Đại thần manh động - Chương 33 - 34

Chương 33: Cuộc chiến
bảo vệ JQ

Ngươi bảo ta đến đấu trường mà ta đi, chẳng phải sẽ chừa mặt
mũi cho ngươi sao.

Diệp Nhân Sênh ngồi bên cây câu giả vờ câu cá.

Kênh Thế giới náo loạn một hồi, đa số đều là tiểu loli của
bang Lưu Quang Phi Vũ muốn trợ lực cho bang chủ tỉ tỉ của họ, người khác vui
mừng chính là, ngoại trừ đám hủ nữ của bang Hòa Thượng kịch liệt phản đối, mấy
lũ con trái thèm muốn Lưu Vũ cũng không ít, bọn họ lấy cách im lặng trầm mặc và
đi phó bản để biểu đạt sự ủng hộ với Sênh ca.

Đáng giận chính là cái tên Không Tàng ở bên cạnh cứ không
ngừng nói lui nói tới, ngộ nhỡ cả Lệnh Hồ và Lưu Vũ hai bên đều có tình ý, thì
Sênh ca ngươi ở đây không phải là làm chậm trễ chuyện người ta sao? Diệp Nhân
Sênh thấy những lời này mà bực dọc, nhưng không đợi cô tỏ thái độ, Không Tàng
đã bị hủ nữ trong bang quần công. Trong đó Miên Dương Miên Miên có nói một câu “Có
phải ngươi ghen tị không, đến cơ hội muốn làm chậm trễ chuyện người ta còn
không có…” đã đâm trúng vào chỗ mềm yếu của Không Tàng, anh ta u buồn đi vào xó
tường vẽ vòng tròn.

Sức chiến đấu của đoàn hủ nữ có thể thấy được rõ ràng.

Mắt thấy quân cứu viện của hai bên đều có dấu hiệu gà trống,
cuối cùng Diệp Nhân Sênh cũng không kìm được, mở di động ra gửi cho Lệnh Hồ một
tin nhắn.

“Ngươi biết Lưu Vũ không?”

Tự Diệp Nhân Sênh cũng không biết là rốt cuộc mình không an
tâm điều gì, tựa hồ trong một khoảnh khắc, trong đầu cô xẹt qua đủ hình ảnh, phát
hiện không tìm thấy lí do có thể an tâm.

Bởi vì Lệnh Hồ, chưa từng nói qua là thích cô.

Vốn nghĩ từ trước đến nay có thể đổ gục theo kế hoạch, ai
ngờ đến nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim nữ, thật là đau đầu.

Diệp Nhân Sênh thu lưới đánh cá đứng lên, giao diện màn hình
vửa chuyển, bên cạnh đã xuất hiện một đám người.

Trong đó có một nữ Lưu Vân quần áo màu đỏ vô cùng chói mắt.

[Đối diện] Lưu Vũ: Ngươi định câu hết cá sao?

...

Đúng là âm hồn không tan trong truyền thuyết nha!

Lập tức Diệp Nhân Sênh muốn thoát khỏi trò chơi.

[Đối diện] Lưu Vũ: Ngươi không cần phải log-out, có mấy lời
ta nghĩ muốn nói rõ ràng với ngươi, vốn không muốn đám đông đi theo, nhưng
ngươi có ngăn ta cũng không có cách đâu, ta với Lệnh Hồ đã cùng đi phó bản hơn
một tuần, hơn nữa nghe nói các ngươi là vì nhiệm vụ với kĩ năng mà kết hôn, nếu
không phải quan hệ người yêu, vậy là tốt rồi.

[Đối diện] Sênh Sênh Ly Nhân: Đúng vậy, không phải quan hệ
người yêu.

[Đối diện] Sênh Sênh Ly Nhân: Nhưng ta không đồng ý (biểu
tượng đáng khinh).

[Đối diện] Lưu Vũ:...

[Đối diện] Sênh Sênh Ly Nhân: Làm quái gì mà nàng lại nhắm
trúng hắn? Lưu Vũ cô nương, theo ca đi, đảm bảo so với cái tên hủ nút kia tốt
hơn nhiều.

Quách Khả Kiêu vốn chuẩn bị xem Diệp Nhân Sênh không chịu
nổi, lúc này một ngụm nước đang nằm trong miệng lại không nhịn được, màn hình
ướt sũng.

Đường Dập tìm cái loại sư phụ gì thế này... Cướp đàn ông là
đã khó nhìn rồi, đằng này cô lại bị cướp so với cướp người còn không từ một thủ
đoạn nào.

Hú nút hủ nút hủ nút... Đường Dập là hủ nút.

Thật là chuẩn xác... Quách Khả Kiêu đập bàn cười ha hả.

[Đối diện] Sênh Sênh Ly Nhân: Lưu vũ cô nương, chắc chắn là
một mĩ nữ (biểu tượng nhỏ dãi).

[Đối diện] Cố Phì Dương: Sênh ca không được phản bội Lệnh Hồ
Sama nha...

Đầu lông mày Diệp Nhân Sênh giật giật, nếu đám người kia
biết cô là nữ... hậu quả thật khó lường...

[Đối diện] Lưu Vũ: Không cần giả vờ, ta biết ngươi là nữ.

...

Thật là sắc bén!

[Đối diện] Thân Hổ Chấn Động: Lưu Vũ MM, nếu hắn ta là nữ
thì ta chính là Athena.

Tuy Thân Hổ chỉ nói vui, nhưng rất nhiều cảm giác phức tạp
không thể giải thích bỗng nổi lên...

[Đối diện] Lưu Vũ: Trực giác của con gái, ta xem mấy bức ảnh
trên diễn đàn, cảm giác Sênh Sênh Ly Nhân chính là nữ.

[Đối diện] Bầu Tiên Tử: Chưa bao giờ thấy thao tác dũng mãnh
của Sênh ca chúng ta ư?

[Đối diện] Lưu Vũ: Là con gái cũng có thể có thao tác tốt, ví
dụ như ta đây.

[Đối diện] Lưu Vũ: Thế nào, Sênh Sênh Ly Nhân, có muốn PK
với ta không? Đến đấu trường, nếu thua ngươi sẽ rớt cấp.

Cô gái này thật là cuồng nộ đến cực điểm, tuy biết đây là
phép khích tướng, nhưng Diệp Nhân Sênh cũng vô cùng phẫn nộ, lại không khỏi tán
thưởng chút kiêu ngạo của cô ta.

Sau khi hợp phục, bảng xếp hạng PK trống rỗng lại lần nữa
tính toán. Trong bang chiến, mặc dù Sênh Sênh Ly Nhân rất có tiếng, nhưng đó
chỉ là trong Gió Mát Mưa Phùn Lâu, bang Hòa Thượng từ trước đến nay vô cùng nhỏ
bé, Gió Mát Mưa Phùn Lâu thua càng không đi khen ngợi oai phong của kẻ khác.
Nhưng Lưu Vũ lại không giống thế, chỉ là một nữ bang chủ, cũng là một nữ lưu
vân đệ nhất có tiếng tăm, trang bị của cô ta có thể so sánh với Vân Sinh Hải
Lâu, có thể lần trước Vân Sinh Hải Lâu cố ý thua cô, nhưng lần này lại không
giống với lúc trước.

Thiên Kiếm đã không tồi, chức nghiệp của Lưu Vân lại được
công nhận chuyển vận cao, mặc kệ là PK hay phó bản đều là sát khí, huống hồ lại
còn dưới tình trạng trang bị kém thế này, cho dù có là một bác sĩ thao tác tốt,
nhưng cũng không thể thoát ra áp lực thật sự này.

Diệp Nhân Sênh giật mình, không ngờ bản thân lại thật sự lo
lắng muốn đánh hay không, quả nhiên phép khích tướng thật là đáng sợ... Kì
thật theo tính cách của cô, sẽ không tính toán nhiều như vậy, ai nói thì sẽ
đánh lại.

Nhưng lúc này đây... vật đặt cược lại là Lệnh Hồ.

Cái nỗi hoang mang này, không phải sợ thua anh, mà là bởi vì
không rõ tâm ý của Lệnh Hồ, Diệp Nhân Sênh không khỏi cảm thấy đau buồn, cô đã
thua trái tim mình trước rồi.

Trốn ở đây câu cá, còn muốn log-out.

Cho rằng Lệnh Hồ có ở đây là tốt sao? Cho rằng Lệnh Hồ sẽ
làm rõ mối quan hệ sao? Muốn đem tất cả đẩy cho người khác rồi sau đó tự mình
trốn đi...

Diệp Nhân Sênh xấu hổ.

Thích Lệnh Hồ là cô, nương tử của Lệnh Hồ cũng là cô. Về
phần này, vốn cô phải là người truy đuổi tới, Lệnh Hồ có biết Lưu Vũ không, có
quan hệ gì? Thua, thắng cứ quanh co. Cái loại cố chấp kiên trì này, không phải
vì Lệnh Hồ, cũng chẳng phải vì Lưu Vũ, mà là vì chính cô.

Vì bản thân là người mãi kiên trì không bao giờ chịu từ bỏ.

[Đối diện] Sênh Sênh Ly Nhân: Đến đấu trường đi, PK chẳng là
gì.

[Đối diện] Sênh Sênh Ly Nhân: Nhưng ta nói ngươi trước, thắng
hay thua không can hệ gì đến Lệnh Hồ. Nếu hắn đồng ý thì tự nhiên bọn ta sẽ li
hôn thôi, còn nếu hắn không muốn, ta cũng quyết không bỏ.

Đám hủ nữ sôi trào.

[Đối diện] Tô Vi Hải: Đây là thổ lộ sao thổ lộ sao thổ lộ
sao thổ lộ sao...

[Đối diện] Chén Trà Nhỏ: Sênh ca rất đẹp trai (biểu tượng
trái tim).

[Đối diện] Không Tàng Pháp Sư: Không ngờ ta lại cảm động
trước cảnh nam tỏ tình với nam...

[Đối diện] Cố Phì Dương: Xú hòa thượng rửa mắt đi, quả nhiên
Sênh ca là một anh thụ với vẻ mặt là công! Thật mạnh nha…

[Đối diện] Điệp Mộng Phi: Ủng hộ Lưu Vũ tỉ tỉ! Chia rẽ bọn
họ ta muốn theo đuổi Sênh Sênh Ly Nhân, hắn thật ra dáng…

...

Đầu năm nay, làm đàn ông bình thường cũng không dễ dàng gì...

Quần chúng buồn chán, người vây xem kéo đến rầm rầm chật
ních dưới đấu trường, làm cho máy Diệp Nhân Sênh bị đơ không nhúc nhích được, Trình
Mạt Mạt tỉnh dậy, cùng Mễ Đóa im lặng một cách thần kì ngồi phía sau lưng cô
xem náo nhiệt.

Diệp Nhân Sênh không dám lãnh đạm, mấy nick nhỏ trong bang
cố sức chen chúc tới thêm cho cô đủ loại trạng thái, tuy nghe nói đấu trường
Đỉnh Hoa Sơn rất nghiêm cẩn, không thể thêm trạng thái gì, cũng không cho dùng
thuốc phụ trợ, nhưng bỏ thêm tốt xấu gì cũng là một niệm tưởng, Diệp Nhân Sênh
cũng không kịp nói cám ơn, dù sao đều là người trong bang không cần phải khách
khí, cô quan sát trang bị của Lưu Vũ, phát hiện cô nàng có một vòng cổ màu cam
trong truyền thuyết, tuy nói trang bị chỉ khá hơn so với thông thường, nhưng sử
dụng khi có thể nguyền rủa đối phương không thể trị liệu, chính là sát khí nhằm
vào đối phương đó.

Cô nhíu mày, Lưu Vũ bên kia đã đi đối thoại với NPC đấu
trường, đột nhiên trên màn hình nhảy ra một cửa sổ đối thoại, nói là đấu trường
Hoa Sơn Đỉnh không thể thêm trạng thái, không thể sử dụng thuốc phụ trợ, cũng
không thể mang theo sủng vật...

Ngay cả cục cưng Hỏa Hồ cũng không thể dùng... Thật đúng là
khiêu chiến trước nay chưa từng có.

Đột nhiên khóe miệng Diệp Nhân Sênh cong lên.

“Như vậy cũng tốt, chúng ta chơi đùa nào...”

Trình Mạt Mạt kinh sợ phát hiện nét mặt quen thuộc trên
khuôn mặt của Diệp Nhân Sênh, giống như cái lần bị sốt cao nhưng vẫn tham gia
buổi sát hạch Karate, cuối cùng đã phá vỡ hạn chế tuổi tác mà đem về đai đen, vẻ
mặt thần thải phi dương này rất là chói mắt, nhưng cũng rất là... biến thái.

Đấu trường bắt đầu rồi.

Lưu Vân và Ngọc Thanh đều phòng thủ kém, nghiêng về đấu từ
xa hơn nhưng rất rõ là Lưu Vân chiếm ưu thế về công kích hơn, khoảng cách cách
rất xa cô hiển nhiên không là gì. Diệp Nhân Sênh không lùi mà tiến tới, cứ như
vậy cô lại càng dễ tìm kiếm góc chết (nơi đạn pháo không bắn tới) mà làm phép, nhưng
Lưu Vũ cũng không phải là người dễ đối phó, cô ta rất nhanh đã phát hiện ra mục
đích của Diệp Nhân Sênh, bước lui phía bên cạnh,

Hai bên đồng thời công kích, chiêu nguyền rủa của Diệp Nhân
Sênh rất may là đã trúng mục tiêu, trong nháy mắt Lưu Vũ cũng dùng một chiêu
bạo phát làm Diệp Nhân Sênh rớt một phần ba máu, thừa dịp cô nàng không dùng
trang bị, Diệp Nhân Sênh vội vàng không ngừng thêm cho mình pháp thuật hồi
huyết, cứ như vậy có thể kiên trì một chút.

Lưu Vũ dùng phép đống băng khiến cô đông lạnh đứng nguyên
tại chỗ, đồng thời muốn kéo dãn khoảng cách để chuẩn bị cho công kích cao, trong
nháy mắt Diệp Nhân Sênh không thể động đậy đã rất nhanh phóng ra một chiêu kim
châm đâm huyệt, như vậy tốc độ của Lưu Vũ bị chậm lại, đợi cô nàng chạy ra xa, Diệp
Nhân Sênh rốt cuộc cũng có thể đi lại, vội vàng chụp cho mình kết giới sinh
mạng, nhưng cho dù thế, vẫn bị Lưu Vũ quét sạch bay đi hơn một nửa lượng máu, trang
bị màu cam bạo kích thật đáng sợ, nếu không có kết giới triệt tiêu một nghìn
điểm thương tổn, lần này đã muốn miểu sát cô, Diệp Nhân Sênh vội vàng hồi huyết,
lại phát hiện toàn bộ biểu tượng kĩ năng thêm máu là một màu xám xịt.

Lưu Vũ dùng chiếc vòng cổ kia.

Cũng may Diệp Nhân Sênh thận trọng, ngay từ đầu liên tục hồi
huyết khiến cho máu cũng lên đến một nửa, dù sao cũng không đến mức bị miểu.

Lưu Vũ cũng vô cùng kinh ngạc, có thể làm cho cô sớm như vậy
đã dụng hạng liên, Diệp Nhân Sênh cũng coi như là đệ nhất. Quả nhiên quyết đánh
đến cùng, trận chiến này nhất định phải tốc chiến tốc thắng.

Trong nháy mắt một chiêu phép của cô hạ xuống, nhưng lại
thấy trên màn hình nhắc nhở mục tiêu không có trong tầm nhì, rồi Diệp Nhân Sênh
lại xuất hiện phía sau lưng cô, một công kích cực mạnh của Ngọc Thanh hạ xuống,
tiếp thêm một chiêu nguyền rủa, thành công khiến máu của Lưu Vũ rơi đến một
phần ba.

Bây giờ lượng máu của hai người đã cân bằng.

Mà Ngọc Thanh dựa vào trị liệu để sinh tồn lại không thể sử
dụng, mưu kế cũng vậy, Lưu Vũ cũng sẽ không sơ sẩy lần hai. Cô ta đắc ý kéo dãn
khoảng cách, đối mặt với Diệp Nhân Sênh.

Bây giờ, Ngọc Thanh trước mặt không cách nào trốn tránh được,
thắng bại đã phân.

Nhưng cô lại không ngờ, từ đầu Diệp Nhân Sênh không hề có ý
tránh né.

Hai người đều còn lại hơn một ngàn máu, cùng đồng thời vận
khởi công kích cực mạnh, cho dù một công kích chỉ có hai ngàn, trong khi cái
kia lại chừng bốn ngàn, cho nên cũng chẳng hề gì.

[Hệ thống] Đấu Trường Đỉnh Hoa Sơn: Trong giao chiến cả Lưu
Vũ và Sênh Sênh Ly Nhân cùng đến chỗ chết, bất phân thắng bại, giữ lại cấp bậc
vốn có, không bị trừ kinh nghiệm.

Thế nhưng trận đấu này, ai ở thế yếu ai ở thế mạnh, người
sáng suốt đều có thể nhìn ra. Cho dù ngang tay, cũng biết là ai hơn ai.

Nhất thời kênh Thế giới ồ lên, lộn xộn đạp lên nhau, không
phục, phấn khích khen ngợi, hét hò ồn ào, trong lúc nhất thời hết đợt này đến
đợt khác.

Mà trên màn hình, cô gái áo xanh nằm im lặng trên mặt đất, Diệp
Nhân Sênh nhanh chóng chạy thi thể, linh hồn đứng bên cạnh thân xác mình, trước
mắt mù mờ, nhưng trong lòng chưa bao giờ mãn nguyện.

Chính là như vậy, không bao giờ... tự làm phiền bản thân
nữa.

[Thế giới] Sênh Sênh Ly Nhân: Còn ai nhắm ý Lệnh Hồ, lên hết
một lượt một mình đấu.

Gõ xong hàng chữ này, lựa chọn sống lại, xung quanh trở về
sắc màu rực rỡ. Cô gái áo xanh đứng giữa đấu trường Đỉnh Hoa Sơn, hai tay trống
không, khuôn mặt trầm tĩnh.

[Thế giới] Sênh Sênh Ly Nhân: Muốn cướp đàn ông của chị đây,
thì hãy bước qua xác chị đã.

Một câu này của cô, ngạo nghễ độc lập, uy phong lẫm liệt.

Chương 34: Ba con chữ
có sức giết người…

Trong phòng tắm đầy hơi nước bốc lên.

Đường Dập dùng khăn mặt lau tóc, giọt nước từ trên trán nhỏ
xuống, lăn nhanh qua cái mũi anh tuấn, chảy một đường vòng quanh chỗ xương quai
xanh góc cạnh ấy.

Từ trong phòng truyền đến giai điệu nhạc game quen thuộc, anh
lau lau tóc vài cái, rồi treo khăn mặt lên một bên, cuối cùng mở cửa phòng tắm
ra.

Âm thanh này... hình như là giai điệu của đấu trường Đỉnh
Hoa Sơn?

Sao Quách Khả Kiêu lại có ý đến đấu trường PK chứ... Đường
Dập từ trong phòng thay bộ áo ngủ đi ra, thấy Quách Khả Kiêu ngồi trước laptop
không hề nhúc nhích, nhất thời cảm thấy kì quái: “Đấu trường thua sao?”

“Sư phụ cậu... Không không, là vợ cậu thật có khí phách.”
Quách Khả Kiêu tán thưởng nói: “Thì ra cậu thích mẫu người dũng mãnh như thế
này...”

“Cô ấy ở đấu trường?” Đường Dập nhíu mày.

“Với một người tên là Lưu Vũ, trang bị cô ta kém như thế mà
có thể hòa nhau... thật là trâu bò trâu bò.” Đột nhiên Quách Khả Kiêu thấy rất
thoải mái khi hai lần trước chết trong tay Sênh Sênh Ly Nhân: “À đúng rồi cậu
có tin nhắn kìa...”

Đường Dập cầm lấy di động trên bàn, từ khóe miệng nhẹ nhàng
buông ra hai chữ: “Lưu Vũ...”

Quách Khả Kiêu quay đầu nhìn Đường Dập có vẻ như đang suy
nghĩ gì đó, trêu chọc nói: “Cậu sẽ không thích làm bậy trong game đấy chứ, một
sư phụ còn chưa đủ giờ lại là nữ bang chủ...”

Đường Dập không để ý đến anh ta mà đi thẳng đến: “Cho tôi
mượn máy tính.”

“Này này tôi đang lên mạng cơ mà...”

“Có muốn tôi rút dây cáp ra không?” Người nào đó nheo đôi
mắt đen như mực lại, trong hơi thở có chút uy hiếp. Chiếc máy xách tay của anh
ở bên cạnh còn chưa mở, mà trong phòng chỉ có một lỗ đút dây cáp.

Dù thế nào đi nữa cũng phải bắt buộc log-out... Quách Khả
Kiêu lệ rơi đầy mặt, nhường lại con apple yêu dấu của mình.

Anh nhìn chằm chằm Đường Dập nhanh chóng đăng nhập vào trò
chơi, trong đầu bỗng hiện lên một từ.

Hủ nút.

... Phụt ha ha ha.

Anh bạn họ Quách chỉ có thể dùng từ này hình dung cậu bạn họ
Đường để trút cơn giận. Anh đang đi lui đi lại giữa khách sạn, nhàm chán nhìn
Đường Dập hết sức chăm chú mặt đối mặt với máy tính, không khỏi có lo lắng.

Tuy nói là không thể nhúng tay... Nhưng cái chuyện không kết
quả này, vẫn cứ để cậu ta khư khư cố chấp sao?

“Mĩ nữ trong đoàn làm phim không ít đâu nha.” Quách Khả
Kiêu nói nhỏ bên tai Đường Dập: “Tôi thấy cái cô đi bên cạnh thầy Mã cũng không
tệ đâu, chậc chậc.”

Sau nửa buổi họp tẻ nhạt.

“Đúng là không tệ.”

Quách Khả Kiêu kinh ngạc, từ trước đến nay Đường Dập chưa
bao giờ tiếp lời mấy cái chủ đề như thế, không ngờ bây giờ lại còn tỏ vẻ đồng ý
với anh!

“Thật tuyệt! Cậu có muốn tôi giúp cậu có đáp án rõ ràng
không, con gái bây giờ rất cởi mở, nếu là cậu nói thì nhất định sẽ không từ
chối.”

Đường Dập lạnh lùng liếc mắt nhìn anh: “Tôi không có hứng
thú, tự anh đi tìm đi.”

“Khà khà, mấy cái loại tuổi xuân phấp phới ấy tôi thấy nhiều
rồi, từ sớm đã không còn hứng thú.” Quách Khả Kiêu cười dâm tà: “Nhưng thật ra
cái cô gái cao cao ở chung với cô ấy cũng không tệ, kêu là Diệp gì Sênh đấy... Vừa
nhìn đã biết không có kinh nghiệm yêu đương, dáng vẻ cũng không có gì xấu, còn
dáng người kia... Nếu cô ta không mặc áo T-shirt màu tro thì... chậc chậc, rất
có hung khí là hung khí đấy.”

Quách Khả Kiêu vừa dứt lời, chợt thấy ánh mắt Đường Dập cứ
nhìn anh chằm chằm, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống anh.

“Gần đây anh rảnh rỗi lắm sao.” Đường Dập nheo đôi mắt đẹp
lại: “Tạm thời tôi không cần trợ lí, anh đi tìm Tuyên tổng thương lượng sắp
xếp bàn chuyện sau khi tôi khỏi bệnh đi, không cần đến đoàn làm phim đâu.”

“Hừ, vất vả đi trộm đồ cho cậu chứ rảnh rỗi nỗi gì... Tôi
còn giúp cậu tìm tư liệu cho vợ cậu, chớ ăn qua cầu rút ván chứ...” Quách Khả
Kiêu nhất thời suy sụp hạ mặt xuống, sau đó lập tức nói sang chuyện khác: “Đúng
rồi, vợ cậu tên là gì nhỉ? Tôi không thấy có trong hồ sơ...”

Đường Dập nhìn anh chằm chằm, nhẹ nhàng thốt ra ba chữ: “Diệp
Nhân Sênh...”

“Cái tên kì quái quá...” Quách Khả Kiêu cười ha hả: “Người
nào sinh ra mà không có nhân sinh chứ...”

Rất nhanh nụ cười của anh cứng lại bên môi.

Diệp Nhân Sênh Diệp Nhân Sênh Diệp Nhân Sênh.

Tâm trạng của Quách Khả Kiêu lúc này rất giống với lúc bị
Sênh Sênh Ly Nhân ngược đãi chết vô số lần, chỉ có thể dùng hai chữ để hình
dung: Ta nhổ vào!

Trình Mạt Mạt với Mễ Đóa hai người vừa uống coca vừa nhìn
chằm chằm vào màn hình, biểu tình trên mặt Diệp Nhân Sênh vô cùng đau khổ. Cô
em Lưu Vũ thấu đáo chụp ngay cái câu “Thắng thua không liên quan đến Lệnh Hồ”
của Diệp Nhân Sênh trước khi nói những lời kia, rõ ràng cho biết cô sẽ không từ
bỏ, hơn nữa còn tỏ ra có hảo cảm với Diệp Nhân Sênh muốn làm bằng hữu với cô.

Là ai nói người thứ ba bắt đầu phát triển từ bạn của mình
chứ...

Ngay từ đầu Diệp Nhân Sênh còn có thể qua loa với cô nàng
vài câu.

[Đối diện] Sênh Sênh Ly Nhân: Ta với ngươi không quen thân...

Sau lại Diệp Nhân Sênh không nói gì, chỉ có thể dùng hai chữ
để trả lời.

[Đối diện] Sênh Sênh Ly Nhân: …

Lưu Vũ bất đắc dĩ log-out, còn lại mấy người trong Bang phái
đến hóng hớt vô cùng sung sướng.

[Bang phái] Không Tàng Pháp Sư: Sênh ca cái này ngươi không
đúng rồi, cô nương người ta có ý tốt với ngươi, ngươi đừng có khinh thường nàng
chứ.

[Bang phái] Bánh Mỳ Đại Vương: Đúng thế đúng thế sao có thể
ra dấu tay thô lỗ ấy với con gái chứ.

[Bang phái] Sênh Sênh Ly Nhân: Ta chính là nữ mà.

[Bang phái] Thân Hổ Chấn Động: Đến nước này rồi mà còn muốn
gạt chúng ta.

[Bang phái] Thân Hổ Chấn Động: Sênh ca…

[Bang phái] Dưới Bụng Thu Lại: Sênh ca…

[Bang phái] Hoa Cúc Căng Thẳng: Sênh ca…

[Bang phái] Cố Phì Dương: (Biểu tượng kích động) cái câu vừa
rồi nếu là “Muốn cướp đàn ông của anh đây, thì hãy bước qua xác anh đã” thì
thật là tốt… gào khóc hung hãn…

[Bang phái] Bầu Tiên Tử: Tiểu Phì Dương ngươi đây không hiểu
rồi, Sênh ca là vì Lệnh Hồ sama mà tự nguyện làm thụ đấy là làm thụ! Vừa rồi PK
rất đẹp trai!

[Bang phái] Sỉ Sỉ: Sênh ca mặc kệ là nam hay nữ đều rất mạnh
(biểu tượng đỏ mặt).

[Bang phái] Tô Vi Hải: Đúng vậy không phải có một tiểu muội
muội bên Lưu Quang Phi Vũ muốn theo đuổi Sênh ca sao?

...

[Mật ngữ] Điệp Mộng Phi nói với bạn: Có thể thêm bạn tốt
không?

[Mật ngữ] Bạn nói với Điệp Mộng Phi: Bạn tốt là cái gì, chưa
từng nghe nói...

[Mật ngữ] Điệp Mộng Phi nói với bạn: A a a a rốt cuộc chàng
cũng nói chuyện với ta.

[Mật ngữ] Điệp Mộng Phi nói với bạn: Sênh Sênh Ly Nhân, ta
thích chàng.

[Mật ngữ] Bạn nói với Điệp Mộng Phi: Ta là nữ.

[Mật ngữ] Điệp Mộng Phi nói với bạn: Chàng thích chơi nick
nữ cũng không sao, ta có thể vì chàng mà đi chơi nick nam để kết hôn.

[Mật ngữ] Bạn nói với Điệp Mộng Phi:...

[Mật ngữ] Điệp Mộng Phi nói với bạn: Đây là lần đầu tiên ta
cảm thấy trong game có con trai tốt, ta nghe môn bang của chàng nói chàng rất
dịu dàng cẩn thận với con gái, đánh nhau lại lợi hại như vậy, nhất định có thể
bảo vệ Tiểu Điệp.

[Mật ngữ] Bạn nói với Điệp Mộng Phi: Tiểu Điệp là ai?

[Mật ngữ] Điệp Mộng Phi nói với bạn: Chính là người ta mà.

Vì thế mà Tiểu Điệp muội muội dùng hai chữ “người ta” đã QJ
ánh mắt Diệp Nhân Sênh một hồi lâu, rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa.

[Mật ngữ] Bạn nói với Điệp Mộng Phi:... Cút.

[Mật ngữ] Điệp Mộng Phi nói với bạn: Sao chàng có thể mắng
ta!

Sau một lúc lâu không nói chuyện, Thế giới cuối cùng cũng
yên tĩnh lại, Diệp Nhân Sênh hạnh phúc đi lấy coca trên bàn.

[Mật ngữ] Điệp Mộng Phi nói với bạn: Thì ra chàng cũng có
một mặt hào phóng như vậy, rất đẹp trai…

[Mật ngữ] Điệp Mộng Phi nói với bạn: Vậy thì thêm bạn tốt
nhé?

...

Trình Mạt Mạt phun nước ngọt lên màn hình.

Nhưng vào lúc này, dưới góc trái màn hình đột nhiên nhảy ra
hai tin nhắn.

[Hệ thống] Phu quân Lệnh Hồ của bạn đã online.

[Hệ thống] Phu quân của bạn yêu cầu sử dụng kĩ năng truyền
tống phu thê [Đồng ý] [Từ chối].

Diệp Nhân Sênh bấm nút đồng ý, thật sự rất kì quái, mười
phút trước lúc cô chưa đến đấu trường, trong lòng lại phát điên muốn nhìn thấy
cái tin nhắn này, muốn thấy anh, muốn anh có lời giải thích rồi sau đó tất cả
sẽ trôi qua. Mười phút sau cô rời khỏi đấu trường, trông thấy Lệnh Hồ truyền
tống đến trước mặt mình, nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.

Là thấy tin nhắn của cô, sau đó bớt thời gian mà online?
Diệp Nhân Sênh có chút chán nản, biết rõ gần đây anh bận rộn công việc, nhưng
vẫn quấy rầy anh.

[Mật ngữ] Lệnh Hồ nói với bạn: Làm sao thế?

[Mật ngữ] Bạn nói với Lệnh Hồ: Đã không còn gì rồi… Ngươi có
việc thì cứ đi đi đừng chậm trễ.

Anh online cũng tốt, mà offline cũng tốt, kì thật không có
gì khác nhau.

Diệp Nhân Sênh không nhịn được khóe miệng nhếch lên, nghĩ
đến vừa rồi mới ở trên đấu trường nói ra những lời này, lại không khỏi đỏ mặt, nhưng
lúc đó có Trình Mạt Mạt với Mễ Đóa ở bên cạnh nên cũng không biểu hiện ra
ngoài.

Cho dù không có Quách Khả Kiêu ở bên cạnh thêm mắm thêm muối
cùng với video mà anh ta quay lại, Đường Dập cũng có thể đoán được trên đấu
trường cô kinh thiên động địa như thế nào.

Hay là nói, là thần thái phi dương như thế nào.

[Mật ngữ] Lệnh Hồ nói với bạn: Không sao, nếu đã đến đây thì
sẽ theo ngươi.

[Mật ngữ] Lệnh Hồ nói với bạn: Nhưng thật ra là nghĩ đến ta
đúng không (biểu tượng đáng khinh).

Tuyệt không thể bỏ qua cơ hội trêu chọc đồ đệ được!

[Mật ngữ] Lệnh Hồ nói với bạn: Ừ.

[Mật ngữ] Bạn nói với Lệnh Hồ:...

[Mật ngữ] Lệnh Hồ nói với bạn: Nhưng không người ta nhớ
không phải là sư phụ.

[Mật ngữ] Bạn nói với Lệnh Hồ: …

[Mật ngữ] Lệnh Hồ nói với bạn: Người ta nhớ chính là vợ ta.

...

Được rồi, lại bị phản tác dụng...

Cười cười, đột nhiên trong lòng bỗng xúc động.

Cho đến lúc này Diệp Nhân Sênh mới hiểu được, thì ra có chút
kết quả không phải quan trọng, thì ra mất đi anh mới là điều quan trọng hơn, kì
thật cho tới bây giờ chưa có gì là thuộc sở hữu của cô, cô từng cho rằng kết
hôn trong game là có được, hóa ra cái gì cũng chẳng phải, một xưng hô ràng buộc,
không bằng một trái tim chân thành. Mà cô cũng không sợ anh biết những chuyện
này, trước mặt bao người cô có thể nói ra câu “quyết không từ bỏ,” trước kia là
sợ bàn tán sư phụ đệ tử sao có thể thành, nhưng bây giờ đã chẳng còn là gì.

Chưa bao giờ muốn cho anh biết cấp bách như vậy...

Xung quanh chàng trai Ma Ẩn biết bao ánh sáng chói lóa phát
ra, khuôn mặt lạnh lùng. Cô vươn tay ra, giống như có thể chạm đến một khuôn
mặt khác đằng sau màn hình.

Anh có biết... Em thích anh không?

[Mật ngữ] Bạn nói với Lệnh Hồ: Nếu lấy cái cớ kia, thì không
chỉ là cớ...

Nếu ta từng nói với Vân Sinh Hải Lâu “người ta thích chính
là đồ đệ” thì không đơn giản chỉ là muốn lấy cớ...

Trái tim Diệp Nhân Sênh giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng,
vất vả lắm mới tích góp từng tí dũng khí lại dần dần bị cuốn trôi mất. Có ai
lại đi thích một ngươi chưa từng gặp mặt bao giờ? Có ai sẽ ngu ngốc giống cô
không cơ chứ... đem tất cả chuyện hư ảo này thành thật?

Xúc động là ma
quỷ! Cô sao lại có thể nói ra chứ a a a a a!

Diệp Nhân Sênh
rất hối hận nhưng vẫn có chút chờ mong, cái loại hưng phấn với chật vật này đen
chéo vào nhau, cơ hồ bao phủ lên cả người cô.

[Thế giới] Lưu
Vũ: Lệnh Hồ, cuối cùng ngươi cũng tới rồi.

...

[Mật ngữ] Lệnh Hồ
nói với bạn: Lấy cớ cái gì?

Một tia dũng khí
duy nhất cuối cùng cũng bị cuốn đi không còn sót lại gì, Diệp Nhân Sênh nhanh
chóng theo bậc thềm mà đi xuống.

[Mật ngữ] Bạn nói
với Lệnh Hồ: Không có gì không có gì ha ha.

Đường Dập thở dài,
anh thật sự phải nghiên cứu cấu tạo đại não của con gái mới được... Cuối cùng
là suy nghĩ cái gì cơ chứ.

Ví dụ như Diệp
Nhân Sênh, dường như vẫn còn... tiếp tục lải nhải.

[Thế giới] Lưu
Vũ: Ta chờ ngươi đã lâu, cuối tuần này ngươi không ở đây, dùng bồ câu đưa tin
đã để lại lời nhắn cho ngươi, vừa rồi mới biết nương tử của ngươi, có rảnh
không chúng ta đi phó bản đi, giúp nàng ta tăng thuộc tính trang bị, miễn phí
nha, với yêu động núi tuyết Côn Luân ta rất quen thuộc, chỉ huy cũng rất nhiều
lần rồi...

Đường Dập nhíu
mày.

[Thế giới] Lệnh
Hồ: Ngươi là ai?

...

Được rồi, sớm
biết rằng ba chữ này với thêm một dấu chấm hỏi của người ta có thể một giây
giết chết tình địch, cô tuyệt đối sẽ không cần khổ cực như vậy...

Diệp Nhân Sênh
hạnh phúc đến nỗi lệ rơi đầy mặt.

Báo cáo nội dung xấu