừng cãi vã nữa, mau tới biến Hồ Điệp tỷ tỷ ra đây cho Linh
Nhi!” Thu Quan Vân tươi cười, ân cần đáp: “Tiểu tẩu tử đợi đấy, Quan Vân đến
đây!”

Lúc
này, trước cửa phủ thành chủ, đám người đứng từ xa quan sát đã lâu, mặc dù
không dám ngang nhiên bước ra, nhưng lòng hiếu kỳ thì vượt xa tất cả. Đặc biệt
là khi nhìn thấy Linh Nhi và Thu Quan Vân lần lượt xuất hiện, rồi lại nhớ tới
hiện tượng lạ mấy ngày hôm nay, bèn liên hệ quầng sáng đó với họ.

“Yêu
nghiệt to gan, dám hóa thành hình người để mê hoặc phàm nhân, tội nghiệt nặng nề…”

Bốp!
Thu Quan Vân cho y một cái bạt tai, “Yêu đạo to gan, dám lớn tiếng với đường đường
thành chủ phu nhân, muốn bổn thiếu gia đưa theo cấm quân của hoàng gia tới san
bằng Thiên Nhạc sơn sao?”

Đôi
mắt Linh Nhi mở to hơn, “… Ca ca, ca ca đẹp trai đánh người ư?”

“Đúng.”
Tiểu ma đầu vô pháp vô thiên này, thực ra là đánh rất hay.

“Ca
ca đẹp trai đánh người, ca ca không giận sao?”

“…
Ca ca đẹp trai đánh người xấu.”

“Lần
trước Linh Nhi cũng đánh người xấu mà!” Hai cái má đỏ hồng xinh đẹp nghênh lên,
tỏ vẻ rất không vui. “Nàng ta muốn được ca ca ôm, là người rất xấu, ca ca lại
giận Linh Nhi!”


lẽ tiểu nha đầu này tới hôm nay vẫn còn ghim thù. Hắn cong môi cười. “Ca ca
cũng sẽ giận ca ca đẹp trai, lát nữa ca ca sẽ mắng hắn, được chưa nào?”

“…
Ca ca đẹp trai rất thú vị, ca ca đừng mắng ca ca đẹp trai nhiều nhé.”

“Được.”
Hắn cố nhịn cười, “Ca ca chỉ mắng nhẹ thôi.”

“Vậy,
ca ca đẹp trai đánh người xấu đó vì đã mắng Linh Nhi là yêu tinh đúng không?”

“…
Ừm?” Hắn hơi ngẩn người, cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt vô cùng xinh đẹp
và long lanh kia.

“Hắn
không mắng sai mà, Linh Nhi là yêu tinh, nhưng Linh Nhi không phải là yêu tinh
xấu, Linh Nhi chỉ ăn đùi gà, không ăn thịt người. Ca ca mau tới nói cho hắn biết,
bảo hắn đừng đánh nhau với ca ca đẹp trai nữa.”


Đánh nhau? Hắn liếc mắt ra nhìn. Chẳng phải thế hay sao, chỉ trong nháy mắt,
thiên hạ đệ nhất mĩ thiếu niên đã động tay động chân với đám đạo sĩ Thiên Nhạc
sơn. Tiểu ma đầu ra tay tàn độc, tốc độ, đang rất hứng khởi.

“Người
xấu đó rất xấu, sẽ không nghe lời ca ca, cứ để ca ca đẹp trai dạy cho hắn một
bài học.” Không được “chơi” vui vẻ, tiểu ma đầu sao chịu buông tay?

Sau
trận càn quét đã tay, khiến đám đạo sĩ mặt mũi sưng vù, Thu Quan Vân dừng lại
nghỉ ngơi, đấm đấm lưng hét lớn: “Lũ yêu đạo phế vật, còn không mau cút!”

“Yêu
nghiệt hoành hành, bọn ta sao có thể rút lui!” Tuyệt Vọng đạo nhân ưỡn ngực ngẩng
đầu, hiên ngang bất khuất.

“Các
vị!” Y đột nhiên quay đầu lại hướng về phía bách tính đang đứng phía sau, “Mọi
người đã nhìn rõ rồi đấy, thành chủ phu nhân của các vị thực ra là hồ yêu núi
Phi Hồ hóa thành, đến đây để mê hoặc thành chủ của các vị, làm loạn phàm gian,
các vị có chấp nhận để yêu nghiệt này tự do hoành hành không?”

Bách
tính đang đứng ngóng nhìn từ xa quay sang nhìn nhau, chụm đầu bàn tán.

“Ngay
từ hôm đại hôn của thành chủ đại nhân, người của Thiên Nhạc sơn bọn ta đã phát
hiện ra con yêu nghiệt này, bất lực một cái là yêu nghiệt giảo hoạt, sử dụng kế
‘kim thiền thoát xác’, nay bọn ta tới đây lần nữa, chính là muốn phục hàng yêu
nghiệt, nhốt nó dưới yêu thạch trên Thiên Nhạc sơn, vĩnh viễn không thể xuống
núi gây họa. Các vị vẫn nên khuyên thành chủ đại nhân của các vị đừng nên chìm
đắm trong mĩ sắc, ngăn cản bọn ta thực hiện đại nghiệp trừ yêu!”

“Những
gì ngươi nói không đúng.”

Tuyệt
Vọng đạo nhân dùng từ càng lúc càng kích động, khiến Thu Quan Vân cũng mỗi lúc
một phát điên, Thu Hàn Nguyệt thì lại càng lúc càng lạnh lùng, đúng lúc hai người
bọn họ định ra tay, thì nghe một giọng nói mềm mại nhẹ nhàng cất lên.

“Những
lời của ngươi không đúng.” Chủ nhân của giọng nói đó lặp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn
trắng hồng tỏ ra vô cùng kiên định. “Linh Nhi đúng là hồ ly.”

Đám
người đứng xem từ xa đều vểnh hết tai lên nghe thấy, lập tức thất kinh kêu gào:
“Thành chủ phu nhân nói mình đúng là hồ ly?” “Á?” Người nào đó cũng kêu rú lên.

“Linh
Nhi mặc dù là hồ ly, nhưng Linh Nhi không phải người xấu. Linh Nhi sẽ không hại
ca ca, cũng sẽ không hại con người. Ngươi nói Linh Nhi hại người, Linh Nhi đã từng
hại người chưa?”

Trên
khuôn mặt ngây thơ không chút tà niệm, đôi mắt mở to trong suốt long lanh nhìn
chằm chằm vào Tuyệt Vọng đạo nhân. Nàng vẫn rất sợ những người áo xanh dùng ánh
mắt như thế kia nhìn mình, nhưng có ca ca ở đây, Linh Nhi đương nhiên phải trưởng
thành, không thể việc gì cũng né tránh, khiến ca ca vất vả.

“…”
Thu Hàn Nguyệt vẫn đang hết sức kinh ngạc.

“…
Ngươi… lúc này chưa hại, là vì thời cơ chưa tới!” Tuyệt Vọng đạo sĩ không thừa
nhận mình gần như không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. “Yêu tính hung hãn, một
khi phát tác, tất hủy hoại sinh linh.”

“Linh
Nhi sẽ không hủy hoại!” Hai bàn tay nhỏ nắm chặt, Linh Nhi giậm chân. “Linh Nhi
ngoài thích ăn đùi gà ra, chưa từng hại ai bao giờ! Người khác đối tốt với Linh
Nhi, Linh Nhi sẽ đối tốt lại với họ! Ngươi nói Linh Nhi sẽ hại người, nhưng
Linh Nhi không hại người. Ngươi muốn giết một người chưa từng hại ai như Linh
Nhi, ngươi mới là kẻ xấu xa! Đại ca ca nói, chỉ có kẻ xấu mới nhìn ai cũng tưởng
là kẻ xấu thôi!”

“…”
Thu Hàn Nguyệt tiếp tục kinh ngạc.

“Yêu
nghiệt ngươi vẫn còn giảo biện, đúng là vô cùng giảo hoạt, xem bần đạo sẽ…”

“Yêu
đạo ngươi mù mắt, nhưng mắt người khác đều sáng cả đấy.” Thu Quan Vân cũng quát
lên, lớn giọng tới mức ai cũng nghe thấy. “Các vị hãy nói xem, yêu đạo này nói
thành chủ phu nhân của các vị xảo biện, giảo hoạt cùng cực, các vị có tin
không?” “Đương nhiên không tin!” Một ông lão có bộ râu dài đứng trong đám người
nói, “Lão hủ sống hơn tám mươi năm rồi, gặp đủ mọi loại người, nhưng ngây thơ
thuần khiết như thành chủ phu nhân đây, thì lần đầu tiên mới được gặp! Người
như vậy bảo xảo biện giảo hoạt, thì chúng ta là gì chứ? Là lão hồ ly thành tinh
chín nghìn năm hay sao?”

“Ha
ha…” Có người cảm thấy câu nói này thú vị, bèn ôm bụng cười.

“Ngu
dân ngu dốt!” Tuyệt Vọng đạo nhân lập tức cao giọng thét. “Đợi bần đạo đánh cho
yêu nghiệt hiện nguyên hình, xem các ngươi sẽ nói thế nào?”

Cái
đầu nhỏ của Linh Nhi ngẩng cao kiêu ngạo. “Không cần đánh, Linh Nhi sẽ tự biến!”

Trời
xanh mây trắng, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thành chủ phu nhân áo hồng
váy trắng đột nhiên thu nhỏ dưới đất, trong nháy mắt đã biến thành tiểu hồ ly
chỉ to bằng con mèo ngay trước mặt họ.

Chương 80: Diễn xuất bất ngờ của Linh
Nhi (1)

Sự
biến hóa vô cùng kỳ dị diễn ra ngay trước mắt, khiến biểu cảm của đám người đứng
xem không ngừng thay đổi. Kinh ngạc thảng thốt có, rú lên sợ hãi có, ngây ra
như khúc gỗ cũng có. Điều khiến người ta thấy lạ là, bọn họ chẳng ai sợ sệt cả.
Thậm chí, có người còn lẩm bẩm nói: “Thì ra, thành chủ phu nhân dù là người hay
là hồ ly, đều xinh đẹp như thế này…”

“…
Các vị nhìn thấy rồi chứ?” Tuyệt Vọng đạo nhân mừng rỡ, lớn tiếng hét. “Con hồ
yêu này biết không còn cách thoát thân, nên đã ngoan ngoãn hiện nguyên hình!”

“Linh
Nhi…” Thu Hàn Nguyệt ôm tiểu hồ ly trắng muốt vào lòng. “Không phải sợ, cho dù
tình hình thế nào, ca ca cũng sẽ bảo vệ nàng.”

“Chít
chít chít…” Tiểu hồ ly thè chiếc lưỡi nhỏ ra liếm liếm ngón cái của hắn, cái đầu
khẽ ngẩng lên. Thu Hàn Nguyệt vô thức buông lỏng cánh tay, để nàng nhảy xuống mặt
đất, đột nhiên, nàng lại biến thành hình người kiều diễm trước mặt mọi người.

“Linh
Nhi là hồ ly, nhưng Linh Nhi không phải hồ ly xấu xa, Linh Nhi không hại người,
không ăn thịt người, chỉ ăn gà…” Khuôn mặt nhỏ bỗng hiện lên vẻ do dự, rồi
trong lời nói cũng như thiếu đi vẻ tự tin, ngượng ngùng hỏi. “Ca ca, ăn gà có bị
coi là người xấu không?” “Ca ca cũng ăn gà, ca ca là người xấu ư?” Thu Hàn Nguyệt
hỏi.

“Ca
ca là người đại tốt!”

“Vì
vậy?”

“Linh
Nhi cũng là người đại tốt, còn là một đại hồ ly tốt!”

“Phì
~” Trong đám người đứng xem, không biết là ai phì cười trước, ngay sau đó là từng
tràng cười rộ lên. Vị thành chủ phu nhân này, thực sự là quá quá quá quá quá
đáng yêu.

“Yêu
nghiệt, ngươi đã là hồ ly, thì không nên vi phạm thiên đạo, tu thành hình người,
càng không nên có hôn phối với phàm nhân, việc người thú liên hôn, là chuyện
làm luân loạn thế tình…”

“Đạo
nhân kia, là người xuất gia, sao cái miệng ăn nói chẳng nhân từ gì thế? Ngươi
xem thành chủ phu nhân của bọn ta, giống hệt như người được tạc bằng ngọc,
trong suốt, sạch sẽ khiến mọi vật trên thế giới này gặp người đều chỉ hận không
kịp trốn đi cho đỡ tủi hổ, ngươi nói thành chủ phu nhân là yêu tinh hại người,
lời khốn kiếp ấy từ đâu mà có?” Ông lão râu dài đó lại quát lên.

“Lão
trượng nói có lý!” Một thanh niên cũng lên tiếng. “Theo chúng ta thấy, nếu hại
người, thì cho dù là con người thì cũng chẳng khác yêu là mấy. Không hại người,
thì cho dù là yêu, cũng chẳng có gì là không tốt.”

Tuyệt
Vọng đạo nhân đột nhiên quát lên: “Ngu ngốc ăn nói ngu xuẩn, ngu tới không chịu
nổi nữa! Yêu tính là thứ ngươi có thể suy đoán sao? Ngươi dám đảm bảo một ngày
nào đó hung tính của yêu không phát tác? Lẽ nào phải đợi tới khi yêu nghiệt hút
cạn máu ở cổ họng ngươi, thì ngươi mới biết sự đáng sợ của yêu?”

Trong
đám người đứng xem, có người sắc mặt trắng nhợt, vội vã lùi về phía sau: “Thật
sự là hút máu người ư? Vậy vậy vậy vậy chúng ta chẳng phải ngày ngày sống trong
nguy hiểm?”

Tuyệt
Vọng đạo nhân vui mừng, gật đầu xác nhận: “Đương nhiên thế rồi, có yêu nghiệt sống
ngay bên cạnh, tức là đồng hành với nguy hiểm, không chừng tới một ngày đẹp trời
lại trở thành đồ ăn cho yêu nghiệt, nếu không thế tại sao đạo nhân của Thiên Nhạc
sơn ta phải vất vả đi khắp nơi, chỉ với mong muốn trừ yêu diệt nghiệt, mang lại
cuộc sống hòa bình cho nhân gian?”

Trong
đám người đó ngày càng xuất hiện nhiều vẻ mặt sợ sệt hơn, có người nói: “Theo
như lời đạo trưởng, yêu nghiệt đúng là nên sớm bị diệt trừ, vậy vậy vậy…”

“Vậy
cái đầu ngươi!” Ông lão râu dài giơ tay cốc một cái lên đầu người kia. “Hôm nay
ra ngoài quên không mang theo não phải không? Ngươi hãy nhìn cho kĩ đi, thành
chủ phu nhân hại người thế nào? Nói vậy thà bảo ta tin tên khốn ngươi sẽ hại
người còn hơn!”

Người
kia lắc đầu, lầm bà lầm bầm: “Nói vậy đâu có chuẩn? Có hại người hay không cũng
đâu viết trên mặt…”

“Sao
không viết trên mặt?” Ông lão râu dài lại vuốt vuốt bộ râu của mình. “Ta sống bằng
từng này tuổi rồi, thứ mà ta hiểu rõ nhất chính là câu nói ‘tâm người thể hiện
qua tướng mạo’. Phàm là những kẻ hung hãn, cho dù bình thường tỏ ra hiền lành
hòa nhã tới đâu, cũng vẫn luôn thấp thỏm lo âu, hai mắt đảo như rang lạc không
dám nhìn vào người đối diện, ngươi xem thành chủ phu nhân của chúng ta, đã ai từng
nhìn thấy đôi mắt nào trong sáng hơn thế chưa? Nếu giết một người như vậy đi,
thì đám đạo nhân các ngươi sẽ ngày ngày gặp ác mộng, còn đám lương dân bọn ta,
sẽ được thanh thản mà sống hay sao?”

“Yêu
và người sao đem ra so sánh với nhau được?” Tuyệt Vọng đạo nhân nhướng mày cao
giọng hét.

“Theo
lời đạo trưởng, phàm là dị loài biến thành hình người, cho dù không làm việc
ác, thì đều nên giết nên diệt?” Thu Hàn Nguyệt hỏi.

“Đúng
thế!”

“Tại
sao?”

“Ai
có phận người nấy, những hành vi vi phạm thiên đạo đương nhiên phải trừ khử.”

“Nếu
như thiên đạo không thể vi phạm, thì tại sao lại không ngăn chặn ngay từ khi dị
loài có ý định tu thành hình người? Lẽ nào sự khoan dung này của thiên đạo,
chính là muốn cho dị loài có cơ hội trở thành người, rồi mới diệt trừ cho hả dạ
sao…”

“Lời
này của thành chủ sai…”

“Những
lời ca ca nói không sai!” Linh Nhi giậm chân, khuôn mặt nhỏ nghênh lên uy quyền.
“Đại ca ca nói, cho dù là người hay là yêu, nếu có lòng hướng về đạo lý, thì đều
có cơ hội thành thần tiên! Yêu không hại người chính là có lòng hướng về đạo
lý, ngươi giết rồi, hại họ không thành được thần tiên thì làm thế nào? Linh Nhi
mặc dù không muốn thành thần tiên, nhưng Linh Nhi muốn làm một nương tử tốt của
ca ca, muốn sinh tiểu bảo bảo cho ca ca, ngươi giết Linh Nhi, chính là giết thê
tử của ca ca, cũng chính là giết bảo bảo của ca ca… hu hu hu… oa oa… ngươi thật
tàn nhẫn, ngươi muốn giết bảo bảo của ca ca và Linh Nhi, oa…”

Thành
chủ phu nhân òa khóc nức nở, chỉ vì nghĩ đến bảo bảo “tưởng tượng” sẽ bị người
ta giết chết.

“Linh
Nhi…” Thu Hàn Nguyệt muốn cười mà không thể, hắn mím chặt môi, ôm tiểu nha đầu
đang nước mắt nước mũi tèm lem vào lòng.

“Hu
hu hu… ca ca… bảo bảo thật đáng thương… bảo bảo không được nhìn thấy thế giới
tươi đẹp bên ngoài… không được ăn món đùi gà thơm nức mà Kính Phi ca ca nướng…
không được ăn món sủi cảo thơm nức mà Minh Thúy tỷ tỷ làm… bảo bảo thật đáng
thương… họ muốn giết bảo bảo, họ thật tàn nhẫn… hu hu…”

“Có
ca ca ở đây, sẽ không để họ giết… bảo bảo, đừng khóc nữa được không?”

“Họ
thật đáng ghét… đến bảo bảo cũng muốn giết… bảo bảo không phải là yêu… hu hu… họ
thật tàn nhẫn…”

“Đúng,
bọn họ thật khiến người ta căm ghét, hành vi của họ tàn nhẫn, nhưng ca ca sẽ
không để họ được như ý.” Vì bảo bảo “tưởng tượng” hiện giờ còn không biết đang
lang bạt nơi đâu, tiểu thê tử nhà hắn khóc rất nỗ lực.

“…
Lẽ nào thành chủ phu nhân có thai rồi?” Trong đám người kia, một giọng nói khe
khẽ vang lên hỏi.

“Thành
chủ phu nhân có thai rồi?” Ông lão râu dài cũng cao giọng hỏi. “Thành chủ phu
nhân có thai, đám đạo nhân các người còn không tha cho phu nhân? Các người nói
đi, rốt cuộc ai mới là kẻ bản tính hung hãn?”

“Các
người có lương tâm hay không hả?” Một nam tử hán vạm vỡ nhảy ra, xắn tay áo
lên, giơ nắm đấm. “Đám người xuất gia các ngươi chẳng phải lúc nào cũng mở miệng
nói từ bi sao? Giờ lại còn bắt nạt một thành chủ phu nhân yếu ớt trói gà không
chặt lại đang mang thai tiểu thành chủ, từ bi ở đâu? Các người dám động vào một
sợi tóc của thành chủ phu nhân, thì Mao lão tam ta sẽ không tha cho các ngươi!”

Ông
lão râu dài lắc đầu thở… dài: “Nếu thành chủ phu nhân thật sự là hung yêu, thì
sẽ không để cho đám người phàm các ngươi nhe nanh múa vuốt trước mặt mình, đúng
không? Các ngươi là đạo nhân bắt yêu, lẽ nào còn không hiểu đạo lý mềm nắn rắn
buông?”

“Chẳng
phải vậy sao, nếu thành chủ phu nhân thật sự là một đại ma đầu không việc ác
nào không dám làm, thì bọn họ còn dám đứng đó huênh hoang?”

Một
người có dáng vẻ thư sinh lên tiếng. “Nói đi cũng phải nói lại, bọn ta cũng còn
dám đứng ở đây nữa không?”

Chương 81: Diễn xuất bất ngờ của Linh
Nhi (2)

Đám
đạo nhân kia thấy những người đứng xem vừa có chút phản ứng tích cực nay bỗng
nghiêng về hướng khác, bất giác cuống cuồng, Tuyệt Vọng đạo nhân càng sợ hơn,
cao giọng nói: “Các ngươi thì hiểu gì? Nếu yêu vật không có vẻ ngoài xinh đẹp lộng
lẫy thì làm sao có thể mê hoặc người phàm? Làm sao khiến những người đang sống
vô thức lâm vào cảnh tử vong? Lúc này dung mạo như hoa, nhưng lúc sau sẽ là nhe
nanh múa vuốt, đấy là bản chất của yêu! Các ngươi chỉ chìm đắm mê muội trước vẻ
bề ngoài mà các ngươi nhìn thấy, thì chỉ còn con đường chết!”

“Nhưng
bọn ta đã nhìn thấy dung mạo như hoa, mà chưa thấy nhe nanh múa vuốt.” Người
nói, vẫn là ông lão râu dài kia. “Vừa rồi ngươi muốn thành chủ phu nhân hiện
nguyên hình, nhưng thành chủ phu nhân hiện nguyên hình hồ ly rồi vẫn khiến người
ta yêu quý, ngươi sẽ nói thế nào đây? Cho dù là cơ thể của người, nhưng có trái
tim độc ác, thì cũng không thể được gọi là người. Ngược lại, dị loài biến thành
người thì đã sao? Tâm địa thuần khiết, lương thiện, thì chính là người thật sự,
không phải sao?”

“Ông
già kia, thật không hiểu đạo lý!” Tuyệt Vọng đạo nhân trợn mắt. “Đám người ác
trong loài người, đã có pháp luật quan phủ trừng trị, còn cái ác của yêu, người
phàm sao bì được? Ngươi người trần mắt thịt, ngươi có thể nhìn thấy bản chất độc
ác của yêu nghiệt không? Ông già ngươi hễ mở miệng là đánh lạc hướng bách tính,
nếu có ngày yêu tính thật sự phát tác, hại tính mạng của bách tính, ông có chịu
trách nhiệm được không?”

“Chịu
trách nhiệm thì chịu trách nhiệm!” Ông già ưỡn ngực, khí thế không hề thua kém
ai. “Lão hủ ta dám lấy cái mạng già đã sống mấy chục năm ra đảm bảo, thành chủ
phu nhân dù ở bất kỳ đâu, cũng không bao giờ hại tính mạng con người! Ngược lại,
đám xuất gia tự coi việc cứu người là nhiệm vụ của mình kia, e rằng khi các
ngươi đi trừ ma diệt nghiệt, có người gặp nguy hiểm ngay trước mắt thì cũng lờ
đi như không thấy, lại còn đưa ra một lý do rất đường đường chính chính, lấy đại
cục làm trọng!”

“Ngươi…”
Sắc mặt đám đạo nhân thoáng biến, Tuyệt Vọng đạo nhân thì nén giận đã lâu, lập
tức bùng nổ. “Ngươi rõ ràng không phải một người dân bình thường, rốt cuộc
ngươi là ác nhân từ đâu tới, dám ở đây mê hoặc lòng người?”

Ông
lão phì cười, “Bị lão hủ nói trúng tim đen rồi chứ gì? Các vị đạo trưởng quên rồi,
nhưng lão hủ thì chưa quên, ba năm trước dưới núi Thiên Âm, các ngươi vì lùng bắt
một con yêu sói trong núi, mắt thấy cô gái đang bị kẻ ác ức hiếp, các ngươi sợ
lỡ mất giờ đẹp, lại coi như không nhìn thấy hành vi của kẻ ác kia, chuyện này
các ngươi dám nói là không có? Có biết vì sao lão hủ lại rõ chuyện này tới thế
không? Bởi vì hôm đó lão hủ vừa khéo đi ngang con đường ấy, không những tận mắt
chứng kiến tất cả, mà còn cầm đòn gánh đánh đuổi kẻ ác, vì vậy mà để lại vết sẹo
trên đùi.”

Lời
ông lão vừa dứt, những người xung quanh ồ lên, đặc biệt là khi nhìn thấy sắc mặt
đám đạo nhân ngượng ngùng xấu hổ trước những lời của ông lão, thì tiếng la ó
càng vang dậy, trong đó không thiếu những lời chỉ trích thậm tệ.

“Đường
đường là Thiên Nhạc sơn, danh tiếng các người bách tính bọn ta cũng nghe nhiều,
thì ra lại làm những việc ác độc như thế, không ngờ thật không ngờ…” Có kẻ nào
đó nói.

“Không
ngờ một danh môn chính phái, lấy chính nghĩa làm trọng, mà khi hành sự lại bạc
nhược như vậy…” Có thư sinh nào than. “Thật nhục nhã thật nhục nhã, thật là nỗi
ô nhục của người xuất gia!” Một đạo sĩ khác môn khác phái nào đó lên tiếng.

Sắc
mặt của đám đạo nhân Thiên Nhạc sơn tái xanh.

Lời
của ông lão rất đúng, những lời ấy đã đánh trúng vào nỗi đau của đám đạo nhân.
Bất luận thế nào, thời gian đầu khi nhập môn, họ đều được nghe lời giáo huấn về
việc thay trời hành đạo cứu vớt chúng sinh. Chuyện này rõ ràng là một cái gai
trong lòng họ, cho dù họ có tìm được đủ lý do biện bạch cho mình, thì cũng
không thể nhổ được cái gai ấy ra, hễ chạm vào là đau, mà một khi chạm vào, sẽ
khiến họ mắc nghẹn nơi cổ họng, khiến họ mặt mày biến sắc.

“Lão
già ngươi, miệng lưỡi… miệng lưỡi… miệng lưỡi…” Tuyệt Vọng đạo nhân giận quá
hóa lắp bắp, dù sao họ cũng chẳng phải đám người chí gian chí ác, chuyện đã từng
làm giờ mở miệng ra chối, rất khó.

“…Ngươi…
lão già ngươi, rốt cuộc là từ đâu tới?” Một đạo nhân phản ứng nhanh nhẹn cao giọng
chất vấn. “Nghe khẩu khí của ngươi, giống như cùng loài với yêu nghiệt!”

Ông
lão phì cười, vuốt vuốt chòm râu trắng, đáp: “Rất hay, vậy mời đạo trưởng hãy
xem xem lão hủ là yêu nghiệt gì, tiện thể bắt lão hủ luôn.”

Phong
thái đĩnh đạc đàng hoàng, càng làm nổi bật sự tức tối bất lực của đối phương,
cao thấp đã phân. Do đó, đám đạo nhân bắt đầu cảm thấy lai lịch của ông lão này
không bình thường, nhưng sau một hồi quan sát, xác nhận là người không phải
yêu, thế là Tuyệt Vọng đạo nhân bỗng dưng nảy sinh nghi ngờ, quay sang Thu Hàn
Nguyệt: “Thu thành chủ, ông lão này có phải là đã nhận sự ủy thác của ‘ai đó’ tới
làm nhiễu loạn lòng dân không?” Thành chủ đại nhân đứng bên cạnh làm khán giả
lâu như vậy, giờ nghe Tuyệt Vọng đạo trưởng hỏi, cười như không đáp: “Đạo trưởng
nói mập mờ như vậy là có ý gì? Sao không hỏi thẳng xem có phải ông lão ấy là
người do thành chủ ta phái đến không? Đạo trưởng đã nhắc cho bổn thành chủ biết,
nếu có lần sau, bổn thành chủ chắc sẽ suy nghĩ đến biện pháp này. Còn trước mắt,
ông lão này chỉ là một nghĩa sĩ thẳng thắn mà thôi.”

“Thu
thành chủ nói vậy là coi đạo nhân ở Thiên Nhạc sơn bọn ta là ngốc hết không bằng?”
Tuyệt Vọng đạo nhân cười nhạt, nếu không thể ung dung, thì đành làm mặt lạnh.
“Thu thành chủ vì muốn lừa gạt bọn ta, không ngại việc dùng yêu nghiệt khác thực
hiện kế ‘kim thiền thoát xác’, nay Tuyệt Tâm sư huynh hành tung còn chưa rõ, an
nguy không biết thế nào, ngài cho rằng trong tình hình này, bọn ta còn có thể
tin ngài được mấy phần? Thu thành chủ đã bị mê hoặc, bọn ta không thể thuyết phục
Thu thành chủ hợp sức trừ yêu, đành đắc tội vậy!”

“Không
cho phép ngươi dữ với ca ca!” Quệt sạch nước mắt, Linh Nhi đang ngoan ngoãn nằm
trong lòng ca ca đột nhiên nhảy dựng lên như một con nhím, chỉ thẳng vào mũi đạo
nhân, đôi mắt to long lên giận dữ, khuôn mặt hồng hào bỗng đỏ bừng. “Ngươi là
người xấu, không những muốn giết Linh Nhi, còn muốn giết bảo bảo của Linh Nhi,
còn hung dữ với ca ca, ngươi là người rất xấu! Đại ca ca nói, người như các
ngươi, không thể chịu được khi thấy cảnh người tốt sống vui vẻ!”

“Yêu
nghiệt to gan!” Tuyệt Tâm đạo nhân hét lên như sấm, với ý định trấn yêu. “Tiểu
tiểu hồ ly mà cũng dám giơ nanh múa vuốt trước mặt bổn đạo gia?”

“Ngươi
xem ngươi xem, ngươi cũng nói Linh Nhi chỉ là một tiểu tiểu hồ yêu rồi, vậy tại
sao ngươi lại coi Linh Nhi như đại đại yêu để truy giết? Tại sao còn muốn bám
riết Linh Nhi không tha? Ngươi cũng biết Linh Nhi không hại người đúng không?
Đúng không? Đúng không? Đúng không?”

Nàng
dựa vào ca ca, cái mặt nghênh lên, tay chống eo, tức khí phừng phừng, giọng chất
vấn người dù đã lên rất cao, nhưng nghe thì vẫn chẳng có chút hống hách nào, một
tiểu nha đầu xinh đẹp đáng yêu, khiến những người có mặt tại đây đều tin rằng,
chỉ có hồ yêu mới làm được thế, người phàm tìm đâu ra?

Còn
Thu Hàn Nguyệt vẫn đang chìm đắm trong sự kinh ngạc mà tiểu thê tử mang lại. Hắn
thực sự không hiểu, Linh Nhi nhỏ nhẹ ngại ngùng của hắn tại sao đột nhiên lại
biến thành thế này, dám đối mặt chỉ trích kẻ thù không đội trời chung với mình.

“Yêu
hại người các ngươi muốn giết, yêu không hại người các ngươi cũng muốn giết,
các ngươi là… đại hôn quan, đại xấu xa! Đến sét trên trời cũng không đánh Linh
Nhi, các ngươi lại dám đánh Linh Nhi, sét trên trời sẽ đánh các ngươi!” Linh
Nhi chỉ lên trời hét.

Tuyệt
Vọng đạo nhân không thể chịu được nữa, từ bao giờ hắn phải chịu cảnh bị tiểu
yêu mắng nhiếc? Còn không ra tay loại bỏ thì sau này uy của hắn ai theo. “Thu
thành chủ, trách nhiệm trừ yêu diệt ác nặng nề, đắc tội rồi!” Nói xong lật tay,
lẩm bẩm: “Khí bắt yêu ra, bắt yêu quy hàng!” Đùng!

Đột
nhiên, trên không trung, một tiếng nổ lớn vang lên, to tới mức khiến người ta hồn
bay phách lạc…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3