Đại thần manh động - Chương 30

Chương 30: Gặp nhau ở... “nhà vệ sinh”

Sân bay thành phố A, mẹ Diệp với ba Diệp vô
cùng nhiệt tình tiễn đưa Diệp Nhân Sênh, còn mấy người Mã Thành Thụ đứng bên
cạnh trên mặt đã xuất hiện mấy vạch đen.

Diệp Nhân Sênh
nhìn vào mấy chiếc túi xách chồng chất trên mặt đất như núi, hận không thể đâm
vào hai mắt mình, tối qua rõ ràng đã nói là không cần phải mang theo nhiều đến
thế, ai ngờ nửa đêm mẹ Diệp lén vào chuẩn bị thêm, còn phái ba Diệp đưa đến sân
bay.

“Trong vali có
bấm móng tay và đồ may vá, con hay vứt bừa bãi như thế, tìm không thấy lại mua
thêm, thật là phí tiền!” Mẹ Diệp tự khoe cái mình tưởng là mới lạ, dường như
đem tất cả mấy túi xách lần lượt từng thứ một ra nói qua: “Bên này có giấy vệ
sinh, trong túi quần có đồ trang điểm, à này, đây là canh đậu xanh mẹ làm cho
con...”

“Mẹ…” Rốt cuộc
Diệp Nhân Sênh cũng không chịu nổi: “Trên máy bay không cho đem theo đồ lỏng...”

“Ồ, vậy thì cứ
thế đi.” Mẹ Diệp hậm hực cầm lấy bình canh đậu xanh kia, Diệp Nhân Sênh lại cảm
thấy không đành lòng, dù sao đó cũng là tình cảm mà bà dành cho cô, liền nhận
lấy ngửa cồ ừng ực uống hết, khiến đám người Mã Thành Thụ xem mà than thở.

“Ai ôi, con xem
con này, không phải giống con gái sao?” Mẹ Diệp cười híp mắt lấy khăn tay ra
lau đi mấy bả đậu xanh dính bên khóe miệng Diệp Nhân Sênh, sau đó cảm thấy nên
nói gì đó với Mã Thành Thụ, câu đến bên miệng, lại quên mất tên người ta là gì:
“Hướng... hướng dẫn Mã!”

...

Diệp Nhân Sênh
vạch đen đầy mặt tiếp lời: “Là chỉ đạo hành động, gọi là thầy Mã!”

“Đúng đúng, thầy
Mã, chỉ đạo hành động... Hành động?” Mẹ Diệp giống như kịp phản ứng lại, lập
tức vẻ mặt cảnh giác: “Hành động... Không phải là mấy người chỉ đạo cái phim
hành động tình cảm đấy chứ...”

“À, phim hành
động có rất nhiều lọai.” Mã Thành Thụ thấy mẹ Diệp không hề có ý để người ta đi,
liền thành khẩn giải thích: “Đương nhiên phim hành động tình cảm cũng có, nhưng
mà... vô cùng... ít...”

Thanh âm của ông
một lúc một giảm.

Mấy đồng chí nam
trong Mã gia ban đứng phía sau há to mồm hóa đá tại chỗ.

Diệp Nhân Sênh
nhắm mắt lại thở sâu, sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của Mã Thành Thụ đem tất
cả mấy chiếc túi lớn nhỏ vác lên người, hung hăng nói: “Mẹ, con phải đi rồi...”

“Mẹ cảnh cáo con,
nếu con dám làm chuyện không đứng đắn này…”

“Ba, con đi đây, nhớ
uống rượu ít thôi!” Diệp Nhân Sênh ngây thơ phất phất tay với ba Diệp, hoàn
toàn coi thường mẹ Diệp, sau đó như tên trộm chuồn đi mất.

Mã Thành Thụ
nhanh chóng mang theo hành lí đuổi kịp, sợ nếu chậm bước sẽ phải nghe thêm mấy
danh từ quỷ quái nữa.

Trên máy bay Mã
Thành Thụ và Diệp Nhân Sênh rất hận vì sao lại gặp nhau muộn, hai người cùng
nhau trưng cầu ý kiến của mình về công phu Trung Quốc với karate, taekwondo, đấm
bốc… phát hiện ra cách nhìn lại giống nhau một cách kinh người, hơn nữa Diệp
Nhân Sênh vô cùng sùng bái một thầy giáo đã từng dạy cô mấy chiêu thuật, không
ngờ lại là anh của thầy Mã Thành Thụ, vì thế mà trong vòng mấy giờ, hai người
như là đã quen biết nhau nửa đời người.

Đến lúc ra khỏi
sân bay, cho dù bị ba lô che đậy, trong tay vô số những túi to nhỏ lắc qua lắc
lại, Diệp Nhân Sênh vẫn đang bước đi như bay, Mã Thành Thụ nhìn cô càng vừa mặt,
hận không thể nhận cô làm con gái nuôi, nhưng ý nghĩ này vừa xẹt qua, thì con
gái ông lại xuất hiện.

Diệp Nhân Sênh
thấy một mĩ nữ tóc vàng ăn mặc còn hơn cả dân tị nạn chạy ổ vào lòng Mã Thành
Thụ, bị mùi nước hoa trên người trên người cô ấy làm nghẹn đến nỗi hắt hơi một
cái rõ to.

“Đến đây, Tiểu
Diệp, đây là Thiến Thiến con gái thầy.” Mã Thành Thụ quay sang mĩ nữ tóc
vàng: “Thiến Thiến, đây là trợ thủ rất hợp duyên với bố, tên là Diệp Nhân Sênh,
hai đứa làm quen nhau đi.”

Trong tay Diệp Nhân
Sênh toàn là túi xách, bất đắc dĩ không có cách nào bắt tay, đành phải gật đầu
cười với cô gái kia.

Mã Thiến Thiến
cũng lễ phép cười cười với cô, sau đó lập tức làm nũng với ông bố mình: “Bố, làm
sao bây giờ mới đến thế, đến thành phố Y còn những hai giờ nữa, có lẽ Đường Dập
đã đến rồi!”

“Ai mà biết đột
nhiên con theo tới đây.” Mã Thành Thụ bất đắc dĩ nói: “Quay phim rất khó khăn
vất vả, Đường Dập cũng chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến con nữa, con cứ quên
cái chuyện xin kí tên đi.”

“Khó khăn lắm mới
có cơ hội, không đi sao được chứ!”

“Nếu lúc luyện võ
con có nghị lực như thế này, thì Mã gia cũng có thể có người nối nghiệp…”

“Vừa bẩn lại mệt,
nếu không phải bố ép con, con cũng chẳng học đâu!”

Xem ra đây không
phải là lần đầu tiên hai cha con họ Mã nói về chuyện này, nhưng tâm tư Diệp
Nhân Sênh không để trên đấy, bọn họ vừa nói gì, Đường Dập? Kí tên?

Lúc này Đại Hoa
Sen còn không ghen tị mà chết thì... Oa ha ha ha ha.

Xe ô tô bắt đầu
lắc lư chuyển hướng đến thành phố Y, đầu Diệp Nhân Sênh cũng bị mấy ý nghĩ của
Mã Thiến Thiến làm cho lắc lư theo.

Vì là hai cô gái
duy nhất trong đoàn, nên khoảch cách càng dễ gần nhau hơn. Mã Thiến Thiến là
một thiên kim nhàu giàu điển hình, xảo quyệt, tùy hứng, nhưng cũng không chơi
xấu gì, tính khí cô ấy đơn thuần, muốn cái gì liền nói ngay, nhanh mồm nhanh
miệng.

“Oa! Tiểu Diệp, da
cậu thật tốt đó nha!” Mã Thiến Thiến cực kì ao ước vuốt mặt Diệp Nhân Sênh: “Chăm
sóc thế nào thế, chỉ cho mình đi!”

Từ nhỏ đến lớn vì
làn da “hoàn hảo” này mà Diệp Nhân Sênh luôn được Lộ Mỹ Hà hâm mộ, đã sớm
thành thói quen, dù sao cũng thường xuyên vận động nên hay chảy mồ hôi, trao
đổi chất được thúc đẩy, mà cô lại không thích trang điểm, tuy làn da không được
trắng lắm, nhưng lại được ở chỗ nhẵn bóng non mềm như mới chào đời.

“Ấy, cái này, uống
nhiều nước vận đồng nhiều thôi…”

“Oa, Tiểu Diệp, dáng
người cậu cũng lớn thật đấy!” Mã Thiến Thiến chẳng để tâm đến câu trả lời của
cô, cứ thế mà cảm thán: “Cao như vậy còn chưa tính, hơn nữa...” Cô ấy tà ác
ngầm liếc mắt một cái: “Còn cố gắng như vậy...”

... Cố gắng hay
không cố gắng gì đó, thật đáng ghét.

Trước kia ở sân
chạy bộ tâp thể dục karate, Diệp Nhân Sênh nhất định phải dùng cánh tay che đi
mới có thể miễn cưỡng làm giảm đi một vài ánh mắt đáng khinh.

Đối với một người
yêu thích đấm bốc mà nói, cơ ngực cực kì phát triển, khi bước đi thì áo lót kia
thật là một tai nạn.

Năm trung học
luyện Judo, rất nhiều cậu chàng thích đứng cạnh cô luyện tập, làm cho Diệp Nhân
Sênh âm thầm thề nhất định sẽ đưa tiễn bọn họ đi một cách nhanh chóng.

Diệp Nhân Sênh
nhớ tới việc đáng tiếc cả đời ấy, sắc mặt khẽ biến thành hồng, xấu hổ nghiêng
đầu sang chỗ khác ngắm cảnh.

Vừa xuống xe, không
khí ẩm ướt liền đập vào mặt, cái lưng mệt mỏi của Diệp Nhân Sênh được thoải mái,
thành phố Y rất cổ kính, có mấy kiến trúc tường đỏ ngói xám được lưu giữ lại, hai
bên đường đá xanh uốn lượn theo, người ở đây sống theo phong cách xưa.

Mã Thành Thụ rất
nhanh đã liên lạc với đoàn làm phim đến đón bọn họ, một người với bộ râu dài
tuổi tác không khác ông là mấy bước từ trên xe xuống, trao cho ông một cái ôm
thật chặt, Mã Thành Thụ vui vẻ nói: “Sao đạo diễn Hồ lại tự mình đến chứ, làm
lỡ mất thời gian của ông!”

“Thầy Mã đến đây,
làm sao tôi có thể ngồi yên được.” Đạo diễn Hồ rất nhiệt tình.

Lúc này Diệp Nhân
Sênh mới biết được, ở thành phố T có ba bộ phim cần phải ghi hình, cho đến tối
hôm qua đạo diễn Hồ tự mình gọi điện thoại cho Mã Thành Thụ, lúc này mới quyết
định ra đọn bọn họ vào thành phố Y, đây là lần đầu tiên Mã Thành Thụ hợp tác
cùng đạo diễn Hồ, hai người hiển nhiên hết sức vui mừng, hai bên đều là nhân
vật nổi tiếng trong giới, nhất định sẽ tuyên truyền không nhỏ cho bộ phim lần
này.

Trên xe có hai
người đàn ông khoảng ngũ tuần có lai lịch hách dịch cứ ‘nịnh bợ tâng bốc’ nhằm
dìm hàng đối phương, những người khác đều biết điều không nói lời nào, Diệp
Nhân Sênh nhìn ngoài cửa sổ, trông thấy một cửa hiệu “bánh sợi nhiều màu” lướt
ngang qua, nhất thời nhớ lại hồi đại học Trình Mạt Mạt đã cho cô cái bánh sợi
này, ăn ngon đến mức làm cho người ta rơi lệ đầy mặt, dường như có cái gì đấy
nhiều màu...

Ấy, cô biết Trình
Mạt Mạt ở thành phố A, nhưng không rõ có ở thành phố Y hay không. Diệp Nhân
Sênh lấy điện thoại đã tắt máy từ trên máy bay, mở ra gửi một tin nhắn cho
Trình Mạt Mạt, rất nhanh đã nhận được tin nhắn gào thét giận dữ của cô ấy.

“Diệp Nhân Sênh
mẹ nó cậu vẫn còn sống sao!”

... Được rồi, tốt
nghiệp mấy tháng không liên lạc, hoàn toàn là vì người nào đó rơi vào trò chơi
mà quên hết cả.

“Tớ chẳng những
còn sống, mà còn tới thành phố Y, thấy rất nhiều bánh sợi nhiều màu, tớ liền nhớ
tới bánh sợi trước kia, nhớ tới luôn cả cậu...”

Mười mấy tin nhắn
bay đi bay về, Diệp Nhân Sênh biết Mễ Đóa cũng đến thành phố Y, hai người học
bộ môn tạo hình mỹ thuật cũng coi như không uổng phí, cùng chung vốn thuê một
cửa hàng nhỏ chuyên thiết kế phòng làm việc, coi như là tiền đồ xán lạn. Diệp
Nhân Sênh không nói bản thân làm gì, chỉ nói rảnh rỗi sẽ đến xem bọn họ, hai
bên đường người ở rất thưa thớt, nơi xuất ngoại cảnh cũng tới rồi.

Đoàn làm phim gửi
xe ở một gia đình làm nông dưới chân núi, muốn quay được những cảnh quay thật
tự nhiên, nhất định phải đến nơi rừng sâu núi thẳm, nhưng thành phố Y cũng có
quy định nghiêm ngặt đối với cả đoàn, không được phá hỏng môi trường, rác thải
lại càng không cho phép vứt bừa bãi, tất cả phải giảm thiểu. Mã Thiến Thiến vừa
nhìn điều kiện này liền xong miệng lên, Mã Thành Thụ đứng một bên an ủi cô, vừa
cười cười có lỗi với Diệp Nhân Sênh: “Không ngờ rằng lần đầu tiên đưa em tới
đây lại chính là cảnh quay cổ trang ngoài trời, nhất định điều kiện không thể
nào tốt được...”

“Có hề gì đâu.”
Diệp Nhân Sênh cười sảng khoái: “Trước đây em hay qua nhà ông nội nghỉ đông với
nghỉ hè, ngày ngày phải giúp ông canh chừng, thường xuyên qua đêm trên núi, đã
thành quen rồi.”

Bởi vì đạo diễn
Hồ bị cao huyết áp nên leo núi được một lúc lại dừng, đến khi đến nơi cũng đã
hơn ba giờ chiều. Vốn bọn họ có thể ở gia đình làm nông dưới chân núi qua đêm, nhưng
có một cảnh quay cần phải quay lúc mặt trời mọc, cho nên tất cả đều qua đêm
trên núi.

Phó đạo diễn, thư
kí trường quay, quay phim, giám chế, đạo diễn hình ảnh, nhà hóa trang, nhà
thiết kế trang phục, mọi người họp lại lần lượt giới thiệu một lượt, Diệp Nhân
Sênh cũng nhớ kĩ đại khái mỗi thứ, Mã Thành Thụ đưa kịch bản cho cô, để cô có
thể nghiên cứu mấy động tác hay cho diễn viên nữ.

Diệp Nhân Sênh mở
kịch bản ra, lúc này mới thấy tên phim: “Mỉm cười vung kiếm đạp ma cô(24).”

(24) Mỉm cười vung kiếm đạp ma cô: (Trường kiếm
cười thải nấm. Trượng kiếm nhất tiếu thải ma cô), đây là tên một bộ huyền
huyễn.

Cái tên như vậy
mà cũng nghĩ ra sao…

Thế nên đợi Mã
Thành Thụ đi một vòng làm quen địa hình trở về, đã thấy Diệp Nhân Sênh và Mã
Thiến Thiến bị kịch bản làm cho giật điện mà lăn lộn trên sàn nhà.

“Bố!” Mã Thiến
Thiến cười nói: “Ai viết kịch bản này thế, thật đúng là vớ vẩn, hết thần rồi đến
ma...”

“Nói nhỏ chút
thôi!” Mã Thành Thụ quở trách: “Con lo kịch bản của người ta làm gì, làm tốt
việc của mình là được rồi.”

“Nhưng mà cũng
quá khoa trương quá, nam chính so với nữ chính còn hoàn mĩ hơn, làm sao có thể
thích một cây nấm khô héo chứ.” Diệp Nhân Sênh không có mùi vị của một thiếu nữ
mộng mơ nào, phát cáu nói: “Khác xa chênh lệch nhau như vậy, sao có thể ở cùng
nhau.”

“Chênh lệch giữa
người và người, không phải bên ngoài, cũng không phải là thân phận và địa vị...”
Mã Thành Thụ đột nhiên giảng lí: “Mà là khoảng cách giữa hai trái tim.”

“Nam chính như
vậy thì tìm đâu ra chứ...” Mã Thành Thụ buột miệng hỏi.

“Còn không phải
là cái người con ngày nhớ đêm mong sao...”

“Đường Dập?!” Mã
Thiến Thiến mặt bỗng đỏ ửng, Diệp Nhân Sênh còn ngờ vực, nhưng lúc nãy giằng co
kịch bản xong đột nhiên lại muốn đi cầu, cũng có thể là do buổi sáng canh đậu
xanh chậm tiêu hóa, cô nhỏ giọng đi hỏi người hóa trang, mà người kia vừa hay
đi vệ sinh về, liền chỉ chỗ cho cô.

Thế nên cái tính
mù đường của Diệp Nhân Sênh lại phát tác.

Cô tự cho là
chính xác không nhầm theo hướng người hóa trang đi đến đây, nhưng dọc đường đi
không có nơi nào giống nhà vệ sinh, ngoại trừ một căn lều nhỏ này.

Gian lều này
không giống nhà vệ sinh chút nào, nó như là nơi mà người đi đường sâu trong núi
dùng làm tránh đường hay qua đêm mà dựng tạm vậy, nhưng xung quanh lại càng
chẳng có cái gì giống nhà vệ sinh, Diệp Nhân Sênh sốt ruột gõ khung cửa gỗ.

“Có ai không?”

Còn chưa kịp đợi
trả lời, cánh cửa vì bị cô gõ quá mạnh mà đã bật vào trong, sau đó chậm rãi
quay ra hướng ngược lại.

Có người thì chắc
chắn sẽ không khóa cửa, Diệp Nhân Sênh vui mừng kéo cửa ra.

Sắp đến sẩm tối
nên trời trở nên êm dịu và ấm áp, chiếu rọi vào căn nhà theo khe hở trên nóc
nhà tranh, đem người trước mắt hiện rõ trong tầm nhìn, anh ta quay lưng về phía
cô, đầu đội một chiếc mũ xanh, tóc đen như nước nước trút xuống, áo trên người
còn chưa mặc xong, nghe có tiếng động, anh ta liền quay đầu, nửa vai lộ ra
ngoài, xương quai xanh bẳng phẳng. Lúc anh ta nhìn bạn, cho dù là tròng mắt che
đi đôi đồng tử màu xanh lục, thì vẫn lộ ra một vẻ lãnh đạm, mà khuôn mặt này
Diệp Nhân Sênh cũng chẳng xa lạ, anh ta là người trên những tấm poster của Đỉnh
Hoa Sơn từng được dán đầy khắp phố, mặt mũi như bút vẽ, thật sự là một sắc đẹp
tới cực hạn.

Thì ra Đường Dập
đóng vai Úc Lưu.

Nhưng đây không
phải điểm mấu chốt, mấu chốt là Đường Dập đang thay quần áo, mà cô lại nghênh
ngang xông vào.

Suy nghĩ của Diệp
Nhân Sênh đột nhiên chậm chạp, ánh mắt cô không khống chế được nhìn cứ nhìn anh
chưa kéo cổ áo lên, mơ hồ có thể thấy được cơ vân trước vòm ngực rắn chắc như
ẩn như hiện kia...

...

Ai tới bóp chết
cô đi!

“Thật xin lỗi!”

Diệp Nhân Sênh đỏ
mặt nhanh chóng đóng cửa lại, ý nghĩ đi tiêu đã không còn.

Báo cáo nội dung xấu