Cô vợ hồ ly ngốc nghếch - Chương 44 - 45

Chương 44: Nỗi oan khuất của kỹ nữ

Linh
Nhi nổi giận, người kinh ngạc nhất không phải là Phương Tử Hiên và các vị phu
nhân, mà chính là Thu Hàn Nguyệt.

Linh
Nhi của hắn cũng biết mắng người?

Linh
Nhi của hắn cũng biết đánh người?

Đây
là chuyện kinh thiên động địa tới mức nào?


vậy, hắn nhìn tiểu nha đầu đang trong cơn tức giận mà trợn mắt há miệng kinh ngạc.

Người
đầu tiên lên tiếng ngăn cản lại chính là kỹ nữ áo tím kia. “Thu thành chủ, ngài
không ngăn phu nhân của mình lại sao? Ngài muốn nhìn phu nhân của mình đánh chết
một mạng người sao?”

Kỹ
nữ áo tím lúc này hoàn toàn khác với khi nàng ta nhảy múa, khi múa nàng ta nóng
bỏng như lửa, nhưng lúc không múa thì lạnh lùng như băng. Giờ đây, đôi mắt đẹp
của nàng ta sắc như dao, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng, lạnh lùng lên tiếng.

Phương
Tử Hiên cũng nhắc: “Hàn Nguyệt, tôn phu nhân dường như… hơi kích động rồi đấy.”

Minh
Thúy run rẩy đi tới trước mặt chủ nhân, “Thành chủ, ngài ngăn phu nhân lại
đi….”

Cuối
cùng, Thu Hàn Nguyệt cũng bừng tỉnh, hắn bế bổng tiểu nha đầu đang dùng chân để
đá người kia lên, lùi về ngồi sau bàn, rời khỏi nơi xảy ra sự việc tầm mười mấy
bước chân. “Linh Nhi, không sao, không sao đâu, nào cho ca ca hay, rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì rồi?”

“…
Cô ta dám gần gũi ca ca nhân lúc Linh Nhi vắng mặt, Linh Nhi phải đánh chết cô
ta!” Hai mắt Linh Nhi trợn tròn, khuôn mặt ửng hồng, thở dốc.


ràng là đang rất tức giận. Hắn vuốt vuốt tóc Linh Nhi, dịu dàng dỗ dành: “Không
sao rồi, không sao đâu, nàng ta tiếp cận, thì ca ca sẽ để nàng ta tiếp cận sao?
Đừng giận nữa, nhé?”

“Linh
Nhi không muốn ở cùng người khác, Linh Nhi muốn một mình thôi!”

“…
Sao cơ?” Hắn thấy kinh ngạc, nhất thời không thể hiểu. “Linh Nhi không cần các
tỷ tỷ muội muội.”

Thu
Hàn Nguyệt lấy lại bình tĩnh, hơi hiểu ý mà tiểu thê tử của mình muốn biểu đạt,
nói: “Sao lại so sánh với người khác rồi? Có người khác từ bao giờ? Linh Nhi lại
không ngoan, dám không tin ca ca!”

“Linh
Nhi đâu có không ngoan, Linh Nhi chỉ là… chỉ là không muốn chia sẻ với người
khác!”

Chia
sẻ? Đến từ này cũng đã học được từ bao giờ? Thu Hàn Nguyệt vô thức liếc mắt
nhìn về phía bốn vị phu nhân của Phương Tử Hiên lúc này đang đứng ngoài cửa,
ghé môi vào chiếc tai trắng trẻo, hạ giọng, thân mật hỏi: “Tiểu ngốc nghếch, ca
ca có mình nàng là đủ rồi, còn ai có thể chia sẻ? Nàng quên rồi ư, ca ca chỉ
hôn Linh Nhi thôi, ngoài Linh Nhi ra, làm gì có người nào khác?” Đôi mắt to của
Linh Nhi nghi ngờ ngước lên, cơn tức giận đã phát tác ra, lúc này lại thấy hơi
sợ, hơi hổ thẹn, “Ca ca…”

“Không
sao, ta sẽ về sớm thôi.” Hắn nở một nụ cười nhẹ nhàng yêu thương, quay đầu gọi
a hoàn. “Minh Thúy, gọi Hạng Vinh Hạng Khôn ngoài cửa, cùng hộ tống phu nhân hồi
phủ.”

Khóe
mắt Minh Thúy lén liếc nhìn sắc mặt của chủ nhân, thấy yên tâm hơn, đỡ phu nhân
thong thả rời đi.


người lại nắm chặt tay, không thể kìm nén được nữa, cất tiếng: “Xin hỏi thành
chủ đại nhân, ngài thân là chủ nhân của một thành, chịu trách nhiệm về hạnh
phúc sinh tồn của bách tính, nhưng có thể đứng ra làm chủ cho bách tính được
không?”

Thu
Hàn Nguyệt từ từ quay người lại, vẻ mặt hài hòa, đáp: “Có thì sao mà không có
thì sao?”

“Dân
nữ muốn kêu oan với thành chủ đại nhân, mong thành chủ đại nhân đứng ra làm chủ
cho dân nữ.” Nói rồi, kỹ nữ áo tím quỳ dưới đất, lưng ưỡn thẳng, khuôn mặt lạnh
lùng.

Phương
Tử Hiên bỗng hét lên: “Tử Oanh, nàng đang làm gì vậy?”

“Dân
nữ muốn kêu oan thay tỷ muội của mình.”

Thu
Hàn Nguyệt nhướng mày, đôi môi đẹp của hắn bỗng mím lại thành một đường cong
hòa hợp.

“Xin
hỏi, cô nương muốn tố cáo ai? Oan khuất gì?”

“Tỷ
muội của dân nữ vô cớ bị đánh bị chửi, có Thu thành chủ, Phương lão gia và mấy
vị phu nhân làm nhân chứng, có vết thương trên người tỷ muội của dân nữ làm vật
chứng, xin thành chủ minh xét.”

Thu
Hàn Nguyệt chắp tay sau lưng, cười mà như không cười: “Đơn tố cáo đâu?”

Phương
Tử Hiên chau mày: “Hàn Nguyệt, chuyện này cứ giao cho đệ, huynh…”

Kỹ
nữ áo tím cao ngạo ngẩng đầu, ánh mắt ngang bướng, hỏi: “Phương lão gia, ngài
là phú hào một phương, nhưng không phải người trong quan môn, sao có thể thụ lý
được việc tố cáo của dân nữ?”

“Ngươi_____”
Phương Tử Hiên tức nghẹn lời.

“Bổn
thành chủ không ngại việc xử lý vượt cấp, thay phán viện thụ lý vụ án này.” Thu
Hàn Nguyệt vỗ tay lệnh cho kẻ hầu nhà họ Phương mang lên một chiếc bàn đặt giữa
phòng, vén áo bào ngồi xuống. “Nguyên cáo trình đơn cáo trạng lên, nhân chứng đứng
sang một bên.”

“Nguyên
cáo” lanh lảnh đáp: “Cáo trạng chỉ một lát sẽ có. Phương lão gia, xin cho dân nữ
mượn giấy bút.”

Phương
Tử Hiên hận tới nghiến răng trèo trẹo, nghiêng người ghé tai kỹ nữ áo tím nói:
“Ta biết nàng cao ngạo hơn trời, nhưng mệnh nàng mỏng như tờ giấy, nàng làm thế
này, chẳng phải tự chuốc vạ vào thân sao!”

Kỹ
nữ áo tím mặt chẳng biến sắc, đáp: “Đạ tạ Phương lão gia đã dạy dỗ, có thể cho
mượn giấy bút dùng không?”

“Tử
Hiên, ngươi giàu có nổi tiếng khắp vùng, cung cấp giấy bút cho nàng ta đi.” Thu
Hàn Nguyệt nói.

“Ngươi…”
Phương Tử Hiên phất tay áo, ra hiệu, bọn người dưới bèn mang giấy bút vào.

Kỹ
nữ áo tím bắt đầu mài mực, trải giấy ra đất. Tay áo vén lên, để lộ cổ tay trắng
ngần như tuyết, cầm bút, chiếc bút như con rắn, chẳng bao lâu mặt giấy đã dày đặc
chữ, chữ nào chữ nấy ngay ngắn, rắn rỏi, hoàn toàn không có chút yếu đuối nào của
phụ nữ, thật đúng là “thư giục mau xong mực đậm nồng”[11]. Chữ đẹp, chữ đẹp. Viết
xong, giơ cao lên đỉnh đầu: “Thành chủ, cáo trạng ở đây.”

[11] Câu thơ trong bài Vô đề II của Lý
Thương Ẩn đời Đường Trung Quốc. Trần Trọng San dịch.

“Tử
Hiên, ngươi hãy làm sư gia, đọc cho bổn thành chủ nghe xem.”

Đến
nước này, Phương Tử Hiên chẳng hỏi lại tiếng nào, đón lấy tờ cáo trạng, cao giọng
đọc: “Dân nữ Tử Oanh, thay muội muội kêu oan, tố cáo…”

Nàng
ta viết rất có đầu có cuối, hơn một trăm chữ, Thu Hàn Nguyệt chăm chú lắng
nghe, từ đầu tới cuối, nụ cười vẫn đọng trên môi. “Những điều ngươi tố cáo, có
đầy đủ vật chứng nhân chứng không? Vết thương trên người lệnh muội, có được kiểm
nghiệm chưa?”

Kỹ
nữ áo tím điềm đạm đáp: “Chưa kiểm nghiệm, mong thành chủ đại nhân cho người tới
kiểm tra thương tích.”

“Được,
bổn thành chủ chuẩn.” Thành chủ đại nhân tỏ rõ sự công chính nghiêm minh, “Theo
nguyên cáo, bổn thành chủ nên xử phạt người hành hung kia thế nào?”

“Nguyên
cáo” ưỡn thẳng lưng, “Trừng phạt theo luật.”

“Vậy
thì, truyền nhân chứng lên công đường. Phương Tử Hiên, trong cáo trạng viết
ngươi tận mắt chứng kiến, ngươi không ngại kể lại chuyện này cho bổn thành chủ
nghe chứ.”

“Bẩm
thành chủ đại nhân, cổ họng thảo dân sưng tấy, rất đau… khụ… khụ… khụ… không thể
nói chuyện!”

Khóe
môi kỹ nữ áo tím nhếch lên khinh miệt.

“Các
vị phu nhân thì sao?”

“Bẩm
thành chủ đại nhân, chúng dân phụ đầu đau như búa bổ, e là không thể… không thể…”
Bốn phu nhân của Phương Tử Hiên lần lượt ngả người vào cánh tay của a hoàn đứng
hầu sau mình, rồi được họ lập tức đưa ra ngoài.

Sự
khinh miệt trên khóe môi của kỹ nữ áo tím càng rõ nét hơn.

“Nhân
chứng đều phát bệnh, nguyên cáo Tử Oanh, số ngươi thật đen đủi.”

“Thành
chủ quên là dân nữ còn một nhân chứng nữa ư?”

“Người
nào?”

“Chính
là thành chủ đại nhân.” Đôi mắt đẹp ngước nhìn hắn chẳng sợ hãi.

“Phải
rồi, bổn thành chủ suýt thì quên mất. Bổn thành chủ cũng là một trong số các
nhân chứng. Vậy thì, xin hỏi nguyên cáo, ngươi cho rằng bổn thành chủ sẽ làm chứng
thế nào đây?”

“Chủ
của một thành, phụ mẫu của dân, trên có trời xanh, dưới có thần linh, dân nữ xuất
thân thấp kém, chỉ mong thành chủ đòi lại công bằng cho dân nữ.”

“Công
bằng?” Thu Hàn Nguyệt hét lớn, “Công bằng ở đâu ra? Bổn thành chủ đầu thai vào
nơi tốt, sinh ra đã có bá phụ làm hoàng đế, có phụ thân là thành chủ, việc này
đối với rất nhiều người mà nói, là một sự bất công. Dám hỏi nguyên cáo, ngươi
cho rằng bổn thành chủ nên trả lại công bằng cho ngươi thế nào?”

“Nguyên
cáo” lạnh lùng nhướng mày liễu lên, “Nếu thành chủ đại nhân cố chấp bao che cho
hung phạm, dung túng hung phạm, thì dân nữ chẳng còn gì để nói nữa!”

Lần
này, Thu Hàn Nguyệt gật đầu đồng tình: “Ngươi nên không có gì để nói từ lâu rồi!”

“Ha.”
Một tiếng cười lạnh lùng vang lên. “Xem ra, thành chủ đại nhân lại không hề thấy
xấu hổ vì việc bao che cho người thân của mình, ngược lại còn thấy vui?”

“Bổn
thành chủ bao che, thiên vị đấy, ngươi định làm gì?”

“Ngài…”
Khuôn mặt kiều diễm của kỹ nữ áo tím đỏ bừng vì tức giận, nói từng từ từng chữ
rõ ràng. “Kẻ dùng quyền để mưu sự, sẽ nhờ quyền mà đắc thế, rồi cũng có ngày bị
kẻ có quyền thế cao hơn chèn ép, chỉ biết ức hiếp những kẻ yếu thế hơn mà
thôi.”

“Được,
kiến giải độc đáo, chính xác.” Thu Hàn Nguyệt gật đầu khen. “Vậy, mời cô nương
hãy tìm một vị quyền thế cao minh hơn tới mà áp chế bổn thành chủ đi. Trước khi
ngươi tìm được, bổn thành chủ chắc chắn phải bảo vệ, thiên vị phu nhân của
mình.”

Phương
Tử Hiên lắc đầu: cô nương Tử Oanh tâm cao khí ngạo, lần này thì đã thực sự
khiêu khích được thiên tính tàn nhẫn của thành chủ đại nhân, diễn kịch lâu như
thế, cũng đủ rồi đấy. “Hàn Nguyệt, chuyện này xảy ra ở phủ của đệ, hãy giao cho
đệ giải quyết, huynh cũng nên về với tẩu phu nhân đi.”

“Chủ
nhân hạ lệnh tiễn khách, ta cũng chẳng thể mặt dày mà không đi.” Thu Hàn Nguyệt
phất tay áo, khum tay cáo từ: “Làm phiền Tử Hiên, tìm một đại phu y thuật cao
minh đến chữa trị cho người bị thương, chi phí hết bao nhiêu cứ báo lại cho Nam
Trung. Tạm biệt.”

“Cái
gọi là thành chủ anh vũ, anh hùng thiếu hiệp, thì ra chỉ sáng loáng bên ngoài
còn mục ruỗng bên trong, thì ra lại hèn hạ, ti tiện như thế!”

Những
lời này, quả nhiên đã khiến Thu Hàn Nguyệt phải dừng bước, quay đầu quát: “Xem
ra, bổn thành chủ nên hèn hạ, ti tiện hơn chút nữa mới phải. Rút phắt chiếc lưỡi
lanh lợi kia của cô nương đi, thế nào?”

“Dùng
thế áp người, dùng lời dọa dẫm, bề ngoài thì tưởng mạnh mẽ, nhưng trong lòng
thì yếu đuối…”

“Cô
nương Tử Oanh, cô nương nói đủ rồi đấy!” Phương Tử Hiên vội lên tiếng, cắt
ngang những lời cay nghiệt của nữ tử thanh lâu cao ngạo này. “Cô nương tưởng
thành chủ đại nhân chỉ nói chơi, chỉ dọa dẫm thôi ư? Đừng nói thành chủ đại
nhân, ngay cả Phương Tử Hiên ta, rút đầu lưỡi ngươi cũng chẳng phải việc khó
khăn gì!”

Nửa
khuôn mặt của người kỹ nữ đỏ lựng, cố gắng để ngăn không cho nước mắt rơi xuống,
ngang bướng tức giận nhìn trừng trừng.

Thu
Hàn Nguyệt nhếch môi lên, đi thẳng.

Từ
lúc quay về phủ, Linh Nhi cứ suy nghĩ liệu có phải mình đã làm sai? Mấy ngày
sau đó đều tỏ ra ngoan ngoãn hiểu biết im lặng như thường, ăn uống điều độ, còn
theo ma ma trong phủ học thêu, chỉ mất có hai ngày, đã thêu được hai con vịt
béo múp lên khăn tay tặng cho ca ca làm tín vật đính ước.

Thu
Hàn Nguyệt cũng nhận lấy, nhưng vẫn cảm thấy nên trừng phạt tiểu nha đầu này,
vì công việc bận rộn, nên cũng chưa đả động tới. Nào ngờ, mười mấy ngày tiếp
theo, bị ca ca lạnh nhạt khiến Linh Nhi ai oán tích tụ, vừa hay Ngụy Di Phương
tới chơi, qua sự chỉ dẫn của thiên kim Hầu môn này, Linh Nhi đau lòng thì đau
lòng, vẫn quyết định...


Bỏ nhà ra đi.

Ngụy
Di Phương đưa tiểu mĩ nhân đi du sơn ngoạn thủy, vì không muốn để Thu Hàn Nguyệt
đuổi theo bắt được nên làm giả hiện trường là đi về phía Nam, rồi thay đổi lịch
trình đi về phía kinh thành, trên đường, lại bất ngờ gặp một quý nhân, diện mạo
xinh đẹp trong sáng của Linh Nhi thu hút sự chú ý của quý nhân ấy, gây ra rắc rối
lớn cho Thu Hàn Nguyệt.

Chương 45: Cuộc gặp gỡ của Linh Nhi

“Ngụy
tỷ tỷ, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?”

“Muốn
đi bao lâu thì đi bấy lâu.”

“Linh
Nhi nhớ ca ca, muốn về nhà…”

“Về
nhà, muội chỉ có thể ở trong phủ cả ngày, không được nhìn sông nhìn núi, không
được nếm các món ngon khắp nơi, không được vui chơi thế này, muội có chắc chắn muốn
về không?” “Vậy… Thôi đi thêm một thời gian ngắn nữa xem sao.” “…” Ha, Thu Hàn
Nguyệt, ngươi cũng có ngày này!

Vào
ngày đại hôn của Thu Hàn Nguyệt, Ngụy Di Phương nghe Thu Quan Vân nói tới việc
bế quan nửa năm, khi ấy đã nảy sinh ý định muốn đưa thê tử của người ta đi rồi.
Lần này gặp cơ hội, đương nhiên phải thực hiện ngay. Nàng ta đưa Linh Nhi rời
khỏi thành Phi Hồ, đi về phía Nam rồi vòng một vòng cung rộng, lại vòng đi về
hướng kinh thành, đi cũng gần một tháng rồi. Trong một tháng này, có cảnh đẹp để
ngắm, có người đẹp để ngắm, thỉnh thoảng lại có cái miệng nhỏ xíu của mĩ nhân
nhắc nhở nàng ta về nỗi đau khổ mà Thu Hàn Nguyệt đang phải chịu đựng, vui sướng
quá.

Hôm
nay, họ đến trấn Thái Bình, trấn này là một trấn quan trọng trên đường vào
kinh, phố phường tấp nập, mọi thứ đều rất đầy đủ, lại có phần náo nhiệt. Linh
Nhi thích xem, Ngụy Di Phương cũng muốn được mở rộng tầm mắt, thế là họ bèn tìm
một quán trọ để ngủ lại.

“Ngụy
tỷ tỷ, bây giờ ca ca còn giận Linh Nhi nữa không?” Trong phòng, đợi ăn uống no
say xong rồi, hàng ngày Linh Nhi đều bắt đầu nỗi nhớ nhung của mình.

“Nếu
hắn không giận nữa, thì nhất định sẽ đuổi theo.”

“…
Ca ca không đuổi theo, bởi vì còn đang giận?”

“Có thể là như thế.” Chỉ là có thể,
tiểu mĩ nhân, coi như tỷ tỷ không lừa gạt gì muội cả.

Cái đầu nhỏ xinh đẹp cúi gằm. “Ca
ca xấu, giận gì mà lâu như thế, Linh Nhi không thích ca ca nữa…”

“Ngoan, bảo bối, ca ca không
thương muội nữa, Ngụy tỷ tỷ thương muội.” Ngụy Di Phương bẹo cái má hồng phấn mịn
màng của Linh Nhi, rồi giơ tay ra vỗ vỗ. “Đi, Ngụy tỷ tỷ đưa muội ra phố, nghe
hát kịch.”

“Được!” Cái đầu nhỏ lại hào hứng
ngẩng phắt lên, ánh mắt lấp lánh.

Tình này cảnh này, Ngụy Di Phương
lại muốn cười thầm điên cuồng trong lòng, bao nhiêu năm nay nàng ta phải chịu
nhiều ấm ức từ tên tiểu tử Thu Hàn Nguyệt kia, giờ là lúc giải tỏa.

Trước cửa quán trọ, Linh Nhi háo
hức cắm đầu cắm cổ lao ra ngoài như một mũi tên, đâm cả vào người một khách
nhân đang bước vào quán trọ, chiếc mũ màu hồng chụp trên đầu vì cú va chạm đó
mà rơi xuống đất, khiến khuôn mặt xinh đẹp trắng hồng, thuần khiết như hoa bách
hợp lồ lộ trước mắt bao người, thu hút bao ánh mắt ngẩn ngơ, và cả những tiếng
xuýt xoa.

“Ngụy tỷ tỷ nói không được làm
rơi mũ, rơi rồi sẽ gặp phiền phức, Linh Nhi không muốn gặp phiền phức…” Linh
Nhi lẩm bẩm, rồi nhặt mũ lên, đang định đội lên đầu, vành mũ bỗng bị hai ngón
tay thon dài giữ chặt lại.

“Cảnh sắc đẹp thế này lại dùng thứ
đó để che mắt lại, làm vậy thật uổng phí quá?”

“… Hả?” Đôi lông mi dài và dày
ngước lên, hai con mắt tròn xoe trong leo lẻo nhìn đối phương, cười tươi tắn.
“Ngươi là ai? Linh Nhi không quen ngươi.”

“Đôi môi xinh hé mở, cặp mắt đẹp
long lanh, một vẻ đẹp như thế, thật đáng cảm thán.” Người kia khẽ lẩm nhẩm như
ngâm thơ.

“… Linh Nhi!” Ngụy Di Phương đuổi
tới nơi, vội vàng kéo giãn khoảng cách giữa nàng và người lạ, rồi xù lông bảo vệ
nàng như gà mẹ bảo vệ gà con, ánh mắt lạnh lẽo: “Vị huynh đài này, xin…” tự trọng.

Hai từ phía sau, sau khi nhìn kĩ
ngũ quan của người đứng trước mặt bỗng dưng không sao thốt ra được. “Ngươi…”

“… Nàng?” Người kia cũng ngẩn ra,
rất nhanh, thay vào dáng vẻ ngượng ngùng ấy là một nụ cười đầy ẩn ý. “Ta tưởng
là ai, thì ra lại là vị phu nhân vô duyên đã tháo hôn bỏ nhà đi của mình.”
“Thái… các hạ nhầm rồi, người tháo hôn không phải là ta, mà là đường tỷ của
ta.” Người đứng trước mặt thân phận tôn quý, dù tùy tiện như Ngụy Di Phương
cũng phải giữ vài phần lễ nghĩa. “Người đông tai mắt nhiều, xin thứ lỗi cho Di
Phương không thể kiến lễ ngài… Di Phương cáo từ.” Ngụy Di Phương dắt theo Linh
Nhi, vội vội vàng vàng lách qua người quý nhân kia.

“Lệnh tôn vẫn đang rất quan tâm tới
hành tung của Ngụy tiểu thư.”

Lời nói nhẹ nhàng đượm ý cười ấy,
đã thành công ngăn được bước chân đang định bỏ đi kia. Nàng ta quay đầu lại, cười
ngượng ngùng. “Ta nghĩ, các hạ có lẽ sẽ không muốn gia phụ biết được hành tung
của Di Phương đâu.”

“Tại sao?”

“Bởi vì người mà các hạ muốn lấy
không phải là ta, gia phụ biết được hành tung của ta có bắt ta về thì cũng làm
được gì, các hạ không lẽ lại không hiểu.”

“Nàng đã quên thân phận của ta rồi
sao? Cho dù ta muốn hay không, thì có một vài người vẫn cứ phải lấy.”

“Ngài…” Ngụy Di Phương chẳng biết
phải nói gì. “Ý của các hạ là…”

“Ta chẳng có ý gì cả, có điều mời
mọc cũng chẳng thể sánh được với ngẫu nhiên tương ngộ, nếu nàng và ta đã gặp
nhau ở đây, điều đó cho thấy chúng ta có duyên, sao không làm bạn đồng hành?”

“… Làm bạn đồng hành?”

“Đúng thế. Ra ngoài nhờ bạn bè,
có nhiều bạn không phải việc xấu, không phải thế ư?”

Nàng và hắn trở thành bạn của
nhau từ bao giờ? Ngụy Di Phương dùng ánh mắt hoài nghi nhìn đối phương, thuận
theo ánh mắt của hắn, nhìn thấy Linh Nhi, đột nhiên hiểu ra. Thế là, trái tim
đang treo cao đầy cảnh giác của nàng bỗng như trút được gánh nặng, tư duy nhanh
nhạy lại hoạt động bình thường, nàng đáp: “Nếu trong lòng các hạ đang nghĩ đúng
như Di Phương đoán, thì Di Phương khuyên các hạ, tốt nhất nên sớm dừng lại.”

Quý nhân khum tay: “Mong Ngụy tiểu
thư chỉ giáo.”

“Ngài có biết nàng ấy là người thế
nào…”

“Ngụy tỷ tỷ.” Linh Nhi đợi lâu sốt
ruột. “Đừng đứng ở đây mãi nữa, Linh Nhi muốn đi xem kịch, đi thôi ~ ~.”

“Linh Nhi?” Quý nhân cười điềm đạm,
cất bước lại gần, nhìn vào đôi mắt sóng sánh long lanh ấy, trên thế gian này
sao lại có một đôi mắt ngây thơ thuần khiết đến vậy. “Linh Nhi thích xem kịch
gì?”

“… Ngươi là ai?”

“Minh Hạo.”

“Minh Hạo?” Linh Nhi cau mày suy
nghĩ. “Linh Nhi không quen ngươi, ca ca không cho Linh Nhi nói chuyện với người
lạ.”

Người tự xưng là Minh Hạo kia
thoáng ngẩn ra, cảm giác dường như tiểu mĩ nhân này có chỗ nào đó rất khác lạ.
“Ca ca của nàng không cho nàng nói chuyện với người lạ, nhưng chúng ta đã quen
nhau rồi, nên có vấn đề gì đâu.”

“… Quen rồi ư?”

“Biết được tên của nhau là coi
như đã quen, ta biết nàng là

Linh Nhi, nàng biết ta là Minh Hạo,
đúng không?”

“… Ừm?” Là thế ư?

“Đi thôi, Linh Nhi, ta đưa nàng
đi xem kịch.” Đi tới nắm lấy bàn tay nhỏ của Linh Nhi, dắt nàng bước đi. Còn
Linh Nhi, cũng tò mò quan sát khuôn mặt tinh anh tuấn tú của người đàn ông mới
quen, ngây ngô đi theo hắn.

Việc này…

Ngụy Di Phương vừa lo vừa bực,
đưa Linh Nhi bỏ đi khiến Thu Hàn Nguyệt lo sốt vó lên là một chuyện, nhưng để
thê tử của người ta bị người đàn ông khác dụ dỗ đi mất lại là chuyện khác, nếu
là việc đầu tiên, nàng ta có thể an nhàn tự tại tận hưởng cơn giận của Thu Hàn
Nguyệt, nhưng để việc sau đó xảy ra thì… không, nàng ta không dám nghĩ nữa,
cũng không gánh nổi tội.

“Thái… Minh công tử, ngài hãy thả
Linh Nhi ra! Linh Nhi, muội là đồ ngốc, mau đứng lại cho ta!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3