Cô vợ hồ ly ngốc nghếch - Chương 15 - 16 - 17

Chương 15:
Thành chủ nổi giận

“Tại hạ chuyên buôn bán các loại
gỗ, lần đầu đến nơi này, không người thân thích, lạ nước lạ cái, mong thành chủ
đại nhân quan tâm giúp đỡ.”

“Tại hạ là người mua bán dầu thực
vật, thành Phi Hồ nhiều thầu dầu, hướng dương, tại hạ định thu mua với số lượng
lớn, mong thành chủ đại nhân giúp đỡ.”

“Thành chủ đại nhân, tại hạ là…”

Bị một đám thương nhân vây quanh,
Thu Hàn Nguyệt vẫn giữ nụ cười hòa nhã ngàn năm không đổi của mình, gật đầu nhận
lời, đóng vai một thành chủ đại nhân phong độ ngời ngời, nho nhã lịch sự rất đạt.

Thịch thịch thịch. Thật buồn
chán, thật vô vị, Linh Nhi muốn ăn gà. Chiếc đầu nhỏ xíu xinh đẹp của tiểu hồ
ly màu trắng như tuyết rúc vào lòng hắn, cọ cọ vào ngực hắn.

“Nằm im nào.” Hắn chau mày khẽ mắng.

“Thu thành chủ, ngài nói gì cơ?”
Một thương khách mặc áo lụa ngồi bên tay phải Thu Hàn Nguyệt, đang định cầm
chén rượu lên kính hắn, lại nghe thành chủ đại nhân lên tiếng, vội vàng bợ lời.

“Không có gì, bổn thành chủ xưa
nay vẫn thích tự nói chuyện một mình.”

Kính Phi đứng sau lưng hắn, khóe
miệng giật giật.

“Ha ha…” Thương khách áo lụa cười
nịnh bợ. “Thành chủ thật thú vị, thật thú vị. Thành chủ tuổi trẻ tài cao, thực
sự xứng đáng là anh hùng thiếu niên đương thời. Tự cổ chí kim, anh hùng ắt phải
có mĩ nhân, thành chủ đại nhân cũng nên sớm tìm thành chủ phu nhân đi thôi!”

Khịt khịt khịt. Người này nhiều lời
quá, Linh Nhi không muốn nghe. Tiểu hồ ly thè chiếc lưỡi màu hồng phấn liếm liếm
ngón tay hắn.

“Cố gắng nhẫn nhịn thêm chút nữa.”
Hắn gãi gãi cổ “nàng” an ủi.

“Ừm?
Ngài…” Thương khách áo lụa ngẩn người, nhưng rồi lập tức tỉnh ngộ: Tự nói chuyện
với mình? Thành chủ đại nhân tuổi còn trẻ như vậy, sao lại mắc tật này chứ?

“Thành
chủ, là thế này, tại hạ đến từ Lạc Phượng thành, thành chủ thành Lạc Phượng là
Diêu Vạn Đường cũng chính là em rể của tại hạ, Diêu thành chủ có một muội muội,
diện mạo như hoa, dịu dàng hiền thục…”

Khịt
khịt khịt. Người này thật đáng nghét, Linh Nhi tức giận rồi! Tiểu hồ ly không
còn kiên nhẫn được nữa mà nghiến hàm răng nhỏ, rồi khẽ cắn vào ngón tay cái của
hắn.

“…
Đang ghen à?” Hắn cũng cười và hỏi.

“Ừm?
Thành chủ…” Chứng bệnh này, xem ra rất nghiêm trọng. “Diêu thành chủ vô cùng
ngưỡng mộ và quý trọng tài năng của Thu thành chủ, khi biết tại hạ sẽ tới Phi Hồ
thành bàn việc hợp tác làm ăn, còn đặc biệt nhờ tại hạ hỏi thăm sức khỏe của
thành chủ và lão thành chủ. Thu thành chủ là con cháu thiên tử, Diêu thành chủ
cũng là hoàng thân quốc thích, hai nhà môn đăng hộ đối, một sự kết hợp rất hợp
ý trời, nếu Thu thành chủ đồng ý, tại hạ…”

“Chít______”
Linh Nhi tức chết mất! Tiểu hồ ly cuối cùng không thể nhịn hơn được nữa, nhảy
nhót loạn xạ, mở miệng cắn phập một miếng vào ngón tay béo múp míp đang giơ ra
trước mặt. “Á!” Bị tấn công đột ngột khiến thương khách áo lụa hét lên thảm thiết,
cơ thể mập mạp của ông ta nhảy chồm chồm lên như một con tinh tinh, vung vẩy
ngón tay vừa bị cắn, nên cũng vung vẩy cả vật thể không biết là thứ gì đang gặm
trên ngón tay mình kia.

Không
khí trong phòng bỗng trở nên dị thường.


lẽ không ngờ tiểu hồ ly sẽ dùng chiêu này, nên Thu Hàn Nguyệt hoàn toàn không
có sự đề phòng, lúc này cũng đang nghiến răng nghiến lợi vì tức giận: Tiểu hồ
ly ngốc nghếch, đồ ngốc nghếch này!

Nhưng
tức thì tức, nhìn cơ thể nhỏ bé của “nàng” bị người ta vung qua vẩy lại, thì lửa
giận trong người hắn lập tức chuyển sang vị thương khách kia.

“Dừng
lại cho ta!” Khi hắn hét lên với thương khách áo lụa, cũng là lúc hắn lao tới gần
người kia, tay trái giữ lấy cánh tay của người thương khách kia, tay phải giật
lấy cơ thể nhỏ nhắn của tiểu hồ ly. “Còn không mau nhả ra?”


tiểu hồ ly vẫn luôn nằm trong ống tay áo rộng của Thu Hàn Nguyệt, nên mọi người
không biết thành chủ tức giận điều gì, thương khách áo lụa bị tấn công kêu lên
thảm thiết, chư khách xung quanh thì không nhìn rõ vật bị ông ta hất kịch liệt
kia là vật gì. Khi thành chủ thu lại vật đó vào trong ống tay áo, rồi lập tức
quay người bỏ đi, bọn họ vẫn còn chìm trong hoang mang: Vừa rồi đã xảy ra chuyện
gì?

Lần
này thì Thu Hàn Nguyệt tức giận thực sự.


trước kia khi hắn quyết định mang tiểu nha đầu ngây ngô không rành thế sự này về
là xuất phát từ sự bốc đồng hay lòng tham khi nhìn thấy cái đẹp, thì hiện tại
tình cảm của hắn dành cho tiểu nha đầu rất sâu nặng, rất quấn quýt, tới mức
chính hắn cũng không ngờ tới, hắn còn tưởng vì cuộc sống của mình vô vị buồn
chán quá nên mới cần tiểu nha đầu thêm chút màu sắc vào đó, nhưng giờ tiểu nha
đầu trở thành thứ hắn vô cùng yêu thương, hắn chỉ hận không thể mang hết những
gì đẹp đẽ nhất, tốt nhất dâng tới trước mặt nàng, chỉ hận không thể ngậm nàng
trong miệng, khảm nàng vào tim…

Càng
trân trọng, lại càng lo sợ!

Hắn
sợ.

Sợ
tiểu nha đầu bị bắt nạt, sợ nàng phải chịu ấm ức.

Nhưng…

Hắn
cũng giận!

“Nàng
có biết hôm nay nàng đáng bị đòn không?”

“Linh
Nhi…”

“Còn
không biết mình sai ở đâu hay sao?”

“Linh
Nhi không sai!” Khuôn mặt nhỏ cũng tức giận vênh lên.

“Nàng…”
Khuôn mặt anh tuấn của hắn sầm xuống, “Không sai? Vừa rồi tại sao nàng lại đột
nhiên tấn công người ta? Nếu không có ta ở đấy, thì nàng có khả năng tự bảo vệ
mình không? Nàng phải làm thế nào để thoát thân? Nếu ta không đón được nàng,
nàng bị hắn hất ngã, thì liệu nàng có thể tiếp đất an toàn không? Nàng có thể tự
bảo vệ mình không?”

“Ta…
ta…” Linh Nhi cúi gằm đầu xuống.

“Nàng
còn nói mình không sai nữa?”

“…
Linh Nhi không sai!” Khuôn mặt người đó thật đáng ghét, giọng nói cũng đáng
ghét, tất cả đều đáng ghét, Linh Nhi ghét ông ta! “Nàng vẫn không chịu nhận lỗi?”
Sắc mặt hắn tái xanh vì giận.

“Linh
Nhi…” Nàng ngước đôi mắt ầng ậc nước lên nhìn hắn, chiếc miệng nhỏ nhắn run
run: “Ca ca thật đáng ghét, Nguyệt ca ca thật đáng ghét!”

“Nàng…”
Hắn tức tới ngũ tạng muốn bốc khói, “Nàng phải ở trong Quan Nguyệt lâu này để
sám hối, bắt đầu từ hôm nay, nàng không được đi đâu hết!”

Đẩy
cửa ra, hắn bỏ đi một mạch. Còn ở lại đây thêm nữa, hắn dám sẽ kéo tiểu nha đầu
bướng bỉnh kia ngồi lên đùi mình, rồi cho nàng một trận lắm!

Hắn
đi rất nhanh, đi vội vàng, Linh Nhi đứng sau không kịp phản ứng, khi nhận ra
mình bị Nguyệt ca ca bỏ rơi, nàng mới “òa” lên nức nở…

Thu
Hàn Nguyệt sao có thể thật sự bỏ mặc Linh Nhi chứ?

Những
lời nghiêm khắc vừa rồi, chẳng qua chỉ muốn tiểu hồ ly ngốc nghếch kia ý thức
được vấn đề nàng gây ra không hề nhỏ, lần sau tuyệt đối không thể mắc phải nữa.
Tiểu nha đầu còn nhỏ tuổi, tính khí trẻ con, nếu hắn chiều chuộng thương yêu
quá, e rằng nàng sẽ không biết nông sâu, không hiểu nguy hiểm, ngộ nhỡ những
lúc hắn không có mặt ở đấy mà nàng vẫn cư xử ngông cuồng như vậy, hậu quả thật
sự hắn không dám nghĩ.

“Minh
Thúy, dặn nhà bếp tối nay làm thêm một đĩa đùi gà chiên giòn thật thơm.” Tiểu
nha đầu lúc này chắc đang ấm ức cho rằng mình vô cùng đáng thương đây, lát nữa
chắc chắn hắn lại tốn công dỗ dành rồi.

“Vâng,
thành chủ.” Minh Thúy, nô tỳ chuyên hầu hạ nữ tử của chủ nhân, ngoan ngoãn vâng
lời. Sau khi quan sát sắc mặt hắn, lại nói tiếp: “Thành chủ, Ngụy cô nương sắp
đến rồi thì phải?”

“…
Thế thì sao?”

“Mỗi
lần Ngụy cô nương đến, đều yêu cầu nô tỳ hầu hạ, lần này…”

“Không
biết ai là chủ nhân của mình nữa phải không?”

“…
Không không không, nô tỳ hiểu ạ!”

Minh
Thúy nhún mình hành lễ, rồi vội vàng chạy biến. Ai ngờ, cô ta vừa ra khỏi Quan
Nguyệt lâu, đi về phía nhà bếp truyền đạt lại mệnh lệnh của chủ nhân, thì gặp một
mĩ nữ cao quý từ xa đi đến, “Ngụy cô nương?”

“Minh
Thúy?” Mĩ nữ cười tươi như hoa: “Thật là trùng hợp, ta đang đi tìm ngươi. Ngươi
là nô tỳ hiểu rõ tính khí ta nhất, lần này hãy tới phòng ta đi.”

“Xin
thứ lỗi Ngụy cô nương, nô tỳ được thành chủ bố trí để hầu hạ tiểu chủ nhân Linh
Nhi rồi, e rằng không thể hầu hạ cô nương nữa.”

“Ồ?”
Mĩ nữ không hề buồn bực, nhướng cao đôi mày liễu: “Tiểu chủ nhân Linh Nhi?
Thành chủ của các ngươi lại thêm một sủng thiếp nữa rồi à? Mau đưa ta tới làm
quen.”

Chương 16: Linh Nhi lại phản kích

Đêm
đó, Thu Hàn Nguyệt quay về tẩm lâu, tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Linh
Nhi đâu, hắn lo sợ tới phát điên, khi hắn tìm được tiểu hồ ly bé xíu đang cuộn
mình nằm ngủ trong chăn gấm, người hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

Tiểu
hồ ly nằm ngủ mà thỉnh thoảng vẫn còn thút tha thút thít, nức nở, hắn nhìn mà
đau lòng, cũng vừa buồn cười, bèn bế cô nàng mềm mại đó áp vào ngực, ngủ một giấc
thật ngon. Ai ngờ ngày hôm sau, tiểu hồ ly lại không thấy đâu nữa, hắn không kịp
rửa mặt chải đầu đã bỏ đi tìm khắp nơi, vừa ra khỏi tẩm lâu, ngẩng đầu lên bèn
liếc thấy trên mái nhà một vạt đuôi trắng, định thần nhìn lại: Tiểu hồ ly đang
nằm sưởi nắng, chiếc miệng nhỏ mấp máy liên hồi, như đang trò chuyện với mấy
con bồ câu xung quanh.

“Linh
Nhi, không ăn sáng sao?” Hắn đi bộ tới dưới mái hiên, ngẩng đầu hỏi.

Chít
chít chít chít… Nguyệt ca ca nổi giận với Linh Nhi, mắng Linh Nhi, Linh Nhi
không thèm chơi với Nguyệt ca ca nữa! Đúng là Linh Nhi đang dốc bầu tâm sự, tố
khổ với những người bạn mới.


gù gù gù… Đúng, đúng, mặc kệ hắn! Chúng ta không nên quan tâm tới loài người!
Con chim bồ câu trắng hếch đầu ưỡn ngực đập đập đôi cánh, gật đầu như bổ củi,
tán thành.

“Linh
Nhi, bữa sáng có món tôm nõn, cá hấp, còn cả món gà nướng lá sen, không ăn thật
ư?”

Chít
chít chít chít… Nguyệt ca ca hôm qua mắng Linh Nhi, bỏ mặc Linh Nhi, Nguyệt ca
ca đáng ghét, Linh Nhi rất giận!


gù gù gù gù gù… Loài người đều đáng ghét, chuyên thích ức hiếp bắt nạt chúng
ta, chúng ta phải tránh xa loài người ra!

Chít
chít cha cha… Không đúng, không đúng, Nguyệt ca ca không đáng ghét!


gù gù gù… Chẳng phải vừa rồi ngươi nói hắn đáng ghét ư?

Chít
chít cha cha… Linh Nhi có thể nói, ngươi không được nói!


gù gù gù… Chúng ta là bạn, bạn thì phải chia sẻ với nhau!

Chít
chít chít chít… Nhưng, nhưng, Nguyệt ca ca là… của Linh Nhi…

“Linh
Nhi!” Thu Hàn Nguyệt đợi mãi vẫn không thấy Linh Nhi trả lời, khuôn mặt anh tuấn
sa sầm xuống. “Còn không chịu xuống à? Còn không xuống, Nguyệt ca ca sẽ giận đấy!”


gù gù gù… Nhìn đi nhìn đi, loài người luôn lật lọng bất thường như vậy đấy,
ngươi còn nói đỡ cho loài người, ta không làm bạn với ngươi nữa!

Chít
chít chít chít… Ngươi mắng Nguyệt ca ca, Linh Nhi cũng không làm bạn với ngươi
nữa!


gù gù gù…

Chít
chít chít chít…

Bị
phớt lờ, bị hờ hững, bị coi như không khí, Thu Hàn Nguyệt đã bao giờ bị người
ta phớt lờ tới mức này chưa? Sự kiên nhẫn của thành chủ đại nhân đã hết, hắn
hét lớn: “Linh Nhi, nàng còn không chịu xuống, ta sẽ đánh đít nàng!” Phạch phạch
phạch.

Đàn
bồ câu trắng đồng loạt cất cánh bay lên trời.

Hừ,
chít chít.

Một
con hồ ly trắng nhảy phắt vào rừng.

Bản
năng của động vật luôn cao hơn của loài người, Thu Hàn Nguyệt đứng trân trân
nhìn theo bóng dáng tiểu hồ ly mất hút khỏi tầm mắt mình, khi hắn bừng tỉnh và
dùng khinh công để đuổi theo, đã hoàn toàn mất phương hướng.

“Linh Nhi, Linh Nhi, Linh Nhi!”

Từ nãy tới giờ, bọn a hoàn làm việc
trong Quan Nguyệt lâu không dám lại gần thành chủ trong vòng mười bước chân, từ
sáng sớm tinh mơ vừa tỉnh dậy, thành chủ đại nhân đã ra khỏi tẩm thất, ngẩng đầu
nói chuyện với ai đó trên xà nhà, mà họ hoàn toàn không nhìn thấy kẻ nào cùng
ngôn ngữ với thành chủ đại nhân trên đó, họ không tò mò, mà lông mao dựng ngược:
Sáng sớm thế này, thành chủ đại nhân bị va đầu vào vật gì hay sao?

Cho tới tận khi nghe thành chủ
cao giọng gọi: “Linh Nhi”, bọn họ mới lần lượt ngộ ra: Có lẽ tiểu chủ nhân Linh
Nhi còn đang ngủ say trong nội thất tới giờ vẫn chưa tỉnh đã gây sự suốt đêm,
khiến thành chủ đại nhân bị bức tới thành bất thường rồi chăng?

Người duy nhất hiểu rõ sự tình
chính là Kính Phi, vốn hắn vô cùng bất mãn trước sự có mặt của tiểu hồ ly ngốc
nghếch này trong phủ, chỉ mong “nó” nhanh chóng biến đi, quay lại núi rừng,
tránh gây họa cho phủ thành chủ, nên hắn cũng chẳng định giải thích giúp chủ
nhân.

Haizz, sáng sớm ngày ra, thành chủ
đại nhân chẳng đáng thương gì đâu.

“Ngươi gọi ta đến, là vì mục đích
này sao?”

“Nếu không, nàng tưởng là thế
nào?”

“Thu Hàn Nguyệt, ngươi… thực sự
là quá mức bỉ ổi, vô liêm sỉ!”

“Nàng mới quen ta ngày đầu tiên
sao?”

“Quen ngươi là việc xui xẻo nhất
trong cuộc đời ta!”

“Trùng hợp quá, cảm nghĩ của
chúng ta cũng giống nhau đến thế ư?”

“Thu Hàn Nguyệt, đừng quên ngươi
đang nhờ vả người khác!”

“Ngụy Di Phương, phải nhớ nàng
cũng đang nhờ cậy ta.”

Trong thư phòng thành chủ, một
nam một nữ, kẻ đứng người ngồi, chàng anh tuấn nàng kiều diễm, vốn là một bức
hoạ hài hòa khiến người nhìn phải mãn nhãn, nhưng ngược lại họ đang hằm hè nhau
như lửa với nước, không thể dung hòa. Nữ tử dung mạo yêu kiều, dáng điệu thướt
tha, khí chất cao quý, lúc này đôi mắt đẹp như đang bốc hỏa, nghiến răng nghiến
lợi, chỉ hận không thể lột da rút gân, lóc xương hút tủy kẻ đang ngồi sau thư
án kia!

“Thu Hàn Nguyệt, ngươi cho rằng
ta không có ngươi thì không được ư?”

“Nàng có thể đi tìm người khác,
nhưng ai có bản lĩnh để trấn áp được phụ thân nàng đây?”

“…Ta có thể tìm thái tử!”

Thu Hàn Nguyệt thở dài đầy vẻ
thông cảm, tử tế nhắc nhở Ngụy Di Phương, “Cẩn thận đấy, ngộ nhỡ bị Hoàng hậu
nương nương để ý, thì nàng sẽ trở thành cá trên thớt, kiếp nạn ấy khó tránh.”

Ngụy Di Phương tung chân đá bay
chậu trúc phú quý dưới chân, “Trên đời này sao lại có loại người như ngươi chứ?”

“Ông trời thương ta.”

“Ngươi…” Nhận ra rằng có nói tiếp,
thì nàng cũng sẽ bị tên khốn nho nhã số một trên đời này làm cho thất khiếu chảy
máu thôi, Ngụy Di Phương tức giận hít một hơi thật sâu, không thèm phân thắng
thua với kẻ tiểu nhân. “Giúp ngươi lần này, ngươi sẽ giúp ta chứ?”

“Đúng thế.”

“Không sợ nếu giúp ta thì hậu viện
của ngươi sẽ loạn à?”

“Không cần nàng lo.”

“… Được, lần này ta giúp ngươi!”
Thu Hàn Nguyệt, bà cô ta tạm thời để ngươi được đắc ý mấy ngày, có bản lĩnh thì
hãy rèn luyện bản thân thành mình đồng da sắt súng gươm bất khả xâm phạm đi, nếu
không, chờ xem bà cô ta sẽ xử lý ngươi thế nào!

Cho đến tận bữa tối ngày hôm nay,
Thu Hàn Nguyệt bấm đốt tay nhẩm tính, hắn phát hiện ra rằng, đã hai ngày hai
đêm lẻ ba canh giờ hắn không được gặp tiểu hồ ly ngốc nghếch kia rồi.

Ban ngày, hắn bận bịu việc công,
mặc dù không thường xuyên nhớ nhung, nhưng cũng luôn canh cánh trong lòng, có
điều không có thời gian mà buồn bã.

Nhưng đến tối, không được ôm cơ
thể mềm mại đó vào lòng thì thôi, ngay cả cơ thể nhỏ xíu của tiểu hồ ly hắn
cũng chẳng được sờ chẳng được nhìn, bảo người ta sao có thể chịu đựng cho nổi?
Nếu không phải nghe thấy giọng Nam Trung quát hỏi đám người dưới, kẻ nào dám
lén lút vào bếp ăn vụng đùi gà, thì hắn sớm đã bay thẳng tới núi Phi Hồ, đào
tung chỗ ấy lên rồi.

Không ngờ tiểu hồ ly ngốc nghếch
lại giận dai như thế, thật đáng đánh đòn!

Để tránh bị bại lộ, hắn sai Minh
Thúy sang hầu hạ Ngụy Di Phương, giao mọi việc quét dọn chăm sóc Quan Nguyệt
lâu cho Kính Phi, còn hắn trong lúc nhàn nhã, dạo bộ quanh phủ. Hắn đi tìm khắp
mọi nơi, từ trần nhà, xà nhà, trong cả sơn thạch giả, trong lùm cây bụi cỏ, hay
cành cao rậm rạp hắn cũng không tha, miệng liên tục không ngừng gọi: “Linh Nhi,
Linh Nhi, có đùi gà ngon lắm, không ăn sao?”

“Nguyệt ca ca nhớ Linh Nhi rồi,
Linh Nhi không nhớ Nguyệt ca ca sao?”

“Linh Nhi ra đây, Nguyệt ca ca sẽ
không mắng Linh Nhi nữa, Linh Nhi không muốn tắm bọt sao?”

“Nguyệt ca ca thích Linh Nhi,
Linh Nhi bảo bối, Linh Nhi muốn Nguyệt ca ca đau lòng ư?”

Thành chủ đại nhân vì tiểu hồ ly
ngốc nghếch kia mà vắt óc nghĩ ra đủ mọi lời dụ dỗ nghe mùi mẫn tới sởn cả da
gà, hoàn toàn không hay biết rằng bảo bối mà hắn một mực cưng chiều đang lăn
trên tấm thảm được làm bằng những cánh hoa rơi trong bụi hoa bên cạnh, biến
thành hình dạng con người, nhảy vào suối nước nóng.

“Tắm bọt… hi hi, ca ca không tìm
thấy Linh Nhi, Linh Nhi đi tắm bọt…”

Từ xa xa, Ngụy Di Phương cầm theo
trang phục tắm thong thả bước tới, đôi mắt đang nheo lại như một con mèo lười bỗng
dưng mở trừng rất lớn, kia chính là bảo bối mà Thu Hàn Nguyệt hết mực được cưng
chiều, bảo vệ vô cùng kĩ lưỡng sao?

Chương 17:
Nỗi bất lực của thành chủ

Tìm đủ mọi cách mà không thấy người,
cũng chẳng thấy vật, thành chủ đại nhân tung đòn sát thủ.

“Trung thúc, lệnh cho nhà bếp bắt
đầu từ hôm nay không nấu bất kỳ thứ đồ ăn gì nữa!”

“Kính Phi, dựng một căn bếp nhỏ
bên chái nhà Quan Nguyệt lâu, gọi mấy người nữa tới giúp ngươi, chuẩn bị gà lá
sen, gà hấp, gà nấu, gà bốn chân, gà năm chân, ngươi làm được món gà gì thì hãy
làm hết cho ta!”

Mùi thịt thơm nức bay khắp chái
nhà của Quan Nguyệt lâu, Thu Hàn Nguyệt đứng trên mái, hai mắt mở to, quan sát
xung quanh, hắn không tin lần này không dụ được tiểu hồ ly ngốc nghếch kia ra!

Nửa canh giờ trôi qua, một canh
giờ trôi qua, hai…

“Ca ca ~ ~” Giọng nói ngọt ngào mềm
mỏng vang lên, yêu kiều ngay sát tai hắn.

Hắn quay phắt đầu lại, trên cành
cây xum xuê phía đối diện, đôi mắt to tròn đang nhìn hắn chớp chớp vô tội.

“Nàng chạy tới đó làm gì?” Hắn
gào lên.

Bị tiếng thét của hắn làm cho giật
mình, Linh Nhi rụt cổ vào: “Ca ca, Linh Nhi không xuống được nữa.”

“… Không xuống được?” Hắn liếc mắt
ước chừng độ cao từ chỗ cành cây xuống đất, “Làm sao nàng lên được?”

“Là Tiểu Linh Nhi lên.” Sau đó khịt
mũi ngửi mùi thịt thơm, bản năng liền biến thành Linh Nhi hình người, không biết
phải làm thế nào để xuống. “Ca ca, cho Linh Nhi xuống đi mà.”

“Giờ thì nàng nhớ đến ta rồi?”

“Ca ca ~”

Thu Hàn Nguyệt rất muốn khoanh
tay đứng nhìn, cho cô nàng ngốc nghếch này phải chịu giày vò một chút, nhưng bất
lực vì không thể khống chế được bản thân, đầu thì phản kháng mà người đã bay
lên ôm nàng xuống.

“… Gà! Gà! Gà! Linh Nhi muốn ăn
gà!” Trên giá nướng trong vườn, hết con gà này tới con gà khác đang được quay
trên lò, trong lúc cơ thể còn đang lơ lửng trên không trung, mắt Linh Nhi đã chỉ
nhìn thấy những vật thể ngon lành tỏa hương thơm nức phía dưới rồi, hai bàn tay
nhỏ vỗ vào vai hắn, muốn hắn hạ cánh xuống chỗ đất kia.

Đột nhiên, Thu Hàn Nguyệt tức giận
không có chỗ xả, bay thẳng về tẩm lâu, chốt cửa chính đóng cửa sổ, phá vỡ ảo tưởng
của nàng.

Linh Nhi vừa không hiểu vừa lo lắng,
khuôn mặt nhỏ nhìn rất đáng thương, rất đau khổ: “Ca ca, Linh Nhi muốn ăn gà
mà, thịt gà thơm ở ngoài kia, ca ca ~”

“Trong mắt nàng, ta và thịt gà
thơm ai quan trọng hơn?” Hắn hỏi. Một câu hỏi hết sức mất mặt như vậy hắn không
muốn hỏi, nhưng không hỏi thì tâm trạng không thể yên được. “Nói cho ta nghe,
cái nào quan trọng hơn?”

“Hả?” Linh Nhi nghiêng đầu suy
nghĩ.

Lại còn phải suy nghĩ thật hay
sao? Hắn càng thêm tức giận, ngón tay dài của hắn chỉ chực uốn cong lên, thật
muốn cốc vào cái đầu nhỏ xinh đẹp nhưng ngốc nghếch kia một cái thật đau,. “Mau
nói!” “… Đương nhiên là ca ca rồi!” Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Linh Nhi đưa ra kết
luận.

“Thật không?” Đáng thương là, hắn
nhận ra mình khó nén được vui mừng.

“Thật!” Tiểu hồ ly gật đầu rất mạnh,
“Linh Nhi không ăn thịt gà, có thể ăn thịt bò, ăn cá, còn ăn cả tôm nữa, đều là
những thứ rất ngon, ca ca thì chỉ có một mà thôi.”

“…” Thất khiếu bốc khói, không đủ
để hình dung tâm trạng lúc này của thành chủ đại nhân.

“Ca ca ~” Linh Nhi dụi dụi đầu
vào ngực người đàn ông trước mặt, “Linh Nhi rất nhớ ca ca!”

“…” Muốn khóc mà không có nước mắt,
những từ này không đủ để miêu tả tốc độ biến chuyển tâm trạng của thành chủ đại
nhân.

“Ca ca ~” Cơ thể mềm mại nhỏ nhắn
áp sát người hắn, vòng tay ôm cổ hắn, nũng nịu: “Không có ca ca, Linh Nhi ngủ
không ngon, ăn không no, rất buồn phiền.”

Á! Thu Hàn Nguyệt liên tục than
thầm, hắn đột nhiên cảm thấy nhất định là nửa cuộc đời trước của hắn quá đỗi
thuận lợi, xuôi chèo mát mái khiến ông trời nổi lòng ghen tị, nên mới phái một
tiểu yêu tinh có đôi mắt ngây thơ thuần khiết tới mức này đến thu phục hắn,
giày vò hắn.

“Ca ca, không ăn gà nữa, ôm Linh
Nhi ngủ được không? Linh Nhi rất muốn ngủ.” Trong lúc nói, Linh Nhi hé chiếc miệng
xinh, ngáp dài, cơ thể bỗng dưng mềm nhũn như nước.

Haizz, hắn ôm chặt nàng, bế nàng
đi vào trong phòng, lòng vô cùng bất lực: Hắn nhận tội rồi, ông trời muốn trừng
phạt, hắn xin nhận!

“Muội chính là Bách Linh Nhi phải
không?”

Sáng sớm, Thu Hàn Nguyệt vừa đi
khỏi, Ngụy Di Phương đã sà đến, nàng ta tìm được tiểu mĩ nhân đang hai tay cầm
chặt bút mím môi mím lợi viết chữ trong tiểu đình lục giác ở Quan Nguyệt lâu, đột
nhiên lòng như nở hoa. Từ sau hôm gặp ở suối nước nóng, nhưng vì Minh Thúy khổ
sở cầu xin nên nàng ta cũng không tiến tới làm quen, nàng ta vẫn còn canh cánh
việc này trong lòng.

“… Tỷ tỷ là ai?” Bách Linh Nhi ngẩng
đầu, thấy trước mặt mình là một mỹ nhân, dáng dong dỏng cao, y phục rực rỡ, bèn
toét miệng cười.

“Cái miệng ngọt thật, gọi ta là tỷ
tỷ, là muốn sau này ta về đây sẽ đối tốt với muội phải không?”

Bách Linh Nhi lập tức lắc đầu, những
chiếc dây buộc tóc màu sắc và cây trâm cài trên đầu lấp lánh phát sáng. “Không
ngọt, không ngọt. Hôm nay Linh Nhi không ăn bánh ngọt, Linh Nhi đang ăn lạc!”
“… Cái gì cơ?” Ngụy Di Phương nhất thời ngẩn người.

“Tỷ tỷ có muốn ăn không?” Linh
Nhi vốc một vốc lạc được rang vàng ruộm, đầu tiên bỏ vào miệng một hạt hít hà
hương thơm, rồi cầm một hạt khác, hào phóng đưa cho Ngụy Di Phương mời mọc.

“Muội không biết ta là ai phải
không?” Ngụy Di Phương đành phải giải thích vậy.

“Tỷ tỷ là ai?”

“Ta là ai?” Nụ cười ác ý đã được
diễn tập qua rất nhiều lần bỗng xuất hiện. Thu Hàn Nguyệt, ngươi bất nhân, ta bất
nghĩa, bà cô ta sẽ khiến cho hậu viện của tên khốn nho nhã ngươi phải rối loạn,
phải bốc cháy, cháy tới đen như lông quạ. “Ta là thê tử sắp cưới của Thu Hàn
Nguyệt, là nữ chủ nhân tương lai của cái phủ này, muội muội ạ.”

“Thu Hàn Nguyệt…” Linh Nhi không
hiểu chớp chớp mắt.

“Là ca ca. Vậy thê tử là gì?”

“… Thê tử chính là người phụ nữ sẽ
cùng ăn cùng ngủ với chồng cả đời này, ta và Nguyệt ca ca của muội sẽ sống cuộc
đời như thế.”

“Chồng là gì?”

Ngụy Di Phương lại nghệt mặt ra lần
nữa: Sao không ai nói cho nàng ta biết, bảo bối của Thu Hàn Nguyệt lại “ngốc” tới
mức độ này chứ?

“Tỷ tỷ cũng không biết ư?”

“Ta…” Trước đôi mắt mở to muốn
tìm hiểu tới tận gốc rễ sự việc đang chăm chú nhìn mình, cái lưỡi giảo hoạt thường
ngày của Ngụy Di Phương đột nhiên mất đi sự lanh lợi, ý đồ đổ dầu vào lửa khiến
hậu viện của Thu Hàn Nguyệt phải bốc cháy phừng phừng, bỗng dưng không còn đất
dùng. Thu Hàn Nguyệt không hiểu dụ được ở đâu về một tiểu mĩ nhân ngây thơ thuần
khiết tới cực độ thế này?

“Linh Nhi, Thu Hàn Nguyệt đưa muội
về đây, có nói sẽ sắp xếp cho muội thế nào không?” Nàng ta quyết định thay đổi
chiến thuật.

“Hả?” Đôi mắt to chớp chớp chớp
chớp, không hiểu.

“Hắn không nói sẽ cho muội danh
phận gì ư…” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Nhi vẫn rất hoang mang, nàng ta
đành phải lựa lời giải thích. “Hắn có nói, đây là nơi nào không?”

“Ca ca nói, đây là nhà của Linh
Nhi!”

“Hắn có nói sẽ để muội làm thành
chủ phu nhân của hắn không?”

“Thành chủ phu nhân là gì?”

“…” Ngụy Di Phương tin chắc rằng
mĩ nữ thuần khiết như tờ giấy trắng này mà kết hợp với Thu Hàn Nguyệt giảo hoạt
thì thật khiến người ta phải phát điên. “Linh Nhi à, tỷ tỷ đưa muội đi chơi, được
không nào?”

“Đi chơi?” Mắt Linh Nhi sáng rỡ,
nhưng rồi lập tức lại xụi lơ. “Ca ca nói, không có ca ca, Linh Nhi không được
ra ngoài.”

“Lời nói của đàn ông sao có thể
nghe theo chứ? Muốn đi chơi thì đi, nào, tỷ tỷ đưa muội đi!”

“Không được không được, lần trước
Linh Nhi đi ra ngoài cùng các tỷ tỷ, ca ca đã rất tức giận, Linh Nhi không muốn
ca ca giận nữa!”

Xì. Ngụy Di Phương rõ ràng là
đang khinh miệt Thu Hàn Nguyệt tới cực điểm. Nàng ta nặn ra một nụ cười thân
thiết hòa nhã, nói: “Không đi thì không đi, Linh Nhi ngoan, tỷ tỷ chơi với muội
ở trong phủ thôi vậy…”

Trong phủ, cũng vẫn có thể dạy dỗ
huấn luyện tiểu mĩ nhân như thường, để cuộc sống sau này của cái tên khốn kia
phải khổ sở!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3